WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 50: Gaqin - Onikagiri Sử Ký - Bài Hát Ru Trăm Năm (3)




"Hái... một nhành hoa đỏ..."

"..cài ...lên mái tóc người...

"..."

Shiki Heishi dừng lại bên bìa rừng trúc, hình như anh vừa nghe vọng lại từ đâu đó, một khúc nhạc cổ mà đã rất lâu rồi mình không nghe lại. Nó làm Shiki thấy hoài niệm, và cũng thấy trong lòng như dâng lên một cảm giác khó tả. Có lẽ là đau buồn, hoặc có lẽ là thanh thản. Chắc anh nghe nhầm hay tự tưởng tượng ra thôi.

Không như những người khác trong tổ rất hiếm khi đến đây, Shiki gần như đã thuộc nằm lòng mọi ngóc ngách của cái tỉnh này rồi, vậy nên anh có thể tìm được ngôi làng mà Harunabi nói lúc nãy một cách dễ dàng như theo dấu thú rừng khi đi săn vậy.

--------------------------------------------

Tachi quỳ xuống và ghé mắt sát vào cái khe hở trên cánh cửa. Bên trong phòng tối om, dù có cố căng mắt ra nhìn thì vẫn không thể nào thấy rõ được với thị lực của một con người. Nhưng không hẳn là không nhìn thấy gì, vẫn có thể nhận ra, lũ thi trùng đang bò lúc nhúc khắp nơi và ở giữa căn phòng có thứ gì đó bị độn lên thành một đống nhầy nhụa. Cậu quay đầu lại nhìn, ở phía sau, tiền bối Ashikaga đã vừa dán xong hai lá bùa vẽ tay lên trán của tiền bối Itou và Hornet, cả Tachi cũng có một cái, trông cứ như là loại bùa để trấn áp những cái xác trong phong tục cổ mà cậu đọc được đâu đó trong sách vậy.

"Xong rồi, thế này chắc là được."

Harunabi vỗ tay một cái để tán thưởng chính mình, nhưng chị đang bị cả ba tên con trai nhìn như nhìn cái gì đó mà họ không dám tưởng tượng tới vậy.

"Tiền bối Ashikaga, chị nói là 'chắc' á?"

"À thì... chắc là không chết được đâu..."

"..."

Tachi cảm thấy mức độ tin tưởng của mình đối với Harunabi Ashikaga đang tuột dốc không phanh, cảm giác chị ấy đang biến hoá thành tiền bối Fujiwara thứ hai nhưng kém phần điên khùng hơn. Và cậu nhận ra thêm một điều nữa khi nhìn thấy Daigo và Rennaka đưa tay giật thử cái bùa trên trán một cách đầy nghi ngờ. Hình như hoạ tiết bùa của cậu được vẽ khác với của hai người họ.

"Vậy theo đúng kế hoạch, Tachi sẽ là mồi nhử lũ thi trùng, trong lúc đó thì Ren và Dai sẽ cứu ba người kia ra nhé?"

"Khoan! Lúc nãy tiền bối có nói gì về vụ mồi nhử đâu??"

Tachi hét lên đầy bức xúc. Chị ấy đang xoay cả bọn như cái chong chóng đây này!

Harunabi nghiêng đầu và vẩy nhẹ đuôi một cái, chị cười hết sức tự nhiên và khiến cho cả ba tên con trai ở đây đi đến một kết luận mà đáng lẽ họ phải biết từ lâu: "Hết thuốc chữa rồi."

"Nhưng... rốt cuộc thì tôi phải làm gì?"

Tachi hỏi lại câu cuối, coi như lời trăn trối của mình. Ở bên kia, có lẽ tiền bối Hornet và Itou cũng đã chấp nhận số phận rồi, nên hai người mới im lặng nãy giờ.

"À thì, cứ bước vào đó thôi, còn lại thì để tôi và hai tên này lo."

"..."

"Nếu sợ quá thì hãy cầm chắc chuôi kiếm, thật ra không phải tại tôi nhát nên mới không vào đó làm mồi nhử hay để Ren hoặc Dai vào, mà vì chỉ có Tachi mới làm được việc này thôi. Tại tụi tôi đều là á nhân với Onikagiri cả..."

"Hả?"

"Làm ơn đi Tachi, khi kết thúc bọn anh sẽ mời cậu một chầu nước..."

Rennaka nói với vẻ van nài, hình như anh cũng có lí do để không phải làm mục tiêu tấn công cho lũ bọ. Và cả Daigo cũng vậy.

"Bọn chúng chỉ nhắm vào máu tươi và những người có 'mùi' thôi."

Tachi lại mở miệng định hỏi nữa, nhưng một âm thanh kì cục vang lên từ bên trong phòng hối thúc cả bốn người phải nhanh lên.

"Được rồi, chuẩn bị nhé."

Harunabi áp lòng bàn tay của mình lên lưng của Tachi, Rennaka và Daigo giữ hai bên cánh cửa, sẵn sàng kéo nó ra bất cứ lúc nào. Cậu nghe chị ấy thì thầm cái gì đó sau lưng mình, và chỗ bàn tay chị ấy đặt bên ngoài lớp áo hơi ấm lên một chút. Tachi hít một hơi thật sâu.

"Mở!"

Cánh cửa kêu xoạch lên một tiếng và Tachi lao vào giữa căn phòng. Tối mù. Cậu nghe được tiếng bước chân của hai người còn lại vang ngay sau lưng mình rồi tắt ngấm. Tất cả âm thanh mà tai Tachi nghe được lúc này là những tiếng lách tách, loạt xoạt khi lũ thi trùng di chuyển thành hàng đàn. Chân và gần như nửa thân dưới của cậu, giờ cậu không dám nhìn nữa vì đã bị chúng bu đến đen kịt rồi.

Mẹ kiếp, sao chị ấy không nói sớm hơn nhỉ?

Tự nhiên Tachi thấy bực bội ghê. Cứ mỗi bước chân tiến tới đều bị lũ bọ cản trở, và mỗi khi mũi giày cậu hạ xuống là chúng lại được đà lấn lên cao hơn, càng di chuyển nhiều thì chúng sẽ càng kéo đến nhiều hơn. Nhưng lạ là Tachi không cảm nhận được vết cắn hay đốt nào cả. Cứ như chúng chỉ đơn thuần bò lên người cậu vì bị thứ gì đó thu hút thôi chứ không phải vì cậu là một miếng mồi tươi ngon đang đứng im chịu chết.

Khoan đã nào. Tachi biết số lượng của chúng là rất nhiều. Nhưng cho tới khi bước vào đây. Cậu mới nhận ra. Căn phòng vốn không hề tối.

Mà là nó đã bị màu đen của lũ bọ bao phủ.

Nhiều tới mức nhuộm đen cả sàn nhà, vách gỗ và trần nhà.

Tachi lắc đầu, rùng mình rồi nhích lên một chút nữa, vì nhiệm vụ của cậu là thu hút bọn trùng hết mình để hai người kia có thể hành động dễ dàng hơn. Những con bọ vừa cảm nhận được sự di chuyển của Tachi, ngay lập tức lại ùa lên như một đợt sóng bao phủ cả người cậu. Lá bùa của Harunabi có tác dụng như một tấm chắn giữa cơ thể của Tachi và lũ trùng, khiến chúng chỉ có thể bò ở trên đó như bò trên tường chứ không thể xâm hại tới da thịt bên dưới. Mặc dù vậy, cái âm thanh bọn chúng gây ra khi di chuyển và cảm giác khi chúng len lỏi qua các kẽ hở quần áo khiến cậu thấy nổi da gà.

Nhưng cái địa ngục tối om này sắp kết thúc rồi. Vì Tachi nghe thấy tiếng gì đó vang lên giống như có cái gì đó vừa được kéo lê đi ra khỏi phòng. Hình như tiền bối Itou và Hornet đã thành công rồi. Chắc vậy. Nhưng sao cái tiếng lách cách của cánh cửa lại không dừng nhỉ?

Tầm nhìn hạn hẹp của Tachi bây giờ lại làm cho cậu thật sự như bị tung hoả mù trong căn phòng. Lúc này Tachi chỉ mong sao nghe được tín hiệu hay cái gì đó từ bên ngoài ra hiệu cho cậu được chạy ra khỏi đây nhanh nhanh.

"...?"

Tiếng lách cách đó ngày càng gần hơn, và cậu cảm giác như có cái gì đó đang di chuyển trong bóng tối.

"Cúi xuống!"

Cơ thể Tachi ngay lập tức làm theo câu nói vư vang lên đó, nhanh đến chính cậu còn ngạc nhiên. Một âm thanh nặng nề vang lên, và hàng loạt thứ tiếng hỗn độn ồn ào vang lên sau đó, có cả tiếng kim loại va chạm gắt gao làm toàn bộ giác quan của Tachi như căng ra tới mức muốn nổ tung để cảm nhận.

"..."

Có cái gì đó vừa tông vào người cậu, khiến Tachi ngã nhào vào góc phòng, bụi bay khắp nơi khiến cậu ho vài tiếng. Cái vách mỏng mà Tachi tông vào bị sập, đè lên cả cơ thể. Một tia sáng yếu ớt lọt vào từ bên trên xuống, rọi sáng căn phòng, ánh sáng chiếu tới đâu, lũ thi trùng liền tránh xa tới đó. Và cuối cùng chúng cũng buông tha cho cậu.

Trần nhà bị thủng một lỗ. Từ sau đống bụi trần đang bay tứ tung, thấy thấp thoáng một bóng người mờ nhạt. Tachi giương mắt tìm kiếm những người khác. Tiền bối Itou, Hornet và tiền bối Ashikaga đâu rồi? Họ có thành công chưa? Cái tấm vách đè lên người khiến cậu bị kẹt, hình như còn có thứ gì đó chồng lên nữa nên không thể nhấc người lên nổi.

"Tachi!"

Gánh nặng trên lưng Tachi được dỡ bỏ rất nhanh, và một bàn tay cứng cáp với những ngón tay mạnh mẽ lôi cả người cậu ra ngoài nhanh tới mức Tachi tưởng như xương cánh tay của mình muốn bị kéo lỏng ra khỏi khớp vai.

"Cuối cùng cũng kịp!"

Khi Tachi cảm nhận được chân mình chạm đất, cậu nhận ra mình đang ở bên ngoài bìa rừng, xung quanh còn có vài người khác. Căn nhà trước mắt đã sụp đổ hết một nửa, phần cột trụ còn lại xiêu vẹo cố chống đỡ lấy cái xác nhà tơi tả. Chuyện quái gì nữa đây? Tachi có thể thấy tiền bối Ashikaga đang tiến hành sơ cứu cho những người được cứu ra, nhưng trông chị không hề có tí nhẹ nhõm nào vì kế hoạch đã thành công cả. Mà có thật là thành công không vậy? Còn nữa, tại sao dân làng lại tụ tập ở đây thay vì ở trước cửa nhà?

Một cái bóng giật lùi ra khỏi chỗ sụp đổ, nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài nó đã ngay lập tức rút lại vào bên trong. Mắt cậu mở to ra. Thứ đó không phải thi trùng, cũng không phải người.

Nó dài. Và có rất nhiều chân.

Tiếng lách cách mà Tachi nghe thấy lúc nãy không phải tiếng lũ bọ di chuyển hay của cánh cửa được kéo ra, mà là của hai cái nanh sắc như dao cạo ngay trước miệng của nó lắp nhắp va chạm vào nhau. Tachi rùng mình nhớ lại lúc nãy, nếu như không cúi người xuống kịp có lẽ cái đầu cậu đã nằm gọn trong cặp càng đó rồi. Mà thể loại sinh vật gì đây? Làm thế quái nào lại có con rết to dữ vậy?

"Tạm thời thì nó sẽ không tấn công đâu. Nhưng tới khi mặt trời lặn thì mọi thứ sẽ khác..."

Tachi giật mình khi cái giọng trầm, lạnh nhưng quen thuộc đó vang lên sau lưng mình. Cậu quay lại nhìn.

"Tiền bối Heishi!"

"Đừng có hét lên, nhức đầu lắm."

Shiki phàn nàn, anh khéo léo tra lưỡi kiếm ngắn của mình vào cái vỏ đeo ở sau hông, không thể không nhận ra, anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ vũ khí cho tới tinh thần để đối phó với thứ đang ẩn nấp trong đống đổ nát mà trước đó từng là một căn nhà có vẻ vững chắc. Ngoại trừ phần tay áo phải vẫn chưa được kéo lên cho bình thường thì trang phục của Shiki đã có phần khác với mọi ngày. Chắc là... gọn gàng hơn? Và trông ánh mắt của anh cũng nghiêm túc hơn so với ngày thường. Nó sắc, lạnh chứ không còn cái vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ nữa.

"..."

Shiki Heishi cảm thấy nếu không giải thích thì thằng nhóc này sẽ không hiểu gì đâu, nhưng thú thật thì anh dở vụ này lắm. Rất may là tín hiệu cầu cứu của anh tới được chỗ của Harunabi khi chị giao người mẹ và đứa con gái bị kẹt trong phòng lúc nãy lại cho dân làng.

"Được rồi, tôi sẽ giải thích từ đầu cho."

Tiền bối Ashikaga nói với Tachi khi phủi vạt áo và nhìn về phía ngôi nhà xơ xác đó một cách đầy lo âu. Mà hai người kia đi đâu mất rồi?

"Thi trùng thật ra chỉ là lớp bảo vệ bên ngoài, căn nhà đó hoá ra đã bị cái thứ lúc nãy chiếm đóng từ đầu, có vẻ như tổ của nó nằm ở bên dưới đất và vì chúng ta xông vào với bùa chú của tôi nên đã đánh động nó. Chắc chắn là nó phải ở đó khá lâu rồi nên mới đạt được kích thước như thế, thông thường thì những con họ rết sẽ cùng lắm chỉ to bằng chuôi kiếm cho tới bắp chân thôi. Còn thế này thì chắc là..."

Harunabi dừng lại, cổ họng chị khô khốc. Shiki tiếp lời khi anh gối một chân xuống đất và rút một ra một mũi tên, lắp vào cung.

"Lũ trùng đã mang dinh dưỡng về cho nó. Trước khi vào trong tôi có hỏi thăm người xung quanh, họ bảo gần đây những đứa trẻ đang khoẻ mạnh đột nhiên phát sốt, cả người lớn cũng bị. Hình như đám côn trùng này khá thông minh đấy. Mà người ở đây thì lại chỉ nghĩ là do muỗi hay gì đó nên họ đã coi thường chúng."

Anh ngắm cẩn thận, và buông tay. Mũi tên bay vào một khe hở giữa đống đổ nát, và ngay sau đó có một tiếng keng vang lên, chứng tỏ có va chạm. Hàng loạt chuyển động của mấy trăm cái chân xáo trộn mọi thứ từ bên dưới khiến căn nhà vốn đã nát tươm giờ lại còn tơi tả thêm.

"..."

"Kiểu này là phải ép nó mò ra rồi nhỉ?"

Tachi ngó nghiêng một chút qua vai của tiền bối Heishi. Nếu mà to như thế thì có thể đập nó dễ dàng... ý là, sẽ dễ đánh trúng hơn so với đám bọ bé tí lúc nhúc dưới chân. Chứ còn việc kiếm của cậu có thể xuyên qua lớp vỏ mà mũi tên của tiền bối Heishi còn không thể làm trầy đó không thì Tachi không biết.

Động vật máu nóng có thói quen giật giật một bên tai khi chúng tập trung suy nghĩ thật nghiêm túc về một vấn đề nào đó. Và Harunabi đang làm y hệt như vậy. Chị cắn ngón tay cái và chiếc đuôi mềm mượt màu nắng chậm rãi đung đưa qua lại ở phía sau lưng.

"Yên tâm đi, tôi có cách để xử lí nó. Nhưng trước hết chúng ta phải đợi tới tối đã. Nếu để lâu thì cái đám này có thể sẽ thật sự trở thành vấn đề lớn."

Shiki nói, và anh ngẩng đầu lên khi thấy một cái bóng cao lớn, đỏ rực đang đi về hướng này từ phía những căn nhà khác trong làng.

"Cảm ơn vì đã tới đúng lúc để lôi thằng nhóc Heian này ra, nếu không thì tôi không thể đẩy lùi nó về tổ lại rồi."

"Không có chi."

Rennaka cười, anh và Shiki đấm tay một cái như một lời chào và nó cũng thể hiện được sự ăn ý khi cả hai phối hợp, nhưng cái câu nói đó làm Tachi thấy quạu. Rõ ràng là tại tiền bối Ashikaga bắt cậu làm mồi nhử lũ trùng chứ cậu đời nào muốn đưa cái đầu mình ra cho thứ đó.

"Xin lỗi nha!"

Tachi hậm hực nói. Nhưng chuyện này sẽ bắt đầu rắc rối rồi đây. Vì cậu chưa thực sự dùng kiếm để chém một sinh vật sống nào với sát ý cả. Trước giờ Tachi chỉ tập luyện với thân cây, hình nhân và hoa quả thôi. Lần thực chiến với người khác gần đây nhất cũng là cả tháng trước, trong cái kì kiểm tra để tham gia vào tổ trinh sát.

Tachi vỗ vào hai bên má mình vài cái để chấn chỉnh lại tinh thần. Không có gì phải sợ cả. Cũng không có gì phải tiếc nuối hết. Một khi đã quyết định chọn vào đây thì cậu đã phải chuẩn bị đối mặt với cái hậu quả mà người ta hay gọi là tai nạn nghề nghiệp rồi.

"Kế hoạch sẽ được bắt đầu vào tối nay, trong khi chờ đợi hãy sơ tán những hộ gia đình xung quanh, chúng ta còn chưa biết tổ của chúng kéo dài tới đâu."

Harunabi nói, và chị nhón chân lên giật cái bùa trên trán của Rennaka xuống. Tachi cũng nhận ra là mình chưa gỡ thứ vướng víu đó nên cũng bất giác đưa tay lên trán.

"...?"

Mất rồi. Chắc là đã bị rớt ra vào lúc hỗn loạn khi nãy. Nhưng sao tự nhiên... mọi thứ bắt đầu quay mòng mòng vậy?

"Oẹ..."

"Heian!"

Hình như... mình quên mất là phải uống thuốc đúng giờ rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện