Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 3 - Chương 249: Ta ở bên cạnh nàng
Vào đêm, Hắc Khi Phong trở lại quán trọ, nhìn thấy một bóng đen đứng dựa trước cửa phòng, hắn nhẹ nhàng thở dài.
“Đại ca, ta đã trở về.”
Hắc Khi Dạ chớp mắt, buồn bực trong đáy mắt lui đi, thay vào đấy chính là lửa giận:“Phong đệ, đệ có biết tự tiện hành động là phạm vào tối kỵ của binh gia hay không!”
Thấy được gương mặt cau có của huynh trưởng, cho dù tức giận, nhưng cũng giấu không được loại tình cảm quan tâm đối với mình, Hắc Khi Phong cố đè xuống cảm giác mất mát mang từ Huyền Thiên tự miếu về, lên tinh thần mỉm cười.
“Đại ca, ta chỉ đi Huyền Thiên Tự điều tra Tiểu Bối đang ở đâu mà thôi, sẽ không tùy tiện ra tay làm lộ hành tung của chúng ta trong giờ phút này ở Xích Diễm quốc.”
Trên thực tế, nếu không phải Lôi Vân liều chết giữ chặt hắn, hắn sớm đã phi thân đi ra ngoài vào giờ khắc Tiểu Bối cùng Cô Ngự Hàn ôm nhau.
Nhớ tới lúc ấy mình bị xúc động bất chấp tất cả, hắn không khỏi cười khổ, Tiểu Bối luôn dễ dàng ảnh hưởng đến hắn, nhưng là nàng thì sao, có còn nhớ đến hắn?
“Phong đệ, Phong đệ...... Phong đệ!” Hắc Khi Dạ nhíu mày, giọng nói cất cao, dường như mang theo ý không hài lòng.
Hắc Khi Phong hoàn toàn hoàn hồn, cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi:“Đại ca, còn có chuyện gì?”
Quan sát tỉ mỉ sắc mặt của đệ đệ, cuối cùng, Hắc Khi Dạ nghiêm túc cảnh cáo cho đệ đệ:“Phong đệ, mặc kệ bây giờ đệ có tâm trạng gì, nhưng đừng quên đệ vĩnh viễn là nhị điện hạ của Hắc Phong quốc, đệ không được quên trách nhiệm của mình.”
Hắc Khi Phong âm thầm hạ thấp giấu đi đôi mắt chứa đầy tình cảm, tiếng nói khôi phục bình thản:“Ta đã biết.”
Lại nhìn đệ đệ trong chốc lát, Hắc Khi Dạ mới thu hồi sự nghiêm túc trong đôi mắt lại, giọng nói có phần ôn hòa hơn:“ Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngay lúc Hắc Khi Dạ xoay người muốn rời khỏi, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một người què tập tễnh đi đến, mở miệng gọi nhỏ.
“Xin hỏi các hạ có phải là thái tử điện hạ của Hắc Phong quốc?”
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ sắc bén lạnh lùng, nháy mắt liền lắc mình đứng trước mặt người què, đưa tay nắm chặt yết hầu của đối phương, hạ giọng âm lãnh:“Nói, ai phái ngươi tới?”
Hắc Khi Phong cũng nghi ngờ đi tới, thờ ơ lạnh nhạt nhìn huynh trưởng bóp chặt đối phương dường như muốn tắt thở, mặt không biến sắc.
“Khụ khụ khụ...... Thái tử điện hạ hãy nghe ta nói, khụ khụ khụ...... Ta là đến giúp...... Giúp các ngươi.”
“Giúp chúng ta?” Hắc Khi Dạ hơi buông lỏng lực tay ra, nhưng vẫn nắm đối phương như trước, chỉ cần đối phương hơi có biến động nhỏ, hắn sẽ làm cho đối phương hồn phi phách tán.
“Vâng...... Đúng vậy, các ngươi không phải muốn bắt Tô Bối Bối đang ở trong Huyền Thiên Tự?”
“Ngươi làm sao mà biết?” Gương mặt của Hắc Khi Phong lạnh lùng.
“Ha ha a...... Theo ta thấy, nếu các ngươi có thể bắt cả công chúa Xích Diễm quốc và Vương hậu tương lai chẳng phải là càng thêm hoàn mỹ sao.” Người què cười đến thật nịnh nọt.
Hắc Khi Dạ cân nhắc kỹ càng một chút, buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú tà mị lạnh lẽo nới lỏng một chút, sau đó ý bảo người què theo vào phòng.
“Đại ca, hắn......” Hắc Khi Phong cảm giác được không ổn.
“Trước hết xem hắn nói như thế nào đã.” Hắc Khi Dạ thản nhiên nói.
Tiến vào trong phòng, Hắc Khi Dạ đưa tay ra sau, cửa phòng lập tức tự động đóng lại.
Hắn đưa tay đem người què nhấc lên, hung hăng đẩy ngã vào trong một chiếc ghế, sau đó từ trên cao nhìn xuống thu tất cả vào trong mắt, bạc môi hàm chứa nụ cười lạnh:“ Hoàng thân quốc thích con trai bảo bối của trấn nam Hầu gia Xích Diễm quốc như thế nào què chân, thật sự là làm cho người ta không thể không tội nghiệp.”
Người què sắc mặt biến đổi, đáy mắt xẹt qua ý hận độc ác, khóe môi lại giương lên nụ cười nịnh nọt:“Quan Hoa khấu kiến thái tử điện hạ.”
“Ừ? Các hạ hành lễ lớn như vậy, không phải là chuẩn bị nương nhờ vào bản thái tử chứ?” Hắc Khi Dạ mang theo trào phúng trong tiếng nói âm lãnh, ánh mắt nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia lại càng thêm ý miệt thị.
Quan Hoa tiểu Hầu gia không để ý đến khinh miệt tức giận của Hắc Khi Dạ, ngược lại cười to:“Thái tử điện hạ, chúng ta người đàng hoàng không cần nói ẩn ý, nương nhờ vào ngài không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp các ngươi không cần tốn nhiều sức bắt được Huyên Trữ công chúa và Tô Bối Bối.”
Hắc Khi Phong vẫn duy trì im lặng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Ngươi và Tô Bối Bối có ân oán gì?”
“Hừ, nàng hại ta lưu lạc đến tận đây! Các ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không bán đứng các ngươi, bởi vì...... Chúng ta có cùng kẻ thù!” Quan Hoa tiểu Hầu gia không tự giác toát ra hận ý.
“Ngươi......” Hắc Khi Phong thiếu chút nữa không áp chế được xúc động trong lòng muốn giết chết tên gia hỏa dám hận Tiểu Bối trước mắt này, giữ hắn lại, khẳng định sẽ hại Tiểu Bối.
Nhưng mà, hắn rất nhanh nhớ tới mục đích của mình, chỉ có thể ảm đạm mím chặt bạc môi, đem toàn bộ xúc động đều nuốt trở lại vào trong lý trí.
Hắc Khi Dạ lười biếng ngồi vào một chiếc ghế lớn, đưa mắt quét Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Nói cho ta nghe một chút, ngươi có kế hoạch gì hay giúp chúng ta bắt được hai nữ nhân kia?”
“Ta tự có biện pháp hay, các ngươi chỉ cần chờ bắt người thôi.” Quan Hoa tiểu Hầu gia âm hiểm ngoan độc nheo lại ánh mắt.
Hắn hận Huyên Trữ công chúa thế nhưng làm chứng cho hành vi phạm tội của hắn, càng thêm hận Tô Bối Bối tìm đến Cô Ngự Hàn định tội hắn, hai nữ nhân kia phá hủy đời hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các nàng!
Hắn vẫn ẩn núp ở trong kinh thành, nghe nói Cô Ngự Hàn cùng Vương hậu tương lai của hắn đến Huyền Thiên Tự cầu phúc, hắn liền vạch kế hoạch tìm cơ hội trả thù, không nghĩ tới liền cho hắn gặp gỡ bạn đồng hành nhanh như vậy.
……
Huyền Thiên Tự.
Bối Bối đóng kín tất cả cửa sổ trong phòng đều, khẳng định không có gió lạnh có thể thổi vào, mới run run nhanh chóng đi đến trên giường, cuộn chặt trong chăn.
“Thảm thảm, nằm trong chăn cần bao lâu mới có thể đủ ấm a?” Vẻ mặt của Bối Bối buồn khổ nói thầm, tay chân xoa xoa lẫn nhau sưởi ấm.
“Tiểu Bối Bối, ta tới sưởi ấm cho nàng.” Một tiếng nói trêu tức từ trên nóc nhà truyền xuống.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bối Bối lập tức đưa tay vén trướng mạn lên, nâng tầm mắt, liền nhìn thấy Cô Ngự Hàn một thân áo trắng phiêu phiêu ngồi ở trên xà ngang, đang ở cười tủm tỉm nhìn xuống.
“Cô Ngự Hàn, chàng đã đến rồi!” Ánh mắt Bối Bối sáng lấp lánh, đưa tay tiếp đón hắn xuống dưới nhanh chút.
Nhìn vẻ mặt thể hiện ý cầu mong, thẳng thừng không hề ngượng ngùng, chọc Cô Ngự Hàn khẽ cười không thôi, hắn nhấc toàn thân bay xuống dưới, dừng ở bên giường của nàng, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Cảm giác được hơi lạnh lập tức từ trong tay nàng truyền tới hắn, mày của hắn nhíu chặt, lắc lắc đầu, tập trung tinh thần truyền một ít chân khí tiến vào trong cơ thể nàng giúp nàng giải trừ lạnh.
“Hô...... Cô Ngự Hàn, chàng thật đúng là cái đại ấm lô.” Bối Bối thở ra một hơi lạnh, cảm giác trong cơ thể đã không còn lạnh nữa.
“Đại ca, ta đã trở về.”
Hắc Khi Dạ chớp mắt, buồn bực trong đáy mắt lui đi, thay vào đấy chính là lửa giận:“Phong đệ, đệ có biết tự tiện hành động là phạm vào tối kỵ của binh gia hay không!”
Thấy được gương mặt cau có của huynh trưởng, cho dù tức giận, nhưng cũng giấu không được loại tình cảm quan tâm đối với mình, Hắc Khi Phong cố đè xuống cảm giác mất mát mang từ Huyền Thiên tự miếu về, lên tinh thần mỉm cười.
“Đại ca, ta chỉ đi Huyền Thiên Tự điều tra Tiểu Bối đang ở đâu mà thôi, sẽ không tùy tiện ra tay làm lộ hành tung của chúng ta trong giờ phút này ở Xích Diễm quốc.”
Trên thực tế, nếu không phải Lôi Vân liều chết giữ chặt hắn, hắn sớm đã phi thân đi ra ngoài vào giờ khắc Tiểu Bối cùng Cô Ngự Hàn ôm nhau.
Nhớ tới lúc ấy mình bị xúc động bất chấp tất cả, hắn không khỏi cười khổ, Tiểu Bối luôn dễ dàng ảnh hưởng đến hắn, nhưng là nàng thì sao, có còn nhớ đến hắn?
“Phong đệ, Phong đệ...... Phong đệ!” Hắc Khi Dạ nhíu mày, giọng nói cất cao, dường như mang theo ý không hài lòng.
Hắc Khi Phong hoàn toàn hoàn hồn, cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi:“Đại ca, còn có chuyện gì?”
Quan sát tỉ mỉ sắc mặt của đệ đệ, cuối cùng, Hắc Khi Dạ nghiêm túc cảnh cáo cho đệ đệ:“Phong đệ, mặc kệ bây giờ đệ có tâm trạng gì, nhưng đừng quên đệ vĩnh viễn là nhị điện hạ của Hắc Phong quốc, đệ không được quên trách nhiệm của mình.”
Hắc Khi Phong âm thầm hạ thấp giấu đi đôi mắt chứa đầy tình cảm, tiếng nói khôi phục bình thản:“Ta đã biết.”
Lại nhìn đệ đệ trong chốc lát, Hắc Khi Dạ mới thu hồi sự nghiêm túc trong đôi mắt lại, giọng nói có phần ôn hòa hơn:“ Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngay lúc Hắc Khi Dạ xoay người muốn rời khỏi, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một người què tập tễnh đi đến, mở miệng gọi nhỏ.
“Xin hỏi các hạ có phải là thái tử điện hạ của Hắc Phong quốc?”
Ánh mắt của Hắc Khi Dạ sắc bén lạnh lùng, nháy mắt liền lắc mình đứng trước mặt người què, đưa tay nắm chặt yết hầu của đối phương, hạ giọng âm lãnh:“Nói, ai phái ngươi tới?”
Hắc Khi Phong cũng nghi ngờ đi tới, thờ ơ lạnh nhạt nhìn huynh trưởng bóp chặt đối phương dường như muốn tắt thở, mặt không biến sắc.
“Khụ khụ khụ...... Thái tử điện hạ hãy nghe ta nói, khụ khụ khụ...... Ta là đến giúp...... Giúp các ngươi.”
“Giúp chúng ta?” Hắc Khi Dạ hơi buông lỏng lực tay ra, nhưng vẫn nắm đối phương như trước, chỉ cần đối phương hơi có biến động nhỏ, hắn sẽ làm cho đối phương hồn phi phách tán.
“Vâng...... Đúng vậy, các ngươi không phải muốn bắt Tô Bối Bối đang ở trong Huyền Thiên Tự?”
“Ngươi làm sao mà biết?” Gương mặt của Hắc Khi Phong lạnh lùng.
“Ha ha a...... Theo ta thấy, nếu các ngươi có thể bắt cả công chúa Xích Diễm quốc và Vương hậu tương lai chẳng phải là càng thêm hoàn mỹ sao.” Người què cười đến thật nịnh nọt.
Hắc Khi Dạ cân nhắc kỹ càng một chút, buông tay ra, khuôn mặt tuấn tú tà mị lạnh lẽo nới lỏng một chút, sau đó ý bảo người què theo vào phòng.
“Đại ca, hắn......” Hắc Khi Phong cảm giác được không ổn.
“Trước hết xem hắn nói như thế nào đã.” Hắc Khi Dạ thản nhiên nói.
Tiến vào trong phòng, Hắc Khi Dạ đưa tay ra sau, cửa phòng lập tức tự động đóng lại.
Hắn đưa tay đem người què nhấc lên, hung hăng đẩy ngã vào trong một chiếc ghế, sau đó từ trên cao nhìn xuống thu tất cả vào trong mắt, bạc môi hàm chứa nụ cười lạnh:“ Hoàng thân quốc thích con trai bảo bối của trấn nam Hầu gia Xích Diễm quốc như thế nào què chân, thật sự là làm cho người ta không thể không tội nghiệp.”
Người què sắc mặt biến đổi, đáy mắt xẹt qua ý hận độc ác, khóe môi lại giương lên nụ cười nịnh nọt:“Quan Hoa khấu kiến thái tử điện hạ.”
“Ừ? Các hạ hành lễ lớn như vậy, không phải là chuẩn bị nương nhờ vào bản thái tử chứ?” Hắc Khi Dạ mang theo trào phúng trong tiếng nói âm lãnh, ánh mắt nhìn Quan Hoa tiểu Hầu gia lại càng thêm ý miệt thị.
Quan Hoa tiểu Hầu gia không để ý đến khinh miệt tức giận của Hắc Khi Dạ, ngược lại cười to:“Thái tử điện hạ, chúng ta người đàng hoàng không cần nói ẩn ý, nương nhờ vào ngài không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp các ngươi không cần tốn nhiều sức bắt được Huyên Trữ công chúa và Tô Bối Bối.”
Hắc Khi Phong vẫn duy trì im lặng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Ngươi và Tô Bối Bối có ân oán gì?”
“Hừ, nàng hại ta lưu lạc đến tận đây! Các ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không bán đứng các ngươi, bởi vì...... Chúng ta có cùng kẻ thù!” Quan Hoa tiểu Hầu gia không tự giác toát ra hận ý.
“Ngươi......” Hắc Khi Phong thiếu chút nữa không áp chế được xúc động trong lòng muốn giết chết tên gia hỏa dám hận Tiểu Bối trước mắt này, giữ hắn lại, khẳng định sẽ hại Tiểu Bối.
Nhưng mà, hắn rất nhanh nhớ tới mục đích của mình, chỉ có thể ảm đạm mím chặt bạc môi, đem toàn bộ xúc động đều nuốt trở lại vào trong lý trí.
Hắc Khi Dạ lười biếng ngồi vào một chiếc ghế lớn, đưa mắt quét Quan Hoa tiểu Hầu gia:“Nói cho ta nghe một chút, ngươi có kế hoạch gì hay giúp chúng ta bắt được hai nữ nhân kia?”
“Ta tự có biện pháp hay, các ngươi chỉ cần chờ bắt người thôi.” Quan Hoa tiểu Hầu gia âm hiểm ngoan độc nheo lại ánh mắt.
Hắn hận Huyên Trữ công chúa thế nhưng làm chứng cho hành vi phạm tội của hắn, càng thêm hận Tô Bối Bối tìm đến Cô Ngự Hàn định tội hắn, hai nữ nhân kia phá hủy đời hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các nàng!
Hắn vẫn ẩn núp ở trong kinh thành, nghe nói Cô Ngự Hàn cùng Vương hậu tương lai của hắn đến Huyền Thiên Tự cầu phúc, hắn liền vạch kế hoạch tìm cơ hội trả thù, không nghĩ tới liền cho hắn gặp gỡ bạn đồng hành nhanh như vậy.
……
Huyền Thiên Tự.
Bối Bối đóng kín tất cả cửa sổ trong phòng đều, khẳng định không có gió lạnh có thể thổi vào, mới run run nhanh chóng đi đến trên giường, cuộn chặt trong chăn.
“Thảm thảm, nằm trong chăn cần bao lâu mới có thể đủ ấm a?” Vẻ mặt của Bối Bối buồn khổ nói thầm, tay chân xoa xoa lẫn nhau sưởi ấm.
“Tiểu Bối Bối, ta tới sưởi ấm cho nàng.” Một tiếng nói trêu tức từ trên nóc nhà truyền xuống.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bối Bối lập tức đưa tay vén trướng mạn lên, nâng tầm mắt, liền nhìn thấy Cô Ngự Hàn một thân áo trắng phiêu phiêu ngồi ở trên xà ngang, đang ở cười tủm tỉm nhìn xuống.
“Cô Ngự Hàn, chàng đã đến rồi!” Ánh mắt Bối Bối sáng lấp lánh, đưa tay tiếp đón hắn xuống dưới nhanh chút.
Nhìn vẻ mặt thể hiện ý cầu mong, thẳng thừng không hề ngượng ngùng, chọc Cô Ngự Hàn khẽ cười không thôi, hắn nhấc toàn thân bay xuống dưới, dừng ở bên giường của nàng, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Cảm giác được hơi lạnh lập tức từ trong tay nàng truyền tới hắn, mày của hắn nhíu chặt, lắc lắc đầu, tập trung tinh thần truyền một ít chân khí tiến vào trong cơ thể nàng giúp nàng giải trừ lạnh.
“Hô...... Cô Ngự Hàn, chàng thật đúng là cái đại ấm lô.” Bối Bối thở ra một hơi lạnh, cảm giác trong cơ thể đã không còn lạnh nữa.
Bình luận truyện