Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 230: Học thành pháp thuật



Bối Bối hơi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mang theo hy vọng nhìn nhìn bốn phía, hy vọng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện giống như trước kia, nhưng mà nàng thất vọng rồi.

Một lần nữa nàng lại đem mặt chôn vào đầu gối, tiếp tục khóc, khóc càng thêm thê thảm.

“Đừng khóc, ta ở trong này a nữ tử ngu ngốc.” Con rắn nhỏ trong suốt muốn nói chuyện với nàng, nhưng giọng nói không cách nào truyền đến nàng, tức giận của hắn bắn ra bên ngoài, lại rất nhanh chóng tiêu trừ đi.

Hùng hoàng vốn chính là thiên địch của rắn, nhưng mà bằng tu vi của hắn, hắn có thể vận công bức hùng hoàng ra, chính là bởi vì không đề phòng nàng, nhưng lại lúc nhiệt huyết sôi trào......

“Cô Ngự Hàn......” Giọng của nàng vì khóc đều khàn cả rồi, một âm thanh kêu gọi truyền vào lỗ tai hắn, mỗi một tiếng đều làm cho lòng hắn đau như xé.

Không được, phải nghĩ biện pháp dừng nước mắt của nàng, khóc như vậy hoài hắn trốn trong váy của nàng, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị nước mắt của nàng nhấn chìm luôn.

Đầu rắn nhỏ của hắn vươn ra, lưỡi rắn đưa ra liếm mặt của nàng, liếm đi nước mắt của nàng.

Uhm...... Mặn mặn chát chát, vị này thật không ngon, về sau bảo nàng đừng khóc nữa mới được, bằng không hắn ăn thật sự vất vả.

Tuy rằng như thế, nhưng là hắn vẫn là từng chút từng chút liếm đi nước mắt rơi xuống của nàng.

Bối Bối mơ hồ cảm thấy trên mặt có cái gì đó đang liếm nàng, trong đầu của nàng chỉ một thoáng lướt qua hình ảnh quen thuộc, một lần kia ở trong nước......

“Cô Ngự Hàn!” Bối Bối kinh hỉ kêu lên thành tiếng, đưa tay sờ sờ hai má, chạm đến những giọt nước mắt trên gương mặt giờ đã không còn, đột nhiên nàng kích động đứng lên.

Là hắn! Nhất định là hắn, chỉ có hắn mới có thể thích liếm nàng như vậy.

Nhưng mà, ngay lúc nàng đứng lên, Cô Ngự Hàn cũng đã “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất, ngã đến thất điên bát đảo.

Hắn lắc lắc đầu, thật vất vả mới không choáng váng đầu, mắt rắn của hắn đầy giận dữ, nữ nhân này thật đúng là chọc cho người ta tức giận, cứ đột nhiên đứng lên như vậy, nhưng mà hắn vừa rồi còn ở trong làn váy của nàng!

“Cô Ngự Hàn, chàng mau hiện thân a.” Bối Bối xoay quanh, muốn biết hắn ở phương hướng nào, bất giác nhận ra mình vừa rồi đem người mình muốn tìm ném xuống mặt đất.

Cô Ngự Hàn miễn cưỡng ngủ ở trên mặt, quyết định nghỉ ngơi lấy lại sức một chút mới có thể lại thi pháp hiện thân.

Bối Bối kêu hồi lâu, lại không ai đáp lại, nàng ủ rũ cúi đầu, không chịu buông tha, tiếp tục nói chuyện với không khí:“Cô Ngự Hàn, ta biết chàng ở trong này, chàng hãy nghe ta nói, Hắc Tinh ngọc bội không phải của Khả Y, ta gặp mặt Khả Y sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”

Duỗi thân rắn lười biếng, thân thể trong suốt của hắn dần dần biến thành màu đỏ đậm:“Ta nghe rồi, tiểu nữ nhân.”

Sau hiện thân, giọng nói của hắn rõ ràng truyền vào trong tai của nàng.

Bối Bối kinh hỉ nhìn theo hướng xuất hiện giọng nói, nhìn một hồi lâu, cũng không thấy bóng người của hắn, Bối Bối nhịn không được gương mặt suy sụp, đáng thương hỏi:“Cô Ngự Hàn, chàng còn không chịu hiện thân sao?”

Thấy nàng chỉ biết nhìn thẳng hoặc ngước nhìn chung quanh, Cô Ngự Hàn tức giận lại lên tiếng:“Nhìn xuống đất, nữ nhân ngu ngốc!”

Bối Bối cúi đầu, nhìn thấy thân mình trong suốt lấp lánh hồng quang của hắn lười biếng cuộn lại ở trên thảm, nàng ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào đầu của hắn.

“Cô Ngự Hàn, chàng như thế nào còn không biến trở về hình dạng cũ?”

“Đừng sờ đầu ta.” Cô Ngự Hàn tức giận buồn bực rống lên với nàng, sau đó thuận theo cổ tay của nàng mà bò lên người, động tác nhanh chóng trôi chảy, vầng sáng đỏ sậm tỏa ra theo những uốn lượn của thân hắn mà lấp lánh, tuyệt đẹp vô cùng.

Công phu trong nháy mắt, hắn liền bò đến trước ngực của nàng, dùng đầu cọ cọ mềm mại của nàng.

“A, chàng...... Chàng không cần làm như vậy.” Bối Bối cảm giác chỗ mềm mại một dòng điện chạy qua, làm cho nàng nhịn không được thở hổn hển.

“Ta muốn như vậy, còn muốn như vậy!” Hắn tiến vào trong vạt áo của nàng, trực tiếp tiếp xúc thân mật nhất với mềm mại xinh đẹp của nàng.

Cô Ngự Hàn liếm tròn trịa của nàng, cố ý trêu chọc nàng, ai bảo nàng lừa làm cho hắn nuốt Hùng Hoàng, còn làm cho hắn hư nhược cả một đêm.

Cảm giác khiêu khích của hắn trước ngực nàng, da thịt Bối Bối dần dần nóng lên, nàng lắp bắp muốn ngăn cản hắn:“Cô Ngự Hàn, ta còn có chuyện muốn nói với chàng, trước hết chàng đừng làm như vậy nha, a......”

Hắn đột nhiên nhẹ nhàng cắn nàng một cái, làm cho nàng kìm lòng không đậu thở dốc rên nhẹ.

“Cô Ngự Hàn, chàng...... chàng như vậy, ta không muốn cùng một con rắn nhỏ làm chuyện đó nha.” Dưới tình thế cấp bách Bối Bối buộc phải thốt ra những lời này.

Chỉ một thoáng, động tác của hắn ngừng lại.

Chung quanh, lặng im......

Bối Bối thật cẩn thận hít thở, hắn sẽ không giận dữ chứ, ô...... Nói như thế nào cũng là do nàng làm cho hắn biến thành nhỏ như vậy.

Cô Ngự Hàn tức giận buồn bực từ vạt áo của nàng đi ra, dừng ở trên cổ tay nàng.

“Nữ nhân ngu ngốc, lấy Hắc Tinh ngọc bội ra đi.” Hắn trừng cặp mắt rắn không lớn lắm, nhìn ra được có chút tức giận.

“Ah, được.” Bối Bối vội vàng lấy Hắc Tinh ngọc bội ra đưa cho hắn.

“Đưa ta làm gì, trước hết nàng phải khởi động năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội, sau đó ta mới có thể lợi dụng Hắc Tinh ngọc bội để khôi phục nguyên dạng, ngu ngốc.” Cô Ngự Hàn đem ngọc bội trả lại vào trong tay nàng.

Bối Bối nắm ngọc bội, nói:“Nhưng mà...... Nhưng mà ta không làm được a.”

“Nàng làm được!” Hắn nhìn nàng cổ vũ, ánh mắt tràn ngập niềm tin tưởng đối với nàng.

“Ta......”

Nhìn ánh mắt tràn ngập quả quyết của hắn, lời của Bối Bối chưa nói xong đã nuốt vào yết hầu, lòng, vì ánh mắt của hắn mà trở nên ổn định.

“Được, ta thử xem.” Nàng ngồi xếp bằng xuống.

“Không phải thử xem, là nhất định làm được, nữ nhân ngu ngốc, bây giờ trong cơ thể của nàng có trân châu ngàn năm, tự tin một chút, phóng thích năng lượng trong cơ thể của nàng.”

Bối Bối cẩn thận đặt hắn trên thảm, sau đó mở lòng bàn tay ra, đôi mắt tập trung nhìn chăm chú vào ngọc bội, từ từ nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp vận khí hắn từng dạy cho nàng.

Nàng nhất định phải thành công, nhất định phải!

Suy nghĩ mới động, dường như ngay lập tức, nàng cảm giác được trong cơ thể một dòng nhiệt theo suy nghĩ của nàng mà di chuyển.

“Tiểu Bối Bối, nàng giỏi quá!” Giọng nói của hắn dịu dàng vang lên.

Bối Bối mở to mắt, chỉ thấy Hắn Tinh ngọc bội ban đầu còn ở trong tay nàng giờ đã treo lơ lửng trên không, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Nàng vừa mừng vừa sợ tập trung mắt,, lúc này đây nàng không dám lại phân tâm, rất sợ tạo thành bất lợi gì ảnh hưởng đến hắn, vì thế nín thở thật cẩn thận đem ánh sáng của ngọc bội chiếu vào người hắn.

Con rắn đỏ nhỏ liên tục không ngừng mà hấp thu năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội, dần dần, ánh sáng trên người con rắn đỏ nhỏ càng ngày càng mãnh liệt, không bao lâu liền hình thành một màu đỏ thẫm tỏa ra khắp nơi......

Con rắn to đỏ như lửa nháy mắt lấp đầy phân nửa không gian phòng ngủ.

“Cô Ngự Hàn, chàng biến lớn rồi! Ta thành công rồi!” Bối Bối vui mừng nhảy dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy hưng phấn như vậy khi nhìn thấy thân rắn thật lớn của hắn.

“Hừ hừ, ta biến lớn trở lại, nàng cũng nên...... bị phạt!” Đầu rắn của hắn phun khí, uy hiếp bức đến trước mặt nàng.

Bối Bối lúc này mới nhớ lại tình cảnh của mình, nàng cười gượng:“Ha ha, Cô Ngự Hàn, nếu ta đã giúp chàng biến trở về như cũ, vậy chúng ta liền xóa bỏ mọi chuyện đi.”

“Mơ tưởng!” Hắn hừ nhẹ một tiếng, cái đuôi cuốn một cái, đem toàn bộ người của nàng cuộn lại, đem y phục của nàng mở ra, sau đó tùy ý tiến công thân thể xinh đẹp của nàng.

Độ nóng trong phòng tăng cao, tràn ngập tiếng rên trầm thấp, còn có tiếng thở dốc nặng nề, một mảnh kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện