Xà Yêu

Chương 21



Huỳnh trở về đã được năm ngày, Thu Trường thiên cũng chưa ra khỏi viện dù chỉ một bước.

Lý Thi Thi vẫn còn đang bắc tiên dược cho Huỳnh, Bạch Qùy thì chuẩn bị dược liệu, cứ hai ngày lại đổi một thành phần khác, Lý Thi Thi cũng không biết rốt cuộc có tác dụng gì không, dù sao Thu Trường Thiên cũng tín nhiệm Bạch Qùy, Huỳnh đối với mùi vị của dược cũng không ghét, mỗi lần mang đến hắn đều ngoan ngoãn uống sạch.

Lúc này Bạch Qùy vẫn như trước không biết là đang thu thập đồ vật này nọ gì nữa, mỉm cười thì thào nói cái gì đó, đột nhiên liền ngừng lại.

Tuy rằng Lý Thi Thi bình thường nhìn thấy hành vi khác người của hắn vẫn có chút sợ, thế nhưng đột nhiên hắn dừng lại càng làm cho nàng hoảng sợ hơn.

Lý Thi Thi đợi một hồi, Bạch Qùy vẫn không nói gì, đành phải lén lút quay đầu lại, khóe mắt nhìn lén Bạch Qùy.

“Sao phải lét lút như ăn trộm vậy…”

Lý Thi Thi lập tức quay đầu lại, kết quả xoay không cẩn thận làm vẹo một bên cổ, hảo đau a, nước mắt nàng đều đã nhanh chóng rơi xuống.

Lúc này chợt thấy có người khác lên tiếng.

“Tại hạ vô tình mạo phạm, mong Bạch tiên sinh lượng thứ.”

Người đang nói chuyện kia chính là đại quản gia của Thu gia bảo ── Thu Diệp.

Bạch Qùy hừ một tiếng không nói nữa, tiếp tục đùa nghịch con vật xấu số đang nằm trong tay hắn.

Lý Thi Thi đứng dậy, nhưng nàng lại không thể cách rời hũ dược quá xa, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.

Bạch Qùy không thích người khác vào phòng của hắn, ngay cả Thu Trường Thiên cũng không được, bất cứ lúc nào độc vật trong này đều có thể phóng ra cú đớp trí mạng.

Đến bây giờ Lý Thi Thi cũng chỉ dám hoạt động ở trong phạm vi gần nồi dược, nàng không dám để cho Thu Diệp tiến vào, mà Bạch Qùy cũng không muốn cho nàng rời đi.

Thu Diệp vẫn còn liếc vào bên trong, đứng trước cửa đối Lý Thi Thi nói, “Phu nhân, ngươi đứng đó nói cũng được ”

Mặc dù có sự tồn tại của Huỳnh, thế nhưng địa vị của Lý Thi Thi cũng là phòng thiếp duy nhất được Thu Trường Thiên thú về, đương nhiên Thu Diệp phải gọi nàng là phu nhân a.

Lý Thi Thi gật đầu “Tổng quản có việc gì vậy?”

Thu Diệp có chút do dự “Thuộc hạ muốn hỏi phu nhân, có phải Huỳnh công tử đã trở về rồi hay không ”

Lý Thi Thi mặt không đổi sắc liền trả lời “Sao vậy? Lại có người đồn thổi vớ vẩn à?”

Thu Diệp lắc đầu “Huỳnh công tử vắng mặt một tháng nay, chuyện gì chủ tử cũng không chịu làm, hắn vừa không ra ngoài cũng không để cho người ta đi vào, thuộc hạ thực lo lắng. Ngày hôm trước đi xuống phòng bếp kiểm tra thức ăn cho chủ tử, phát hiện lượng thức ăn có chút gia tăng, người lại truyền lời bảo phòng bếp đúng giờ cấp cho chủ tử toàn thịt cháo, mà đó toàn là thức ăn Huỳnh công tử ưa thích, hơn nữa…”

Thu Diệp vừa nói vừa liếc mắt nhìn hũ dược đằng sau.

Người có thể khiến cho Lý Thi Thi tự mình bắc thuốc, trong Thu gia bảo cũng chỉ có hai người, một người là Thu Trường Thiên, người còn lại chính là Huỳnh, huống chi người chuẩn bị dược liệu lại là Bạch Qùy, Bạch đại phu đệ nhất thiên hạ.

Lý Thi Thi thở dài mặt không đổi sắc “Thu tổng quản, có một số việc chưa nói cho ngươi, cũng không phải muốn đề phòng ngươi, chính là càng ít người biết càng tốt.”

Thu Diệp có điểm sốt ruột, chờ từng câu nói của Lý Thi Thi.

“Kỳ thật thân thể chủ tử đã nhiều ngày không khoẻ…”

Thu Diệp lập tức hiểu ra vấn đề, vội vàng giải thích “Không phải thuộc hạ không tin phu nhân, thân thể chủ tử không tốt, vậy…”

“Một tháng trước ta bị đẩy xuống ao sen, Thu tổng quản còn nhớ rõ?”

Ngay lập tức vẻ mặt của Thu Diệp làm bộ vô cùng đau lòng “Thuộc hạ vô dụng, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ ”

“Không phải ta trách ngươi, hiện tại trong bảo có nội gián, chủ tử lại bởi vì chuyện của Huỳnh đến nỗi nước cũng không uống cơm cũng không muốn ăn, tự làm chính thân thể mình suy sụp…Ai…”

Thu Diệp lập tức tỉnh ngộ “Thuộc hạ đã hiểu, nhất định thuộc hạ sẽ ngậm chặt miệng, không để lộ ra ngoài dù chỉ một chữ.”

“Làm phiền Thu tổng quản.”

Thu Diệp còn nói vài câu, hết thảy đều khen Lý Thi Thi hiền lành linh tinh rồi mới rời đi.

Lý Thi Thi ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán, nàng cũng không duy trì biểu hiện trấn tĩnh như lúc trước nữa.

Bây giờ nội gián còn trốn ở trong Thu gia bảo hay không, điều này không một ai biết, mà tình huống hiện tại của Huỳnh lại đặc biệt như vậy, Thu Trường Thiên làm gì còn tâm trạng đi lo lắng những chuyện khác.

Lúc này Lý Thi Thi chỉ có thể đem công phu điều chỉnh sắc mặt ra đối phó, không để cho người khác nghi ngờ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thở phào một hơi, xoay người nhìn xem nồi thuốc có cái gì khác thường hay không, lúc này Lý Thi Thi mới có thể yên tâm một chút, lại phát hiện xung quanh im lặng khác thường, cũng không thấy Bạch Qùy gây ra tiếng động nào.

Nàng xoay đầu thăm dò, không nghĩ tới Bạch Qùy lại đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Thi Thi có chút khó hiểu ── xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt của Bạch Qùy luôn luôn lạnh lẽo, đối Lý Thi Thi lại đúng như suy nghĩ của hắn ── cho tới bây giờ cũng chỉ xem nàng là một người vô dụng.

Bất quá lúc này đây, hắn cảm thấy có chút thú vị. Ý chí nữ nhân này thật kiên cường, một lòng trung thành hướng Thu Trường Thiên, vừa rồi không những không bỏ chạy, mà rõ ràng đang rất sợ hãi, vậy mà vẫn kiên quyết phải cùng hắn vào trong phòng bắc dược, Bạch Qùy thừa nhận nàng so với nữ nhân khác còn có chút công dụng.

Trải qua tình huống vừa rồi, nàng lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy, khí thế mạnh mẽ kiên cường áp đảo đối phương, Bạch Qùy vừa mới nghĩ đây chính là tính cách thật của nàng, nhưng sau khi Thu Diệp rời đi, nàng lại lau mồ hôi tỏ vẻ rất khó khăn…

Lý Thi Thi bị Bạch Qùy nhìn chằm chằm khiến trong lòng nàng nổi lên từng cơn gió lạnh “ Có chuyện gì sao?”

Bạch Qùy không trả lời nàng, tiếp tục quay về đùa nghịch con chuột màu xám to bự đang sống dở chết dở.

Thu Trường Thiên còn đang ôm Huỳnh, Huỳnh vẫn không mặc quần áo mà được bao bọc bằng một lớp chăn đơn, sắc mặt hồng nhuận có vẻ mơ màng, trong ánh mắt chứa đầy phong tình mê hoặc lòng người.

Lý Thi Thi mặt đỏ nghiến răng nghiến lợi, Bạch Qùy làm một bộ tươi cười giễu cợt.

Thu Trường Thiên tuyệt không để ý vẻ mặt bọn họ, một bàn tay vòng quanh thân Huỳnh, tay còn lại cho vào trong chăn đơn trượt xuống như đang chơi đùa cái gì đó.

“A ân…”

Lý Thi Thi mặt đỏ ửng như trái cà chua, sao trước kia nàng lại không biết chủ tử của nàng là một *** ma không biết xấu hổ như vậy chứ!

Thân thể của Huỳnh hơi run rẩy, một bàn tay vươn ra từ trong chăn liền túm trước vạt áo của Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên dịu dàng đặt lên trên trán của Huỳnh một nụ hôn, vẻ mặt hạnh phúc nói không nên lời.

“Chủ tử!” Lý Thi Thi nhịn không được, nàng chính là muốn nói chuyện nghiêm túc, “Ngươi rốt cuộc quyết định thế nào!”

Lý Thi Thi đem chuyện Thu Diệp đến tìm nàng nói cho Thu Trường Thiên biết, rõ ràng biểu hiện của Thu Diệp không giống như đang tín nhiệm Lý Thi Thi, hắn yêu cầu triệu hồi ám vệ một lần nữa bảo hộ Thu Trường Thiên.

Sau khi Huỳnh biến mất, Thu Trường Thiên nổi giận hạ lệnh đem toàn bộ ám vệ rèn luyện lại một chút, còn không cho phép bọn họ xuất hiện bên cạnh mình.

Đến nay đã được một tháng, Huỳnh cũng đã trở về, hiện tại Thu Trường Thiên ngẫm lại, hắn cũng là giận cá chém thớt nên mới tống cổ lũ ám vệ đi, Huỳnh chính là xà yêu nha, hắn còn không biết thì thôi, sao có thể để những người đó phát hiện.

Kỳ thật Thu Trường Thiên cũng không phải không tin Thu Diệp, hiện tại hắn chính là không rảnh để lo chuyện khác, mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Huỳnh, vô cùng sung sướng, căn bản không muốn lo chuyện bên ngoài.

Nếu hoài nghi Thu Diệp là gian tế đi, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa này, hắn thân là tổng quản của Thu gia bảo, đương nhiên nên lo lắng vì Thu Trường Thiên, hắn không được như Lý Thi Thi có thể dễ dàng tiếp cận chủ tử, đề phòng nàng cũng là hợp lý.

Ám vệ của Thu gia bảo, đều trực tiếp lệ thuộc vào Thu Trường Thiên, không thuộc quyền quản lý của Thu Diệp, hắn yêu cầu để cho ám vệ trở lại bảo hộ, nói thẳng ra là muốn bảo hộ chính hắn, phòng tránh những rắc rối không cần thiết cho mình, thật không hổ danh là đại tổng quản của Thu gia bảo.

Thu Trường Thiên vừa suy nghĩ, bàn tay vẫn để ở trong chăn khiêu khích thân thể của Huỳnh, Huỳnh lại không cự tuyệt, khó có thể nói rõ hắn là đang thống khổ hay là vui sướng, chính là hai chân lại càng kẹp chặt, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, Thu Trường Thiên nắm lấy tay Huỳnh, đột nhiên nhíu mày.

Lý Thi Thi bởi vì thấy biểu tình của Thu Trường Thiên nên vẻ mặt cũng thực nghiêm túc, kết quả Thu Trường Thiên nói: “Ngươi có phải gầy đi hay không?”

Lý Thi Thi á khẩu, ngay cả Bạch Qùy cũng sửng sốt, mà Huỳnh thì đang chìm trong dục vọng nên căn bản hắn cũng không nghe thấy gì!

Sắc mặt Lý Thi Thi cứng đờ, tiếp theo mặt lại tái mét, sao đó mặt biến đỏ bừng, cuối cùng nàng vẫn là nhịn không được, đứng lên vung vạt váy rời đi, những lời muốn bẩm báo đều chưa nói hết, bất quá vẫn không quên đóng cửa, nhưng mà thời điểm đóng cửa có tạo ra thanh âm hơi lớn một chút.

Thu Trường Thiên một chút cũng không để ý, hắn vội vàng hỏi Bạch Qùy: “Sao hắn lại gầy như vậy? Không phải uống rất nhiều thuốc bổ sao?”

“Có bồi bổ như thế nào cũng không bằng một lần gây sức ép của ngươi, cho nên đừng có thắc mắc tại sao a ”

Hiển nhiên Thu Trường Thiên không thèm để những lời của Bạch Qùy vào tai, bàn tay trong chăn đơn đã di chuyển càng lúc càng nhanh.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, thuộc hạ của ngươi lo lắng đến nỗi cả đầu đều bốc hỏa, ngươi sao một chút cũng không quan tâm ” Coi như Bạch Qùy đang vì Lý Thi Thi nói ra, đáng tiếc không có lọt tai Thu Trường Thiên dù chỉ một chữ.

“Tùy bọn họ muốn làm thế nào cũng được ”

Vẻ mặt Bạch Qùy có điểm kì quái “Ngươi đã khác trước rất nhiều.”

Đây quả thực không phải Thu Trường Thiên của trước kia, ít nhất trước kia hắn sẽ không ở trước mặt người khác mà thân mật với Huỳnh như vậy.

Mấy ngày nay trừ bỏ đi ngoài (đại tiện =)) bằng không đều quấn chặt lấy Huỳnh, dường như hai người là một khối đồng nhất không thể tách rời, trước kia dù có thế nào Thu Trường Thiên cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy.

Thế nhưng hiện tại Thu Trường Thiên lại rất sung sướng, chính vì có Huỳnh ở bên cạnh, có thể chạm vào hắn, hôn hắn, rồi nhìn đến cái bụng nhỏ xinh của hắn, nghĩ đến bên trong đang có một tiểu sinh mệnh, hắn thực rất hạnh phúc.

Những chuyện khác hắn không quan tâm, cứ tùy ý làm, dù sao gia sản của Thu gia bảo còn nhiều , mà chuyện này cũng không gây sức ép gì lớn.

Thu Trường Thiên cười “Ngươi vẫn cứ nghĩ biện pháp hảo hảo bồi bổ cho hắn đi.”

Bạch Qùy cười khẩy, tuy rằng chính hắn không có kinh nghiệm gì, bất quá cũng từng thấy qua không ít các cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm, chẳng qua Thu Trường Thiên cùng Huỳnh quả thực là một cặp tuyệt phối.

“Chung quy ngươi cũng đừng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mặc dù hiện tại chưa xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể mãi như vậy được, tiểu xà nhà ngươi vẫn còn muốn sống lâu trăm tuổi a, nếu một chút ngươi cũng không đề phòng, đến lúc xảy ra chuyện gì thì tính sao đây?”

Bạch Qùy không hổ là bạn tốt nhiều năm của Thu Trường Thiên, chỉ cần nói một chút thôi cũng đủ làm hắn động tâm.

Thu Trường Thiên nhìn Bạch Qùy “ Ý của ngươi là ? ”

“Đi ra ngoài nói chuyện sẽ tiện hơn.”

Sắc mặt Thu Trường Thiên lập tức rũ xuống, bất quá hắn biết Bạch Qùy cố ý nói vậy, mà cũng cần phải đi lấy dược thảo cấp cho Huỳnh, chính hắn cũng không còn cách nào khác.

Coi như Thu Trường Thiên còn chừa chút thể diện cho Bạch Qùy, rút bàn tay đang ở trong chăn ra, theo động tác của hắn Huỳnh liền rên rỉ một chút, sau đó ngủ gục vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên, thấy bộ dạng có vẻ thực mệt mỏi muốn chết rồi a.

Thời điểm Thu Trường Thiên rút tay ra, trên ngón tay vẫn còn ướt sũng *** dịch, ngón trỏ cùng ngón cái lại dính sát vào nhau, sau đó hắn liền cho tay lên miệng liếm sạch một hơi.

Bạch Qùy thấy hành động của Thu Trường Thiên cũng hết nói nổi, chẳng lẽ đây là đức hạnh của những người đang yêu hay sao?

“Ngươi nói đi.”

Trong lòng Bạch Qùy thầm oán trách, “Ta khuyên ngươi nên gọi ám vệ trở lại, trước hết nên *án binh bất động.

– Án binh bất động : chờ thời cơ thích hợp rồi mới hành động

________________________________________________________________________

Tiêu : Thiên a, ta khinh bỉ ngươi, đúng là mặt dày vô sỉ =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện