Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 1-1: Tiết tử



“A ạch… Đau quá…”

“Kiên trì một chút nữa đứa nhỏ liền ra.” Bác sĩ đã quen xem cảnh sinh nở lạnh nhạt trấn an khuôn mặt đau đớn vặn vẹo của người phụ nữ.Ngoài phòng sinh, nam nhân cùng một cụ giờ nóng nảy chờ. Rốt cục cửa phòng sinh cũng mở ra, thời khắc nghe tiếng khóc trẻ con nỉ non, nam nhân kích động xông lên trên, nắm lấy bàn tay bác sĩ: “Như thế nào bác sĩ? Vẫn là con gái sao?”

Khoảnh khắc này vốn là nên cùng nhau vui vẻ nhưng bác sĩ lại lộ ra biểu tình có chút khó nói, một lát sau mới chỉ chỉ văn phòng mình: “Chúng ta vào trong rồi nói đi.”

“Được.”

“Cái gì?! Ông nói đứa bé này bất nam bất nữ?”

“Chính xác mà nói là lưỡng tính dị dạng, có cả bộ phận sinh dục nam và nữ, hẳn là thiên về nam hài nhiều hơn.” Bác sĩ nhìn đứa bé chỉ khóc một chút liền ngoan ngoãn trong lồng ngực, đột nhiên thấy hơi xúc động. Đứa nhỏ như vậy ông lần đầu tiên gặp, thoạt nhìn ngoan hơn những đứa nhỏ khác rất nhiều. Đối với người đã quen xem hợp hoan ly tan như ông cũng có mấy phần thương hại.

Thế nhưng nam nhân đối diện hiển nhiên không thể tiếp nhận đứa con mình là “quái vật” bất nam bất nữ, mẹ hắn nghe tin này cũng khóc lên, nói thẳng ra đây là loại nghiệt gì a? Đứa nhỏ ngoan ngoãn sao lại biến thành như vậy.

Ngay vào lúc này ngoài cửa truyền đến một khác thanh âm mừng rỡ, một đứa bé cũng vừa được chào đời.

“Sinh rồi?! Bác sĩ, là con trai hay là con gái?”

“Chúc mừng cậu, là con trai.”

“Có thật không?! Tôi làm ba ba! Tôi rốt cục làm ba ba! Ha ha ha! Tôi có con trai!”

Thai phụ vừa sinh xong nhất thời cũng vui vẻ, dáng dấp hạnh phúc kia, bất luận người nào lần đầu làm cha cũng như vậy, kích động không thôi. Thế nhưng tình cảnh này lại càng kích thích hai mẹ con hắn.

Bầu không khí bên kia hân hoan vui mừng, bên này lại trầm thấp yên lặng, vào lúc này di động nam nhân vang lên.

“Có đúng không? Tôi biết rồi, chờ tôi một chút, lập tức đi tới.”

Nam nhân cúp điện thoại, đột nhiên nói, “Công ty con có chút việc gấp, nhất định phải đi về trước. Chuyện đứa nhỏ chờ vợ con tỉnh rồi nói sau đi, mẹ, mẹ ở lại chăm sóc Tiểu Dĩnh một chút đi.”

Nam nhân nói xong liền vội vàng đi mất. Lão nhân gia còn chưa kịp trả lời một câu, chỉ có thể nhìn con mình bỏ lại đứa cháu vừa ra đời cùng người vợ mới sinh ra đi. Giống như là ý thức được ba ba bỏ mình lại, tiểu tử vẫn luôn ngoan ngoãn trong ngực đột nhiên khóc lên, cùng tiếng khóc tiểu tử ngoài cửa, bệnh viện nhất thời vô cùng ồn ào.

“Ai, bác sĩ cho bà nội là tôi xem tôn nhi một chút đi.” Lão nhân dù sao cũng yếu lòng, nghe đứa nhỏ khóc thành như vậy cũng đau lòng. Nói thế nào, đứa bé này cũng là cốt nhục con trai mình, coi như thân thể nó khác với người thường nhưng cũng không thể vô tình vứt bỏ, vì vậy nhận lấy tiểu sinh mệnh từ tay bác sĩ.

“Nhỏ như vậy sao, tôn nhi đáng thương của bà, sao số con lại khổ như vậy a.”

Mà nam nhân nói công ty mình có việc gấp phải về kia lại lái xe đi hướng không phải công ty mà là một bệnh viện khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện