Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 6 - Chương 60: Hắc khi phong vs huyên trữ [60]
Dần dần, khoảng cách giữa bọn họ càng xa, chỉ còn lại một chút huyên náo vang vọng.
Thẳng đến khi bên tai không còn tiếng vó ngựa, bước chân của Huyên Trữ mới ngừng lại.
Nàng không quay đầu, chỉ yên lặng đứng, gió bụi cuốn lên, khoé mắt nàng rơi ra một giọt nước mắt, giọt lệ trong suốt phiêu tán trong gió.
Một lát sau, nàng lại tiếp tục bước đi về phía trước.
“Đát đát đát… Ngự… ” Hắc Khi Phong đột nhiên ngừng lại.
Có một giác quan làm cho hắn quay đầu thật nhanh nhìn xa xa về phía đám người, con ngươi đen theo bản năng tìm kiếm trong đám đông.
Nàng… Có thể ở nơi này hay không?
Nhưng mà, cũng ngay tại thời khắc đó, thân ảnh Huyên Trữ biến mất ở chỗ rẽ.
Lôi Mông nghi hoặc đánh ngựa lại gần: “Vương, có chuyện gì vậy?”
Hắc Khi Phong có chút thất vọng thu hồi tầm mắt: “Không có gì, ngươi tiếp tục dẫn đường cho ta đến thôn trang nhỏ kia tìm người nhà Vương đại thúc.”
“Vâng.” Lôi Mông lập tức giục ngựa phi thật nhanh.
Đội kỵ mã oanh oanh liệt liệt rốt cuộc chậm rãi biến mất ở cuối con phố dài.
…
Đoàn người đi vào bên trong thôn nhỏ, bước chân Hắc Khi Phong vội vàng đi theo Lôi Mông dẫn đường.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền đi đến trước cửa nhà Vương đại thúc.
“Ủa? Ngươi không phải là Phong công tử sao?” Vương đại thẩm đang phơi thóc ngoài sân, nhìn Hắc Khi Phong mặc một thân áo gấm đẹp đẽ sang trọng, cảm thấy có chút giật mình.
“Vương đại thẩm, chính là ta.” Hắc Khi Phong mỉm cười.
Vương đại thẩm nhìn tuỳ tùng bên người hắn, khí thế không nhỏ nha, mặt mày bà hớn hở nói: “À, thì ra ngươi làm quan lớn?”
Lôi Mông định nói thân phận của hắn, Hắc Khi Phong nhanh chóng xua tay ngăn hắn lại, sau đó ôn hoà hỏi Vương đại thẩm: “Ta tới tìm thê tử, xin cho hỏi nàng có tới đây không?”
“Huyên Trữ hả… Ngươi tới trễ một bước rồi, ngày hôm trước nàng có tới, chỉ ngồi yên lặng một nơi, hình như lúc đó tâm trạng không được tốt lắm… Phu thê cãi nhau sao? Ha ha… Làm phu thê đầu giường ầm ỹ cuối giường lành, ngươi là nam nhân, lại yêu nàng như vậy, nhường nàng một chút, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, về sau lại là đôi phu thê ân ân ái ái thôi.” Vương đại thẩm tận tình khuyên nhủ.
Nghe được lời nói của Vương đại thẩm, Hắc Khi Phong có chút thất thần.
Bọn họ trước kia rất là… ân ái sao…
Thấy Vương đại thẩm còn muốn nói tiếp, Lôi Mông vội chen vào nói: “Vương đại thẩm, xin hỏi phu nhân nhà ta rời đi hướng nào?”
“À, Huyên Trữ đi về hướng cuối thôn.” Vương đại thẩm chỉ tay về phía bên kia.
Hắc Khi Phong thuận thế đi nhanh qua, gió thổi đến, như mang theo tiếng nước chảy róc rách, trong đầu hắn bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó.
“Dòng suối nhỏ?” Hắn thì thào, sau đó bước chân đi như chạy về hướng có tiếng nước chảy.
Nhìn đoàn người nhanh chóng dời đi, Vương đại thẩm lắc đầu: “Phu thê trẻ là như thế đó… Luôn luôn có những va chạm.”
…
Đi đến bên dòng suối, ánh mắt Hắc Khi Phong gắt gao khoá trụ dòng suối nhỏ kia, có linh cảm nào đó hiện lên trong đầu.
Dòng suối nhỏ này… Chắc là có thể thông đến một nơi…
“Lôi Mông, các ngươi ở đây chờ ta, ta muốn xuống nước.”
“Nhưng mà… ” Lôi Mông muốn đi theo, nhưng mà vừa chớp mắt, sớm đã không thấy thân ảnh Hắc Khi Phong.
Dư quang đuôi mắt hắn chỉ kịp bắt giữ giữa dòng suối có một con cự hoàng xà nhanh chóng bơi về phía trước mất tăm.
…
Theo dòng suối, hắn vẫn bơi đến chỗ dưới vách núi.
“Rầm… ” Hắn từ dưới nước phóng lên trên bờ, lúc hoàng quang loé ra, thân ảnh tuấn tú nhẹ nhàng dừng ở trên cỏ bên dòng suối.
Nhìn cỏ hoang mọc um tùm trước mắt, cũng không thiếu mùi hoa thơm và tiếng chim hót.
Một loại cảm giác quen thuộc lại hiện lên trong đầu, nhìn mặt cỏ bên dòng suối, đột nhiên xẹt qua một đoạn đối thoại của đôi nam nữ–
“Có phải ta nói gì chàng cũng tin không?”
“Ta đương nhiên tin nàng, cũng chỉ muốn tin nàng.”
…
“Chàng phải nhớ chàng nói qua những gì nha, chỉ tin tưởng ta.”
“Được, ta sẽ nhớ.”
Giọng nói của nam nhân… Giống hắn, còn giọng nói của cô gái thì… giống… Huyên Trữ công chúa.
Đầu tự nhiên phát đau, tựa hồ như có cái gì đó không ngừng cuồn cuộn.
Đoạn đối thoại ngắn mơ mơ hồ hồ xẹt qua trong đầu, bắt không được, thấy không rõ.
Hắn cơ hồ có thể khẳng định, những lời này là lời bọn họ đã từng nói.
Có phải nàng sớm đã đoán được sau này hắn sẽ thay đổi, cho nên luôn luôn bắt hắn phải cam đoan.
Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn nuốt lời, hắn… sau này chưa từng tin tưởng qua nàng lấy một lần, ngược lại một lần lại một lần làm cho nàng bị tổn thương, hắn còn tự tay… đả thương nàng.
Nhìn bàn tay của mình, run nhè nhẹ, hắn đau lòng đến như không thở nổi.
Theo đường nhỏ, hắn lần vào trong hang.
Nhìn trong động, áp lực dưới đáy lòng ở chỗ sâu trong tình cảm tuôn trào mãnh liệt như đào núi lấp biển, từng cảnh từng cảnh lại tái hiện trước mặt làm cho hắn không thể ngăn chặn được –
“Thật vui mừng, chúng ta đã là phu thê, Phong, chàng vui không?”
“Vui.”
Đi vào bên trong, mỗi một nơi đều tác động lên trí nhớ của hắn, chỗ này từng có một thời gian hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy… tim rất đau.
Thì ra, hắn cư nhiên quên nàng hoàn toàn như vậy.
Huyên nhi… Nương tử của hắn…
Trí nhớ của hắn đã hồi phục lại, hắn đau lòng đến nỗi ngay cả các đầu ngón tay đều tê dại.
Huyên nhi, xin lỗi…
Hắn suy sụp quỳ rạp xuống dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, tuỳ ý để trí nhớ bao phủ lấy hắn.
Qua một lúc lâu, hắn mới ngưng lại suy nghĩ hỗn độn nặng nề trong đầu.
Ngẩng đầu, phát hiện bày biện bên trong, dấu hiệu có người đã động vào, hắn cảm giác tim đập gia tốc.
Chẳng lẽ nàng đã tới nơi đây?
Theo bản năng, hắn đi sâu vào bên trong.
Một chiếc giường cũ nát đầy tro bụi, nơi này… là chỗ động phòng hoa chúc của bọn họ.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, trong đầu tựa hồ còn nghe thấy tiếng rên rỉ thẹn thùng của nàng.
Thì ra, hắn cư nhiên phụ nàng nhiều như vậy.
Đau xót mở mắt, cơ hồ là ngay lập tức hắn nhìn thấy đầu giường có một chiếc nhẫn cỏ, so với nhẫn của hắn thì nhỏ hơn, nhẫn của nàng.
Hắn vội cầm nhẫn cỏ lên, bỗng nhiên, hắn thấy ở đầu giường có khắc một hàng chữ.
– Trong giấc mộng không thể ở bên nhau, chỉ mong cả hai sẽ quên nhau–
Chữ viết của nàng, vết máu của nàng…
Trong gian phòng, hắn nhìn thấy đầu giường đầy tro bụi tựa hồ bị lệ giọt rơi ẩm ướt thấm vào, loang lổ lác đác.
Lúc nàng viết xuống những lời này, có phải đã rất tuyệt vọng hay không? Nàng đã buông tay?
Không… Hắn nắm chặt nhẫn cỏ, kích động ở trong hang tìm kiếm xung quanh.
Nhưng mà, lật tung cả hang động lên, hắn cũng không nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Thẳng đến khi bên tai không còn tiếng vó ngựa, bước chân của Huyên Trữ mới ngừng lại.
Nàng không quay đầu, chỉ yên lặng đứng, gió bụi cuốn lên, khoé mắt nàng rơi ra một giọt nước mắt, giọt lệ trong suốt phiêu tán trong gió.
Một lát sau, nàng lại tiếp tục bước đi về phía trước.
“Đát đát đát… Ngự… ” Hắc Khi Phong đột nhiên ngừng lại.
Có một giác quan làm cho hắn quay đầu thật nhanh nhìn xa xa về phía đám người, con ngươi đen theo bản năng tìm kiếm trong đám đông.
Nàng… Có thể ở nơi này hay không?
Nhưng mà, cũng ngay tại thời khắc đó, thân ảnh Huyên Trữ biến mất ở chỗ rẽ.
Lôi Mông nghi hoặc đánh ngựa lại gần: “Vương, có chuyện gì vậy?”
Hắc Khi Phong có chút thất vọng thu hồi tầm mắt: “Không có gì, ngươi tiếp tục dẫn đường cho ta đến thôn trang nhỏ kia tìm người nhà Vương đại thúc.”
“Vâng.” Lôi Mông lập tức giục ngựa phi thật nhanh.
Đội kỵ mã oanh oanh liệt liệt rốt cuộc chậm rãi biến mất ở cuối con phố dài.
…
Đoàn người đi vào bên trong thôn nhỏ, bước chân Hắc Khi Phong vội vàng đi theo Lôi Mông dẫn đường.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ liền đi đến trước cửa nhà Vương đại thúc.
“Ủa? Ngươi không phải là Phong công tử sao?” Vương đại thẩm đang phơi thóc ngoài sân, nhìn Hắc Khi Phong mặc một thân áo gấm đẹp đẽ sang trọng, cảm thấy có chút giật mình.
“Vương đại thẩm, chính là ta.” Hắc Khi Phong mỉm cười.
Vương đại thẩm nhìn tuỳ tùng bên người hắn, khí thế không nhỏ nha, mặt mày bà hớn hở nói: “À, thì ra ngươi làm quan lớn?”
Lôi Mông định nói thân phận của hắn, Hắc Khi Phong nhanh chóng xua tay ngăn hắn lại, sau đó ôn hoà hỏi Vương đại thẩm: “Ta tới tìm thê tử, xin cho hỏi nàng có tới đây không?”
“Huyên Trữ hả… Ngươi tới trễ một bước rồi, ngày hôm trước nàng có tới, chỉ ngồi yên lặng một nơi, hình như lúc đó tâm trạng không được tốt lắm… Phu thê cãi nhau sao? Ha ha… Làm phu thê đầu giường ầm ỹ cuối giường lành, ngươi là nam nhân, lại yêu nàng như vậy, nhường nàng một chút, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, về sau lại là đôi phu thê ân ân ái ái thôi.” Vương đại thẩm tận tình khuyên nhủ.
Nghe được lời nói của Vương đại thẩm, Hắc Khi Phong có chút thất thần.
Bọn họ trước kia rất là… ân ái sao…
Thấy Vương đại thẩm còn muốn nói tiếp, Lôi Mông vội chen vào nói: “Vương đại thẩm, xin hỏi phu nhân nhà ta rời đi hướng nào?”
“À, Huyên Trữ đi về hướng cuối thôn.” Vương đại thẩm chỉ tay về phía bên kia.
Hắc Khi Phong thuận thế đi nhanh qua, gió thổi đến, như mang theo tiếng nước chảy róc rách, trong đầu hắn bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó.
“Dòng suối nhỏ?” Hắn thì thào, sau đó bước chân đi như chạy về hướng có tiếng nước chảy.
Nhìn đoàn người nhanh chóng dời đi, Vương đại thẩm lắc đầu: “Phu thê trẻ là như thế đó… Luôn luôn có những va chạm.”
…
Đi đến bên dòng suối, ánh mắt Hắc Khi Phong gắt gao khoá trụ dòng suối nhỏ kia, có linh cảm nào đó hiện lên trong đầu.
Dòng suối nhỏ này… Chắc là có thể thông đến một nơi…
“Lôi Mông, các ngươi ở đây chờ ta, ta muốn xuống nước.”
“Nhưng mà… ” Lôi Mông muốn đi theo, nhưng mà vừa chớp mắt, sớm đã không thấy thân ảnh Hắc Khi Phong.
Dư quang đuôi mắt hắn chỉ kịp bắt giữ giữa dòng suối có một con cự hoàng xà nhanh chóng bơi về phía trước mất tăm.
…
Theo dòng suối, hắn vẫn bơi đến chỗ dưới vách núi.
“Rầm… ” Hắn từ dưới nước phóng lên trên bờ, lúc hoàng quang loé ra, thân ảnh tuấn tú nhẹ nhàng dừng ở trên cỏ bên dòng suối.
Nhìn cỏ hoang mọc um tùm trước mắt, cũng không thiếu mùi hoa thơm và tiếng chim hót.
Một loại cảm giác quen thuộc lại hiện lên trong đầu, nhìn mặt cỏ bên dòng suối, đột nhiên xẹt qua một đoạn đối thoại của đôi nam nữ–
“Có phải ta nói gì chàng cũng tin không?”
“Ta đương nhiên tin nàng, cũng chỉ muốn tin nàng.”
…
“Chàng phải nhớ chàng nói qua những gì nha, chỉ tin tưởng ta.”
“Được, ta sẽ nhớ.”
Giọng nói của nam nhân… Giống hắn, còn giọng nói của cô gái thì… giống… Huyên Trữ công chúa.
Đầu tự nhiên phát đau, tựa hồ như có cái gì đó không ngừng cuồn cuộn.
Đoạn đối thoại ngắn mơ mơ hồ hồ xẹt qua trong đầu, bắt không được, thấy không rõ.
Hắn cơ hồ có thể khẳng định, những lời này là lời bọn họ đã từng nói.
Có phải nàng sớm đã đoán được sau này hắn sẽ thay đổi, cho nên luôn luôn bắt hắn phải cam đoan.
Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn nuốt lời, hắn… sau này chưa từng tin tưởng qua nàng lấy một lần, ngược lại một lần lại một lần làm cho nàng bị tổn thương, hắn còn tự tay… đả thương nàng.
Nhìn bàn tay của mình, run nhè nhẹ, hắn đau lòng đến như không thở nổi.
Theo đường nhỏ, hắn lần vào trong hang.
Nhìn trong động, áp lực dưới đáy lòng ở chỗ sâu trong tình cảm tuôn trào mãnh liệt như đào núi lấp biển, từng cảnh từng cảnh lại tái hiện trước mặt làm cho hắn không thể ngăn chặn được –
“Thật vui mừng, chúng ta đã là phu thê, Phong, chàng vui không?”
“Vui.”
Đi vào bên trong, mỗi một nơi đều tác động lên trí nhớ của hắn, chỗ này từng có một thời gian hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy… tim rất đau.
Thì ra, hắn cư nhiên quên nàng hoàn toàn như vậy.
Huyên nhi… Nương tử của hắn…
Trí nhớ của hắn đã hồi phục lại, hắn đau lòng đến nỗi ngay cả các đầu ngón tay đều tê dại.
Huyên nhi, xin lỗi…
Hắn suy sụp quỳ rạp xuống dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, tuỳ ý để trí nhớ bao phủ lấy hắn.
Qua một lúc lâu, hắn mới ngưng lại suy nghĩ hỗn độn nặng nề trong đầu.
Ngẩng đầu, phát hiện bày biện bên trong, dấu hiệu có người đã động vào, hắn cảm giác tim đập gia tốc.
Chẳng lẽ nàng đã tới nơi đây?
Theo bản năng, hắn đi sâu vào bên trong.
Một chiếc giường cũ nát đầy tro bụi, nơi này… là chỗ động phòng hoa chúc của bọn họ.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, trong đầu tựa hồ còn nghe thấy tiếng rên rỉ thẹn thùng của nàng.
Thì ra, hắn cư nhiên phụ nàng nhiều như vậy.
Đau xót mở mắt, cơ hồ là ngay lập tức hắn nhìn thấy đầu giường có một chiếc nhẫn cỏ, so với nhẫn của hắn thì nhỏ hơn, nhẫn của nàng.
Hắn vội cầm nhẫn cỏ lên, bỗng nhiên, hắn thấy ở đầu giường có khắc một hàng chữ.
– Trong giấc mộng không thể ở bên nhau, chỉ mong cả hai sẽ quên nhau–
Chữ viết của nàng, vết máu của nàng…
Trong gian phòng, hắn nhìn thấy đầu giường đầy tro bụi tựa hồ bị lệ giọt rơi ẩm ướt thấm vào, loang lổ lác đác.
Lúc nàng viết xuống những lời này, có phải đã rất tuyệt vọng hay không? Nàng đã buông tay?
Không… Hắn nắm chặt nhẫn cỏ, kích động ở trong hang tìm kiếm xung quanh.
Nhưng mà, lật tung cả hang động lên, hắn cũng không nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Bình luận truyện