Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 237: Khí phách nam nhân



Hai người đối diện nhau trong sự bình tĩnh, im lặng, ngay cả không khí cũng giống như vậy từ từ trầm lặng, Quan Quan sớm đã biết điều lui xuống.

Ánh mắt của Khả Y phức tạp nhìn nam nhân to lớn trước mắt, tính cách thể hiện trên gương mặt này, thật chính khí nghiêm nghị, mỗi lần đều làm cho nàng cảm thấy khâm phục, cũng......đau lòng.

Đem ánh mắt của nàng thu hết trong đáy mắt, Thương Tuyệt Lệ sâu sắc cảm giác được nàng cũng không phải đã muốn thờ ơ đối với mình, nàng đang phiền muộn điều gì?

Khống chế không được bước chân của mình, hắn đi đến rồi dừng lại trước mặt nàng, dáng cao lớn của hắn lập tức liền lộ rõ dáng vẻ mảnh mai của nàng, làm cho hắn càng thêm yêu.

Hắn yên lặng nhìn nàng, hắn thẳng tính nói chuyện cũng thực thẳng thắn:“Khả Y, có thể nói cho ta biết, nàng đang phiền muộn những chuyện gì không?”

“Ta...... Ta không có.” Ánh mắt Khả Y bắt đầu lóe sáng, không tự giác gục đầu xuống, tránh đi ánh mắt quá mức khôn khéo của hắn.

Nhẹ nhàng, hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng đối diện với hắn.

Ánh mắt của hắn không tha cho sự trốn tránh của nàng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt dịu dàng khiến cho người ta phải đắm chìm vào, thật cố chấp lại hỏi:“Nàng đang phiền muộn chuyện gì? Nói cho ta biết, ta giúp nàng không còn phiền muộn nữa.”

Ánh mắt dịu dàng lại không có bức ép, làm cho tim của nàng không khỏi đập nhanh hơn, hắn nắm lấy tay của nàng, thô kệch lại tràn ngập sức lực, hơi ấm của hắn giống như người bị lửa thiêu.

Nàng đấu tranh hồi lâu, mới cố lấy dũng khí, run rẩy đưa tay nắm lấy tay của hắn, lại bị hắn cầm ngược lại, bị nắm chặt trong lòng bản tay của hắn, ngang ngược mạnh mẽ lại không mất đi sự dịu dàng.

“Khả Y, để cho ta chăm sóc cho nàng, sau này phiền não của nàng đều giao cho ta.” Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cho dù bề ngoài nhìn như bình tĩnh vững vàng, khuôn mặt của hắn lại nhịn không được âm thầm nóng lên.

Khả Y hoàn toàn ngây dại, hai má của nàng cũng ửng hồng lên:“Thương...... Thương công tử, “chàng” như thế nào đột nhiên......”

“Ta thích nàng.” Hắn cố lấy dũng khí, trực tiếp mà thẳng thắn nói cho nàng biết, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng.

Bối Bối tiểu thư nói theo đuổi con gái da mặt phải dày một chút, hắn phát hiện lớn mật nói ra tâm tư của mình, cảm giác thật sự thực không giống nhau, giống như......vân khai kiến minh nguyệt, trong lòng thật thoải mái.

Hắn đột nhiên nói rõ lòng mình, giống như một tiếng sét, làm cho Khả Y chấn động hoàn toàn.

Khuôn mặt của nàng hồng đậm, hồng đến mang tai, không có cách nào cả chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Ta...... Chàng...... Chuyện đùa này không vui đâu.” Nàng hít thật sâu một hơi, ổn định nhịp đập tim mình, ánh mắt lại không biết nên nhìn về nơi nào.

Thương Tuyệt Lệ càng thêm nắm chặt tay nàng, thận trọng nói:“Ta rất nghiêm túc, ta thích nàng.”

Ầm…..!

Lần này Khả Y cảm thấy ở lỗ tai vang lên ong ong, nàng bị biểu lộ đột ngột này mà hoảng cả tay chân.

“Thương công tử, chàng...... chàng...... Chúng ta không thể ở cùng một chỗ.” Nàng cố gắng áp chế rung động trong lòng, buộc chính mình nhẫn tâm từ chối.

Nói xong, nàng đấu tranh một chút, muốn rút tay mình về, lại phát hiện hắn nắm thật sự rất chặt, căn bản nàng là không thể phản kháng gì được.

Hàm của Thương Tuyệt Lệ càng cắn chặt, ánh mắt lướt qua một tia bi thương, lại vẫn như cũ không chịu buông tay nàng ra, hắn muốn vẫn nắm.

Miễn cưỡng nuốt xuống cổ họng, giọng nói của hắn nghẹn lại, hỗn loạn chua sót:“Nói cho ta biết, có phải là nàng chán ghét ta không?”

Hắn hỏi, hỏi một cách vô cùng cẩn thận.

“Không phải.” Nàng dường như lập tức phản bác, sau đó nhìn thấy ánh mắt sáng lên của hắn, nàng mới ý thức được mình nói cái gì.

Nàng xấu hổ lảng tránh ánh mắt sáng ngời của hắn, nói nhỏ:“Ta...... Ta nghĩ, chúng ta làm bằng hữu có vẻ tốt hơn.”

Lặng im, lại lặng im.

Hắn không nói gì, chính là nhìn thật sâu vào nàng, lại không buộc nàng nhìn mình, cũng không có hỏi lại cái gì.

Hồi lâu, hắn thoáng buông tay nàng ra.

Khả Y sửng sốt nhìn tay mình, một loại cảm giác trống rỗng đánh thẳng vào lòng nàng, nàng miễn cưỡng mỉm cười:“Chàng nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Hắn lại lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn nàng:“Không, ta không có đồng ý chỉ đơn thuần làm bạn với nàng, ta sẽ không buông tay, một ngày nào đó nàng sẽ bị ta làm động lòng.”

“Chàng tội tình gì phải làm vậy.” Khả Y không thể ngăn chặn hốc mắt đỏ lên, vì sao đến bây giờ mới gặp hắn.

Bọn họ không nên gặp nhau, đây là sai lầm, ngay từ đầu chính là sai lầm, nàng không có tư cách được hắn đối đãi tốt như vậy a, nàng chính là tàn hoa bại liễu, không đáng......

Thương Tuyệt Lệ nắm chặt thành quyền, mới có thể miễn cưỡng mình kiềm chế xúc động trong lòng muốn ôm nàng vào lòng, trấn an yếu đuối của nàng.

Khả Y cúi đầu, đôi mắt chớp chớp, cố gắng buộc mình thu hồi những giọt nước mắt, sau đó mới ngẩng đầu, giả vờ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh hỏi:“Chàng tìm đến ta có việc sao?”

“Ừ, ta lấy cái này cho nàng, đây là long diên hương, buổi tối lúc ngủ đốt lên, thật an thần.” Hắn đem long diên hương đưa vào trong tay nàng.

Khả Y bị động tiếp nhận, một trận cảm xúc lại là bắt đầu khởi động.

“Cám ơn, nhưng là về sau đừng đưa cho ta những vật trân quý như vậy nữa.” Nàng nói có chút chua chát.

Thương Tuyệt Lệ không có lên tiếng, chỉ là chuyển đề tài:“Gần đây nàng có khỏe không? Ở nơi này có buồn hay không?”

Nàng giật mình, sau đó nhẹ nhàng cười:“Sẽ không buồn, nơi này tốt lắm, Bối Bối thường thường sẽ đến nói chuyện với ta.”

“Sau này ta cũng tới với nàng.” Hắn lại nói, trực tiếp làm cho nàng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Khả Y nhẹ nhàng thở dài, biết hắn không chịu thỏa hiệp, có lẽ, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không thể tiếp nhận, lại luyến tiếc đẩy ra, nàng có phải thực ích kỷ hay không?

Cho dù biết không nên như vậy, nàng lại vẫn không thể ngăn cản rung động trong lòng:“Chàng có muốn vào ngồi chút không?”

Chỉ cần ở cạnh nhau nhiều một chút là tốt rồi.

Nàng giả vờ thuyết phục chính mình như thế.

“Được.” Đường cong cương nghị trên môi của hắn không khỏi nhẹ nhàng giương lên.

......

Đi vào trong phòng, Khả Y lễ phép mời hắn ngồi xuống, sau đó châm trà cho hắn, bởi vì khẩn trương không cẩn thận rơi nước trà ra ngoài, nước trà sôi bắn tung tóe lên mu bàn tay của nàng, da thịt trắng nõn lập tức chuyển hồng.

“Ai......” Nàng bị đau la lớn một tiếng.

Hắn dường như lập tức liền kéo tay nàng qua, lo lắng tỉ mỉ nhìn tay bị phỏng của nàng:“Cho ta xem thế nào.”

Kiểm tra tay bị phỏng của nàng, phát hiện không có gì quá lo, hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, thổi khí nhẹ lên mu bàn tay của nàng:“Không có việc gì, còn chưa có thật sự bị phỏng, sau khi để cho nhiệt khí của nước trà mất đi thì tốt rồi.”

Hắn nói xong, nhẹ nhàng mà thổi khí lên mu bàn tay nàng, giúp miệng vết thương của nàng tản đi hơi nóng.

Khả Y chỉ có thể ngây ngẩn cho hắn thổi khí cho nàng, lòng, chìm đắm, giờ phút này, nàng không thể rút tay về, cũng không cách nào nói lời cự tuyệt gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện