Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 4 - Chương 384: Giá y
Trong Xích Diễm cung, tiếng than liên tục không ngừng vang lên.
“Ai da... Ôi... Đau a...”
Bối Bối ủy khuất nhìn Cô Ngự Hàn, hắn dùng bông gòn chạm vào hai má nàng, nàng liền bi thương kêu lên một tiếng, cứ muốn lui thẳng về sau.
Nghe tiếng kêu nàng thảm thương, mỗi lần nghe là mỗi lần sắc mặt Cô Ngự Hàn trầm đi vài phần, trầm đến cuối cùng cũng sắp biến thành màu đen rồi.
Thoa thuốc xong, hắn cực giận bóp chặt bông đang cầm trong tay cơ hồ sắp nát vụn.
Hắn đột nhiên đứng lên: “Ta đi giết nữ nhân chết tiệt kia!”
Bối Bối vội vàng giữ chặt hắn: “Đừng đi... Ta thật vất vả mới bình an trở lại trong cung, chàng không ở lại với ta sao?”
Cuối cùng, nàng dứt khoát dùng ai binh chiến lược[1], bộ dáng thật đáng thương, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
Nhìn mắt nàng đầy nước, cơn tức của Cô Ngự Hàn cơ hồ lập tức bị dập tắt, hắn nhẹ than một tiếng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, thương tiếc nhẹ hỏi: “Ngực còn đau không?”
Tham lam hấp thụ hết hơi thở trong cái ôm, Bối Bối cọ cọ ngực hắn, mới thỏa mãn nói: “Không đau, có lão công lợi hại chàng đây trị thương, ta khỏe nhanh vô cùng.”
“Nhanh vô cùng? Vậy vừa rồi ai đã than mặt đau vậy.” Giọng hắn mang theo giễu cợt, lại pha lẫn nồng đậm thương tiếc.
Ngay sau đó, hắn như là nhớ tới cái gì đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng khóa giữ đôi mắt nàng.
“Được rồi, bây giờ có thể nói tới tội nàng tự ý xuất cung được rồi, còn mang theo cục cưng đi, chuẩn bị vứt bỏ người làm cha đây để bước chân vào giang hồ phải không, hử?”
Bối Bối há hốc mồm, ánh mắt dao động sang trái phải không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen tinh xảo của hắn.
Âm thầm thè lưỡi, làm sao bây giờ? Nàng còn tưởng rằng hắn không truy cứu chuyện nàng xuất cung nữa chứ.
Hồi lâu thấy nàng không trả lời, Cô Ngự Hàn hơi trầm giọng xuống: “Tiểu Bối Bối...”
Vừa trầm lại vừa cố ý kéo dài tiếng gọi, nghe vào tai Bối Bối, vô cùng quỷ dị.
Rũ mắt xuống, nàng dứt khoát trực tiếp thừa nhận: “Ta... Ta chỉ là tâm tình có chút buồn, muốn xuất cung dạo chơi.”
Nhớ tới quyển sổ công chứng nhỏ kia, nàng liền buồn bực, chịu bó tay…
Nàng vắt các ngón tay thon mềm, bộ dáng ủy khuất thật sự, lòng Cô Ngự Hàn đã sớm trở nên mềm ra.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, có chút bất lực, lại có chút ảo não.
“Người đâu, đem giá y của Vương hậu nương nương lại đây.” Hắn quay ra cửa hô to.
Chỉ chốc lát sau, hai cung nữ liền cầm trên tay bộ giá y đỏ thẫm đi vào, cung kính trình đến tay Cô Ngự Hàn.
Cầm giá y, Cô Ngự Hàn đưa tới trước mặt Bối Bối, mày kiếm nhẹ nhàng giương lên: “Thích không?”
Bối Bối há miệng, không dám tin nhìn xiêm y trong tay hắn, chớp mắt vài cái mới chậm rãi xác định đây không phải là ảo giác.
Đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn mỉm cười: “Tiểu Bối Bối, giá y của nàng.”
Tiếp theo, hắn đem giá y đặt vào tay nàng, hôn trán nàng: “Mau mặc thử xem có hợp không?”
Sợi vải mềm mại mịn màng chạm vào da thịt, cảm giác thật thoải mái.
Nàng nâng mắt, vừa kinh vừa hỉ nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, đây... cho ta sao?”
Nói như vậy, bọn họ sẽ bái đường thành thân?!
Cô Ngự Hàn cầm tay nàng, đồng thời cầm cả giá y, bạc môi cười xấu xa: “Trừ phi nàng muốn ta nạp phi, như vậy giá y này cũng có thể cho phi của ta...”
“Chàng dám?!”
Bối Bối hung hăng trừng hắn, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
Cô Ngự Hàn cười ha hả, đưa tay vén sợi tóc rối trên hai bên thái dương của nàng, đôi mắt chứa vô tận sủng nịch: “Ta đâu dám đâu.”
Bối Bối đưa tay thực dùng sức giữ chặt tay hắn, như cũ không chịu nhả ra: “Ta nói cho chàng nha, chàng có ta rồi sau này đừng mơ có cái gì tam cung lục viện, Vương hậu của chàng là ta, phi tử cũng là ta, chàng nếu dám kiếm thêm phi tử quý nhân gì đó, ta liền... ta liền tịnh thân chàng, xem chàng làm sao phong lưu.”
“Nương tử thật hung hãn, vi phu hơi sợ.” Hắn cười hì hì khua môi múa mép với nàng.
“Hừ!” Bối Bối quay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với hắn.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn thấy tốt rồi bèn thu lại, hắn ôm nàng vào lòng trấn an: “Được được được, vi phu không dám không nghe lời nương tử được rồi, bây giờ có thể đi thử giá y được chưa?”
Bối Bối quay đầu nhìn cung nữ đang đứng một bên, sau đó rời khỏi lòng hắn, nói với cung nữ: “Các ngươi đến giúp ta mặc quần áo.”
Cô Ngự Hàn cũng đứng lên theo, xích gần tai nàng: “Tiểu Bối Bối, ta cũng đi giúp nàng mặc quần áo được không?”
“Chàng ở bên ngoài chờ cho ta, không được theo.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn nổi sắc tính gì, Bối Bối dứt khoát đẩy hắn ngồi xuống, sau đó cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, mới mang theo cung nữ đi hướng phòng canh y[2].
Lắc lắc đầu, Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm cầm lấy chén trà nóng ở bên cạnh, nếm một ngụm, bị buộc bởi uy nghiêm của nương tử, hắn đành phải an phận ở chỗ này chờ.
...
Qua một hồi lâu, rèm phòng canh y rốt cục lại xốc lên.
Bối Bối một thân hồng, kéo làn váy chầm chậm đi ra.
Tiếng bước chân nhỏ vụn lập tức dẫn dụ ánh mắt Cô Ngự Hàn, khi hắn nhìn Bối Bối một thân giá y, chén trà trong tay dừng một chút mới buông xuống.
Đôi mắt anh tuấn nhíu lại, màu đỏ của giá y phụ trợ cho làn da trắng nõn mềm mại của nàng như giọt sương giữa hoa hồng, kiều mỵ mê người.
Sắc đỏ, khiến vật trang sức mà hắn chọn phản chiếu vẻ mong manh thẹn thùng ở giữa cặp lông mày thanh tú của nàng, nàng e lệ... tựa như nàng là tân nương tử hạnh phúc nhất thế gian này.
Tim hắn bị một niềm hạnh phúc ngọt ngào tựa mật trương đầy, tầm mắt dính chặt vào nàng, chậm rãi đánh giá trên dưới thân thể của nàng vài lần.
Tơ lụa mềm mại dán vào da thịt, vẽ nên dáng người nhu mỹ khiến hắn trổi lên ngọn lửa muốn cùng nàng thân mật.
Tiểu tân nương của hắn... Quả thực đẹp làm cho hắn không thể dừng lại ham muốn đó, ha...
Dưới cái nhìn chằm chằm càng ngày càng nóng bỏng của hắn, Bối Bối chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khẩn trương.
Lần đầu tiên mặc giá y là khi bị bức gả cho Hắc Khi Phong, một chút tâm tình nàng cũng không có.
Hiện tại, là nàng cam tâm tình nguyện thậm chí là hưng phấn vì nam nhân mình yêu mà phủ lên người bộ giá y, loại tâm tình này, loại nhịp đập khi hắn nhìn chằm chằm... Thì ra là như thế làm người ta mê say, làm tim nàng đập nhanh, làm nàng cảm thấy... thẹn thùng.
Đây là thẹn thùng vì hạnh phúc...
_____
[1]Ai binh chiến lược:
chiến lược dựa vào sự tình cảm, sự thương xót
[2] Phòng canh y
:phòng thay quần áo
“Ai da... Ôi... Đau a...”
Bối Bối ủy khuất nhìn Cô Ngự Hàn, hắn dùng bông gòn chạm vào hai má nàng, nàng liền bi thương kêu lên một tiếng, cứ muốn lui thẳng về sau.
Nghe tiếng kêu nàng thảm thương, mỗi lần nghe là mỗi lần sắc mặt Cô Ngự Hàn trầm đi vài phần, trầm đến cuối cùng cũng sắp biến thành màu đen rồi.
Thoa thuốc xong, hắn cực giận bóp chặt bông đang cầm trong tay cơ hồ sắp nát vụn.
Hắn đột nhiên đứng lên: “Ta đi giết nữ nhân chết tiệt kia!”
Bối Bối vội vàng giữ chặt hắn: “Đừng đi... Ta thật vất vả mới bình an trở lại trong cung, chàng không ở lại với ta sao?”
Cuối cùng, nàng dứt khoát dùng ai binh chiến lược[1], bộ dáng thật đáng thương, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
Nhìn mắt nàng đầy nước, cơn tức của Cô Ngự Hàn cơ hồ lập tức bị dập tắt, hắn nhẹ than một tiếng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, thương tiếc nhẹ hỏi: “Ngực còn đau không?”
Tham lam hấp thụ hết hơi thở trong cái ôm, Bối Bối cọ cọ ngực hắn, mới thỏa mãn nói: “Không đau, có lão công lợi hại chàng đây trị thương, ta khỏe nhanh vô cùng.”
“Nhanh vô cùng? Vậy vừa rồi ai đã than mặt đau vậy.” Giọng hắn mang theo giễu cợt, lại pha lẫn nồng đậm thương tiếc.
Ngay sau đó, hắn như là nhớ tới cái gì đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng khóa giữ đôi mắt nàng.
“Được rồi, bây giờ có thể nói tới tội nàng tự ý xuất cung được rồi, còn mang theo cục cưng đi, chuẩn bị vứt bỏ người làm cha đây để bước chân vào giang hồ phải không, hử?”
Bối Bối há hốc mồm, ánh mắt dao động sang trái phải không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen tinh xảo của hắn.
Âm thầm thè lưỡi, làm sao bây giờ? Nàng còn tưởng rằng hắn không truy cứu chuyện nàng xuất cung nữa chứ.
Hồi lâu thấy nàng không trả lời, Cô Ngự Hàn hơi trầm giọng xuống: “Tiểu Bối Bối...”
Vừa trầm lại vừa cố ý kéo dài tiếng gọi, nghe vào tai Bối Bối, vô cùng quỷ dị.
Rũ mắt xuống, nàng dứt khoát trực tiếp thừa nhận: “Ta... Ta chỉ là tâm tình có chút buồn, muốn xuất cung dạo chơi.”
Nhớ tới quyển sổ công chứng nhỏ kia, nàng liền buồn bực, chịu bó tay…
Nàng vắt các ngón tay thon mềm, bộ dáng ủy khuất thật sự, lòng Cô Ngự Hàn đã sớm trở nên mềm ra.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, có chút bất lực, lại có chút ảo não.
“Người đâu, đem giá y của Vương hậu nương nương lại đây.” Hắn quay ra cửa hô to.
Chỉ chốc lát sau, hai cung nữ liền cầm trên tay bộ giá y đỏ thẫm đi vào, cung kính trình đến tay Cô Ngự Hàn.
Cầm giá y, Cô Ngự Hàn đưa tới trước mặt Bối Bối, mày kiếm nhẹ nhàng giương lên: “Thích không?”
Bối Bối há miệng, không dám tin nhìn xiêm y trong tay hắn, chớp mắt vài cái mới chậm rãi xác định đây không phải là ảo giác.
Đem biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn mỉm cười: “Tiểu Bối Bối, giá y của nàng.”
Tiếp theo, hắn đem giá y đặt vào tay nàng, hôn trán nàng: “Mau mặc thử xem có hợp không?”
Sợi vải mềm mại mịn màng chạm vào da thịt, cảm giác thật thoải mái.
Nàng nâng mắt, vừa kinh vừa hỉ nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, đây... cho ta sao?”
Nói như vậy, bọn họ sẽ bái đường thành thân?!
Cô Ngự Hàn cầm tay nàng, đồng thời cầm cả giá y, bạc môi cười xấu xa: “Trừ phi nàng muốn ta nạp phi, như vậy giá y này cũng có thể cho phi của ta...”
“Chàng dám?!”
Bối Bối hung hăng trừng hắn, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn.
Cô Ngự Hàn cười ha hả, đưa tay vén sợi tóc rối trên hai bên thái dương của nàng, đôi mắt chứa vô tận sủng nịch: “Ta đâu dám đâu.”
Bối Bối đưa tay thực dùng sức giữ chặt tay hắn, như cũ không chịu nhả ra: “Ta nói cho chàng nha, chàng có ta rồi sau này đừng mơ có cái gì tam cung lục viện, Vương hậu của chàng là ta, phi tử cũng là ta, chàng nếu dám kiếm thêm phi tử quý nhân gì đó, ta liền... ta liền tịnh thân chàng, xem chàng làm sao phong lưu.”
“Nương tử thật hung hãn, vi phu hơi sợ.” Hắn cười hì hì khua môi múa mép với nàng.
“Hừ!” Bối Bối quay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với hắn.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn thấy tốt rồi bèn thu lại, hắn ôm nàng vào lòng trấn an: “Được được được, vi phu không dám không nghe lời nương tử được rồi, bây giờ có thể đi thử giá y được chưa?”
Bối Bối quay đầu nhìn cung nữ đang đứng một bên, sau đó rời khỏi lòng hắn, nói với cung nữ: “Các ngươi đến giúp ta mặc quần áo.”
Cô Ngự Hàn cũng đứng lên theo, xích gần tai nàng: “Tiểu Bối Bối, ta cũng đi giúp nàng mặc quần áo được không?”
“Chàng ở bên ngoài chờ cho ta, không được theo.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn nổi sắc tính gì, Bối Bối dứt khoát đẩy hắn ngồi xuống, sau đó cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, mới mang theo cung nữ đi hướng phòng canh y[2].
Lắc lắc đầu, Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm cầm lấy chén trà nóng ở bên cạnh, nếm một ngụm, bị buộc bởi uy nghiêm của nương tử, hắn đành phải an phận ở chỗ này chờ.
...
Qua một hồi lâu, rèm phòng canh y rốt cục lại xốc lên.
Bối Bối một thân hồng, kéo làn váy chầm chậm đi ra.
Tiếng bước chân nhỏ vụn lập tức dẫn dụ ánh mắt Cô Ngự Hàn, khi hắn nhìn Bối Bối một thân giá y, chén trà trong tay dừng một chút mới buông xuống.
Đôi mắt anh tuấn nhíu lại, màu đỏ của giá y phụ trợ cho làn da trắng nõn mềm mại của nàng như giọt sương giữa hoa hồng, kiều mỵ mê người.
Sắc đỏ, khiến vật trang sức mà hắn chọn phản chiếu vẻ mong manh thẹn thùng ở giữa cặp lông mày thanh tú của nàng, nàng e lệ... tựa như nàng là tân nương tử hạnh phúc nhất thế gian này.
Tim hắn bị một niềm hạnh phúc ngọt ngào tựa mật trương đầy, tầm mắt dính chặt vào nàng, chậm rãi đánh giá trên dưới thân thể của nàng vài lần.
Tơ lụa mềm mại dán vào da thịt, vẽ nên dáng người nhu mỹ khiến hắn trổi lên ngọn lửa muốn cùng nàng thân mật.
Tiểu tân nương của hắn... Quả thực đẹp làm cho hắn không thể dừng lại ham muốn đó, ha...
Dưới cái nhìn chằm chằm càng ngày càng nóng bỏng của hắn, Bối Bối chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khẩn trương.
Lần đầu tiên mặc giá y là khi bị bức gả cho Hắc Khi Phong, một chút tâm tình nàng cũng không có.
Hiện tại, là nàng cam tâm tình nguyện thậm chí là hưng phấn vì nam nhân mình yêu mà phủ lên người bộ giá y, loại tâm tình này, loại nhịp đập khi hắn nhìn chằm chằm... Thì ra là như thế làm người ta mê say, làm tim nàng đập nhanh, làm nàng cảm thấy... thẹn thùng.
Đây là thẹn thùng vì hạnh phúc...
_____
[1]Ai binh chiến lược:
chiến lược dựa vào sự tình cảm, sự thương xót
[2] Phòng canh y
:phòng thay quần áo
Bình luận truyện