Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 48: Đầu vú có thể ra sữa sao
Edit: Đậu
Rốt cuộc cũng leo hết cầu thang, Dương Uấn Chi một tia sức lực cũng không còn, cậu trực tiếp bò lên sàn nằm xuống, Ngô Thắng Vũ cũng thuận theo cậu cùng nằm sấp xuống, côn thịt giống mô tơ điện tiếp tục thao cậu.
“A a, chồng. Đừng đè lên bụng mà, khó chịu. Ô ô.” Bụng nhỏ đang trướng lên bị đè xuống đất, cậu cảm giác đồ vật trong bụng sắp bị đè đến tiết ra, thống khổ giãy giụa, khoái cảm mãnh liệt liên tục truyền tới.
“Bụng khó chịu?” Một tay hắn giúp cậu xoa xoa an ủi, một tay đỡ cậu ên, “Vậy thì bảo bối nhanh bò lên giường đi, chúng ta về phòng thao.”
“A dạ…. A chồng. Đỉnh thoải mái muốn chết luôn….. Bụng càng ngày càng lớn a a a.” Toàn thân cậu thấm đẫm mồ hôi, tinh dịch và nước tiểu, cố gắng vò vào phòng, sau đó lại được hắn bế lên giường tiếp tục thao.
Năng lực tình dục cường hãn của Ngô Thắng Vũ thật sự dọa Dương Uấn Chi, nếu phải bò thêm một phút giây nào nữa, cậu e là mình không thể chống đỡ nổi. Trong cũng là một mảnh hỗn độn, khăn trải giường vướt trên mặt đất nhăn thành một đoàn vẫn chưa được mang đi giặt, sàn nhà loang lổ socolate trắng được nhập từ Nhật Bản bị hắn bỏ vào tiểu huyệt, cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo kích thích đó. Nước sốt dinh dính dính trên cơ thể, vị sữa thơm ngọt làm hai người muốn ngừng mà không được. Ngô Thắng Vũ vừa hút núm vú cậu vừa hỏi bên trong có phải có sữa hay không, nếu hút như vậy có khi nào sữa cũng chảy ra không.
Ngực cậu bị xoa sưng lớn, hắn lật lưng cậu lại tiếp tục hút đầu vú cậu.
“Vợ, nếu em có bảo bảo thì ở đây sẽ có sữa sao?” Hắn trêu chọc nắn véo núm vú hồng hồng, bị hắn xoa thành trái đào nhỏ chín mùi, cảm thấy nếu hút thêm mấy cái nữa sẽ thật sự phun sữa.
Có đôi khi hai người cũng không biết chính xác là hắn biết cậu sẽ không mang thai nên mới không hề cố kỵ như vậy hay là tận đáy lòng hắn hi vọng cậu có thể hoài mới làm mạnh như vậy. Ngô Thắng Vũ từng nghĩ nhưng hắn thật không rõ, có lẽ là thứ hai đi… Chỉ cần tưởng tượng người này có bảo bảo của mình và cậu, hắn sẽ hưng phấn đến mất đi lý trí. Hơn nữa hắn cực kỳ biết xấu hổ cảm thấy, nếu bảo bảo mang gen của hai người, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Bụng Dương Uấn Chi cho dù đã gồ lên thành một đồi núi nhỏ cũng vẫn thực đẹp, làn da trắng nõn như có thể véo ra nước, hắn nhớ tới lúc ở cửa hàng tình thú có mua một bộ quần áo, mấy ngày nay vẫn chưa có lấy ra vì thế hắn nóng lòng muốn thử. Ngô Thắng Vũ rút côn thịt ra lấy giang tắc mà hắn tiện tay mua trong tiệm, lúc hắn rút ra cũng không có gì chảy ra nhưng bụng của cậu vẫn trướng lên, giống như là thật sự có bảo bảo.
Cậu vặn vẹo trên giường, “A ha….. Chồng….. Em khó chịu….. Đừng có đi mà a….”
“Ngoan, chờ anh một chút, lát nữa sẽ làm em thoải mái.” Nhìn mình mới đi một chút em ấy đã luyến tiếc, hắn hôn hôn lên má cậu, sau đó đứng dậy lấy bộ đồng phục tiếp viên hàng không trong ngăn tủ ra.
Nhìn thấy bộ đồng phục dâm đãng tới cực đỉnh kia, toàn thận cậu liền phiếm hồng, lần đầu tiên nhìn thấy bộ này hắn liền kêu nhân viên gói lại mà nhân viên cửa hàng so với lần trước càng thêm nhiệt tình, dù sao hiếm khi thấy được hai người đẹp mắt như vậy cùng nhau vào đây, hơn nữa nhìn bộ dạng thân thiết của bọn họ, nhân viên giống như đoán ra gì đó, ánh mắt nhìn hai người càng thêm sáng rực.
Bộ chế phục kia bên trong là một lớp áo mỏng manh nối tới thắt lưng, phía trước khoét hở phần bụng nên lộ ra bụng nhỏ đang trướng lên của cậu. Phía dưới hạ thể là hai sợi vải ren nhỏ, hoàn toàn không che chắn được bất cứ thứ gì, chỉ cần vén nhẹ ra là có thể thao làm. Bên ngoài trừ bỏ ngắn một chút thì thoạt nhìn thật giống bộ đồng phục bình thường nhưng lúc Dương Uấn Chi mặc vào mới phát hiện, áo chỉ phủ tới ngực, dáng dóc nam sinh không được đầy đặn như nữ sin mà có chút mảnh khảnh lại làm người khác có cảm giác cao gầy gợi cảm, hai cái đùi vừa nhỏ vừa thẳng, váy ngắn ôm sát mông. Bởi vì mấy ngày nay đều bị chơi nên cánh mông đã nở thêm một vòng nhìn qua càng thêm phập phồng quyến rũ, cậu mặc váy ngắn, hai chân dạng rộng trên giường, đôi mắt phủ đầy sương mờ mông lung nhìn Ngô Thắng Vũ, trên cổ quấn khăn lụa tăng thêm vài phần yêu mị, hắn đội mũ tiếp viên cho cậu, gương mặt không cần trang điểm cũng thật tinh xảo, da thịt trắng nõn, đôi mắt to tròn điềm đạm, đôi môi đỏ bừng ướt át như quả anh đào chín muồi dụ người cắn nếm, “mĩ thiếu nữ” thanh thoát cấm dục này còn đẹp hơn những tiếp viên hàng không ngoài kia. Hơn nữa bị hắn thao nhiều ngày như vậy nên tản ra tao khí không thể che dấu, Ngô Thắng Vũ cảm giác xoang mũi ngưa ngứa nóng lên, thiếu chút nữa mất mặt chảy máu mũi.
“Vợ, em thật đẹp.” Ngô Thắng Vũ nhịn không được tán thưởng, nhanh chóng bấm máy ảnh trong tay chụp chụp, để cậu đổi những tư thế khác nhau.
“Ô ô…. Chồng…. Có thể sao…..” Thanh âm cậu mềm mại ngọt ngào làm lòng người mềm nhũn, quần áo trên người thật kỳ quái, áo cánh liền thật ngắn, váy cũng ngắn mà hắn còn muốn cậu tách chân ra chụp hình, Ngô Thắng Vũ thậm chí còn chụp vài bức đặc tả nơi riêng tư cậu, tuốt tuốt côn thịt phấn hồng, chuyển động côn thịt giữa hai chân đâm vào hoa huyệt, đồng thời khởi động giang tắc trong hậu huyệt, tiểu huyệt phía dưới tham lam nhếch miệng chảy dịch, so với không mặc quần áo còn làm cậu thẹn hơn.
“Đừng kêu chồng nha, bây giờ anh là hành khách của em.” Ngô Thắng Vũ xấu xa búng búng côn thịt khả ái đang cương lên.
“A…. Vị khách này……. Xin hỏi……Như vậy có thể sao……” Dương Uấn Chi vạn phần xấu hổ mở miệng, cánh mũi khéo léo run rẩy, giọng mũi mềm mại.
Hắn chụp đủ rồi liền thả camera xuống, mở miệng nói, “Vị tiểu thư này, tôi muốn một ly nước trái cây có được không?”
Cậu biết hắn muốn không phải là nước trái cây thật, biểu tình có chút khóc không ra nước mắt, “Nhưng mà….. Chỗ đó bị tắc lại rồi……”
“Vậy phiền tiểu thư nghĩ cách nha, thứ này không có mệnh lệnh của tôi không được lấy ra.”
Dương Uấn Chi lấy cái chén trên đầu giường để trước hậu huyệt nhưng mà huyệt động bình thường như con suối nhỏ giờ đây lại một giọt cũng không chảy, có chút nhụt chí.
“Không có…. Ô ô…. Nếu không ngài trực tiếp uống đi….” Cậu nức nở mở miệng.
“A? Vậy làm sao để uống trực tiếp được.” Hắn cười xấu xa, không nghĩ tới tiểu yêu tinh lúc chơi tình thú lại đáng yêu như vậy.
“Ân a….. Trực tiếp…… Liếm chỗ này đó…..” Dương Uấn Chi tách chân ra quỳ trên mép giường, để tao động của mình đối diện khuôn mặt anh tuấn của đối phương, “A…. Giúp tôi liếm ra đi….. Muốn lắm……. A ha……. Bên trong thật ngứa.”
Rốt cuộc cũng leo hết cầu thang, Dương Uấn Chi một tia sức lực cũng không còn, cậu trực tiếp bò lên sàn nằm xuống, Ngô Thắng Vũ cũng thuận theo cậu cùng nằm sấp xuống, côn thịt giống mô tơ điện tiếp tục thao cậu.
“A a, chồng. Đừng đè lên bụng mà, khó chịu. Ô ô.” Bụng nhỏ đang trướng lên bị đè xuống đất, cậu cảm giác đồ vật trong bụng sắp bị đè đến tiết ra, thống khổ giãy giụa, khoái cảm mãnh liệt liên tục truyền tới.
“Bụng khó chịu?” Một tay hắn giúp cậu xoa xoa an ủi, một tay đỡ cậu ên, “Vậy thì bảo bối nhanh bò lên giường đi, chúng ta về phòng thao.”
“A dạ…. A chồng. Đỉnh thoải mái muốn chết luôn….. Bụng càng ngày càng lớn a a a.” Toàn thân cậu thấm đẫm mồ hôi, tinh dịch và nước tiểu, cố gắng vò vào phòng, sau đó lại được hắn bế lên giường tiếp tục thao.
Năng lực tình dục cường hãn của Ngô Thắng Vũ thật sự dọa Dương Uấn Chi, nếu phải bò thêm một phút giây nào nữa, cậu e là mình không thể chống đỡ nổi. Trong cũng là một mảnh hỗn độn, khăn trải giường vướt trên mặt đất nhăn thành một đoàn vẫn chưa được mang đi giặt, sàn nhà loang lổ socolate trắng được nhập từ Nhật Bản bị hắn bỏ vào tiểu huyệt, cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo kích thích đó. Nước sốt dinh dính dính trên cơ thể, vị sữa thơm ngọt làm hai người muốn ngừng mà không được. Ngô Thắng Vũ vừa hút núm vú cậu vừa hỏi bên trong có phải có sữa hay không, nếu hút như vậy có khi nào sữa cũng chảy ra không.
Ngực cậu bị xoa sưng lớn, hắn lật lưng cậu lại tiếp tục hút đầu vú cậu.
“Vợ, nếu em có bảo bảo thì ở đây sẽ có sữa sao?” Hắn trêu chọc nắn véo núm vú hồng hồng, bị hắn xoa thành trái đào nhỏ chín mùi, cảm thấy nếu hút thêm mấy cái nữa sẽ thật sự phun sữa.
Có đôi khi hai người cũng không biết chính xác là hắn biết cậu sẽ không mang thai nên mới không hề cố kỵ như vậy hay là tận đáy lòng hắn hi vọng cậu có thể hoài mới làm mạnh như vậy. Ngô Thắng Vũ từng nghĩ nhưng hắn thật không rõ, có lẽ là thứ hai đi… Chỉ cần tưởng tượng người này có bảo bảo của mình và cậu, hắn sẽ hưng phấn đến mất đi lý trí. Hơn nữa hắn cực kỳ biết xấu hổ cảm thấy, nếu bảo bảo mang gen của hai người, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Bụng Dương Uấn Chi cho dù đã gồ lên thành một đồi núi nhỏ cũng vẫn thực đẹp, làn da trắng nõn như có thể véo ra nước, hắn nhớ tới lúc ở cửa hàng tình thú có mua một bộ quần áo, mấy ngày nay vẫn chưa có lấy ra vì thế hắn nóng lòng muốn thử. Ngô Thắng Vũ rút côn thịt ra lấy giang tắc mà hắn tiện tay mua trong tiệm, lúc hắn rút ra cũng không có gì chảy ra nhưng bụng của cậu vẫn trướng lên, giống như là thật sự có bảo bảo.
Cậu vặn vẹo trên giường, “A ha….. Chồng….. Em khó chịu….. Đừng có đi mà a….”
“Ngoan, chờ anh một chút, lát nữa sẽ làm em thoải mái.” Nhìn mình mới đi một chút em ấy đã luyến tiếc, hắn hôn hôn lên má cậu, sau đó đứng dậy lấy bộ đồng phục tiếp viên hàng không trong ngăn tủ ra.
Nhìn thấy bộ đồng phục dâm đãng tới cực đỉnh kia, toàn thận cậu liền phiếm hồng, lần đầu tiên nhìn thấy bộ này hắn liền kêu nhân viên gói lại mà nhân viên cửa hàng so với lần trước càng thêm nhiệt tình, dù sao hiếm khi thấy được hai người đẹp mắt như vậy cùng nhau vào đây, hơn nữa nhìn bộ dạng thân thiết của bọn họ, nhân viên giống như đoán ra gì đó, ánh mắt nhìn hai người càng thêm sáng rực.
Bộ chế phục kia bên trong là một lớp áo mỏng manh nối tới thắt lưng, phía trước khoét hở phần bụng nên lộ ra bụng nhỏ đang trướng lên của cậu. Phía dưới hạ thể là hai sợi vải ren nhỏ, hoàn toàn không che chắn được bất cứ thứ gì, chỉ cần vén nhẹ ra là có thể thao làm. Bên ngoài trừ bỏ ngắn một chút thì thoạt nhìn thật giống bộ đồng phục bình thường nhưng lúc Dương Uấn Chi mặc vào mới phát hiện, áo chỉ phủ tới ngực, dáng dóc nam sinh không được đầy đặn như nữ sin mà có chút mảnh khảnh lại làm người khác có cảm giác cao gầy gợi cảm, hai cái đùi vừa nhỏ vừa thẳng, váy ngắn ôm sát mông. Bởi vì mấy ngày nay đều bị chơi nên cánh mông đã nở thêm một vòng nhìn qua càng thêm phập phồng quyến rũ, cậu mặc váy ngắn, hai chân dạng rộng trên giường, đôi mắt phủ đầy sương mờ mông lung nhìn Ngô Thắng Vũ, trên cổ quấn khăn lụa tăng thêm vài phần yêu mị, hắn đội mũ tiếp viên cho cậu, gương mặt không cần trang điểm cũng thật tinh xảo, da thịt trắng nõn, đôi mắt to tròn điềm đạm, đôi môi đỏ bừng ướt át như quả anh đào chín muồi dụ người cắn nếm, “mĩ thiếu nữ” thanh thoát cấm dục này còn đẹp hơn những tiếp viên hàng không ngoài kia. Hơn nữa bị hắn thao nhiều ngày như vậy nên tản ra tao khí không thể che dấu, Ngô Thắng Vũ cảm giác xoang mũi ngưa ngứa nóng lên, thiếu chút nữa mất mặt chảy máu mũi.
“Vợ, em thật đẹp.” Ngô Thắng Vũ nhịn không được tán thưởng, nhanh chóng bấm máy ảnh trong tay chụp chụp, để cậu đổi những tư thế khác nhau.
“Ô ô…. Chồng…. Có thể sao…..” Thanh âm cậu mềm mại ngọt ngào làm lòng người mềm nhũn, quần áo trên người thật kỳ quái, áo cánh liền thật ngắn, váy cũng ngắn mà hắn còn muốn cậu tách chân ra chụp hình, Ngô Thắng Vũ thậm chí còn chụp vài bức đặc tả nơi riêng tư cậu, tuốt tuốt côn thịt phấn hồng, chuyển động côn thịt giữa hai chân đâm vào hoa huyệt, đồng thời khởi động giang tắc trong hậu huyệt, tiểu huyệt phía dưới tham lam nhếch miệng chảy dịch, so với không mặc quần áo còn làm cậu thẹn hơn.
“Đừng kêu chồng nha, bây giờ anh là hành khách của em.” Ngô Thắng Vũ xấu xa búng búng côn thịt khả ái đang cương lên.
“A…. Vị khách này……. Xin hỏi……Như vậy có thể sao……” Dương Uấn Chi vạn phần xấu hổ mở miệng, cánh mũi khéo léo run rẩy, giọng mũi mềm mại.
Hắn chụp đủ rồi liền thả camera xuống, mở miệng nói, “Vị tiểu thư này, tôi muốn một ly nước trái cây có được không?”
Cậu biết hắn muốn không phải là nước trái cây thật, biểu tình có chút khóc không ra nước mắt, “Nhưng mà….. Chỗ đó bị tắc lại rồi……”
“Vậy phiền tiểu thư nghĩ cách nha, thứ này không có mệnh lệnh của tôi không được lấy ra.”
Dương Uấn Chi lấy cái chén trên đầu giường để trước hậu huyệt nhưng mà huyệt động bình thường như con suối nhỏ giờ đây lại một giọt cũng không chảy, có chút nhụt chí.
“Không có…. Ô ô…. Nếu không ngài trực tiếp uống đi….” Cậu nức nở mở miệng.
“A? Vậy làm sao để uống trực tiếp được.” Hắn cười xấu xa, không nghĩ tới tiểu yêu tinh lúc chơi tình thú lại đáng yêu như vậy.
“Ân a….. Trực tiếp…… Liếm chỗ này đó…..” Dương Uấn Chi tách chân ra quỳ trên mép giường, để tao động của mình đối diện khuôn mặt anh tuấn của đối phương, “A…. Giúp tôi liếm ra đi….. Muốn lắm……. A ha……. Bên trong thật ngứa.”
Bình luận truyện