Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 1 - Chương 22: Phát hiện…



Nhìn qua, Bối Bối bắt đầu có chút thất thần, tầm mắt của nàng hứng thú dao động về phía hội trường: oa, rất nhiều đồ ngon! Nước miếng của Bối Bối thiếu chút nữa là chảy xuống.

Bỗng nhiên, nàng thấy đối diện trên lầu cung có phủ sa mạn* phiêu dật, phía sau dường như có một ít người ngồi, trông thật thần bí. Đó là người nào? Là cái lão Đại Vương đang tuyển hậu kia?

Con ngươi của Bối Bối quay tròn chuyển vài cái, tỉ mỉ quan sát toàn cảnh thượng lâu bên kia. Phát hiện nơi đó là điểm tốt nhất ngắm nhìn cả hội trường, hơn nữa lại không thấy có thủ vệ canh gác, nàng càng thêm tò mò. Chẳng lẽ không phải Đại Vương thì tiền hô hậu ủng sao?

Lòng hiếu kỳ dấy lên, nàng sờ soạng cước bộ tới phía đối diện. Khi Anh Nhi rời mắt khỏi nơi biểu diễn đặc sắc thì Bối Bối đã sớm không biết đi hướng nào rồi.



Trốn trốn nấp nấp thân thể né qua tai mắt của thủ vệ, Bối Bối thuận lợi bò lên trên tầng trệt của nơi làm nàng tò mò.

Nấp tại chỗ rẽ phía sau cây cột, nàng len lén ngắm nhìn thấy hai cái nam nhân như là thị vệ cao cấp đứng thẳng tắp nghiêm túc, còn bóng dáng ngồi phía trước trên cẩm tọa, lưng quay về phía nàng là một nam nhân mặc đồ trắng. Hắn đầu tóc dài mềm nhẹ giống người nào đó, càng nhìn càng giống!

Bối Bối thấy ba người hoàn toàn không có phát hiện ra sự tồn tại của bản thân, vì vậy càng cố rướng ra một chút, lòng thật sự muốn biết người mang cho nàng cảm giác rất quen thuộc là ai! Hình như là Thương Tuyệt Lệ…

“Vương, có kẻ trốn ở bên kia.” Thương Tuyệt Lệ dùng thanh âm rất nhỏ báo cáo, cảnh giới rút dây động rừng.

“Vương, thủ hạ đi bắt kẻ đó lại đây?” Thương Tuyệt Lệ nói thêm, gót chân rục rịch đi bắt Bối Bối.

“Tuyệt Lệ, đừng làm bậy.” Cô Ngự Hàn thanh sắc bất động nhếch môi. Cái mũi anh tuấn đã nhận ra hương thơm từ nơi giấu kín thổi tới, cô gái nhỏ thật đúng là lớn mật, nhìn lén đến cả bên này.

Thân thể Bối Bối thăm dò hướng ra, người nam nhân ngồi ở trên cẩm tọa** hình như thật sự là Thương Tuyệt Lệ a!

Cô Ngự Hàn tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, cố tình nghiêng mặt qua, làm nàng có thể hoàn toàn thấy rõ mặt hắn.

“Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối sợ hãi kêu lên.

Tiếng kêu cắt qua không khí làm ba người đưa lưng về phía nàng đồng thời quay đầu, thần sắc khác nhau nhìn nàng. Thương Tuyệt Lệ thấy khó hiểu nhất, lại là tiểu nam hài biết tên hắn nhưng hắn lại không biết “Hắn” là ai.

Thấy bản thân khiến cho bọn họ quay đầu lại, Bối Bối theo phản xạ đưa tay che miệng lại, con ngươi tả hữu chuyển động qua lại. Nàng vừa phát ra âm thanh mất rồi, nói cách khác là hành tung đã bị tiết lộ.

“Tiểu Bối Bối, ngươi trốn ở nơi đó làm chi?”Cô Ngự Hàn nghiêng người dựa vào ghế nệm mềm, miễn cưỡng đưa mắt nhìn nàng.

Nghe được thanh âm của hắn, Bối Bối rốt cục xác định người trước mắt nàng đích thật là kẻ nàng biết – Thương Tuyệt Lệ! Nàng vội vàng buông tay đang che miệng xuống, từ cây lộ diện ra cả người.

“Thương Tuyệt Lệ, ngươi lừa ta!” Bối Bối ánh mắt hung hăng, ngón tay hướng về phía Cô Ngự Hàn. Tầm mắt nàng dừng tại những người khác đang đứng qua lại xung quanh, bọn họ nhất định là hộ vệ cao cấp!

Hừ, ngồi ở chỗ xem tốt như vậy, còn có nhiều đồ mỹ vị như vậy cho hắn hưởng thụ, lại có những tùy tùng tốt đẹp theo bên như vậy, tư thế này quả thực chỉ có thể so sánh với Đại lão gia. Vậy mà còn nói không có quyền không có thế? Hắn nhất định lừa nàng!

“Vô lễ!” Thương Tuyệt Lệ tiến về phía trước, trơ mắt nhìn Bối Bối.

___

*Sa mạn: Lụa mỏng che.

**Cẩm tọa: chỗ ngồi, ghế được bọc lụa trang trí xa hoa lộng lẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện