Vương Quốc Màu Xám

Chương 216: Giang Vĩ Trúc



Cả một đêm Tần Thái không ngủ. Cô lấy toàn bộ phù chú mình tích cóp ra, cho Bạch Hà, Bạch Cập, Sa Ưng, Trần Khoa và nhiều người khác. Đến ngày mai, không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ không bao giờ được gặp lại. Trong sơn cốc có Huyền Thuật sư đưa người nhà đến, tiếng cười và tiếng thở dài cùng hòa lẫn. Nguyệt Hiện cũng đến, mang theo cô con gái ba tuổi. Bạch Cập đối mặt với cô, ánh mắt chuyển từ gương mặt mỹ nhân đến gương mặt non nớt nằm trong ngực Nguyệt Hiện. Làn da đã trơn bóng hơn lúc trước, mang theo nét đẹp của người mẹ lấp ló. Sự thay đổi này không làm cô mất đi vẻ phong tình, mà càng làm cô thêm phần thánh khiết.

Lúc này gặp được Bạch Cập, Nguyệt Hiện có chút xấu hổ. Nhưng hắn ta lại rất thản nhiên: "Sống có tốt không?"

Thật ra lời này không cần hỏi, tình cảm của Bạch Hà đối với cô không hề ít hơn hắn. Huống chi người đàn ông như vậy xứng đáng làm chồng, làm cha hơn hắn nhiều. Chỉ là vẫn muốn hỏi như vậy, nếu trận chiến ngày mai không thể trở về, ít nhất cũng đã cười với cô một cái, nói với cô một câu.

Đôi mắt Nguyệt Hiện rũ xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Rất tốt."

Bạch Cập gật đầu, Nguyệt Hiện nhìn thấy Bạch Hà, cô gật đầu với anh rồi ôm con gái đi về hướng đó. Bạch Cập im lặng xoay người đi, bóng dáng vẫn thong dong như cũ, chỉ là trong nháy mắt có sự chua xót.

Khi đó Tần Thái đang ngồi cùng Sa Ưng bên đống lửa. Anh chàng này quả thật người cũng như tên, dường như trời sinh không sầu không lo, lúc này còn đang nướng cho Tần Thái một cục thịt lớn. Yến Trọng Hoan không về phe Bạch Hà, hắn vẫn ở Trật Tự với Tôn Chủ, sư phụ đang ở phía địch nên đương nhiên không có ai để ý đến Yến Tiểu Phi. Hắn cũng đang ngồi gần Tần Thái và Bạch Cập đến ngồi cạnh. Bốn con người yên lặng nhìn lửa nhảy múa, mỗi người một tâm sự, chỉ có Sa Ưng vẫn đang chăm chú với thịt.

Tuy rằng mọi người có chung một kẻ thù, nhưng Nhân Gian và Trật Tự đã từng ngươi sống ta chết. Những người phe Trật Tự ngồi vây quanh Bạch Hà và Chu Tế Xương, người Nhân Gian thì lấy Tần Thái và Tạ Thiên An làm tâm. Hai tổ chức đã đấu đá nhau nhiều năm như vậy, nỗi ân oán này khó có thể được hóa giải một sớm một chiều.

Hương thịt nướng quyện cùng rượu mạnh.

Không khí trong sơn cốc dần nhộn nhịp hơn. Đang uống hăng say thì Chu Tế Xương và Tạ Thiên An cùng làm công tác động viên trước trận đấu, Tần Thái và Sa Ưng cụng chén rượu, uống được nửa bát rồi lại cụng với Bạch Cập. Vừa đón ánh mắt quăng tới của Bạch Hà, Bạch Cập uống chén sạch rượu trong chén của Tần Thái, rồi rót nửa phần từ chén hắn sang cho cô. Tần Thái lười so đo, nâng lên uống sạch. Ánh mắt Bạch Hà như muốn bốc cháy, Bạch Cập vô cùng sảng khoái, cụng chén với Sa Ưng.

Công tác động viên của Tạ Thiên An làm rất tốt, trận chiến này tuy gian nguy, nhưng mọi người đều có niềm tin tất thắng. Tần Thái lại cụng chén với Bạch Cập lần nữa, cô hạ giọng nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ: "Từ sau ngày mai, hy vọng không còn phải nghe thấy cái này."

Bạch Cập cười, gặm một cái lên miếng thịt trong tay cô: "Này thì có khó gì? Nhưng sư thúc lại muốn nghe giọng nói của cô."

Đây là lần đầu tiên hắn nhận mình là sư thúc trước mặt cô, sao Tần Thái có thể không hiểu được câu này. Cô cười ngất: "Sau ngày mai, ngay tại đây tôi sẽ hát cho sư thúc nghe."

Lục tục có vài người đến kính rượu, tuy rằng Tần Thái là Tiên Tri Nhân Gian, hơn nữa có nỗi hận sâu đậm với Trật Tự, nhưng bây giờ cô là chủ lực tiến đánh Tôn Chủ. Đây là sự thật không thể nghi ngờ. Tần Thái cũng không làm bộ làm tịch, ai đến đều không từ chối, uống sạch từng chén một. Cuối cùng Yến Tiểu Phi đành phải chắn rượu, Yến Trọng Hoan còn ở phe Tôn Chủ khiến người Trật Tự khinh thường hắn. Lúc này đương say nên càng không để hắn vào mắt: "Ngươi là cái thá gì, ta đang uống rượu với Tiên Tri, cái thứ bán mình cầu vinh như ngươi có tư cách gì nói chuyện?"

Yến Tiểu Phi nắm chặt tay, cuối cùng vẫn là Bạch Cập trầm giọng quát: "Tiên Tri đại nhân của chúng ta tôn quý như thế nào mà dựa vào các người muốn kính rượu là kính sao? Cút!"

Hắn không nói lại, hậm hực nhưng không dám xung đột chính diện bởi vì đánh không lại. Cuối cùng mang gương mặt xanh lét về lại chỗ ngồi. Tần Thái cười cười nắm lấy tay Yến Tiểu Phi, đút cho hắn một miếng thịt: "Chán ghét bọn họ sao?"

Yến Tiểu Phi cắn răng không nói. Tần Thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn, chỉ cười.

Sắc trời dần dần sáng tỏ, các nhóm Huyền Thuật sư bắt đầu lục tục tiến gia quyến của mình về. Bầu không khí trong sơn cốc dần quay về trạng thái nghiêm túc trước trận chiến. Tạ Thiên An và Chu Tế Xương sắp xếp công việc, Tần Thái chịu trách nhiệm tấn công thẳng vào Tôn Chủ, những người khác hỗ trợ, Bạch Hà dẫn một đội đối phó với đám dư đảng phe Tôn Chủ. Bạch Cập dẫn người chi viện cho Tần Thái, phòng ngừa Tôn Chủ bỏ chạy. Tạ Thiên An phụ trách một đội lập trận pháp.

Bởi vì hai bên không phục chỉ một người làm Tổng chỉ huy, cho nên để của Tạ Thiên An và Chu Tế Xương cùng đảm nhiệm.

Buổi sáng, mọi người chuẩn bị xuất pháp. Trước khi rời đi, Bạch Hà nắm chặt tay Tần Thái, hồi lâu mới nói: "Bảo trọng."

Tần Thái gật đầu hứa hẹn": "Sư phụ yên tâm."

Nói xong, cô nhìn sang Lữ Lương Bạc, cuối cùng không nói gì, đi theo sau nhóm Bạch Cập và Sa Ưng.

Trường Trung học nghiệp vụ Thành phố Tam Họa vẫn như cũ. Bức tường loang lỗ vết sơn. Đang lúc các Huyền Thuật sư vây quanh phòng học, thì khu dạy học số 8 là Bất Ki các bỗng di chuyển. Ánh trăng càng lúc càng mở rộng phạm vi, ánh trăng như chảy ra từ khe gạch tường, sáng đến chói mắt. Tần Thái nhìn thoáng qua Bạch Cập: "Tôi đi đây."

Bạch Cập gật đầy, không nhịn được nói: "Phải cẩn thận."

Cô nâng tay nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn. Bạch Cập có cảm giác không vui khi bị đùa giỡn, nhưng có lẽ vì đây là thời điểm đặc thù nên không trách móc. Tần Thái cười: "Sư thúc cũng vậy."

Tần Thái nhún người nhảy lên tường gạch, bốn phía không có một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió rào rạt thổi qua tán lá cây ngô đồng. Tôn Chủ đững giữa trăng tròn vẫn phong tư đó, hắn bình tĩnh đối mặt với Tần Thái như không khí: "Ngươi và ta không thù không hận, hà tất phải bức nhau như thế?"

Tần Thái đứng trước mặt hắn, xét về phô trương hay khí thế đều thua xa hắn, chỉ có nét thong dong là tương tự. cô cười xán lạn, tay phải nắm chặt đao ánh trăng: "Thế thì lúc thanh đao này chém xuống đầu Tôn Chủ, thì tôi sẽ nói cho Tôn Chủ biết nhé."

Quyết chiến đã một năm, hai người không còn lời nào để nói. Ánh mắt Tôn Chủ vẫn trống rỗng như thế, hắn nâng tay trái lên điều khiển góp tụ mây đen che trời. Tuy nói là quyết tâm đấu với hắn trận chiến cuối cùng, nhưng lúc thật sự đối mặt cô đây vẫn sợ hãi. Thuật hô mưa gọi gió chân chính là đây, dường như cả nhật nguyệt đều nằm trong tay hắn.

Tần Thái hất đầu ý bảo Bạch Cập ra lệnh Huyền Thuật sư sử dụng pháp chú hệ thổ, cô dùng thuật pháp hệ hỏa. sau khi chịu một cú, Tôn Chủ lập tức dừng hô mưa gọi gió, hắn cảm thấy thuật nghịch chuyển ngũ hành quá tiêu hao, khinh thường Tần Thái chỉ dùng thuật pháp yếu nhớt nên hắn chỉ dùng pháp chú.

Nhưng xem ra, phản ứng của Tần Thái rất nhanh nhạy, thấy hắn triệu mưa gió là định dùng thuật pháp hệ thủy. Các pháp chú cũng có âm dương ngũ hành. Trong mưa mà thi triển hệ thủy sẽ như cá gặp nước.

Tần Thái dùng thuật pháp hệ thổ, tức lấy thổ khắc thủy. Nhưng trong mưa mà thi triển hệ thổ sẽ khó khăn, cho nên cô dùng chú pháp hệ hỏa để hỏa sinh thổ, càng đối nghịch với hệ thủy. Rất dễ dàng triệt tiêu ưu thế trong mưa của hắn, ngược lại còn hỗ trợ cho hệ thổ.

Tôn Chủ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Ứng biến nhanh chóng như vậy, sao có thể là năng lực của nha đầu còn lông mao được? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Giọng nói của hắn phảng phất như ở bên tai mỗi người, đến cả nhóm dư đảng đang chiến đấu với Bạch Hà, hay Chu Tế Xương đều nghe được làm họ phân tâm chú ý. Tần Thái cười lạnh: "Tôn Chủ không ra chiêu, vậy thì tôi xin mạo phạm."

Nói xong, cô ra ý bảo Tang Cốt Nê thi triển thuật pháp hệ mộc, sau đó dùng hệ hỏa của mình tấn công. Tôn Chủ hơi nhíu mày, nếu dùng thủy dập hỏa thì sẽ lợi cho hệ mộc. Nếu lấy thổ đập hỏa, thổ cũng có ích cho mộc. Không đợi hắn tính xong, cô thi thuật thành công đập thẳng chú pháp vào mặt hắn. Bất đắc dĩ Tôn Chủ phải dùng thuật chuyển nghịch ngũ hành, hóa toàn bộ năng lượng tấn công hắn thành bụi.

Tần Thái lập tức bảo Bạch Cập bổ khuyết thêm, thi triển thuật pháp hệ kim, còn cô dùng thổ hỗ trợ. Hai người cùng thi pháp sẽ bù vào vấn đề tốc độ thi pháp chậm, mà các pháp chú ngũ hành bình thường sẽ ít tiêu hao hơn thuật chuyển nghịch ngũ hành. Vừa lúc bù đắp cho sự tiêu hao của cô vốn nhiều hơn hắn. Tôn Chủ dùng thuật chuyển nghịch ngũ hành đấu với thuật pháp ngũ hành đơn giản của Huyền môn, tất sẽ bại.

Tôn Chủ vốn cao cao tại thượng giờ đây âm trầm như ác quỷ: "Giang Vỹ Trúc!!"

Hắn gọi lên cái tên này, Tần Thái không có phản ứng, nhưng các Huyền Thuật sư các lại ồn ào lên, đến cả Bạch Cập cũng biến sắc. Tần Thái lùi về sau: "Giang Vỹ Trúc là ai?"

Cô đang hỏi Bạch Cập, trán hắn nổi gân xanh: "Là sư phụ ta."

Tần Thái không hiểu: "Chưa từng nghe qua, mà sư phụ gì không có chút tiếng tăm vậy? sao hắn ta lại cáu lên thế?"

Bạch Cập vẫn đang thi pháp, nhẹ nhàng nói thêm: "Cũng là sư phụ Bạch Hà."

Lòng cô khẽ run, mặt vẫn không đổi sắc. Hắn nhận ra thuật pháp của Lão gia tử à, nhưng vậy thì sao?

Cô vẫn tiếp tục đánh, để Bạch Cập làm người phụ, cô chủ công, Tang Cốt Nê có thuật pháp hệ mộc cao siêu, vừa lúc lấp vào chỗ trống lúc thi pháp. Tôn Chủ có tốc độ rất nhanh, cũng chỉ có kế sách đánh ba người thì may ra mới đuổi kịp hắn.

Tôn Chủ vốn không để đám người Huyền môn này vào mắt, muốn giết thì dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ hắn mới phát hiện bản thân đã đánh giá sai, cho dù là con chó thì trong trận chiến cũng sẽ có tác dụng. Chỉ cần có người chỉ huy biết cách sắp xếp.

Nếu nha đầu này là Giang Vỹ Trúc, vậy hắn nghĩ có thể dùng kinh nghiệm mà thắng thì thật quá khinh địch.

Năm đó Giang Vỹ Trúc là nhân vật số một số hai của Huyền môn, danh vọng như mặt trời ban trưa. Mà thân là Tôn Chủ, hắn sao có thể để một người như vậy lớn mạnh hơn? Cách đối phó rất đơn giản, thật sự quá đơn giản. Chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ sửa Thiên Đạo một chút, khiến con gái hắn ta bệnh nặng không thuốc chữa.

Hắn liền phải cần rất nhiều công đức để chữa bệnh. Hắn vốn mệnh cô độc, chắc chắn sẽ lưu luyến tình thâm, nếu vứt bỏ đạo đức và chính nghĩa tôn thờ Thiên Đạo, với tu vi như vậy hắn có thể cứu sống con gái mình. Vì thế, hắn lén lút lấy phúc lộc thọ của người khác, dần dần cái hố này càng lớn, đến khi cần phải lập nên một tổ chức để thực hiện. Mà tổ chức này Tôn Chủ đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu một người lãnh đạo ưu tú.

Giang Vỹ Trúc không thể kéo hai đệ tử của mình đi theo con đường đó, đành vứt bỏ bọn họ. Toàn bộ Huyền môn đều cho rằng hắn ta thoái ẩn hoặc phi thăng. Chỉ xuất hiện thêm một Thái Tử gia, không có lai lịch, ẩn trong bóng tối bảo vệ một người.

"Không....ngươi không thể là Giang Vỹ Trúc." Tôn Chủ mau chóng tỉnh ngộ "Nếu ngươi là hắn, tại sao lại để Giang Tử Hằng ra nông nỗi hôm nay!"

Đón nhận các kiểu ánh mắt, Tần Thái vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Tôi là ai, Tôn Chủ sẽ có nhiều thời gian đoán sau khi chết đấy."

Đấu pháp của Huyền môn khác với tỷ thí quyền cước bình thường, thắng bại rất nhanh. Thuật pháp Tôn Chủ đã dần dần mất đi sự sắc bén lúc trước, Tần Thái lại đang vào thế công. Dưa chuột dẫn theo liên minh thực vậy cung cấp linh lực cho cô, khiến cô chiếm ưu thế tuyệt đối.

Bạch Hà đã đánh tan dư đảng của Trật Tự. Anh là người khoan dung, ai đầu hàng tự quy thuận thì sẽ không làm khó xử. Đây đã là nhóm người thứ tư, Tôn Chủ sắp không chống đỡ nổi.

Lúc này nhóm Chu Tế Xương đã bày ra thiên la địa võng, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng Tôn Chủ chạy trốn. Dần dần, làn da Tôn Chủ lại bắt đầu hóa ngọc. Hắn nhìn Tần Thái, cười lạnh: "Ngươi thật sự định giết ta sao?"

Tần Thái nhấp môi, giọng nói kiên quyết: "Tôn Chủ cứ việc rửa mắt chờ đợi."

Ánh sáng từ trăng tròn dần dần ảm đạm, Tôn Chủ cười đến mức kì lạ: "Dù ngươi có là Giang Vỹ Trúc hay không, tiếp theo chúng ta sẽ đo tài dùng thuật chuyển nghịch ngũ hành. Nhưng đây là tà pháp, giữ ta thì bọn chúng sẽ kiêng kị mới có thể để ngươi sống. Nếu như ta chết rồi, tiếp theo sẽ đến phiên ngươi."

Lòng Tần Thái hơi trầm xuống, Chu Tế Xương lớn tiếng quát: "Tiên Tri chớ nghe hắn nói bừa, mau chóng chém đầu tên tội đồ Huyền môn này đi!"

(khúc này có lỗ hổng rất lớn, theo mạch truyện đến đây thì Chu Tế Xương sẽ chết dưới tay Tôn Chủ, nhưng sang các chương sau thì ông ta vẫn sống, vẫn có mạch truyện cho ông ta. Cho nên Yun sẽ đổi lại chút tình tiết ở đây, rất xin lỗi chàng Huyền Thuật sư vô danh, vì để ông ta có thể tiếp tục sống và làm tì/nh làm tội Tần Thái nhé ^^)

Tôn Chủ hừ lạnh, duỗi một ngón tay, Huyền Thuật sư đứng bên cạnh Chu Tế Xương bỗng hóa thành nước thép trong nháy mắt, hắn quát một tiếng nhảy lên cao, còn chưa kịp dùng đến pháp bảo, Tần Thái đã duỗi tay hóa nước thép thành nước mưa. Chịu ảnh hưởng từ cái chết kinh khủng kia, mọi người sợ hãi tột cùng, đây thật sự là tà thuật, nếu không diệt trừ thì chẳng phải toàn bộ Huyền môn để mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?

Tần Thái nhảy lên không trung, Tôn Chủ lần thứ nữa hóa từ không khí ra vô vàn các lưỡi dao nhỏ. Tần Thái dùng thuật hóa chúng thành tơ liễu. Toàn bộ thành phố Tam Họa đầy trời là hoa liễu tung bay. Bạch Cập và Bạch Hà nhìn nhau, tuy vẫn làm nhiệm vụ của mình nhưng lòng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Nha đầu này bỗng nhiên tinh tiến rất nhanh, tính tình cũng quá khác. Hay thật sự là sư phụ.....

Bạch Hà rối não, nếu thật là Giang Vỹ Trúc, vậy Tần Thái là đệ tử hay là sư phụ của anh?

Bạch Cập càng rối não hơn, nếu thật là Giang Vỹ Trúc, vậy hắn ngủ với sư điệt hay là ngủ với....sư phụ? Rồi Bạch Hà kia là anh hắn hay là sư phụ của sư phụ hắn?

2

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện