Whitney, My Love
Chương 38
Bá tước Langford là một người đàn ông cao và ốm yếu vừa qua tuổi 80, ông là em họ của cha Clayton. Ông đang đứng gần ngưỡng cửa phòng ăn, với tay trái tựa vào khung cửa và tay phải đặt trên một cây ba toong bằng gỗ mun. “Claymore,” ông nói khi Clayton xuất hiện từ phòng ăn với Whitney trong cánh tay, “Ta tự hỏi ta có thể có vài lời với cháu không.” Ông nhìn sang Whitney với vẻ xin lỗi. “Ta biết chồng cháu chỉ vừa đến tối muộn hôm qua, nhưng cháu có thể cho nó vài phút không, đây là một vấn đề khá cấp bách.”
“Tất nhiên,” Whitney nói với một nụ cười trìu mến với người đàn ông già cả. “Cháu muốn tìm Stephen và những người bạn của chú ấy,” nàng thêm vào khi nàng bắt đầu đi khỏi để tìm kiếm Stephen trong vườn.
Langford đặt bàn tay trái đang tựa vào cửa lên cánh tay của Clayton để trợ sức. “Phu nhân của cháu không chỉ rất xinh đẹp và còn rất tốt. Nó đã dành nhiều tiếng đồng hồ với ta hôm qua, lắng nghe ta nhai đi nhai lại về những nghiên cứu triết học cổ đại.” Hấp háy mắt ông nói thêm, “Không chỉ thế, nó thực hiện một nỗ lực đáng ngưỡng mộ để giả vờ bị thu hút vào chủ đề và vào ta. Khiến ta cảm thấy mình trẻ hơn 20 tuổi!”
“Vợ cháu có cùng tác động như vậy đối với cháu,” Clayton nói đùa khi chàng từ từ dẫn vị bá tước già vào căn phòng duy nhất trong tầng mà chàng chắc chắn không có ai.
“Nếu cháu trẻ hơn 20 tuổi, cháu vẫn là một cậu nhóc không có kinh nghiệm.”
“Đó chính xác là ý cháu,” Clayton vui vẻ nói.
Sau khi vị bá tước thoải mái ngồi trong căn phòng nhỏ nơi Clayton vừa gặp mẹ chàng trước đó, Clayton ngồi đối diện với ông. Khi bá tước dường như không biết bắt đầu như thế nào, Clayton mở đầu giúp. “Chú nói vấn đề khẩn cấp?”
Langford trao cho chàng một cái nhìn buồn bã. “Ở tuổi của ta, Claymore, mọi việc đều khẩn cấp. Cuộc đời vĩnh cửu có thể bắt đầu từ ngày mai,” ông thêm vào, miễn cho Clayton sự cần thiết phải an ủi không thật rằng bá tước vẫn còn nhiều năm tháng ở phía trước bằng cách đi thẳng vào vấn đề muốn trao đổi. “Ta muốn nói với cháu về em trai cháu.”
Clayton che giấu sự ngạc nhiên và gật đầu để ông tiếp tục.
“Ta luôn nghĩ đến cháu như một bức tường thành của gia đình, và chúng ta đều biết rằng cháu có một biệt tài trong những khoản đầu tư sinh lợi, những khoản đầu tư đã nhân sự giàu có của cháu rất nhiều lần.”
Ông dừng lại, nhưng Clayton chỉ nhướng mày, không khẳng định cũng không phủ định.
“Ta biết thông tin của ta trong vấn đề đó là chính xác,” bá tước nói, tỏ vẻ rất có lỗi trước một chủ đề nhạy cảm mà ông buộc phải nói ra. Với sự tế nhị nhất có thể, ông nói, “Cho đến gần đây, ta hiểu rằng tài sản thừa kế của Stephen cũng nằm trong bàn tay năng lực của cháu, vì vậy, ta hiển nhiên cho rằng, cũng như ta, Stephen không có đầu óc cho chuyện tiền bạc. Đúng không?”
Nếu bá tước không phải một người họ hàng rõ ràng là đã quá già và rất ốm yếu, Clayton đã đặt một dấu chấm hết cho chủ đề xúc phạm này. “Không, điều đó không đúng,” chàng nói khá cứng rắn.
Bá tước hiểu ẩn ý khiển trách trong giọng nói của người đàn ông kia, nhưng vẫn đeo đuổi. “Có phải sự thật là, Stephen đã có một loạt những thương vụ đầu tư mạo hiểm và khoa trương, nhưng kết quả thì thu lợi khá tốt? Ta đã nghe một số lời đồn thổi ở câu lạc bộ khiến ta nghĩ điều này là thật, nhưng ta cần nghe từ cháu. Cháu có thể nói với ta đấy là sự thật hay tin đồn không?”
“Không nếu không có lý do hợp lý.”
“Ta muốn tin đó là thật, nhưng ta cần biết chắc chắn.”
“Vậy hãy nói chuyện với Stephen.”
Bá tước lắc đầu. “Ta không thể làm thấy, bởi vì ta không thể nói với nó lý do ta muốn biết.”
“Trong trường hợp đó, rõ ràng cuộc thảo luận này đã đi đến hồi bế tắc,” Clayton nói.
“Vậy được, ta sẽ giải thích lý do cho câu hỏi của ta, nhưng cuộc nói chuyện này phải giữ trong bí mật tuyệt đối.”
“Cháu không thể nghĩ có chuyện gì chú có thể nói có thể xui khiến cháu thảo luận về những thương vụ tài chính riêng tư của Stephen với bất kỳ ai, ngay cả chú, thưa bá tước,” Clayton cứng rắn nói và chuẩn bị đứng lên.
“Nếu thực sự Stephen giàu có như lời đồn, và nếu nó gánh lấy nghĩa vụ làm tăng sự giàu có đó một cách thành công. Ta muốn lập nó làm người thừa kế hợp pháp của ta.”
Vẻ mặt của Clayton tan thành một nụ cười nhăn nhó khi chàng từ từ ngồi xuống. “Cháu tin rằng chú chưa đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn thích hợp.”
“Nếu ta lập Stephen là người thừa kế, nó sẽ thừa kế rất ít đất đai và gần như không có lợi tức. Rất lâu trước đây, nhánh gia đình ta cũng giàu có như gia đình cháu, nhưng tổ tiên của ta có rất ít sự khôn ngoan, tầm nhìn và hoàn toàn không có sở trường duy trì sự giàu có của mình. Kết quả là, ‘những dinh thự của ta’ đang ở trong tình trạng không được sửa chữa và thực tế là vô giá trị, nhưng những tước hiệu mà ta đang giữ rất cổ và có uy thế. Nếu ta chết mà không thực hiện những thủ tục chính thức để thay đổi kết quả, thì những tước hiệu và đất đai của ta nghiễm nhiên sẽ chuyển qua cháu. Cho đến gần đây có những lời đồn khiến ta nghĩ rằng Stephen có thể có tài năng về quản lý tiền bạc, ta đã thỏa nguyện để cháu kế thừa ta. Với việc để cháu thừa kế, ta có thể cậy nhờ ý thức tránh nhiệm - cũng như sự giàu có của cháu - để duy trì những tài sản sở hữu của ta và đưa chúng vào tình trạng sửa chữa tốt hơn ta có thể làm.”
Như thể ông không chắc chắn để tiếp tục như thế nào, ông dừng lại, quan sát hình ảnh những cây nho trên tấm thảm dưới chân, sau đó ông chuyển cây ba toong từ nơi đang để bên cạnh hông phải sang bên trái. Cuối cùng, ông ngẩng đầu lên và nói với vẻ hết sức nghiêm trang, “Cháu đã mang rất nhiều tước hiệu, và hầu hết chúng đều cao quý hơn những tước hiệu cháu thừa kế từ ta, và những dinh thự của ta không thể so sánh được với của cháu. Dường như vì lòng rất tự hào đối với những tước hiệu đó, ta sẽ vui mừng nếu có thể để lại những gì ta có cho một người đàn ông vốn không có quá nhiều tước hiệu để anh ta có thể nhớ, và quá nhiều dinh thự thừa kế để anh ta có thể sử dụng. Chúng ta có một gia đình lớn và đông đảo mà ta có thể chọn một người thừa kế từ đó, nhưng ta muốn người thừa kế của ta phải là một người đàn ông ta biết rõ và đặc biệt yêu thích. Em trai cháu có đầy đủ những yêu cầu đó.”
“Cháu rất vui khi nghe thế,” Clayton nói với một nụ cười khuyến khích.
“Và giống như cháu, nó cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, người hiểu và hoàn thành những nghĩa vụ của mình với gia đình và những người phụ thuộc.”
“Phải, nó là thế,” Clayton nói.
“Vì vậy điều bận tâm duy nhất của ta về chỉ định Stephen là người thừa kế là như thế này: Nó thừa kế sự giàu có vốn thuộc về mình, nhưng theo ý kiến của cháu, nó có thể duy trì sự giàu có đó được không? Nó có đủ khả năng và khôn ngoan để quản lý và chăm sóc tốt những dinh thự của ta không?”
“Stephen là tất cả những gì chú cần,” Clayton nói, “và còn hơn thế rất nhiều.”
Khuôn mặt của bá tước vỡ thành một nụ cười, sau đó ông trông phiền muộn và chuyển ánh mắt đến tấm thảm lần nữa. “Ta cho rằng cháu không phản đối kế hoạch của ta hoặc cảm thấy bị xem thường chút nào.” Ông đột nhiên nhìn lên. “Đúng không?”
Nụ cười của Clayton ấm áp và thành thật không thể hiểu nhầm. “Chú hoàn toàn đúng.”
“Tuyệt vời, vậy là xong. Ta sẽ thực hiện những bước cần thiết để đảm bảo rằng Stephen trở thành Bá tước của Langford và Nam tước kết tiếp của Ellingwood, cũng như Tử tước thứ năm của Hargrove.” Ông với lấy chiếc ba toong, chuyển nó sang bên phải và vất vả để đứng lên. Clayton đợi bên cạnh ông, cho ông sĩ diện tự mình xoay xở, nhưng cũng sẵn sàng đưa tay ra để hỗ trợ nếu ông cần.
Khi bá tước đã đứng thẳng dậy và chầm chậm lê bước về phía trước, Clayton lên tiếng mối lo lắng duy nhất của chàng về kế hoạch của Langford. “Chú có chắc chắn có thể chuyển giao tước hiệu của mình cho Stephen một cách hợp pháp không?”
Ông đợi cho đến khi Clayton mở cánh cửa cho mình trước khi trả lời. “Tước hiệu của ta được Vua Henry VII ban cho gia đình chúng ta trong 300 năm qua. Nhờ vào sự thông thái và nhìn xa trông rộng của tổ tiên của chúng ta, Công tước thứ nhất của Claymore, những tước hiệu này bao gồm một ngoại lệ bên ngoài những hàng thừa kế thông thường. Ngoại lệ đó cho phép người sở hữu tước hiệu, nếu không có con, được chọn người thừa kế cho mình, miễn là người thừa kế đó là người nối dõi trực tiếp của một trong những công tước của Claymore. Giống như Stephen.”
Clayton biết không có ngoại lệ được ghi lại như vậy trong tước hiệu của chàng, nhưng vì chưa có một công tước của Claymore nào không có con, kể cả Clayton, hay cha chàng, hay ông nội chàng để bận tâm đến điều đó. Chỉ là tò mò, chàng quyết định sẽ nghiên cứu những tước hiệu khác chàng đang giữ, nhưng lời nhắc nhở lo lắng của bá tước kéo chàng khỏi những suy nghĩ đó.
“Claymore, mặc dù ta không giữ im lặng cho đến khi cháu hứa với ta rằng sẽ giữ cuộc thảo luận của chúng ta hoàn toàn bí mật, tuy nhiên ta tin rằng chúng ta đều hiểu rằng cháu sẽ làm thế.”
“Tất nhiên,” Clayton nói, mặc dù chàng muốn được phép thảo luận vấn đề này với Stephen.
“Ta có lý do hết sức hợp lý cần bảo mật,” bá tước giãy bày khi họ đi đến gần một phòng khách gần mặt trước của ngôi nhà. “Ta sẽ không có một giây phút yên bình nếu một vài những người thừa kế thích hợp trong gia đình ta nghe phong thanh về sự thật rằng ta có kế hoạch chỉ định người thừa kế, thay vì để tước hiệu tự nhiên chuyển giao cho cháu.”
“Chú sẽ không phải chịu đựng điều đó?” Clayton nói, sự chú ý của chàng bị xao nhãng bởi Stephen, người đang đứng cạnh lò sưởi trong phòng khách và nói chuyện với một người đẹp tóc-nâu-nhạt thanh tú.
Khi bá tước không nhận được lời đáp lại nào về lời nhận xét về những người thừa kế khác, ông nhận ra công tước đang bị sao nhãng và nhìn theo hướng ánh mắt của chàng, sau đó ông hỏi, “Cháu có nhận ra cô gái trẻ đang đứng cùng em trai cháu không?”
“Cháu chưa bao giờ gặp cô ấy,” Clayton trả lời.
“À, phải, thực ra cháu gặp rồi” bá tước tranh cãi, nghe có vẻ thích thú với bí mật nho nhỏ của mình. “Cháu còn biết rõ cha cô ấy nữa.” Như để chứng tỏ, ông hất đầu về một góc phòng nơi Công tước của Lansberry đang trò chuyện với Whitney. “Cô gái tóc vàng đó là con gái của Landsberry, Quý cô Emily. Ông ấy giới thiệu cô ấy với ta sáng nay.”
Công tước của Lansberry tóc đen, dáng người thấp và vuông, khuôn mặt có những đường nét thô thiển gần như xấu xí - hai người con trai trông chính xác giống ông ta. Đối với Clayton tin rằng người đàn ông đó đã sinh ra một sắc đẹp tinh tế, yểu điệu như thế là gần như không thể.
Bá tước đoán được suy nghĩ của chàng và cung cấp lời giải thích. “Cô ấy được sinh ra từ cuộc hôn nhân thứ hai của Lansberry. Người vợ thứ hai là con gái của một quý tộc Pháp chỉ bằng nửa tuổi Lansberry và đã chết trong khi sinh nở, ở Pháp, một năm sau đám cưới của họ. Nghĩ đến chuyện đó, có lẽ cháu chưa bao giờ gặp Quý cô Emily thật. Cô ấy nói với ta mới chỉ đến Anh vài dịp.”
“Ông ta giấu cô ấy ở đâu?” Clayton hỏi mà không hề suy nghĩ khi chàng giúp người đàn ông già cả ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái.
“Ta cũng đang băn khoăn,” bá tước thừa nhận với một tiếng cười khoái trá, “nhưng ai có thể đổ lỗi cho ông ta vì cố gắng khóa cô ấy khỏi những gã công tử trẻ và những tên phóng đãng già cả ở Anh cho đến khi cô ấy trưởng thành để chống trả với họ chứ. Khi cháu được giới thiệu với cô ấy, đừng quên chú ý đến mắt của cô ấy. Chúng có màu xanh tím sẫm, ta thề như vậy.”
*****
Clayton đã có rất nhiều cơ hội để quan sát Emily Kendall suốt ngày hôm đó, nhưng chàng thích thú với phản ứng của Stephen hơn nhiều - hay là chính xác hơn là việc hoàn toàn không có phản ứng gì của anh - trước sự hiện diện của Quý cô Emily. Hầu hết các anh chàng trong nhà đều rõ ràng bị cuốn hút bởi cô, và cả hai người bạn của Stephen cũng đang múa may biểu lộ sự quan tâm đến cô. Stephen, ngược lại đang cư xử như anh hầu như không hề chú ý đến sự tồn tại của cô. Thực ra, anh dùng toàn bộ thời gian để tập trung quyến rũ hai cô gái trẻ trong nhóm của mình khi những người hộ tống hai cô đang co cụm quanh Emily. Bởi vì Stephen vốn đã biết hai cô gái đó từ thời thơ ấu, và bình thường vẫn đối xử với họ với thái độ thoải mái của một người anh trai, Clayton thấy hành vi tán tỉnh họ hiện nay của anh đặc biệt trở nên thú vị.
Whitney cũng chú ý đến điều đó và nhận xét với Clayton ngay khi chàng và những người đàn ông khác quay lại với các quý cô quý bà trong phòng khách sau khi đã thưởng thức bữa tiệc rượu và xì gà dành cho đàn ông theo thông lệ sau bữa tối. Luồn tay vào tay của Clayton, nàng tinh ý kéo chàng ra một góc riêng của căn phòng lớn, sau đó nói bằng một giọng buồn cười và khe khẽ, “Chàng có chú ý là Stephen đang gần như phớt lờ Emily không?”
“Có,” Clayton trả lời trong khi quan sát vẻ mặt của Whitney. “Nàng nghĩ gì về cô ấy?”
Whintey ngần ngại, cố gắng vừa thành thật vừa công bằng. “Ừm, cô ấy là tạo vật xinh đẹp nhất mà em từng thấy, và cô ấy có cách cư xử thật đáng yêu, nhưng ở cô ấy toát ra một vẻ...”
“Tự phụ,” Clayton võ đoán.
“Có thể. Nhưng cũng có thể chỉ là cô ấy hơi e thẹn.”
“Từ những gì ta đã thấy, cô ấy dường như không có một chút vấn đề nào trong việc chuyện trò với mọi người.”
“Cô ấy hoàn toàn thoải mái với phụ nữ và những người đàn ông lớn tuổi,” Whitney đồng ý, “và cô ấy thông minh dí dỏm, nhưng em chú ý là cô ấy trở nên khá nghiêm trang với những người bạn của Stephen. Từ những gì cô ấy nói, em suy ra là cô ấy được người họ hàng nào đó nuôi ở Brussel vì vậy cô ấy không biết phản ứng như thế nào trước những kiểu đùa giỡn tinh vi và những cuộc nói chuyện tán tỉnh mà nhóm của Stephen thích thú. Thay vì mang cô ấy về sống ở Anh, cha cô ấy lại chọn đến thăm cô ấy ở Brussel. Cô ấy hầu như không biết mấy về những người anh trai cùng cha khác mẹ và vợ của họ.”
Clayton quan sát Stephen, người đang ngồi với hai cô gái ở cuối phòng đối diện với Emily. “Cô ấy chắc chắn đã gây ấn tượng với Stephen, chàng nói với một tiếng cười khoái trá. “Thực ra, ta chắc là nó có thể nói cho nàng mà không hề phải nhìn quanh, lúc này cô ấy đang ở đâu, và ai đang nói chuyện với cô ấy.”
“Chàng thực sự nghĩ vậy sao?” Whitney hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chắc chắn. Nàng đang chứng kiến phương thức hoạt động tinh tế của đầu óc một người đàn ông thành thạo đang chuẩn bị lao vào một trò chơi mà anh ta đã chơi rất nhiều lần và gần như là một bậc thầy - trò chơi tán tỉnh.”
Whitney đảo mắt phản đối với một nụ cười. “Em đã chứng kiến rất nhiều cuộc tán tỉnh thông thường của Stephen với vô số quý cô trẻ, và chú ấy chưa bao giờ cư xử như thế này. Bình thường, chú ấy sẽ ở ngay đó với những người ngưỡng mộ khác của Emily và chơi ‘trò chơi đó’, chỉ là khôn ngoan và quyến rũ hơn bọn họ.”
“Chính xác,” Clayton đồng ý. “Nhưng lần này, rõ ràng Stephen cho rằng điều quan trọng với nó là cô gái đang bàn đến cần nhận ra ngay từ đầu rằng cô ấy không thể nhầm lẫn nó chỉ như là một cuộc chinh phục nữa trong những cuộc chinh phục dễ dàng ngày hôm nay.”
“Tại sao nó lại rất quan trọng với chú ấy?” Whitney kiên trì hỏi.
“Bởi vì, tình yêu của ta,” chàng nói khi chàng đặt một nụ hôn nhanh lên đỉnh đầu nàng, “Stephen không có ý định rằng đây chỉ là một ‘cuộc tán tỉnh thông thường’ khác của nó. Ta nghĩ nó đã quyết định rằng đây là trò chơi duy nhất mà nó muốn chơi mãi.”
“Điều đó giống như chú ấy quá là bốc đồng, xét đến sự quen biết ngắn ngủi của hai người đấy.”
Để trả lời cho câu hỏi đó, Clayton nhìn nàng trong im lặng với vẻ hiển nhiên, và khi Whitney nhận ra chàng đang nghĩ gì, nàng nén lại một tiếng cười. “Em đang kết luận rằng, khi tính đến vấn đề muốn cưới ai, đàn ông nhà Westmoreland đều bốc đồng một cách đáng sửng sốt?”
“Ta sẽ không nói thế.”
“Chàng sẽ nói gì?”
“Ta sẽ nói rằng chúng ta đánh giá rất chính xác về phụ nữ và chúng ta biết khi gặp một người không những chỉ đặc biệt, mà còn là người dành cho chúng ta. Cho đến lúc đó, không quyền lực nào trên trái đất có thể đẩy chúng ta đến bệ thờ, nhưng một khi chúng ta đã gặp cô ấy, chúng ta không chỉ tự nguyện bước xuống lối đi giữa nhà thờ đó với cô ta, mà còn chúng ta khá quyết tâm để chắc chắn rằng cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta.”
“Cho dù ban đầu cô ấy có thể chống đối như thế nào,” Whitney hoàn chỉnh cho chàng.
“Chính xác.”
Nàng vẫn còn cười trước điều đó khi Stephen rời khỏi nhóm chàng đang ngồi và với tất cả vẻ ngoài hoàn toàn hờ hững, cầm lấy hai ly sâm banh từ một chiếc khay trên bàn. Chàng dừng lại một chút để tán chuyện với mẹ mình, dừng lần nữa để nói chuyện với một người họ hàng xa lớn tuổi, và bằng cách nào đó đi đến lò sưởi nơi Emily đang đứng vừa lúc nhóm người quanh cô tản ra, để lại cô với một người họ hàng lớn tuổi duy nhất.
Thích thú, Whitney quan sát anh mời cô gái một ly rượu, điều làm nàng ngạc nhiên là khi Stephen đưa ly rượu cho cô gái, anh hoàn toàn không nói từ nào. Anh đơn giản chỉ nhìn cô, và nâng ly rượu lên miệng trong khi nhìn cô gái qua vành ly trong một lúc. Emily làm theo - ngoại trừ là cho dù thậm chí cách đến vài thước, Whitney có thể thấy rằng bàn tay của Emily bắt đầu run rẩy khi cô nâng ly lên để uống một ngụm sâm banh.
Vô thức, Whitney nín thở khi Emily hạ ly xuống và dường như không thể dứt khỏi ánh mắt của Stephen. Anh nói gì đó với cô, điều gì đó rất ngắn. Cô ngần ngừ, sau đó mỉm cười, gật đầu và đặt bàn tay lên cánh tay của Stephen.
*****
Từ địa điểm thuận lợi của họ, Whitney và Clayton quan sát Stephen hộ tống cô ra khỏi phòng.
Vì Clayton dường như quá chắc chắn việc Stephen đang nghĩ và làm gì trước đó, Whitney nói nho nhỏ, “Chàng nghĩ chú ấy đang dẫn cô ấy đi đâu?”
“Phòng trưng bày,” Clayton nói mà không hề ngập ngừng. “Nó ở trên tầng hai, sẽ ngăn họ khỏi tầm tai của mọi người dưới đây, nhưng nó cũng có thể nhìn được toàn bộ tầng dưới, có nghĩ là danh tiếng của cô ấy sẽ không bị hoen ố và cha cô ấy sẽ không phải lo lắng.”
Để nhìn thấy phòng trưng bày, người ta phải đi đến cửa phòng khách, nhưng nó có thể bị không nhìn thấy từ nơi Whitney đứng. “Chàng không thể quá chắc chắn là chú ấy đưa cô ấy đến đó,” Whitney nói.
“Nàng có muốn làm một cuộc cá cược nho nhỏ không?”
“Chàng đang nghĩ đến bao nhiêu?” Whitney hỏi ngược lại.
Ngả người sang, Clayton thì thầm với nàng về phần thưởng chàng đang nghĩ nếu nàng thua cuộc, và một màu hồng lan trên gò má nàng, nhưng nụ cười của nàng chứa đầy tình yêu và sự ấm áp.
Không đợi quyết định của nàng, Clayton đưa tay ra cho nàng. Whitney đặt tay lên đó và đi theo chàng đến ngưỡng cửa phòng khách.
Nàng thua cược.
Đến cuối Tháng Chín, toàn bộ giới thượng lưu đang đợi một lời tuyên bố đính hôn giữa Stephen Westmoreland và con gái của Công tước vùng Lansberry. Trong sổ cá cược ở câu lạc bộ White, tỷ lệ cá cược là 25 ăn 1 rằng cuộc đính hôn sẽ được tuyên bố trước cuối năm nay. Tháng Mười, tỷ lệ này hạ xuống còn 20 ăn 1 khi Công tước và Quý cô Emily rời Anh đến Tây Ban Nha 2 tháng.
“Tất nhiên,” Whitney nói với một nụ cười trìu mến với người đàn ông già cả. “Cháu muốn tìm Stephen và những người bạn của chú ấy,” nàng thêm vào khi nàng bắt đầu đi khỏi để tìm kiếm Stephen trong vườn.
Langford đặt bàn tay trái đang tựa vào cửa lên cánh tay của Clayton để trợ sức. “Phu nhân của cháu không chỉ rất xinh đẹp và còn rất tốt. Nó đã dành nhiều tiếng đồng hồ với ta hôm qua, lắng nghe ta nhai đi nhai lại về những nghiên cứu triết học cổ đại.” Hấp háy mắt ông nói thêm, “Không chỉ thế, nó thực hiện một nỗ lực đáng ngưỡng mộ để giả vờ bị thu hút vào chủ đề và vào ta. Khiến ta cảm thấy mình trẻ hơn 20 tuổi!”
“Vợ cháu có cùng tác động như vậy đối với cháu,” Clayton nói đùa khi chàng từ từ dẫn vị bá tước già vào căn phòng duy nhất trong tầng mà chàng chắc chắn không có ai.
“Nếu cháu trẻ hơn 20 tuổi, cháu vẫn là một cậu nhóc không có kinh nghiệm.”
“Đó chính xác là ý cháu,” Clayton vui vẻ nói.
Sau khi vị bá tước thoải mái ngồi trong căn phòng nhỏ nơi Clayton vừa gặp mẹ chàng trước đó, Clayton ngồi đối diện với ông. Khi bá tước dường như không biết bắt đầu như thế nào, Clayton mở đầu giúp. “Chú nói vấn đề khẩn cấp?”
Langford trao cho chàng một cái nhìn buồn bã. “Ở tuổi của ta, Claymore, mọi việc đều khẩn cấp. Cuộc đời vĩnh cửu có thể bắt đầu từ ngày mai,” ông thêm vào, miễn cho Clayton sự cần thiết phải an ủi không thật rằng bá tước vẫn còn nhiều năm tháng ở phía trước bằng cách đi thẳng vào vấn đề muốn trao đổi. “Ta muốn nói với cháu về em trai cháu.”
Clayton che giấu sự ngạc nhiên và gật đầu để ông tiếp tục.
“Ta luôn nghĩ đến cháu như một bức tường thành của gia đình, và chúng ta đều biết rằng cháu có một biệt tài trong những khoản đầu tư sinh lợi, những khoản đầu tư đã nhân sự giàu có của cháu rất nhiều lần.”
Ông dừng lại, nhưng Clayton chỉ nhướng mày, không khẳng định cũng không phủ định.
“Ta biết thông tin của ta trong vấn đề đó là chính xác,” bá tước nói, tỏ vẻ rất có lỗi trước một chủ đề nhạy cảm mà ông buộc phải nói ra. Với sự tế nhị nhất có thể, ông nói, “Cho đến gần đây, ta hiểu rằng tài sản thừa kế của Stephen cũng nằm trong bàn tay năng lực của cháu, vì vậy, ta hiển nhiên cho rằng, cũng như ta, Stephen không có đầu óc cho chuyện tiền bạc. Đúng không?”
Nếu bá tước không phải một người họ hàng rõ ràng là đã quá già và rất ốm yếu, Clayton đã đặt một dấu chấm hết cho chủ đề xúc phạm này. “Không, điều đó không đúng,” chàng nói khá cứng rắn.
Bá tước hiểu ẩn ý khiển trách trong giọng nói của người đàn ông kia, nhưng vẫn đeo đuổi. “Có phải sự thật là, Stephen đã có một loạt những thương vụ đầu tư mạo hiểm và khoa trương, nhưng kết quả thì thu lợi khá tốt? Ta đã nghe một số lời đồn thổi ở câu lạc bộ khiến ta nghĩ điều này là thật, nhưng ta cần nghe từ cháu. Cháu có thể nói với ta đấy là sự thật hay tin đồn không?”
“Không nếu không có lý do hợp lý.”
“Ta muốn tin đó là thật, nhưng ta cần biết chắc chắn.”
“Vậy hãy nói chuyện với Stephen.”
Bá tước lắc đầu. “Ta không thể làm thấy, bởi vì ta không thể nói với nó lý do ta muốn biết.”
“Trong trường hợp đó, rõ ràng cuộc thảo luận này đã đi đến hồi bế tắc,” Clayton nói.
“Vậy được, ta sẽ giải thích lý do cho câu hỏi của ta, nhưng cuộc nói chuyện này phải giữ trong bí mật tuyệt đối.”
“Cháu không thể nghĩ có chuyện gì chú có thể nói có thể xui khiến cháu thảo luận về những thương vụ tài chính riêng tư của Stephen với bất kỳ ai, ngay cả chú, thưa bá tước,” Clayton cứng rắn nói và chuẩn bị đứng lên.
“Nếu thực sự Stephen giàu có như lời đồn, và nếu nó gánh lấy nghĩa vụ làm tăng sự giàu có đó một cách thành công. Ta muốn lập nó làm người thừa kế hợp pháp của ta.”
Vẻ mặt của Clayton tan thành một nụ cười nhăn nhó khi chàng từ từ ngồi xuống. “Cháu tin rằng chú chưa đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn thích hợp.”
“Nếu ta lập Stephen là người thừa kế, nó sẽ thừa kế rất ít đất đai và gần như không có lợi tức. Rất lâu trước đây, nhánh gia đình ta cũng giàu có như gia đình cháu, nhưng tổ tiên của ta có rất ít sự khôn ngoan, tầm nhìn và hoàn toàn không có sở trường duy trì sự giàu có của mình. Kết quả là, ‘những dinh thự của ta’ đang ở trong tình trạng không được sửa chữa và thực tế là vô giá trị, nhưng những tước hiệu mà ta đang giữ rất cổ và có uy thế. Nếu ta chết mà không thực hiện những thủ tục chính thức để thay đổi kết quả, thì những tước hiệu và đất đai của ta nghiễm nhiên sẽ chuyển qua cháu. Cho đến gần đây có những lời đồn khiến ta nghĩ rằng Stephen có thể có tài năng về quản lý tiền bạc, ta đã thỏa nguyện để cháu kế thừa ta. Với việc để cháu thừa kế, ta có thể cậy nhờ ý thức tránh nhiệm - cũng như sự giàu có của cháu - để duy trì những tài sản sở hữu của ta và đưa chúng vào tình trạng sửa chữa tốt hơn ta có thể làm.”
Như thể ông không chắc chắn để tiếp tục như thế nào, ông dừng lại, quan sát hình ảnh những cây nho trên tấm thảm dưới chân, sau đó ông chuyển cây ba toong từ nơi đang để bên cạnh hông phải sang bên trái. Cuối cùng, ông ngẩng đầu lên và nói với vẻ hết sức nghiêm trang, “Cháu đã mang rất nhiều tước hiệu, và hầu hết chúng đều cao quý hơn những tước hiệu cháu thừa kế từ ta, và những dinh thự của ta không thể so sánh được với của cháu. Dường như vì lòng rất tự hào đối với những tước hiệu đó, ta sẽ vui mừng nếu có thể để lại những gì ta có cho một người đàn ông vốn không có quá nhiều tước hiệu để anh ta có thể nhớ, và quá nhiều dinh thự thừa kế để anh ta có thể sử dụng. Chúng ta có một gia đình lớn và đông đảo mà ta có thể chọn một người thừa kế từ đó, nhưng ta muốn người thừa kế của ta phải là một người đàn ông ta biết rõ và đặc biệt yêu thích. Em trai cháu có đầy đủ những yêu cầu đó.”
“Cháu rất vui khi nghe thế,” Clayton nói với một nụ cười khuyến khích.
“Và giống như cháu, nó cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, người hiểu và hoàn thành những nghĩa vụ của mình với gia đình và những người phụ thuộc.”
“Phải, nó là thế,” Clayton nói.
“Vì vậy điều bận tâm duy nhất của ta về chỉ định Stephen là người thừa kế là như thế này: Nó thừa kế sự giàu có vốn thuộc về mình, nhưng theo ý kiến của cháu, nó có thể duy trì sự giàu có đó được không? Nó có đủ khả năng và khôn ngoan để quản lý và chăm sóc tốt những dinh thự của ta không?”
“Stephen là tất cả những gì chú cần,” Clayton nói, “và còn hơn thế rất nhiều.”
Khuôn mặt của bá tước vỡ thành một nụ cười, sau đó ông trông phiền muộn và chuyển ánh mắt đến tấm thảm lần nữa. “Ta cho rằng cháu không phản đối kế hoạch của ta hoặc cảm thấy bị xem thường chút nào.” Ông đột nhiên nhìn lên. “Đúng không?”
Nụ cười của Clayton ấm áp và thành thật không thể hiểu nhầm. “Chú hoàn toàn đúng.”
“Tuyệt vời, vậy là xong. Ta sẽ thực hiện những bước cần thiết để đảm bảo rằng Stephen trở thành Bá tước của Langford và Nam tước kết tiếp của Ellingwood, cũng như Tử tước thứ năm của Hargrove.” Ông với lấy chiếc ba toong, chuyển nó sang bên phải và vất vả để đứng lên. Clayton đợi bên cạnh ông, cho ông sĩ diện tự mình xoay xở, nhưng cũng sẵn sàng đưa tay ra để hỗ trợ nếu ông cần.
Khi bá tước đã đứng thẳng dậy và chầm chậm lê bước về phía trước, Clayton lên tiếng mối lo lắng duy nhất của chàng về kế hoạch của Langford. “Chú có chắc chắn có thể chuyển giao tước hiệu của mình cho Stephen một cách hợp pháp không?”
Ông đợi cho đến khi Clayton mở cánh cửa cho mình trước khi trả lời. “Tước hiệu của ta được Vua Henry VII ban cho gia đình chúng ta trong 300 năm qua. Nhờ vào sự thông thái và nhìn xa trông rộng của tổ tiên của chúng ta, Công tước thứ nhất của Claymore, những tước hiệu này bao gồm một ngoại lệ bên ngoài những hàng thừa kế thông thường. Ngoại lệ đó cho phép người sở hữu tước hiệu, nếu không có con, được chọn người thừa kế cho mình, miễn là người thừa kế đó là người nối dõi trực tiếp của một trong những công tước của Claymore. Giống như Stephen.”
Clayton biết không có ngoại lệ được ghi lại như vậy trong tước hiệu của chàng, nhưng vì chưa có một công tước của Claymore nào không có con, kể cả Clayton, hay cha chàng, hay ông nội chàng để bận tâm đến điều đó. Chỉ là tò mò, chàng quyết định sẽ nghiên cứu những tước hiệu khác chàng đang giữ, nhưng lời nhắc nhở lo lắng của bá tước kéo chàng khỏi những suy nghĩ đó.
“Claymore, mặc dù ta không giữ im lặng cho đến khi cháu hứa với ta rằng sẽ giữ cuộc thảo luận của chúng ta hoàn toàn bí mật, tuy nhiên ta tin rằng chúng ta đều hiểu rằng cháu sẽ làm thế.”
“Tất nhiên,” Clayton nói, mặc dù chàng muốn được phép thảo luận vấn đề này với Stephen.
“Ta có lý do hết sức hợp lý cần bảo mật,” bá tước giãy bày khi họ đi đến gần một phòng khách gần mặt trước của ngôi nhà. “Ta sẽ không có một giây phút yên bình nếu một vài những người thừa kế thích hợp trong gia đình ta nghe phong thanh về sự thật rằng ta có kế hoạch chỉ định người thừa kế, thay vì để tước hiệu tự nhiên chuyển giao cho cháu.”
“Chú sẽ không phải chịu đựng điều đó?” Clayton nói, sự chú ý của chàng bị xao nhãng bởi Stephen, người đang đứng cạnh lò sưởi trong phòng khách và nói chuyện với một người đẹp tóc-nâu-nhạt thanh tú.
Khi bá tước không nhận được lời đáp lại nào về lời nhận xét về những người thừa kế khác, ông nhận ra công tước đang bị sao nhãng và nhìn theo hướng ánh mắt của chàng, sau đó ông hỏi, “Cháu có nhận ra cô gái trẻ đang đứng cùng em trai cháu không?”
“Cháu chưa bao giờ gặp cô ấy,” Clayton trả lời.
“À, phải, thực ra cháu gặp rồi” bá tước tranh cãi, nghe có vẻ thích thú với bí mật nho nhỏ của mình. “Cháu còn biết rõ cha cô ấy nữa.” Như để chứng tỏ, ông hất đầu về một góc phòng nơi Công tước của Lansberry đang trò chuyện với Whitney. “Cô gái tóc vàng đó là con gái của Landsberry, Quý cô Emily. Ông ấy giới thiệu cô ấy với ta sáng nay.”
Công tước của Lansberry tóc đen, dáng người thấp và vuông, khuôn mặt có những đường nét thô thiển gần như xấu xí - hai người con trai trông chính xác giống ông ta. Đối với Clayton tin rằng người đàn ông đó đã sinh ra một sắc đẹp tinh tế, yểu điệu như thế là gần như không thể.
Bá tước đoán được suy nghĩ của chàng và cung cấp lời giải thích. “Cô ấy được sinh ra từ cuộc hôn nhân thứ hai của Lansberry. Người vợ thứ hai là con gái của một quý tộc Pháp chỉ bằng nửa tuổi Lansberry và đã chết trong khi sinh nở, ở Pháp, một năm sau đám cưới của họ. Nghĩ đến chuyện đó, có lẽ cháu chưa bao giờ gặp Quý cô Emily thật. Cô ấy nói với ta mới chỉ đến Anh vài dịp.”
“Ông ta giấu cô ấy ở đâu?” Clayton hỏi mà không hề suy nghĩ khi chàng giúp người đàn ông già cả ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái.
“Ta cũng đang băn khoăn,” bá tước thừa nhận với một tiếng cười khoái trá, “nhưng ai có thể đổ lỗi cho ông ta vì cố gắng khóa cô ấy khỏi những gã công tử trẻ và những tên phóng đãng già cả ở Anh cho đến khi cô ấy trưởng thành để chống trả với họ chứ. Khi cháu được giới thiệu với cô ấy, đừng quên chú ý đến mắt của cô ấy. Chúng có màu xanh tím sẫm, ta thề như vậy.”
*****
Clayton đã có rất nhiều cơ hội để quan sát Emily Kendall suốt ngày hôm đó, nhưng chàng thích thú với phản ứng của Stephen hơn nhiều - hay là chính xác hơn là việc hoàn toàn không có phản ứng gì của anh - trước sự hiện diện của Quý cô Emily. Hầu hết các anh chàng trong nhà đều rõ ràng bị cuốn hút bởi cô, và cả hai người bạn của Stephen cũng đang múa may biểu lộ sự quan tâm đến cô. Stephen, ngược lại đang cư xử như anh hầu như không hề chú ý đến sự tồn tại của cô. Thực ra, anh dùng toàn bộ thời gian để tập trung quyến rũ hai cô gái trẻ trong nhóm của mình khi những người hộ tống hai cô đang co cụm quanh Emily. Bởi vì Stephen vốn đã biết hai cô gái đó từ thời thơ ấu, và bình thường vẫn đối xử với họ với thái độ thoải mái của một người anh trai, Clayton thấy hành vi tán tỉnh họ hiện nay của anh đặc biệt trở nên thú vị.
Whitney cũng chú ý đến điều đó và nhận xét với Clayton ngay khi chàng và những người đàn ông khác quay lại với các quý cô quý bà trong phòng khách sau khi đã thưởng thức bữa tiệc rượu và xì gà dành cho đàn ông theo thông lệ sau bữa tối. Luồn tay vào tay của Clayton, nàng tinh ý kéo chàng ra một góc riêng của căn phòng lớn, sau đó nói bằng một giọng buồn cười và khe khẽ, “Chàng có chú ý là Stephen đang gần như phớt lờ Emily không?”
“Có,” Clayton trả lời trong khi quan sát vẻ mặt của Whitney. “Nàng nghĩ gì về cô ấy?”
Whintey ngần ngại, cố gắng vừa thành thật vừa công bằng. “Ừm, cô ấy là tạo vật xinh đẹp nhất mà em từng thấy, và cô ấy có cách cư xử thật đáng yêu, nhưng ở cô ấy toát ra một vẻ...”
“Tự phụ,” Clayton võ đoán.
“Có thể. Nhưng cũng có thể chỉ là cô ấy hơi e thẹn.”
“Từ những gì ta đã thấy, cô ấy dường như không có một chút vấn đề nào trong việc chuyện trò với mọi người.”
“Cô ấy hoàn toàn thoải mái với phụ nữ và những người đàn ông lớn tuổi,” Whitney đồng ý, “và cô ấy thông minh dí dỏm, nhưng em chú ý là cô ấy trở nên khá nghiêm trang với những người bạn của Stephen. Từ những gì cô ấy nói, em suy ra là cô ấy được người họ hàng nào đó nuôi ở Brussel vì vậy cô ấy không biết phản ứng như thế nào trước những kiểu đùa giỡn tinh vi và những cuộc nói chuyện tán tỉnh mà nhóm của Stephen thích thú. Thay vì mang cô ấy về sống ở Anh, cha cô ấy lại chọn đến thăm cô ấy ở Brussel. Cô ấy hầu như không biết mấy về những người anh trai cùng cha khác mẹ và vợ của họ.”
Clayton quan sát Stephen, người đang ngồi với hai cô gái ở cuối phòng đối diện với Emily. “Cô ấy chắc chắn đã gây ấn tượng với Stephen, chàng nói với một tiếng cười khoái trá. “Thực ra, ta chắc là nó có thể nói cho nàng mà không hề phải nhìn quanh, lúc này cô ấy đang ở đâu, và ai đang nói chuyện với cô ấy.”
“Chàng thực sự nghĩ vậy sao?” Whitney hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chắc chắn. Nàng đang chứng kiến phương thức hoạt động tinh tế của đầu óc một người đàn ông thành thạo đang chuẩn bị lao vào một trò chơi mà anh ta đã chơi rất nhiều lần và gần như là một bậc thầy - trò chơi tán tỉnh.”
Whitney đảo mắt phản đối với một nụ cười. “Em đã chứng kiến rất nhiều cuộc tán tỉnh thông thường của Stephen với vô số quý cô trẻ, và chú ấy chưa bao giờ cư xử như thế này. Bình thường, chú ấy sẽ ở ngay đó với những người ngưỡng mộ khác của Emily và chơi ‘trò chơi đó’, chỉ là khôn ngoan và quyến rũ hơn bọn họ.”
“Chính xác,” Clayton đồng ý. “Nhưng lần này, rõ ràng Stephen cho rằng điều quan trọng với nó là cô gái đang bàn đến cần nhận ra ngay từ đầu rằng cô ấy không thể nhầm lẫn nó chỉ như là một cuộc chinh phục nữa trong những cuộc chinh phục dễ dàng ngày hôm nay.”
“Tại sao nó lại rất quan trọng với chú ấy?” Whitney kiên trì hỏi.
“Bởi vì, tình yêu của ta,” chàng nói khi chàng đặt một nụ hôn nhanh lên đỉnh đầu nàng, “Stephen không có ý định rằng đây chỉ là một ‘cuộc tán tỉnh thông thường’ khác của nó. Ta nghĩ nó đã quyết định rằng đây là trò chơi duy nhất mà nó muốn chơi mãi.”
“Điều đó giống như chú ấy quá là bốc đồng, xét đến sự quen biết ngắn ngủi của hai người đấy.”
Để trả lời cho câu hỏi đó, Clayton nhìn nàng trong im lặng với vẻ hiển nhiên, và khi Whitney nhận ra chàng đang nghĩ gì, nàng nén lại một tiếng cười. “Em đang kết luận rằng, khi tính đến vấn đề muốn cưới ai, đàn ông nhà Westmoreland đều bốc đồng một cách đáng sửng sốt?”
“Ta sẽ không nói thế.”
“Chàng sẽ nói gì?”
“Ta sẽ nói rằng chúng ta đánh giá rất chính xác về phụ nữ và chúng ta biết khi gặp một người không những chỉ đặc biệt, mà còn là người dành cho chúng ta. Cho đến lúc đó, không quyền lực nào trên trái đất có thể đẩy chúng ta đến bệ thờ, nhưng một khi chúng ta đã gặp cô ấy, chúng ta không chỉ tự nguyện bước xuống lối đi giữa nhà thờ đó với cô ta, mà còn chúng ta khá quyết tâm để chắc chắn rằng cô ấy sẽ đi cùng với chúng ta.”
“Cho dù ban đầu cô ấy có thể chống đối như thế nào,” Whitney hoàn chỉnh cho chàng.
“Chính xác.”
Nàng vẫn còn cười trước điều đó khi Stephen rời khỏi nhóm chàng đang ngồi và với tất cả vẻ ngoài hoàn toàn hờ hững, cầm lấy hai ly sâm banh từ một chiếc khay trên bàn. Chàng dừng lại một chút để tán chuyện với mẹ mình, dừng lần nữa để nói chuyện với một người họ hàng xa lớn tuổi, và bằng cách nào đó đi đến lò sưởi nơi Emily đang đứng vừa lúc nhóm người quanh cô tản ra, để lại cô với một người họ hàng lớn tuổi duy nhất.
Thích thú, Whitney quan sát anh mời cô gái một ly rượu, điều làm nàng ngạc nhiên là khi Stephen đưa ly rượu cho cô gái, anh hoàn toàn không nói từ nào. Anh đơn giản chỉ nhìn cô, và nâng ly rượu lên miệng trong khi nhìn cô gái qua vành ly trong một lúc. Emily làm theo - ngoại trừ là cho dù thậm chí cách đến vài thước, Whitney có thể thấy rằng bàn tay của Emily bắt đầu run rẩy khi cô nâng ly lên để uống một ngụm sâm banh.
Vô thức, Whitney nín thở khi Emily hạ ly xuống và dường như không thể dứt khỏi ánh mắt của Stephen. Anh nói gì đó với cô, điều gì đó rất ngắn. Cô ngần ngừ, sau đó mỉm cười, gật đầu và đặt bàn tay lên cánh tay của Stephen.
*****
Từ địa điểm thuận lợi của họ, Whitney và Clayton quan sát Stephen hộ tống cô ra khỏi phòng.
Vì Clayton dường như quá chắc chắn việc Stephen đang nghĩ và làm gì trước đó, Whitney nói nho nhỏ, “Chàng nghĩ chú ấy đang dẫn cô ấy đi đâu?”
“Phòng trưng bày,” Clayton nói mà không hề ngập ngừng. “Nó ở trên tầng hai, sẽ ngăn họ khỏi tầm tai của mọi người dưới đây, nhưng nó cũng có thể nhìn được toàn bộ tầng dưới, có nghĩ là danh tiếng của cô ấy sẽ không bị hoen ố và cha cô ấy sẽ không phải lo lắng.”
Để nhìn thấy phòng trưng bày, người ta phải đi đến cửa phòng khách, nhưng nó có thể bị không nhìn thấy từ nơi Whitney đứng. “Chàng không thể quá chắc chắn là chú ấy đưa cô ấy đến đó,” Whitney nói.
“Nàng có muốn làm một cuộc cá cược nho nhỏ không?”
“Chàng đang nghĩ đến bao nhiêu?” Whitney hỏi ngược lại.
Ngả người sang, Clayton thì thầm với nàng về phần thưởng chàng đang nghĩ nếu nàng thua cuộc, và một màu hồng lan trên gò má nàng, nhưng nụ cười của nàng chứa đầy tình yêu và sự ấm áp.
Không đợi quyết định của nàng, Clayton đưa tay ra cho nàng. Whitney đặt tay lên đó và đi theo chàng đến ngưỡng cửa phòng khách.
Nàng thua cược.
Đến cuối Tháng Chín, toàn bộ giới thượng lưu đang đợi một lời tuyên bố đính hôn giữa Stephen Westmoreland và con gái của Công tước vùng Lansberry. Trong sổ cá cược ở câu lạc bộ White, tỷ lệ cá cược là 25 ăn 1 rằng cuộc đính hôn sẽ được tuyên bố trước cuối năm nay. Tháng Mười, tỷ lệ này hạ xuống còn 20 ăn 1 khi Công tước và Quý cô Emily rời Anh đến Tây Ban Nha 2 tháng.
Bình luận truyện