Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 284: Tình nhân yêu nghiệt [3]
“Nam nhân...... của ta?” Bối Bối ngẩn ra lặp lại câu nói của hắn, ánh mắt bị nụ cười tươi của hắn hấp dẫn.
Hắn tươi cười càng đậm, đưa tay phủ lên cổ tay trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng cầm, chỉ dẫn lòng tay nàng vuốt ve một chút trên mặt hắn.
“Đúng vậy, ta là nam nhân của nàng, mà nàng...... là nữ nhân của ta!” Đôi mắt đen của hắn chớp chớp, trong đáy mắt nhu tình dịu dàng nhập vào nét ngang ngược.
Lòng bàn tay dán sát vào da thịt, ấm áp, nàng thích tiếp xúc như vậy, đáy lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác không muốn rời xa.
Nhìn đôi mắt của nàng đắm chìm trong mơ màng, Cô Ngự Hàn đắc ý gợi lên một nụ cười xấu xa: “Tiểu Bối Bối, mặt của ta sờ rất tuyệt sao? Như thế nào...... Còn sờ chưa đủ? Vẫn còn tiếp tục muốn đùa giỡn trò chơi nhận mặt người sao?”
Lời nói của hắn, giống như làn nước trong veo tưới xuống, lý trí của nàng hoàn toàn ập trở lại, tay phủ trên mặt của hắn lập tức rút về.
“Chuyện đó...... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, bởi vì ngươi rất đẹp trai. A...... Không phải, là vì...... Bởi vì mặt của ngươi rất đẹp, há há...... Ta đang nói cái gì a.”
Bối Bối càng nói càng cảm thấy mình nói càng lộn xộn, nhịn không được đưa tay dùng sức gõ gõ đầu của mình làm cho mình tỉnh táo một chút.
Mới gõ vào đầu một cái, tay của nàng liền bị hắn bắt lấy, tiếp theo là thấy ánh mắt hơi không đồng ý của hắn.
“Ai cho nàng tự đánh đầu mình như vậy, vốn đã đủ khờ rồi, giờ lại càng khờ hơn xem ta trừng phạt nàng như thế nào.” Hắn nhẹ nhàng quở trách, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ lên trên đỉnh đầu của nàng.
Hơi âm tinh tế từ trên mái tóc truyền tới nàng, trêu chọc lòng của nàng, nàng kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Không đúng! Nàng làm sao có thể để cho hắn lại gần mình như vậy, trước hết đem mọi chuyện nói rõ rồi hãy nói sau.
Có lẽ...... Hắn từng phụ bạc nàng, cho nên nàng mới có thể mất đi trí nhớ trở về? Có lẽ...... Trong lúc đó bọn họ không thể cùng một chỗ?
Rối loạn quá.
Độ ấm của hắn trên cổ tay không ngừng cuốn cuộn truyền đến, nàng thật vất vả mới áp chế được rung động trong lòng, làm cho mình tỉnh táo lại từ trong mê muội bởi cảm giác quen thuộc.
Thoáng dùng một chút lực giãy dụa khỏi bàn tay hắn, từng bước lui ra phía sau, nghi hoặc lại không thể không đề phòng nhìn hắn.
“Chúng ta thật sự biết nhau? Ngươi là từ đâu tới đây? nhà Tần? nhà Tống?Hay là từ triều đại nào không nổi tiếng?”
Có lẽ, nàng thật sự mất đi đoạn ký ức có liên quan với hắn, không, nhất định phải có liên quan tới hắn, hắn cho nàng một cảm giác...... Rất gần gũi, gần đến mức nàng thế nhưng cảm thấy được hơi thở ấm áp trên người hắn.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, nhìn thấy...... Không phải phải bộ dáng làm nũng quen thuộc trước kia, mà là...... sự hỗn loạn, xa lạ, hoài nghi?
Hoài nghi!
Nàng cũng dám nhìn hắn như vậy!
Chết tiệt!
Dự cảm điềm xấu nào đó lên men trong đầu, hắn không cách nào chấp nhận “Vèo” một cái tiến sát vào nàng, đôi mắt đen như chim ưng giữ chặt lấy nàng.
“Nói cho ta biết, nàng đang đùa với ta, có phải hay không? Có phải hay không!” Hắn không khống chế được những cảm xúc hỗn loạn trong đầu đau buồn hét lên với nàng.
Bối Bối bị ánh mặt đột nhiên biến đổi trở nên điên cuốn kích động của hắn làm cho hoảng sợ.
“Ta...... Ta vì sao muốn đùa giỡn với ngươi, ngươi...... Ngươi mới không hiểu sao lại mặc quần áo cổ nhân đột nhiên chạy đến ngăn cản đường của ta chứ, ta......” Với mỗi câu nói của nàng, hắn liền tiến gần thêm một chút, cuối cùng ngay cả hơi thở của hắn đang dồn dập trên mắt nàng, làm cho nàng căng thẳng không thể tiếp tục nói chuyện.
“Oành!” Một tay của hắn đấm lên vách tường, sợ tới mức đôi mắt của nàng ẩn chứa một chút kinh hoảng.
Nhìn đôi mắt chịu đủ kinh sợ của nàng, nhu nhược, lại giống như một thanh đao cứng chắc đâm vào trong ngực của hắn.
“Chết tiệt nàng, thế nhưng mới trở về nhân gian thì quên mất ta! Nàng...... nàng nữ nhân không có lương tâm này!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, muốn tìm được trong đáy mắt của nàng một tia đùa giỡn tinh ranh.
Nhưng mà, hắn thất vọng rồi!
Nàng hiện tại rõ ràng lộ ra ánh mắt phòng bị hắn, nàng thật sự không nhớ rõ hắn!
Tim của Bối Bối nhảy thình thịch, lại không biết nói là vì tới gần như vậy, hay bởi vì vẻ mặt của hắn càng ngày càng u ám.
“Ta...... Ngươi có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dựa sát như vậy, chúng ta nên nói chuyện cho tốt.” Nàng tận lực làm cho giọng nói của mình nghe qua không có khác thường.
“Nói chuyện tốt? Nàng còn dám bảo ta nói chuyện tốt? Tô Bối Bối! Nàng có thể một ngày đừng mang đến cho ta những chuyện ngoài ý muốn hay không, hử?”
Hắn nở nụ cười, cười đến âm nhu, đáy mắt kia toát ra ngọn lửa lại giống như băng công kích về phía nàng, làm cho nàng có cảm giác đại nạn sắp xảy ra.
Hắn cứ như vậy, lập tức trút đi nét anh tuấn như tiên như mộng, đột nhiên trở nên âm u giống như là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Ô......đi đêm nhiều cũng có ngày gặp quỷ, nàng sẽ không phải là thật sự liền gặp một con quỷ hàng thật giá thật chứ?
“Tô Bối Bối, nàng nói ta là quỷ?” Giọng nói của hắn càng thêm dịu xuống, nhưng mà giọng nói này giống như tình nhân đang thì thầm lại như một phù chú đòi mạng nhẹ nhàng thổi đến bên tai.
Ánh mắt của nàng liếc trái rồi liếc phải, không dám nhìn vào đôi mắt đen tức giận lạnh lùng của hắn, nàng...... Sợ hãi, nhưng cũng...... chột dạ?
“Chuyện đó...... Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người rồi?” Nàng cười gượng nói thật cẩn thận.
Lời của nàng mới nói xong, vẻ u ám trên mặt hắn càng thêm đêm đen, sợ tới mức nàng nhịn không được thụt cổ lại.
Bỗng nhiên, vẻ u ám trên gương mặt hắn từ từ nhạt dần, bờ môi hoàn mỹ không tỳ vết nhẹ nhàng giương lên, lại trở nên khiến cho tim của nàng đập phi nhanh hai má nóng lên bởi vì cử chỉ nhẹ nhàng của mỹ nam.
“Tiểu Bối Bối, có phải nhận nhầm người hay không...... Nàng tự mình nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Nàng bị mê hoặc, hắn lại đột nhiên tiến sát vào nàng, bạc môi dán trên cánh môi của nàng.
“ưhm......” Nàng kinh ngạc trừng mắt, nâng tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giành trước một bước đè lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là làm cho người ta rất tức giận, ta đang cực kỳ tức giận.”
Vừa dứt lời, đầu lưỡi của hắn liền cạy mở hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc dây dưa giữ lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Hơi thở nam tính tiến vào trong miệng của nàng, thiêu nóng tri giác mẫn cảm của nàng.
Hắn dường như gặm mút môi của nàng, hôn không dịu dàng chút nào, thậm chí mang theo một chút thô lỗ.
Nhưng là...... Nàng lại chỉ cảm thấy tình cảm mạnh mẽ hung hăng dồn dập, theo bản năng tiếp nhận nụ hôn của hắn.
“Uhm......”
Trong sự thân thiết cực nóng của hắn, chân của nàng dường như muốn mềm ra, hai tay chống cự đẩy hắn không biết khi nào đã quàng lên cổ hắn, trong lòng có một dòng chảy nóng của khát vọng dập vào nàng, thúc đẩy nàng càng thêm gần sát lồng ngực của hắn.
Hắn tươi cười càng đậm, đưa tay phủ lên cổ tay trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng cầm, chỉ dẫn lòng tay nàng vuốt ve một chút trên mặt hắn.
“Đúng vậy, ta là nam nhân của nàng, mà nàng...... là nữ nhân của ta!” Đôi mắt đen của hắn chớp chớp, trong đáy mắt nhu tình dịu dàng nhập vào nét ngang ngược.
Lòng bàn tay dán sát vào da thịt, ấm áp, nàng thích tiếp xúc như vậy, đáy lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác không muốn rời xa.
Nhìn đôi mắt của nàng đắm chìm trong mơ màng, Cô Ngự Hàn đắc ý gợi lên một nụ cười xấu xa: “Tiểu Bối Bối, mặt của ta sờ rất tuyệt sao? Như thế nào...... Còn sờ chưa đủ? Vẫn còn tiếp tục muốn đùa giỡn trò chơi nhận mặt người sao?”
Lời nói của hắn, giống như làn nước trong veo tưới xuống, lý trí của nàng hoàn toàn ập trở lại, tay phủ trên mặt của hắn lập tức rút về.
“Chuyện đó...... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, bởi vì ngươi rất đẹp trai. A...... Không phải, là vì...... Bởi vì mặt của ngươi rất đẹp, há há...... Ta đang nói cái gì a.”
Bối Bối càng nói càng cảm thấy mình nói càng lộn xộn, nhịn không được đưa tay dùng sức gõ gõ đầu của mình làm cho mình tỉnh táo một chút.
Mới gõ vào đầu một cái, tay của nàng liền bị hắn bắt lấy, tiếp theo là thấy ánh mắt hơi không đồng ý của hắn.
“Ai cho nàng tự đánh đầu mình như vậy, vốn đã đủ khờ rồi, giờ lại càng khờ hơn xem ta trừng phạt nàng như thế nào.” Hắn nhẹ nhàng quở trách, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ lên trên đỉnh đầu của nàng.
Hơi âm tinh tế từ trên mái tóc truyền tới nàng, trêu chọc lòng của nàng, nàng kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Không đúng! Nàng làm sao có thể để cho hắn lại gần mình như vậy, trước hết đem mọi chuyện nói rõ rồi hãy nói sau.
Có lẽ...... Hắn từng phụ bạc nàng, cho nên nàng mới có thể mất đi trí nhớ trở về? Có lẽ...... Trong lúc đó bọn họ không thể cùng một chỗ?
Rối loạn quá.
Độ ấm của hắn trên cổ tay không ngừng cuốn cuộn truyền đến, nàng thật vất vả mới áp chế được rung động trong lòng, làm cho mình tỉnh táo lại từ trong mê muội bởi cảm giác quen thuộc.
Thoáng dùng một chút lực giãy dụa khỏi bàn tay hắn, từng bước lui ra phía sau, nghi hoặc lại không thể không đề phòng nhìn hắn.
“Chúng ta thật sự biết nhau? Ngươi là từ đâu tới đây? nhà Tần? nhà Tống?Hay là từ triều đại nào không nổi tiếng?”
Có lẽ, nàng thật sự mất đi đoạn ký ức có liên quan với hắn, không, nhất định phải có liên quan tới hắn, hắn cho nàng một cảm giác...... Rất gần gũi, gần đến mức nàng thế nhưng cảm thấy được hơi thở ấm áp trên người hắn.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, nhìn thấy...... Không phải phải bộ dáng làm nũng quen thuộc trước kia, mà là...... sự hỗn loạn, xa lạ, hoài nghi?
Hoài nghi!
Nàng cũng dám nhìn hắn như vậy!
Chết tiệt!
Dự cảm điềm xấu nào đó lên men trong đầu, hắn không cách nào chấp nhận “Vèo” một cái tiến sát vào nàng, đôi mắt đen như chim ưng giữ chặt lấy nàng.
“Nói cho ta biết, nàng đang đùa với ta, có phải hay không? Có phải hay không!” Hắn không khống chế được những cảm xúc hỗn loạn trong đầu đau buồn hét lên với nàng.
Bối Bối bị ánh mặt đột nhiên biến đổi trở nên điên cuốn kích động của hắn làm cho hoảng sợ.
“Ta...... Ta vì sao muốn đùa giỡn với ngươi, ngươi...... Ngươi mới không hiểu sao lại mặc quần áo cổ nhân đột nhiên chạy đến ngăn cản đường của ta chứ, ta......” Với mỗi câu nói của nàng, hắn liền tiến gần thêm một chút, cuối cùng ngay cả hơi thở của hắn đang dồn dập trên mắt nàng, làm cho nàng căng thẳng không thể tiếp tục nói chuyện.
“Oành!” Một tay của hắn đấm lên vách tường, sợ tới mức đôi mắt của nàng ẩn chứa một chút kinh hoảng.
Nhìn đôi mắt chịu đủ kinh sợ của nàng, nhu nhược, lại giống như một thanh đao cứng chắc đâm vào trong ngực của hắn.
“Chết tiệt nàng, thế nhưng mới trở về nhân gian thì quên mất ta! Nàng...... nàng nữ nhân không có lương tâm này!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, muốn tìm được trong đáy mắt của nàng một tia đùa giỡn tinh ranh.
Nhưng mà, hắn thất vọng rồi!
Nàng hiện tại rõ ràng lộ ra ánh mắt phòng bị hắn, nàng thật sự không nhớ rõ hắn!
Tim của Bối Bối nhảy thình thịch, lại không biết nói là vì tới gần như vậy, hay bởi vì vẻ mặt của hắn càng ngày càng u ám.
“Ta...... Ngươi có chuyện gì thì từ từ nói, đừng dựa sát như vậy, chúng ta nên nói chuyện cho tốt.” Nàng tận lực làm cho giọng nói của mình nghe qua không có khác thường.
“Nói chuyện tốt? Nàng còn dám bảo ta nói chuyện tốt? Tô Bối Bối! Nàng có thể một ngày đừng mang đến cho ta những chuyện ngoài ý muốn hay không, hử?”
Hắn nở nụ cười, cười đến âm nhu, đáy mắt kia toát ra ngọn lửa lại giống như băng công kích về phía nàng, làm cho nàng có cảm giác đại nạn sắp xảy ra.
Hắn cứ như vậy, lập tức trút đi nét anh tuấn như tiên như mộng, đột nhiên trở nên âm u giống như là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Ô......đi đêm nhiều cũng có ngày gặp quỷ, nàng sẽ không phải là thật sự liền gặp một con quỷ hàng thật giá thật chứ?
“Tô Bối Bối, nàng nói ta là quỷ?” Giọng nói của hắn càng thêm dịu xuống, nhưng mà giọng nói này giống như tình nhân đang thì thầm lại như một phù chú đòi mạng nhẹ nhàng thổi đến bên tai.
Ánh mắt của nàng liếc trái rồi liếc phải, không dám nhìn vào đôi mắt đen tức giận lạnh lùng của hắn, nàng...... Sợ hãi, nhưng cũng...... chột dạ?
“Chuyện đó...... Ta nghĩ ngươi nhận nhầm người rồi?” Nàng cười gượng nói thật cẩn thận.
Lời của nàng mới nói xong, vẻ u ám trên mặt hắn càng thêm đêm đen, sợ tới mức nàng nhịn không được thụt cổ lại.
Bỗng nhiên, vẻ u ám trên gương mặt hắn từ từ nhạt dần, bờ môi hoàn mỹ không tỳ vết nhẹ nhàng giương lên, lại trở nên khiến cho tim của nàng đập phi nhanh hai má nóng lên bởi vì cử chỉ nhẹ nhàng của mỹ nam.
“Tiểu Bối Bối, có phải nhận nhầm người hay không...... Nàng tự mình nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Nàng bị mê hoặc, hắn lại đột nhiên tiến sát vào nàng, bạc môi dán trên cánh môi của nàng.
“ưhm......” Nàng kinh ngạc trừng mắt, nâng tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giành trước một bước đè lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự là làm cho người ta rất tức giận, ta đang cực kỳ tức giận.”
Vừa dứt lời, đầu lưỡi của hắn liền cạy mở hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc dây dưa giữ lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Hơi thở nam tính tiến vào trong miệng của nàng, thiêu nóng tri giác mẫn cảm của nàng.
Hắn dường như gặm mút môi của nàng, hôn không dịu dàng chút nào, thậm chí mang theo một chút thô lỗ.
Nhưng là...... Nàng lại chỉ cảm thấy tình cảm mạnh mẽ hung hăng dồn dập, theo bản năng tiếp nhận nụ hôn của hắn.
“Uhm......”
Trong sự thân thiết cực nóng của hắn, chân của nàng dường như muốn mềm ra, hai tay chống cự đẩy hắn không biết khi nào đã quàng lên cổ hắn, trong lòng có một dòng chảy nóng của khát vọng dập vào nàng, thúc đẩy nàng càng thêm gần sát lồng ngực của hắn.
Bình luận truyện