Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 182: Nhị tuyển nhất



Sắc mặt Khả Y tái nhợt con ngươi đóng chặt, khóe miệng càng không ngừng nôn ra máu tươi.

Thương Tuyệt Lệ đỡ nàng lên, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng giống như Khả Y trào ra máu huyết đỏ sẫm.

Ba người, chỉ có Bối Bối lông tóc vô thương.

“Tuyệt Lệ, ngươi mau nhìn xem, nàng bị thương thế nào? Có thể hay không…” Hốc mắt Bối Bối đỏ lên, cúi đầu không có cách nào chỉ có thể khóc.

“Hà cô nương!” Thanh âm Thương Tuyệt Lệ trở nên khàn khàn, hai tay hắn ôm Khả Y thậm chí hơi hơi phát run.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh đi tìm Cô Ngự Hàn, hắn nhất định có biện pháp.” Bối Bối mãnh liệt đứng lên, thúc giục Thương Tuyệt Lệ, để hắn ôm Khả Y chạy đi.

“Tiểu Bối, không có tác dụng đâu.” Hắc Khi Phong không biết từ khi nào đã đi tới phía sau nàng, trên mặt đất, một vệt dài dính máu tươi của hắn.

Ánh mắt của Bối Bối rung động nhìn hắn khoảng cách một đường hắn đi tới, một đường máu dài, đâm vào ánh mắt của nàng khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, nắm thật chặt nắm tay, hắn đối với thương thế của chính mình nhìn như không thấy, chẳng lẽ hắn không sợ chảy máu quá nhiều mà chết sao?

“Ngươi lặp lại lần nữa, cái gì không có tác dụng?” Hít sâu một hơi, nàng dè dặt hỏi.

Hắc Khi Phong nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Khả Y, tầm mắt lại nhanh chóng quay về Bối Bối, nhìn thẳng đôi mắt vô cùng lo lắng của nàng. Nếu như… nàng cũng vì thương thế của hắn mà lo lắng như vậy, thật là tốt biết bao.

“Ngươi cứ nói a? Ngươi tới cùng dùng cái gì đả thương Khả Y?” Bối Bối nhịn không được lại hỏi.

Hắn yên lặng nhìn nàng: “Nàng bị thương, trừ ta ra, không ai có thể cứu được nàng, cho dù là Cô Ngự Hàn tới cũng giống nhau thôi.”

Trừ hắn ra, ngay cả Cô Ngự Hàn tới cũng vô dụng?

Thật đáng chết! Không chỉ có Bối Bối ngây người, Thương Tuyệt Lệ khuôn mặt cũng trắng bệch, ảo não nắm chặt nắm tay, cố gắng ẩn nhẫn bối rối trong lòng, cắn răng: “Bối Bối tiểu thư, người không cần phải tin tưởng lời nói của hắn.”

Bối Bối lắc đầu, nàng đưa mắt nhìn Khả Y, lại nhìn Hắc Khi Phong, trong lòng do dự.

“Tiểu Bối, ta sẽ không lừa ngươi, cho nên … nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.” Hắc Khi Phong con mắt sâu thẳm đen thẫm liếc mắt nhìn Khả Y, một chút cũng không có ý xuất thủ cứu giúp.

“Ngươi có thể cứu nàng không phải sao?” Bối Bối bật thốt ra, chỉ vì hắn nói Khả Y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên nàng hoàn toàn luống cuống, liền mở miệng cầu hắn tới cứu Khả Y.

Hắc Khi Phong cả người cứng đờ, con mắt hắn tối sầm lại: “Tiểu Bối, ngươi … muốn ta đi cứu một người mà chính ta đã đả thương? Ngươi …”

Hắn mím chặt khóe môi, không hề nói nữa, chỉ là không hề chớp mắt nhìn nàng, đôi mắt mờ mịt sâu thẳm khiến Bối Bối rốt cục không đành lòng cúi gằm ánh mắt xuống.

“Ngươi… ngươi không phải nói trừ ngươi ra không ai có thể cứu nàng sao? Cứu một mạng người hơn xây bẩy tầng tháp…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói

“Tiểu Bối, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có năng lực đi cứu người sao?” Hắc Khi Phong nhịn không được cười khổ nói, nàng không hỏi qua thương thế của hắn như thế nào, chỉ muốn hắn cứu người.

Bối Bối chột dạ nhìn một chút vết thương của hắn, miệng mấp máy, trong nhất thời không biết trả lời như thế nào

Nhếch môi lên vẻ cô đơn, khuôn mặt thanh quý tuyệt trần của Hắc Khi Phong nhiễm thượng một mạt u ám, một khuôn mặt tinh khiết như ngọc, vài phần u buồn, vài phần bất đắc dĩ, trên hàng lông mày thanh ngạo của hắn nhiễm thượng một tầng bi thương nhàn nhạt: “Tiểu Bối, nếu như…sau khi ta cứu người, vì chân khí thoát hết mà chết, như vậy, ngươi cũng vẫn hy vọng ta đi cứu người sao?”

Bối Bối ngây ngẩn cả người, vì ánh mắt đen thẳm cô liêu tịch mịch của hắn mà lòng có chút co thắt lại.

Trầm mặc… Nàng chỉ có thể trầm mặc.

Thật lâu không thấy nàng trả lời, Hắc Khi Phong thê lương than nhẹ, đến gần trước mặt nàng, thân hình tuấn tú đĩnh đạc cơ hồ muốn bao phủ lấy nàng, hắn cúi đầu thanh âm giống như bi giống như oán: “Ta biết nên làm như thế nào. Nếu như ta không cứu nàng, có phải ngươi sẽ rất thương tâm không?”

Bối Bối không nói, cũng không có ngẩng đầu, đứng sững như bức tượng, giờ phút này lòng của nàng thật hỗn loạn.

“Tiểu Bối, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cứu nàng.” Tiếng nói của hắn, trở nên rất nhẹ, nhẹ đến mức cao ngạo.

Nghe được lời nói của hắn, Bối Bối rốt cục ngẩng đầu, nhưng lại chỉ có thể á khẩu không thể nói được gì nhìn hắn, tầm mắt chuyển qua vết thương của hắn, ánh mắt của nàng chậm rãi lay động, cuối cùng, cũng không đành lòng…

Rốt cục có thể cứ nhìn hắn như thế được sao.

Hắc Khi Phong cười ôn nhu, nhấc tay muốn giúp nàng vén lại sợi tóc lăng loạn trên mặt, nhưng cuối cùng lại dừng ở giữa không trung, chậm rãi hạ tay xuống.

Hắn cất bước đi tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngồi xếp bằng sau lưng Khả Y, vận khí vào lòng bàn tay…

“Hắc Khi Phong, ngươi…” Bối Bối rốt cục cũng nhịn không được mở miệng, nếu như cứu Khả Y, hắn sẽ chết, không phải là cục diện mà nàng muốn thấy.

Hắn đưa tay đặt vào trên lưng của Khả Y, sau đó mới quay đầu ngắm nhìn nàng, mái tóc đen lăng loạn rơi xuống bờ vai của hắn, bị gió thổi bay, đúng là thê lương, hắn hí mắt, cười cười, sau đó quay đầu, tĩnh tâm giúp Khả Y chữa thương.

Thương Tuyệt Lệ nắm chặt bàn tay, cuối cùng cũng phải nhờ Hắc Khi Phong giúp Khả Y chữa thương, đơn giản là hắn nhìn ra thương thế của Khả Y phải kịp thời trị được chữa trị.

Bối Bối hoàn toàn vô thố, mắt thấy việc chữa thương dần dần tiến vào trạng thái nhập định, ngón tay nàng bấu chặt vào lòng bàn tay, các đốt ngón tay trắng bệch, đôi môi cánh hoa bị nàng cắn đến cơ hồ muốn thấm xuất tia máu.

“Hắc Khi Phong, dừng… dừng tay.” Nàng giãy dụa, thanh âm rất nhẹ.

Hắc Khi Phong mí mắt đóng chặt không cử động, hàng lông mi thật dài hơi có chút lay động, hắn từ từ mở mắt, ngưng mắt hướng nhìn nàng, bên môi lộ ra nhất mạt cười an ủi: “Tiểu Bối, ngươi cũng quan tâm ta phải không?”

Nói xong, hắn thẳng sống lưng lại, tiếp tục nhắm mắt lại, hết sức chăm chú vì Khả Y chữa thương, lúc này, đã vô phương dừng tay.

Bối Bối nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi một chút rực rỡ, nàng vô phương bảo trì bình tĩnh, cất bước muốn tiến lên ngăn cản hắn.

Thương Tuyệt Lệ ngăn ở trước mặt nàng, lắc đầu: “Bối Bối tiểu thư, hiện tại không thể đình chỉ, nếu không hai người bọn họ đều có thể chết.”

“Nhưng mà…” Bối Bối sắc mặt trắng nhợt, vô phương dừng lại, như vậy… Hắc Khi Phong sẽ chết sao?

Nàng… cũng không thật tâm muốn hắn chết a.

Nhưng vào lúc này, một đạo hồng quang bay nhanh rơi xuống bên cạnh Bối Bối, ánh quang mang dần đạm đi, thân ảnh của Cô Ngự Hàn xuất hiện ở trước mặt Bối Bối

“Cô Ngự Hàn …” Bối Bối vừa mới mở miệng, liền bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng, ôm chặt đến mức cơ hồ khiến nàng thở không nổi

“Tiểu Bối Bối, ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không? Mau nói cho ta biết, bị thương ở chỗ nào?” Cô Ngự Hàn khẩn trương đến mức tinh thần có chút luống cuống, hắn trên dưới lục lọi thân thể của nàng, ánh mắt đều tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện