Vương Quốc Màu Xám

Chương 34: Nhân gian



Tần Thái không biết mình đã nôn bao nhiêu lần, ngay cả dịch vị dạ dầy cũng đã nôn cả ra rồi. Miệng đắng ngắt. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, lúc này Thanh mù mới nhảy dựng lên, run rẩy đứng ở cửa ra vẻ trượng nghĩa: "Thái......chị Thái! Tôi hộ pháp cho chị!!"

Toàn than Tần Thái mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào nữa, lưng dính nhớp toàn máu, trên người có không biết bao nhiêu là vết thương. Cô nhổ một miếng nước bọt, bên trong có lẫn cả máu, cũng không biết là bị Bạch Lộ đánh gãy răng hay bị nội thương: "Hộ cái đầu ông ấy, mẹ kiếp!"

Mấy người xuất hiện bên ngoài, đi đầu là Đàm Tiếu của Thông Dương quán. Hắn ngồi xổm trước mặt Tần Thái, nhìn nhìn vết thương trên người cô, cười cười: "Tổ trưởng Lam Trù, chào mừng cô chính thức ra nhập tổ chức chúng tôi."

Hắn giơ tay về phía Tần Thái, khi ấy Tần Thái đau khắp mình mẩy, nhưng cô vẫn muốn nhổ vào mặt hắn một cái.

Đàm Tiếu không hề hỏi về thương thế của Tần Thái, hắn đưa thẳng Tần Thái tới Thông Dương quán. Thanh mù cũng muốn đi theo, nhưng bị Đàm Tiếu từ chối, Tần Tái đành an ủi ông ta: "Liên hệ sau vậy."

Không gặp Thông Dương Tử ở Thông Dương quán, Đàm Tiếu đưa Tần Thái vào gian trong, lấy một cuốn sổ trong két, điềm đạm mở ra hỏi: "Họ tên?"

"Lam Trù." Tần Thái khom người, cố gắng kìm nén sự tức giận muốn đấm cho người kia một trận. Đàm Tiếu lại hỏi giờ và ngày tháng năm sinh của cô, Tần Thái vẫn đưa thông tin giả.

Đối phương đưa cho cô một cuốn sổ tay nhân viên, một thứ nhìn như thẻ ngân hang: "Di động của Diêu Hồng đã giao cho cô rồi phải không? FAQ đã cầm chưa?"

Việc bàn giao tài liệu vô cùng tỉ mỉ, Tần Thái nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có thể nhanh hơn một chút được không?"

Hai tay Đàm Tiếu gõ như múa trên bàn phím laptop: "Đừng vội, giờ không rõ rang, sau này thiếu thứ gì thì rất phiền phức. Tổ chức quản lý tài liệu rất nghiêm ngặt, cô phải chú ý bảo quản, nếu để mất thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường...."

Hai mươi phút sau, cuối cùng hắn đã giảng giải xong về tài liệu, sau đó là đi vào những việc cần chú ý: "Thời gian đi làm là từ thứ hai đến thứ sáu, từ tám giờ tối đến sáu giờ sang. Phải nhớ, hết giờ làm các tổ trưởng cần quản lý tổ viên cho tốt, khi không có tổ trưởng hoặc người quản lý đi cùng thì tổ viên không được tự động rời khỏi kí túc."

Ba mươi phút sau, hắn đã giảng giải xong những việc cần chú ý, sau đó hắn bắt đầu nói đến những việc mà tổ trưởng cần biết: "Thành tích nghiệp vụ của tổ viên có lien quan mật thiết tới tổ trưởng, cô sẽ có được phần trăm thành thích nghiệp vụ của tổ viên, ngoài ra cấp trên sẽ phát cho tổ trưởng một ít thọ số và phúc lộc, coi như là phúc lợi của tổ chức...."

Tần Thái đưa chén trà trên bàn cho hắn, Đàm Tiếu nhấp một ngụm: "Cảm ơn, sao cô biết tôi khát?"

Tần Thái lẳng lặng lau mặt, người này đúng là Đường Tăng (Ý chỉ ngây thơ). Cô hít một hơi thật sâu, "Tôi biết anh có ý tốt, cũng biết anh làm việc cẩn thận chi tiết, có điều Đàm tiên sinh...." Cô quay lưng về phía anh ta, nghiến răng kèn kẹt: "Mẹ kiếp, anh thật sự không nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên lưng tôi sao?"

Phản ưng của Đàm Tiếu là đẩy đẩy gọng kính, "Khụ khụ, xin lỗi, chỉ thấy mặt trước của cô hoàn chỉnh, không nhìn thấy những mảnh vỡ cắm đằng sau lưng cô."

Tần Thái bốc hỏa: rút cuộc đây là cái tổ chức thần kinh gì!!!

"Tổ chức co bác sĩ riêng, thiết bị điều trị vô cùng đầy đủ, hơn nữa nếu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ còn được miễn phí viện phí." Trên đường đưa Tần Thái tới bệnh viện, Đàm Tiếu thuận tiện giới thiệu phúc lợi của tổ chức.

Lúc này sự phẫn nộ của Tần Thái mới giảm xuống đôi chút: "Tôi cảm thấy xường sườn của mình bị Bạch Lộ bẻ gãy rồi."

Đàm Tiếu lúc lắc cái đầu: "Xương sườn không phải thứ quan trọng, gẫy rồi thì cho gãy đi. Trong truyền thuyết Adam gẫy một cái xương sườn, chiếc xương sườn đó còn biến thành Eva mà...."

Tần Thái lại bực bội, cô bất đắc dĩ ngắt lời Đàm Tiếu: "Đàm tiên sinh..... tôi cảm thấy..... Eva chọc vào nội tạng của tôi rồi...."

Cô phun ra một ngụm máu, cuối cùng ngất xỉu.

Khi Tần Thái tỉnh lại thấy mình nằm trên một chiếc giường, rộng khoảng nửa mét, chiếc chăn mỏng đắp trên người hơi ngả màu đen. Bên cạnh có một cái sào phơi quần áo...... mẹ nó, đúng là cái sào phơi quần áo, bên trên treo hai chai dịch truyền.

Xung quanh không có ai, Tần Thái nằm sấp khó chịu, cổ họng càng khó chịu.

"Có ai không?" cô gọi một tiếng, cổ khô như sắp cháy. Không ai trả lời, trong phòng trống không, Tần Thái ngẩng đầu lên, chỉ thấy có chiếc giường được ghép bằng mấy thanh sắt đơn giản.

"Có ai không?!" cô lại gọi thêm tiếng nữa, cuối cùng thì cũng có người trả lời: "Gọi gì mà gọi, nửa đêm nửa hôm thật thất đức quá đi!"

Một người mặc áo blouse trắng bước vào, giơ tay bấm công tắc đèn. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên bức tường vằn vện loang lổ, nhìn thấy Tần Thái, áo blouse trắng như nhớ ra điều gì đó: "À!! Dịch truyền hết rồi?! thảm rồi thảm rồi, quên không rút kim!"

Anh ta chạy tới, vừa nhìn thấy cây treo bình dịch, ngẩn người: "Kì lạ, truyền cả một ngày một đêm mà vẫn đầy...." Anh ta lắc lắc đầu định bỏ đi, Tần Thái nước mắt giàn giụa: "Bác sĩ, anh quên cắm kim!"

Đây là một phòng khám tư, chỉ có một hộp thuốc, hai cái ghế, mấy giường bệnh, đấy là toàn bộ những gì có trong phòng khám. Tần Thái ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người mặc áo blouse trắng râu lởm chởm trước mặt: "Anh.... Không phải là bác sĩ riêng của tổ chức đấy chứ?"

Blouse trắng cắm kim vào mu bàn tay cho Tần Thái, rồi bắt đầu vặn nút cho dịch chảy: "Đúng thế."

Tần Thái nhìn nhìn cái chăn đen xì và bức tường xi măng ngoắt loang lổ, "Chúng chính là....thiết bị điều trị đầy đủ?"

Mẹ ơi....Thế giới này thật đen tối, đưa con về sao hỏa đi.....

"Mười hai giờ rồi, đúng là xui xẻo, này, cô không sao đấy chứ?" Blouse trắng nhìn Tần Thái, nói bằng giọng thương lượng, "Cô thấy thế này được không, dù sao cô bị thương cũng không nặng lắm, chi bằng cô về nhà đi. Như thế cô có thể ngủ ngon giấc, mà tôi cũng được về, đúng không?"

Tần Thái nghệt ra: "Tôi còn đang truyền dịch."

Blouse trắng vỗ đùi đánh đét: "Cái này đơn giản! Cô có nhìn thấy cái gậy này không?" Tần Thái nhìn về phía cây sào phơi quần áo..... và bình nước được buộc bằng dây giầy trên đỉnh sào. Blouse trắng gợi ý: "Cây gậy này có thể di động, cô chỉ cần cầm theo nó, là có thể vừa truyền dịch vừa đi về nhà! Có phải rất tiện không? Truyền dịch đơn giản lắm, truyền xong rút kim ra là được." Anh ta ghé vào tai Tần Thái, vẻ mặt hi vọng, "Chỉ cần cô về nhà truyền dịch, thì tôi sẽ không đòi lại cái gậy này nữa, coi như tặng cô."

"....." Tần Thái không muốn mang "cây gậy" này về nhà, nếu có thể, cô thật muốn dùng nó đánh đít cái tên bi3n thái này, "Xương sườn của tôi bị gãy."

Blouse trắng kinh ngạc, "Thật à?" anh ta giơ tay sờ nắn xương sườn của Tần Thái, sờ tới chỗ gãy, anh ta dùng lực ấn, "Chà, gãy thật."

Tần Thái nước mắt đầy mặt, anh ta còn tò mò hỏi: "Mẩu kia đâu rồi?"

Tần Thái ch ảy nước mắt không ngừng, "Mẩu kia.....biến thành Eva rồi..."

Mẹ ơi....cho con xuất viện đi....

Biết Tần Thái muốn ra "viện", blouse trắng nhiệt tình như bó đuốc, "Tốt quá rồi!! cây gậy này tặng cô, đi vui vẻ!!"

Tần Thái khom người ra khỏi phòng khám, nghe thấy anh ta gọi điện: "Có ba thiếu một hả?Đợi tôi, ba phút sau có mặt!"

Bố khỉ!

"Bác sĩ, xin hỏi anh tên là gì?" Cầm cây sào phơi quần áo trong tay, Tần thái vẫn không ngừng ch ảy nước mắt. Blouse trắng cảm thấy cô gái này thật quá mức thật thà: Tặng có cây sào phơi quần áo mà đã cảm động tới thế rồi. Anh ta đỡ Tần Thái ra khỏi cửa phòng khám: "Tôi họ Chu, tên là Chu Cương Liệt."

Tần Thái gật gật đầu, Chu tiên sinh vẫn nhiệt tình, "Bến xe bus cách đây gần lắm, cô cứ đi thẳng, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải, lại đi thẳng khoảng ba trăm mét, rồi tiếp tục rẽ phải, đi qua nhà trẻ là đến. Đến rồi cô đợi năm lần nửa tiếng, là bắt được tuyến xe bus số 6."

"....." Tần Thái cảm thấy tên người này chắc chắn là có nguồn gốc nào đó: với đức tính của anh ta không bị người ta đánh nát đít thì thật không còn thiên đạo gì nữa.

Cương với hậu môn đọc cùng một âm.

Khi Tần Thái quay về kí túc xá đã là hai giờ sáng. Kể ra thì cô vẫn phải cảm ơn Chu Cương Liệt, nếu không nhờ có cây sào phơi quần áo, cô thật sự khó đi lên lầu.

Cô vừa về Sa Ưng liền tới ngó một cái, thấy cái gậy di động trên tay cô, vẻ mặt Sa Ưng rất thong cảm: "Chỗ đó mà cô cũng dám đến."

Tần Thái nằm sấp trên giường, nước mặt chảy thành sông: "Làm sao tôi biết những thứ miễn phí đều dở tệ như thế!!!"

Sa Ưng lắc lắc đầu, thấy cô thật sự không dậy nổi, vừa rồi vào anh ta đã sờ xương sườn của Tần Thái, một lúc sau thì cầm một cái hộp đến.

Tần Thái giật nảy mình: "Anh muốn làm gì?"

Sa Ưng đeo một đôi găng tay cao su vào, đốt đèn cồn, hơ dao phẫu thuật trên ngọn lửa xanh khử trùng: "Xương sườn gãy đâm ào gan, rất nguy hiểm, tôi giúp cô lấy ra."

Tần Thái suýt thì nhảy xuống đất: "Đừng!!"

Hôm nay bị ngược đủ rồi, thật sự không chết thì không tha cho cô ư?!

Sa Ưng ấn cô nằm xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô thế này sẽ ảnh hưởng tới công việc ngày mai."

Tần Thái cứng họng: Sa Ưng đã thay cô quản lý tiểu tổ này nửa tháng rồi, cô biết. Sa Ưng bưng một bát nước nóng bón cho cô uống: "Uống đi."

Tần Thái do dự, Sa Ưng cười, khi anh ta cười trông kha đẹp trai, rất dễ hấp dẫn con gái: "Không phải cô đang lo lắng tôi đem cô ra làm đồ nhắm đấy chứ?"

Tần Thái đổ mặt: Đúng là cô hơi lo thật.

Sa Ưng bón cho cô uống: "Toàn thân cô đầy vết thương thế này, tôi sợ mấy ngày nay tôi phải ăn chay thôi."

Tần Thái mơ mơ màng màng, Sa Ưng c ởi quần áo cô. Bên trong cô mặc áo len, Sa Ưng cởi rất cẩn thận. Cởi tới lớp cuối cùng, anh ta có chút do dự, cuối cùng vẫn cởi áo ngực của cô ra.

Tần Thái vẫn biết anh ta đang làm gì, lần đầu tiên trần như nhộng trước mặt một người đàn ông, cô vừa bối rối vừa ngượng. Sa Ưng dùng khăn mặt che ngực cho cô, mắt nhìn thẳng.

Tần Thái có thể nhận biết lưỡi dao cứa vào thịt cô, nhưng không đau, Sa Ưng dùng huyết chú để cầm máu, vết thương không bị chảy máu nhiều. Mẩu xương sườn bị gẫy được gắp ra, cái kéo gắp rất nóng, Tần Thái còn đang nghĩ sao lại nóng như thế.

Người bình thường sẽ không có bất kì cảm giác nào, nhưng cô thường xuyên luyện công, hồn phách mẫn cảm hơn người thường nhiều. Bát nước nóng đó đã cách li trực giác của cô, nhưng vẫn không thể khiến cô hôn mê.

Sa Ưng nhanh chóng khâu vết mổ, rồi dùng nước thuốc rửa sạch vết thương trên lưng Tần Thái, bôi thuốc cho cô. Cuối cùng là băng bó, anh ta kéo chăn đắp lên người cô.

Cửa được đóng lại, cô biết anh ta sẽ không vào phòng mình nữa. Tần Thái khẽ thở hắt ra. Lúc ở chỗ Chu Cương Liệt cô ngủ rất nhiều, nên giờ không buồn ngủ. Tần Thái muốn tìm di động trong túi áo, ai ngờ lại sờ được một tấm thẻ: Thẻ hội viên cấp D, tổ trưởng tuyến ba: Lam Trù

Đằng sau tấm thẻ, có dập chìm hai chữ: Nhân Gian

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện