Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 1 - Chương 14: Làm tặc* - nói : ta không phải người xấu…
Tứ chi của Bối Bối giãy dụa, nhiều lần đá vào người Cô Ngự Hàn, trong miệng lại kêu rên: “Ai nha, cứu người, có người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng …”
Cô Ngự Hàn nhướng nhướng mày, sau đó vươn tay giơ nàng xa người mình một chút, tránh để chân nàng chạm tới người mình.
Giãy dụa một lúc, nhưng không có bất cứ gì hy vọng tránh thoát, Bối Bối căm tức quay đầu lườm hắn: “Coi như ta nhìn lầm người, còn tưởng rằng lòng dạ và mặt ngươi đều đẹp như nhau, ta đã nói ta không cố ý rơi vào nhà ngươi, tại sao đánh đồng ta với kẻ trộm, có gặp kẻ trộm nào khả ái như ta hay không … Hừ, cái đồ hẹp hòi nhà ngươi, vắt cổ chày ra nước, đồ con rệp chẳng biết phân biệt trắng đen, đồ mê muội, đồ con rùa…”
Nghe nàng lải nhải chửi mắng, Cô Ngự Hàn dở khóc dở cười, những từ nàng chửi mắng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn, hơn nữa, như thế nào lại có ‘mê muội, rùa’?
Không quan tâm đến mấy câu chửi mắng, mặt hắn như mở cờ: “Tiểu tặc, ngươi có kêu như thế nào cũng vô ích, hiện tại ta có lòng tốt đem ngươi đi vào, nếu kinh động để Vương cung thị vệ phát hiện ra tên trộm nhà ngươi…”
Hắn cố ý nhấn mạnh âm cuối, ánh mắt mang theo một chút mùi vị đe dọa.
Trong nháy mắt, Bối Bối nhanh chóng khép miệng, sau đó rụt rè hỏi nhỏ: “Bị thị vệ bắt được sẽ như thế nào?”
“Xoẹt!” Cô Ngự Hàn vươn một tay tại trên cổ kéo ngang.
Bối Bối theo phản xạ lùi lại, hai tay đưa lên ôm cổ, ánh mắt kinh hoàng.
Chỉ chốc lát sau, nàng bình tĩnh nhìn Cô Ngự Hàn, trong lòng không ngừng suy nghĩ, cân nhắc lợi hại giữa hai người, sau cùng, nàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Kìa dễ nhìn ca, nếu ta không cẩn thận xông vào nhà của ngươi, thì cũng chỉ chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận, kỳ thật ta không phải người xấu, chỉ là ngẫu nhiên tới đây, ta thật sự không phải người xấu! Vì đền bù cho cái sự vô tâm quấy rầy của ta, ta lưu lại làm người rửa chân cho ngươi có được hay không? Ta không cần tiền công, ta cam đoan tất cả phục vụ miễn phí!”
Rất sợ hắn hoài nghi thành tâm của mình, nàng nghiêm túc giơ tay phải lên thề.
Bộ dáng thận trọng của nàng làm Cô Ngự Hàn suýt nữa lăn ra cười, tuy nhiên, hắn chỉ là nhăn nhó, trầm mặc, tựa hồ mông lung suy nghĩ, trong lúc đó, đuôi mắt hắn khẽ quét qua bộ dáng nín thở chờ đợi đáp án của nàng, ha ha…
“Thật không? Tất cả phục vụ miễn phí?” Lo lắng đủ rồi, xem đủ bộ dáng khẩn trương khả ái của nàng rồi, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
Bối Bối lập tức nặng nề gật đầu: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“… Được rồi, tạm thời ta để cho ngươi lại đây xem sao.” Hắn nói với vẻ rất khẳng khái rộng rãi, nhưng trong lòng không ngừng cười gian xảo.
“Ah! Thật tốt quá, thật tốt quá, chúng ta nhanh chóng đi vào tìm bảo vật đi thôi…” Bối Bối cao hứng vung tay đạp chân, thoạt nhìn bộ dáng vẫy vùng trong không khí trông như một con gấu nhỏ.
“Gì?” Cô Ngự Hàn hừ hừ, lườm nàng, còn lo tìm bảo vật!
Bối Bối vò đầu bứt tai, nghiêm mặt cười húng hắng: “Ách… Ta quên nơi này không có kho báu, không có kho báu…”
Xác định nàng sẽ không đi tìm cái gì lạ, Cô Ngự Hàn thả nàng xuống đất, sau đó tiêu sái đi vào tẩm cung, dù sao kẻ nhát gan sợ chết như nàng nhất định sẽ đuổi theo…
Bối Bối chao đảo một chút đã đứng vững, trong lòng thầm nói, cảm giác được lực hút của trái đất thật tốt… Thấy hắn quay người chạy, nàng cũng vội vàng theo sau, theo trai đẹp so với bị chặt đầu tốt hơn nhiều!
___
*Tặc: kẻ trộm!
Cô Ngự Hàn nhướng nhướng mày, sau đó vươn tay giơ nàng xa người mình một chút, tránh để chân nàng chạm tới người mình.
Giãy dụa một lúc, nhưng không có bất cứ gì hy vọng tránh thoát, Bối Bối căm tức quay đầu lườm hắn: “Coi như ta nhìn lầm người, còn tưởng rằng lòng dạ và mặt ngươi đều đẹp như nhau, ta đã nói ta không cố ý rơi vào nhà ngươi, tại sao đánh đồng ta với kẻ trộm, có gặp kẻ trộm nào khả ái như ta hay không … Hừ, cái đồ hẹp hòi nhà ngươi, vắt cổ chày ra nước, đồ con rệp chẳng biết phân biệt trắng đen, đồ mê muội, đồ con rùa…”
Nghe nàng lải nhải chửi mắng, Cô Ngự Hàn dở khóc dở cười, những từ nàng chửi mắng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn, hơn nữa, như thế nào lại có ‘mê muội, rùa’?
Không quan tâm đến mấy câu chửi mắng, mặt hắn như mở cờ: “Tiểu tặc, ngươi có kêu như thế nào cũng vô ích, hiện tại ta có lòng tốt đem ngươi đi vào, nếu kinh động để Vương cung thị vệ phát hiện ra tên trộm nhà ngươi…”
Hắn cố ý nhấn mạnh âm cuối, ánh mắt mang theo một chút mùi vị đe dọa.
Trong nháy mắt, Bối Bối nhanh chóng khép miệng, sau đó rụt rè hỏi nhỏ: “Bị thị vệ bắt được sẽ như thế nào?”
“Xoẹt!” Cô Ngự Hàn vươn một tay tại trên cổ kéo ngang.
Bối Bối theo phản xạ lùi lại, hai tay đưa lên ôm cổ, ánh mắt kinh hoàng.
Chỉ chốc lát sau, nàng bình tĩnh nhìn Cô Ngự Hàn, trong lòng không ngừng suy nghĩ, cân nhắc lợi hại giữa hai người, sau cùng, nàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Kìa dễ nhìn ca, nếu ta không cẩn thận xông vào nhà của ngươi, thì cũng chỉ chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận, kỳ thật ta không phải người xấu, chỉ là ngẫu nhiên tới đây, ta thật sự không phải người xấu! Vì đền bù cho cái sự vô tâm quấy rầy của ta, ta lưu lại làm người rửa chân cho ngươi có được hay không? Ta không cần tiền công, ta cam đoan tất cả phục vụ miễn phí!”
Rất sợ hắn hoài nghi thành tâm của mình, nàng nghiêm túc giơ tay phải lên thề.
Bộ dáng thận trọng của nàng làm Cô Ngự Hàn suýt nữa lăn ra cười, tuy nhiên, hắn chỉ là nhăn nhó, trầm mặc, tựa hồ mông lung suy nghĩ, trong lúc đó, đuôi mắt hắn khẽ quét qua bộ dáng nín thở chờ đợi đáp án của nàng, ha ha…
“Thật không? Tất cả phục vụ miễn phí?” Lo lắng đủ rồi, xem đủ bộ dáng khẩn trương khả ái của nàng rồi, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
Bối Bối lập tức nặng nề gật đầu: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
“… Được rồi, tạm thời ta để cho ngươi lại đây xem sao.” Hắn nói với vẻ rất khẳng khái rộng rãi, nhưng trong lòng không ngừng cười gian xảo.
“Ah! Thật tốt quá, thật tốt quá, chúng ta nhanh chóng đi vào tìm bảo vật đi thôi…” Bối Bối cao hứng vung tay đạp chân, thoạt nhìn bộ dáng vẫy vùng trong không khí trông như một con gấu nhỏ.
“Gì?” Cô Ngự Hàn hừ hừ, lườm nàng, còn lo tìm bảo vật!
Bối Bối vò đầu bứt tai, nghiêm mặt cười húng hắng: “Ách… Ta quên nơi này không có kho báu, không có kho báu…”
Xác định nàng sẽ không đi tìm cái gì lạ, Cô Ngự Hàn thả nàng xuống đất, sau đó tiêu sái đi vào tẩm cung, dù sao kẻ nhát gan sợ chết như nàng nhất định sẽ đuổi theo…
Bối Bối chao đảo một chút đã đứng vững, trong lòng thầm nói, cảm giác được lực hút của trái đất thật tốt… Thấy hắn quay người chạy, nàng cũng vội vàng theo sau, theo trai đẹp so với bị chặt đầu tốt hơn nhiều!
___
*Tặc: kẻ trộm!
Bình luận truyện