Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)
Chương 43
- Huệ Lan à, ngươi thấy...làm như vậy có được hay không? Chàng...chàng uống vào sẽ không sao chứ?
Nguyệt Hoa hai tay nắm chặt lấy mép bàn, nàng rất căng thẳng, toàn thân muốn run rẩy lên. Huệ Lan trấn an nàng:
- Công chúa, người yên tâm đi. Phò mã khỏe mạnh hơn người bình thường. Chút thuốc này không ảnh hưởng đến người đâu. Nô tì còn nghĩ hay là công chúa cho thêm một chút nữa. Phò mã được mệnh danh là ngàn li không say, nếu thật uống hết bình rượu này, vẫn không làm người say, quả thật là phụ tâm ý của Hồng cô cô!
Nguyệt Hoa nhìn Huệ Lan hỏi lại:
- Nhưng....có được hay không? Ngộ nhỡ thuốc ấy làm hại đến phò mã...
Huệ Lam mỉm cười, cúi đầu rỉ vào tai Nguyệt Hoa, liền sau đó, Nguyệt Hoa đỏ mặt, cúi đầu nhìn Huệ Lan trút thêm một ít thuốc vào bình rượu. Đến khi nghe tiếng gõ cửa. Nguyệt Hoa và Huệ Lan liền bày ra tư thế bình thường. Huệ Lan ra mở cửa, mời Quân Nam đi vào.
Quân Nam bước vào, nha hoàn dẫn đường y và nha hoàn Huệ Lan đều đi ra. Còn lại Quân Nam và Nguyệt Hoa, nàng mới y ngồi xuống, rót rượu ra chung cho y. Y nhìn tay nàng run run, liền mỉm cười, đỡ lấy bình rượu nói:
- Nguyệt Hoa, đừng khách sáo! Nàng là công chúa tôn quí, mấy chuyện rót rượu bưng trà, làm sao để nàng làm được?
Y nói xong liền tự mình rót đầy chung rượu, đưa lên kính nàng rồi uống cạn. Nguyệt Hoa nhìn y uống ngon lành, nửa muốn cản, lại nửa muốn thôi. Quân Nam uống hết chung thứ nhất liền rót chung thứ hai, vừa cười vừa nói:
- Quả nhiên là rượu của hoàng thượng ban cho uống ngon hơn hẳn! Cũng là nhờ có Nguyệt Hoa nàng, ta mới được uống rượu ngon! Đây ta kính nàng một chung!
Quân Nam lại uống cạn chung thứ hai. Nguyệt Hoa lo lắng, liền cản y rót tiếp, bối rối giữ tay y nói:
- Phu quân, ta mời chàng đến thật ra....là muốn cho chàng xem vật này!
Nàng nói xong liền đứng dậy đến trên tủ lấy ra một chiếc mũ lông chồn. Quân Nam nhìn chiếc mũ, mỉm cười:
- Nguyệt Hoa thật khéo tay. Từ một con chồn, lại may ra được chiếc mũ xinh đến vậy! Nhưng chiếc mũ này, dường như không hợp với nữ nhân?
Y nói xong, tự nhiên nhận ra mình lỡ miệng, nuốt lại cũng không còn kịp rồi đành cắn răng nheo mắt ngượng ngùng chờ đợi Nguyệt Hoa phản ứng.
Nguyệt Hoa cúi đầu, khẽ lí nhí đáp:
- Ta may được hai chiếc mũ. Một chiếc là của ta, chiếc này dành cho chàng.
Quân Nam khẽ ờ một tiếng rồi ngẩn người nhìn chiếc mũ:
- À, thật ra thì....ta cũng không có hay đội mũ, cũng là người luyện võ, không biết lạnh. Công chúa đúng ra không cần nhọc lòng vì ta như vậy.
Mới vừa nói đến đây, tự nhiên trong lòng lại có một chút cảm giác không bình thường. "Không phải đấy chứ? Chân khí của ta lại chạy loạn hay sao....Ta không lạnh, nhưng tại sao.....trong người cứ muốn run rẩy?"
Nguyệt Hoa cũng nhìn thấy Quân Nam khác thường, liền đến nhìn y:
- Chàng không sao chứ?
Quân Nam đứng im, khẽ hít một hơi, cố ý dùng nội lực nén chân khí lại. Nhưng mà chân khí đã dồn xuống dưới bụng, ở trên đầu tại sao lại nóng quá? Liền ngay sau đó, y có cảm giác mình mất đi ý thức, cả người lả đi.
Mọi chuyện xảy ra mơ mơ hồ hồ nửa như mộng, nửa như thực. Quân Nam có cảm giác thân người mình nhẹ tênh. Sau đó là như bay như bổng. Không rõ là bay đến tầng mây nào, chỉ thấy mình trước tiên là nóng bức, sau đó là mát mẻ kế tiếp theo là lại nóng rực muốn cháy cả người, sau đó thì nguội lại dần. Y dần tỉnh lại, mở mắt ra. Khẽ thở phào: "Thì ra mình chưa chết!"
Ngay sau đó, lại ý thức có một chút không ổn lắm? Mình lên giường ngủ khi nào? Còn nữa, bên tay mình....là Thiện Nhã hay Ngọc Yên? Y khẽ lắc lắc đầu, nhìn sang người nằm bên cạnh thì giật bắn mình. Là An Thụy công chúa Trần Nguyệt Hoa! Y khẽ giở mền, nhìn lại trên thân thì kinh hoảng. Thôi, xong rồi! Mình như thế nào lại dám lên giường với cả công chúa An Thụy! Bí mật bại lộ, cái đầu này chắc chắn sẽ rớt xuống mất!
Y hít một hơi lạnh, mồ hôi cũng vì vậy mà tứa ra. Y tặc lưỡi, thở dài:
- Không nghĩ được, Trịnh Quân Nam ta sẽ bị chém đầu!
Chỉ nghe một âm thanh nhựa nhựa rỉ vào tai y:
- Ai lại chém đầu phò mã của thiếp?
Quân Nam cả kinh, nhìn sang bên cạnh. Nguyệt Hoa đang nhắm mắt, nhủi đầu vào cổ y, tay ôm lấy hông y thật chặt. Quân Nam không dám thở mạnh. Công chúa nàng nói gì thế nhỉ? Không lẽ....đêm qua như vậy mà nàng không thấy gì lạ sao? Y lại giở mền nhìn vào rồi lại nhìn sang công chúa đang ngủ. Y khẽ nuốt khan một ngụm: "Làm gì có chuyện nàng không phát hiện ra?" Đau lâu chi bằng đau ngắn, y lấy hết can đảm khẽ gọi:
- Công chúa, nàng tỉnh ngủ được không?
Nguyệt Hoa khẽ cựa mình, lại rúc vào ngực Quân Nam, tay đặt lên ngực của y thỏ thẻ:
- Còn không phải tại chàng hay sao? Đêm qua người ta đã mệt mỏi đến không chịu nổi nữa, nhưng nói thế nào chàng vẫn không thương tiếc!
Quân Nam muốn nổ não. Đêm qua y làm gì y không nhớ gì thật nha? Quân Nam cứ như cả thế giới sắp không còn không khí, y liên tục hít vào mấy chục hơi, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
- Nguyệt Hoa à, đêm hôm qua....nàng đã biết ta...thân thể ta...à...không phải nam nhân...
Nguyệt Hoa lúc này mới mở mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn y:
- Thì sao? Chàng muốn phủ nhận trách nhiệm à?
Quân nam suýt phun máu. "Ách! Còn có thể phủ nhận sao?"
- Nàng cũng biết, ta như vậy...cho nên mới không...không thể với nàng.
Y vừa nói vừa trộm liếc nhìn thái độ của nàng.
Nguyệt Hoa bình thản trả lời:
- Trước khi gả cho chàng, ta đã biết chàng là nữ nhân.
Lần này thì Quân Nam sốc thật, sốc còn nghiêm trọng hơn khi nghe Vương Ngọc Yên lần đầu bày tỏ với y.
- Từ lúc nhìn thấy chàng, ta đã có cảm giác chàng không phải nam nhân. Còn nữa, chàng nói với ta là bị thương ở mông. Một người bị thương ở mông, làm sao chạy nhanh được như chàng? Ngay từ lúc đó, ta đã cảm thấy rất nghi ngờ chàng không phải bị thương mà là...
Nói đến đây, mặt của Nguyệt Hoa đỏ còn hơn tôm luộc. Quân Nam nghe nàng nhắc đến chuyện này, tự nhiên cũng xấu hổ không thôi. Mặt dày như vỏ trái đất cũng không thể không xấu hổ mà đỏ lên.
Nhớ lại ngày ấy, Quân Nam chỉ là kẻ một lòng cầu chết. Cứu Nguyệt Hoa chẳng qua là tiện tay giúp đỡ. Y có mơ cũng không dám mơ đến ngày hôm nay.
Vẫn để yên cho Nguyệt Hoa nằm trong tay mình, y khẽ hỏi mà giống như đang tâm tình cùng nàng:
- Nàng biết ta không phải nam nhân. Tại sao còn muốn gả cho ta?
Nguyệt Hoa không suy nghĩ liền đáp:
- Vì ta yêu thích chàng. Ngay từ giây phút chàng mạo hiểm xông ra đánh tên cướp đó, kéo ta đi. Sau đó còn dùng thân mình dẫn dụ, đánh lạc hướng bọn cướp, giải thoát cho ta. Ta đã nguyện đời này được gả cho chàng. Cũng may là chàng không sao, nguyện vọng của ta mới thành sự thật.
Quân Nam cũng không biết nên khóc hay cười. Công chúa này và Vương Ngọc Yên bị làm sao thế nhỉ? Hay là hai người này là đồng tính nữ bẩm sinh? Quân Nam cảm giác đầu óc quay cuồng. Y vân vê góc chăn trong tay, thuận miệng hỏi:
- Biết ta là nữ nhân mà nàng vẫn yêu thích ta. Công chúa, nàng thật đã suy nghĩ kĩ chưa vậy?
Nguyệt Hoa mỉm cười:
- Còn có thể suy nghĩ sao? Đã gả cho chàng, cũng đã động phòng cùng chàng. Bất kể chàng là nam hay nữ, ta cũng là người của chàng.
Quân Nam cười mà như mếu. Nhớ đến kiếp trước của mình, y cũng có mấy người bạn là đồng tính nữ. Họ đều than thở rằng không dễ tìm được người yêu. Thời hiện đại, tư tưởng tiến bộ, tình cảm dễ dàng được bộc lộ thế mà còn tìm không được đối tượng. Vậy mà y ở thời cổ đại, bị lạc hồn vào thân xác nữ mà lại có bao nhiêu mỹ nhân tìm đến cửa, dâng đến miệng. Thật ra là y có nhân duyên quá tốt hay là nữ nhân ở thời đại này nhiều người thích nữ nhân? Xem ra nếu có thể y phải tìm cách rủ mấy đứa bạn kia xuyên không về đây thì tốt biết mấy!
Quân Nam bước xuống giường, Nguyệt Hoa cũng gượng ngồi dậy, giúp y mặc lại y phục. Nhìn thấy ngực y cũng phẳng sắp hệt như nam nhân, Nguyệt Hoa mỉm cười nói:
- Nhìn chàng ở phía trên, quả thật không thể nghi ngờ chàng lại không phải nam nhân.
Quân Nam cười nhẹ, nựng mặt nàng:
- Nàng có nghĩ rằng ta là quái vật nửa nam nửa nữ hay không?
Nguyệt Hoa cười nhẹ,cắn vào tai Quân Nam nũng nịu nói:
- Cho dù chàng là quái vật xấu xí thế nào, ta cũng yêu chàng. Mãi mãi không sợ chàng!
Quân Nam yêu thương nhìn nàng, âu yếm nhấc nàng bế lên. Trong lúc y nhấc nàng lên, nàng bị chấn động, khẽ khép hai chân lại rên nhẹ. Quân Nam lo lắng nhìn nàng:
- Xin lỗi, đêm qua...ta cũng không biết tại sao....lại làm nàng ra nông nỗi như vậy!
Nguyệt Hoa đỏ mặt, cúi gầm xuống:
- Sau này chàng không được lạnh nhạt thiếp. Đối xử tốt với thiếp là được!
Nhân duyên tốt, thật sự là nhân duyên quá tốt! Thời đại như vậy, thân thể như vậy, hoàn cảnh như vậy mà y có được cả ba đại mỹ nhân làm nương tử. Nhân duyên thế này so với làm thần tiên tất nhiên là còn tốt hơn nữa đi chứ!
Nguyệt Hoa hai tay nắm chặt lấy mép bàn, nàng rất căng thẳng, toàn thân muốn run rẩy lên. Huệ Lan trấn an nàng:
- Công chúa, người yên tâm đi. Phò mã khỏe mạnh hơn người bình thường. Chút thuốc này không ảnh hưởng đến người đâu. Nô tì còn nghĩ hay là công chúa cho thêm một chút nữa. Phò mã được mệnh danh là ngàn li không say, nếu thật uống hết bình rượu này, vẫn không làm người say, quả thật là phụ tâm ý của Hồng cô cô!
Nguyệt Hoa nhìn Huệ Lan hỏi lại:
- Nhưng....có được hay không? Ngộ nhỡ thuốc ấy làm hại đến phò mã...
Huệ Lam mỉm cười, cúi đầu rỉ vào tai Nguyệt Hoa, liền sau đó, Nguyệt Hoa đỏ mặt, cúi đầu nhìn Huệ Lan trút thêm một ít thuốc vào bình rượu. Đến khi nghe tiếng gõ cửa. Nguyệt Hoa và Huệ Lan liền bày ra tư thế bình thường. Huệ Lan ra mở cửa, mời Quân Nam đi vào.
Quân Nam bước vào, nha hoàn dẫn đường y và nha hoàn Huệ Lan đều đi ra. Còn lại Quân Nam và Nguyệt Hoa, nàng mới y ngồi xuống, rót rượu ra chung cho y. Y nhìn tay nàng run run, liền mỉm cười, đỡ lấy bình rượu nói:
- Nguyệt Hoa, đừng khách sáo! Nàng là công chúa tôn quí, mấy chuyện rót rượu bưng trà, làm sao để nàng làm được?
Y nói xong liền tự mình rót đầy chung rượu, đưa lên kính nàng rồi uống cạn. Nguyệt Hoa nhìn y uống ngon lành, nửa muốn cản, lại nửa muốn thôi. Quân Nam uống hết chung thứ nhất liền rót chung thứ hai, vừa cười vừa nói:
- Quả nhiên là rượu của hoàng thượng ban cho uống ngon hơn hẳn! Cũng là nhờ có Nguyệt Hoa nàng, ta mới được uống rượu ngon! Đây ta kính nàng một chung!
Quân Nam lại uống cạn chung thứ hai. Nguyệt Hoa lo lắng, liền cản y rót tiếp, bối rối giữ tay y nói:
- Phu quân, ta mời chàng đến thật ra....là muốn cho chàng xem vật này!
Nàng nói xong liền đứng dậy đến trên tủ lấy ra một chiếc mũ lông chồn. Quân Nam nhìn chiếc mũ, mỉm cười:
- Nguyệt Hoa thật khéo tay. Từ một con chồn, lại may ra được chiếc mũ xinh đến vậy! Nhưng chiếc mũ này, dường như không hợp với nữ nhân?
Y nói xong, tự nhiên nhận ra mình lỡ miệng, nuốt lại cũng không còn kịp rồi đành cắn răng nheo mắt ngượng ngùng chờ đợi Nguyệt Hoa phản ứng.
Nguyệt Hoa cúi đầu, khẽ lí nhí đáp:
- Ta may được hai chiếc mũ. Một chiếc là của ta, chiếc này dành cho chàng.
Quân Nam khẽ ờ một tiếng rồi ngẩn người nhìn chiếc mũ:
- À, thật ra thì....ta cũng không có hay đội mũ, cũng là người luyện võ, không biết lạnh. Công chúa đúng ra không cần nhọc lòng vì ta như vậy.
Mới vừa nói đến đây, tự nhiên trong lòng lại có một chút cảm giác không bình thường. "Không phải đấy chứ? Chân khí của ta lại chạy loạn hay sao....Ta không lạnh, nhưng tại sao.....trong người cứ muốn run rẩy?"
Nguyệt Hoa cũng nhìn thấy Quân Nam khác thường, liền đến nhìn y:
- Chàng không sao chứ?
Quân Nam đứng im, khẽ hít một hơi, cố ý dùng nội lực nén chân khí lại. Nhưng mà chân khí đã dồn xuống dưới bụng, ở trên đầu tại sao lại nóng quá? Liền ngay sau đó, y có cảm giác mình mất đi ý thức, cả người lả đi.
Mọi chuyện xảy ra mơ mơ hồ hồ nửa như mộng, nửa như thực. Quân Nam có cảm giác thân người mình nhẹ tênh. Sau đó là như bay như bổng. Không rõ là bay đến tầng mây nào, chỉ thấy mình trước tiên là nóng bức, sau đó là mát mẻ kế tiếp theo là lại nóng rực muốn cháy cả người, sau đó thì nguội lại dần. Y dần tỉnh lại, mở mắt ra. Khẽ thở phào: "Thì ra mình chưa chết!"
Ngay sau đó, lại ý thức có một chút không ổn lắm? Mình lên giường ngủ khi nào? Còn nữa, bên tay mình....là Thiện Nhã hay Ngọc Yên? Y khẽ lắc lắc đầu, nhìn sang người nằm bên cạnh thì giật bắn mình. Là An Thụy công chúa Trần Nguyệt Hoa! Y khẽ giở mền, nhìn lại trên thân thì kinh hoảng. Thôi, xong rồi! Mình như thế nào lại dám lên giường với cả công chúa An Thụy! Bí mật bại lộ, cái đầu này chắc chắn sẽ rớt xuống mất!
Y hít một hơi lạnh, mồ hôi cũng vì vậy mà tứa ra. Y tặc lưỡi, thở dài:
- Không nghĩ được, Trịnh Quân Nam ta sẽ bị chém đầu!
Chỉ nghe một âm thanh nhựa nhựa rỉ vào tai y:
- Ai lại chém đầu phò mã của thiếp?
Quân Nam cả kinh, nhìn sang bên cạnh. Nguyệt Hoa đang nhắm mắt, nhủi đầu vào cổ y, tay ôm lấy hông y thật chặt. Quân Nam không dám thở mạnh. Công chúa nàng nói gì thế nhỉ? Không lẽ....đêm qua như vậy mà nàng không thấy gì lạ sao? Y lại giở mền nhìn vào rồi lại nhìn sang công chúa đang ngủ. Y khẽ nuốt khan một ngụm: "Làm gì có chuyện nàng không phát hiện ra?" Đau lâu chi bằng đau ngắn, y lấy hết can đảm khẽ gọi:
- Công chúa, nàng tỉnh ngủ được không?
Nguyệt Hoa khẽ cựa mình, lại rúc vào ngực Quân Nam, tay đặt lên ngực của y thỏ thẻ:
- Còn không phải tại chàng hay sao? Đêm qua người ta đã mệt mỏi đến không chịu nổi nữa, nhưng nói thế nào chàng vẫn không thương tiếc!
Quân Nam muốn nổ não. Đêm qua y làm gì y không nhớ gì thật nha? Quân Nam cứ như cả thế giới sắp không còn không khí, y liên tục hít vào mấy chục hơi, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
- Nguyệt Hoa à, đêm hôm qua....nàng đã biết ta...thân thể ta...à...không phải nam nhân...
Nguyệt Hoa lúc này mới mở mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn y:
- Thì sao? Chàng muốn phủ nhận trách nhiệm à?
Quân nam suýt phun máu. "Ách! Còn có thể phủ nhận sao?"
- Nàng cũng biết, ta như vậy...cho nên mới không...không thể với nàng.
Y vừa nói vừa trộm liếc nhìn thái độ của nàng.
Nguyệt Hoa bình thản trả lời:
- Trước khi gả cho chàng, ta đã biết chàng là nữ nhân.
Lần này thì Quân Nam sốc thật, sốc còn nghiêm trọng hơn khi nghe Vương Ngọc Yên lần đầu bày tỏ với y.
- Từ lúc nhìn thấy chàng, ta đã có cảm giác chàng không phải nam nhân. Còn nữa, chàng nói với ta là bị thương ở mông. Một người bị thương ở mông, làm sao chạy nhanh được như chàng? Ngay từ lúc đó, ta đã cảm thấy rất nghi ngờ chàng không phải bị thương mà là...
Nói đến đây, mặt của Nguyệt Hoa đỏ còn hơn tôm luộc. Quân Nam nghe nàng nhắc đến chuyện này, tự nhiên cũng xấu hổ không thôi. Mặt dày như vỏ trái đất cũng không thể không xấu hổ mà đỏ lên.
Nhớ lại ngày ấy, Quân Nam chỉ là kẻ một lòng cầu chết. Cứu Nguyệt Hoa chẳng qua là tiện tay giúp đỡ. Y có mơ cũng không dám mơ đến ngày hôm nay.
Vẫn để yên cho Nguyệt Hoa nằm trong tay mình, y khẽ hỏi mà giống như đang tâm tình cùng nàng:
- Nàng biết ta không phải nam nhân. Tại sao còn muốn gả cho ta?
Nguyệt Hoa không suy nghĩ liền đáp:
- Vì ta yêu thích chàng. Ngay từ giây phút chàng mạo hiểm xông ra đánh tên cướp đó, kéo ta đi. Sau đó còn dùng thân mình dẫn dụ, đánh lạc hướng bọn cướp, giải thoát cho ta. Ta đã nguyện đời này được gả cho chàng. Cũng may là chàng không sao, nguyện vọng của ta mới thành sự thật.
Quân Nam cũng không biết nên khóc hay cười. Công chúa này và Vương Ngọc Yên bị làm sao thế nhỉ? Hay là hai người này là đồng tính nữ bẩm sinh? Quân Nam cảm giác đầu óc quay cuồng. Y vân vê góc chăn trong tay, thuận miệng hỏi:
- Biết ta là nữ nhân mà nàng vẫn yêu thích ta. Công chúa, nàng thật đã suy nghĩ kĩ chưa vậy?
Nguyệt Hoa mỉm cười:
- Còn có thể suy nghĩ sao? Đã gả cho chàng, cũng đã động phòng cùng chàng. Bất kể chàng là nam hay nữ, ta cũng là người của chàng.
Quân Nam cười mà như mếu. Nhớ đến kiếp trước của mình, y cũng có mấy người bạn là đồng tính nữ. Họ đều than thở rằng không dễ tìm được người yêu. Thời hiện đại, tư tưởng tiến bộ, tình cảm dễ dàng được bộc lộ thế mà còn tìm không được đối tượng. Vậy mà y ở thời cổ đại, bị lạc hồn vào thân xác nữ mà lại có bao nhiêu mỹ nhân tìm đến cửa, dâng đến miệng. Thật ra là y có nhân duyên quá tốt hay là nữ nhân ở thời đại này nhiều người thích nữ nhân? Xem ra nếu có thể y phải tìm cách rủ mấy đứa bạn kia xuyên không về đây thì tốt biết mấy!
Quân Nam bước xuống giường, Nguyệt Hoa cũng gượng ngồi dậy, giúp y mặc lại y phục. Nhìn thấy ngực y cũng phẳng sắp hệt như nam nhân, Nguyệt Hoa mỉm cười nói:
- Nhìn chàng ở phía trên, quả thật không thể nghi ngờ chàng lại không phải nam nhân.
Quân Nam cười nhẹ, nựng mặt nàng:
- Nàng có nghĩ rằng ta là quái vật nửa nam nửa nữ hay không?
Nguyệt Hoa cười nhẹ,cắn vào tai Quân Nam nũng nịu nói:
- Cho dù chàng là quái vật xấu xí thế nào, ta cũng yêu chàng. Mãi mãi không sợ chàng!
Quân Nam yêu thương nhìn nàng, âu yếm nhấc nàng bế lên. Trong lúc y nhấc nàng lên, nàng bị chấn động, khẽ khép hai chân lại rên nhẹ. Quân Nam lo lắng nhìn nàng:
- Xin lỗi, đêm qua...ta cũng không biết tại sao....lại làm nàng ra nông nỗi như vậy!
Nguyệt Hoa đỏ mặt, cúi gầm xuống:
- Sau này chàng không được lạnh nhạt thiếp. Đối xử tốt với thiếp là được!
Nhân duyên tốt, thật sự là nhân duyên quá tốt! Thời đại như vậy, thân thể như vậy, hoàn cảnh như vậy mà y có được cả ba đại mỹ nhân làm nương tử. Nhân duyên thế này so với làm thần tiên tất nhiên là còn tốt hơn nữa đi chứ!
Bình luận truyện