Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính
Chương 47
Hai người ra khỏi chuồng ngựa, cơn gió lạnh từ đối diện thổi tới, Tuyên Hoài Phong rùng mình, đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó quấn quanh cổ, lập tức chặn đứng cơn ớn lạnh trên cổ áo.
Cúi đầu nhìn thử, hóa ra là chiếc khăn quàng lông cừu màu trắng của mình, y kinh ngạc nói: “Sao anh lại mang cái này tới?”
Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Chẳng phải anh luôn phải xem sắc mặt của em hay sao? Chỉ cần một cọng lông mày của em nhúc nhích thì anh đã biết em muốn cái gì.”
Hai người nhìn nhau, cùng cười một tiếng, sau đó sóng vai đi vào phòng ăn.
Đúng lúc đó, đầy tớ trai vừa nhận được số tiền típ lớn đang tìm vị khách quý này khắp nơi. Vừa thấy Bạch Tuyết Lam dẫn Tuyên Hoài Phong tới bèn vội vàng khom lưng vái một cái, đưa tay kính cẩn mời, dẫn bọn họ vào phía trong, nở nụ cười nói: “Tôi đã báo với quản lý rằng quý khách đây đã bao hết phòng ăn rồi. Thân phận quý khách như vậy ắt hẳn chưa bao giờ bàn giá cả với tiệm cơm, nhưng thứ cho tôi lắm miệng, tôi đã xin quản lý chiết khấu cho ngài hai mươi phần trăm. Tôi biết ngài không quan tâm chút tiền lẻ đó, đây chẳng qua là chút lòng thành biếu ngài mà thôi, cũng là sự tôn kính mà tiệm cơm chúng tôi dành cho ngài.”
Bạch Tuyết Lam luôn hiểu những người ân cần thế này chỉ mang mục đích kiếm thêm vài đồng, cho nên cũng lười nói nhảm với gã, sau khi ngồi xuống bèn đưa cho gã một tờ tiền, căn dặn: “Lấy thực đơn tới đây. Nhớ kỹ, đừng cầm thực đơn món tây, cầm thực đơn món Sơn Đông ấy.”
Đầy tớ trai liếc nhìn con số trên tờ tiền, tươi cười cất tiền vào túi, lập tức cầm thực đơn tới, dùng hai tay dâng lên, lưng cơ hồ khom xuống góc chín mươi độ tiêu chuẩn.
Bạch Tuyết Lam đưa thực đơn đến trước mặt Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Em xem thử xem, trừ thịt viên tứ hỉ ra thì còn muốn món gì nữa?”
Thật ra Tuyên Hoài Phong đâu có muốn ăn thịt viên tứ hỉ, y gọi là gọi cho Bạch Tuyết Lam, đành lắc đầu nói: “Nghe đồn thịt viên tứ hỉ là món ăn nổi danh của Sơn Đông nên em mới muốn nếm thử. Trừ món đó ra thì tạm thời chưa nghĩ đến món khác. Anh là dân bản xứ, thể nào cũng biết các món đặc sắc ở đây, anh gọi mấy món anh thích để giới thiệu cho em ăn đi.”
Câu nói sau không khỏi khiến người ta nghe ra điều khác.
Bạch Tuyết Lam lập tức đoán được, hóa ra món thịt viên tứ hỉ kia là cố tình gọi cho hợp khẩu vị của bản thân. Thấy Tuyên Hoài Phong quan tâm mình như vậy, toàn thân hắn đều sảng khoái như được ngâm trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét. Bình thường hắn đã chẳng coi tiền ra gì, khi vui vẻ, sự hào phóng của hắn càng khiến người ta líu lưỡi. Cầm thực đơn bèn gọi gân nai xào, gân chân song vị, cá chép lớn Hoàng Hà và một vài món chính, ước chừng gọi bảy tám món lại nghĩ chắc hẳn Tuyên Hoài Phong sẽ thích chút rau dưa địa phương nên tiếp tục căn dặn làm mỗi loại một phần.
Đầy tớ trai hỏi: “Quý khách gọi nhiều món như thế, sao lại không gọi gà quay? Hoặc gọi một đĩa thịt lừa? Hai món đó là nổi tiếng nhất ở phủ Đức Châu chúng tôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam sành sỏi, tùy ý nói: “Đương nhiên không thể thiếu gà quay và thịt lừa. Cơ mà tôi biết tiệm của nhà các cậu không thể làm ra được hương vị như của cửa hiệu lâu năm kia đâu. Cấp dưới của tôi đã đi mua về rồi, chờ lát nữa sẽ đưa đến phòng bếp, hâm nóng mang lên cho chúng tôi là được. Đúng rồi, chắc còn mua thêm về chút rau cải, bảo đầu bếp nhà các cậu nấu thanh đạm thôi.”
Hắn nói một câu, đầy tớ trai bèn cúi người đáp một tiếng.
Nói xong lại vội vã đi lo liệu.
Thấy Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện bên kia bàn luôn quay mặt nhìn ra cửa, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em tìm người à?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chị anh và Tôn phó quan không ăn chung với chúng ta?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh phái người đi hỏi thử rồi, chị anh nói ăn trong phòng thoải mái hơn. Chị ấy không đến, Tôn phó quan đương nhiên cũng không đến.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy Lam Râu Xồm thì sao? Cũng không ăn cùng?”
Bạch Tuyết Lam nhìn y, cười khẽ rồi hỏi: “Em hết sức bất mãn với thế giới hai người của anh và em sao? Toàn tìm người ngoài tới gia nhập thôi. Lam Râu Xồm không ăn chung với chúng ta thì liên can gì tới em?”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Được rồi, không liên can tới em. Chẳng qua em thấy anh gọi một mạch nhiều món như thế mà thực khách lại chỉ có hai chúng ta, vậy là sắp sửa phung phí một phen rồi.”
Bạch Tuyết Lam thấy y rất thoải mái tự nhiên đặt một tay lên bàn bèn đưa tay qua, vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của y: “Em ở đây rồi mà anh còn dám phung phí hay sao? Nơi này có một quy tắc nhỏ, phàm là những tiệm cơm thế này, nếu khách khứa không ăn hết các món ngon kia thì nó sẽ trở thành phúc lợi của người làm trong cửa tiệm, bọn họ sẽ trộm về nhà để ăn. Cùng lắm hôm nay anh chỉ tốn thêm vài đồng, trước là để cho anh và em hưởng lộc ăn, số còn dư lại là để cho những người nghèo khó đó được một bữa no bụng. Em nói xem, như vậy có được tính là một loại hành động từ thiện hay không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Mọi lý lẽ không chính đáng trong thiên hạ này đều tụ hết trên miệng anh rồi. Nếu muốn làm từ thiện, chẳng thà anh quyên cho trường học của Đới tiểu thư còn hơn, phung phí vậy làm gì?”
Đang nói, hai đầy tớ trai mặc quần áo chỉnh tề đưa thức ăn lên, hai người lập tức ngừng tán gẫu.
Phòng ăn được Bạch Tuyết Lam bao, nguyên một phòng bếp chỉ chuyên phục vụ khách của một bàn nên tốc độ cực kì nhanh chóng. Đầy tớ trai tới một chuyến nối một chuyến, liên tục bưng đĩa đặt lên bàn.
Chỉ chốc lát sau các món đã được dọn lên. Gà quay Đức Châu da vàng thịt hồng, gân chân song vị được ngâm bóng loáng hồng hồng, cá chép Hoàng Hà vảy vàng đuôi đỏ ngâm giấm đường, thịt viên tứ hỉ trộn nấm hương mũ lớn, mề gà xối mỡ thơm phưng phức khiến dạ dày người ta kêu réo… Tổng cộng gồm tám chín đĩa đồ ăn kèm thêm một đĩa bánh nướng bày đầy một bàn, cơ hồ không còn chỗ để hai người đặt chén đũa xuống.
Bạch Tuyết Lam cầm đũa lên, đang suy nghĩ gắp món gì cho Tuyên Hoài Phong trước thì y đã đổi khách thành chủ, gắp một miếng thịt lừa đặt vào trong chén hắn, nói: “Là ai bảo không thể chịu đói được vậy? Thức ăn đầy bàn thế này rồi, anh nhanh ăn đi. Đương nhiên em cũng sẽ chọn món em thích.”
Qua cả ngày trời, Bạch Tuyết Lam đã sớm đói bụng, huống chi những món trước mắt đều là hương vị quê hương lâu ngày chưa được thưởng thức, cho nên hắn cười với Tuyên Hoài Phong một tiếng rồi ăn rất phóng khoáng.
Thực ra Tuyên Hoài Phong rất thích dáng vẻ ăn như gió cuốn mây tan của hắn, ngay cả ăn cũng có thể nếm ra một loại khí thế người thường chẳng cách nào bì kịp, vì thế y hơi nghiêng đầu, lẳng lặng ngồi cách bàn, không biết đang nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần. Bạch Tuyết Lam đã nếm qua một lượt các món ăn mặn trên bàn, vui vẻ sảng khoái như đánh thắng được một trận, tay phải cầm đũa, tay trái lại trống không nên đưa ngang qua mặt bàn chọc nhẹ lên má Tuyên Hoài Phong một cái: “Này, em chỉ làm khán giả thôi hả?”
Tuyên Hoài Phong hồi phục tinh thần lại, gắp một viên thịt viên tứ hỉ.
Cắn một miếng, bên trong nhân thịt heo còn thoang thoảng vị nấm.
Tuyên Hoài Phong nói: “Hóa ra thịt viên tứ hỉ danh nổi như cồn cũng chẳng khác người họ hàng thịt viên kho tàu Hoài Dương lắm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Vốn đã chẳng khác mấy rồi, em lại cứ cố chọn món này. Thật ra ấy, đến đây rồi thì em nên nếm thử món gà quay một lần.”
Gà quay Đức Châu nổi danh nhất là ngũ hương thoát cốt, đặc biệt là do tiệm lâu năm làm ra, hương vị khi nấu ngấm sâu vào xương tủy, thịt thơm xương mềm, Bạch Tuyết Lam dùng đũa khều một cái đã có thể nhấc thịt gà ra khỏi xương, đặt vào trong chén của Tuyên Hoài Phong,
(Gà quay Đức Châu Ngũ hương thoát cốt – Ngũ hương gồm: Đinh hương, quế bì, hoa tiêu, đại liêu, hồi hương. Thoát cốt: Ý chỉ gà được nấu bằng kỹ thuật đặc biệt, chỉ cần gắp một cái đã có thể tách rời thịt và xương)
Tuyên Hoài Phong ăn, rất mềm.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không? Nếu ngon thì cho em thêm một miếng nữa.”
Tuyên Hoài Phong ngắm thử trong bát. “Em không nên gắp thịt viên tứ hỉ, một viên thôi mà to quá, chờ em ăn xong chắc khỏi ăn thêm món khác.”
Bạch Tuyết Lam chẳng chút do dự đưa đũa qua gắp viên thịt viên tứ hỉ đã bị y ăn một miếng, cắn hai ba lần đã hết sạch, nói: “Xong, đã giải quyết được vấn đề, lão nhân gia ngài có thể ăn gì đó thật nghiêm túc được chưa?”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn ăn đồ thừa của mình mà cản không kịp, y mỉm cười xấu hổ, ngoan ngoãn gắp mấy miếng thức ăn mặn. Thật ra, đối với y mà nói, đầy bàn đồ ăn này cũng không hấp dẫn bằng mấy món ăn nhẹ, cho nên y lại nhanh chóng không quan tâm đến mấy món mặn nữa, chỉ thưởng thức mấy món rau dưa muối, đậu phộng chiên, táo sợi vàng phơi khô được bày trên mấy chiếc đĩa nhỏ.
Nhất là táo sợi vàng phơi khô, ăn một quả, hương vị ngọt ngào, hơi dinh dính, song lại không khiến người ta cảm thấy ngán. Y ăn liền một lúc mấy quả.
Trước đó Bạch Tuyết Lam ăn một mạch không khách khí nên đã no, hiện tại đổi lại thành hắn ngồi dựa lên ghế, nhàn nhã quan sát Tuyên Hoài Phong giống như tay mơ đang lịch sự dè dặt ăn uống.
Nhìn một hồi, hắn đột nhiên tìm đề tài để hỏi: “Nhắc tới thịt viên tứ hỉ thì anh muốn đố em cái này. Thứ được gọi là tứ hỉ kia là chỉ gì?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Còn người Trung Quốc nào lại không biết vấn đề này à? Đời người có bốn cái vui: nắng hạn được mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tuyên phó quan, em đúng là đồ cổ hủ. Ba việc vui đầu tiên coi như hợp lệ. Cơ mà hiện tại là thời đại dân quốc, đến hoàng đế còn chẳng có thì đi đâu tìm bảng vàng? Niềm vui thứ tư đã bị sửa lại từ lâu rồi. Em vẫn chưa nghe nói gì sao?”
Tuyên Hoài Phong tin thật, lập tức hỏi: “Sửa lại thành gì?”
Bạch Tuyết Lam cười nghiền ngẫm. “Phía sau động phòng hoa chúc đương nhiên là “cùng chàng cưỡi ngựa” rồi.”
Ban đầu Tuyên Hoài Phong vẫn chưa hiểu, lầm bẩm “cùng chàng cưỡi ngựa” một lần thì đột nhiên nhớ tới những lời hoang đường BẠch Tuyết Lam nói lúc còn trong chuồng ngựa, bấy giờ mới biết mình lại bị đùa bỡn.
Trước những đề tài này, người nào đó da mặt mỏng luôn luôn thua.
Tuyên Hoài Phong lúng túng nói: “Anh cứ như thế thực sự khiến cho người ta không dám tán gẫu với anh nữa.”
Nói xong bèn quay gương mặt đỏ ửng qua một bên, làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hiện tại, bóng đêm ngoài cửa sổ vốn u tối tĩnh mịch, sau khi y nhìn ra thì chân trời dần xuất hiện chút ánh đỏ. Sự chú ý của Tuyên Hoài Phong hấp dẫn, cẩn thận nhìn tiếp, màu đỏ ngoài cửa sổ đột nhiên càng đậm, trở thành một vầng sáng trong màn đêm.
Tuyên Hoài Phong ngẩn người, đột nhiên hiểu ra mà ‘a’ lên một tiếng, chỉ về phía kia nói: “Chỗ đó bốc cháy phải không?”
Lúc này, những người khác trong tiệm cơm dường như cũng đã thấy, mấy đầy tớ trai đứng bên cửa sổ nghển cổ nhìn, đều nói: “Lửa to quá! Ôi trời ạ, chẳng biết nhà nào xui xẻo bị Hỏa Đức Chân Quân tìm tới cửa!”
(Hỏa Đức Chân Quân: Là vị thần trông coi Sao Hỏa, ngài thuộc về ngũ tinh, một trong các vị thần của tín ngưỡng đạo giáo. Có nơi cũng gọi ngài là Thần Lửa.)
Tuyên Hoài Phong đang định đứng lên đi về phía cửa sổ xem thử, Bạch Tuyết Lam lại kéo y, cười nói: “Em là mèo à? Thấy gì cũng tò mò. Quan tâm nó cháy hay đốt pháo làm gì, chúng ta cứ lo ăn đi, ăn no mới quan trọng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “No rồi.”
Bạch Tuyết Lam đang chờ câu này, lập tức tiếp lời: “No rồi thì tốt, anh đưa em đi chơi.”
Khi hắn muốn làm gì thường vô cùng quyết đoán, hơn nữa còn kèm theo khí thế không cho người khác cự tuyệt.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nắm một cánh tay, y lại không có lý do gì để phán kháng, cho nên đành phải cùng hắn rời khỏi phòng ăn.
Vốn còn định hỏi trời tối rồi thì kiếm đâu ra chỗ nào để chơi? Chẳng lẽ nơi như Đức Châu cũng có khu vui chơi giống như Đại Thế Giới ở thủ đô?
Sau đó, y được Bạch Tuyết Lam đưa lên lầu, rõ ràng là muốn trở về phòng. Lúc này mới hiểu, cái gọi là đi chơi chẳng qua là cách gọi khác của trò chơi riêng tư giữa hai người mà thôi.
Thấy Bạch Tuyết Lam hào hứng bừng bừng như vậy, lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau khi về phòng, Tuyên Hoài Phong bèn sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ hắn vừa ăn một bữa thỏa thích xong, e rằng thể lực cực kỳ dư thừa. Lại nghĩ vừa cơm nước xong xuôi, chẳng phải mình nên khuyên hắn đi tản bộ một lúc để tiêu hóa thức ăn hay sao?
Y còn đang nghĩ lung tung khi vành tai còn nóng hổi, vừa ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên bóng dáng Lãnh Ninh Phương nhảy vào ánh mắt.
Hóa ra hai người đi lên thang lầu, Lãnh Ninh Phương cũng vừa vặn xuống dưới, ba người gặp nhau ở giữa cầu thang.
Thấy Lãnh Ninh Phương, Bạch Tuyết Lam cười chào hỏi: “Chị ăn cơm rồi à?”
Lãnh Ninh Phương đáp: “Ăn rồi. Cảm ơn cậu đã phái hộ binh đưa chị đến tiệm gà quay lâu năm Hầu gia, mùi vị khá ổn, chị không kiềm được miệng còn ăn thêm vài miếng, no đến ách cả bụng, đang định xuống dưới lầu tản bộ một lúc.”
Tuyên Hoài Phong còn hơi thấp thỏm vì chuyện bị Bạch Tuyết Lam đưa về phòng “đi chơi”, đang muốn nghĩ cách trì hoãn, hiện tại bắt được cơ hội bèn vội vàng nói: “Tôi cũng ăn no quá. Trùng hợp thật, Lãnh tiểu thư, để tôi tản bộ cùng cô nhé.”
Lãnh Ninh Phương đang định gật đầu, Bạch Tuyết Lam lại nắm chặt cánh tay Tuyên Hoài Phong, cướp lời rồi cười hì hì với y: “Em ăn có vài quả táo khô đã ách bụng rồi? Nói dối thẳng thừng như thế mà cũng không chịu tập luyện trước. Sáng mai chúng ta phải lên đường, em đừng hòng nửa đêm nửa hôm ra ngoài đi dạo. Mau đi theo anh, bằng không anh sẽ khiêng em lên rồi đưa đi đấy.”
Tuyên HOài Phong không ngờ hắn lại không hề dè dặt trước mặt chị mình như vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng.
Y còn muốn nói gì đó, song lại sợ chọc phải máu điên của Bạch Tuyết Lam, bế y lên lầu ngay trước mặt Lãnh Ninh Phương như vậy thì sau này em làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa? Lập tức nói “không được”, sau đó bị Bạch Tuyết Lam kéo lên lầu.
Lãnh Ninh Phương đưa mắt nhìn bóng lưng hai người bọn họ biến mất khỏi cầu thang thì không kiềm được bèn cười khẽ một tiếng. Đột nhiên nhớ ra Bạch Tuyết Lam vừa nói sáng mai đã phải lên đường, nếu vậy, mình đã cách ngôi nhà rời đi đã lâu kia ngày mỗi bước một gần, bao cảm xúc ngổn ngang dâng lên trong lòng, nụ cười bên khóe môi bất giác thu lại, giữa chân mày tràn ra chút buồn phiền.
Bởi ôm tâm sự, sau khi cô xuống lầu thì chỉ đi lang thang không mục đích trong tiệm cơm, chẳng thu cảnh trí gì vào mắt. Đi xuyên qua nơi giống như hành lang, cô nhìn thấy điểm cuối của những chiếc đèn dầu có một cánh cửa đồng. Hé mở phân nửa, một trận gió lạnh ùa vào.
Cô đang muốn hóng gió lạnh một lát, bèn bước ra khỏi cảnh cửa đồng.
Ra ngoài cửa, phía xa xa là một đoạn tường rào, trước mắt là một hòn non bộ đã cạn nửa nước, vài chiếc lá úa vàng nổi trên mặt ao cô quạnh. Ngoài ra còn có ba bốn chậu cây rất lớn được đặt một bên, cũng sắp chết khô. Rất nhiều tàn thuốc bị ném trên mặt đất trong một góc khuất.
Chắc hẳn đây là nơi hút thuốc lá của những người hầu lười biếng trong tiệm cơm. Hiện tại không người, vừa vặn có thể mượn dùng để bản thân được yên tĩnh một lúc.
Lãnh Ninh Phương nghĩ vậy bèn lấy chiếc khăn tay ra, trải lên hòn giả sơn bên cạnh ao rồi ngồi xuống, ngắm nhìn ao nước đen thui trong màn đêm.
Cơ thể run lên một cái mới cảm thấy trên mặt ngưa ngứa kèm theo chút ẩm ướt. Cô biết mình đã khóc.
Định lấy khăn tay lau mặt mới nhớ ra nó đã bị mình dùng làm đệm ngồi, bèn dùng tay nhẹ nhàng lau mặt.
Mới lau một lát, bên cạnh bỗng có người đưa tới một chiếc khăn tay, dè dặt chạm nhẹ lên gương mặt cô.
Lãnh Ninh Phương kinh hãi quay đầu nhìn, hóa ra Tôn phó quan đứng bên cạnh, khom eo, tay phải cầm chiếc khăn giúp cô lau nước mắt. Thấy cô bất ngờ quay đầu, Tôn phó quan cho rằng bản thân quá đường đột khiến cô muốn trách cứ, hắn bèn ngừng động tác, mỉm cười với cô.
Lãnh Ninh Phương miễn cưỡng cười lại một cái, hỏi nhỏ: “Nửa đêm rồi sao anh còn đến đây?”
Tôn phó quan nói: “Anh va Lam Râu Xồm làm công vụ xong, trở về tiệm cơm lại loáng thoáng thấy bóng em lướt qua chỗ rẽ. Anh gọi một tiếng nhưng không thấy em trả lời. Tối nay trong thành có nơi xảy ra hỏa hoạn, e rằng bên ngoài hơi loạn, anh sợ em không biết lại đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên anh đi khắp nơi tìm hồi lâu mới thấy em ở chỗ này.”
Cẩn thận nhìn nước mắt trên mặt Lãnh Ninh Phương, giọng nói càng êm dịu: “Sao em lại khóc? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lãnh Ninh Phương nói: “Cả ngày nay, trừ ngồi ngẩn ngơ trên xe ngựa ra thì đã đến đây luôn, ăn một bữa cơm tối. Chẳng phát sinh chuyện gì hết.”
Tôn phó quan hỏi: “Nhưng đêm khuya như vậy rồi mà em còn ra ngoài hóng gió, ngồi bên khóc cạnh ao nước thế này… Anh thực sự không tin là không có lý do.”
Lãnh Ninh Phương thở dài một tiếng, yên lặng hồi lâu mới nhường nửa tảng đá giả sơn đang ngồi, nắm tay Tôn phó quan, nhẹ nhàng nói: “Anh dành thời gian ngồi với em một lúc đi.”
Đêm đó, tại trang viên Khương gia, dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tôn phó quan cùng Lãnh Ninh Phương ôm nhau khóc lớn, trong lời nói đã mang theo ý định nửa kiếp người còn lại. Tuy nhiên, hai người này, một người tuân thủ lễ giáo, một người dè dặt, từ khi lên đường đến giờ, dù ở trước mặt hay sau lưng người khác đều chưa từng xảy ra bất kể hành động gì vượt qua ranh giới.
Hiện tại đêm khuya thanh vắng, một mình đối diện giai nhân, Tôn phó quan bị Lãnh Ninh Phương chủ động nắm tay bèn cảm thấy bàn tay mềm mại của cô mỏng manh không xương, ấm áp vô cùng, cảm giác như bản thân đang ở trên thiên đường.
Hai người kề vai ngồi trên cùng một tảng đá.
Lãnh Ninh Phương nhìn mặt ao tĩnh mịch, Tôn Phó quan lại chỉ quan tâm ngắm gò má của Lãnh Ninh Phương.
Hồi lâu sau, Lãnh Ninh Phương thoáng cử động, Tôn phó quan vội vàng đưa mắt lảng tránh, rồi đột nhiên lại nghĩ: trong thâm tâm chúng ta đã cam kết với đối phương rằng kiếp này sẽ luôn bên nhau, vậy mình còn tránh làm gì nữa?
Bởi vậy hắn lại tiếp tục nhìn Lãnh Ninh Phương.
Lãnh Ninh Phương quay mặt lại, chạm phải ánh mắt thâm tình của hắn thì hơi bối rối, nén cười hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Tôn phó quan nói: “Anh sợ em vẫn đang nghĩ đến tâm sự của mình, em sẽ lại khóc.”
Nụ cười trên gương mặt Lãnh Ninh Phương không khỏi bị bi thương tiếp tục bao phủ.
Trong lòng Tôn phó quan vô cùng hối hận, thầm chửi bản thân bình thường thông minh biết bao, vậy mà sao đứng trước mặt người con gái mình yêu lại chẳng còn sót lại chút gì vậy?
Hắn còn đang không biết dùng lời lẽ thế nào để an ủi, Lãnh Ninh Phương lại thở dài thật dài, dùng âm thanh cơ hồ không nghe thấy được khẽ nói: “Trước kia em từng gặp chuyện không may. Lúc em mười lăm tuổi…”
Nói tới đây bèn ngừng lại, cầm chiếc khăn tay Tôn phó quan đưa cho mình khẽ lau lên khóe mắt.
Đêm khuya thanh vắng, âm thanh mơ hồ ấy tựa như tiếng thở nghẹn ngào.
Giọng nói của Tôn phó quan cũng trở lên trầm thấp. “Em đừng khóc. Chẳng giấu gì em, thực ra anh đã từng nghe về chuyện trước đó rồi.”
Lãnh Ninh Phương hỏi: “Anh không chê sao?”
Tôn phó quan trịnh trọng nói: “Nếu anh có chút chê bai nào thì lúc ở trang viên Khương gia bị bọn họ cầm gậy đánh chết cũng đáng đời. Người ta có thể ngồi ngắm trăng chung với nhau là chuyện rất dễ dàng. Nhưng với chúng ta, đó lại là sự may mắn không biết phải trải qua bao nhiêu gian nan mới có được. Anh hiểu em, em cũng hiểu anh. Cho nên em thực sự không nên hỏi đến vấn đề này.”
Đôi mắt Lãnh Ninh Phương lại bất giác bị sương mù vây kín, chẳng qua, lần này là lớp sương mù khiến người ta vui mừng hạnh phúc. Cô khẽ gật đầu nói: “Anh nói có lý, đúng là em không nên hỏi.”
Yên lặng một hồi, cô lại buồn bã nói: “Chuyện trước kia như nhát đao khắc sâu trong lòng em. Bao nhiêu năm qua, em đau khổ vô cùng, có oan mà chẳng biết tỏ cùng ai. Rốt cuộc bây giờ đã có anh rồi, anh lại còn thốt ra những lời như vậy để an ủi em nữa. Nếu có thể viết lại nhân sinh, em thực sự muốn vĩnh viễn quên đi chuyện đó.”
Tôn phó quan nhìn gương mặt thanh tú yếu ớt nhờ ánh trăng càng trở nên điềm đạm đáng yêu của Lãnh Ninh Phương, kiềm chẳng đặng mà đưa tay qua, dịu dàng vén tóc mai cô: “Vậy em cứ quên luôn đi. Chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, vậy thì em sẽ không cần khóc nữa.”
Lãnh Ninh Phương ừ một tiếng thật khẽ, thả lỏng cơ thể tựa vào trong lòng Tôn phó quan.
Tôn phó quan vô thức duỗi cánh tay ôm lấy cô.
Cúi đầu nhìn thử, hóa ra là chiếc khăn quàng lông cừu màu trắng của mình, y kinh ngạc nói: “Sao anh lại mang cái này tới?”
Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Chẳng phải anh luôn phải xem sắc mặt của em hay sao? Chỉ cần một cọng lông mày của em nhúc nhích thì anh đã biết em muốn cái gì.”
Hai người nhìn nhau, cùng cười một tiếng, sau đó sóng vai đi vào phòng ăn.
Đúng lúc đó, đầy tớ trai vừa nhận được số tiền típ lớn đang tìm vị khách quý này khắp nơi. Vừa thấy Bạch Tuyết Lam dẫn Tuyên Hoài Phong tới bèn vội vàng khom lưng vái một cái, đưa tay kính cẩn mời, dẫn bọn họ vào phía trong, nở nụ cười nói: “Tôi đã báo với quản lý rằng quý khách đây đã bao hết phòng ăn rồi. Thân phận quý khách như vậy ắt hẳn chưa bao giờ bàn giá cả với tiệm cơm, nhưng thứ cho tôi lắm miệng, tôi đã xin quản lý chiết khấu cho ngài hai mươi phần trăm. Tôi biết ngài không quan tâm chút tiền lẻ đó, đây chẳng qua là chút lòng thành biếu ngài mà thôi, cũng là sự tôn kính mà tiệm cơm chúng tôi dành cho ngài.”
Bạch Tuyết Lam luôn hiểu những người ân cần thế này chỉ mang mục đích kiếm thêm vài đồng, cho nên cũng lười nói nhảm với gã, sau khi ngồi xuống bèn đưa cho gã một tờ tiền, căn dặn: “Lấy thực đơn tới đây. Nhớ kỹ, đừng cầm thực đơn món tây, cầm thực đơn món Sơn Đông ấy.”
Đầy tớ trai liếc nhìn con số trên tờ tiền, tươi cười cất tiền vào túi, lập tức cầm thực đơn tới, dùng hai tay dâng lên, lưng cơ hồ khom xuống góc chín mươi độ tiêu chuẩn.
Bạch Tuyết Lam đưa thực đơn đến trước mặt Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Em xem thử xem, trừ thịt viên tứ hỉ ra thì còn muốn món gì nữa?”
Thật ra Tuyên Hoài Phong đâu có muốn ăn thịt viên tứ hỉ, y gọi là gọi cho Bạch Tuyết Lam, đành lắc đầu nói: “Nghe đồn thịt viên tứ hỉ là món ăn nổi danh của Sơn Đông nên em mới muốn nếm thử. Trừ món đó ra thì tạm thời chưa nghĩ đến món khác. Anh là dân bản xứ, thể nào cũng biết các món đặc sắc ở đây, anh gọi mấy món anh thích để giới thiệu cho em ăn đi.”
Câu nói sau không khỏi khiến người ta nghe ra điều khác.
Bạch Tuyết Lam lập tức đoán được, hóa ra món thịt viên tứ hỉ kia là cố tình gọi cho hợp khẩu vị của bản thân. Thấy Tuyên Hoài Phong quan tâm mình như vậy, toàn thân hắn đều sảng khoái như được ngâm trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét. Bình thường hắn đã chẳng coi tiền ra gì, khi vui vẻ, sự hào phóng của hắn càng khiến người ta líu lưỡi. Cầm thực đơn bèn gọi gân nai xào, gân chân song vị, cá chép lớn Hoàng Hà và một vài món chính, ước chừng gọi bảy tám món lại nghĩ chắc hẳn Tuyên Hoài Phong sẽ thích chút rau dưa địa phương nên tiếp tục căn dặn làm mỗi loại một phần.
Đầy tớ trai hỏi: “Quý khách gọi nhiều món như thế, sao lại không gọi gà quay? Hoặc gọi một đĩa thịt lừa? Hai món đó là nổi tiếng nhất ở phủ Đức Châu chúng tôi đấy.”
Bạch Tuyết Lam sành sỏi, tùy ý nói: “Đương nhiên không thể thiếu gà quay và thịt lừa. Cơ mà tôi biết tiệm của nhà các cậu không thể làm ra được hương vị như của cửa hiệu lâu năm kia đâu. Cấp dưới của tôi đã đi mua về rồi, chờ lát nữa sẽ đưa đến phòng bếp, hâm nóng mang lên cho chúng tôi là được. Đúng rồi, chắc còn mua thêm về chút rau cải, bảo đầu bếp nhà các cậu nấu thanh đạm thôi.”
Hắn nói một câu, đầy tớ trai bèn cúi người đáp một tiếng.
Nói xong lại vội vã đi lo liệu.
Thấy Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện bên kia bàn luôn quay mặt nhìn ra cửa, Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em tìm người à?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chị anh và Tôn phó quan không ăn chung với chúng ta?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh phái người đi hỏi thử rồi, chị anh nói ăn trong phòng thoải mái hơn. Chị ấy không đến, Tôn phó quan đương nhiên cũng không đến.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy Lam Râu Xồm thì sao? Cũng không ăn cùng?”
Bạch Tuyết Lam nhìn y, cười khẽ rồi hỏi: “Em hết sức bất mãn với thế giới hai người của anh và em sao? Toàn tìm người ngoài tới gia nhập thôi. Lam Râu Xồm không ăn chung với chúng ta thì liên can gì tới em?”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Được rồi, không liên can tới em. Chẳng qua em thấy anh gọi một mạch nhiều món như thế mà thực khách lại chỉ có hai chúng ta, vậy là sắp sửa phung phí một phen rồi.”
Bạch Tuyết Lam thấy y rất thoải mái tự nhiên đặt một tay lên bàn bèn đưa tay qua, vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của y: “Em ở đây rồi mà anh còn dám phung phí hay sao? Nơi này có một quy tắc nhỏ, phàm là những tiệm cơm thế này, nếu khách khứa không ăn hết các món ngon kia thì nó sẽ trở thành phúc lợi của người làm trong cửa tiệm, bọn họ sẽ trộm về nhà để ăn. Cùng lắm hôm nay anh chỉ tốn thêm vài đồng, trước là để cho anh và em hưởng lộc ăn, số còn dư lại là để cho những người nghèo khó đó được một bữa no bụng. Em nói xem, như vậy có được tính là một loại hành động từ thiện hay không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Mọi lý lẽ không chính đáng trong thiên hạ này đều tụ hết trên miệng anh rồi. Nếu muốn làm từ thiện, chẳng thà anh quyên cho trường học của Đới tiểu thư còn hơn, phung phí vậy làm gì?”
Đang nói, hai đầy tớ trai mặc quần áo chỉnh tề đưa thức ăn lên, hai người lập tức ngừng tán gẫu.
Phòng ăn được Bạch Tuyết Lam bao, nguyên một phòng bếp chỉ chuyên phục vụ khách của một bàn nên tốc độ cực kì nhanh chóng. Đầy tớ trai tới một chuyến nối một chuyến, liên tục bưng đĩa đặt lên bàn.
Chỉ chốc lát sau các món đã được dọn lên. Gà quay Đức Châu da vàng thịt hồng, gân chân song vị được ngâm bóng loáng hồng hồng, cá chép Hoàng Hà vảy vàng đuôi đỏ ngâm giấm đường, thịt viên tứ hỉ trộn nấm hương mũ lớn, mề gà xối mỡ thơm phưng phức khiến dạ dày người ta kêu réo… Tổng cộng gồm tám chín đĩa đồ ăn kèm thêm một đĩa bánh nướng bày đầy một bàn, cơ hồ không còn chỗ để hai người đặt chén đũa xuống.
Bạch Tuyết Lam cầm đũa lên, đang suy nghĩ gắp món gì cho Tuyên Hoài Phong trước thì y đã đổi khách thành chủ, gắp một miếng thịt lừa đặt vào trong chén hắn, nói: “Là ai bảo không thể chịu đói được vậy? Thức ăn đầy bàn thế này rồi, anh nhanh ăn đi. Đương nhiên em cũng sẽ chọn món em thích.”
Qua cả ngày trời, Bạch Tuyết Lam đã sớm đói bụng, huống chi những món trước mắt đều là hương vị quê hương lâu ngày chưa được thưởng thức, cho nên hắn cười với Tuyên Hoài Phong một tiếng rồi ăn rất phóng khoáng.
Thực ra Tuyên Hoài Phong rất thích dáng vẻ ăn như gió cuốn mây tan của hắn, ngay cả ăn cũng có thể nếm ra một loại khí thế người thường chẳng cách nào bì kịp, vì thế y hơi nghiêng đầu, lẳng lặng ngồi cách bàn, không biết đang nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần. Bạch Tuyết Lam đã nếm qua một lượt các món ăn mặn trên bàn, vui vẻ sảng khoái như đánh thắng được một trận, tay phải cầm đũa, tay trái lại trống không nên đưa ngang qua mặt bàn chọc nhẹ lên má Tuyên Hoài Phong một cái: “Này, em chỉ làm khán giả thôi hả?”
Tuyên Hoài Phong hồi phục tinh thần lại, gắp một viên thịt viên tứ hỉ.
Cắn một miếng, bên trong nhân thịt heo còn thoang thoảng vị nấm.
Tuyên Hoài Phong nói: “Hóa ra thịt viên tứ hỉ danh nổi như cồn cũng chẳng khác người họ hàng thịt viên kho tàu Hoài Dương lắm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Vốn đã chẳng khác mấy rồi, em lại cứ cố chọn món này. Thật ra ấy, đến đây rồi thì em nên nếm thử món gà quay một lần.”
Gà quay Đức Châu nổi danh nhất là ngũ hương thoát cốt, đặc biệt là do tiệm lâu năm làm ra, hương vị khi nấu ngấm sâu vào xương tủy, thịt thơm xương mềm, Bạch Tuyết Lam dùng đũa khều một cái đã có thể nhấc thịt gà ra khỏi xương, đặt vào trong chén của Tuyên Hoài Phong,
(Gà quay Đức Châu Ngũ hương thoát cốt – Ngũ hương gồm: Đinh hương, quế bì, hoa tiêu, đại liêu, hồi hương. Thoát cốt: Ý chỉ gà được nấu bằng kỹ thuật đặc biệt, chỉ cần gắp một cái đã có thể tách rời thịt và xương)
Tuyên Hoài Phong ăn, rất mềm.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ngon không? Nếu ngon thì cho em thêm một miếng nữa.”
Tuyên Hoài Phong ngắm thử trong bát. “Em không nên gắp thịt viên tứ hỉ, một viên thôi mà to quá, chờ em ăn xong chắc khỏi ăn thêm món khác.”
Bạch Tuyết Lam chẳng chút do dự đưa đũa qua gắp viên thịt viên tứ hỉ đã bị y ăn một miếng, cắn hai ba lần đã hết sạch, nói: “Xong, đã giải quyết được vấn đề, lão nhân gia ngài có thể ăn gì đó thật nghiêm túc được chưa?”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn ăn đồ thừa của mình mà cản không kịp, y mỉm cười xấu hổ, ngoan ngoãn gắp mấy miếng thức ăn mặn. Thật ra, đối với y mà nói, đầy bàn đồ ăn này cũng không hấp dẫn bằng mấy món ăn nhẹ, cho nên y lại nhanh chóng không quan tâm đến mấy món mặn nữa, chỉ thưởng thức mấy món rau dưa muối, đậu phộng chiên, táo sợi vàng phơi khô được bày trên mấy chiếc đĩa nhỏ.
Nhất là táo sợi vàng phơi khô, ăn một quả, hương vị ngọt ngào, hơi dinh dính, song lại không khiến người ta cảm thấy ngán. Y ăn liền một lúc mấy quả.
Trước đó Bạch Tuyết Lam ăn một mạch không khách khí nên đã no, hiện tại đổi lại thành hắn ngồi dựa lên ghế, nhàn nhã quan sát Tuyên Hoài Phong giống như tay mơ đang lịch sự dè dặt ăn uống.
Nhìn một hồi, hắn đột nhiên tìm đề tài để hỏi: “Nhắc tới thịt viên tứ hỉ thì anh muốn đố em cái này. Thứ được gọi là tứ hỉ kia là chỉ gì?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Còn người Trung Quốc nào lại không biết vấn đề này à? Đời người có bốn cái vui: nắng hạn được mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tuyên phó quan, em đúng là đồ cổ hủ. Ba việc vui đầu tiên coi như hợp lệ. Cơ mà hiện tại là thời đại dân quốc, đến hoàng đế còn chẳng có thì đi đâu tìm bảng vàng? Niềm vui thứ tư đã bị sửa lại từ lâu rồi. Em vẫn chưa nghe nói gì sao?”
Tuyên Hoài Phong tin thật, lập tức hỏi: “Sửa lại thành gì?”
Bạch Tuyết Lam cười nghiền ngẫm. “Phía sau động phòng hoa chúc đương nhiên là “cùng chàng cưỡi ngựa” rồi.”
Ban đầu Tuyên Hoài Phong vẫn chưa hiểu, lầm bẩm “cùng chàng cưỡi ngựa” một lần thì đột nhiên nhớ tới những lời hoang đường BẠch Tuyết Lam nói lúc còn trong chuồng ngựa, bấy giờ mới biết mình lại bị đùa bỡn.
Trước những đề tài này, người nào đó da mặt mỏng luôn luôn thua.
Tuyên Hoài Phong lúng túng nói: “Anh cứ như thế thực sự khiến cho người ta không dám tán gẫu với anh nữa.”
Nói xong bèn quay gương mặt đỏ ửng qua một bên, làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hiện tại, bóng đêm ngoài cửa sổ vốn u tối tĩnh mịch, sau khi y nhìn ra thì chân trời dần xuất hiện chút ánh đỏ. Sự chú ý của Tuyên Hoài Phong hấp dẫn, cẩn thận nhìn tiếp, màu đỏ ngoài cửa sổ đột nhiên càng đậm, trở thành một vầng sáng trong màn đêm.
Tuyên Hoài Phong ngẩn người, đột nhiên hiểu ra mà ‘a’ lên một tiếng, chỉ về phía kia nói: “Chỗ đó bốc cháy phải không?”
Lúc này, những người khác trong tiệm cơm dường như cũng đã thấy, mấy đầy tớ trai đứng bên cửa sổ nghển cổ nhìn, đều nói: “Lửa to quá! Ôi trời ạ, chẳng biết nhà nào xui xẻo bị Hỏa Đức Chân Quân tìm tới cửa!”
(Hỏa Đức Chân Quân: Là vị thần trông coi Sao Hỏa, ngài thuộc về ngũ tinh, một trong các vị thần của tín ngưỡng đạo giáo. Có nơi cũng gọi ngài là Thần Lửa.)
Tuyên Hoài Phong đang định đứng lên đi về phía cửa sổ xem thử, Bạch Tuyết Lam lại kéo y, cười nói: “Em là mèo à? Thấy gì cũng tò mò. Quan tâm nó cháy hay đốt pháo làm gì, chúng ta cứ lo ăn đi, ăn no mới quan trọng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “No rồi.”
Bạch Tuyết Lam đang chờ câu này, lập tức tiếp lời: “No rồi thì tốt, anh đưa em đi chơi.”
Khi hắn muốn làm gì thường vô cùng quyết đoán, hơn nữa còn kèm theo khí thế không cho người khác cự tuyệt.
Tuyên Hoài Phong bị hắn nắm một cánh tay, y lại không có lý do gì để phán kháng, cho nên đành phải cùng hắn rời khỏi phòng ăn.
Vốn còn định hỏi trời tối rồi thì kiếm đâu ra chỗ nào để chơi? Chẳng lẽ nơi như Đức Châu cũng có khu vui chơi giống như Đại Thế Giới ở thủ đô?
Sau đó, y được Bạch Tuyết Lam đưa lên lầu, rõ ràng là muốn trở về phòng. Lúc này mới hiểu, cái gọi là đi chơi chẳng qua là cách gọi khác của trò chơi riêng tư giữa hai người mà thôi.
Thấy Bạch Tuyết Lam hào hứng bừng bừng như vậy, lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau khi về phòng, Tuyên Hoài Phong bèn sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ hắn vừa ăn một bữa thỏa thích xong, e rằng thể lực cực kỳ dư thừa. Lại nghĩ vừa cơm nước xong xuôi, chẳng phải mình nên khuyên hắn đi tản bộ một lúc để tiêu hóa thức ăn hay sao?
Y còn đang nghĩ lung tung khi vành tai còn nóng hổi, vừa ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên bóng dáng Lãnh Ninh Phương nhảy vào ánh mắt.
Hóa ra hai người đi lên thang lầu, Lãnh Ninh Phương cũng vừa vặn xuống dưới, ba người gặp nhau ở giữa cầu thang.
Thấy Lãnh Ninh Phương, Bạch Tuyết Lam cười chào hỏi: “Chị ăn cơm rồi à?”
Lãnh Ninh Phương đáp: “Ăn rồi. Cảm ơn cậu đã phái hộ binh đưa chị đến tiệm gà quay lâu năm Hầu gia, mùi vị khá ổn, chị không kiềm được miệng còn ăn thêm vài miếng, no đến ách cả bụng, đang định xuống dưới lầu tản bộ một lúc.”
Tuyên Hoài Phong còn hơi thấp thỏm vì chuyện bị Bạch Tuyết Lam đưa về phòng “đi chơi”, đang muốn nghĩ cách trì hoãn, hiện tại bắt được cơ hội bèn vội vàng nói: “Tôi cũng ăn no quá. Trùng hợp thật, Lãnh tiểu thư, để tôi tản bộ cùng cô nhé.”
Lãnh Ninh Phương đang định gật đầu, Bạch Tuyết Lam lại nắm chặt cánh tay Tuyên Hoài Phong, cướp lời rồi cười hì hì với y: “Em ăn có vài quả táo khô đã ách bụng rồi? Nói dối thẳng thừng như thế mà cũng không chịu tập luyện trước. Sáng mai chúng ta phải lên đường, em đừng hòng nửa đêm nửa hôm ra ngoài đi dạo. Mau đi theo anh, bằng không anh sẽ khiêng em lên rồi đưa đi đấy.”
Tuyên HOài Phong không ngờ hắn lại không hề dè dặt trước mặt chị mình như vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng.
Y còn muốn nói gì đó, song lại sợ chọc phải máu điên của Bạch Tuyết Lam, bế y lên lầu ngay trước mặt Lãnh Ninh Phương như vậy thì sau này em làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa? Lập tức nói “không được”, sau đó bị Bạch Tuyết Lam kéo lên lầu.
Lãnh Ninh Phương đưa mắt nhìn bóng lưng hai người bọn họ biến mất khỏi cầu thang thì không kiềm được bèn cười khẽ một tiếng. Đột nhiên nhớ ra Bạch Tuyết Lam vừa nói sáng mai đã phải lên đường, nếu vậy, mình đã cách ngôi nhà rời đi đã lâu kia ngày mỗi bước một gần, bao cảm xúc ngổn ngang dâng lên trong lòng, nụ cười bên khóe môi bất giác thu lại, giữa chân mày tràn ra chút buồn phiền.
Bởi ôm tâm sự, sau khi cô xuống lầu thì chỉ đi lang thang không mục đích trong tiệm cơm, chẳng thu cảnh trí gì vào mắt. Đi xuyên qua nơi giống như hành lang, cô nhìn thấy điểm cuối của những chiếc đèn dầu có một cánh cửa đồng. Hé mở phân nửa, một trận gió lạnh ùa vào.
Cô đang muốn hóng gió lạnh một lát, bèn bước ra khỏi cảnh cửa đồng.
Ra ngoài cửa, phía xa xa là một đoạn tường rào, trước mắt là một hòn non bộ đã cạn nửa nước, vài chiếc lá úa vàng nổi trên mặt ao cô quạnh. Ngoài ra còn có ba bốn chậu cây rất lớn được đặt một bên, cũng sắp chết khô. Rất nhiều tàn thuốc bị ném trên mặt đất trong một góc khuất.
Chắc hẳn đây là nơi hút thuốc lá của những người hầu lười biếng trong tiệm cơm. Hiện tại không người, vừa vặn có thể mượn dùng để bản thân được yên tĩnh một lúc.
Lãnh Ninh Phương nghĩ vậy bèn lấy chiếc khăn tay ra, trải lên hòn giả sơn bên cạnh ao rồi ngồi xuống, ngắm nhìn ao nước đen thui trong màn đêm.
Cơ thể run lên một cái mới cảm thấy trên mặt ngưa ngứa kèm theo chút ẩm ướt. Cô biết mình đã khóc.
Định lấy khăn tay lau mặt mới nhớ ra nó đã bị mình dùng làm đệm ngồi, bèn dùng tay nhẹ nhàng lau mặt.
Mới lau một lát, bên cạnh bỗng có người đưa tới một chiếc khăn tay, dè dặt chạm nhẹ lên gương mặt cô.
Lãnh Ninh Phương kinh hãi quay đầu nhìn, hóa ra Tôn phó quan đứng bên cạnh, khom eo, tay phải cầm chiếc khăn giúp cô lau nước mắt. Thấy cô bất ngờ quay đầu, Tôn phó quan cho rằng bản thân quá đường đột khiến cô muốn trách cứ, hắn bèn ngừng động tác, mỉm cười với cô.
Lãnh Ninh Phương miễn cưỡng cười lại một cái, hỏi nhỏ: “Nửa đêm rồi sao anh còn đến đây?”
Tôn phó quan nói: “Anh va Lam Râu Xồm làm công vụ xong, trở về tiệm cơm lại loáng thoáng thấy bóng em lướt qua chỗ rẽ. Anh gọi một tiếng nhưng không thấy em trả lời. Tối nay trong thành có nơi xảy ra hỏa hoạn, e rằng bên ngoài hơi loạn, anh sợ em không biết lại đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên anh đi khắp nơi tìm hồi lâu mới thấy em ở chỗ này.”
Cẩn thận nhìn nước mắt trên mặt Lãnh Ninh Phương, giọng nói càng êm dịu: “Sao em lại khóc? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lãnh Ninh Phương nói: “Cả ngày nay, trừ ngồi ngẩn ngơ trên xe ngựa ra thì đã đến đây luôn, ăn một bữa cơm tối. Chẳng phát sinh chuyện gì hết.”
Tôn phó quan hỏi: “Nhưng đêm khuya như vậy rồi mà em còn ra ngoài hóng gió, ngồi bên khóc cạnh ao nước thế này… Anh thực sự không tin là không có lý do.”
Lãnh Ninh Phương thở dài một tiếng, yên lặng hồi lâu mới nhường nửa tảng đá giả sơn đang ngồi, nắm tay Tôn phó quan, nhẹ nhàng nói: “Anh dành thời gian ngồi với em một lúc đi.”
Đêm đó, tại trang viên Khương gia, dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tôn phó quan cùng Lãnh Ninh Phương ôm nhau khóc lớn, trong lời nói đã mang theo ý định nửa kiếp người còn lại. Tuy nhiên, hai người này, một người tuân thủ lễ giáo, một người dè dặt, từ khi lên đường đến giờ, dù ở trước mặt hay sau lưng người khác đều chưa từng xảy ra bất kể hành động gì vượt qua ranh giới.
Hiện tại đêm khuya thanh vắng, một mình đối diện giai nhân, Tôn phó quan bị Lãnh Ninh Phương chủ động nắm tay bèn cảm thấy bàn tay mềm mại của cô mỏng manh không xương, ấm áp vô cùng, cảm giác như bản thân đang ở trên thiên đường.
Hai người kề vai ngồi trên cùng một tảng đá.
Lãnh Ninh Phương nhìn mặt ao tĩnh mịch, Tôn Phó quan lại chỉ quan tâm ngắm gò má của Lãnh Ninh Phương.
Hồi lâu sau, Lãnh Ninh Phương thoáng cử động, Tôn phó quan vội vàng đưa mắt lảng tránh, rồi đột nhiên lại nghĩ: trong thâm tâm chúng ta đã cam kết với đối phương rằng kiếp này sẽ luôn bên nhau, vậy mình còn tránh làm gì nữa?
Bởi vậy hắn lại tiếp tục nhìn Lãnh Ninh Phương.
Lãnh Ninh Phương quay mặt lại, chạm phải ánh mắt thâm tình của hắn thì hơi bối rối, nén cười hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Tôn phó quan nói: “Anh sợ em vẫn đang nghĩ đến tâm sự của mình, em sẽ lại khóc.”
Nụ cười trên gương mặt Lãnh Ninh Phương không khỏi bị bi thương tiếp tục bao phủ.
Trong lòng Tôn phó quan vô cùng hối hận, thầm chửi bản thân bình thường thông minh biết bao, vậy mà sao đứng trước mặt người con gái mình yêu lại chẳng còn sót lại chút gì vậy?
Hắn còn đang không biết dùng lời lẽ thế nào để an ủi, Lãnh Ninh Phương lại thở dài thật dài, dùng âm thanh cơ hồ không nghe thấy được khẽ nói: “Trước kia em từng gặp chuyện không may. Lúc em mười lăm tuổi…”
Nói tới đây bèn ngừng lại, cầm chiếc khăn tay Tôn phó quan đưa cho mình khẽ lau lên khóe mắt.
Đêm khuya thanh vắng, âm thanh mơ hồ ấy tựa như tiếng thở nghẹn ngào.
Giọng nói của Tôn phó quan cũng trở lên trầm thấp. “Em đừng khóc. Chẳng giấu gì em, thực ra anh đã từng nghe về chuyện trước đó rồi.”
Lãnh Ninh Phương hỏi: “Anh không chê sao?”
Tôn phó quan trịnh trọng nói: “Nếu anh có chút chê bai nào thì lúc ở trang viên Khương gia bị bọn họ cầm gậy đánh chết cũng đáng đời. Người ta có thể ngồi ngắm trăng chung với nhau là chuyện rất dễ dàng. Nhưng với chúng ta, đó lại là sự may mắn không biết phải trải qua bao nhiêu gian nan mới có được. Anh hiểu em, em cũng hiểu anh. Cho nên em thực sự không nên hỏi đến vấn đề này.”
Đôi mắt Lãnh Ninh Phương lại bất giác bị sương mù vây kín, chẳng qua, lần này là lớp sương mù khiến người ta vui mừng hạnh phúc. Cô khẽ gật đầu nói: “Anh nói có lý, đúng là em không nên hỏi.”
Yên lặng một hồi, cô lại buồn bã nói: “Chuyện trước kia như nhát đao khắc sâu trong lòng em. Bao nhiêu năm qua, em đau khổ vô cùng, có oan mà chẳng biết tỏ cùng ai. Rốt cuộc bây giờ đã có anh rồi, anh lại còn thốt ra những lời như vậy để an ủi em nữa. Nếu có thể viết lại nhân sinh, em thực sự muốn vĩnh viễn quên đi chuyện đó.”
Tôn phó quan nhìn gương mặt thanh tú yếu ớt nhờ ánh trăng càng trở nên điềm đạm đáng yêu của Lãnh Ninh Phương, kiềm chẳng đặng mà đưa tay qua, dịu dàng vén tóc mai cô: “Vậy em cứ quên luôn đi. Chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, vậy thì em sẽ không cần khóc nữa.”
Lãnh Ninh Phương ừ một tiếng thật khẽ, thả lỏng cơ thể tựa vào trong lòng Tôn phó quan.
Tôn phó quan vô thức duỗi cánh tay ôm lấy cô.
Bình luận truyện