Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 6 - Chương 63
Là ai vẫn luôn luôn nói chuyện bên tai nàng? Sự ôn nhu quen thuộc như vậy, là Phong của nàng sao?
Đã lâu đã lâu không gặp hắn, hắn thật sự trở lại bên nàng rồi sao?
Khát vọng mãnh liệt từ nội tâm thúc giục nàng tới gần, tới gần người kia mà trái tim nàng vẫn luôn khát vọng được gặp.
“Huyên nhi, nàng nghe được lời ta nói đúng không? Huyên nhi...” Hắc Khi Phong nín thở nhìn mí mắt nàng nhẹ giật, khẩn trương không thôi.
Rốt cuộc, nàng từ từ mở mắt.
Hắc Khi Phong vui mừng đến độ cơ hồ cả người đều đang run rẩy: “Huyên nhi, rốt cuộc nàng đã tỉnh lại.”
Nghe giọng nói của hắn, Huyên Trữ chớp động lông mi, đôi mắt dần dần có tiêu điểm.
Khi nàng nhìn rõ ràng người trước mắt, nhìn ánh mắt hắn ôn nhu, đôi mắt nàng dâng lên một tia kích động: “Phong, thật là chàng sao?”
Là hắn!
Chỉ có Phong của nàng mới nhìn nàng như vậy, dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy.
Hắc Khi Phong trịnh trọng gật đầu: “Là ta, cái gì ta cũng nhớ lại hết rồi, Huyên nhi, xin lỗi nàng, là ta làm khổ nàng, ta nợ nàng quá nhiều rồi, nếu không phải là ta quên nàng, ta sẽ không đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy, là ta không tốt, ta không nên quên tất cả những chuyện giữa chúng ta....”
Nhưng, thuận theo lời nói của hắn, nụ cười hoan hỉ bên môi Huyên Trữ dần dần thu lại, ánh mắt nhiệt tình cũng từ từ trở nên ảm đạm.
Hắn nợ nàng sao? Không, hắn không nợ nàng, Hắc Khi Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng nợ Huyên Trữ công chúa, bởi vì tất cả đều là nàng tự nguyện.
Hắn lập tức phát hiện sự chuyển biến cảm xúc của nàng, vì thế lo lắng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: “Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Có phải cảm thấy chỗ nào không khỏe không, ta lập tức truyền thái y đến...”
“Không... Không cần, ta... ta muốn uống nước.” Nàng rũ mắt xuống, che dấu thất vọng trong đáy mắt, tay, chậm rãi rút khỏi bàn tay của hắn.
Hắn không phải hắn, không phải hắn của thuần túy...
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhưng mà, nàng mới nhắm mắt lại dọa đến Hắc Khi Phong.
“Loảng xoảng!” Cốc nước trong tay hắn rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang.
Hắn như tên bắn chạy vội đến bên giường, đồng thời kinh hô: “Huyên nhi!”
Huyên Trữ bị một tiếng hô của hắn dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng cố gắng mở mắt, hoang mang nhìn hắn, yếu ớt nhẹ giọng hỏi: “Chàng sao...”
Nhưng mà, lời của nàng còn chưa nói xong, hắn lại một tay ôm lấy nàng.
Cái ôm của hắn rất nhẹ nhàng ôn nhu, cố ý tránh đi của vết thương của nàng, một chút cũng không làm đau nàng.
“Huyên nhi, có phải ta quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi không, xin lỗi, ta chỉ là tưởng... tưởng...”
Hắn không thể nói thêm gì nữa, chỉ là lòng còn sợ hãi nhìn nàng.
Huyên Trữ cảm giác được hai tay ôm thắt nàng tựa hồ đang run rẩy.
Hắn... thực sợ hãi nàng nhắm mắt lại sẽ không mở ra nữa.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt, trấn an nói: “Ta không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy... vậy ta đi rót lại nước cho nàng.” Hắn chậm rãi buông nàng ra.
Xoay người đi hướng bàn trà, hắn vẫn là lo lắng mỗi đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng một chút.
Nhìn hành động quan tâm đến mình của hắn, Huyên Trữ cảm thấy mũi chua chua, hốc mắt nóng nóng, có điểm muốn khóc.
Hắn lấy đến một chén nước, thật cẩn thận nâng nàng tựa vào trong lòng, sau đó đút nàng uống.
“Chậm chút, cẩn thận kẻo động đến vết thương.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.
Huyên Trữ không lên tiếng, vẫn vùi đầu uống nước.
Thẳng đến khi chén nước trống rỗng, nàng lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
“Còn muốn uống sao?”
Rốt cuộc, nàng nâng mắt nhìn hắn: “Không cần đâu, cám ơn chàng.”
Tim hắn thắt lại, trên mặt vẫn là gương lên nụ cười ôn nhu: “Đừng khách khí, tiếp tục nghỉ ngơi được không?”
“Được.” Nàng rũ mắt, nhẹ nhàng mà trả lời.
Tiếp theo lại là một trận trầm mặc, hắn vẫn là ôm nàng, tựa hồ không có ý định đỡ nàng nằm xuống.
Đợi một hồi lâu, Huyên Trữ nhịn không được lại nhìn về phía hắn, trong mắt toàn là nghi hoặc.
Hắc Khi Phong cùng tầm mắt nàng đối nhau, ánh mắt có chút phức tạp.
Cuối cùng, hắn vô lực nhẹ nhàng thở dài: “Ta đỡ nàng nằm xuống.”
Giữa bọn họ... bị ngăn cách bởi một bức màng vô hình, nàng khách khí với hắn, hắn nóng lòng đền bù, nhưng nàng lại càng xa cách...
Tất cả, giống như có một nút thắt gỡ không ra.
Hắn muốn gỡ ra, nhưng nàng đang bệnh nặng, hiện tại không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
...
Hôm sau.
“Vương, Xích Diễm Vương đến đây.”
Đang đút Huyên Trữ uống thuốc, Hắc Khi Phong quay đầu đáp: “Ta biết rồi.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân rời khỏi của cung nữ xa dần.
Huyên Trữ kích động nhìn hắn: “Vương huynh của ta thật sự đến đây sao?”
Hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc nàng bị thương ta cũng đã cho người đến Xích Diễm quốc mời hắn.”
“Ta... ta muốn đi gặp Vương huynh.” Nàng nóng vội theo từ trên giường ngồi dậy, lại không cẩn thận động đến vết thương, đau đến nàng thở dốc.
Hắc Khi Phong vội giữ hai bả vai nàng không cho nàng lại tiếp tục lộn xộn.
“Nàng ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi mời bọn họ lại đây.”
“Vậy chàng phải nhanh chút nha.”
“Được.”
Tiếp theo, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Cung điện tiếp đãi khách--
“Bụp!” Hắc Khi Phong mới đi vào, mặt hắn liền cứng rắn mà trúng một quyền.
Người đánh hắn chính là người cùng ái thê không ngừng thúc ngựa tới Hắc Phong quốc thăm muội muội bảo bối - Cô Ngự Hàn.
Hắn trợn mắt trừng Hắc Khi Phong, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da đối phương: “Tên chết tiệt ngươi, cư nhiên ức hiếp muội muội ta như vậy, ta hôm nay không vì muội ấy đòi lại công bằng thì không được!”
Nói xong, hắn lại liên tục vung quyền.
Hắc Khi Phong không né cũng tránh, cứ như vậy đứng thẳng mặc hắn đánh.
Cuối cùng, Bối Bối xem không thuận nữa, nàng xông lên chắn trước mặt Hắc Khi Phong.
Một quyền của Cô Ngự Hàn cách mặt nàng một thước thì thu lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng đang làm cái gì?” Hắn hung hăng nhíu mày, tim có chút bị kinh hãi mà đập mạnh lên.
Hắn vươn tay ôm nàng về, rất dùng sức đem nàng giam cầm trong khuỷu tay mà trừng phạt, ngón tay búng trán nàng.
“Nàng có biết vừa nãy nàng liều mạng xông vào là rất nguy hiểm hay không, vạn nhất bị đánh trúng thì làm sao đây?”
Bối Bối thực tự tin trả lời hắn một câu: “Ta biết chàng sẽ không đánh ta.”
Nhìn ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của nàng, Cô Ngự Hàn không còn cách nào, đành phải tặng thêm cho nàng một cái búng.
Đã lâu đã lâu không gặp hắn, hắn thật sự trở lại bên nàng rồi sao?
Khát vọng mãnh liệt từ nội tâm thúc giục nàng tới gần, tới gần người kia mà trái tim nàng vẫn luôn khát vọng được gặp.
“Huyên nhi, nàng nghe được lời ta nói đúng không? Huyên nhi...” Hắc Khi Phong nín thở nhìn mí mắt nàng nhẹ giật, khẩn trương không thôi.
Rốt cuộc, nàng từ từ mở mắt.
Hắc Khi Phong vui mừng đến độ cơ hồ cả người đều đang run rẩy: “Huyên nhi, rốt cuộc nàng đã tỉnh lại.”
Nghe giọng nói của hắn, Huyên Trữ chớp động lông mi, đôi mắt dần dần có tiêu điểm.
Khi nàng nhìn rõ ràng người trước mắt, nhìn ánh mắt hắn ôn nhu, đôi mắt nàng dâng lên một tia kích động: “Phong, thật là chàng sao?”
Là hắn!
Chỉ có Phong của nàng mới nhìn nàng như vậy, dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy.
Hắc Khi Phong trịnh trọng gật đầu: “Là ta, cái gì ta cũng nhớ lại hết rồi, Huyên nhi, xin lỗi nàng, là ta làm khổ nàng, ta nợ nàng quá nhiều rồi, nếu không phải là ta quên nàng, ta sẽ không đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy, là ta không tốt, ta không nên quên tất cả những chuyện giữa chúng ta....”
Nhưng, thuận theo lời nói của hắn, nụ cười hoan hỉ bên môi Huyên Trữ dần dần thu lại, ánh mắt nhiệt tình cũng từ từ trở nên ảm đạm.
Hắn nợ nàng sao? Không, hắn không nợ nàng, Hắc Khi Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng nợ Huyên Trữ công chúa, bởi vì tất cả đều là nàng tự nguyện.
Hắn lập tức phát hiện sự chuyển biến cảm xúc của nàng, vì thế lo lắng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: “Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Có phải cảm thấy chỗ nào không khỏe không, ta lập tức truyền thái y đến...”
“Không... Không cần, ta... ta muốn uống nước.” Nàng rũ mắt xuống, che dấu thất vọng trong đáy mắt, tay, chậm rãi rút khỏi bàn tay của hắn.
Hắn không phải hắn, không phải hắn của thuần túy...
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhưng mà, nàng mới nhắm mắt lại dọa đến Hắc Khi Phong.
“Loảng xoảng!” Cốc nước trong tay hắn rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang.
Hắn như tên bắn chạy vội đến bên giường, đồng thời kinh hô: “Huyên nhi!”
Huyên Trữ bị một tiếng hô của hắn dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng cố gắng mở mắt, hoang mang nhìn hắn, yếu ớt nhẹ giọng hỏi: “Chàng sao...”
Nhưng mà, lời của nàng còn chưa nói xong, hắn lại một tay ôm lấy nàng.
Cái ôm của hắn rất nhẹ nhàng ôn nhu, cố ý tránh đi của vết thương của nàng, một chút cũng không làm đau nàng.
“Huyên nhi, có phải ta quấy rầy đến nàng nghỉ ngơi không, xin lỗi, ta chỉ là tưởng... tưởng...”
Hắn không thể nói thêm gì nữa, chỉ là lòng còn sợ hãi nhìn nàng.
Huyên Trữ cảm giác được hai tay ôm thắt nàng tựa hồ đang run rẩy.
Hắn... thực sợ hãi nàng nhắm mắt lại sẽ không mở ra nữa.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt, trấn an nói: “Ta không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
“Vậy... vậy ta đi rót lại nước cho nàng.” Hắn chậm rãi buông nàng ra.
Xoay người đi hướng bàn trà, hắn vẫn là lo lắng mỗi đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng một chút.
Nhìn hành động quan tâm đến mình của hắn, Huyên Trữ cảm thấy mũi chua chua, hốc mắt nóng nóng, có điểm muốn khóc.
Hắn lấy đến một chén nước, thật cẩn thận nâng nàng tựa vào trong lòng, sau đó đút nàng uống.
“Chậm chút, cẩn thận kẻo động đến vết thương.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.
Huyên Trữ không lên tiếng, vẫn vùi đầu uống nước.
Thẳng đến khi chén nước trống rỗng, nàng lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
“Còn muốn uống sao?”
Rốt cuộc, nàng nâng mắt nhìn hắn: “Không cần đâu, cám ơn chàng.”
Tim hắn thắt lại, trên mặt vẫn là gương lên nụ cười ôn nhu: “Đừng khách khí, tiếp tục nghỉ ngơi được không?”
“Được.” Nàng rũ mắt, nhẹ nhàng mà trả lời.
Tiếp theo lại là một trận trầm mặc, hắn vẫn là ôm nàng, tựa hồ không có ý định đỡ nàng nằm xuống.
Đợi một hồi lâu, Huyên Trữ nhịn không được lại nhìn về phía hắn, trong mắt toàn là nghi hoặc.
Hắc Khi Phong cùng tầm mắt nàng đối nhau, ánh mắt có chút phức tạp.
Cuối cùng, hắn vô lực nhẹ nhàng thở dài: “Ta đỡ nàng nằm xuống.”
Giữa bọn họ... bị ngăn cách bởi một bức màng vô hình, nàng khách khí với hắn, hắn nóng lòng đền bù, nhưng nàng lại càng xa cách...
Tất cả, giống như có một nút thắt gỡ không ra.
Hắn muốn gỡ ra, nhưng nàng đang bệnh nặng, hiện tại không phải thời cơ tốt để nói chuyện.
...
Hôm sau.
“Vương, Xích Diễm Vương đến đây.”
Đang đút Huyên Trữ uống thuốc, Hắc Khi Phong quay đầu đáp: “Ta biết rồi.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân rời khỏi của cung nữ xa dần.
Huyên Trữ kích động nhìn hắn: “Vương huynh của ta thật sự đến đây sao?”
Hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, lúc nàng bị thương ta cũng đã cho người đến Xích Diễm quốc mời hắn.”
“Ta... ta muốn đi gặp Vương huynh.” Nàng nóng vội theo từ trên giường ngồi dậy, lại không cẩn thận động đến vết thương, đau đến nàng thở dốc.
Hắc Khi Phong vội giữ hai bả vai nàng không cho nàng lại tiếp tục lộn xộn.
“Nàng ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi mời bọn họ lại đây.”
“Vậy chàng phải nhanh chút nha.”
“Được.”
Tiếp theo, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Cung điện tiếp đãi khách--
“Bụp!” Hắc Khi Phong mới đi vào, mặt hắn liền cứng rắn mà trúng một quyền.
Người đánh hắn chính là người cùng ái thê không ngừng thúc ngựa tới Hắc Phong quốc thăm muội muội bảo bối - Cô Ngự Hàn.
Hắn trợn mắt trừng Hắc Khi Phong, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da đối phương: “Tên chết tiệt ngươi, cư nhiên ức hiếp muội muội ta như vậy, ta hôm nay không vì muội ấy đòi lại công bằng thì không được!”
Nói xong, hắn lại liên tục vung quyền.
Hắc Khi Phong không né cũng tránh, cứ như vậy đứng thẳng mặc hắn đánh.
Cuối cùng, Bối Bối xem không thuận nữa, nàng xông lên chắn trước mặt Hắc Khi Phong.
Một quyền của Cô Ngự Hàn cách mặt nàng một thước thì thu lại.
“Tiểu Bối Bối, nàng đang làm cái gì?” Hắn hung hăng nhíu mày, tim có chút bị kinh hãi mà đập mạnh lên.
Hắn vươn tay ôm nàng về, rất dùng sức đem nàng giam cầm trong khuỷu tay mà trừng phạt, ngón tay búng trán nàng.
“Nàng có biết vừa nãy nàng liều mạng xông vào là rất nguy hiểm hay không, vạn nhất bị đánh trúng thì làm sao đây?”
Bối Bối thực tự tin trả lời hắn một câu: “Ta biết chàng sẽ không đánh ta.”
Nhìn ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của nàng, Cô Ngự Hàn không còn cách nào, đành phải tặng thêm cho nàng một cái búng.
Bình luận truyện