Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất
Chương 2: Tuổi trẻ, ngày hôm đó đã bay đi rồi
Anh giữ tay tôi lại, trong đáy mắt chứa đựng bao nhiêu điều không thể nói hết, dường như có trăm ngàn lời nói, cuối cùng chỉ phát ra ba tiếng: “Anh xin lỗi…”
Tiêu Viễn từ trước đến giờ không hề có lỗi với tôi, tất cả đều làm theo sự sắp đặt của số phận, dù rằng khi đưa ra sự lựa chọn, chúng tôi đều chưa hết lòng với tình yêu, nhưng điều đó cũng không thể trách anh được.
1. Cá Mực, mang đến sự xui xẻo
Hội nghị tổ chức ở lầu số 7, tôi tìm được đến lầu số 6 và lầu số 8, nhưng không sao tìm được lầu số 7.
Trong lúc đang cuống cuồng chạy lên chạy xuống, tôi nhìn thấy một nhân viên phục vụ, tôi vội vàng gọi anh ta lại như gặp được vị cứu tinh.
Khi đến bên người này, tôi thầm thán phục, khách sạn ở đây thật là biết cách kinh doanh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng tuyển chọn ngoại hình, tướng mạo đẹp, lại có khí chất.
Không những thế, bộ đồng phục anh ta mặc cũng không tồi, chất liệu vải cao cấp, tuy không có nhãn hiệu gì, nhưng xem ra cũng không rẻ.
Tôi vội hỏi anh ta: “Này anh, lầu số 7 đi thế nào?”
Anh ta nhìn tôi cười cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, rất đẹp, “Cứ đi thẳng, khoảng 50m, rẽ trái, đi 10m, lại rẽ trái, sau đó đi qua một cái hồ nhân tạo, lại rẽ tiếp ba lần nữa là đến. Đã nhớ chưa?”
Trời ạ, phục vụ viên ở đây không chỉ đẹp trai, ngay cả giọng nói nghe cũng rất êm tai.
Thấy tôi trố mắt nhìn, nhân viên này sợ tôi chưa nhớ, lại nói thêm lần nữa, nghe anh ta nói những hướng đi, lộ trình, tôi đã chóng hết cả mặt.
“Anh có nói thêm mười lần nữa thì tôi cũng không tìm ra được đâu, hay là anh dẫn tôi đi đi!” Tôi nhìn anh ta chờ đợi.
Anh ta lắc đầu, mỉm cười, “Ở đây chúng tôi dẫn đường đều phải thu tiền bồi dưỡng”.
Tôi mở ví ra, bên trong chỉ có tờ 100 và một tờ 10 tệ, tôi rút tờ 10 tệ đưa cho anh ta, “Được chưa?” Anh ta vẫn cứ lắc đầu, không chịu nhận.
“Chê ít à?” Tôi lấy đồng 100 ra đưa, “Anh phải trả lại tôi 50 tệ, nếu không tôi chẳng còn tiền bắt xe về nữa!”
Anh ta cầm lấy tiền, dùng tay vuốt vuốt.
“Yên tâm đi, không phải là tiền giả đâu”. Tôi nói.
“Còn không phải tiền giả? Cô tự xem đi!” Anh ta trả lại tiền cho tôi.
Tôi bực mình, nhìn kỹ số hiệu trước ngực anh ta, “2008, nếu anh không dẫn tôi đi, tôi sẽ tố cáo anh với Trung tâm chăm sóc khách hàng!” Tôi cố ý nói vẻ hung dữ.
Anh ta cười, sờ chiếc ghim băng đính trên ngực, “Hoan nghênh cô đi tố cáo”.
“Cái chỗ quỷ quái này, chất lượng phục vụ thật là tồi tệ!” Tôi tức giận hầm hầm bỏ đi.
“Này, để tôi dẫn cô đi!” Anh ta gọi tôi lại.
“Cuối cùng thì lương tâm cũng trỗi dậy rồi hả?” Tôi chu môi về phía anh ta.
“Lầu số 7 ở tận bên trong”. Người phục vụ dẫn tôi lên thang máy, “Cô là đại biểu của cơ quan nào?”
Tôi muốn dọa anh ta nên nói: “Của Trung ương!”
Anh ta liền cười, “Không phải chứ? Đang trẻ vậy đầu óc lại như thế, làm sao có thể là người của Trung ương được?”
Dám xem thường tôi à? Tôi trừng mắt, “Chẳng lẽ người của Trung ương thì phải gắn biển hiệu sao?”
Người phục vụ dẫn tôi đến trước của phòng Hội nghị. Tôi đến muộn quá, chắc chắn không thể vào từ cửa trước để đi qua bao cặp mắt chăm chú của mọi người được, nhưng cửa sau ở đây đã bị khóa chặt rồi, không đẩy nổi, tôi đứng ngoài cửa lo lắng đến toát mồ hôi hột, quay đầu lại, thấy người phục vụ đang có vẻ định hùng dũng tiến vào trong phòng họp. Có thể anh ta phải vào để tiếp trà nước chăng? Tôi nảy ra một ý, “Anh dẫn tôi vào đi. Anh đi trước, tôi đi theo phía sau”.
Anh ta nhìn tôi, nói: “Cô chắc chắn là muốn đi vào cùng với tôi?”
Tôi gật gật đầu, “Rất chắc chắn”.
Anh ta lắc đầu, cười nói: “Rồi cô sẽ phải hối hận”.
Khi cánh cửa phòng Hội nghị vừa mở ra, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, vô số ánh đèn flash cùng lúc rọi thẳng vào người.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đột nhiên chẳng hiểu gì nữa. Nhìn lại người phục vụ viên bên cạnh mình, cố nhiên lại đang giơ tay vẫy chào với những người trong hội trường.
Tôi vội vàng núp ra phía sau anh, nghiến răng hỏi: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”
“Tại cô cứ đòi vào cùng tôi đấy chứ”. Anh nói nhỏ.
“Tôi cứ nghĩ anh là nhân viên phục vụ ở đây”.
“Tôi giống nhân viên phục vụ ở chỗ nào?”
“Anh mặc âu phục, lại còn cái số hiệu…”
“Có nhân viên phục vụ của khách sạn nào mặc đồ hiệu Armani (1) không?” Anh chỉ lên chiếc ghim trước ngực, “Đây là chiếc trâm cài áo mà một người bạn ở Tổ chức Olympic vừa tặng tôi làm kỷ niệm”.
Tôi chẳng biết nói gì nữa, đúng là không còn lời nào để nói rồi, bởi vì tôi nhìn thấy Chương Sính và… Tiêu Viễn trong hội trường, họ đang ngạc nhiên nhìn tôi và người phục vụ – à, không phải, anh ta là đồ giả mạo.
Hội trường cuối cùng yên lặng, nhưng tôi thì lại không tìm được chỗ ngồi nào, nhân viên trong tổ phục vụ Hội nghị lại nghĩ tôi là thư ký mà đồ giả mạo nhân viên phục vụ kia dẫn đi cùng, nên cứ thúc tôi đi kèm với anh ta.
Đi gần đến giữa thì Chương Sính chạy theo giữ tôi lại, “Đừng có mà diễn trò nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi!” Tôi bị cậu ấy kéo vào ngồi ở hàng ghế thứ hai dãy bên trái, ngay ở phía sau Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn, lại một lần nữa, tôi và anh chỉ cách nhau có một bước chân.
Ngửi thấy mùi hương Cologne tỏa ra trên người anh, hai vai anh hình như đã rộng hơn một chút so với hồi Đại học… Hai năm nay, anh sống có tốt không?
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Viễn, anh nghiêng đầu một chút, quay dần người xuống nhìn tôi, “Vừa rồi còn cứ nghĩ là anh nhìn nhầm, hóa ra đúng là em, Khả Lạc”.
“Không thể ngờ được là có thể gặp lại anh!” Lòng tôi như nở hoa, anh cuối cùng cũng để ý đến tôi.
“Anh cũng không ngờ được”.
Tôi trìu mến ngắm nhìn Tiêu Viễn, chờ mong anh nói một vài lời nhớ nhung gì đó, nhưng đợi cả buổi cũng chẳng thấy anh mở lời.
Tôi hơi thất vọng, muốn phá vỡ sự yên lặng, rồi lại không biết nói gì.
Lúc này, Chương Sính đến ngồi bên cạnh tôi, “Sao cậu lại quen với Chương Ngự?”
“Cá Mực? (2)” Tại sao lại có người mang cái tên đó nhỉ, cũng thật là buồn cười quá thì phải?
“Chương Ngự! Chữ “chương” ghép từ chữ “lập” và chữ “tảo”, “ngự” trong chữ “phòng ngự” ấy! Chương Sính chỉ chỉ về hàng ghế VIP ở phía trước, “Người mà vừa rồi đi vào cùng cậu ấy”.
“Mình cứ nghĩ anh ta là nhân viên phục vụ, bảo anh ta dẫn đường giúp…”
Chương Sính nhăn mặt nhìn tôi, “Cậu làm ơn lần sau đi đâu nhớ mang theo cái đầu với đôi mắt đi cùng có được không?”
“Mang rồi!” Tôi thấy hơi bực mình, khó khăn lắm mới gặp được Tiêu Viễn, lớp trưởng cứ chen vào làm gì chứ?
Tiêu Viễn ngồi phía trước lắc đầu cười đau khổ, “Không có triển vọng gì, cô ấy như thế này đâu phải mới ngày một ngày hai”.
Họ đang nói về tôi sao? Chẳng có tâm trạng nào để chấp nhặt nữa.
Nhìn mặt Tiêu Viễn, lúc rõ nét lúc lại mờ ảo, rồi lại rõ nét, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp, tôi không kìm được hỏi: “Tiêu Viễn, anh làm thế nào, mà càng ngày càng trở nên đẹp trai vậy?”
Chương Ngự đúng là có chút địa vị, chủ tịch của tập đoàn gì gì đó, rất nhịu miệng, tôi chẳng có hứng, vốn không hề nghe rõ.
Trong cuộc họp, tôi chỉ chăm chú nhìn vào lưng Tiêu Viễn, ngước nhìn một lúc là đã ngủ mất rồi, ngủ từ lúc nào cũng không biết nữa.
“Tỉnh lại rồi à?” Lớp trưởng khua khua tay trước mắt tôi.
Tôi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, “Tan rồi?”
“Tan rồi”.
“Tiêu Viễn đâu?” Tôi nhìn lên chỗ ngồi trống không phía trước, trong lòng trào lên sự thất vọng, tất cả những gì sáng nay chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Tiêu Viễn đi tiễn Bộ trưởng Tiêu về trước, lát nữa sẽ quay lại tìm chúng ta”. Chương Sính kéo tôi vào phòng ăn.
“Ồ”. Cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Ăn trưa xong, vẫn không thấy Tiêu Viễn quay lại.
Tôi và lớp trưởng mỗi người làm một cốc trà xanh, ngồi trong phòng họp nhỏ nói đủ thứ chuyện linh tinh. Nhìn thấy Chương Ngự đang đi về phía này, tôi cố tình quay đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Buổi sáng coi người ta như là phục vụ viên, bây giờ nghĩ lại thấy ngại vô cùng.
“Hi. ở đây này!” Chương Sính sợ anh trai không nhìn thấy chúng tôi, vội vàng giơ tay ra vẫy.
“Để mình giới thiệu hai người với nhau, đây là anh trai mình, Chương Ngự”. Lời nói của lớp trưởng làm tôi suýt chút nữa bị sặc. Liền bốn năm học với nhau, mà từ trước đến giờ không hề biết cậu có người anh trai phong độ thế này!
“Sáng nay thật là không phải với anh!” Tôi cúi đầu xin lỗi.
Anh ấy cười, “Vì chuyện gì nhỉ? Em coi tôi là phục vụ viên, hay là em ngủ gật nói mê khi tôi diễn thuyết?”
“Cái gì? Mình nói mê á?” Tôi cao giọng hỏi Chương Sính.
Cậu ấy cũng cười, thản nhiên nói: “Cậu chỉ nói lộn xộn nào là canh gì, rau gì, mình cũng không nghe rõ lắm!”
Tôi hận không thể tìm được một lỗ nẻ nào dưới đất để chui xuống.
“Thực ra, cũng không có gì!” Chương Ngự cười rất gian xảo, “Rất nhiều người khi ngủ cũng hay nói mê”.
“Nhưng tôi bình thường vốn không hề nói mê!” Tôi hơi bực mình, lớn tiếng nói với anh ta.
“Hiểu rồi, chỉ tại vì hôm nay lo lắng quá thôi!” Anh ta lại cười.
“Buồn cười lắm à? Một quý ông sẽ không bao giờ cười nhạo người khác ở nơi công cộng cả”. Xấu hổ lẫn với khó chịu, tôi chợt trở nên tức giận, con người trước mặt khiến tôi thấy vô cùng căm ghét, không cần biết anh ta là anh trai của ai, cũng không cần biết địa vị của anh ta là gì, tôi quyết định rồi, sẽ ghét anh ta đến cùng.
Chương Sính thấy không khí có vẻ căng thẳng, vội vàng cắt ngang, “Anh, em cũng chưa giới thiệu với anh, cô ấy là…”
“Tôi là Tiểu Khả”. Đành phải tự động khai báo thôi, chứ nếu đợi Chương Sính giới thiệu, Chương Ngự nhất định sẽ cười cái tên của tôi.
“Là chữ Khả trong từ “khả lạc” (Cola) à? Anh ta nhìn tôi một hồi, đột nhiên hỏi.
Tôi gần như muốn sùi bọt mép ngã lăn ra mà chết mất. Tại sao sau khi nghe tôi giới thiệu như vậy, mọi người đều hỏi “là chữ Khả trong từ “khả ái” à?”, còn anh ta thì lại đi hỏi là Khả trong từ “khả lạc” (Cola) à?
“Đúng, Khả của “khả lạc”! Không sai, tôi tên là Điền Khả Lạc!” Tôi ngạo mạn ngước nhìn anh ta, bây giờ thì anh chẳng còn gì để hỏi nữa rồi chứ?
Ai ngờ được người ta lại hỏi tiếp: “Vậy là … Coca Cola hay là Pepsi Cola?”
Đúng là ngất luôn! Chương Sính là người phóng khoáng độ lượng như thế tại sao lại có một ông anh “xui xẻo” thế này. Chắc chắn không phải ruột thịt rồi, hoặc là tên Chương Ngự này được nhặt ở ngoài đường về. Tôi ác ý nghĩ vậy.
Lúc Tiêu Viễn quay lại, tôi đang tức giận thổi phù phù cốc trà, hết cốc này đến cốc khác, uống đến căng cả bụng.
“Sư huynh cũng ở đây à?” Người đầu tiên Tiêu Viễn để ý đến lại là con Cá Mực đáng ghét ấy.
“Đúng lúc gặp được Chương Sính và cô bạn nó ở đây, đến cùng uống cốc trà”. Cá Mực dùng các “tua rua” của mình bám vào vai Tiêu Viễn. Thì ra họ đã thân nhau đến thế?
Tiêu Viễn lúc này mới nhìn tôi, “Sắc mặt sao mà khó coi thế? Lúc nãy họp ngủ còn chưa đủ à?”
“Dễ coi mới là lạ!” Tôi lầm bầm.
“Làm sao thế?” Tiêu Viễn ngồi xuống cạnh tôi, “Uống trà nhiều quá tối lại không ngủ được”. Anh thản nhiên cầm lấy cốc trà của tôi uống như cốc của mình.
Giọng nói dịu dàng của anh là tai tôi tê mê, ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh, lòng tôi ngập tràn niềm hạnh phúc. Trong một góc nhỏ của trái tim, những cảm xúc dịu nhẹ ấy không ngừng sinh sôi, nở rộng, như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Mọi thứ đều quá tốt đẹp, làm tôi không cầm được một chút cay cay trong khóe mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Cô bé, tại sao lại khóc rồi?” Cá Mực đáng ghét cố ý làm tôi khó xử, còn đưa cho một chiếc khăn giấy. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút!” Tôi vội lách người qua Tiêu Viễn, nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiêu Viễn, luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi có thể không yêu bản thân mình, nhưng không thể không yêu Tiêu Viễn.
Hơn hai năm qua, tình cảm tôi dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập nhanh hơn, trở nên rối loạn hơn.
Còn anh thì sao? Hai năm nay có phải anh đã có mối tình mới? Hay là cũng giống như tôi, đau khổ giữ chặt một mối tình duy nhất trong tim, chờ đợi nửa kia xuất hiện?
Tôi rất sợ Tiêu Viễn đã thay đổi rồi, mà tôi thì vẫn ngu ngốc đứng yên ở chỗ cũ, kiên trì chờ đợi.
Lang thang cả một buổi chiều ở bên ngoài, những dao động của cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Tôi trở về khách sạn mà mình đang tạm trú.
Vừa mới ăn hơi nhiều đồ ăn vặt, để tiêu hóa, tôi quyết tâm leo cầu thang bộ.
Trên cầu thang đều lắp đèn cảm ứng, mỗi lần lên một tầng, tôi lại cố ho mạnh hai tiếng để đèn sáng. Lên được vài tầng, chân thì chưa việc gì mà họng đã bắt đầu đau.
Trong bụng nhẩm đếm số tầng, đếm đến số sáu thì thở phào, cuối cùng cũng lên đến nơi rồi.
Rút chiếc thẻ phòng vừa mới nhận lại ra mở cửa, nhưng chẳng thấy có phản ứng gì.
Thẻ hỏng rồi? “Xem ra đúng thật xui xẻo!” Tôi dựa lưng vào cửa vừa xem xét thẻ phòng vừa thở ngắn thở dài.
Cửa phòng lúc đó lại bật mở ra, tôi ngã ngược vào trong phòng, mông ngồi phịch xuống dưới đất, hai mắt nổ đom đóm.
Tôi hầm hầm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm xuất hiện ngay trước mắt.
(1) Hãng thời trang cao cấp nổi tiếng của Ý.
(2) Trong tiếng Hán, âm đọc chữ “Chương Ngự” và “cá mực” gần giống nhau, nên đã có sự nhầm lẫn
2. Tôi và Tiêu Viễn chỉ biết im lặng nhìn nhau
“Chương Ngự?” Có phải vừa rồi ngã đau quá, nên xuất hiện ảo giác không?
“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi khổ sở đứng dậy, xoa xoa cái mông, cú ngã vừa rồi quả không nhẹ, chắc phải mất ba đến năm ngày mới hết đau được.
Anh ta rõ ràng vừa mới tắm xong, những giọt nước trên tóc vẫn còn tí tách rơi, người anh ta tỏa ra mùi xà bông thoang thoảng.
Anh ta nhìn tôi không hiểu ra làm sao, đôi mắt sắc sảo mang thần thái của một con chim ưng, không thể phủ nhận, kẻ tồi tệ này thực sự rất đẹp trai.
“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi hít hơi hỏi lại một lần nữa.
Mặt anh ta dở cười dở khóc, “Hôm qua tôi đã ở đây rồi, làm sao lại biến thành phòng của cô chứ?… Tất nhiên, nếu cô muốn chuyển vào đây ở cùng, thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Giọng điệu bỡn cợt của anh ta khiến người khác không chịu được, chỉ muốn đâm vài nhát vào mặt, để tránh gây họa cho dân chúng sau này.
“Làm sao có thể như thế? Hôm qua tôi cũng ở đây mà!” Tôi khập khiễng đi vào bên trong.
Có ma rồi! Nội thất trong phòng không giống như ngày hôm qua, diện tích cũng rộng hơn rất nhiều, chẳng lẽ…
“Có mà!” Tôi kêu to.
Anh ta lập tức giơ tay bịt chặt miệng tôi lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng không thể phát tác ra được, lại bị anh ta bịt chặt đến sắp nghẹt thở, tôi đột nhiên có mong muốn được sống, liền nhằm vào cánh tay anh ta mà cắn.
Anh rít lên một hơi, “Sao cô lại cắn người?”
“Ai bảo anh giữ chặt tôi?”
“Ai bảo cô hét loạn lên?”
“Nhưng mà, đúng là có ma! Hôm qua chính tôi ở phòng 601 này, hôm nay đã thay đổi rồi!” Tôi giơ thẻ phòng lên để nhấn mạnh.
“Ồ? Nhưng bây giờ cô lại đang đứng ở phòng 701”.
“Làm sao thế được! Tôi đã đếm số tầng khi lên mà, chắc chắn là 601, không sai được”.
Anh ta không nói lời nào, chằm chằm nhìn tôi hồi lâu đột nhiên cười, “Tòa lầu này không có tầng 4, cô không biết sao?”
Tôi trân trối nhìn lên biển số 701 trên cửa phòng, tại sao trước đó lại không chú ý đến chứ?
Tôi há hốc mồm, nói không thành tiếng, hận không thể nhảy lầu qua cửa sổ. Ông trời ơi, sao cứ trêu đùa tôi mãi thế này, cứ biến tôi thành trò cười.
“Tiêu Viễn và Chương Sính đang đi tìm cô khắp nơi đấy”. Cá Mực rót cho tôi một cốc nước, bảo tôi ngồi xuống.
Tôi chỉ chỉ vào mông mình, trừng mắt nhìn anh ta. Thật là đạo đức giả, lúc nãy mở cửa không hề báo trước mới hại tôi ngã một cú thảm hại đến thế, bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa muốn mời tôi ngồi xuống…
Cá Mực cười cười, “Vậy cô uống chút nước đi, tôi gọi điện cho họ quay lại”.
Tiêu Viễn và Chương Sính nhìn thấy tôi đều đồng thanh hỏi: “Cả buổi chiều đi đâu hả?” Tuy rằng sắc mặt đều không được dễ coi cho lắm, nhưng giọng điệu đó rõ ràng là rất ôn hòa. Tôi cảm động đến nỗi nước mắt như mưa. Thử nghĩ mà xem, hai người bạn hơn hai năm không gặp cũng chẳng liên lạc gì, vừa mới gặp lại mà vẫn quan tâm đến tôi như trước, tôi có thể không cảm động được sao?
“Đi dạo ở bên ngoài, tiện thể ăn mấy xiên thịt nướng và canh chua cay”. Tôi nói lí nhí.
“Em…” Tiêu Viễn nhìn tôi, đột nhiên không nói gì, có vẻ như hơi giận.
“Tại sao lại một mình ra ngoài ăn chứ?” Giọng lớp trưởng cũng rất nghiêm khắc, đấy mới lỡ ăn có một chút đồ ăn nhẹ đấy, chứ nếu tôi ra ngoài săn ở nhà hàng, xem điệu bộ này, họ chắc giận tôi chết mất.
“Tìm em cả buổi chiều, gọi vào di động thì không nghe máy, bọn anh đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối đây này”. Tiêu Viễn nói.
“Anh vốn không biết số điện thoại của em…” Lúc này, tôi thấy phản xạ của mình vẫn thật nhanh, khi anh đi, tôi còn chưa có di động mà, anh làm sao biết số của tôi chứ?
“Mình nói cho cậu ấy biết”. Lớp trưởng nói xen vào.
“Hơn nữa, em cũng không nghe thấy tiếng điện thoại reo gì cả”. Tôi vừa lầm bầm vừa lục tìm điện thoại, lục cả trong ba-lô cũng không sao tìm thấy, cuối cùng đành bỏ cuộc.
“Đi ăn cơm thôi!” Chương Sính đề nghị.
“Ừ!” Tôi vội vàng phụ họa.
Cá Mực nói anh ta còn có việc, nên không đi được.
Tôi ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì rất thích chí, không đi càng tốt, đỡ làm người ta ngứa mắt, cũng làm tôi thấy đỡ ngại hơn.
Tôi không thấy đói chút nào, nên chỉ ngồi nhìn Tiêu Viễn và Chương Sính ăn.
Cơm no rượu say rồi, lớp trưởng cuối cùng cũng giác ngộ, quyết định không làm kỳ đà cản mũi nữa, đã tìm lý do rút lui.
“Tháng sau anh trở lại Anh quốc rồi, học kỳ mới lại sắp bắt đầu”. Tiêu Viễn phá tan sự yên tĩnh trước.
Tôi hướng ánh mắt đang ngắm nhìn bông hoa cà rốt được cắt tỉa tinh xảo trên đĩa thức ăn, chuyển sang chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu “vâng”, nở một nụ cười thật tươi với anh, nhưng có vẻ lại rất gượng gạo, không biết khuôn mặt ấy có dọa anh sợ không.
“Em nói gì đi chứ?” Anh nhìn tôi chờ đợi.
“Em rất tốt! Công việc thuận lợi, sức khỏe tốt, làm gì thì đều không được, chứ ăn gì cũng đều thấy ngon… Tóm lại là cứ ngố ngố, nhưng rất vui vẻ”. Nửa câu trước còn có thể lên giọng nói say sưa, nhưng đến nửa câu sau thì nói không thành tiếng nữa, lắp ba lắp bắp, lưỡi cứ líu cả lại.
“Vui vẻ là tốt rồi!” Tiêu Viễn cầm cốc lên, tay rung rung, coca ở trong cốc đầy quá, tràn cả ra ngoài. Tôi vội lấy khăn giấy lau vệt nước màu nâu rơi trên ống tay áo của anh, sợ nó ngấm vào lớp sợi, sẽ không giặt sạch được.
Anh giữ tay tôi lại, trong đáy mắt chứa đựng bao nhiêu điều không thể nói hết, dường như có trăm ngàn lời nói, cuối cùng chỉ phát ra thành ba tiếng: “Anh xin lỗi…”
Tiêu Viễn từ trước đến giờ không hề có lỗi với tôi, tất cả đều làm theo sự sắp đặt của số phận, dù rằng khi đưa ra sự lựa chọn, chúng tôi đều chưa hết lòng với tình yêu, nhưng điều đó cũng không thể trách anh.
Tôi im lặng, không biết làm thế nào để an ủi lại lời xin lỗi của anh, điều mà tôi có thể làm được chỉ là biết cười với anh.
Tiêu Viễn nhẹ nhàng hôn lên má tôi, rất nhẹ.
Chúng tôi cùng trở về khách sạn, mỗi người tự bước về phòng của mình. Khi quay người đi, không ai nói lời tạm biệt.
Kết thúc hai ngày hội nghị, tôi xách hành lý rời khỏi khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Viễn nghiêng người ngồi vào xe, tôi không gọi anh, đoán là anh cũng không nhìn thấy tôi.
Nhìn bóng anh ngồi trên xe dần dần biến mất, tim tôi không khỏi nhói đau, “Tạm biệt nhé, Tiêu Viễn!”
Khách sạn ở cách xa trung tâm thành phố nên rất ít xe taxi chạy qua, đứng đợi cả buổi cũng không bắt được chiếc nào.
Tôi cảm thấy lạnh, tay chân tê cóng, cơ thể dường như không có chút hơi ấm nào. Tôi bắt đầu khóc, khóc đến nỗi không còn nhìn thấy trời đất nữa, người đi lại trên đường đều nhìn tôi hết sức ngạc nhiên.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy ai đau khổ bao giờ sao?
Trở về nhà, mẹ thấy tôi mắt sưng đỏ, lo lắng gạn hỏi: “Có việc gì thế? Không phải đi họp sao? Sao lại khóc ra nông nỗi này?”
“Họp tưởng niệm!” Tôi nói.
Tưởng niệm mối tình đầu đã mất của tôi và Tiêu Viễn, tưởng niệm tất cả những ngày tháng hạnh phúc tuyệt vời đã từng có, tưởng niệm cái kết cục mà chúng tôi chưa kịp nói lời chia tay thì đã vội vàng tách biệt.
Tôi không nói với mẹ là đã gặp Tiêu Viễn, bởi tôi luôn cảm thấy mẹ không thích Tiêu Viễn, không hiểu vì lý do gì.
3. Cuộc sống nhiều lúc thấy bất lực
Bên đường mới mở một cửa hàng bán đồ lưu niệm, mô hình một chiếc đàn dương cầm bằng sơn mài đã thu hút tôi. Trên đỉnh của chiếc đàn có công tắc, chắc là một hộp nhạc.
Tôi dùng tay nhấn công tắc của chiếc đàn, nó liền phát ra một điệu nhạc tính tang, êm ái như dòng thác chảy.
Trên bàn học trong phòng tôi cũng có mô hình một chiếc đàn dương cầm bằng gỗ đàn hương đỏ, tuy không phát ra tiếng nhạc, nhưng rất đẹp và tinh tế, đó là món quà mà Tiêu Viễn tặng tôi trước khi sang Anh.
Nhìn thấy chiếc đàn này, lại nhớ đến Tiêu Viễn, nhớ đôi mắt nheo lại mỗi khi anh cười, nhớ dáng hình mạnh mẽ của anh trên sân vận động, nhớ cả làn môi anh ướt mềm và dịu mát lúc hôn tôi…
Hình ảnh Tiêu Viễn cứ hiện ra trước mắt, không xua tan được, càng lúc lại càng trở nên rõ nét.
Tôi vội vàng bỏ tay ra khỏi mô hình chiếc đàn, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đồ lưu niệm, chạy như điên trên các đường phố, muốn chạy đến một nơi không có hình bóng của Tiêu Viễn.
Giữ chặt tay lên trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, mới phát hiện ra rằng, cái tên Tiêu Viễn đã thấm sâu vào máu, sợ rằng cả đời này tôi cũng không thể quên nổi.
Sinh nhật mẹ, tôi đòi lại mẹ thẻ lương của tôi, để tôi mua cho bà một chiếc khăn cashmere, mẹ thường xuyên xuýt xoa khen chiếc khăn kiểu ấy đẹp làm sao, ấm làm sao, thời trang làm sao v.v… thế mà lúc tặng rồi cũng chả thấy mẹ tỏ ra thích lắm.
Thẻ lương của tôi lúc nào cũng để mẹ giữ, mua đồ gì đều trực tiếp xin tiền mẹ, đỡ mất công tôi phải lo quản lý vấn đề tài chính. Tôi đưa thẻ lương trả lại cho mẹ, mẹ không cầm, mà bảo: “Sắp đến Tết rồi, con rút lấy ít tiền, mua cái gì mình thích đi!”
Tôi lắc đầu, “Cần mua cái gì mẹ đều mua cho con rồi, con còn có thể thiếu gì được chứ?”
“Chả phải con suốt ngày mơ tưởng đến chiếc xe đạp điện đó sao?”
“Con đã quen với chiếc xe cũ nên thấy quý nó rồi, không muốn đổi nữa! Với lại, bây giờ mỗi ngày con chỉ tập thể dục một tý lúc đạp xe thôi, mua xe điện nữa thì chỉ ăn không vận động để mà thành heo mất à?”
Buổi tối ra sạp báo mua cho mẹ tờ báo, tôi vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí bìa bóng láng rất đẹp, nhân vật trang bìa hình như đã gặp ở đâu rồi, tiện tay mua luôn một quyển. Vừa đi vừa xem, bỗng dưng nhớ lại, anh ta chính là Chương Ngự – anh trai của lớp trưởng. Nhưng ảnh chụp trên tạp chí không đẹp bằng người thật, nguyên nhân cũng có thể do góc độ và ánh sáng không tốt.
Chỉ chú ý xem, tôi va vào người đối diện mạnh quá, chiếc mũi rất cao của tôi suýt chút nữa thì cũng bị tẹt xuống.
“Đi đường phải để ý một chút chứ, cô gái!”
Tôi vừa xoa mũi vừa vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý ạ!”
Nhìn người bực tức bỏ đi xa dần, tôi oán hận nhăn mặt với tờ bìa tạp chí, “Con Cá Mực chết tiệt này, toàn là những việc tốt do ngươi gây ra”.
Về đến nhà, mẹ hỏi tôi: “Con thích tạp chí tài chính từ khi nào vậy?”
“À, quyển đó… con không thích, không thích, mua để tặng đấy”.
“Con xem thời buổi bây giờ có kiểu tiêu pha rõ lạ, mua một tờ báo 5 xu để đọc, còn mua một quyển tạp chí 5 tệ để tặng”. Mẹ tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi.
Tôi cuối cùng cũng vẫn không tìm thấy di động. Mỗi ngày đều nhẩm tính: Tiêu Viễn đã đi chưa nhỉ? Anh ấy có gọi điện thoại cho mình không? Di động của mình có khi nào để trong túi bị móc cùng với chứng minh thư và thẻ phòng rồi chăng?
Thấy tôi cả ngày cứ ám ảnh mãi việc mất điện thoại, mẹ mua cho tôi một cái mới, đồng thời cũng mua luôn một số sim mới, mẹ đâu biết rằng việc này chẳng có tác dụng gì với tôi cả.
Thấy tôi vứt điện thoại mới lên giường, mẹ bảo: “Lại mất nữa thì khỏi dung!”
“Con thề với cụ Các Mác, quyết không để mất lần nữa”. Tôi đùa đùa, cầm điện thoại cho vào trong túi.
“Cô mà có thể không làm mất thì lại chả phải con gái của tôi”. Mẹ hiểu tôi quá mà.
Đến Tết, cơ quan cho nghỉ mấy ngày, tôi cùng mẹ đi thăm họ hàng, thường đều là họ hàng bên mẹ. Khi tôi vừa sinh ra, bố đã ly hôn với mẹ rồi, từ đó cũng không xuất hiện nữa, cho nên tôi và họ hàng bên nội không qua lại bao giờ.
Bác dâu cả nhìn thấy tôi, đã kêu lên khen ngợi tôi bằng giọng nói đặc chất giọng của người Đường Sơn: “Khả Khả đã lớn thế này rồi! Coi này, lớn lên trông xinh xắn quá, thật ra dáng! Có đối tượng nào chưa?”
Tôi ngượng nghịu cười cười, tại sao vừa đến đã hỏi ngay một câu thẳng thừng thế chứ?
“Vẫn chưa có ạ, cháu nó bận công việc quá”. Mẹ thật biết cách trả lời thay tôi.
“Chuyện tình cảm lại ra như thế nhỉ. Để bác giới thiệu cho một người nhé, đảm bảo làm cháu hài lòng”. Bác ấy nói chuyện mà giống bà nghệ sỹ Triệu Lệ Dung đang diễn tiểu phẩm quá.
“Thằng bé ấy tốt lắm nhé, là bác sĩ, trưởng khoa. Hai bác cháu làm cùng cơ quan mà, biết rõ gốc gác”. Bác dâu cả rất hào hứng, ngay cả mẹ tôi cũng gật gù theo.
Bác dâu cả mới nói mấy câu như vậy, thế mà mẹ tôi đã bảo sẽ về suy nghĩ, khổ cái thân tôi rồi.
Qua Tết, quả nhiên tôi bị mẹ tôi và bác dâu cả kéo đi xem mặt, đối tượng xem mặt tên là Quách Phẩm Tự, là một bác sĩ.
Địa điểm hẹn gặp là một khách sạn lớn nào đó, xem ra anh chàng này kinh tế cũng khá “hùng hậu”, lần đầu tiên gặp mặt đã mời đi ăn một bữa sang trọng.
Vì không hứng xem mặt, nên tôi cũng chẳng nỡ để cho người ta phải tốn kém. Tôi tuyên bố trước, chia đôi tiền ăn, anh chàng đó nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Anh chàng bác sĩ này trắng trẻo thưu sinh, trông cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu so với Tiêu Viễn, thì còn thua xa.
Nghĩ đến Tiêu Viễn, tôi thấy nhói đau, anh bây giờ ở xứ người chắc cũng đã đón nhận tình cảm khác rồi chứ? Có giống tôi không, nhớ nhau đến vô vọng mà chẳng thể làm gì, vẫn phải đối diện với một người không quen biết?
“Xin phép vào phòng vệ sinh một chút ạ!” Trong dạ sôi lên thật khó chịu, tôi chẳng để ý đến sắc mặt của mẹ và bác dâu cả nữa, chạy vội ra khỏi phòng ăn.
Sau lưng vẫn nghe thấy tiếng mẹ tôi phân trần, “Con bé còn nhỏ quá, không hiểu gì, dừng trách nó…”
Nôn ra toàn là thứ nước chua, tôi đứng soi gương hồi lâu, tự ngắm mình, “Mình nhỏ không?”
“Em chỉ chỗ nào?” Tôi ngẩng đầu, nhìn qua gương thấy có một người đàn ông đứng đằng sau, đang nhìn tôi.
“Chương Ngự!” Tôi hốt hoảng quay người lại, tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ.
“Sao em lại ở đây?” Anh ta hỏi.
“Đi vệ sinh mà!” Đúng là thừa lời, vào nhà vệ sinh không đi vệ sinh, chẳng lẽ đến ăn gì sao?
“Tôi hỏi là tại sao em lại có mặt trong khách sạn này?” Anh ta cười.
“Đi gặp đối tượng!” Tôi cáu kỉnh trả lời.
“Em đi gặp đối tượng?”
Thái độ của anh ta làm tôi bị tổn thương lòng tự trọng ghê gớm, tôi có gì không phải, mà bị anh ta nhìn như vậy.
“Tôi! Đi gặp mặt đối tượng! Kỳ lạ lắm à?”
Anh ta gật đầu, “Đúng!”
“Có gì kỳ lạ ở đây? Nhiều tuổi rồi, sợ không lấy được chồng thì phải đi gặp đối tượng chứ sao”.
“Em sốt ruột lấy chồng à?” Anh ta rướn lông mày, hỏi.
“Mẹ tôi sốt ruột muốn thanh lý tôi rồi!” Nếu mà theo ý tôi, chắc chắn đã không đến cái buổi gặp vô duyên này.
“Ồ, nếu mà như vậy, tôi có thể suy nghĩ đến việc thu mua”. Anh ta vênh mặt nói, làm tôi nghĩ đến sự ngạo mạn và vô tình của Rherr Butler trong bộ phim “Cuốn theo chiều gió”. “Anh chết đi cho rồi!” Tôi ghét nhất điệu nửa cười nửa không của anh ta.
Anh ta cau mày, “Em muốn thành quả phụ à?”
Đúng là không được một câu nào tử tế, tôi quay người bỏ đi, nói chuyện với người này chỉ có phí lời.
Tôi mừng vì con Cá Mực ấy không đi theo, về đến phòng ăn, thấy mẹ và anh chàng bác sĩ ấy nói chuyện rất ăn ý. Tôi bảo: “Con phải về trước, ở cơ quan còn có việc”.
Anh bác sí nói với theo: “Tôi đi xe đến, để tôi đưa cô về”.
“Được, cảm ơn anh!” Tôi cũng không khách sáo với anh ta nữa, đúng lúc tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta, để anh ta biết rằng ý của mẹ tôi và bác dâu cả không có nghĩa là có thể thay cho ý của tôi.
“Nếu anh cảm thấy tên của tôi buồn cười, có thể gọi tôi là Tiểu Khả”.
Anh ta mỉm cười, “Không buồn cười, không buồn cười”.
“Không buồn cười thế anh cười cái gì?” Tôi vặn lại.
Anh ta không nhịn được cười, nói: “Cô từ trước đến nay đều hay nói thẳng thế à?”
“Khi nào tôi thấy cần thể hiện luôn ý của mình, tôi sẽ nói thẳng”.
“Vậy có phải bây giờ cô chuẩn bị thể hiện ý của mình?” Anh ta vừa lái xe vừa hỏi.
“Đúng thế!”
“Thái độ của cô nói với tôi rằng, cô không thích tôi, rất bài trừ tôi. Có phải cô muốn nói với tôi rằng, lần xem mặt hôm nay đã thất bại rồi?” Anh ta cười mỉa mai.
“Đáp án đúng rồi, cho 10 điểm!” Tôi thích được nói chuyện với người thông minh.
“Gặp đối tượng thất bại đáng để cô hoan hô lắm sao?”
Tất nhiên rồi! Nếu có thể, tôi còn muốn nổ pháo chúc mừng nữa.
Đưa tôi về đến cơ quan, anh ta nói: “Rất vui được biết cô, hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp gỡ”.
Vị bác sĩ này cũng không đến nỗi tồi, nếu không phải vì quen nhau qua mai mối, biết đâu đã có thể làm bạn.
“Được, sẽ thường xuyên gặp gỡ!”
Chính vì câu “thường xuyên gặp gỡ” này, đã khiến tôi và Quách Phẩm Tự sau này trở thành bạn tốt của nhau, không những thế còn tác thành cuộc hôn nhân tốt đẹp cho anh và người bạn thân nhất của tôi – Viên Viên, tất nhiên chuyện này sẽ kể sau, tạm thời không nhắc đến.
Về đến cơ quan, thấy có một chiếc xe Mer Benz mới coóng đậu ở trước cổng, làm cho cổng chính của cơ quan tôi bị tắc nghẽn trầm trọng.
Bình thường cổng cơ quan tôi không cho dừng xe, ban quản lý giao thông đang yêu cầu tài xế lái xe đi chỗ khác, nhưng người ta cứ không để ý, vẫn muốn tiếp tục đi vào.
Nhìn vào trong xe, tôi lập tức phát hoảng. “Cái anh này bị làm sao thế?” Tôi gõ vào cửa sổ xe nói.
Cửa kính hạ xuống, Chương Ngự thò đầu ra, nhìn tôi cười, “Tôi tìm em”.
“Ở đây không được dừng xe!”
“Em lên xe, tôi sẽ lái đi”. Thái độ của anh ta có chút đểu giả.
“Tại sao tôi phải lên xe của anh?” Lại còn là xe Mer Benz nữa, người dân thường như tôi sợ phải ngồi xe sang trọng như thế này, ngồi không quen, dễ say xe lắm.
Tôi với anh ta cùng đôi co, người quản lý thấy tôi nói chuyện với anh ta, liền hỏi: “Tiêu Khả, bạn cô à?”
“Đúng vậy!” Chương Ngự nhiệt tình trả lời.
“Không phải ạ!” Tôi phủ nhận.
“Đừng có dừng ở đây, lái xe đi! Ở đây không thể đậu xe, lát nữa máy xúc đất sẽ vào đường này!” Bác quản lý giọng thúc giục.
“Nghe thấy chưa, không thể dừng xe!” Tôi nói.
“Em lên xe, tôi sẽ lái xe đi”. Chương Ngự vẫn cố chấp yêu cầu.
“Tiểu Khả à, cô nhanh bảo bạn cô cho xe đi đi, bên ngoài có tín hiệu rồi, xe tải sắp vào rồi!” Bác quản lý nài nỉ tôi.
Tôi đến ngất xỉu mất, mình vốn tốt bụng định khuyên nhủ giúp, cuối cùng lại bị vạ lây.
“Lên thì lên!” Tôi đành liều, không thể cứ ì ra với anh ta ở đây mãi được.
4. Vào xe hay vào rọ
Lên xe Chương Ngự rồi, anh ta chở tôi lượn qua trung tâm thành phố, sau đó phóng lên đường cao tốc, tốc độ vụt phát lên 200 km.
Tôi bắt đầu thấy chóng mặt rồi, nhìn những biển chỉ đường cứ vụt loáng qua cửa sổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi, đành ngồi im thin thít dựa vào ghế sau, không dám ho he gì.
Chương Ngự tâm trạng hưng phấn, “Vừa mua xe mới, kiểm tra tính năng xem thế nào”.
“Đây đâu phải là kiểm tra tính năng chứ, rõ ràng là đùa giỡn tính mạng!” Tôi nghiêm khắc phản bác.
“Cái gì, sợ rồi à?” Anh nhìn qua kính chiếu hậu cười tôi.
Tất nhiên sợ rồi, tôi vẫn còn trẻ, lại đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới. Tuy nói trước mắt, chất lượng đời sống của tôi không cao, nhưng không thể nói sau này tôi sẽ không hạnh phúc được! Vì cuộc sống hạnh phúc sau này, tôi không thể mang mạng sống của mình ra hủy hoại cùng với anh ta được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại không chịu thua, “Sợ á, Điền Khả Lạc này chưa từng sợ ai”.
Chương Ngự cười vang, “Giọng run rồi mà vẫn còn nói không sợ? Nhìn xem, mặt trắng bệch như tờ giấy rồi, vẫn còn cứng giọng nhỉ!”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta, con người này nhất định bị mắc bệnh rồi, tại sao lại hù dọa một người lương thiện vốn chẳng hề thân quen với anh ta?
“Nếu em cầu xin tôi, tôi có thể xem xét đi chậm một chút”. Cá Mực chết tiệt lại nghĩ trời có thể sập. Cầu xin anh ta ư? Kiếp sau nhé, tôi lớn đến thế này rồi, chưa từng phải cầu xin ai bao giờ cả.
Thấy tôi không nói gì, Chương Ngự cũng không hót nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, tốc độ cũng chậm lại.
“Em mà say xe thì phải nói chứ, không mở mồm ra ai mà biết được em khó chịu… À, đúng rồi, Chương Sính nói gọi điện cho em không liên lạc được, toàn tắt máy”.
“Máy di động mất rồi!” Tôi buồn buồn nói.
“Vậy em phải nói với nó một tiếng”.
“Tôi không có số của cậu ấy”.
Sau đó Chương Ngự đọc một dãy số dài, tôi mụ mị.
“Di động của em đâu?” Anh ta hỏi tôi.
“Không cầm”.
“Tôi hỏi số điện thoại của em”.
“Tôi mà nhớ được thì…” Nói được nửa câu tự nhiên không biết nói tiếp thế nào, thì có thể như thế nào chứ? Chẳng lẽ đi xin cấp lại một thẻ SIM, để đợi Tiêu Viễn gọi điện lại à? Hay là nhớ số điện thoại của anh, để gọi điện cho anh, nói với anh rằng tôi rất nhớ anh.
Không, máy di động của tôi mất rồi, số điện thoại cũng mất luôn, thậm chí tình yêu của tôi, cũng bị tôi làm mất rồi.
“Thật không biết em ăn gì để lớn nữa”. Chương Ngự thở dài.
“Tất nhiên là ăn cơm! Mẹ tôi sợ lớn lên tôi bị ngốc, nên trước giờ không hề cho tôi ăn hồ dán”. Tôi đặc biệt nói rõ thêm.
Tôi luôn nghĩ rằng Cá Mực này vốn là người không hề ngốc, nhưng lại hay hỏi những câu thật ấu trĩ.
Chủ đề lại trở về vụ đi xem mặt vừa nãy, Chương Ngự hỏi tôi: “Kết quả cuộc gặp mặt đối tượng của em thế nào?”
Tôi thở dài, “Tiêu rồi”.
Diện tích của trái tim cũng có giới hạn, đã có một Tiêu Viễn rồi, làm sao có thể chứa thêm người khác nữa?
“Người ta không thích em à?” Anh ta cười cười.
“Cứ cho là thế đi!” Ngại nói nhiều với anh ta, nói với một người không quen thật là vô ích. “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, thấy tâm trạng em không vui, thì đưa em đi giải sầu, cũng tiện thể xem xét chiếc xe mới của tôi một chút”. Chương Ngự nói rất tự nhiên, không giống như nói dối.
“Tâm trạng tôi có gì không vui đâu?” Tôi yếu ớt phản bác lại anh ta.
“Tâm trạng tôi có gì không vui đâu, chỉ buồn một chút thôi”. Chương Ngự nhại theo giọng điệu của tôi.
Tôi cười hì hì, vui rồi, “Tôi đúng là không phải tâm trạng không tốt, bây giờ anh cũng xem xong xe của anh rồi, có phải nên cho tôi về không?”
Chương Ngự nhìn giờ, “Bây giờ chắc không về kịp rồi”.
Chương Ngự dừng xe tại một câu lạc bộ giải trí ở ngoại ô, khung cảnh của tòa nhà được xây dựng giống như phong cách của châu Âu thời kỳ trung cổ.
Tôi đề cao cảnh giác, “Đến đây làm gì vậy?”.
Anh ta xuống xe, nhìn tôi vẫn đang ngồi nguyên trong xe, nói: “Vừa mới nhớ ra, có người hẹn tôi đến đây chơi mạt chược, em cứ đi chơi cái gì chút đi, giải tỏa tâm lý, khi nào về thì gọi tôi. Còn nữa, tất cả mọi chi phí đều để tôi trả, em không cần khách sáo với tôi đâu.
“Chơi mạt chược?” Lần đầu tiên tôi nhìn anh ta có chút ngưỡng mộ, “Anh biết chơi mạt chược à?”
Hồi học đại học, hội Tiêu Viễn thường xuyên chơi mạt chược, tôi thì học thế nào cũng không hiểu, cuối cùng đành bỏ cuộc. Mỗi lần họ chơi tôi đều chỉ có thể ngồi sau Tiêu Viễn hầu hạ chè nước điểm tâm, cho nên tôi rất có thiện cảm với người biết chơi mạt chược.
“Nếu em thích thì có thể đi cùng!” Anh ta cười nói.
“Được!” Tôi đi theo Chương Ngự vào khu mạt chược.
Trong đó đã có ba người ngồi chờ, nhìn thấy Chương Ngự dẫn tôi đến đều trợn tròn mắt, “Không phải chứ? Chơi mạt chược cũng dẫn em út đến à?”
“Đừng nói linh tinh, cô ấy là bạn học của Chương Sính, vô tình gặp ở trên đường”. Anh ta điềm nhiên nói.
Gặp ở trên đường, tên Cá Mực này thật biết cách nói, lái xe đến cổng cơ quan tôi rồi “vô tình” gặp được tôi chắc.
Khu chơi mạt chược thật rộng rãi, các đồ gỗ đều là gỗ mun chính tông, phong cách trang nhã và rất khí thế.
Lần đầu tiên tôi đến một nơi vui chơi cao cấp như thế này, cảm thấy có chút tò mò ngơ ngác.
Trình độ chơi của Chương Ngự quả thật không tồi, liền một lúc ù bảy ván. Tôi tuy không hiểu, nhưng cũng có thể phân biệt được thắng thua.
Có lúc, cứ nhìn nhìn, rồi lại nhớ đến Tiêu Viễn.
Học kỳ hai năm thứ tư, gần như là không có tiết, Tiêu Viễn, Chương Sính và các bạn cùng ký túc xá bắt đầu chơi mạt chược cho vui.
Lúc họ chơi, anh mà thắng được liền kéo tay tôi nói: “Em chính là nữ thần may mắn của anh!”
“Là nữ tì chứ?” Tôi cãi lại anh.
“Em ra ngoài đường hỏi xem, có bao nhiêu cô muốn được làm nữ tì của anh mà chưa đến lượt đấy!” Tiêu Viễn tiện đà thơm lên tóc tôi.
“Bốc phét”. Tôi đấm đùa lên lưng anh.
“Mạnh chút, đấm thêm hai bên nữa, ngồi lâu quá mỏi lưng đau vai không chịu nổi!” Sau đó, tôi giả vờ đấm đấm cho anh, khiến cho mấy cậu bạn đỏ mắt ngưỡng mộ.
Chương Ngự chơi hơn hai tiếng liền, đột nhiên lại xô bài đi nói không chơi nữa, “mỏi lưng đau vai không chịu nổi”. Dáng vẻ đó thật giống Tiêu Viễn, ngữ điệu gống y như một.
“Bảo cô em đấm giúp cho mấy cái”. Mấy người đó cùng hùa vào.
“Tôi không bảo được cô ấy đâu”. Anh ta xua xua tay, “Sợ cô ấy không vui lại bẻ gẫy cái khung xương già này của tôi mất!”
“Đấm lưng giúp cho Chương Ngự đi” Mấy người đó cứ nháy mắt với tôi.
Xin lỗi nhé, tôi lại chẳng phải để cho các anh chỉ huy. Lớn như thế này, trừ đấm lưng giúp mẹ tôi ra, cũng chỉ đấm giúp cho mỗi Tiêu Viễn thôi, tôi không định hầu hạ ai cả.
Nhóm người đó cảm thấy hụt hững, “Nếu mà đại ca mệt rồi thì giải tán vậy!”
Chương Ngự thắng được tiền, muốn mời tôi đi ăn, bảo tôi chọn địa điểm.
Tôi không muốn đi ăn cùng anh ta. Thứ nhất, chúng tôi không thân; thứ hai, chẳng có công thì không nhận lộc, vô duyên vô cớ để người ta bỏ tiền ra thì thật không hay chút nào.
Nhưng nhìn thái độ của Chương Ngự hình như nếu tôi không đi ăn với anh ta bữa cơm này thì chắc anh ta sẽ rất giận.
“Vậy ở dưới tòa nhà cơ quan tôi có quán đồ ăn nhẹ của Thành Đô, hương vị truyền thống, lại rẻ nữa. Nhân tiện ăn xong tôi có thể đạp xe về nhà, đỡ mất công vòng lại cơ quan lấy xe lần nữa.
Anh ta do dự một lát, nói: “Tùy em vậy”.
Cửa hàng ăn Thành Đô nằm dưới tòa nhà cơ quan tôi, bày biện sạch sẽ, đồ ăn nấu đúng khẩu vị truyền thống, rất đông khách đến ăn, có lúc vào giờ ăn mà đến muộn thì chẳng có ghế ngồi, phải đợi rất lâu mới có chỗ.
Chúng tôi đến là lúc đã qua giờ cao điểm, chọn được một chỗ ngồi xuống, tôi gọi một bát phở chua cay, ở trên có nổi lớp váng dầu đỏ, nhìn đã thấy vị ngon chua cay.
Chương Ngự nói: “Em có chắc là ăn được không?”
“Không chỉ ăn được, mà còn ăn ngon, hay anh thử xem?”
Anh ta cầm đũa gắp lên hai cọng, cay quá hít một hơi, “Sao lại cay thế?”
“Không cay sao gọi là mì chua cay?” Tôi ăn một cách ngon lành.
Chương Ngự chỉ biết gọi bừa một ít rau, chỉ ăn lấy lệ được mấy miếng.
Đúng là đại thiếu gia, ăn sơn hào hải vị quen rồi, nuốt không nổi mấy đồ ăn của dân thường mà! Nhưng mà tôi cũng chẳng cần để ý đến thói quen của anh ta, tôi không hề bắt anh ta phải mời tôi bữa ăn này.
Ăn xong, Chương Ngự gọi tôi lại: “Thắng được bấy nhiêu tiền, riêng số lẻ cũng chưa tiêu hết, hay là mua tặng em cái gì đó làm kỷ niệm nhỉ?”
“Không đâu, anh mang quyên góp cho Công trình Hy vọng (1) đi!” Tôi lại chẳng cần quà kỷ niệm gì, tôi chỉ là một người dân bình thường, không dùng nổi đồ đắt tiền.
“Vậy em quyên góp hộ cho tôi”. Anh dúi túi tiền vào tay tôi.
“Anh làm thế này chẳng phải là dụ kẻ tội phạm sao? Lát nữa tôi về nhà bị người ta chặn đường cướp thì phải làm sao?”
“Tôi đưa em về”. Anh ta nói.
“Cũng được!” Tôi đồng ý để anh ta đưa về, hoàn toàn là vì lo nghĩ cho số tiền này, chứ tôi chẳng muốn có người lái chiếc xe Mer Benz to lù lù lẵng nhẵng bám theo tôi, nhất là trong khi tôi lại cưỡi chiếc xe đạp cà tàng mà nó trừ mỗi chuông là không kêu, còn trên dưới chỗ nào cũng kêu ầm ĩ.
Chênh lệch quá lớn, khoảng cách giàu nghèo nghiệm trọng, ảnh hưởng đến sự bình ổn tâm lý của tôi.
Lúc về đến cửa nhà, Chương Ngự bước xuống xe, “Em không mời tôi vào ngồi chơi một lúc à?”
“Tôi lo anh làm người khác sợ”.
“Tôi đáng sợ vậy sao?” Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên khó tin, xem ra người này rất tự tin.
Đương nhiên, anh ta tự tin cũng có cơ sở, con người có ngoại hình đẹp, mắt to mày rậm, dáng dấp lại cao ráo, mẫu người lý tưởng để mặc y phục, ngay cả em trai Chương Sính của anh ta đứng cạnh, chắc cũng không sánh kịp.
Tiêu Viễn cũng đẹp trai nhưng lại không cùng một tuýp người với Chương Ngự, nếu mà nói Chương Ngự là một minh tinh, thì Tiêu Viễn lại là một nhà nghệ thuật.
Tôi cười sự suy nghĩ linh tinh vớ vẩn của mình, vội vàng giải thích: “Không phải đang sợ, mà là địa vị quá cao, ở đây chúng tôi toàn dân thường chưa gặp ai to hơn tổ trưởng tổ dân phố cả”.
Chương Ngự cười ngặt nghẽo, “Nhưng sao khong thấy em sợ tôi nhỉ?”
“Tôi thuộc loại gan quá to ấy mà!” Nếu mà mức độ gan dạ của con người có hình dạng thì tốt, tôi có thể phác họa cho Chương Ngự xem.
Chương Ngự đột nhiên không nói gì, yên lặng nhìn tôi một lúc mới nói: “Em đúng là loại hiếm có!”
“Tôi có thể xem đây là anh đang khen ngợi tôi không?” Tôi biết anh ta không phải đang ca ngợi tôi, nhưng kiểu ngữ khí ấy cũng không giống mỉa mai, mà lại mang chút ý cảm thán.
Chia tay với Chương Ngự, anh ta ngồi vào xe rồi, lại thò đầu ra hỏi tôi: “Khả Lạc, chẳng lẽ trên thế giới này, không có việc gì khiến em đặc biệt thích hay để ý đến sao? Tại sao lúc nào em cũng tỏ ra hờ hững và lơ đễnh vậy?”
Tôi muốn nói với an ta rằng, trên thế giới này tôi quan tâm nhất là mẹ tôi và Tiêu Viễn. Nhưng lại không nói ra được.
“Nhanh vào đi, tôi nhìn em đi vào!” Chương Ngự bỗng cười nói, vẫy vẫy tay với tôi, mắt nhìn tôi xách túi tiền to bước vào cửa.
Mẹ nhìn thấy tôi ôm một túi tiền vào nhà, giật nảy mình, “Con đi cướp ngân hàng à? Ở đâu ra vậy?”
“Một người bạn nhờ con quyên góp cho Công trình Hy vọng!” Tôi vội vàng giải thích để mẹ yên tâm.
Mang tiền quyên góp cho Công trình Hy vọng, cầm giấy chứng nhận về, tôi mới nhớ ra là mình chẳng hề có cách để liên lạc với Chương Ngự, cho nên giấy chứng nhận này không thể nào gửi cho anh ta.
Thôi vậy, có thể anh ta cũng chẳng bận tâm.
Sắp sang mùa hè, Hướng Kiệt – người vào cơ quan cùng đợt với tôi đã lên chức trưởng khoa, tôi ngưỡng mộ nhìn cô ấy dọn sang phòng làm việc riêng, oai phong lẫm liệt ra lệnh cho mọi người làm việc.
Một hôm hết giờ làm, tôi vô tình nhìn thấy trước cửa quán ăn Thành Đô đậu chiếc Mer Benz to, có vẻ quen quen, liền tò mò đi qua, thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Chương Ngự lặng lẽ ngồi ở một góc, trong cảnh hỗn tạp lại càng hiện rõ lên sự khác biệt với mọi người.
Tất nhiên một người lái xe Mer Benz đến để ăn phở chua cay thì khác biệt hẳn với mọi người rồi.
Nhìn thấy tôi, anh ta cười nói: “Đi ngang qua đây, đúng lúc thấy đói”.
Tôi nhìn bát phở chua cay to để trước mặt anh ta, hầu như chưa đụng đũa. “Đối diện có một quán thịt nhúng Bắc Kinh cổ cũng ngon lắm! Đi qua cầu vượt là đến!” Tôi chỉ cho anh ta.
“Tôi mời em đi ăn cùng”.
Tôi lắc lắc đầu, “Không được, anh tự đi một mình đi, mẹ tôi nấu cơm đợi tôi ở nhà rồi”.
“Ồ…” Anh ta tỏ ra thất vọng, “Tôi đưa em về nhà nhé!”
Tôi vẫn lắc đầu, cười hi hi nói: “Tôi có xe rồi – xe đạp”.
“Vậy, tạm biệt”. Anh ta lơ đễnh nói với tôi.
“Tạm biệt!” Lúc tôi quay người bước đi chợt cảm thấy Chương Ngự hôm nay thật khác thường, hình như có chút… u buồn.
————————-
(1) Một dự án công ích xã hội do hội Thanh Cơ Trung Quốc khởi xướng, giúp đỡ các em nhỏ thất học ở những vùng nghèo khó được quay lại trường học, xây dựng nên Tiểu học Hy vọng, cải thiện điều kiện học tập cho trẻ em.
5. Tổng giám sát kỹ thuật thật không ngờ lại là Tiêu Viễn
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, xuân hạ thu đông không ngừng giao nhau, chỉ có nỗi nhớ của tôi về Tiêu Viễn là không hề thay đổi.
Khi chia tay Tiêu Viễn vừa tròn 1500 ngày, mình tôi đi ăn một bữa thịt dê nhúng, vẫn là cửa hàng ăn cũ, nhưng đã tu sửa lại.
Một mình tôi ăn hết sáu đĩa thịt, ăn chầm chậm, tưởng tượng ra Tiêu Viễn đang ngồi bên cạnh, thế là nước mắt cứ chảy ra, thịt dê nõn tươi ngon ăn vào miệng lại thấy vừa mặn vừa chát.
Ra khỏi quán lẩu, cảm thấy trong ổ bụng cuộn lên từng cuộn đau, quả thật là đau khủng khiếp, tôi vội vàng bắt xe vào bệnh viện. Bác sĩ xem xét tình trạng của tôi, chưa cần chụp X-quang đã xác định ngay là viêm ruột thừa, nhanh chóng sắp xếp cho phẫu thuật luôn.
Giây phút lưỡi dao phẫu thuật sắc lạnh chạm vào da bụng, tôi đột nhiên cảm thấy một sự giải thoát, đau đớn và ý thức cùng lúc biến mất.
Nếu như Tiêu Viễn cũng có thể giống như khúc ruột thừa này thì tốt biết mấy, vừa lên cơn đau là cắt bỏ luôn ra khỏi vùng bụng.
Lúc tỉnh dậy, cuộc phẫu thuật đã hoàn tất, rất thuận lợi.
Cần một khoảng thời gian để bình phục, tôi nằm mãi trong phòng bệnh ngột ngạt, vô cùng khó chịu, mẹ tôi liền thuê cho tôi một chiếc xe lăn, đẩy tôi đi dạo dưới bóng râm trong vườn hoa bệnh viện, vẫn không quên quở trách việc tôi ra ngoài ăn linh tinh.
Tôi cũng không dám cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.
Một hôm, mẹ tôi có việc bận không đến bệnh viện trông tôi, sau khi tiêm thuốc xong, tôi tự bước ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài hóng gió, lại gặp được Chương Sính đi ngang qua trước mặt.
Tôi trong bộ đồng phục bệnh nhân thùng thình, cười ngượng nghịu với cậu, “Này, không phải cậu biết mình nằm viện mà đến thăm đấy chứ?”
Cậu dụi dụi mắt, chằm chằm nhìn tôi, “Khả Lạc, là cậu à!” Ngạc nhiên lẫn mừng rỡ một lúc lâu mới nhớ ra hỏi tôi, “Cậu bị sao thế?”
“Vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa xong!” Tôi thành thật nói để cậu khỏi phải cuống lên.
Cậu thở phào, “Suýt nữa làm mình sợ mất mật!”
“Còn cứ nghĩ là cậu đến thăm mình cơ đấy!” Tôi giả vờ thất vọng nói.
Cậu ấy gãi gãi đầu, “Mình đến kiểm tra sức khỏe định kỳ”.
Chương Sính tìm một chỗ ngồi xuống, “Tại sao máy di dộng của cậu về sau toàn tắt máy vậy? Gọi đến cơ quan cậu, người nghe máy toàn nói cậu không cở đó”.
“Mình không có ở đó?” Tôi nhớ ra điện thoại cũ của văn phòng đã đổi thành đường điện thoại riêng của Hướng Kiệt.
“Đúng thế, một cô gái trẻ nghe máy, lần nào cũng rất lạnh nhạt, toàn nói không có”.
Là cố ý sao? Tôi chưa hề đắc tội gì với Hướng Kiệt, cô ta tại sao lại làm thế chứ? Tôi thật không thể hiểu nổi.
“Mình đổi số mới rồi!” Tôi lôi máy di động ra, muốn cho lớp trưởng lưu số mới.
Di động hoàn toàn mới, số sim hoàn toàn mới, bình thường không hề dùng, kết quả là loay hoay cả buổi cũng chẳng tìm ra được số của mình.
“Ngốc ạ, để mình”. Cậu cầm lấy, nhanh chóng lưu số của cậu vào máy tôi, rồi gọi sang di động của cậu ấy, “Lưu được rồi”.
“Lớp trưởng đúng là lớp trưởng!” Tôi nói, những việc tôi thấy khó khăn cứ chuyển đến tay cậu đều trở nên đơn giản.
“Cho nên mới nói thế giới này không sợ ngốc, chỉ sợ không chịu thừa nhận thôi”. Haizzzzzzzzzzzzzzz, còn thở dài nữa.
Lại một ngày trôi qua, vết thương đã bớt đau, tôi nhờ mẹ xin với bác sĩ cho xuất viện.
Chương Sính lại đến, nói là đến thăm tôi, tiện thể đi khám bệnh.
Cậu ấy ôm một bó hoa tươi thật to, còn xách theo canh gà đến nữa. Ngửi mùi canh gà thơm phưng phức mà tôi thấy cảm động quá, ngay cả mẹ tôi cũng chưa nấu canh gì cho tôi bồi bổ.
Thấy tôi húp hết bát canh gà vẫn còn tỏ ra tiếc nuối, lớp trưởng bảo: “Ngon không? Hay là mai lại mang vào cho cậu ít nữa?”
“Được rồi, cậu nghĩ là mình thật sự phải thường trú ở đây à? Mai mình xuấ viện rồi”. Tôi cười với cậu.
“Vậy mình mang đến nhà cho cậu?”
“Cậu cũng không biết nhà mà!”
“Cậu không biết chỉ cho mình đi như thế nào à?” Chương Sính vẫn rất kiên trì.
“Không, phiền cậu phải chạy xa như thế, không đành lòng!” Tôi chớp chớp mắt.
“Xem ra ở đây thật là náo nhiệt!” Lúc tôi và Chương Sính nói chuyện không chú ý có một người đứng ở cửa.
“Chương Ngự?” Tôi và Chương Sính đều ngạc nhiên.
Anh ta đứng dựa ở cửa một cách tự nhiên, ánh mắt thờ ơ, nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người tôi, hỏi: “Làm sao thế?”
Tiêu Viễn từ trước đến giờ không hề có lỗi với tôi, tất cả đều làm theo sự sắp đặt của số phận, dù rằng khi đưa ra sự lựa chọn, chúng tôi đều chưa hết lòng với tình yêu, nhưng điều đó cũng không thể trách anh được.
1. Cá Mực, mang đến sự xui xẻo
Hội nghị tổ chức ở lầu số 7, tôi tìm được đến lầu số 6 và lầu số 8, nhưng không sao tìm được lầu số 7.
Trong lúc đang cuống cuồng chạy lên chạy xuống, tôi nhìn thấy một nhân viên phục vụ, tôi vội vàng gọi anh ta lại như gặp được vị cứu tinh.
Khi đến bên người này, tôi thầm thán phục, khách sạn ở đây thật là biết cách kinh doanh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng tuyển chọn ngoại hình, tướng mạo đẹp, lại có khí chất.
Không những thế, bộ đồng phục anh ta mặc cũng không tồi, chất liệu vải cao cấp, tuy không có nhãn hiệu gì, nhưng xem ra cũng không rẻ.
Tôi vội hỏi anh ta: “Này anh, lầu số 7 đi thế nào?”
Anh ta nhìn tôi cười cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, rất đẹp, “Cứ đi thẳng, khoảng 50m, rẽ trái, đi 10m, lại rẽ trái, sau đó đi qua một cái hồ nhân tạo, lại rẽ tiếp ba lần nữa là đến. Đã nhớ chưa?”
Trời ạ, phục vụ viên ở đây không chỉ đẹp trai, ngay cả giọng nói nghe cũng rất êm tai.
Thấy tôi trố mắt nhìn, nhân viên này sợ tôi chưa nhớ, lại nói thêm lần nữa, nghe anh ta nói những hướng đi, lộ trình, tôi đã chóng hết cả mặt.
“Anh có nói thêm mười lần nữa thì tôi cũng không tìm ra được đâu, hay là anh dẫn tôi đi đi!” Tôi nhìn anh ta chờ đợi.
Anh ta lắc đầu, mỉm cười, “Ở đây chúng tôi dẫn đường đều phải thu tiền bồi dưỡng”.
Tôi mở ví ra, bên trong chỉ có tờ 100 và một tờ 10 tệ, tôi rút tờ 10 tệ đưa cho anh ta, “Được chưa?” Anh ta vẫn cứ lắc đầu, không chịu nhận.
“Chê ít à?” Tôi lấy đồng 100 ra đưa, “Anh phải trả lại tôi 50 tệ, nếu không tôi chẳng còn tiền bắt xe về nữa!”
Anh ta cầm lấy tiền, dùng tay vuốt vuốt.
“Yên tâm đi, không phải là tiền giả đâu”. Tôi nói.
“Còn không phải tiền giả? Cô tự xem đi!” Anh ta trả lại tiền cho tôi.
Tôi bực mình, nhìn kỹ số hiệu trước ngực anh ta, “2008, nếu anh không dẫn tôi đi, tôi sẽ tố cáo anh với Trung tâm chăm sóc khách hàng!” Tôi cố ý nói vẻ hung dữ.
Anh ta cười, sờ chiếc ghim băng đính trên ngực, “Hoan nghênh cô đi tố cáo”.
“Cái chỗ quỷ quái này, chất lượng phục vụ thật là tồi tệ!” Tôi tức giận hầm hầm bỏ đi.
“Này, để tôi dẫn cô đi!” Anh ta gọi tôi lại.
“Cuối cùng thì lương tâm cũng trỗi dậy rồi hả?” Tôi chu môi về phía anh ta.
“Lầu số 7 ở tận bên trong”. Người phục vụ dẫn tôi lên thang máy, “Cô là đại biểu của cơ quan nào?”
Tôi muốn dọa anh ta nên nói: “Của Trung ương!”
Anh ta liền cười, “Không phải chứ? Đang trẻ vậy đầu óc lại như thế, làm sao có thể là người của Trung ương được?”
Dám xem thường tôi à? Tôi trừng mắt, “Chẳng lẽ người của Trung ương thì phải gắn biển hiệu sao?”
Người phục vụ dẫn tôi đến trước của phòng Hội nghị. Tôi đến muộn quá, chắc chắn không thể vào từ cửa trước để đi qua bao cặp mắt chăm chú của mọi người được, nhưng cửa sau ở đây đã bị khóa chặt rồi, không đẩy nổi, tôi đứng ngoài cửa lo lắng đến toát mồ hôi hột, quay đầu lại, thấy người phục vụ đang có vẻ định hùng dũng tiến vào trong phòng họp. Có thể anh ta phải vào để tiếp trà nước chăng? Tôi nảy ra một ý, “Anh dẫn tôi vào đi. Anh đi trước, tôi đi theo phía sau”.
Anh ta nhìn tôi, nói: “Cô chắc chắn là muốn đi vào cùng với tôi?”
Tôi gật gật đầu, “Rất chắc chắn”.
Anh ta lắc đầu, cười nói: “Rồi cô sẽ phải hối hận”.
Khi cánh cửa phòng Hội nghị vừa mở ra, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, vô số ánh đèn flash cùng lúc rọi thẳng vào người.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đột nhiên chẳng hiểu gì nữa. Nhìn lại người phục vụ viên bên cạnh mình, cố nhiên lại đang giơ tay vẫy chào với những người trong hội trường.
Tôi vội vàng núp ra phía sau anh, nghiến răng hỏi: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”
“Tại cô cứ đòi vào cùng tôi đấy chứ”. Anh nói nhỏ.
“Tôi cứ nghĩ anh là nhân viên phục vụ ở đây”.
“Tôi giống nhân viên phục vụ ở chỗ nào?”
“Anh mặc âu phục, lại còn cái số hiệu…”
“Có nhân viên phục vụ của khách sạn nào mặc đồ hiệu Armani (1) không?” Anh chỉ lên chiếc ghim trước ngực, “Đây là chiếc trâm cài áo mà một người bạn ở Tổ chức Olympic vừa tặng tôi làm kỷ niệm”.
Tôi chẳng biết nói gì nữa, đúng là không còn lời nào để nói rồi, bởi vì tôi nhìn thấy Chương Sính và… Tiêu Viễn trong hội trường, họ đang ngạc nhiên nhìn tôi và người phục vụ – à, không phải, anh ta là đồ giả mạo.
Hội trường cuối cùng yên lặng, nhưng tôi thì lại không tìm được chỗ ngồi nào, nhân viên trong tổ phục vụ Hội nghị lại nghĩ tôi là thư ký mà đồ giả mạo nhân viên phục vụ kia dẫn đi cùng, nên cứ thúc tôi đi kèm với anh ta.
Đi gần đến giữa thì Chương Sính chạy theo giữ tôi lại, “Đừng có mà diễn trò nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi!” Tôi bị cậu ấy kéo vào ngồi ở hàng ghế thứ hai dãy bên trái, ngay ở phía sau Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn, lại một lần nữa, tôi và anh chỉ cách nhau có một bước chân.
Ngửi thấy mùi hương Cologne tỏa ra trên người anh, hai vai anh hình như đã rộng hơn một chút so với hồi Đại học… Hai năm nay, anh sống có tốt không?
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Viễn, anh nghiêng đầu một chút, quay dần người xuống nhìn tôi, “Vừa rồi còn cứ nghĩ là anh nhìn nhầm, hóa ra đúng là em, Khả Lạc”.
“Không thể ngờ được là có thể gặp lại anh!” Lòng tôi như nở hoa, anh cuối cùng cũng để ý đến tôi.
“Anh cũng không ngờ được”.
Tôi trìu mến ngắm nhìn Tiêu Viễn, chờ mong anh nói một vài lời nhớ nhung gì đó, nhưng đợi cả buổi cũng chẳng thấy anh mở lời.
Tôi hơi thất vọng, muốn phá vỡ sự yên lặng, rồi lại không biết nói gì.
Lúc này, Chương Sính đến ngồi bên cạnh tôi, “Sao cậu lại quen với Chương Ngự?”
“Cá Mực? (2)” Tại sao lại có người mang cái tên đó nhỉ, cũng thật là buồn cười quá thì phải?
“Chương Ngự! Chữ “chương” ghép từ chữ “lập” và chữ “tảo”, “ngự” trong chữ “phòng ngự” ấy! Chương Sính chỉ chỉ về hàng ghế VIP ở phía trước, “Người mà vừa rồi đi vào cùng cậu ấy”.
“Mình cứ nghĩ anh ta là nhân viên phục vụ, bảo anh ta dẫn đường giúp…”
Chương Sính nhăn mặt nhìn tôi, “Cậu làm ơn lần sau đi đâu nhớ mang theo cái đầu với đôi mắt đi cùng có được không?”
“Mang rồi!” Tôi thấy hơi bực mình, khó khăn lắm mới gặp được Tiêu Viễn, lớp trưởng cứ chen vào làm gì chứ?
Tiêu Viễn ngồi phía trước lắc đầu cười đau khổ, “Không có triển vọng gì, cô ấy như thế này đâu phải mới ngày một ngày hai”.
Họ đang nói về tôi sao? Chẳng có tâm trạng nào để chấp nhặt nữa.
Nhìn mặt Tiêu Viễn, lúc rõ nét lúc lại mờ ảo, rồi lại rõ nét, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp, tôi không kìm được hỏi: “Tiêu Viễn, anh làm thế nào, mà càng ngày càng trở nên đẹp trai vậy?”
Chương Ngự đúng là có chút địa vị, chủ tịch của tập đoàn gì gì đó, rất nhịu miệng, tôi chẳng có hứng, vốn không hề nghe rõ.
Trong cuộc họp, tôi chỉ chăm chú nhìn vào lưng Tiêu Viễn, ngước nhìn một lúc là đã ngủ mất rồi, ngủ từ lúc nào cũng không biết nữa.
“Tỉnh lại rồi à?” Lớp trưởng khua khua tay trước mắt tôi.
Tôi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, “Tan rồi?”
“Tan rồi”.
“Tiêu Viễn đâu?” Tôi nhìn lên chỗ ngồi trống không phía trước, trong lòng trào lên sự thất vọng, tất cả những gì sáng nay chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Tiêu Viễn đi tiễn Bộ trưởng Tiêu về trước, lát nữa sẽ quay lại tìm chúng ta”. Chương Sính kéo tôi vào phòng ăn.
“Ồ”. Cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Ăn trưa xong, vẫn không thấy Tiêu Viễn quay lại.
Tôi và lớp trưởng mỗi người làm một cốc trà xanh, ngồi trong phòng họp nhỏ nói đủ thứ chuyện linh tinh. Nhìn thấy Chương Ngự đang đi về phía này, tôi cố tình quay đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Buổi sáng coi người ta như là phục vụ viên, bây giờ nghĩ lại thấy ngại vô cùng.
“Hi. ở đây này!” Chương Sính sợ anh trai không nhìn thấy chúng tôi, vội vàng giơ tay ra vẫy.
“Để mình giới thiệu hai người với nhau, đây là anh trai mình, Chương Ngự”. Lời nói của lớp trưởng làm tôi suýt chút nữa bị sặc. Liền bốn năm học với nhau, mà từ trước đến giờ không hề biết cậu có người anh trai phong độ thế này!
“Sáng nay thật là không phải với anh!” Tôi cúi đầu xin lỗi.
Anh ấy cười, “Vì chuyện gì nhỉ? Em coi tôi là phục vụ viên, hay là em ngủ gật nói mê khi tôi diễn thuyết?”
“Cái gì? Mình nói mê á?” Tôi cao giọng hỏi Chương Sính.
Cậu ấy cũng cười, thản nhiên nói: “Cậu chỉ nói lộn xộn nào là canh gì, rau gì, mình cũng không nghe rõ lắm!”
Tôi hận không thể tìm được một lỗ nẻ nào dưới đất để chui xuống.
“Thực ra, cũng không có gì!” Chương Ngự cười rất gian xảo, “Rất nhiều người khi ngủ cũng hay nói mê”.
“Nhưng tôi bình thường vốn không hề nói mê!” Tôi hơi bực mình, lớn tiếng nói với anh ta.
“Hiểu rồi, chỉ tại vì hôm nay lo lắng quá thôi!” Anh ta lại cười.
“Buồn cười lắm à? Một quý ông sẽ không bao giờ cười nhạo người khác ở nơi công cộng cả”. Xấu hổ lẫn với khó chịu, tôi chợt trở nên tức giận, con người trước mặt khiến tôi thấy vô cùng căm ghét, không cần biết anh ta là anh trai của ai, cũng không cần biết địa vị của anh ta là gì, tôi quyết định rồi, sẽ ghét anh ta đến cùng.
Chương Sính thấy không khí có vẻ căng thẳng, vội vàng cắt ngang, “Anh, em cũng chưa giới thiệu với anh, cô ấy là…”
“Tôi là Tiểu Khả”. Đành phải tự động khai báo thôi, chứ nếu đợi Chương Sính giới thiệu, Chương Ngự nhất định sẽ cười cái tên của tôi.
“Là chữ Khả trong từ “khả lạc” (Cola) à? Anh ta nhìn tôi một hồi, đột nhiên hỏi.
Tôi gần như muốn sùi bọt mép ngã lăn ra mà chết mất. Tại sao sau khi nghe tôi giới thiệu như vậy, mọi người đều hỏi “là chữ Khả trong từ “khả ái” à?”, còn anh ta thì lại đi hỏi là Khả trong từ “khả lạc” (Cola) à?
“Đúng, Khả của “khả lạc”! Không sai, tôi tên là Điền Khả Lạc!” Tôi ngạo mạn ngước nhìn anh ta, bây giờ thì anh chẳng còn gì để hỏi nữa rồi chứ?
Ai ngờ được người ta lại hỏi tiếp: “Vậy là … Coca Cola hay là Pepsi Cola?”
Đúng là ngất luôn! Chương Sính là người phóng khoáng độ lượng như thế tại sao lại có một ông anh “xui xẻo” thế này. Chắc chắn không phải ruột thịt rồi, hoặc là tên Chương Ngự này được nhặt ở ngoài đường về. Tôi ác ý nghĩ vậy.
Lúc Tiêu Viễn quay lại, tôi đang tức giận thổi phù phù cốc trà, hết cốc này đến cốc khác, uống đến căng cả bụng.
“Sư huynh cũng ở đây à?” Người đầu tiên Tiêu Viễn để ý đến lại là con Cá Mực đáng ghét ấy.
“Đúng lúc gặp được Chương Sính và cô bạn nó ở đây, đến cùng uống cốc trà”. Cá Mực dùng các “tua rua” của mình bám vào vai Tiêu Viễn. Thì ra họ đã thân nhau đến thế?
Tiêu Viễn lúc này mới nhìn tôi, “Sắc mặt sao mà khó coi thế? Lúc nãy họp ngủ còn chưa đủ à?”
“Dễ coi mới là lạ!” Tôi lầm bầm.
“Làm sao thế?” Tiêu Viễn ngồi xuống cạnh tôi, “Uống trà nhiều quá tối lại không ngủ được”. Anh thản nhiên cầm lấy cốc trà của tôi uống như cốc của mình.
Giọng nói dịu dàng của anh là tai tôi tê mê, ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh, lòng tôi ngập tràn niềm hạnh phúc. Trong một góc nhỏ của trái tim, những cảm xúc dịu nhẹ ấy không ngừng sinh sôi, nở rộng, như muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Mọi thứ đều quá tốt đẹp, làm tôi không cầm được một chút cay cay trong khóe mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Cô bé, tại sao lại khóc rồi?” Cá Mực đáng ghét cố ý làm tôi khó xử, còn đưa cho một chiếc khăn giấy. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía tôi.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút!” Tôi vội lách người qua Tiêu Viễn, nhanh chóng rời khỏi đó.
Tiêu Viễn, luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi có thể không yêu bản thân mình, nhưng không thể không yêu Tiêu Viễn.
Hơn hai năm qua, tình cảm tôi dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập nhanh hơn, trở nên rối loạn hơn.
Còn anh thì sao? Hai năm nay có phải anh đã có mối tình mới? Hay là cũng giống như tôi, đau khổ giữ chặt một mối tình duy nhất trong tim, chờ đợi nửa kia xuất hiện?
Tôi rất sợ Tiêu Viễn đã thay đổi rồi, mà tôi thì vẫn ngu ngốc đứng yên ở chỗ cũ, kiên trì chờ đợi.
Lang thang cả một buổi chiều ở bên ngoài, những dao động của cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Tôi trở về khách sạn mà mình đang tạm trú.
Vừa mới ăn hơi nhiều đồ ăn vặt, để tiêu hóa, tôi quyết tâm leo cầu thang bộ.
Trên cầu thang đều lắp đèn cảm ứng, mỗi lần lên một tầng, tôi lại cố ho mạnh hai tiếng để đèn sáng. Lên được vài tầng, chân thì chưa việc gì mà họng đã bắt đầu đau.
Trong bụng nhẩm đếm số tầng, đếm đến số sáu thì thở phào, cuối cùng cũng lên đến nơi rồi.
Rút chiếc thẻ phòng vừa mới nhận lại ra mở cửa, nhưng chẳng thấy có phản ứng gì.
Thẻ hỏng rồi? “Xem ra đúng thật xui xẻo!” Tôi dựa lưng vào cửa vừa xem xét thẻ phòng vừa thở ngắn thở dài.
Cửa phòng lúc đó lại bật mở ra, tôi ngã ngược vào trong phòng, mông ngồi phịch xuống dưới đất, hai mắt nổ đom đóm.
Tôi hầm hầm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm xuất hiện ngay trước mắt.
(1) Hãng thời trang cao cấp nổi tiếng của Ý.
(2) Trong tiếng Hán, âm đọc chữ “Chương Ngự” và “cá mực” gần giống nhau, nên đã có sự nhầm lẫn
2. Tôi và Tiêu Viễn chỉ biết im lặng nhìn nhau
“Chương Ngự?” Có phải vừa rồi ngã đau quá, nên xuất hiện ảo giác không?
“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi khổ sở đứng dậy, xoa xoa cái mông, cú ngã vừa rồi quả không nhẹ, chắc phải mất ba đến năm ngày mới hết đau được.
Anh ta rõ ràng vừa mới tắm xong, những giọt nước trên tóc vẫn còn tí tách rơi, người anh ta tỏa ra mùi xà bông thoang thoảng.
Anh ta nhìn tôi không hiểu ra làm sao, đôi mắt sắc sảo mang thần thái của một con chim ưng, không thể phủ nhận, kẻ tồi tệ này thực sự rất đẹp trai.
“Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” Tôi hít hơi hỏi lại một lần nữa.
Mặt anh ta dở cười dở khóc, “Hôm qua tôi đã ở đây rồi, làm sao lại biến thành phòng của cô chứ?… Tất nhiên, nếu cô muốn chuyển vào đây ở cùng, thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Giọng điệu bỡn cợt của anh ta khiến người khác không chịu được, chỉ muốn đâm vài nhát vào mặt, để tránh gây họa cho dân chúng sau này.
“Làm sao có thể như thế? Hôm qua tôi cũng ở đây mà!” Tôi khập khiễng đi vào bên trong.
Có ma rồi! Nội thất trong phòng không giống như ngày hôm qua, diện tích cũng rộng hơn rất nhiều, chẳng lẽ…
“Có mà!” Tôi kêu to.
Anh ta lập tức giơ tay bịt chặt miệng tôi lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng không thể phát tác ra được, lại bị anh ta bịt chặt đến sắp nghẹt thở, tôi đột nhiên có mong muốn được sống, liền nhằm vào cánh tay anh ta mà cắn.
Anh rít lên một hơi, “Sao cô lại cắn người?”
“Ai bảo anh giữ chặt tôi?”
“Ai bảo cô hét loạn lên?”
“Nhưng mà, đúng là có ma! Hôm qua chính tôi ở phòng 601 này, hôm nay đã thay đổi rồi!” Tôi giơ thẻ phòng lên để nhấn mạnh.
“Ồ? Nhưng bây giờ cô lại đang đứng ở phòng 701”.
“Làm sao thế được! Tôi đã đếm số tầng khi lên mà, chắc chắn là 601, không sai được”.
Anh ta không nói lời nào, chằm chằm nhìn tôi hồi lâu đột nhiên cười, “Tòa lầu này không có tầng 4, cô không biết sao?”
Tôi trân trối nhìn lên biển số 701 trên cửa phòng, tại sao trước đó lại không chú ý đến chứ?
Tôi há hốc mồm, nói không thành tiếng, hận không thể nhảy lầu qua cửa sổ. Ông trời ơi, sao cứ trêu đùa tôi mãi thế này, cứ biến tôi thành trò cười.
“Tiêu Viễn và Chương Sính đang đi tìm cô khắp nơi đấy”. Cá Mực rót cho tôi một cốc nước, bảo tôi ngồi xuống.
Tôi chỉ chỉ vào mông mình, trừng mắt nhìn anh ta. Thật là đạo đức giả, lúc nãy mở cửa không hề báo trước mới hại tôi ngã một cú thảm hại đến thế, bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa muốn mời tôi ngồi xuống…
Cá Mực cười cười, “Vậy cô uống chút nước đi, tôi gọi điện cho họ quay lại”.
Tiêu Viễn và Chương Sính nhìn thấy tôi đều đồng thanh hỏi: “Cả buổi chiều đi đâu hả?” Tuy rằng sắc mặt đều không được dễ coi cho lắm, nhưng giọng điệu đó rõ ràng là rất ôn hòa. Tôi cảm động đến nỗi nước mắt như mưa. Thử nghĩ mà xem, hai người bạn hơn hai năm không gặp cũng chẳng liên lạc gì, vừa mới gặp lại mà vẫn quan tâm đến tôi như trước, tôi có thể không cảm động được sao?
“Đi dạo ở bên ngoài, tiện thể ăn mấy xiên thịt nướng và canh chua cay”. Tôi nói lí nhí.
“Em…” Tiêu Viễn nhìn tôi, đột nhiên không nói gì, có vẻ như hơi giận.
“Tại sao lại một mình ra ngoài ăn chứ?” Giọng lớp trưởng cũng rất nghiêm khắc, đấy mới lỡ ăn có một chút đồ ăn nhẹ đấy, chứ nếu tôi ra ngoài săn ở nhà hàng, xem điệu bộ này, họ chắc giận tôi chết mất.
“Tìm em cả buổi chiều, gọi vào di động thì không nghe máy, bọn anh đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối đây này”. Tiêu Viễn nói.
“Anh vốn không biết số điện thoại của em…” Lúc này, tôi thấy phản xạ của mình vẫn thật nhanh, khi anh đi, tôi còn chưa có di động mà, anh làm sao biết số của tôi chứ?
“Mình nói cho cậu ấy biết”. Lớp trưởng nói xen vào.
“Hơn nữa, em cũng không nghe thấy tiếng điện thoại reo gì cả”. Tôi vừa lầm bầm vừa lục tìm điện thoại, lục cả trong ba-lô cũng không sao tìm thấy, cuối cùng đành bỏ cuộc.
“Đi ăn cơm thôi!” Chương Sính đề nghị.
“Ừ!” Tôi vội vàng phụ họa.
Cá Mực nói anh ta còn có việc, nên không đi được.
Tôi ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng thì rất thích chí, không đi càng tốt, đỡ làm người ta ngứa mắt, cũng làm tôi thấy đỡ ngại hơn.
Tôi không thấy đói chút nào, nên chỉ ngồi nhìn Tiêu Viễn và Chương Sính ăn.
Cơm no rượu say rồi, lớp trưởng cuối cùng cũng giác ngộ, quyết định không làm kỳ đà cản mũi nữa, đã tìm lý do rút lui.
“Tháng sau anh trở lại Anh quốc rồi, học kỳ mới lại sắp bắt đầu”. Tiêu Viễn phá tan sự yên tĩnh trước.
Tôi hướng ánh mắt đang ngắm nhìn bông hoa cà rốt được cắt tỉa tinh xảo trên đĩa thức ăn, chuyển sang chăm chú nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu “vâng”, nở một nụ cười thật tươi với anh, nhưng có vẻ lại rất gượng gạo, không biết khuôn mặt ấy có dọa anh sợ không.
“Em nói gì đi chứ?” Anh nhìn tôi chờ đợi.
“Em rất tốt! Công việc thuận lợi, sức khỏe tốt, làm gì thì đều không được, chứ ăn gì cũng đều thấy ngon… Tóm lại là cứ ngố ngố, nhưng rất vui vẻ”. Nửa câu trước còn có thể lên giọng nói say sưa, nhưng đến nửa câu sau thì nói không thành tiếng nữa, lắp ba lắp bắp, lưỡi cứ líu cả lại.
“Vui vẻ là tốt rồi!” Tiêu Viễn cầm cốc lên, tay rung rung, coca ở trong cốc đầy quá, tràn cả ra ngoài. Tôi vội lấy khăn giấy lau vệt nước màu nâu rơi trên ống tay áo của anh, sợ nó ngấm vào lớp sợi, sẽ không giặt sạch được.
Anh giữ tay tôi lại, trong đáy mắt chứa đựng bao nhiêu điều không thể nói hết, dường như có trăm ngàn lời nói, cuối cùng chỉ phát ra thành ba tiếng: “Anh xin lỗi…”
Tiêu Viễn từ trước đến giờ không hề có lỗi với tôi, tất cả đều làm theo sự sắp đặt của số phận, dù rằng khi đưa ra sự lựa chọn, chúng tôi đều chưa hết lòng với tình yêu, nhưng điều đó cũng không thể trách anh.
Tôi im lặng, không biết làm thế nào để an ủi lại lời xin lỗi của anh, điều mà tôi có thể làm được chỉ là biết cười với anh.
Tiêu Viễn nhẹ nhàng hôn lên má tôi, rất nhẹ.
Chúng tôi cùng trở về khách sạn, mỗi người tự bước về phòng của mình. Khi quay người đi, không ai nói lời tạm biệt.
Kết thúc hai ngày hội nghị, tôi xách hành lý rời khỏi khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Viễn nghiêng người ngồi vào xe, tôi không gọi anh, đoán là anh cũng không nhìn thấy tôi.
Nhìn bóng anh ngồi trên xe dần dần biến mất, tim tôi không khỏi nhói đau, “Tạm biệt nhé, Tiêu Viễn!”
Khách sạn ở cách xa trung tâm thành phố nên rất ít xe taxi chạy qua, đứng đợi cả buổi cũng không bắt được chiếc nào.
Tôi cảm thấy lạnh, tay chân tê cóng, cơ thể dường như không có chút hơi ấm nào. Tôi bắt đầu khóc, khóc đến nỗi không còn nhìn thấy trời đất nữa, người đi lại trên đường đều nhìn tôi hết sức ngạc nhiên.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy ai đau khổ bao giờ sao?
Trở về nhà, mẹ thấy tôi mắt sưng đỏ, lo lắng gạn hỏi: “Có việc gì thế? Không phải đi họp sao? Sao lại khóc ra nông nỗi này?”
“Họp tưởng niệm!” Tôi nói.
Tưởng niệm mối tình đầu đã mất của tôi và Tiêu Viễn, tưởng niệm tất cả những ngày tháng hạnh phúc tuyệt vời đã từng có, tưởng niệm cái kết cục mà chúng tôi chưa kịp nói lời chia tay thì đã vội vàng tách biệt.
Tôi không nói với mẹ là đã gặp Tiêu Viễn, bởi tôi luôn cảm thấy mẹ không thích Tiêu Viễn, không hiểu vì lý do gì.
3. Cuộc sống nhiều lúc thấy bất lực
Bên đường mới mở một cửa hàng bán đồ lưu niệm, mô hình một chiếc đàn dương cầm bằng sơn mài đã thu hút tôi. Trên đỉnh của chiếc đàn có công tắc, chắc là một hộp nhạc.
Tôi dùng tay nhấn công tắc của chiếc đàn, nó liền phát ra một điệu nhạc tính tang, êm ái như dòng thác chảy.
Trên bàn học trong phòng tôi cũng có mô hình một chiếc đàn dương cầm bằng gỗ đàn hương đỏ, tuy không phát ra tiếng nhạc, nhưng rất đẹp và tinh tế, đó là món quà mà Tiêu Viễn tặng tôi trước khi sang Anh.
Nhìn thấy chiếc đàn này, lại nhớ đến Tiêu Viễn, nhớ đôi mắt nheo lại mỗi khi anh cười, nhớ dáng hình mạnh mẽ của anh trên sân vận động, nhớ cả làn môi anh ướt mềm và dịu mát lúc hôn tôi…
Hình ảnh Tiêu Viễn cứ hiện ra trước mắt, không xua tan được, càng lúc lại càng trở nên rõ nét.
Tôi vội vàng bỏ tay ra khỏi mô hình chiếc đàn, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đồ lưu niệm, chạy như điên trên các đường phố, muốn chạy đến một nơi không có hình bóng của Tiêu Viễn.
Giữ chặt tay lên trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, mới phát hiện ra rằng, cái tên Tiêu Viễn đã thấm sâu vào máu, sợ rằng cả đời này tôi cũng không thể quên nổi.
Sinh nhật mẹ, tôi đòi lại mẹ thẻ lương của tôi, để tôi mua cho bà một chiếc khăn cashmere, mẹ thường xuyên xuýt xoa khen chiếc khăn kiểu ấy đẹp làm sao, ấm làm sao, thời trang làm sao v.v… thế mà lúc tặng rồi cũng chả thấy mẹ tỏ ra thích lắm.
Thẻ lương của tôi lúc nào cũng để mẹ giữ, mua đồ gì đều trực tiếp xin tiền mẹ, đỡ mất công tôi phải lo quản lý vấn đề tài chính. Tôi đưa thẻ lương trả lại cho mẹ, mẹ không cầm, mà bảo: “Sắp đến Tết rồi, con rút lấy ít tiền, mua cái gì mình thích đi!”
Tôi lắc đầu, “Cần mua cái gì mẹ đều mua cho con rồi, con còn có thể thiếu gì được chứ?”
“Chả phải con suốt ngày mơ tưởng đến chiếc xe đạp điện đó sao?”
“Con đã quen với chiếc xe cũ nên thấy quý nó rồi, không muốn đổi nữa! Với lại, bây giờ mỗi ngày con chỉ tập thể dục một tý lúc đạp xe thôi, mua xe điện nữa thì chỉ ăn không vận động để mà thành heo mất à?”
Buổi tối ra sạp báo mua cho mẹ tờ báo, tôi vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí bìa bóng láng rất đẹp, nhân vật trang bìa hình như đã gặp ở đâu rồi, tiện tay mua luôn một quyển. Vừa đi vừa xem, bỗng dưng nhớ lại, anh ta chính là Chương Ngự – anh trai của lớp trưởng. Nhưng ảnh chụp trên tạp chí không đẹp bằng người thật, nguyên nhân cũng có thể do góc độ và ánh sáng không tốt.
Chỉ chú ý xem, tôi va vào người đối diện mạnh quá, chiếc mũi rất cao của tôi suýt chút nữa thì cũng bị tẹt xuống.
“Đi đường phải để ý một chút chứ, cô gái!”
Tôi vừa xoa mũi vừa vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý ạ!”
Nhìn người bực tức bỏ đi xa dần, tôi oán hận nhăn mặt với tờ bìa tạp chí, “Con Cá Mực chết tiệt này, toàn là những việc tốt do ngươi gây ra”.
Về đến nhà, mẹ hỏi tôi: “Con thích tạp chí tài chính từ khi nào vậy?”
“À, quyển đó… con không thích, không thích, mua để tặng đấy”.
“Con xem thời buổi bây giờ có kiểu tiêu pha rõ lạ, mua một tờ báo 5 xu để đọc, còn mua một quyển tạp chí 5 tệ để tặng”. Mẹ tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi.
Tôi cuối cùng cũng vẫn không tìm thấy di động. Mỗi ngày đều nhẩm tính: Tiêu Viễn đã đi chưa nhỉ? Anh ấy có gọi điện thoại cho mình không? Di động của mình có khi nào để trong túi bị móc cùng với chứng minh thư và thẻ phòng rồi chăng?
Thấy tôi cả ngày cứ ám ảnh mãi việc mất điện thoại, mẹ mua cho tôi một cái mới, đồng thời cũng mua luôn một số sim mới, mẹ đâu biết rằng việc này chẳng có tác dụng gì với tôi cả.
Thấy tôi vứt điện thoại mới lên giường, mẹ bảo: “Lại mất nữa thì khỏi dung!”
“Con thề với cụ Các Mác, quyết không để mất lần nữa”. Tôi đùa đùa, cầm điện thoại cho vào trong túi.
“Cô mà có thể không làm mất thì lại chả phải con gái của tôi”. Mẹ hiểu tôi quá mà.
Đến Tết, cơ quan cho nghỉ mấy ngày, tôi cùng mẹ đi thăm họ hàng, thường đều là họ hàng bên mẹ. Khi tôi vừa sinh ra, bố đã ly hôn với mẹ rồi, từ đó cũng không xuất hiện nữa, cho nên tôi và họ hàng bên nội không qua lại bao giờ.
Bác dâu cả nhìn thấy tôi, đã kêu lên khen ngợi tôi bằng giọng nói đặc chất giọng của người Đường Sơn: “Khả Khả đã lớn thế này rồi! Coi này, lớn lên trông xinh xắn quá, thật ra dáng! Có đối tượng nào chưa?”
Tôi ngượng nghịu cười cười, tại sao vừa đến đã hỏi ngay một câu thẳng thừng thế chứ?
“Vẫn chưa có ạ, cháu nó bận công việc quá”. Mẹ thật biết cách trả lời thay tôi.
“Chuyện tình cảm lại ra như thế nhỉ. Để bác giới thiệu cho một người nhé, đảm bảo làm cháu hài lòng”. Bác ấy nói chuyện mà giống bà nghệ sỹ Triệu Lệ Dung đang diễn tiểu phẩm quá.
“Thằng bé ấy tốt lắm nhé, là bác sĩ, trưởng khoa. Hai bác cháu làm cùng cơ quan mà, biết rõ gốc gác”. Bác dâu cả rất hào hứng, ngay cả mẹ tôi cũng gật gù theo.
Bác dâu cả mới nói mấy câu như vậy, thế mà mẹ tôi đã bảo sẽ về suy nghĩ, khổ cái thân tôi rồi.
Qua Tết, quả nhiên tôi bị mẹ tôi và bác dâu cả kéo đi xem mặt, đối tượng xem mặt tên là Quách Phẩm Tự, là một bác sĩ.
Địa điểm hẹn gặp là một khách sạn lớn nào đó, xem ra anh chàng này kinh tế cũng khá “hùng hậu”, lần đầu tiên gặp mặt đã mời đi ăn một bữa sang trọng.
Vì không hứng xem mặt, nên tôi cũng chẳng nỡ để cho người ta phải tốn kém. Tôi tuyên bố trước, chia đôi tiền ăn, anh chàng đó nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Anh chàng bác sĩ này trắng trẻo thưu sinh, trông cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu so với Tiêu Viễn, thì còn thua xa.
Nghĩ đến Tiêu Viễn, tôi thấy nhói đau, anh bây giờ ở xứ người chắc cũng đã đón nhận tình cảm khác rồi chứ? Có giống tôi không, nhớ nhau đến vô vọng mà chẳng thể làm gì, vẫn phải đối diện với một người không quen biết?
“Xin phép vào phòng vệ sinh một chút ạ!” Trong dạ sôi lên thật khó chịu, tôi chẳng để ý đến sắc mặt của mẹ và bác dâu cả nữa, chạy vội ra khỏi phòng ăn.
Sau lưng vẫn nghe thấy tiếng mẹ tôi phân trần, “Con bé còn nhỏ quá, không hiểu gì, dừng trách nó…”
Nôn ra toàn là thứ nước chua, tôi đứng soi gương hồi lâu, tự ngắm mình, “Mình nhỏ không?”
“Em chỉ chỗ nào?” Tôi ngẩng đầu, nhìn qua gương thấy có một người đàn ông đứng đằng sau, đang nhìn tôi.
“Chương Ngự!” Tôi hốt hoảng quay người lại, tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ.
“Sao em lại ở đây?” Anh ta hỏi.
“Đi vệ sinh mà!” Đúng là thừa lời, vào nhà vệ sinh không đi vệ sinh, chẳng lẽ đến ăn gì sao?
“Tôi hỏi là tại sao em lại có mặt trong khách sạn này?” Anh ta cười.
“Đi gặp đối tượng!” Tôi cáu kỉnh trả lời.
“Em đi gặp đối tượng?”
Thái độ của anh ta làm tôi bị tổn thương lòng tự trọng ghê gớm, tôi có gì không phải, mà bị anh ta nhìn như vậy.
“Tôi! Đi gặp mặt đối tượng! Kỳ lạ lắm à?”
Anh ta gật đầu, “Đúng!”
“Có gì kỳ lạ ở đây? Nhiều tuổi rồi, sợ không lấy được chồng thì phải đi gặp đối tượng chứ sao”.
“Em sốt ruột lấy chồng à?” Anh ta rướn lông mày, hỏi.
“Mẹ tôi sốt ruột muốn thanh lý tôi rồi!” Nếu mà theo ý tôi, chắc chắn đã không đến cái buổi gặp vô duyên này.
“Ồ, nếu mà như vậy, tôi có thể suy nghĩ đến việc thu mua”. Anh ta vênh mặt nói, làm tôi nghĩ đến sự ngạo mạn và vô tình của Rherr Butler trong bộ phim “Cuốn theo chiều gió”. “Anh chết đi cho rồi!” Tôi ghét nhất điệu nửa cười nửa không của anh ta.
Anh ta cau mày, “Em muốn thành quả phụ à?”
Đúng là không được một câu nào tử tế, tôi quay người bỏ đi, nói chuyện với người này chỉ có phí lời.
Tôi mừng vì con Cá Mực ấy không đi theo, về đến phòng ăn, thấy mẹ và anh chàng bác sĩ ấy nói chuyện rất ăn ý. Tôi bảo: “Con phải về trước, ở cơ quan còn có việc”.
Anh bác sí nói với theo: “Tôi đi xe đến, để tôi đưa cô về”.
“Được, cảm ơn anh!” Tôi cũng không khách sáo với anh ta nữa, đúng lúc tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta, để anh ta biết rằng ý của mẹ tôi và bác dâu cả không có nghĩa là có thể thay cho ý của tôi.
“Nếu anh cảm thấy tên của tôi buồn cười, có thể gọi tôi là Tiểu Khả”.
Anh ta mỉm cười, “Không buồn cười, không buồn cười”.
“Không buồn cười thế anh cười cái gì?” Tôi vặn lại.
Anh ta không nhịn được cười, nói: “Cô từ trước đến nay đều hay nói thẳng thế à?”
“Khi nào tôi thấy cần thể hiện luôn ý của mình, tôi sẽ nói thẳng”.
“Vậy có phải bây giờ cô chuẩn bị thể hiện ý của mình?” Anh ta vừa lái xe vừa hỏi.
“Đúng thế!”
“Thái độ của cô nói với tôi rằng, cô không thích tôi, rất bài trừ tôi. Có phải cô muốn nói với tôi rằng, lần xem mặt hôm nay đã thất bại rồi?” Anh ta cười mỉa mai.
“Đáp án đúng rồi, cho 10 điểm!” Tôi thích được nói chuyện với người thông minh.
“Gặp đối tượng thất bại đáng để cô hoan hô lắm sao?”
Tất nhiên rồi! Nếu có thể, tôi còn muốn nổ pháo chúc mừng nữa.
Đưa tôi về đến cơ quan, anh ta nói: “Rất vui được biết cô, hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp gỡ”.
Vị bác sĩ này cũng không đến nỗi tồi, nếu không phải vì quen nhau qua mai mối, biết đâu đã có thể làm bạn.
“Được, sẽ thường xuyên gặp gỡ!”
Chính vì câu “thường xuyên gặp gỡ” này, đã khiến tôi và Quách Phẩm Tự sau này trở thành bạn tốt của nhau, không những thế còn tác thành cuộc hôn nhân tốt đẹp cho anh và người bạn thân nhất của tôi – Viên Viên, tất nhiên chuyện này sẽ kể sau, tạm thời không nhắc đến.
Về đến cơ quan, thấy có một chiếc xe Mer Benz mới coóng đậu ở trước cổng, làm cho cổng chính của cơ quan tôi bị tắc nghẽn trầm trọng.
Bình thường cổng cơ quan tôi không cho dừng xe, ban quản lý giao thông đang yêu cầu tài xế lái xe đi chỗ khác, nhưng người ta cứ không để ý, vẫn muốn tiếp tục đi vào.
Nhìn vào trong xe, tôi lập tức phát hoảng. “Cái anh này bị làm sao thế?” Tôi gõ vào cửa sổ xe nói.
Cửa kính hạ xuống, Chương Ngự thò đầu ra, nhìn tôi cười, “Tôi tìm em”.
“Ở đây không được dừng xe!”
“Em lên xe, tôi sẽ lái đi”. Thái độ của anh ta có chút đểu giả.
“Tại sao tôi phải lên xe của anh?” Lại còn là xe Mer Benz nữa, người dân thường như tôi sợ phải ngồi xe sang trọng như thế này, ngồi không quen, dễ say xe lắm.
Tôi với anh ta cùng đôi co, người quản lý thấy tôi nói chuyện với anh ta, liền hỏi: “Tiêu Khả, bạn cô à?”
“Đúng vậy!” Chương Ngự nhiệt tình trả lời.
“Không phải ạ!” Tôi phủ nhận.
“Đừng có dừng ở đây, lái xe đi! Ở đây không thể đậu xe, lát nữa máy xúc đất sẽ vào đường này!” Bác quản lý giọng thúc giục.
“Nghe thấy chưa, không thể dừng xe!” Tôi nói.
“Em lên xe, tôi sẽ lái xe đi”. Chương Ngự vẫn cố chấp yêu cầu.
“Tiểu Khả à, cô nhanh bảo bạn cô cho xe đi đi, bên ngoài có tín hiệu rồi, xe tải sắp vào rồi!” Bác quản lý nài nỉ tôi.
Tôi đến ngất xỉu mất, mình vốn tốt bụng định khuyên nhủ giúp, cuối cùng lại bị vạ lây.
“Lên thì lên!” Tôi đành liều, không thể cứ ì ra với anh ta ở đây mãi được.
4. Vào xe hay vào rọ
Lên xe Chương Ngự rồi, anh ta chở tôi lượn qua trung tâm thành phố, sau đó phóng lên đường cao tốc, tốc độ vụt phát lên 200 km.
Tôi bắt đầu thấy chóng mặt rồi, nhìn những biển chỉ đường cứ vụt loáng qua cửa sổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi, đành ngồi im thin thít dựa vào ghế sau, không dám ho he gì.
Chương Ngự tâm trạng hưng phấn, “Vừa mua xe mới, kiểm tra tính năng xem thế nào”.
“Đây đâu phải là kiểm tra tính năng chứ, rõ ràng là đùa giỡn tính mạng!” Tôi nghiêm khắc phản bác.
“Cái gì, sợ rồi à?” Anh nhìn qua kính chiếu hậu cười tôi.
Tất nhiên sợ rồi, tôi vẫn còn trẻ, lại đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới. Tuy nói trước mắt, chất lượng đời sống của tôi không cao, nhưng không thể nói sau này tôi sẽ không hạnh phúc được! Vì cuộc sống hạnh phúc sau này, tôi không thể mang mạng sống của mình ra hủy hoại cùng với anh ta được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại không chịu thua, “Sợ á, Điền Khả Lạc này chưa từng sợ ai”.
Chương Ngự cười vang, “Giọng run rồi mà vẫn còn nói không sợ? Nhìn xem, mặt trắng bệch như tờ giấy rồi, vẫn còn cứng giọng nhỉ!”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta, con người này nhất định bị mắc bệnh rồi, tại sao lại hù dọa một người lương thiện vốn chẳng hề thân quen với anh ta?
“Nếu em cầu xin tôi, tôi có thể xem xét đi chậm một chút”. Cá Mực chết tiệt lại nghĩ trời có thể sập. Cầu xin anh ta ư? Kiếp sau nhé, tôi lớn đến thế này rồi, chưa từng phải cầu xin ai bao giờ cả.
Thấy tôi không nói gì, Chương Ngự cũng không hót nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, tốc độ cũng chậm lại.
“Em mà say xe thì phải nói chứ, không mở mồm ra ai mà biết được em khó chịu… À, đúng rồi, Chương Sính nói gọi điện cho em không liên lạc được, toàn tắt máy”.
“Máy di động mất rồi!” Tôi buồn buồn nói.
“Vậy em phải nói với nó một tiếng”.
“Tôi không có số của cậu ấy”.
Sau đó Chương Ngự đọc một dãy số dài, tôi mụ mị.
“Di động của em đâu?” Anh ta hỏi tôi.
“Không cầm”.
“Tôi hỏi số điện thoại của em”.
“Tôi mà nhớ được thì…” Nói được nửa câu tự nhiên không biết nói tiếp thế nào, thì có thể như thế nào chứ? Chẳng lẽ đi xin cấp lại một thẻ SIM, để đợi Tiêu Viễn gọi điện lại à? Hay là nhớ số điện thoại của anh, để gọi điện cho anh, nói với anh rằng tôi rất nhớ anh.
Không, máy di động của tôi mất rồi, số điện thoại cũng mất luôn, thậm chí tình yêu của tôi, cũng bị tôi làm mất rồi.
“Thật không biết em ăn gì để lớn nữa”. Chương Ngự thở dài.
“Tất nhiên là ăn cơm! Mẹ tôi sợ lớn lên tôi bị ngốc, nên trước giờ không hề cho tôi ăn hồ dán”. Tôi đặc biệt nói rõ thêm.
Tôi luôn nghĩ rằng Cá Mực này vốn là người không hề ngốc, nhưng lại hay hỏi những câu thật ấu trĩ.
Chủ đề lại trở về vụ đi xem mặt vừa nãy, Chương Ngự hỏi tôi: “Kết quả cuộc gặp mặt đối tượng của em thế nào?”
Tôi thở dài, “Tiêu rồi”.
Diện tích của trái tim cũng có giới hạn, đã có một Tiêu Viễn rồi, làm sao có thể chứa thêm người khác nữa?
“Người ta không thích em à?” Anh ta cười cười.
“Cứ cho là thế đi!” Ngại nói nhiều với anh ta, nói với một người không quen thật là vô ích. “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, thấy tâm trạng em không vui, thì đưa em đi giải sầu, cũng tiện thể xem xét chiếc xe mới của tôi một chút”. Chương Ngự nói rất tự nhiên, không giống như nói dối.
“Tâm trạng tôi có gì không vui đâu?” Tôi yếu ớt phản bác lại anh ta.
“Tâm trạng tôi có gì không vui đâu, chỉ buồn một chút thôi”. Chương Ngự nhại theo giọng điệu của tôi.
Tôi cười hì hì, vui rồi, “Tôi đúng là không phải tâm trạng không tốt, bây giờ anh cũng xem xong xe của anh rồi, có phải nên cho tôi về không?”
Chương Ngự nhìn giờ, “Bây giờ chắc không về kịp rồi”.
Chương Ngự dừng xe tại một câu lạc bộ giải trí ở ngoại ô, khung cảnh của tòa nhà được xây dựng giống như phong cách của châu Âu thời kỳ trung cổ.
Tôi đề cao cảnh giác, “Đến đây làm gì vậy?”.
Anh ta xuống xe, nhìn tôi vẫn đang ngồi nguyên trong xe, nói: “Vừa mới nhớ ra, có người hẹn tôi đến đây chơi mạt chược, em cứ đi chơi cái gì chút đi, giải tỏa tâm lý, khi nào về thì gọi tôi. Còn nữa, tất cả mọi chi phí đều để tôi trả, em không cần khách sáo với tôi đâu.
“Chơi mạt chược?” Lần đầu tiên tôi nhìn anh ta có chút ngưỡng mộ, “Anh biết chơi mạt chược à?”
Hồi học đại học, hội Tiêu Viễn thường xuyên chơi mạt chược, tôi thì học thế nào cũng không hiểu, cuối cùng đành bỏ cuộc. Mỗi lần họ chơi tôi đều chỉ có thể ngồi sau Tiêu Viễn hầu hạ chè nước điểm tâm, cho nên tôi rất có thiện cảm với người biết chơi mạt chược.
“Nếu em thích thì có thể đi cùng!” Anh ta cười nói.
“Được!” Tôi đi theo Chương Ngự vào khu mạt chược.
Trong đó đã có ba người ngồi chờ, nhìn thấy Chương Ngự dẫn tôi đến đều trợn tròn mắt, “Không phải chứ? Chơi mạt chược cũng dẫn em út đến à?”
“Đừng nói linh tinh, cô ấy là bạn học của Chương Sính, vô tình gặp ở trên đường”. Anh ta điềm nhiên nói.
Gặp ở trên đường, tên Cá Mực này thật biết cách nói, lái xe đến cổng cơ quan tôi rồi “vô tình” gặp được tôi chắc.
Khu chơi mạt chược thật rộng rãi, các đồ gỗ đều là gỗ mun chính tông, phong cách trang nhã và rất khí thế.
Lần đầu tiên tôi đến một nơi vui chơi cao cấp như thế này, cảm thấy có chút tò mò ngơ ngác.
Trình độ chơi của Chương Ngự quả thật không tồi, liền một lúc ù bảy ván. Tôi tuy không hiểu, nhưng cũng có thể phân biệt được thắng thua.
Có lúc, cứ nhìn nhìn, rồi lại nhớ đến Tiêu Viễn.
Học kỳ hai năm thứ tư, gần như là không có tiết, Tiêu Viễn, Chương Sính và các bạn cùng ký túc xá bắt đầu chơi mạt chược cho vui.
Lúc họ chơi, anh mà thắng được liền kéo tay tôi nói: “Em chính là nữ thần may mắn của anh!”
“Là nữ tì chứ?” Tôi cãi lại anh.
“Em ra ngoài đường hỏi xem, có bao nhiêu cô muốn được làm nữ tì của anh mà chưa đến lượt đấy!” Tiêu Viễn tiện đà thơm lên tóc tôi.
“Bốc phét”. Tôi đấm đùa lên lưng anh.
“Mạnh chút, đấm thêm hai bên nữa, ngồi lâu quá mỏi lưng đau vai không chịu nổi!” Sau đó, tôi giả vờ đấm đấm cho anh, khiến cho mấy cậu bạn đỏ mắt ngưỡng mộ.
Chương Ngự chơi hơn hai tiếng liền, đột nhiên lại xô bài đi nói không chơi nữa, “mỏi lưng đau vai không chịu nổi”. Dáng vẻ đó thật giống Tiêu Viễn, ngữ điệu gống y như một.
“Bảo cô em đấm giúp cho mấy cái”. Mấy người đó cùng hùa vào.
“Tôi không bảo được cô ấy đâu”. Anh ta xua xua tay, “Sợ cô ấy không vui lại bẻ gẫy cái khung xương già này của tôi mất!”
“Đấm lưng giúp cho Chương Ngự đi” Mấy người đó cứ nháy mắt với tôi.
Xin lỗi nhé, tôi lại chẳng phải để cho các anh chỉ huy. Lớn như thế này, trừ đấm lưng giúp mẹ tôi ra, cũng chỉ đấm giúp cho mỗi Tiêu Viễn thôi, tôi không định hầu hạ ai cả.
Nhóm người đó cảm thấy hụt hững, “Nếu mà đại ca mệt rồi thì giải tán vậy!”
Chương Ngự thắng được tiền, muốn mời tôi đi ăn, bảo tôi chọn địa điểm.
Tôi không muốn đi ăn cùng anh ta. Thứ nhất, chúng tôi không thân; thứ hai, chẳng có công thì không nhận lộc, vô duyên vô cớ để người ta bỏ tiền ra thì thật không hay chút nào.
Nhưng nhìn thái độ của Chương Ngự hình như nếu tôi không đi ăn với anh ta bữa cơm này thì chắc anh ta sẽ rất giận.
“Vậy ở dưới tòa nhà cơ quan tôi có quán đồ ăn nhẹ của Thành Đô, hương vị truyền thống, lại rẻ nữa. Nhân tiện ăn xong tôi có thể đạp xe về nhà, đỡ mất công vòng lại cơ quan lấy xe lần nữa.
Anh ta do dự một lát, nói: “Tùy em vậy”.
Cửa hàng ăn Thành Đô nằm dưới tòa nhà cơ quan tôi, bày biện sạch sẽ, đồ ăn nấu đúng khẩu vị truyền thống, rất đông khách đến ăn, có lúc vào giờ ăn mà đến muộn thì chẳng có ghế ngồi, phải đợi rất lâu mới có chỗ.
Chúng tôi đến là lúc đã qua giờ cao điểm, chọn được một chỗ ngồi xuống, tôi gọi một bát phở chua cay, ở trên có nổi lớp váng dầu đỏ, nhìn đã thấy vị ngon chua cay.
Chương Ngự nói: “Em có chắc là ăn được không?”
“Không chỉ ăn được, mà còn ăn ngon, hay anh thử xem?”
Anh ta cầm đũa gắp lên hai cọng, cay quá hít một hơi, “Sao lại cay thế?”
“Không cay sao gọi là mì chua cay?” Tôi ăn một cách ngon lành.
Chương Ngự chỉ biết gọi bừa một ít rau, chỉ ăn lấy lệ được mấy miếng.
Đúng là đại thiếu gia, ăn sơn hào hải vị quen rồi, nuốt không nổi mấy đồ ăn của dân thường mà! Nhưng mà tôi cũng chẳng cần để ý đến thói quen của anh ta, tôi không hề bắt anh ta phải mời tôi bữa ăn này.
Ăn xong, Chương Ngự gọi tôi lại: “Thắng được bấy nhiêu tiền, riêng số lẻ cũng chưa tiêu hết, hay là mua tặng em cái gì đó làm kỷ niệm nhỉ?”
“Không đâu, anh mang quyên góp cho Công trình Hy vọng (1) đi!” Tôi lại chẳng cần quà kỷ niệm gì, tôi chỉ là một người dân bình thường, không dùng nổi đồ đắt tiền.
“Vậy em quyên góp hộ cho tôi”. Anh dúi túi tiền vào tay tôi.
“Anh làm thế này chẳng phải là dụ kẻ tội phạm sao? Lát nữa tôi về nhà bị người ta chặn đường cướp thì phải làm sao?”
“Tôi đưa em về”. Anh ta nói.
“Cũng được!” Tôi đồng ý để anh ta đưa về, hoàn toàn là vì lo nghĩ cho số tiền này, chứ tôi chẳng muốn có người lái chiếc xe Mer Benz to lù lù lẵng nhẵng bám theo tôi, nhất là trong khi tôi lại cưỡi chiếc xe đạp cà tàng mà nó trừ mỗi chuông là không kêu, còn trên dưới chỗ nào cũng kêu ầm ĩ.
Chênh lệch quá lớn, khoảng cách giàu nghèo nghiệm trọng, ảnh hưởng đến sự bình ổn tâm lý của tôi.
Lúc về đến cửa nhà, Chương Ngự bước xuống xe, “Em không mời tôi vào ngồi chơi một lúc à?”
“Tôi lo anh làm người khác sợ”.
“Tôi đáng sợ vậy sao?” Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên khó tin, xem ra người này rất tự tin.
Đương nhiên, anh ta tự tin cũng có cơ sở, con người có ngoại hình đẹp, mắt to mày rậm, dáng dấp lại cao ráo, mẫu người lý tưởng để mặc y phục, ngay cả em trai Chương Sính của anh ta đứng cạnh, chắc cũng không sánh kịp.
Tiêu Viễn cũng đẹp trai nhưng lại không cùng một tuýp người với Chương Ngự, nếu mà nói Chương Ngự là một minh tinh, thì Tiêu Viễn lại là một nhà nghệ thuật.
Tôi cười sự suy nghĩ linh tinh vớ vẩn của mình, vội vàng giải thích: “Không phải đang sợ, mà là địa vị quá cao, ở đây chúng tôi toàn dân thường chưa gặp ai to hơn tổ trưởng tổ dân phố cả”.
Chương Ngự cười ngặt nghẽo, “Nhưng sao khong thấy em sợ tôi nhỉ?”
“Tôi thuộc loại gan quá to ấy mà!” Nếu mà mức độ gan dạ của con người có hình dạng thì tốt, tôi có thể phác họa cho Chương Ngự xem.
Chương Ngự đột nhiên không nói gì, yên lặng nhìn tôi một lúc mới nói: “Em đúng là loại hiếm có!”
“Tôi có thể xem đây là anh đang khen ngợi tôi không?” Tôi biết anh ta không phải đang ca ngợi tôi, nhưng kiểu ngữ khí ấy cũng không giống mỉa mai, mà lại mang chút ý cảm thán.
Chia tay với Chương Ngự, anh ta ngồi vào xe rồi, lại thò đầu ra hỏi tôi: “Khả Lạc, chẳng lẽ trên thế giới này, không có việc gì khiến em đặc biệt thích hay để ý đến sao? Tại sao lúc nào em cũng tỏ ra hờ hững và lơ đễnh vậy?”
Tôi muốn nói với an ta rằng, trên thế giới này tôi quan tâm nhất là mẹ tôi và Tiêu Viễn. Nhưng lại không nói ra được.
“Nhanh vào đi, tôi nhìn em đi vào!” Chương Ngự bỗng cười nói, vẫy vẫy tay với tôi, mắt nhìn tôi xách túi tiền to bước vào cửa.
Mẹ nhìn thấy tôi ôm một túi tiền vào nhà, giật nảy mình, “Con đi cướp ngân hàng à? Ở đâu ra vậy?”
“Một người bạn nhờ con quyên góp cho Công trình Hy vọng!” Tôi vội vàng giải thích để mẹ yên tâm.
Mang tiền quyên góp cho Công trình Hy vọng, cầm giấy chứng nhận về, tôi mới nhớ ra là mình chẳng hề có cách để liên lạc với Chương Ngự, cho nên giấy chứng nhận này không thể nào gửi cho anh ta.
Thôi vậy, có thể anh ta cũng chẳng bận tâm.
Sắp sang mùa hè, Hướng Kiệt – người vào cơ quan cùng đợt với tôi đã lên chức trưởng khoa, tôi ngưỡng mộ nhìn cô ấy dọn sang phòng làm việc riêng, oai phong lẫm liệt ra lệnh cho mọi người làm việc.
Một hôm hết giờ làm, tôi vô tình nhìn thấy trước cửa quán ăn Thành Đô đậu chiếc Mer Benz to, có vẻ quen quen, liền tò mò đi qua, thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Chương Ngự lặng lẽ ngồi ở một góc, trong cảnh hỗn tạp lại càng hiện rõ lên sự khác biệt với mọi người.
Tất nhiên một người lái xe Mer Benz đến để ăn phở chua cay thì khác biệt hẳn với mọi người rồi.
Nhìn thấy tôi, anh ta cười nói: “Đi ngang qua đây, đúng lúc thấy đói”.
Tôi nhìn bát phở chua cay to để trước mặt anh ta, hầu như chưa đụng đũa. “Đối diện có một quán thịt nhúng Bắc Kinh cổ cũng ngon lắm! Đi qua cầu vượt là đến!” Tôi chỉ cho anh ta.
“Tôi mời em đi ăn cùng”.
Tôi lắc lắc đầu, “Không được, anh tự đi một mình đi, mẹ tôi nấu cơm đợi tôi ở nhà rồi”.
“Ồ…” Anh ta tỏ ra thất vọng, “Tôi đưa em về nhà nhé!”
Tôi vẫn lắc đầu, cười hi hi nói: “Tôi có xe rồi – xe đạp”.
“Vậy, tạm biệt”. Anh ta lơ đễnh nói với tôi.
“Tạm biệt!” Lúc tôi quay người bước đi chợt cảm thấy Chương Ngự hôm nay thật khác thường, hình như có chút… u buồn.
————————-
(1) Một dự án công ích xã hội do hội Thanh Cơ Trung Quốc khởi xướng, giúp đỡ các em nhỏ thất học ở những vùng nghèo khó được quay lại trường học, xây dựng nên Tiểu học Hy vọng, cải thiện điều kiện học tập cho trẻ em.
5. Tổng giám sát kỹ thuật thật không ngờ lại là Tiêu Viễn
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, xuân hạ thu đông không ngừng giao nhau, chỉ có nỗi nhớ của tôi về Tiêu Viễn là không hề thay đổi.
Khi chia tay Tiêu Viễn vừa tròn 1500 ngày, mình tôi đi ăn một bữa thịt dê nhúng, vẫn là cửa hàng ăn cũ, nhưng đã tu sửa lại.
Một mình tôi ăn hết sáu đĩa thịt, ăn chầm chậm, tưởng tượng ra Tiêu Viễn đang ngồi bên cạnh, thế là nước mắt cứ chảy ra, thịt dê nõn tươi ngon ăn vào miệng lại thấy vừa mặn vừa chát.
Ra khỏi quán lẩu, cảm thấy trong ổ bụng cuộn lên từng cuộn đau, quả thật là đau khủng khiếp, tôi vội vàng bắt xe vào bệnh viện. Bác sĩ xem xét tình trạng của tôi, chưa cần chụp X-quang đã xác định ngay là viêm ruột thừa, nhanh chóng sắp xếp cho phẫu thuật luôn.
Giây phút lưỡi dao phẫu thuật sắc lạnh chạm vào da bụng, tôi đột nhiên cảm thấy một sự giải thoát, đau đớn và ý thức cùng lúc biến mất.
Nếu như Tiêu Viễn cũng có thể giống như khúc ruột thừa này thì tốt biết mấy, vừa lên cơn đau là cắt bỏ luôn ra khỏi vùng bụng.
Lúc tỉnh dậy, cuộc phẫu thuật đã hoàn tất, rất thuận lợi.
Cần một khoảng thời gian để bình phục, tôi nằm mãi trong phòng bệnh ngột ngạt, vô cùng khó chịu, mẹ tôi liền thuê cho tôi một chiếc xe lăn, đẩy tôi đi dạo dưới bóng râm trong vườn hoa bệnh viện, vẫn không quên quở trách việc tôi ra ngoài ăn linh tinh.
Tôi cũng không dám cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.
Một hôm, mẹ tôi có việc bận không đến bệnh viện trông tôi, sau khi tiêm thuốc xong, tôi tự bước ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài hóng gió, lại gặp được Chương Sính đi ngang qua trước mặt.
Tôi trong bộ đồng phục bệnh nhân thùng thình, cười ngượng nghịu với cậu, “Này, không phải cậu biết mình nằm viện mà đến thăm đấy chứ?”
Cậu dụi dụi mắt, chằm chằm nhìn tôi, “Khả Lạc, là cậu à!” Ngạc nhiên lẫn mừng rỡ một lúc lâu mới nhớ ra hỏi tôi, “Cậu bị sao thế?”
“Vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa xong!” Tôi thành thật nói để cậu khỏi phải cuống lên.
Cậu thở phào, “Suýt nữa làm mình sợ mất mật!”
“Còn cứ nghĩ là cậu đến thăm mình cơ đấy!” Tôi giả vờ thất vọng nói.
Cậu ấy gãi gãi đầu, “Mình đến kiểm tra sức khỏe định kỳ”.
Chương Sính tìm một chỗ ngồi xuống, “Tại sao máy di dộng của cậu về sau toàn tắt máy vậy? Gọi đến cơ quan cậu, người nghe máy toàn nói cậu không cở đó”.
“Mình không có ở đó?” Tôi nhớ ra điện thoại cũ của văn phòng đã đổi thành đường điện thoại riêng của Hướng Kiệt.
“Đúng thế, một cô gái trẻ nghe máy, lần nào cũng rất lạnh nhạt, toàn nói không có”.
Là cố ý sao? Tôi chưa hề đắc tội gì với Hướng Kiệt, cô ta tại sao lại làm thế chứ? Tôi thật không thể hiểu nổi.
“Mình đổi số mới rồi!” Tôi lôi máy di động ra, muốn cho lớp trưởng lưu số mới.
Di động hoàn toàn mới, số sim hoàn toàn mới, bình thường không hề dùng, kết quả là loay hoay cả buổi cũng chẳng tìm ra được số của mình.
“Ngốc ạ, để mình”. Cậu cầm lấy, nhanh chóng lưu số của cậu vào máy tôi, rồi gọi sang di động của cậu ấy, “Lưu được rồi”.
“Lớp trưởng đúng là lớp trưởng!” Tôi nói, những việc tôi thấy khó khăn cứ chuyển đến tay cậu đều trở nên đơn giản.
“Cho nên mới nói thế giới này không sợ ngốc, chỉ sợ không chịu thừa nhận thôi”. Haizzzzzzzzzzzzzzz, còn thở dài nữa.
Lại một ngày trôi qua, vết thương đã bớt đau, tôi nhờ mẹ xin với bác sĩ cho xuất viện.
Chương Sính lại đến, nói là đến thăm tôi, tiện thể đi khám bệnh.
Cậu ấy ôm một bó hoa tươi thật to, còn xách theo canh gà đến nữa. Ngửi mùi canh gà thơm phưng phức mà tôi thấy cảm động quá, ngay cả mẹ tôi cũng chưa nấu canh gì cho tôi bồi bổ.
Thấy tôi húp hết bát canh gà vẫn còn tỏ ra tiếc nuối, lớp trưởng bảo: “Ngon không? Hay là mai lại mang vào cho cậu ít nữa?”
“Được rồi, cậu nghĩ là mình thật sự phải thường trú ở đây à? Mai mình xuấ viện rồi”. Tôi cười với cậu.
“Vậy mình mang đến nhà cho cậu?”
“Cậu cũng không biết nhà mà!”
“Cậu không biết chỉ cho mình đi như thế nào à?” Chương Sính vẫn rất kiên trì.
“Không, phiền cậu phải chạy xa như thế, không đành lòng!” Tôi chớp chớp mắt.
“Xem ra ở đây thật là náo nhiệt!” Lúc tôi và Chương Sính nói chuyện không chú ý có một người đứng ở cửa.
“Chương Ngự?” Tôi và Chương Sính đều ngạc nhiên.
Anh ta đứng dựa ở cửa một cách tự nhiên, ánh mắt thờ ơ, nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người tôi, hỏi: “Làm sao thế?”
Bình luận truyện