Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 73: Xuất môn
Edit: Đậu
Bất quá Dương Uấn Chi không có nghĩ tới là Ngô Thắng Vũ không chỉ mua cho mình đầm bầu với áo lót mà còn mua tóc giả, là loại tóc đen dài thẳng, phía trước còn có mái lưa thưa cong cong, khóe miệng khẽ co giật.
“Em không muốn đội cái này.” Mặc loại quần áo này đã là cực hạn rồi lại còn muốn mình đội tóc giả, cậu biệt nữu nghĩ.
“Bảo bối mặc nữ trang phải đội tóc giả nữa mới đẹp.” Hắn cười xấu xa hôn môi cậu một cái, “Ngoan, anh đã chọn rất lâu đó mới tìm được cái thích hợp với em. Vợ mà đội chắc chắn sẽ đẹp như nữ thần luôn, mau mau chuẩn bị đi anh đưa em đi chơi.”
Lần trước nhìn cậu mặc đồng phục tiếp viên hàng không, bây giờ nhớ lại hắn vẫn muốn chảy máu mũi, bảo bối của hắn mặc đồ nữ thật sự quá đẹp.
Vì có thể ra ngoài chơi, Dương Uấn Chi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thay quần áo.
“Cái này mặc sao?” Cầm áo lót ren hoa nhìn Ngô Thắng Vũ, Dương Uấn Chi muốn ngất xỉu, cậu không muốn bận cái này đâu, xấu hổ lắm. Nhưng mà dạo gần đây bộ ngực đã trướng lớn hơn trước nhiều, sợ sẽ sơ xuất hắn vẫn kiên trì bắt cậu mặc.
“Híc anh cũng không biết…” Hắn cầm áo lót nhìn nhìn nút cài phía sau một chút, “Hình như là cài lại như thế này, để anh giúp em.” Hai người tốn nửa ngày cuối cùng cũng bận áo lót xong, không khỏi cảm thán làm con gái thật phức tạp. Mặc áo lót xong, cậu mới cầm lấy váy bên cạnh.
May là Ngô Thắng Vũ không có mua mấy loại màu mè sặc sỡ mà là màu trắng Âu đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, chất vải mềm mại. Sau khi Uấn Chi mặc vào, bạch y phiêu phiêu, tiên khí mười phần, hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp, cho dù đang mang thai vẫn làm người khác cảm thấy thật xinh đẹp.
“Vợ, em thật đẹp.” Hắn quả thực muốn ôm cậu không buông, cậu đã một mét bảy mấy nên không cần mang giày cao gót, mà dù không mang vẫn toát lên phong thái nữ thần, “Nào đội tóc giả vào đi.”
Gương mặt cậu rất nhỏ, quả nhiên bộ tóc giả hắn chọn rất thích hợp với cậu, tóc thẳng đen dài đến eo làm cậu càng thêm thanh thuẩn, phần mái lưa thưa cong vểnh lại xen chút trẻ trung, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Ngô Thắng Vũ lại thấy mũi mình bắt đầu nóng lên, bảo bối của hắn thật dễ nhìn, hơn nữa hắn chưa từng thấy nam sinh nào hợp mặc nữ trang như vậy.
Quả nhiên mới ra khỏi phòng, Lục Tử Dư cũng sợ hết hồn, không ngừng vây quanh Dương Uấn Chi, “Trời ới Tiểu Chi nhà ta so với nữ sinh còn đẹp hơn nhiều.” Ngay cả Ngô Hủ Sinh đang đọc báo cũng ngẩng đầu nhìn một cái, xác thực rất kinh diễm, bất quá trong lòng ông đương nhiên vợ mình vẫn là đẹp nhất.
“Mẹ, thu hồi ánh mắc háo sắc của mẹ lại đê.”
Lục Tử Dư căn bản không để ý tới con trai mình, ánh mắt đều đặt trên người Dương Uấn Chi, “Tiểu Chi ra ngoài phải cẩn thận một chút, phải bắt xe đi đừng có ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm biết không.”
“Dạ con biết rồi.” Dương Uấn Chi cười cười, “Mẹ người đừng có lo lắng nữa mà.”
“Ừm, Thắng Vũ nhất định phải chăm sóc Tiểu Chi thật tốt.”
“Dạ dạ, bây giờ vợ con là quan trọng nhất.”
“Thằng nhóc lắm lời.” Mẹ Ngô vừa cười vừa mắng.
※
Hai người đi dạo trên phố, mọi người đi ngang qua đều sẽ nhìn chằm chằm bọn hắn, sau đó nhỏ giọng thảo luận thật là một đôi ‘Kim Đồng – Ngọc Nữ’, ánh mắt hâm mộ. Dương Uấn Chi vừa ngại vừa buồn cười, nhớ tới lúc trước bọn họ chưa từng được chúc phúc như thế này, vậy mà chỉ cần đổi trang phục một cái lại thu hút thật nhiều ánh mắt hâm mộ, rốt cuộc đến bao giờ xã hội này mới có thể chân chính chấp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa không xem người song tính như cậu là quái vật đây.
“Bảo bối, đi xem phim đi.” Sợ vợ đi bộ nhiều sẽ mệt, hắn đề nghị đi xem phim nghỉ ngơi.
“Được a.” Hai người mua vé xem phim gần nhất, hình như là phim đang hot trên thị trường, hắn không dám để cậu uống uống đồ uống có gas nên đổi thành nước ép trái cây với bắp rang, xong xuôi mới ôm cậu vào phòng chiếu phim.
Bất quá rạp chiếu phim này âm thanh thật tốt, hơn nữa mấy cảnh máu me kinh dị âm thanh sẽ thật lớn thật chân thật, làm cậu sợ đến run rẩy mấy lần, hắn vội vã ôm cậu, “Em sợ hả, nếu sợ thì đừng nhìn nữa.”
Dương Uấn Chi vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy bụng thật đau, lập tức xiết chặt tay Ngô Thắng Vũ, “A…. Chồng… Đau quá…”
“Em sao vậy?” Nhìn cậu đổ mồ hôi lạnh, lòng hắn như dầu sôi lửa bỏng, không ngừng xoa xoa bụng cậu an ủi tiểu bảo bảo bên trong, “Vợ, chúng ta ra ngoài đi.”
“Em… Không đứng lên nổi… Con lại đá em… A… Hẳn là bị dọa rồi…” Nhóc con bên trong hẳn lại bị âm thanh quá lớn hù tới mới đánh đá lung tung, cậu đã đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Chờ tới khi hết cảnh máu me, nội dung bộ phim bình thường trở lại, âm thanh không còn đinh tai nhức óc như hồi nãy, đứa nhỏ trong bụng mới dần dần bình tĩnh lại, Dương Uấn Chi đã xụi lơ trong ngực Ngô Thắng Vũ.
“Vợ, có khá hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn rồi.” Lần đầu tiên cảm nhận được thai động mãnh liệt như vậy, hồi nãy tay hắn còn sờ sờ được chân con mình, hai người không đợi phim hết đã đi ra.
“Đều tại anh, sớm biết như vậy đã không để em xem phim, cũng không hù tới tiểu bất điểm này.”
Dương Uấn Chi xoa bụng, đứa nhỏ đã yên lặng, không biết có phải bị dọa thật hay không, Ngô Thắng Vũ luôn sẵn sàng, nếu có chuyện gì hắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho chú mình.”
“Yên tâm, đứa nhỏ bị dọa chắc sẽ yên lặng hai ba ngày à, mấy ngày sau sẽ sinh long hoạt hổ lại thôi. Hơn nữa nếu đứa nhỏ lúc còn trong bụng mẹ bị giật mình, sau này lá gan sẽ rất lớn, không sợ trời không sợ đất, anh phải chuẩn bị tâm lý đó.”
Làm hai ba ba đều dở khóc dở cười, về sau phỏng chừng sẽ thật sự rất náo loạn đây.
Không xem phim nữa hai người lại đi dạo một chút, hắn lại dẫn cậu đi ăn cơm. Sau khi ngồi xuống vẫn luôn xoa xoa bụng vợ mình, thỉnh thoảng lại nói chuyện với đứa nhỏ một chút, sợ hắn thật sự bị dọa đến không dám động đậy.
Đi tới giữa trưa, chân cậu có chút mỏi, Ngô Thắng Vũ trực tiếp ôm cậu lên đùi bóp chân cho vợ, một bên còn uy đồ ăn cho cậu. Trong nhà hàng còn có khách nhân, cậu có chút xấu hổ, hơi cúi đầu xuống ăn mà hắn lại không hề để ý. Những người khác chỉ cảm thấy hai vợ chồng này thật ân ái, hơn nữa còn rất dẹp, không ngừng nhìn về bên này.
Đương nhiên uy thì uy nhưng hắn vẫn không quên cọ cọ, hôm nay Tiểu Chi mặc váy, ngồi lên đùi hắn, quần lót trực tiếp dán vào bộ vị, khoảng thời gian này hơi mẫn cảm, trong chốc lát bên dưới liền ẩm ướt.
Mà tay Ngô Thắng Vũ cũng bắt đầu mò tới đáy quần, gãi gãi khe quần lót cậu. Một bữa cơm dần dần sắc tình lên, hơn nữa còn là ở nơi công cộng, Dương Uấn Chi khẩn trương đến căng thẳng.
Bất quá Dương Uấn Chi không có nghĩ tới là Ngô Thắng Vũ không chỉ mua cho mình đầm bầu với áo lót mà còn mua tóc giả, là loại tóc đen dài thẳng, phía trước còn có mái lưa thưa cong cong, khóe miệng khẽ co giật.
“Em không muốn đội cái này.” Mặc loại quần áo này đã là cực hạn rồi lại còn muốn mình đội tóc giả, cậu biệt nữu nghĩ.
“Bảo bối mặc nữ trang phải đội tóc giả nữa mới đẹp.” Hắn cười xấu xa hôn môi cậu một cái, “Ngoan, anh đã chọn rất lâu đó mới tìm được cái thích hợp với em. Vợ mà đội chắc chắn sẽ đẹp như nữ thần luôn, mau mau chuẩn bị đi anh đưa em đi chơi.”
Lần trước nhìn cậu mặc đồng phục tiếp viên hàng không, bây giờ nhớ lại hắn vẫn muốn chảy máu mũi, bảo bối của hắn mặc đồ nữ thật sự quá đẹp.
Vì có thể ra ngoài chơi, Dương Uấn Chi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn thay quần áo.
“Cái này mặc sao?” Cầm áo lót ren hoa nhìn Ngô Thắng Vũ, Dương Uấn Chi muốn ngất xỉu, cậu không muốn bận cái này đâu, xấu hổ lắm. Nhưng mà dạo gần đây bộ ngực đã trướng lớn hơn trước nhiều, sợ sẽ sơ xuất hắn vẫn kiên trì bắt cậu mặc.
“Híc anh cũng không biết…” Hắn cầm áo lót nhìn nhìn nút cài phía sau một chút, “Hình như là cài lại như thế này, để anh giúp em.” Hai người tốn nửa ngày cuối cùng cũng bận áo lót xong, không khỏi cảm thán làm con gái thật phức tạp. Mặc áo lót xong, cậu mới cầm lấy váy bên cạnh.
May là Ngô Thắng Vũ không có mua mấy loại màu mè sặc sỡ mà là màu trắng Âu đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, chất vải mềm mại. Sau khi Uấn Chi mặc vào, bạch y phiêu phiêu, tiên khí mười phần, hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp, cho dù đang mang thai vẫn làm người khác cảm thấy thật xinh đẹp.
“Vợ, em thật đẹp.” Hắn quả thực muốn ôm cậu không buông, cậu đã một mét bảy mấy nên không cần mang giày cao gót, mà dù không mang vẫn toát lên phong thái nữ thần, “Nào đội tóc giả vào đi.”
Gương mặt cậu rất nhỏ, quả nhiên bộ tóc giả hắn chọn rất thích hợp với cậu, tóc thẳng đen dài đến eo làm cậu càng thêm thanh thuẩn, phần mái lưa thưa cong vểnh lại xen chút trẻ trung, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Ngô Thắng Vũ lại thấy mũi mình bắt đầu nóng lên, bảo bối của hắn thật dễ nhìn, hơn nữa hắn chưa từng thấy nam sinh nào hợp mặc nữ trang như vậy.
Quả nhiên mới ra khỏi phòng, Lục Tử Dư cũng sợ hết hồn, không ngừng vây quanh Dương Uấn Chi, “Trời ới Tiểu Chi nhà ta so với nữ sinh còn đẹp hơn nhiều.” Ngay cả Ngô Hủ Sinh đang đọc báo cũng ngẩng đầu nhìn một cái, xác thực rất kinh diễm, bất quá trong lòng ông đương nhiên vợ mình vẫn là đẹp nhất.
“Mẹ, thu hồi ánh mắc háo sắc của mẹ lại đê.”
Lục Tử Dư căn bản không để ý tới con trai mình, ánh mắt đều đặt trên người Dương Uấn Chi, “Tiểu Chi ra ngoài phải cẩn thận một chút, phải bắt xe đi đừng có ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm biết không.”
“Dạ con biết rồi.” Dương Uấn Chi cười cười, “Mẹ người đừng có lo lắng nữa mà.”
“Ừm, Thắng Vũ nhất định phải chăm sóc Tiểu Chi thật tốt.”
“Dạ dạ, bây giờ vợ con là quan trọng nhất.”
“Thằng nhóc lắm lời.” Mẹ Ngô vừa cười vừa mắng.
※
Hai người đi dạo trên phố, mọi người đi ngang qua đều sẽ nhìn chằm chằm bọn hắn, sau đó nhỏ giọng thảo luận thật là một đôi ‘Kim Đồng – Ngọc Nữ’, ánh mắt hâm mộ. Dương Uấn Chi vừa ngại vừa buồn cười, nhớ tới lúc trước bọn họ chưa từng được chúc phúc như thế này, vậy mà chỉ cần đổi trang phục một cái lại thu hút thật nhiều ánh mắt hâm mộ, rốt cuộc đến bao giờ xã hội này mới có thể chân chính chấp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa không xem người song tính như cậu là quái vật đây.
“Bảo bối, đi xem phim đi.” Sợ vợ đi bộ nhiều sẽ mệt, hắn đề nghị đi xem phim nghỉ ngơi.
“Được a.” Hai người mua vé xem phim gần nhất, hình như là phim đang hot trên thị trường, hắn không dám để cậu uống uống đồ uống có gas nên đổi thành nước ép trái cây với bắp rang, xong xuôi mới ôm cậu vào phòng chiếu phim.
Bất quá rạp chiếu phim này âm thanh thật tốt, hơn nữa mấy cảnh máu me kinh dị âm thanh sẽ thật lớn thật chân thật, làm cậu sợ đến run rẩy mấy lần, hắn vội vã ôm cậu, “Em sợ hả, nếu sợ thì đừng nhìn nữa.”
Dương Uấn Chi vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy bụng thật đau, lập tức xiết chặt tay Ngô Thắng Vũ, “A…. Chồng… Đau quá…”
“Em sao vậy?” Nhìn cậu đổ mồ hôi lạnh, lòng hắn như dầu sôi lửa bỏng, không ngừng xoa xoa bụng cậu an ủi tiểu bảo bảo bên trong, “Vợ, chúng ta ra ngoài đi.”
“Em… Không đứng lên nổi… Con lại đá em… A… Hẳn là bị dọa rồi…” Nhóc con bên trong hẳn lại bị âm thanh quá lớn hù tới mới đánh đá lung tung, cậu đã đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Chờ tới khi hết cảnh máu me, nội dung bộ phim bình thường trở lại, âm thanh không còn đinh tai nhức óc như hồi nãy, đứa nhỏ trong bụng mới dần dần bình tĩnh lại, Dương Uấn Chi đã xụi lơ trong ngực Ngô Thắng Vũ.
“Vợ, có khá hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn rồi.” Lần đầu tiên cảm nhận được thai động mãnh liệt như vậy, hồi nãy tay hắn còn sờ sờ được chân con mình, hai người không đợi phim hết đã đi ra.
“Đều tại anh, sớm biết như vậy đã không để em xem phim, cũng không hù tới tiểu bất điểm này.”
Dương Uấn Chi xoa bụng, đứa nhỏ đã yên lặng, không biết có phải bị dọa thật hay không, Ngô Thắng Vũ luôn sẵn sàng, nếu có chuyện gì hắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho chú mình.”
“Yên tâm, đứa nhỏ bị dọa chắc sẽ yên lặng hai ba ngày à, mấy ngày sau sẽ sinh long hoạt hổ lại thôi. Hơn nữa nếu đứa nhỏ lúc còn trong bụng mẹ bị giật mình, sau này lá gan sẽ rất lớn, không sợ trời không sợ đất, anh phải chuẩn bị tâm lý đó.”
Làm hai ba ba đều dở khóc dở cười, về sau phỏng chừng sẽ thật sự rất náo loạn đây.
Không xem phim nữa hai người lại đi dạo một chút, hắn lại dẫn cậu đi ăn cơm. Sau khi ngồi xuống vẫn luôn xoa xoa bụng vợ mình, thỉnh thoảng lại nói chuyện với đứa nhỏ một chút, sợ hắn thật sự bị dọa đến không dám động đậy.
Đi tới giữa trưa, chân cậu có chút mỏi, Ngô Thắng Vũ trực tiếp ôm cậu lên đùi bóp chân cho vợ, một bên còn uy đồ ăn cho cậu. Trong nhà hàng còn có khách nhân, cậu có chút xấu hổ, hơi cúi đầu xuống ăn mà hắn lại không hề để ý. Những người khác chỉ cảm thấy hai vợ chồng này thật ân ái, hơn nữa còn rất dẹp, không ngừng nhìn về bên này.
Đương nhiên uy thì uy nhưng hắn vẫn không quên cọ cọ, hôm nay Tiểu Chi mặc váy, ngồi lên đùi hắn, quần lót trực tiếp dán vào bộ vị, khoảng thời gian này hơi mẫn cảm, trong chốc lát bên dưới liền ẩm ướt.
Mà tay Ngô Thắng Vũ cũng bắt đầu mò tới đáy quần, gãi gãi khe quần lót cậu. Một bữa cơm dần dần sắc tình lên, hơn nữa còn là ở nơi công cộng, Dương Uấn Chi khẩn trương đến căng thẳng.
Bình luận truyện