Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 5 - Chương 10: Khách không mời [1]
Hôm nay thời tiết thực trong sáng, là một ngày rất tốt để du ngoạn.
Nhưng, nàng một chút tâm tình đi chơi trong tiết thanh minh cũng không có.
Bối Bối tựa cằm trên bàn, hai mắt vô thần nhìn cái chén, thở dài thật dài:“Ai……”
“Vương hậu nương nương, ngài làm sao vậy, không vui sao?” Anh nhi thân thiết nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của nàng.
Bối Bối uể oải nâng mắt liếc nhìn Anh nhi một cái, sau đó lại đem ánh mắt trở lại trên cái chén, buồn bực thì thào:“Ta làm thế nào vui vẻ được, từ sau khi cái tên cái gì phương bắc đệ nhất phú kiêm tiền nhiệm cái gì Vương hầu kia cùng với con gái bảo bối của hắn nghe nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đi vào hoàng cung, ta muốn thấy cũng không thấy được tướng công thân ái của ta ban ngày trở về cùng ta nói chuyện phiếm, cho dù là buổi tối thật vất vả đem được hắn trở về phòng, thì hắn cũng đã mệt đến muốn dính giường liền đi ngủ.”
Ngay sau đó, trong đầu nàng tỉ mỉ nhớ lại tình hình mấy ngày gần đây, nhịn không được mà bắt tay vào tính lại tiếp tục than:“Tính mấy ngày nay, nếu dùng một ngày không thấy như cách ba thu để tính, ta đã không biết bao nhiêu năm không gặp tướng công của ta, ai…… Tuổi còn trẻ liền biến thành oán phụ giam mình khuê phòng a a a a.”
Nghe Bối Bối tính toán tỉ mỉ, Anh nhi suy nghĩ, sau đó nói ra đề nghị lớn mật:“Nếu Vương hậu nương nương muốn gặp Vương, như vậy thì đi tìm Vương a, ngài là Vương hậu nương nương, muốn gặp Vương đó là thiên kinh địa nghĩa
(lý lẽ chính đáng),
mặc kệ cái gì phú giáp hay là tướng quân hay là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng không thể ngăn Vương hậu nương nương không gặp được Vương.”
Ánh mắt của Bối Bối sáng lên, sức sống lại đã trở lại, nàng vỗ cái bàn:“Đúng vậy, hắn không rảnh tìm ta, ta đi tìm hắn không phải được rồi sao, dù sao ta là Vương hậu, ai dám ngăn cản ta tìm hắn. Đúng vậy, ta lập tức phải đi tìm hắn!”
Nàng nói gió chính là mưa, động tác rất nhanh khoác áo ngoài đi ra.
“Vương hậu nương nương, đợi nô tỳ chút a.” Anh nhi nhấc váy chạy theo phía sau.
……
Nhưng mà, Bối Bối vạn tính cũng thật không ngờ mình lại bị mấy tên đàn ông cường tráng xa lạ chặn lại ở ngoài cửa.
Nàng thở hổn hển nhìn mấy võ sĩ trước mắt:“Ta là Vương hậu, các ngươi dám ngăn cản ta?!”
“Thực xin lỗi, Vương hậu nương nương, chúng ta phụng mệnh lệnh tiểu thư nhà ta phải ngăn tất cả nhân sĩ bên ngoài đến quấy rầy chủ nhân của ta cùng Vương trao đổi.”
“Làm càn!” Bối Bối tuy rằng thực không muốn làm dáng, nhưng tình hình trước mắt làm cho nàng có chút mất hứng, nàng cảm thấy những người này đang nói “Tiểu thư” xưng hô tựa hồ có dụng ý khác!
Võ sĩ nghe Bối Bối khẽ kêu một tiếng, tựa hồ có chút thu hồi ý, trong bọn có một người cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi:“Vương hậu nương nương, bọn thuộc hạ đều là phụng mệnh chủ tử, như vậy đi, nếu Vương hậu nương nương có việc muốn gặp Vương, không bằng hẹn trước, để thuộc hạ đi thông báo lại……”
“Hừ!” Bối Bối hừ nhẹ, đánh gãy vẻ giả vờ của bọn họ.
Gót chân vừa chuyển, quyết định vẫn hờn dỗi mà rời đi.
Ở địa bàn của nàng, nàng còn phải xem sắc mặt người khác, Cô Ngự Hàn, chàng thật đúng là thương ta mà!
Ngay khi chân của nàng mới nâng lên, tiếng nói quen thuộc cuốn hút vang lên bên tai nàng:“Tiểu Bối Bối, là nàng sao?”
Nghe được thanh âm cuốn hút của hắn, Bối Bối sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại đây là hắn truyền âm tới nàng, nàng bĩu môi, cầm lấy hồng ngọc bội trước ngực, nổi giận nói:“Ta không nói chuyện với chàng.”
Ngọc bội này là hắn cố ý ngưng luyện cho nàng, nguyên lý có chút giống điện thoại nhân gian, có nó, nàng có thể thông qua nó nói chuyện với hắn.
Lời của nàng vừa ra, bên kia hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó phát ra tiếng cười thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ:“Tiểu Bối Bối, đừng chơi trò trốn tìm với ta nữa, mau nói cho ta biết nàng đang ở nơi nào?”
“Ta đang chuẩn bị chuồn êm khỏi cung chơi!” Bối Bối bực mình đáp lại một câu.
“Cái gì?!” Cô Ngự Hàn dường như là lập tức cất cao giọng.
Nàng thoáng ngoáy lỗ tai, nói thầm:“Cô Ngự Hàn, chàng nhỏ giọng chút được không, lỗ tai ta muốn điếc.”
“Nàng…… Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng thật sự ở cửa cung à?” Tiếng nói của hắn nghe qua bắt đầu không ổn định, có vẻ có chút vội vàng.
“Đúng, ta muốn đi chơi, chàng làm việc của chàng, chúng ta buổi tối gặp lại!”
“Không cho phép!” giọng nói bá đạo tức khắc phát ra khác hẳn mệnh lệnh bình thường.
“Ai để ý tới chàng……” Bối Bối rõ ràng đem ngọc bội thu vào trong áo, từ chối tiếp tục nói với hắn.
“Tiểu Bối Bối……” trong tai vang lên, thanh âm Cô Ngự Hàn đột nhiên trở nên mị hoặc lại rõ ràng.
Loáng thoáng, nàng tựa hồ cảm thấy giọng gọi không chỉ có đến từ trong tai, giống như ngay cách nàng khoảng cách không xa.
Nàng theo bản năng quay đầu, liền nhập vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, nàng kinh ngạc hô lên:“Cô Ngự Hàn……”
“Như thế nào, nhìn thấy tướng công kinh hỉ đến vậy a.” Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm ôm nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái, hoàn toàn không để ý có một đôi cha và con gái cũng đi theo ra, nhìn một màn bọn họ ân ái.
Bối Bối đẩy hắn ra, nhìn đến người ngoài đứng sững sờ một bên, hai má nhịn không được đỏ bừng, nhưng nàng lại tuyệt không cam yếu thế quét qua mỹ nhân rất đẹp liếc mắt một cái, nũng nịu:“Cô Ngự Hàn, có rất nhiều người đang nhìn đó.”
“Ta một chút cũng không để ý.” Cô Ngự Hàn cuồng vọng tươi cười, thỏa mãn ôm nàng, tiến tới xoay mặt hướng đôi cha con đều đang có chút sắc mặt không thích hợp.
“Hoắc tiền bối, ta giới thiệu Vương hậu của ta một chút, nàng gọi là Tô Bối Bối.”
Tiếp theo, hắn giảm thấp giọng nói cùng Bối Bối nhẹ giọng giải thích:“Tiểu Bối Bối, hắn gọi Hoắc Giả, năm đó là trợ thủ đắc lực cho phụ vương chúng ta, từng xả thân cứu phụ vương, cho nên ta cùng Huyên Trữ vẫn đều thực tôn kính hắn.”
Nghe được xưng hô của hắn đối người nọ, đôi mắt của Bối Bối hạ xuống, trong lòng đoán rằng, xem ra phú thương kiêm Hầu gia họ Hoắc dường như đối Cô Ngự Hàn không chỉ có ý nghĩa tầm thường.
Nàng ngăn chận phản cảm vì ánh mắt sắc bén của “Hoắc tiền bối” nhìn nàng, cũng cung kính theo cách gọi của Cô Ngự Hàn mà chào hỏi:“Bối Bối xin chào Hoắc tiền bối.”
Hoắc Giả thu hồi ánh mắt lại, lộ ra ý cười ha ha, tiến lên cúi đầu hành lễ:“Thảo dân khấu kiến Vương hậu nương nương.”
“Hoắc tiền bối không cần đại lễ như thế, cứ giống như là đối với ta, xem chúng ta đều như hậu bối là được.” Cô Ngự Hàn giành nói chuyện trước, bạc môi hàm chứa tươi cười có lễ, cánh tay ôm thắt lưng Bối Bối thủy chung không rời, lời nói cử chỉ biểu hiện ý tứ hắn cùng Bối Bối là một thể.
Nhưng, nàng một chút tâm tình đi chơi trong tiết thanh minh cũng không có.
Bối Bối tựa cằm trên bàn, hai mắt vô thần nhìn cái chén, thở dài thật dài:“Ai……”
“Vương hậu nương nương, ngài làm sao vậy, không vui sao?” Anh nhi thân thiết nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của nàng.
Bối Bối uể oải nâng mắt liếc nhìn Anh nhi một cái, sau đó lại đem ánh mắt trở lại trên cái chén, buồn bực thì thào:“Ta làm thế nào vui vẻ được, từ sau khi cái tên cái gì phương bắc đệ nhất phú kiêm tiền nhiệm cái gì Vương hầu kia cùng với con gái bảo bối của hắn nghe nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đi vào hoàng cung, ta muốn thấy cũng không thấy được tướng công thân ái của ta ban ngày trở về cùng ta nói chuyện phiếm, cho dù là buổi tối thật vất vả đem được hắn trở về phòng, thì hắn cũng đã mệt đến muốn dính giường liền đi ngủ.”
Ngay sau đó, trong đầu nàng tỉ mỉ nhớ lại tình hình mấy ngày gần đây, nhịn không được mà bắt tay vào tính lại tiếp tục than:“Tính mấy ngày nay, nếu dùng một ngày không thấy như cách ba thu để tính, ta đã không biết bao nhiêu năm không gặp tướng công của ta, ai…… Tuổi còn trẻ liền biến thành oán phụ giam mình khuê phòng a a a a.”
Nghe Bối Bối tính toán tỉ mỉ, Anh nhi suy nghĩ, sau đó nói ra đề nghị lớn mật:“Nếu Vương hậu nương nương muốn gặp Vương, như vậy thì đi tìm Vương a, ngài là Vương hậu nương nương, muốn gặp Vương đó là thiên kinh địa nghĩa
(lý lẽ chính đáng),
mặc kệ cái gì phú giáp hay là tướng quân hay là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng không thể ngăn Vương hậu nương nương không gặp được Vương.”
Ánh mắt của Bối Bối sáng lên, sức sống lại đã trở lại, nàng vỗ cái bàn:“Đúng vậy, hắn không rảnh tìm ta, ta đi tìm hắn không phải được rồi sao, dù sao ta là Vương hậu, ai dám ngăn cản ta tìm hắn. Đúng vậy, ta lập tức phải đi tìm hắn!”
Nàng nói gió chính là mưa, động tác rất nhanh khoác áo ngoài đi ra.
“Vương hậu nương nương, đợi nô tỳ chút a.” Anh nhi nhấc váy chạy theo phía sau.
……
Nhưng mà, Bối Bối vạn tính cũng thật không ngờ mình lại bị mấy tên đàn ông cường tráng xa lạ chặn lại ở ngoài cửa.
Nàng thở hổn hển nhìn mấy võ sĩ trước mắt:“Ta là Vương hậu, các ngươi dám ngăn cản ta?!”
“Thực xin lỗi, Vương hậu nương nương, chúng ta phụng mệnh lệnh tiểu thư nhà ta phải ngăn tất cả nhân sĩ bên ngoài đến quấy rầy chủ nhân của ta cùng Vương trao đổi.”
“Làm càn!” Bối Bối tuy rằng thực không muốn làm dáng, nhưng tình hình trước mắt làm cho nàng có chút mất hứng, nàng cảm thấy những người này đang nói “Tiểu thư” xưng hô tựa hồ có dụng ý khác!
Võ sĩ nghe Bối Bối khẽ kêu một tiếng, tựa hồ có chút thu hồi ý, trong bọn có một người cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi:“Vương hậu nương nương, bọn thuộc hạ đều là phụng mệnh chủ tử, như vậy đi, nếu Vương hậu nương nương có việc muốn gặp Vương, không bằng hẹn trước, để thuộc hạ đi thông báo lại……”
“Hừ!” Bối Bối hừ nhẹ, đánh gãy vẻ giả vờ của bọn họ.
Gót chân vừa chuyển, quyết định vẫn hờn dỗi mà rời đi.
Ở địa bàn của nàng, nàng còn phải xem sắc mặt người khác, Cô Ngự Hàn, chàng thật đúng là thương ta mà!
Ngay khi chân của nàng mới nâng lên, tiếng nói quen thuộc cuốn hút vang lên bên tai nàng:“Tiểu Bối Bối, là nàng sao?”
Nghe được thanh âm cuốn hút của hắn, Bối Bối sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại đây là hắn truyền âm tới nàng, nàng bĩu môi, cầm lấy hồng ngọc bội trước ngực, nổi giận nói:“Ta không nói chuyện với chàng.”
Ngọc bội này là hắn cố ý ngưng luyện cho nàng, nguyên lý có chút giống điện thoại nhân gian, có nó, nàng có thể thông qua nó nói chuyện với hắn.
Lời của nàng vừa ra, bên kia hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó phát ra tiếng cười thấp giọng, nhẹ nhàng dỗ:“Tiểu Bối Bối, đừng chơi trò trốn tìm với ta nữa, mau nói cho ta biết nàng đang ở nơi nào?”
“Ta đang chuẩn bị chuồn êm khỏi cung chơi!” Bối Bối bực mình đáp lại một câu.
“Cái gì?!” Cô Ngự Hàn dường như là lập tức cất cao giọng.
Nàng thoáng ngoáy lỗ tai, nói thầm:“Cô Ngự Hàn, chàng nhỏ giọng chút được không, lỗ tai ta muốn điếc.”
“Nàng…… Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng thật sự ở cửa cung à?” Tiếng nói của hắn nghe qua bắt đầu không ổn định, có vẻ có chút vội vàng.
“Đúng, ta muốn đi chơi, chàng làm việc của chàng, chúng ta buổi tối gặp lại!”
“Không cho phép!” giọng nói bá đạo tức khắc phát ra khác hẳn mệnh lệnh bình thường.
“Ai để ý tới chàng……” Bối Bối rõ ràng đem ngọc bội thu vào trong áo, từ chối tiếp tục nói với hắn.
“Tiểu Bối Bối……” trong tai vang lên, thanh âm Cô Ngự Hàn đột nhiên trở nên mị hoặc lại rõ ràng.
Loáng thoáng, nàng tựa hồ cảm thấy giọng gọi không chỉ có đến từ trong tai, giống như ngay cách nàng khoảng cách không xa.
Nàng theo bản năng quay đầu, liền nhập vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, nàng kinh ngạc hô lên:“Cô Ngự Hàn……”
“Như thế nào, nhìn thấy tướng công kinh hỉ đến vậy a.” Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm ôm nàng, cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái, hoàn toàn không để ý có một đôi cha và con gái cũng đi theo ra, nhìn một màn bọn họ ân ái.
Bối Bối đẩy hắn ra, nhìn đến người ngoài đứng sững sờ một bên, hai má nhịn không được đỏ bừng, nhưng nàng lại tuyệt không cam yếu thế quét qua mỹ nhân rất đẹp liếc mắt một cái, nũng nịu:“Cô Ngự Hàn, có rất nhiều người đang nhìn đó.”
“Ta một chút cũng không để ý.” Cô Ngự Hàn cuồng vọng tươi cười, thỏa mãn ôm nàng, tiến tới xoay mặt hướng đôi cha con đều đang có chút sắc mặt không thích hợp.
“Hoắc tiền bối, ta giới thiệu Vương hậu của ta một chút, nàng gọi là Tô Bối Bối.”
Tiếp theo, hắn giảm thấp giọng nói cùng Bối Bối nhẹ giọng giải thích:“Tiểu Bối Bối, hắn gọi Hoắc Giả, năm đó là trợ thủ đắc lực cho phụ vương chúng ta, từng xả thân cứu phụ vương, cho nên ta cùng Huyên Trữ vẫn đều thực tôn kính hắn.”
Nghe được xưng hô của hắn đối người nọ, đôi mắt của Bối Bối hạ xuống, trong lòng đoán rằng, xem ra phú thương kiêm Hầu gia họ Hoắc dường như đối Cô Ngự Hàn không chỉ có ý nghĩa tầm thường.
Nàng ngăn chận phản cảm vì ánh mắt sắc bén của “Hoắc tiền bối” nhìn nàng, cũng cung kính theo cách gọi của Cô Ngự Hàn mà chào hỏi:“Bối Bối xin chào Hoắc tiền bối.”
Hoắc Giả thu hồi ánh mắt lại, lộ ra ý cười ha ha, tiến lên cúi đầu hành lễ:“Thảo dân khấu kiến Vương hậu nương nương.”
“Hoắc tiền bối không cần đại lễ như thế, cứ giống như là đối với ta, xem chúng ta đều như hậu bối là được.” Cô Ngự Hàn giành nói chuyện trước, bạc môi hàm chứa tươi cười có lễ, cánh tay ôm thắt lưng Bối Bối thủy chung không rời, lời nói cử chỉ biểu hiện ý tứ hắn cùng Bối Bối là một thể.
Bình luận truyện