Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 76: Phát sốt? Mau cởi bỏ quần áo
Đợi thật lâu, mới
thấy cửa được mở ra từ bên trong, lộ ra khe hở cực nhỏ, mắt thấy bốn bề
vắng lặng, mới mở rộng một bên cửa, hắn bọc thân hình nhỏ nhắn của mình
trong chăn bông, toàn thân đầy mồi hôi, đứng núp sau cánh cửa còn lại.
“Lộ Nhi!” Nàng kêu lên, đồng thời đẩy cửa đi vào, mắt trợn miệng mở to nhìn bộ dáng toàn thân trắng toát của hắn, “Trời nóng như vậy ngươi còn đắp chăn bông, khó trách toàn thân ngươi đầy mồ hôi, nhanh, mau bỏ chăn bông ra.” Nói xong, nàng muốn bước đến kéo lấy chăn bông dày cộp nặng nề trên người hắn ra.
Nhưng mà, không ngờ, hắn lại vội vàng tránh sang một bên, thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi bàn tay của nàng, lắc đầu nhỏ mãnh liệt như đang lắc trống, màu sắc trong đôi mắt hắn chợt xuất hiện âm u kỳ lạ, như ẩn như hiện, cuối cùng, vẫn bị áp chế xuống.
“Không phải ngươi không muốn đến trường là do trời nóng sao, hiện tại lại trùm chăn, Lộ Nhi, không lẽ là ngươi phát sốt?” Trong lòng nàng cực kỳ gấp gáp, nhưng sao mà mỗi khi nàng tiến về trước một bước là hắn lại lùi hai bước, túm chăn kéo rê trên mặt đất, bị dính đầybụi vàng,
“Tỷtỷ, ta không có phát sốt, trước tiên người đóng cửa lại có được không? Nóng quá.” Hắn yếu ớt thở ra một hơi, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn như mũi tên nhọn bắn tới phía ánh sáng, nhịn không được rụt đầu vào trong chăn một cái.
Kim Bảo Nhi cẩn thận nghiêng người sang trái đóng một nửa cửa đang rộng mở lại, nhưng giờ phút này, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút nặng nề kỳ quái, cơ hồ nàng phải dùng hết sức lực mới có thể đóng cửa lại thật chặt không để thừa ra một khe hở.
Nàng không ngừng thở hổn hển, mềm nhũn dựa vào cửa trượt xuống đất, đôi tay rủ xuống bên cạnh, mi mắt hạ xuống, trên ngực phập phồng, lần đầu tiên, nàng cảm thấy việc trói buộc ngực như thế này vô cùng không thoải mái.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy cửa bị đóng không một khe hở, đôi mắt to ngập nước long lanh cũng hiện ra từ trong cái chăn, thấy nàng kiệt sức ngồi dưới đất, hắn cuống quít cởi bỏ cái chăn chạy đến bên nàng, bàn tay hắn vô cùng nóng sờ tới sờ lui trên người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức lo lắng.
Không phải là nàng bị cảm nắng rồi chứ? Nàng khổ sở cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé nóng hổi đang nhẹ nhàng xoa bóp nơi huyệt Thái Dương, trong lòng cả kinh, ngày thường toàn thân Lộ Nhi đều mát lạnh, chưa bao giờ nóng bỏng như hôm nay, giống như dầu bị đun sôi, chỗ huyệt Thái Dương của nàng cũng bị hơi nóng làm cho đau rát.
“Lộ Nhi, ngươi bị sốt rồi, nhanh, nghe lời tỷ tỷ, lên giường nằm, ta đi ra ngoài lấy nước để chườm lạnh cho ngươi.” Nàng kéo tay nhỏ bé của hắn ra, chống tay xuống đất định đứng lên.
“Ngươi xem, thân thể của ngươi hiện tại, đến mở của còn khó nữa là.” Hắn lau lau mồ hôi nóng liên tục xuất hiện trên mặt, nhíu nhíu mày, lấy cánh tay của nàng vòng qua cổ hắn dìu nàng đứng dậy, “Buổi sáng ta đã lấy một chậu nước đặt trên giường, đừng đi ra ngoài nữa, cùng đi nghỉ thôi.”
Thân thể, càng ngày càng nóng rồi… Hắn cố gắng dùng ống tay áo bao lấy cánh tay của mình, thấy mắt nàng rủ xuống, hắn an tâm bắt đầu bước đi, nhìn thân thể hắn nhỏ bé, nhưng lại nhanh chóng mang nàng đến trên giường, cới áo khoác ra, chỉ còn lại một tấm vải quấn trên ngực nàng cùng một cái quần ngắn.
“Có mát hơn không?” Hắn nhúng một cái khăn trong chậu nước vắt khô, nhẹ nhàng đặt trên cái tráng sáng bóng của nàng.
“Ừ, khá hơn một chút.” Nàng thì thầm, nàng cố gắng mở mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy mồ hôi, giơ tay lên dịu dàng lau đi, “Lộ Nhi, ngươi cũng mau cởi quần áo, rồi dùng khăn lạnh đặt lên trán, tỷ tỷ nằm một chút sẽ khỏe hơn, liền đi ra ngoài mời đại phu đến xem bệnh cho ngươi.” Nói đến mấy chữ cuối, tay nàng trượt từ cổ áo của hắn xuống dưới, đụng đến vạt áo hắn, muốn cởi nó ra.
Ánh mắt hắn chợt lóe, hai tay nhỏ bé của hắn nhanh chóng cầm lấy tay ngọc của nàng, nghịch ngợm cười một tiếng thoải mái lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Đây là tỷ tỷ muốn thực hiện nghĩa vụ của nương tử? nếu như vậy, ngươi liền có thể cởi quần áo giúp Lộ Nhi, bằng không, chờ khi ta tắm rửa, sẽ tự mình cởi bỏ.”
Gương mặt nhỏ nhắn mũm mỉm lộ ra ý cười tràn đầy mong chờ, tay hắn lại bắt đầu giở trò chọc chọc đến trước ngực của nàng.
“Lộ Nhi!” Nàng kêu lên, đồng thời đẩy cửa đi vào, mắt trợn miệng mở to nhìn bộ dáng toàn thân trắng toát của hắn, “Trời nóng như vậy ngươi còn đắp chăn bông, khó trách toàn thân ngươi đầy mồ hôi, nhanh, mau bỏ chăn bông ra.” Nói xong, nàng muốn bước đến kéo lấy chăn bông dày cộp nặng nề trên người hắn ra.
Nhưng mà, không ngờ, hắn lại vội vàng tránh sang một bên, thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi bàn tay của nàng, lắc đầu nhỏ mãnh liệt như đang lắc trống, màu sắc trong đôi mắt hắn chợt xuất hiện âm u kỳ lạ, như ẩn như hiện, cuối cùng, vẫn bị áp chế xuống.
“Không phải ngươi không muốn đến trường là do trời nóng sao, hiện tại lại trùm chăn, Lộ Nhi, không lẽ là ngươi phát sốt?” Trong lòng nàng cực kỳ gấp gáp, nhưng sao mà mỗi khi nàng tiến về trước một bước là hắn lại lùi hai bước, túm chăn kéo rê trên mặt đất, bị dính đầybụi vàng,
“Tỷtỷ, ta không có phát sốt, trước tiên người đóng cửa lại có được không? Nóng quá.” Hắn yếu ớt thở ra một hơi, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn như mũi tên nhọn bắn tới phía ánh sáng, nhịn không được rụt đầu vào trong chăn một cái.
Kim Bảo Nhi cẩn thận nghiêng người sang trái đóng một nửa cửa đang rộng mở lại, nhưng giờ phút này, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút nặng nề kỳ quái, cơ hồ nàng phải dùng hết sức lực mới có thể đóng cửa lại thật chặt không để thừa ra một khe hở.
Nàng không ngừng thở hổn hển, mềm nhũn dựa vào cửa trượt xuống đất, đôi tay rủ xuống bên cạnh, mi mắt hạ xuống, trên ngực phập phồng, lần đầu tiên, nàng cảm thấy việc trói buộc ngực như thế này vô cùng không thoải mái.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy cửa bị đóng không một khe hở, đôi mắt to ngập nước long lanh cũng hiện ra từ trong cái chăn, thấy nàng kiệt sức ngồi dưới đất, hắn cuống quít cởi bỏ cái chăn chạy đến bên nàng, bàn tay hắn vô cùng nóng sờ tới sờ lui trên người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức lo lắng.
Không phải là nàng bị cảm nắng rồi chứ? Nàng khổ sở cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé nóng hổi đang nhẹ nhàng xoa bóp nơi huyệt Thái Dương, trong lòng cả kinh, ngày thường toàn thân Lộ Nhi đều mát lạnh, chưa bao giờ nóng bỏng như hôm nay, giống như dầu bị đun sôi, chỗ huyệt Thái Dương của nàng cũng bị hơi nóng làm cho đau rát.
“Lộ Nhi, ngươi bị sốt rồi, nhanh, nghe lời tỷ tỷ, lên giường nằm, ta đi ra ngoài lấy nước để chườm lạnh cho ngươi.” Nàng kéo tay nhỏ bé của hắn ra, chống tay xuống đất định đứng lên.
“Ngươi xem, thân thể của ngươi hiện tại, đến mở của còn khó nữa là.” Hắn lau lau mồ hôi nóng liên tục xuất hiện trên mặt, nhíu nhíu mày, lấy cánh tay của nàng vòng qua cổ hắn dìu nàng đứng dậy, “Buổi sáng ta đã lấy một chậu nước đặt trên giường, đừng đi ra ngoài nữa, cùng đi nghỉ thôi.”
Thân thể, càng ngày càng nóng rồi… Hắn cố gắng dùng ống tay áo bao lấy cánh tay của mình, thấy mắt nàng rủ xuống, hắn an tâm bắt đầu bước đi, nhìn thân thể hắn nhỏ bé, nhưng lại nhanh chóng mang nàng đến trên giường, cới áo khoác ra, chỉ còn lại một tấm vải quấn trên ngực nàng cùng một cái quần ngắn.
“Có mát hơn không?” Hắn nhúng một cái khăn trong chậu nước vắt khô, nhẹ nhàng đặt trên cái tráng sáng bóng của nàng.
“Ừ, khá hơn một chút.” Nàng thì thầm, nàng cố gắng mở mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy mồ hôi, giơ tay lên dịu dàng lau đi, “Lộ Nhi, ngươi cũng mau cởi quần áo, rồi dùng khăn lạnh đặt lên trán, tỷ tỷ nằm một chút sẽ khỏe hơn, liền đi ra ngoài mời đại phu đến xem bệnh cho ngươi.” Nói đến mấy chữ cuối, tay nàng trượt từ cổ áo của hắn xuống dưới, đụng đến vạt áo hắn, muốn cởi nó ra.
Ánh mắt hắn chợt lóe, hai tay nhỏ bé của hắn nhanh chóng cầm lấy tay ngọc của nàng, nghịch ngợm cười một tiếng thoải mái lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Đây là tỷ tỷ muốn thực hiện nghĩa vụ của nương tử? nếu như vậy, ngươi liền có thể cởi quần áo giúp Lộ Nhi, bằng không, chờ khi ta tắm rửa, sẽ tự mình cởi bỏ.”
Gương mặt nhỏ nhắn mũm mỉm lộ ra ý cười tràn đầy mong chờ, tay hắn lại bắt đầu giở trò chọc chọc đến trước ngực của nàng.
Bình luận truyện