Vương Quốc Màu Xám
Chương 162
Không biết tin tức được truyền đi thế nào mà mọi người đều biết, mỗi lần mở họp đều xếp chỗ của Tần Thái bên cạnh Bạch Cập. Các mối quan hệ của cô bỗng nhiên tốt hẳn lên.
Cuối tuần, Tần Thái cùng Sa Ưng đến thôn của Tần Phương, sáng sớm đã có rất nhiều người đứng chờ ở cửa thôn. Sa Ưng bảo Tần Thái mặc một cái áo bào nhìn cổ xưa một chút, khiến cô đi đường cảm thấy thật vướng víu: "Sa Ưng, tôi nghĩ mình đang hát kịch đó."
Sa Ưng chỉ nhàn nhạt liếc rồi thản nhiên: " Không giống, một diễn viên hát kịch bình thường còn nhìn học thức hơn cô."
= =
Nhưng bề ngoài của Tần Thái lại được các thôn dân rất tán thành, thật có phong phạm của đại sư, áo bào dài rất kì lạ nhưng không phải ai cũng có thể mặc được. Tần Thái cuối cùng cũng hiểu vì sao sư phụ Bạch Hà của cô suốt ngày mặc áo bào.
Các thôn dân thấy cô liền ùa tới chào đón, không ít người còn tính lôi kéo, Sa Ưng im lặng đứng chắn phía trước, khách khí và xa cách với mọi người, Tần Phương đi đến liền giữ chặt Tần Thái để nói chuyện.
Sa Ưng bắt đầu tuyên bố: "Tần đại sư đã học nghệ nhiều năm, sớm tu luyện đến cảnh giới tích cốc, bình thường chỉ ăn chút hoa quả tươi và nước suối trong. Nhà cửa đơn thuần sẽ ảnh hưởng đến linh khí của ngài, cho nên lần này tới sẽ ở trên núi, ai có việc thì đến tìm."
Tần Thái khó hiểu, nói nhỏ với anh: "Sa Ưng, anh phóng đại hơi quá rồi đấy? Tôi nào có tích cốc đâu? Đàm Tiếu còn phải nấu ăn mỗi ngày đấy. Huống chi đến đây đương nhiên là phải ở nhà của chị tôi chứ."
Sa Ưng tỏ vẻ như rất cung kính lắng nghe, sau đó nói: "Đừng nói gì."
Ngọn núi sau thôn có một cái miếu, dáng vẻ như một khối nguyên bảo, thế nên dân chúng địa phương gọi là núi Nguyên Bảo. Sa Ưng rất cung kính dẫn Tần Thái lên núi, đi vào tòa miếu kia, vì đang là mùa hè nên rất nhiều muỗi. Tần Thái hết chịu nổi: "Sa Ưng, người dân nếu có chuyện cần tìm tôi hẳn là bệnh rất nặng, còn phải trèo lên núi như thế này, có hơi thiếu đạo đức đúng không?"
Sa Ưng dùng lá chuối quấn lại múc một vốc nước trong, đưa cho cô uống. Vẻ mặt Tần Thái đến khổ: "Sau này tôi không muốn đi cùng anh đến đây nữa đâu!!"
Sa Ưng chẳng nói lời nào, chỉ chốc lát sau thôn dân đã theo sau đi lên núi, mà còn không ít người.
Lần này ánh mắt của bọn họ nhìn cô không chỉ là một đại phu có y thuật cao minh, mà là ánh mắt rõ ràng sự kính sợ và thành tâm.
Tần Thái bất an, đang chuẩn bị ra đón tiếp thì Sa Ưng quát nhẹ: "Đừng nhúc nhích!"
Quả nhiên Tần Thái không động đây, Sa Ưng làm một cái thuật che mắt, trong mắt thôn dân, lá chuối đựng nước trong tay Tần Thái bỗng nhiên nở ra mộ đóa hoa sen trắng tỏa ánh hào quang.
Không biết ai đó thốt lên, Tần Thái mới phát hiện.
Trước đây cô đã đọc qua, thuật che mắt là một huyền thuật hạ đẳng, nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất hữu hiệu. Dù sao thì người ta cũng chỉ tin vào mắt mình.
Tần Thái hiểu được tính toán của Sa Ưng, cô đặt lá chuối xuống mặt đất, đóa sen trắng kia cũng dần dần biến mất. Các thôn dân đang chờ đợi, Sa Ưng tiến lên bảo họ xếp thành hàng, lần lượt nói lí do đến đây và đều là anh giải quyết.
Đến cuối cùng, Tần Thái chẳng nói được với bọn họ một câu.
Bởi vì tối nay sẽ ở lại, nên Tần Phương đưa đến rất nhiều đồ ăn ngon, Sa Ưng đều cản lại, dù Tần Thái có muốn nựng cháu mình thì anh cũng không cho.
Đến tối, hai người chưa ăn gì, đói đến mức bụng sôi sùng sục. Tần Thái còn tốt, cơ thể cô không cần nạp quá nhiều thức ăn, Sa Ưng tìm chút trái cây, rồi bắt một con thỏ, chờ đến lúc không còn ai nữa mới lén nướng lên.
Tần Thái nói với anh, chết vì bệnh sĩ trước bệnh ung thư, anh lại chẳng để tâm.
Đồ ăn không phải là điểm khó khăn, mà chính là bọn muỗi!
Mấy con muỗi đáng chết cứ bay vòng vòng kêu vo ve, ồn ào khiến Tần Thái muốn phát điên.
Sa Ưng ôm Tần Thái vào ngực, dùng lá chuối đuổi muỗi, gió núi thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt giữa đêm yên tĩnh.
"Chỉ cần chữa khỏi cho người đàn ông bị què trong thôn, không cần để ý đến chuyện khác nữa." Giọng nói Sa Ưng trầm ổn, Tần Thái cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt nhập định.
Ngày hôm sau, cả thôn sôi trào, tên què mười mấy năm nay lại đi đứng như người thường, cũng không cần gậy chống!
Quả thật là kỳ tích, vô số người cảm thán: "Thần tiên, chính xác là thần tiên rồi!!"
Nhưng lúc bọn họ chạy lên núi lần nữa, thì đã không còn bóng người. Nơi Tần Thái hôm qua ngồi ngây ngốc ở đó nay chỉ thấy một đống lá chuối xanh ngắt.
Ai ai cũng cảm thán, bởi vì bọn họ không biết sáng sớm tinh mơ tầm 5 giờ rưỡi thì Sa Ưng và Tần Thái đã đi rồi.
Trở về thành phố Tam Họa, đúng vào chủ nhật, mọi người chẳng có gì làm. Tần Thái cùng Đàm Tiếu âm thầm đi quan sát sáu tuyến cùng 36 tiểu tổ làm việc ra sao, thấy có 13 tiểu tổ đang tăng ca, cô rất hài lòng.
Xích Vũ và Cam Phong của tuyến ba trước kia giờ cũng đã làm tổ trưởng.
Trên đường trở về, hai người dạo qua cửa hàng trang sức, bỗng gặp Bạch Cập và Nguyệt Hiện đang nắm tay nhau, thấp giọng nói chuyện. Lúc này trông hắn hiền dịu hơn bình thường, cử chỉ cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có lệ khí.
Bốn người đối mặt với nhau, Bạch Cập làm như không thấy, chỉ có Nguyệt Hiện gọi cô: "Tiểu Tần."
Tần Thái mỉm cười gật đầu, hai người phụ nữ chỉ gặp nhau như vậy, Nguyệt Hiện lại rất tò mò: "Người bên cạnh Tiểu Tần là ai thế anh?"
"Trợ lý." Bạch Cập đáp bâng quơ, Nguyệt Hiện cũng không hề hỏi tiếp, bỗng nói: "Dường như anh không muốn nhắc đến cô ấy nhỉ."
Bạch Cập quay đầu lại nhìn, sau đó mới nói: "Ừ, anh không thích cô ta. Cũng giống như không thích Bạch Hà."
Nguyệt Hiện thở dài, hai người nắm tay nhau đi tiếp.
Buổi tối, Bạch Cập lại "sủng hạnh" Tần Thái.
Tần Thái vẫn dùng cơ thể Bạch Cập thích, đi đến khách sạn vừa đúng 10 giờ rưỡi. Bạch Cập chẳng biết từ nơi nào về còn chưa ăn cơm. Chắn chắn hắn sẽ không bày vẽ chuyện ăn cơm uống rượu vang dưới nến đỏ cùng Tần Thái. Hắn lên lầu 11 của khách sạn, nơi này là tiệm cơm Tây, vẫn chưa đóng cửa.
Hắn gọi một phần trứng cá muối, gan ngỗng, súp và một phần mỳ Ý. Tần Thái ngồi đối diện chẳng gọi gì.
Cô cứ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Bạch Cập khiến hắn mất kiên nhẫn, đành gọi cho cô một phần bò bít tết. Tần Thái cầm nĩa và dao chơi tới chơi lui, nhịn không được cười: "Lại nói, đây hẳn là lần đầu tiên sư thúc mời tôi ăn cơm."
Tần Thái đang cắt thịt bò, bỗng bị trượt tay rơi nĩa. Cô cúi người xuống nhặt, tấm khăn trải bàn dài hoàn toàn che khuất cô. Bạch Cập đang ăn thì bột nhiên có một bàn tay sờ soạn lên người hắn. Dùng một tay nắm lại, trầm giọng rống: "Đừng làm loạn."
Đôi tay kia lại rất nhuần nhuyễn kéo kh/óa quần của hắn ra, hắn hít vào một hơi sâu, bàn tay mềm mại xoa nhẹ theo nhịp khiến hắn nổi phản ứng. Lúc này chỉ cảm thấy toàn thân bên dưới nóng lên, rồi rơi vào một không gian ấm áp. Hắn duỗi tay đè vai Tần Thái lại, nhưng cô hoàn toàn không tránh ra, cái lưỡi linh hoạt làm việc phun ra nuốt vào, hô hấp của hắn dần dồn dập hơn.
Trong quán lúc này còn ba bàn, có hai bàn là người yêu, không lo có người tò mò phía bên này. Bạch Cập nắm chặt vai Tần Thái, tay còn lại đè đầu cô, chậm rãi di chuyển.
Cảm giác này thật sự quá k/ích thích, trí óc hắn dần mơ hồ, muốn cô nhanh hơn chút, lại cũng muốn kho/ái cảm này kéo dài. Tần Thái vẫn đang nỗ lực, lúc lâu sau....
"Vùng lên! Hỡi nô lệ thế gian!!"Tiếng ca hùng tráng bất ngờ vang lên, Bạch Cập cũng theo đó bắn ra, cả người ỉu xìu như bị đánh tơi bời. Tần Thái cũng cạn lời, ai đổi tiếng chuông điện thoại của cô thành nhạc này vậy?
Cô lặng lẽ chui lên, sắc mặt ửng đỏ, Bạch Cập thật sự muốn đè yêu tinh này làm tại bàn. Tần Thái nhìn cái tên trên màn hình, thu lại vẻ phong tình. Cô nhanh tay lấy ly rượu vang đỏ của Bạch Cập để phun thứ trong miệng ra, sau đó vui sướng nhận cuộc gọi: "Sư phụ?" Quán Tây này rất yên tĩnh, ai nấy đều nhỏ giọng nói chuyện nên cô cũng làm theo, "Tôi rất tốt nha....Sư thúc à?" Cô nhìn thoáng qua Bạch Cập, bình tĩnh trả lời,:"Sư thúc cũng rất tốt."
Không biết bên kia nói gì, Bạch Cập chỉ muốn cười lạnh. Nếu Bạch Hà biết hắn cùng Tần Thái vừa làm chuyện gì, chắc là sẽ tức đến hộc máu nhỉ?
Dường như Bạch Hà nhận ra giọng nói của Tần Thái khác khác, cô đang dùng thân thể khác nên lấy lý do bị cảm để lấp liếm.
"Tháng sau có hội giao lưu Huyền Thuật sư sao? Chưa nghe nói qua, sư phụ dẫn tôi đi đi? Không có người thì tôi không đi....có vé vào cửa cũng không đi."
Dù sao thì nhiệm vụ tối nay cũng đã xong tương đối, cô nhìn Bạch Cập với ý nói sẽ đi về. Đương nhiên Bạch Cập không cho, nhưng cô đã xách túi chạy ra tới thang máy.
Bạch Cập không ăn nữa, nhanh chóng tính tiền. Tần Thái đang cầm điện thoại vừa nói chyện vừa bắt taxi trước sảnh khách sạn. Lúc cô đang băng băng đi tới thì bỗng có người nào đó túm chặt cô, dùng sức giật túi xách. Đương nhiên Tần Thái không thả ra, tuy dùng cơ thể này nhưng sức lực vẫn có.
Tên kia chợt đổi hướng, Tần Thái cảm thấy eo mình lạnh buốt. Chỉ cảm nhận 80% đau đớn nhưng cô vẫn biết chuyện gì xảy ra. Bị thọc một dao rồi?
Bạch Cập bước đến gần, đối phương giật được túi xách cô liền chạy. Tần Thái dùng một tay che lại vết thương trên eo, vẫn đang nói chuyện với Bạch Hà, cô cười: "Được rồi, tôi biết mà."
Bạch Cập đứng cách cô tầm ba bước, máu tuy không nhiều mà đã tràn ra từ kẽ tay, ướt sũng một mảng váy trắng. Cô cứ đứng nghe Bạch Hà nói, rốt cuộc không nhịn được nữa:" Được rồi được rồi, tôi sẽ cẩn thận. Sư phụ càng ngày càng lải nhải rồi."
Cô cúp máy, tay trái còn vươn một nắm tóc. Lúc tên kia giật túi rồi chạy, thuận tay nên cô đã túm được tóc hắn.
Cô cười xin lỗi với Bạch Cập: "Xem ra tối nay tôi không hầu hạ sư thúc được rồi, thân thể này không bảo quản tốt thì sẽ nhanh bị hỏng."
Bạch Cập lạnh lùng: "Ta có xe."
Ngụ ý là sẽ đưa cô về. Nụ cười trên mỗi cô vẫn chưa tắt: "Không được đâu." Cô khom người ấn mạnh vào vết thương, nhẹ giọng nói: "Sẽ làm bẩn xe sư thúc đấy."
Cô lấy khăn lụa trắng trên cổ xuống, quấn quanh hông. Rồi gọi cho Đàm Tiếu, Bạch Cập xoay người bước đi, người phụ nữ này, sao lại không biết điều đến thế chứ?
Bản thân...sao lại giận đến vậy?
Cuối tuần, Tần Thái cùng Sa Ưng đến thôn của Tần Phương, sáng sớm đã có rất nhiều người đứng chờ ở cửa thôn. Sa Ưng bảo Tần Thái mặc một cái áo bào nhìn cổ xưa một chút, khiến cô đi đường cảm thấy thật vướng víu: "Sa Ưng, tôi nghĩ mình đang hát kịch đó."
Sa Ưng chỉ nhàn nhạt liếc rồi thản nhiên: " Không giống, một diễn viên hát kịch bình thường còn nhìn học thức hơn cô."
= =
Nhưng bề ngoài của Tần Thái lại được các thôn dân rất tán thành, thật có phong phạm của đại sư, áo bào dài rất kì lạ nhưng không phải ai cũng có thể mặc được. Tần Thái cuối cùng cũng hiểu vì sao sư phụ Bạch Hà của cô suốt ngày mặc áo bào.
Các thôn dân thấy cô liền ùa tới chào đón, không ít người còn tính lôi kéo, Sa Ưng im lặng đứng chắn phía trước, khách khí và xa cách với mọi người, Tần Phương đi đến liền giữ chặt Tần Thái để nói chuyện.
Sa Ưng bắt đầu tuyên bố: "Tần đại sư đã học nghệ nhiều năm, sớm tu luyện đến cảnh giới tích cốc, bình thường chỉ ăn chút hoa quả tươi và nước suối trong. Nhà cửa đơn thuần sẽ ảnh hưởng đến linh khí của ngài, cho nên lần này tới sẽ ở trên núi, ai có việc thì đến tìm."
Tần Thái khó hiểu, nói nhỏ với anh: "Sa Ưng, anh phóng đại hơi quá rồi đấy? Tôi nào có tích cốc đâu? Đàm Tiếu còn phải nấu ăn mỗi ngày đấy. Huống chi đến đây đương nhiên là phải ở nhà của chị tôi chứ."
Sa Ưng tỏ vẻ như rất cung kính lắng nghe, sau đó nói: "Đừng nói gì."
Ngọn núi sau thôn có một cái miếu, dáng vẻ như một khối nguyên bảo, thế nên dân chúng địa phương gọi là núi Nguyên Bảo. Sa Ưng rất cung kính dẫn Tần Thái lên núi, đi vào tòa miếu kia, vì đang là mùa hè nên rất nhiều muỗi. Tần Thái hết chịu nổi: "Sa Ưng, người dân nếu có chuyện cần tìm tôi hẳn là bệnh rất nặng, còn phải trèo lên núi như thế này, có hơi thiếu đạo đức đúng không?"
Sa Ưng dùng lá chuối quấn lại múc một vốc nước trong, đưa cho cô uống. Vẻ mặt Tần Thái đến khổ: "Sau này tôi không muốn đi cùng anh đến đây nữa đâu!!"
Sa Ưng chẳng nói lời nào, chỉ chốc lát sau thôn dân đã theo sau đi lên núi, mà còn không ít người.
Lần này ánh mắt của bọn họ nhìn cô không chỉ là một đại phu có y thuật cao minh, mà là ánh mắt rõ ràng sự kính sợ và thành tâm.
Tần Thái bất an, đang chuẩn bị ra đón tiếp thì Sa Ưng quát nhẹ: "Đừng nhúc nhích!"
Quả nhiên Tần Thái không động đây, Sa Ưng làm một cái thuật che mắt, trong mắt thôn dân, lá chuối đựng nước trong tay Tần Thái bỗng nhiên nở ra mộ đóa hoa sen trắng tỏa ánh hào quang.
Không biết ai đó thốt lên, Tần Thái mới phát hiện.
Trước đây cô đã đọc qua, thuật che mắt là một huyền thuật hạ đẳng, nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất hữu hiệu. Dù sao thì người ta cũng chỉ tin vào mắt mình.
Tần Thái hiểu được tính toán của Sa Ưng, cô đặt lá chuối xuống mặt đất, đóa sen trắng kia cũng dần dần biến mất. Các thôn dân đang chờ đợi, Sa Ưng tiến lên bảo họ xếp thành hàng, lần lượt nói lí do đến đây và đều là anh giải quyết.
Đến cuối cùng, Tần Thái chẳng nói được với bọn họ một câu.
Bởi vì tối nay sẽ ở lại, nên Tần Phương đưa đến rất nhiều đồ ăn ngon, Sa Ưng đều cản lại, dù Tần Thái có muốn nựng cháu mình thì anh cũng không cho.
Đến tối, hai người chưa ăn gì, đói đến mức bụng sôi sùng sục. Tần Thái còn tốt, cơ thể cô không cần nạp quá nhiều thức ăn, Sa Ưng tìm chút trái cây, rồi bắt một con thỏ, chờ đến lúc không còn ai nữa mới lén nướng lên.
Tần Thái nói với anh, chết vì bệnh sĩ trước bệnh ung thư, anh lại chẳng để tâm.
Đồ ăn không phải là điểm khó khăn, mà chính là bọn muỗi!
Mấy con muỗi đáng chết cứ bay vòng vòng kêu vo ve, ồn ào khiến Tần Thái muốn phát điên.
Sa Ưng ôm Tần Thái vào ngực, dùng lá chuối đuổi muỗi, gió núi thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt giữa đêm yên tĩnh.
"Chỉ cần chữa khỏi cho người đàn ông bị què trong thôn, không cần để ý đến chuyện khác nữa." Giọng nói Sa Ưng trầm ổn, Tần Thái cũng không hỏi nhiều, nhắm mắt nhập định.
Ngày hôm sau, cả thôn sôi trào, tên què mười mấy năm nay lại đi đứng như người thường, cũng không cần gậy chống!
Quả thật là kỳ tích, vô số người cảm thán: "Thần tiên, chính xác là thần tiên rồi!!"
Nhưng lúc bọn họ chạy lên núi lần nữa, thì đã không còn bóng người. Nơi Tần Thái hôm qua ngồi ngây ngốc ở đó nay chỉ thấy một đống lá chuối xanh ngắt.
Ai ai cũng cảm thán, bởi vì bọn họ không biết sáng sớm tinh mơ tầm 5 giờ rưỡi thì Sa Ưng và Tần Thái đã đi rồi.
Trở về thành phố Tam Họa, đúng vào chủ nhật, mọi người chẳng có gì làm. Tần Thái cùng Đàm Tiếu âm thầm đi quan sát sáu tuyến cùng 36 tiểu tổ làm việc ra sao, thấy có 13 tiểu tổ đang tăng ca, cô rất hài lòng.
Xích Vũ và Cam Phong của tuyến ba trước kia giờ cũng đã làm tổ trưởng.
Trên đường trở về, hai người dạo qua cửa hàng trang sức, bỗng gặp Bạch Cập và Nguyệt Hiện đang nắm tay nhau, thấp giọng nói chuyện. Lúc này trông hắn hiền dịu hơn bình thường, cử chỉ cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có lệ khí.
Bốn người đối mặt với nhau, Bạch Cập làm như không thấy, chỉ có Nguyệt Hiện gọi cô: "Tiểu Tần."
Tần Thái mỉm cười gật đầu, hai người phụ nữ chỉ gặp nhau như vậy, Nguyệt Hiện lại rất tò mò: "Người bên cạnh Tiểu Tần là ai thế anh?"
"Trợ lý." Bạch Cập đáp bâng quơ, Nguyệt Hiện cũng không hề hỏi tiếp, bỗng nói: "Dường như anh không muốn nhắc đến cô ấy nhỉ."
Bạch Cập quay đầu lại nhìn, sau đó mới nói: "Ừ, anh không thích cô ta. Cũng giống như không thích Bạch Hà."
Nguyệt Hiện thở dài, hai người nắm tay nhau đi tiếp.
Buổi tối, Bạch Cập lại "sủng hạnh" Tần Thái.
Tần Thái vẫn dùng cơ thể Bạch Cập thích, đi đến khách sạn vừa đúng 10 giờ rưỡi. Bạch Cập chẳng biết từ nơi nào về còn chưa ăn cơm. Chắn chắn hắn sẽ không bày vẽ chuyện ăn cơm uống rượu vang dưới nến đỏ cùng Tần Thái. Hắn lên lầu 11 của khách sạn, nơi này là tiệm cơm Tây, vẫn chưa đóng cửa.
Hắn gọi một phần trứng cá muối, gan ngỗng, súp và một phần mỳ Ý. Tần Thái ngồi đối diện chẳng gọi gì.
Cô cứ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Bạch Cập khiến hắn mất kiên nhẫn, đành gọi cho cô một phần bò bít tết. Tần Thái cầm nĩa và dao chơi tới chơi lui, nhịn không được cười: "Lại nói, đây hẳn là lần đầu tiên sư thúc mời tôi ăn cơm."
Tần Thái đang cắt thịt bò, bỗng bị trượt tay rơi nĩa. Cô cúi người xuống nhặt, tấm khăn trải bàn dài hoàn toàn che khuất cô. Bạch Cập đang ăn thì bột nhiên có một bàn tay sờ soạn lên người hắn. Dùng một tay nắm lại, trầm giọng rống: "Đừng làm loạn."
Đôi tay kia lại rất nhuần nhuyễn kéo kh/óa quần của hắn ra, hắn hít vào một hơi sâu, bàn tay mềm mại xoa nhẹ theo nhịp khiến hắn nổi phản ứng. Lúc này chỉ cảm thấy toàn thân bên dưới nóng lên, rồi rơi vào một không gian ấm áp. Hắn duỗi tay đè vai Tần Thái lại, nhưng cô hoàn toàn không tránh ra, cái lưỡi linh hoạt làm việc phun ra nuốt vào, hô hấp của hắn dần dồn dập hơn.
Trong quán lúc này còn ba bàn, có hai bàn là người yêu, không lo có người tò mò phía bên này. Bạch Cập nắm chặt vai Tần Thái, tay còn lại đè đầu cô, chậm rãi di chuyển.
Cảm giác này thật sự quá k/ích thích, trí óc hắn dần mơ hồ, muốn cô nhanh hơn chút, lại cũng muốn kho/ái cảm này kéo dài. Tần Thái vẫn đang nỗ lực, lúc lâu sau....
"Vùng lên! Hỡi nô lệ thế gian!!"Tiếng ca hùng tráng bất ngờ vang lên, Bạch Cập cũng theo đó bắn ra, cả người ỉu xìu như bị đánh tơi bời. Tần Thái cũng cạn lời, ai đổi tiếng chuông điện thoại của cô thành nhạc này vậy?
Cô lặng lẽ chui lên, sắc mặt ửng đỏ, Bạch Cập thật sự muốn đè yêu tinh này làm tại bàn. Tần Thái nhìn cái tên trên màn hình, thu lại vẻ phong tình. Cô nhanh tay lấy ly rượu vang đỏ của Bạch Cập để phun thứ trong miệng ra, sau đó vui sướng nhận cuộc gọi: "Sư phụ?" Quán Tây này rất yên tĩnh, ai nấy đều nhỏ giọng nói chuyện nên cô cũng làm theo, "Tôi rất tốt nha....Sư thúc à?" Cô nhìn thoáng qua Bạch Cập, bình tĩnh trả lời,:"Sư thúc cũng rất tốt."
Không biết bên kia nói gì, Bạch Cập chỉ muốn cười lạnh. Nếu Bạch Hà biết hắn cùng Tần Thái vừa làm chuyện gì, chắc là sẽ tức đến hộc máu nhỉ?
Dường như Bạch Hà nhận ra giọng nói của Tần Thái khác khác, cô đang dùng thân thể khác nên lấy lý do bị cảm để lấp liếm.
"Tháng sau có hội giao lưu Huyền Thuật sư sao? Chưa nghe nói qua, sư phụ dẫn tôi đi đi? Không có người thì tôi không đi....có vé vào cửa cũng không đi."
Dù sao thì nhiệm vụ tối nay cũng đã xong tương đối, cô nhìn Bạch Cập với ý nói sẽ đi về. Đương nhiên Bạch Cập không cho, nhưng cô đã xách túi chạy ra tới thang máy.
Bạch Cập không ăn nữa, nhanh chóng tính tiền. Tần Thái đang cầm điện thoại vừa nói chyện vừa bắt taxi trước sảnh khách sạn. Lúc cô đang băng băng đi tới thì bỗng có người nào đó túm chặt cô, dùng sức giật túi xách. Đương nhiên Tần Thái không thả ra, tuy dùng cơ thể này nhưng sức lực vẫn có.
Tên kia chợt đổi hướng, Tần Thái cảm thấy eo mình lạnh buốt. Chỉ cảm nhận 80% đau đớn nhưng cô vẫn biết chuyện gì xảy ra. Bị thọc một dao rồi?
Bạch Cập bước đến gần, đối phương giật được túi xách cô liền chạy. Tần Thái dùng một tay che lại vết thương trên eo, vẫn đang nói chuyện với Bạch Hà, cô cười: "Được rồi, tôi biết mà."
Bạch Cập đứng cách cô tầm ba bước, máu tuy không nhiều mà đã tràn ra từ kẽ tay, ướt sũng một mảng váy trắng. Cô cứ đứng nghe Bạch Hà nói, rốt cuộc không nhịn được nữa:" Được rồi được rồi, tôi sẽ cẩn thận. Sư phụ càng ngày càng lải nhải rồi."
Cô cúp máy, tay trái còn vươn một nắm tóc. Lúc tên kia giật túi rồi chạy, thuận tay nên cô đã túm được tóc hắn.
Cô cười xin lỗi với Bạch Cập: "Xem ra tối nay tôi không hầu hạ sư thúc được rồi, thân thể này không bảo quản tốt thì sẽ nhanh bị hỏng."
Bạch Cập lạnh lùng: "Ta có xe."
Ngụ ý là sẽ đưa cô về. Nụ cười trên mỗi cô vẫn chưa tắt: "Không được đâu." Cô khom người ấn mạnh vào vết thương, nhẹ giọng nói: "Sẽ làm bẩn xe sư thúc đấy."
Cô lấy khăn lụa trắng trên cổ xuống, quấn quanh hông. Rồi gọi cho Đàm Tiếu, Bạch Cập xoay người bước đi, người phụ nữ này, sao lại không biết điều đến thế chứ?
Bản thân...sao lại giận đến vậy?
Bình luận truyện