Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 6 - Chương 47: Hắc khi phong vs huyên trữ [47]
Tử xà lướt nhanh một mạch đến vùng hoang dã, trước mắt là con sông rộng lớn mênh mông nhìn không thấy được bờ đối diện.
Bị rơi vào đường cùng, tử xà đành phải dừng lại. Vừa mới quay đầu lại liền thấy thị vệ đã đuổi theo kịp vây chắn ở trước mặt. Mây tím tản ra, xuất hiện một thân ảnh nữ tử che mặt dáng vẻ mệt mỏi.
Nàng nhíu mày lướt qua bọn thị vệ đang từ từ ép sát tới, khẽ kêu nói: “Các ngươi không được bước tiếp tới đây bằng không chớ trách ta không khách khí.”
Bọn thị vệ mặt biến sắc, không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng, đồng loạt vung đao hét lên vây tới.
Ai ngờ, bọn họ mới tiến lên không quá ba bước, một làn sương mù màu đen không biết đến từ hướng nào phụt đến, sắc bén đánh về phía họ.
“A,a a a………..”
Trong nháy mắt, tất cả bọn thị vệ đều ngã xuống đất, miệng phun máu đen, ánh mắt thoáng ánh lên tia kinh sợ, co rút được vài cái liền đứt hơi mà chết.
Nhìn thấy thảm kịch trước mắt, trong ánh mắt thiếu nữ che mặt đó xẹt qua một tia rung động, hai tay buông xuống bên người sớm siết chặt thành nắm đấm. Thân hình bởi vì sự kích động nào đó mà hơi run run.
Một cơn gió lướt qua, mang theo mùi máu tươi trên mặt đất, xen lẫn mùi độc khí vẩn đục, khiến cho người ta buồn nôn.
Nhanh chóng che mũi lại, thiếu nữ che mặt kia chạy nhanh đến hướng phát ra làn sương đen kia.
“Hắc Khi Dạ, ngươi là tên cuồng ma sát nhân, ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác! Chỉ bằng nửa điểm ấy, ngươi vĩnh viễn không đảm đương nổi Vương vị của Hắc Phong quốc, không có một bính lính nào ủng hộ một tên ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi vĩnh viễn kém hơn Phong….”
“Câm miệng.”
Một giọng nói lạnh lẽo hung hăng vọng tới, trong nháy mắt, thân ảnh của Hắc Khi Dạ liền xuất hiện trước mặt, tay nắm chặt lấy cổ họng của nàng.
“Cô Ngự Huyên Trữ, ngươi còn dám nói thêm một câu nữa có tin ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong không.”
“Ta ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì.”
Nàng dốc hết toàn lực mới vất vả phát ra được âm thanh. Đôi mắt không sợ nhìn chằm chằm vào nam nhân tàn nhẫn khát máu trước mặt.
“Ngươi….”
Hắc Khi Dạ hung hăng ném nàng sang một bên. Làm nàng bị một trận ho khan kịch liệt, vất vả lắm mới hít thở thuận lợi được.
Nàng cử động thân thể, cười đến châm chọc: “Ngươi muốn giết ta sao? Thực đáng tiếc, chúng ta cùng ăn Huyết Tâm thảo, Huyết Tâm thảo ảnh hưởng đến sinh mạng của cả hai, ta chết….. ngươi cũng sống không được!”
Nghe vậy, Hắc Khi Dạ nắm chặt tay tựa hồ phát ra tiếng kêu, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Cuối cùng, hắn không những không tức giận trái lại còn cười âm hiểm: “ Không sai, ta sẽ không để ngươi chết, nhưng mà, ta sẽ cho ngươi sống phi thường thống khổ.”
Nói xong, thân ảnh hắn nhanh như tên bắn hướng về phía nàng, tay xuất ra chưởng.
“Bốp bốp bốp”
Vài chưởng phong xuất ra, trên trán nàng lập tức xuất hiện vài ấn tay của hắn, hắc ấn trên phần trán trắng nõn của nàng rất nhanh biến mất. Đồng thời, một trận đau đớn kịch liệt xông tới, giống như có vật gì châm chích trong đầu. Đau đến nỗi nàng bật hét những tiếng kêu vô lực yếu ớt trên măt đất.
“Ngươi….ngươi làm cái gì với ta?”
Nàng thở gấp dồn dập, trên trán toát ra giọt mồ hôi lạnh.
“Chờ một chút, ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Hắc Khi Dạ đắc ý cong môi.
Chỉ chốc lát sau, một giọng ma âm vang vọng khắp đầu nàng: “Giết chết Hắc Khi Phong, Giết chết Hắc Khi Phong……”
Âm thanh ma quái vang vọng như thôi miên nàng, kịch liệt lôi kéo thần trí của nàng.
“Không… không…..” nàng ra sức vùng vẫy đầu, nhưng lại khiến cho đầu óc thêm nhức buốt. Làm cho nàng cơ hồ sắp ngất đi.
Huyết sắc cả người nàng giảm xuống, da thịt tái nhợt giống như mất đi sinh mạng lẫn hơi thở.
“A…………”
Nàng không ngừng lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, tay không ngừng nện vào đầu. Vô số kim châm như xuyên thủng óc nàng, đau quá…..
Hồi lâu, Hắc Khi Dạ mở mắt nhìn cười cợt khi thấy bộ dạng chật vật thống khổ của nàng: “ Đi thôi, đi làm chuyện ngươi nên làm.”
Huyên Trữ dùng chút sức lực còn lại từ trên mặt đất đứng lên. Khăn tím che khuất gương mặt nàng đã nhuốm màu máu từ khi nào, đó là vết máu nàng vừa nôn ra vừa rồi.
Nàng căm hận nhìn hắn, nhưng không có năng lực phản kích.
Đôi mắt rũ xuống, nàng ẩn nhẫn chịu đựng sự đau nhức trong đầu, nắm tay nắm chặt đến nỗi móng cũng cắm chặt vào da thịt.
Nàng sẽ không để cho hắn thực hiện được mục đích, nếu như không còn lựa chọn nào khác, nàng cũng không tiếc mọi thứ hủy diệt hắn một lần.
Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của mình, nâng đôi mắt lên nhìn hắn.
“Ngươi không được phép theo ta.”
Hắc Khi Dạ lạnh lùng liếc nàng một cái, trong chớp mắt xoay người biến mất.
Hắn không cần phải đi theo nàng, chỉ cần hắn niệm chú ngữ, nàng lập tức sẽ biến thành con rối của hắn. Nếu hắn liên tiếp không giết được Hắc Khi Phong, thì để người thân thiết nhất bên cạnh Hắc Khi Phong chấp hành cái nhiệm vụ khó khăn này…..Hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
…
Trời xanh ngát, cung điện hoa lệ trang nghiêm sừng sững, buổi chiều, vào lúc mặt trời lặn làm cho các mái cong trên cung điện khoác thêm một tầng màu sắc vàng óng rực rỡ.
Hoàng cung, cửa cung dần mở rộng ra, tấm thảm đỏ trải dài đến tiền điện. Lăng Nguyệt công chúa bước nhẹ trên cánh sen chậm rãi đi về phía trước, cử chỉ yểu điệu thướt tha động lòng người.
Hắc Khi Phong đi ra trước tiền điện nghênh đón, hai tay chắp phía sau, tư thế oai hùng tuấn đĩnh mê người.
Nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của hắn, ánh mắt Lăng Nguyệt sáng lên, sự yêu thích trong mắt tỏa ra bốn phía.
Gió nhẹ nhàng mà thổi, cuốn bay vạt áo trên y phục, toát lên vẻ lành lạnh mà uy nghiêm lẫm liệt, khí thế không thể chạm đến được.
Rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại đối mặt nhau.
“Hoan nghênh Lăng Nguyệt công chúa.” Hắn tỏ vẻ lễ độ.
Lăng Nguyệt công chúa cởi xuống mạng che mặt hé ra một nụ cười thanh lệ, thể hiện một chút yêu kiều một chút đoan chính. Nàng chân thành ôn nhu hành lễ: “Lăng Nguyệt ra mắt Hắc Vương.”
Hắc Khi phong thản nhiên mỉm cười như đối với hảo hữu, sau đó nghiêng người mời nói: “Lăng Nguyệt công chúa xin mời.”
“Hắc Vương, mời.”
…
Trong yến tiệc, những ca vũ mê người, làm người ta tâm tình sung sướng. Lăng Nguyệt công chúa ngồi bên cạnh Hắc Khi Phong, ánh mắt nhìn về những điệu múa trước mắt sau đó lại chuyển về chăm chú nhìn người nam nhân bên cạnh, bất chợt mỉm cười dịu dàng.
“Hắc vương, trước thịnh tình khoản đãi như vậy, Lăng Nguyệt muốn gãy một khúc xem như báo đáp.”
Hắc Khi Phong nhìn người bên cạnh, trong mắt có chút xa cách: “Lăng Nguyệt công chúa quá khách khí.”
Lăng Nguyệt công chúa chỉ ôn nhu cười, sau đó chân thành đứng dậy đi đến cây đàn trước mặt, ngón tay say sưa điểm nhẹ huyền cầm, tiếng đàn êm tai quanh quẩn mở ra, làm say mê những người có mặt ở đó.
Bị rơi vào đường cùng, tử xà đành phải dừng lại. Vừa mới quay đầu lại liền thấy thị vệ đã đuổi theo kịp vây chắn ở trước mặt. Mây tím tản ra, xuất hiện một thân ảnh nữ tử che mặt dáng vẻ mệt mỏi.
Nàng nhíu mày lướt qua bọn thị vệ đang từ từ ép sát tới, khẽ kêu nói: “Các ngươi không được bước tiếp tới đây bằng không chớ trách ta không khách khí.”
Bọn thị vệ mặt biến sắc, không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng, đồng loạt vung đao hét lên vây tới.
Ai ngờ, bọn họ mới tiến lên không quá ba bước, một làn sương mù màu đen không biết đến từ hướng nào phụt đến, sắc bén đánh về phía họ.
“A,a a a………..”
Trong nháy mắt, tất cả bọn thị vệ đều ngã xuống đất, miệng phun máu đen, ánh mắt thoáng ánh lên tia kinh sợ, co rút được vài cái liền đứt hơi mà chết.
Nhìn thấy thảm kịch trước mắt, trong ánh mắt thiếu nữ che mặt đó xẹt qua một tia rung động, hai tay buông xuống bên người sớm siết chặt thành nắm đấm. Thân hình bởi vì sự kích động nào đó mà hơi run run.
Một cơn gió lướt qua, mang theo mùi máu tươi trên mặt đất, xen lẫn mùi độc khí vẩn đục, khiến cho người ta buồn nôn.
Nhanh chóng che mũi lại, thiếu nữ che mặt kia chạy nhanh đến hướng phát ra làn sương đen kia.
“Hắc Khi Dạ, ngươi là tên cuồng ma sát nhân, ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác! Chỉ bằng nửa điểm ấy, ngươi vĩnh viễn không đảm đương nổi Vương vị của Hắc Phong quốc, không có một bính lính nào ủng hộ một tên ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi vĩnh viễn kém hơn Phong….”
“Câm miệng.”
Một giọng nói lạnh lẽo hung hăng vọng tới, trong nháy mắt, thân ảnh của Hắc Khi Dạ liền xuất hiện trước mặt, tay nắm chặt lấy cổ họng của nàng.
“Cô Ngự Huyên Trữ, ngươi còn dám nói thêm một câu nữa có tin ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong không.”
“Ta ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì.”
Nàng dốc hết toàn lực mới vất vả phát ra được âm thanh. Đôi mắt không sợ nhìn chằm chằm vào nam nhân tàn nhẫn khát máu trước mặt.
“Ngươi….”
Hắc Khi Dạ hung hăng ném nàng sang một bên. Làm nàng bị một trận ho khan kịch liệt, vất vả lắm mới hít thở thuận lợi được.
Nàng cử động thân thể, cười đến châm chọc: “Ngươi muốn giết ta sao? Thực đáng tiếc, chúng ta cùng ăn Huyết Tâm thảo, Huyết Tâm thảo ảnh hưởng đến sinh mạng của cả hai, ta chết….. ngươi cũng sống không được!”
Nghe vậy, Hắc Khi Dạ nắm chặt tay tựa hồ phát ra tiếng kêu, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Cuối cùng, hắn không những không tức giận trái lại còn cười âm hiểm: “ Không sai, ta sẽ không để ngươi chết, nhưng mà, ta sẽ cho ngươi sống phi thường thống khổ.”
Nói xong, thân ảnh hắn nhanh như tên bắn hướng về phía nàng, tay xuất ra chưởng.
“Bốp bốp bốp”
Vài chưởng phong xuất ra, trên trán nàng lập tức xuất hiện vài ấn tay của hắn, hắc ấn trên phần trán trắng nõn của nàng rất nhanh biến mất. Đồng thời, một trận đau đớn kịch liệt xông tới, giống như có vật gì châm chích trong đầu. Đau đến nỗi nàng bật hét những tiếng kêu vô lực yếu ớt trên măt đất.
“Ngươi….ngươi làm cái gì với ta?”
Nàng thở gấp dồn dập, trên trán toát ra giọt mồ hôi lạnh.
“Chờ một chút, ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Hắc Khi Dạ đắc ý cong môi.
Chỉ chốc lát sau, một giọng ma âm vang vọng khắp đầu nàng: “Giết chết Hắc Khi Phong, Giết chết Hắc Khi Phong……”
Âm thanh ma quái vang vọng như thôi miên nàng, kịch liệt lôi kéo thần trí của nàng.
“Không… không…..” nàng ra sức vùng vẫy đầu, nhưng lại khiến cho đầu óc thêm nhức buốt. Làm cho nàng cơ hồ sắp ngất đi.
Huyết sắc cả người nàng giảm xuống, da thịt tái nhợt giống như mất đi sinh mạng lẫn hơi thở.
“A…………”
Nàng không ngừng lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, tay không ngừng nện vào đầu. Vô số kim châm như xuyên thủng óc nàng, đau quá…..
Hồi lâu, Hắc Khi Dạ mở mắt nhìn cười cợt khi thấy bộ dạng chật vật thống khổ của nàng: “ Đi thôi, đi làm chuyện ngươi nên làm.”
Huyên Trữ dùng chút sức lực còn lại từ trên mặt đất đứng lên. Khăn tím che khuất gương mặt nàng đã nhuốm màu máu từ khi nào, đó là vết máu nàng vừa nôn ra vừa rồi.
Nàng căm hận nhìn hắn, nhưng không có năng lực phản kích.
Đôi mắt rũ xuống, nàng ẩn nhẫn chịu đựng sự đau nhức trong đầu, nắm tay nắm chặt đến nỗi móng cũng cắm chặt vào da thịt.
Nàng sẽ không để cho hắn thực hiện được mục đích, nếu như không còn lựa chọn nào khác, nàng cũng không tiếc mọi thứ hủy diệt hắn một lần.
Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của mình, nâng đôi mắt lên nhìn hắn.
“Ngươi không được phép theo ta.”
Hắc Khi Dạ lạnh lùng liếc nàng một cái, trong chớp mắt xoay người biến mất.
Hắn không cần phải đi theo nàng, chỉ cần hắn niệm chú ngữ, nàng lập tức sẽ biến thành con rối của hắn. Nếu hắn liên tiếp không giết được Hắc Khi Phong, thì để người thân thiết nhất bên cạnh Hắc Khi Phong chấp hành cái nhiệm vụ khó khăn này…..Hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
…
Trời xanh ngát, cung điện hoa lệ trang nghiêm sừng sững, buổi chiều, vào lúc mặt trời lặn làm cho các mái cong trên cung điện khoác thêm một tầng màu sắc vàng óng rực rỡ.
Hoàng cung, cửa cung dần mở rộng ra, tấm thảm đỏ trải dài đến tiền điện. Lăng Nguyệt công chúa bước nhẹ trên cánh sen chậm rãi đi về phía trước, cử chỉ yểu điệu thướt tha động lòng người.
Hắc Khi Phong đi ra trước tiền điện nghênh đón, hai tay chắp phía sau, tư thế oai hùng tuấn đĩnh mê người.
Nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của hắn, ánh mắt Lăng Nguyệt sáng lên, sự yêu thích trong mắt tỏa ra bốn phía.
Gió nhẹ nhàng mà thổi, cuốn bay vạt áo trên y phục, toát lên vẻ lành lạnh mà uy nghiêm lẫm liệt, khí thế không thể chạm đến được.
Rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại đối mặt nhau.
“Hoan nghênh Lăng Nguyệt công chúa.” Hắn tỏ vẻ lễ độ.
Lăng Nguyệt công chúa cởi xuống mạng che mặt hé ra một nụ cười thanh lệ, thể hiện một chút yêu kiều một chút đoan chính. Nàng chân thành ôn nhu hành lễ: “Lăng Nguyệt ra mắt Hắc Vương.”
Hắc Khi phong thản nhiên mỉm cười như đối với hảo hữu, sau đó nghiêng người mời nói: “Lăng Nguyệt công chúa xin mời.”
“Hắc Vương, mời.”
…
Trong yến tiệc, những ca vũ mê người, làm người ta tâm tình sung sướng. Lăng Nguyệt công chúa ngồi bên cạnh Hắc Khi Phong, ánh mắt nhìn về những điệu múa trước mắt sau đó lại chuyển về chăm chú nhìn người nam nhân bên cạnh, bất chợt mỉm cười dịu dàng.
“Hắc vương, trước thịnh tình khoản đãi như vậy, Lăng Nguyệt muốn gãy một khúc xem như báo đáp.”
Hắc Khi Phong nhìn người bên cạnh, trong mắt có chút xa cách: “Lăng Nguyệt công chúa quá khách khí.”
Lăng Nguyệt công chúa chỉ ôn nhu cười, sau đó chân thành đứng dậy đi đến cây đàn trước mặt, ngón tay say sưa điểm nhẹ huyền cầm, tiếng đàn êm tai quanh quẩn mở ra, làm say mê những người có mặt ở đó.
Bình luận truyện