Chương 8: Chương 8: “PHÒNG SĂN SÓC ĐẶC BIỆT”
Cả 3 người bàng hoàng. Khang nhanh chóng lao đến lay Phong
- Đừng đụng vào !!
Kris lập tức hét lên ngăn lại. Nhìn cây giáo đâm sâu vào sườn trái của Phong mà lòng nó đau như cắt. Vết thương này không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu sơ ý chạm vào có thể khiến cho hắn bị tàn phế
- Gọi cấp cứu đi
……
Sau 2 tiếng trong phòng phẫu thuật thì Phong được chuyển sang phòng bệnh
- Có nhầm lẫn không, tôi muốn phòng VIP
Khang nói như gào vào mặt vị bác sĩ. Ông khẽ đẩy gọng kính lên, giọng có chút run
- Nhưng..thưa cậu Hoàng…, hiện giờ bệnh viện đã kín phòng hết rồi, mong cậu hãy thông cảm
Khang thở dài. Cậu biết không thể có sự ưu ái trong bệnh viện, nhưng cậu muốn Phong có thể dưỡng bệnh được tốt nhất
- Vậy ít ra cũng phải cho tôi phòng riêng chứ, sao có thể cho bạn thân nhất của tôi ở chung phòng bệnh với người khác hả? Mà còn là…bệnh nhân nữ nữa
Không cần nghĩ cũng biết sẽ ra sao nếu để một đứa con gái nằm cùng phòng với Phong. Vị bác sĩ già bối rối không biết phải thuyết phục như thế nào
- Được rồi, cứ quyết định vậy đi
Kris lạnh lùng lên tiếng rồi quay bước đi. Lin và Khang muốn ý kiến thêm cũng không được. Ông bác sĩ thờ phào…
4 khuôn mặt đập vào mắt Phong khi hắn vừa mở mắt. Ánh sáng mặt trời chói chang khiến hắn khẽ nheo mắt lại. Rồi lại mở ra. Vẫn là 4 khuôn mặt kia. Là con gái. Lạ hoắc
- Này anh ấy tỉnh rồi này
- Trời ơi ảnh đẹp kinh khủng
- Ừ ừ tao ngắm mấy ngày rồi chẳng chán
- …..
Tiếng con gái nói chuyện lao xao. Ồn ào quá. Phong nhăn mặt lại
Tiếng mở cửa vang lên. 4 người kia chẳng ai buồn nhìn xem ai đến, mắt cứ dính chặt vào khuôn mặt hoàn mĩ
- Này biến hết đi. Đừng làm phiền anh Phong
Lin lao đến đuổi 4 đứa con gái kia. Tụi nó bĩu môi
- Cô có phải bạn gái ảnh đâu
- Cô có quyền gì chứ?
- Chẳng đủ tư cách đâu
Lin cười khinh khỉnh
- Vậy các cô có tư cách sao? Mặt xấu như thế, đến ngắm ảnh cũng còn chưa đủ Level ấy chứ
Nói rồi quay người bước đi, để cho đám đằng sau tức nổ đom đóm.
- Mấy ngày rồi?
Phong lạnh nhạt hỏi. Chống tay ngồi dậy, vùng bụng bên trái khẽ nhói lên
- 2 ngày. Mày phải nằm ít nhất một tuần nữa
Vừa nói Khang vừa đưa cho hắn một tờ báo
“Khu nhà cũ của trường E.K do kiến trúc quá cũ đã bị sập. May mắn là không học sinh nào bị thương. Sắp tới chính quyền sẽ tiến hành san bằng hoàn toàn khu vực đó để đảm bảo sự an toàn cho các học sinh…”
Khang đã nhanh chóng bịt miệng phía bệnh viện việc Phong bị thương. Tụi nó đều không muốn có thêm rắc rối nào. Phong thảy tờ bào lên bàn, mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ. Khang cũng ngồi xuống, lấy điện thoại ra bấm liên tục. Lin vui vẻ ngồi gọt…cà rốt
Một người bước vào phòng. Là con gái. Mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt thon nhỏ, cô ấy rất xinh đẹp. Mọi ánh mắt trong phòng đều nhìn cô, trừ Phong và Lin
- A, Phi Phi
- Cậu đến rồi hả?
- ….
Mấy đứa giường bên cạnh kêu lên. Cô gái tên Phi Phi nở nụ cười tiến đến, đặt giỏ trái cây lên bàn
- Anh Phong
Lin đưa củ cà rốt về phía Phong. Hắn chẳng buồn quay lại
- Cô tâm thần àh? Ai lại gọt cà rốt cho bệnh nhân hả?
Khang kinh ngạc hét lên. Có tiếng cười chế nhạo từ giường bên
- Thứ nhất, tôi không tâm thần, chỉ hơi điên thôi. Thứ hai, là tôi gọt chứ ai mà còn hỏi
Lin hồn nhiên nghểnh cổ ra đáp lại. Trong lúc Khang và Lin đang hăng say đấu võ mồm thì
- Này
Phi Phi chìa quả táo đã được gọt đẹp mắt về phía Phong, bọn bạn của cô ta chăm chú quan sát. Phi Phi là hotgirl của trường, sắc đẹp gần như chẳng ai bì được, kể cả hotgirl của E.K – Phương Khả Vy. Dáng lại chuẩn, phong cách ăn mặc rất style, chắc chắn anh chàng kia mà nhìn thấy sẽ đổ ngay lập tức. Tuy có chút ghen tị nhưng nếu Phong đổ thì chúng sẽ được dịp lên mặt với Lin.
Nhưng..
…hắn vẫn chẳng buồn quay lại
Phi Phi có chút xấu hổ, rụt tay về và quay lại giường bên kia. Bọn bạn cô ta cười chữa ngượng cho cô nhưng thật ra trong lòng cũng hả hê lắm
- Phải rồi người đẹp như thế thì chỉ để ngắm thôi
- Bọn mày không đọc truyện sao? Thường thì những anh chàng đẹp trai lạnh lùng thế này thường thích mấy nhỏ ngây thơ, yêu đời, vui tính gì đó, nói chung là đối lập hoàn toàn với ảnh ấy
- Haha phải rồi, và thường mấy nhỏ đó chỉ dễ thương thôi chứ không thuộc dạng xinh đẹp như Phi Phi
- Mà tao nghĩ ảnh chưa có bạn gái đâu. 2 ngày nay toàn thấy anh cute kia với con nhỏ khùng thôi, Bạn gái gì lại bỏ người bạn trai hoàn hảo như vậy không lo lắng chăm sóc chứ?
- …..
Tiếng nói chuyện, cãi vả vang lên khắp phỏng bệnh. Đúng là một buổi sáng ồn ào…
2 hôm sau
Khang và Lin lại đến như mọi khi. Nhưng giưởng bệnh bên cạnh thì không còn là 4 người nữa, mà là 8 người, có cả cô Phi Phi kia. Người này rỉ tai ngưởi kia thế là càng lúc càng nhiều người vào “thăm bệnh” (ngắm Phong ka thì có). Không cần nói cũng biết Khang và Lin khó chịu thế nào, nhưng không thể cấm người ta vào thăm bệnh được. Không chỉ bệnh nhân và người thăm bệnh, mà cả y tá bác sĩ cũng “đặc biệt” quan tâm đến phòng 405
- Thục Liên, đo nhiệt độ
- Thục Liên, nhịp tim thế nào?
- Thục Liên, có thấy khó chịu gì không?
- …….
Cứ 5 phút là đến khám một lần, vì Phong không thích bị chạm vào người và lại cũng chẳng có ai gan đến gần hắn nên toàn mượn cớ khám cho bệnh nhân giường bên cạnh.
Phong nhập viện 4 ngày, tính cả 2 ngày nằm mê man. Hằng ngày vẫn có đống người phải ghé vài lần để ngắm cho thỏa thích dù khuôn mặt hắn vẫn chẳng có biểu càm gì khác ngoài vẻ mặt lạnh tanh.…
Cửa phòng mở. Thục Liên mở hé mắt. Là một người con gái. Liếc nhìn đồng hồ. Mới 6h sáng. Không ngờ mới sáng sớm mà đã có người đến ngắm. Người con gái đó lại bên giường của Phong, xoay lưng về phía Liên, kéo ghế ngồi xuống. Và cô ấy cứ lặng lẽ ngồi im…
7h sáng
Thục Liên thức dậy. Nhìn qua giường bên cạnh. Cô gái kia vẫn ngồi ở đó. Cô ta bĩu môi, đúng là mày dày trơ trẽn mà ngắm người ta đến 1 tiếng đồng hổ (nhìn lại mình đi nội). Vài người bạn của cô ta vào “thăm” như thường lệ
- Ồ lại người mới àh?
- Ừ, mới sáng bảnh mắt đã vào rồi
- Thấy hôm nay tao trang điểm thế nào?
- Hình như đậm hơn hôm qua
- Ừ vậy mới đẹp
- Thôi dù mày có trát đầy phấn lên mặt ảnh cũng không thèm nhìn đâu, Phi Phi ảnh còn không liếc nhìn kìa
- Mấy hôm nay đứa nào cũng cố tình nói chuyện dễ thương, ngây thơ, giỡn lớn tiếng mong ảnh chú ý một chút cũng chẳng được, thậm chí một cái nhăn mặt cũng chẳng có
- ……
Đám con gái cứ thi nhau than thở tán dóc. Lại ồn ào. Phong khẽ cựa mình
- Này ảnh dậy rồi kìa
- Hôm nay cũng đẹp trai quá
- Sao con nhỏ kia chưa biến đi, che hết tầm ngắm của tao rồi
- Mặt dầy hết cỡ
- Ảnh thể nào cũng làm ngơ nó cho xem
- …..
Phong mở mắt. Nhìn người con gái trước mặt. Mặt vẫn lạnh tanh. 2 người cứ nhìn nhau. Rồi hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt nó
- Đến rồi !
Giọng nói tuy vẫn lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng, Kris không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Phong chống tay ngồi dậy
- Rửa mặt đi, có đem đồ ăn sáng đây
Hắn khẽ gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh. Tất cả đám con gái bên giường kia miệng ngoác cả ra
- Bạn gái ảnh hả?
- Chẳng biết nữa, không thấy mặt mũi gì hết
- ….
15 phút sau Phong bước ra. Kris vẫn chống tay lên giường suy nghĩ gì đó. Phong choàng tay lên cổ nó, kề sát mặt
- Nghĩ gì thế?
Kris hơi giật mình, mỉm cười nói
- Không
Rồi nó với tay lấy hộp cháo
- Đây
Phong mở ra, mùi cháo trứng thơm phức bay ngập phòng. Kris nhìn Phong ăn, mặt có chút căng thẳng
- Thế nào?
- Ùm…hơi lạc
- Không thể nào
- Không tin thì ăn thử xem
Kris nhớ đã nêm rất vừa miệng mà. Nó chồm người qua, Phong nhanh chóng hôn lên môi Kris rồi cười ma mãnh
- Hết lạc rồi
Kris mặt đỏ bừng, dù là một nụ hôn thoáng qua nhưng cũng khiến tim nó đập loạn xạ. Nhưng có lẽ tim đập nhanh nhất là đám con gái kia. Chứng kiến từ đầu đến cuối, thấy từng cử chỉ lời nói của Phong đối với người con gái kia, hi vọng của tụi kia hoàn toản bị dập tắt. Rồi khi thấy nụ cười hắn dành cho nó, tụi kia như muốn vỡ tim.
“Chúa ơi, đẹp quá” – đồng thanh trong suy nghĩ.
- A Kris đến rồi
Lin reo lên khi thấy nó. Nhỏ quay sang giường bên cạnh, mặt nghênh nghênh ý là – “Chỉ có cô ấy là đủ tư cách thôi, các người không bì được đâu”, lại nhếch nhếch lông mày – “thần tượng của ta mà lị”. Rồi nhỏ quay lại bắt đầu ríu rít…Lũ kia nhìn tức tối vì không nói được gì
Phong ăn xong
- Này, anh dùng khăn của em đi
Cô nàng Phi Phi sau khi nghe đám bạn kể lại thấy rất ghen tị với Kris, nên tìm cách bắt chuyện với Phong để ít ra nó thấy được sắc đẹp của mình cũng phải ghen tị
Kris vẫn chăm chú đọc tạp chí, không hề ngước nhìn cô ta. Nhưng Phong thì quay lại. Cô quá bất ngờ, lần đầu tiên hắn nhìn cô. Mặt Phi Phi thoáng đỏ khi thấy ánh mắt Phong nhìn mình. Bọn bạn cô ta cũng nín thở, cá 8/10 anh chàng sẽ bị đứng hình.
Nhưng hoàn toàn không, Phong chỉ nhìn lướt qua cô ta, với tay lấy tờ khăn ăn mà Kris để trong túi. Phi Phi vừa ngượng vừa tức. Không biết nghĩ gì cô ả bỗng nói to
- Em thích anh. Làm bạn trai em nhé?
Bọn bạn cô ta đơ cả lũ. Lin, Phong và cả Kris bây giờ đều nhìn cô ta. Lúc này đám đó mới thấy được khuôn mặt của Kris. Mũi cao, thon nhỏ, đôi môi mọng nước, và đặc biệt là đôi mắt màu nâu sữa tuyệt đẹp với cái nhìn lạnh lùng thờ ơ. Kris nhìn thẳng vào Phi Phi, khiến cô ả hơi run.
Lin vừa lấy củ cà rốt ra ăn vừa chống cằm chờ xem phim hay. Phong chỉ vào Kris, nói vô cùng thản nhiên
- Hãy hỏi ý kiến cô ấy
Nó khẽ mỉm cười. rồi đứng dậy. Trước khi đi lướt qua Phi Phi, Kris ghé sát tai cô ta nói giọng lạnh băng
- Không
Phong nghe, và hắn cũng khẽ cười, rồi nắm lấy tay Kris đi ra cửa, bỏ lại phía sau bao nhiêu là khuôn mặt với những cảm xúc hỗn độn. Trừ Lin, nhỏ vẫn thản nhiên cúi đầu đọc tạp chí (mấy đứa này làm bạn đúng là hợp)
Ngoài sân
Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất Hàn Quốc, với đội ngũ bác sĩ giỏi, phòng bệnh đạt tiêu chuẩn (cái này phải xem lại) và khuôn viên rộng lớn xinh đẹp
Phong và Kris ngồi dưới 1 tán cây cạnh bờ hồ. Hôm nay trời rất đẹp, nhưng chẳng có mấy người đi dạo vì trời cuối thu khá lạnh. Kris dựa vào gốc cây, duỗi chân ra, Phong nằm xuống gối đầu lên đùi nó. Được một lúc
- Anh chưa từng hỏi mối quan hệ giữa em và X
- Vì em cũng chưa từng hỏi anh
- Vậy nếu em hỏi?
Phong hơi ngừng lại, khẽ nhắm mắt rồi đáp
- Anh mất hết người thân. Tuổi thơ của anh bị hủy hoại. 11 năm qua anh sống trong hận thù. Tất cả đều vì X
Phong nói đều đều, mặt không chút cảm xúc. Kris tự hỏi có phải cũng vì X mà hắn trở nên vô cảm như thế.
Rồi nó nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Phong, không phải ở cổng trường, cũng không phải ở thành phố Leno, mà là 4 năm trước , trên phố Street…
Lúc đó Kris được sư phụ dẫn đến nhà một người bạn, sư phụ bảo nó đứng đợi bên ngoài. 11h30 tối, con đường vắng hoe. Kris ngồi đợi ở bậc tam cấp. Bỗng nghe từ xa tiếng hú hét, nó ngoái theo nhìn. Là một đám đánh nhau. Không biết lúc đó tại sao nó lại thấy có hứng thú, bước gần đến đám người đó…
Là một cuộc đánh hội đồng. Cả đám côn đồ vây chật kín một người con trai ở giữa. Không nói nhiều, chúng xông vào choảng luôn. Chàng trai với duy nhất một chiếc gậy trên tay đánh những cú đẹp mắt và cực kì hiểm, rõ ràng lũ kia không phải đối thủ của cậu ta….
Tàn cuộc
Khắp người Phong đầy vết thương. Vứt cây gậy xuống, đang định quay lưng đi thì hắn chợt khựng lại, xoay người sang, nhìn thẳng vào Kris. Bắt gặp ánh nhìn của Phong, nó hơi bất ngờ. Đôi mắt sắc lạnh của hắn cứ xoáy vào nó, tối đen và đầy chết chóc. Rồi nhanh như cắt, Phong rút súng ra, nhằm hướng Kris mà bắn
Viên đạn sượt qua tóc Kris, cắm thẳng vào cổ tên đằng sau đang định bắt nó. Khi Kris quay lại nhìn thì Phong đã đi mất…
Lúc trở về thì sư phụ đã đứng trước cửa đợi, nó nghĩ ngợi một lát rồi nói vô cùng nghiêm túc
- Sư phụ, con muốn có người bảo vệ. Con muốn người ấy bảo vệ con !
Đó là lần đầu tiên trong đời Kris muốn được che chở bảo vệ, không phải chính tay đi đánh giết ai nữa
Rồi 1 năm sau, gặp lại người đó ở Leno, thực ra lúc đó Kris rất sợ hãi, dù gì nó vẫn là một đứa con gái 13 tuổi. Con đường vắng tanh không có lấy một bóng người. Nó đã quá mệt mà lũ người kia còn quá sung sức. Dù không trông mong chờ đợi vào bất cứ sự giúp đỡ của ai, nhưng trong lòng nó vẫn dấy lên chút tuyệt vọng.
Rồi Kris gặp lại Phong. Vẫn dáng người cao ngạo đó, ánh mắt sắc lạnh đó, bất giác nó cảm thấy thật quen thuộc và .. an toàn. Nỗi sợ trong lòng phút chốc đã lặng đi…
Có những người sinh ra vốn dành cho nhau
Và có lẽ từ lúc ấy, số phận đã gắng kết 2 con người xa lạ kia với nhau. Không cần những lời nói mật ngọt, những cử chỉ yêu thương, không cần thời gian gắn bó. Chỉ cần qua một ánh nhìn, bất chợt làm nảy sinh một cảm giác khác lạ, thì lúc đó, tình cảm cũng dần bắt đầu, có thể nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên…
Kris cúi xuống nhìn Phong, đôi mắt hắn vẫn khép lại. Kris vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa kia. Phong vẫn mang dáng vẻ ngang tàng lạnh lùng cố hữu ngày nào, nhưng ánh mắt nhìn nó đã ấm áp, dịu dàng hơn, và một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là luôn khiến cho nó có cảm giác an toàn. Dù ở Tokyo, trên vách núi, khu tắm nước nóng hay ở khu nhà cũ kia, Phong đều bảo vệ Kris, mặc cho chính mình luôn bị thương.
Bất chợt, Kris cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi Phong. Lúc ngước lại lên, thấy Phong đang mở mắt nhìn mỉnh đầy khó hiểu
- Đây là thuốc, để vết thương mau lành
Kris mặt hơi đỏ, bối rối giải thích
- Vậy có phải ngày nào cũng được uống không?
Phong cười. nghiêng đầu nheo mắt hỏi
- Nằm mơ đi
………
“Sư phụ àh, con không muốn được bảo vệ nữa. Con muốn bảo vệ người ấy. Con không muốn vì con mà người ấy phải chịu thêm bất kì vết thương nào”
Bình luận truyện