Thông tin truyện
Vượt Rào
Vượt Rào
Quá hay
Đánh giá:
8.8
/10
từ 46
lượt
Văn án:
Nơi cổ bàn tay phải của Trình Tĩnh Sâm có một dấu răng nhạt màu.
Người khác không dám hỏi đến, chỉ mỗi anh biết, dấu răng này từ ai mà thành.
Mà anh, chưa từng tính đến chuyện buông tha cho cô.
Lỗ vốn vì cô, thì đòi lại từ cô mới phải đạo.
Bản cũ:
Lần đầu tiên Trình Tĩnh Sâm nhìn thấy Lâm Vị Quang, cô của khi ấy đầu bù tóc rối, ánh mắt sắc bén, vùi mình tận sâu trong một góc âm u của trại trẻ mồ côi.
Anh túm được cô, nhưng lại bị trở ngược cắn mạnh một phát.
Anh không giận mà còn cười, bóp chặt hàm dưới của cô: “Như con sói nhỏ thế này.”
Năm thứ năm sau khi tan cửa nát nhà, Lâm Vị Quang được một người đàn ông nhặt đi.
Cô đi theo anh ba năm, đã nói rõ là chỉ có mối quan hệ hợp tác, trái tim cô lại sinh mộng đẹp, sau khi nhận lấy câu từ chối ‘không được’, cô thản nhiên buông tay, an phận ở lại bên cạnh anh.
Sau đấy, lừa được đêm tình của anh, chuồn đi mất.
Hôm sau khi Trình Tĩnh Sâm tỉnh dậy, người chung gối đã chẳng còn dấu vết.
Cùng biến mất, còn có cả giấy chứng nhận chuyển nhượng quyền sử dụng cổ phần.
Chỉ còn lại mỗi một tờ giấy kia, viết rằng: “Chú không được, tôi bỏ thôi.”
*
Sau khi Lâm Vị Quang về nước, ngược gió đạp mây, đoạt lại gia sản, phóng khoáng hai năm mà gần như quên mất cái nghiệp mình tạo ra trong quá khứ.
Tận đến đêm nào đó khi cô về nhà, bất thình lình bị ai đẩy vào bên trong nhà, mới hiểu thế nào gọi là không phải không trả, chỉ là thời cơ chưa tới.
Trình Tĩnh Sâm siết lấy cô, giọng điệu hiền hòa: “Ai không được?”
Lâm Vị Quang: “…. Em không được!”
【Bạc tình nhạt nhẽo vs Giả vờ ngoan ngoãn】
Nơi cổ bàn tay phải của Trình Tĩnh Sâm có một dấu răng nhạt màu.
Người khác không dám hỏi đến, chỉ mỗi anh biết, dấu răng này từ ai mà thành.
Mà anh, chưa từng tính đến chuyện buông tha cho cô.
Lỗ vốn vì cô, thì đòi lại từ cô mới phải đạo.
Bản cũ:
Lần đầu tiên Trình Tĩnh Sâm nhìn thấy Lâm Vị Quang, cô của khi ấy đầu bù tóc rối, ánh mắt sắc bén, vùi mình tận sâu trong một góc âm u của trại trẻ mồ côi.
Anh túm được cô, nhưng lại bị trở ngược cắn mạnh một phát.
Anh không giận mà còn cười, bóp chặt hàm dưới của cô: “Như con sói nhỏ thế này.”
Năm thứ năm sau khi tan cửa nát nhà, Lâm Vị Quang được một người đàn ông nhặt đi.
Cô đi theo anh ba năm, đã nói rõ là chỉ có mối quan hệ hợp tác, trái tim cô lại sinh mộng đẹp, sau khi nhận lấy câu từ chối ‘không được’, cô thản nhiên buông tay, an phận ở lại bên cạnh anh.
Sau đấy, lừa được đêm tình của anh, chuồn đi mất.
Hôm sau khi Trình Tĩnh Sâm tỉnh dậy, người chung gối đã chẳng còn dấu vết.
Cùng biến mất, còn có cả giấy chứng nhận chuyển nhượng quyền sử dụng cổ phần.
Chỉ còn lại mỗi một tờ giấy kia, viết rằng: “Chú không được, tôi bỏ thôi.”
*
Sau khi Lâm Vị Quang về nước, ngược gió đạp mây, đoạt lại gia sản, phóng khoáng hai năm mà gần như quên mất cái nghiệp mình tạo ra trong quá khứ.
Tận đến đêm nào đó khi cô về nhà, bất thình lình bị ai đẩy vào bên trong nhà, mới hiểu thế nào gọi là không phải không trả, chỉ là thời cơ chưa tới.
Trình Tĩnh Sâm siết lấy cô, giọng điệu hiền hòa: “Ai không được?”
Lâm Vị Quang: “…. Em không được!”
【Bạc tình nhạt nhẽo vs Giả vờ ngoan ngoãn】
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện