Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 380: Gặp được đối thủ
Trong Diễm cung, giờ phút này đang vì tìm kiếm Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa bị mất tích mà loạn đến gà bay chó nhảy.
Cô Ngự Hàn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, những nếp nhăn trên trán cơ hồ sắp xếp đống thành núi.
Chỉ chốc lát sau, một gã thị vệ vội vã chạy vào: “Bẩm báo Vương, chúng thuộc hạ đã lục soát trên dưới cung điện, cũng không tìm được một tin tức nào của Vương hậu nương nương, tiểu vương tử cùng tiểu công chúa.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn biến động, bàn tay to hung hăng đập xuống mặt bàn: “Uỳnh.”
Một tiếng rất lớn, trên bàn xuất hiện vết rạn nứt, dọa tới cung nữ đang hầu hạ một bên cũng run lên, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn cẩn thận thận.
Hạ xuống cơn lo lắng trong lòng, Cô Ngự Hàn mới đưa ánh mắt sáng lạnh bắn nhọn về phía cung nữ của Diễm cung.
“Nói cho bổn vương, trước khi mất tích Vương hậu nương nương có điểm nào khác thường?”
Cung nữ chân run lập cập quỳ xuống: “Nô tỳ... Nô tỳ thấy nương nương giống như đang tìm cái gì đó trong tẩm cung, nô tỳ lúc ấy nói muốn tìm hộ, nhưng nương nương bảo không cần, còn bảo nô tỳ lui ra.”
Bờ môi mỏng của hắn mấp máy, chuyển hướng sang ba bà vú: “Các ngươi khi nào thì phát hiện tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích?”
“Nô tỳ phát hiện thời gian tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích cùng thời gian nương nương mất tích là không sai biệt lắm.”
Nhìn chung quanh các nàng một cái, Cô Ngự Hàn tâm phiền ý vội vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui xuống, tiếp tục tìm.”
“Vâng.” Cung nữ thị vệ run rẩy rất nhanh lui ra ngoài, chỉ để lại Cô Ngự Hàn một mình.
Hắn rầu rĩ đứng lên, ngón tay thon dài đặt lên mi tâm, nhẹ nhàng xoa.
Tiểu Bối Bối, nàng rốt cuộc đã chạy đi đâu? Còn cục cưng có phải ở cùng với nàng hay không?
Không bao lâu, Thương Tuyệt Lệ đi đến.
Cô Ngự Hàn khẩn cấp hỏi: “Thế nào, ngoài cung có tin tức gì không?”
“Hồi báo Vương, thuộc hạ thăm dò qua tại nơi náo nhiệt nhất của kinh thành, có người nói từng nhìn thấy ba quả Hoàng kim đản ở đầu đường xuất hiện qua.”
“Nhất định là bọn chúng!” Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn nhảy lên tia vui sướng.
Thương Tuyệt Lệ lắc lắc đầu, trong ánh mắt hàm chứa khó hiểu: “Nhưng thuộc hạ có hỏi qua thị vệ canh cửa cung, bọn họ đều nói không thấy Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa tiếp cận cửa cung một bước.”
“Không có tiếp cận cửa cung một bước, vậy bọn họ làm thế nào xuất cung? Chẳng lẽ nói không phải bọn họ? Không có khả năng...”
Cô Ngự Hàn có chút gấp gáp lại bắt đầu rảo bước đi lại, tâm tư hỗn loạn không thôi.
“Vương huynh, ta biết tẩu tử mang theo cục cưng đi ra từ chỗ nào.” Huyên Trữ đi vào, mang trên mặt vẻ thần bí.
“Chỗ nào?” Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ cơ hồ đồng thời đặt câu hỏi.
Huyên Trữ nhìn bọn họ, sau đó nói: “Các ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem xem, nói không chừng sẽ phát hiện manh mối nào đó.”
...
Đi vào góc tường hẻo lánh, Huyên Trữ chỉ vào một cái động: “Vương huynh, tẩu tử hẳn là từ nơi này chuồn ra ngoài.”
Lông mày của Cô Ngự Hàn nhăn lại, bạc môi bất lực cong lên, lo lắng đồng thời lại cảm thấy vô lực.
Cũng chỉ có Tiểu Bối Bối của hắn mới chú ý tới cái động như vậy.
Hắn thở dài, ngồi xổm xuống, đưa tay hất ra đám cỏ dại đang che lấp cửa động.
Bàn tay to trong lúc di động tìm được một túi bạc.
“Đây là...” Hắn trầm ngâm nhìn túi tiền trong tay, sau đó mở ra xem, phát hiện bên trong có không ít ngân lượng.
Rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, khẳng định là Tiểu Bối Bối của hắn cầm tiền muốn ra bên ngoài chơi, kết quả không cẩn thận trong lúc bò làm rơi túi tiền.
“Chết rồi, Tiểu Bối Bối làm rơi túi tiền, vậy cả ngày nay nàng ở ngoài cung chẳng phải là nhịn đói sao.”
Hắn chợt đứng phắt dậy, lo lắng trong đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.
“Tuyệt Lệ, sai bọn người ngoài cung tiếp tục dò la tin tức của bọn họ, ta lập tức xuất cung.”
“Vâng.”
“Vương huynh, ta cũng muốn đi.” Huyên Trữ giữ chặt ống tay áo của hắn.
“Huyên Trữ, muội ở lại lại giúp Vương huynh chỉ huy hạ nhân tìm trong cung.”
“Cái này... Vậy được rồi.” Huyên Trữ đành phải buông ra hắn, nghĩ rằng suy nghĩ của Vương huynh cũng đúng, bây giờ còn không biết tẩu tử cùng cục cưng có thật sự rời khỏi hoàng cung hay không.
...
Ngoài cung, thẩm đường vẫn như trước hỗn loạn vô cùng.
Bối Bối nhìn các cục cưng chỉnh đám quan binh xoay vòng vòng, nàng nhún nhún vai, dứt khoát ngồi vào một bên nhàn nhã nhìn các cục cưng chơi.
“Ôi... Ai da...”
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên của quan binh.
Nhìn thảm trạng té ngã của bọn họ, Bối Bối nhịn không được che miệng bật cười.
Một lát sau, nàng nhịn không được đứng lên, tay siết thành quyền hét lên: “Cục cưng, cố lên, đánh ngã tất cả, tất cả phải bị đánh đến nằm thẳng dưới đất!”
“Ca ca, mẫu thân bảo chúng ta cố lên.” Tiểu công chúa ở giữa hai vị ca ca chạy tới chạy lui.
“Biết rồi, muội đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, đi qua bên mẫu thân đi, muội lại không đánh người xấu, chỉ biết tránh sau theo đuôi bọn ta xem kịch vui.” Hoàng kim đản lão nhị phàn nàn.
Bỗng nhiên, một thân ảnh gầy gò cương mãnh cầm kiếm phi đến, thẳng hướng Bối Bối.
“A...” mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn, nhất thời phản ứng không kịp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh kiếm sắc bén kia đâm về hướng mình.
“Mẫu thân!”
Ba quả Hoàng kim đản kích động cùng kêu to, rất nhanh thi pháp đánh đổ đám quan binh đang vây quanh, sau đó bay qua cứu giúp.
“Đệ đệ, chiếu cố muội muội cho tốt.”
Hoàng kim đản lão đại phi trước một bước, bắn ra năng lượng đánh lệch chuôi kiếm sắc bén kia.
Nhìn thấy kiếm đâm lệch, Bối Bối hít ngược một hơi, hoang mang rối loạn nhảy trốn sang một bên.
“Cục cưng, các con mau tới bên mẫu thân, nguy hiểm!”
Nàng không còn hứng nhàn nhã xem kịch, hai tay vận lên hồng quang, chuẩn bị đối phó tên cao nhân đột nhiên xuất hiện.
Ba quả Hoàng kim đản rất nhanh tụ tập ở bên người Bối Bối, bắt đầu cảm giác được địch nhân vừa xuất hiện.
Cô Ngự Hàn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, những nếp nhăn trên trán cơ hồ sắp xếp đống thành núi.
Chỉ chốc lát sau, một gã thị vệ vội vã chạy vào: “Bẩm báo Vương, chúng thuộc hạ đã lục soát trên dưới cung điện, cũng không tìm được một tin tức nào của Vương hậu nương nương, tiểu vương tử cùng tiểu công chúa.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn biến động, bàn tay to hung hăng đập xuống mặt bàn: “Uỳnh.”
Một tiếng rất lớn, trên bàn xuất hiện vết rạn nứt, dọa tới cung nữ đang hầu hạ một bên cũng run lên, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn cẩn thận thận.
Hạ xuống cơn lo lắng trong lòng, Cô Ngự Hàn mới đưa ánh mắt sáng lạnh bắn nhọn về phía cung nữ của Diễm cung.
“Nói cho bổn vương, trước khi mất tích Vương hậu nương nương có điểm nào khác thường?”
Cung nữ chân run lập cập quỳ xuống: “Nô tỳ... Nô tỳ thấy nương nương giống như đang tìm cái gì đó trong tẩm cung, nô tỳ lúc ấy nói muốn tìm hộ, nhưng nương nương bảo không cần, còn bảo nô tỳ lui ra.”
Bờ môi mỏng của hắn mấp máy, chuyển hướng sang ba bà vú: “Các ngươi khi nào thì phát hiện tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích?”
“Nô tỳ phát hiện thời gian tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mất tích cùng thời gian nương nương mất tích là không sai biệt lắm.”
Nhìn chung quanh các nàng một cái, Cô Ngự Hàn tâm phiền ý vội vẫy vẫy tay: “Các ngươi lui xuống, tiếp tục tìm.”
“Vâng.” Cung nữ thị vệ run rẩy rất nhanh lui ra ngoài, chỉ để lại Cô Ngự Hàn một mình.
Hắn rầu rĩ đứng lên, ngón tay thon dài đặt lên mi tâm, nhẹ nhàng xoa.
Tiểu Bối Bối, nàng rốt cuộc đã chạy đi đâu? Còn cục cưng có phải ở cùng với nàng hay không?
Không bao lâu, Thương Tuyệt Lệ đi đến.
Cô Ngự Hàn khẩn cấp hỏi: “Thế nào, ngoài cung có tin tức gì không?”
“Hồi báo Vương, thuộc hạ thăm dò qua tại nơi náo nhiệt nhất của kinh thành, có người nói từng nhìn thấy ba quả Hoàng kim đản ở đầu đường xuất hiện qua.”
“Nhất định là bọn chúng!” Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn nhảy lên tia vui sướng.
Thương Tuyệt Lệ lắc lắc đầu, trong ánh mắt hàm chứa khó hiểu: “Nhưng thuộc hạ có hỏi qua thị vệ canh cửa cung, bọn họ đều nói không thấy Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa tiếp cận cửa cung một bước.”
“Không có tiếp cận cửa cung một bước, vậy bọn họ làm thế nào xuất cung? Chẳng lẽ nói không phải bọn họ? Không có khả năng...”
Cô Ngự Hàn có chút gấp gáp lại bắt đầu rảo bước đi lại, tâm tư hỗn loạn không thôi.
“Vương huynh, ta biết tẩu tử mang theo cục cưng đi ra từ chỗ nào.” Huyên Trữ đi vào, mang trên mặt vẻ thần bí.
“Chỗ nào?” Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ cơ hồ đồng thời đặt câu hỏi.
Huyên Trữ nhìn bọn họ, sau đó nói: “Các ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem xem, nói không chừng sẽ phát hiện manh mối nào đó.”
...
Đi vào góc tường hẻo lánh, Huyên Trữ chỉ vào một cái động: “Vương huynh, tẩu tử hẳn là từ nơi này chuồn ra ngoài.”
Lông mày của Cô Ngự Hàn nhăn lại, bạc môi bất lực cong lên, lo lắng đồng thời lại cảm thấy vô lực.
Cũng chỉ có Tiểu Bối Bối của hắn mới chú ý tới cái động như vậy.
Hắn thở dài, ngồi xổm xuống, đưa tay hất ra đám cỏ dại đang che lấp cửa động.
Bàn tay to trong lúc di động tìm được một túi bạc.
“Đây là...” Hắn trầm ngâm nhìn túi tiền trong tay, sau đó mở ra xem, phát hiện bên trong có không ít ngân lượng.
Rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, khẳng định là Tiểu Bối Bối của hắn cầm tiền muốn ra bên ngoài chơi, kết quả không cẩn thận trong lúc bò làm rơi túi tiền.
“Chết rồi, Tiểu Bối Bối làm rơi túi tiền, vậy cả ngày nay nàng ở ngoài cung chẳng phải là nhịn đói sao.”
Hắn chợt đứng phắt dậy, lo lắng trong đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.
“Tuyệt Lệ, sai bọn người ngoài cung tiếp tục dò la tin tức của bọn họ, ta lập tức xuất cung.”
“Vâng.”
“Vương huynh, ta cũng muốn đi.” Huyên Trữ giữ chặt ống tay áo của hắn.
“Huyên Trữ, muội ở lại lại giúp Vương huynh chỉ huy hạ nhân tìm trong cung.”
“Cái này... Vậy được rồi.” Huyên Trữ đành phải buông ra hắn, nghĩ rằng suy nghĩ của Vương huynh cũng đúng, bây giờ còn không biết tẩu tử cùng cục cưng có thật sự rời khỏi hoàng cung hay không.
...
Ngoài cung, thẩm đường vẫn như trước hỗn loạn vô cùng.
Bối Bối nhìn các cục cưng chỉnh đám quan binh xoay vòng vòng, nàng nhún nhún vai, dứt khoát ngồi vào một bên nhàn nhã nhìn các cục cưng chơi.
“Ôi... Ai da...”
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên của quan binh.
Nhìn thảm trạng té ngã của bọn họ, Bối Bối nhịn không được che miệng bật cười.
Một lát sau, nàng nhịn không được đứng lên, tay siết thành quyền hét lên: “Cục cưng, cố lên, đánh ngã tất cả, tất cả phải bị đánh đến nằm thẳng dưới đất!”
“Ca ca, mẫu thân bảo chúng ta cố lên.” Tiểu công chúa ở giữa hai vị ca ca chạy tới chạy lui.
“Biết rồi, muội đừng ở đây vướng tay vướng chân nữa, đi qua bên mẫu thân đi, muội lại không đánh người xấu, chỉ biết tránh sau theo đuôi bọn ta xem kịch vui.” Hoàng kim đản lão nhị phàn nàn.
Bỗng nhiên, một thân ảnh gầy gò cương mãnh cầm kiếm phi đến, thẳng hướng Bối Bối.
“A...” mắt hạnh của Bối Bối trừng lớn, nhất thời phản ứng không kịp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thanh kiếm sắc bén kia đâm về hướng mình.
“Mẫu thân!”
Ba quả Hoàng kim đản kích động cùng kêu to, rất nhanh thi pháp đánh đổ đám quan binh đang vây quanh, sau đó bay qua cứu giúp.
“Đệ đệ, chiếu cố muội muội cho tốt.”
Hoàng kim đản lão đại phi trước một bước, bắn ra năng lượng đánh lệch chuôi kiếm sắc bén kia.
Nhìn thấy kiếm đâm lệch, Bối Bối hít ngược một hơi, hoang mang rối loạn nhảy trốn sang một bên.
“Cục cưng, các con mau tới bên mẫu thân, nguy hiểm!”
Nàng không còn hứng nhàn nhã xem kịch, hai tay vận lên hồng quang, chuẩn bị đối phó tên cao nhân đột nhiên xuất hiện.
Ba quả Hoàng kim đản rất nhanh tụ tập ở bên người Bối Bối, bắt đầu cảm giác được địch nhân vừa xuất hiện.
Bình luận truyện