Xâm Chiếm

Chương 3



Mờ mịt lặp đi lặp lại động tác chà lau…



Chữ màu đỏ tươi trên gương dính vào khăn lau trắng nõn, Lại Lương cứng ngắc nhìn chằm chằm vết tích màu đỏ di động cao thấp liên tục trong tay, thất thần…. Cũng nhìn không nhúc nhích.

Thật đáng sợ…

Câu chữ khó nghe nồng đậm ý uy hiếp này liên tục xuất hiện trên mặt kính.

Mỗi ngày… Mỗi ngày… Lúc hắn không cảnh giác….. Xâm nhập cuộc sống hắn.

Đó là Aka…

Y hoàn toàn bước vào cuộc sống của mình…

Vừa mới rời giường thì có một bữa sáng nóng hổi dễ thấy mới vừa làm đặt trên bàn trà, quần áo dơ quăng đâu đó, cách ngày cũng được phơi trên ban công, đi học trở về…. trên gương sẽ xuất hiện chữ viết màu đỏ nội dung hạ lưu *** tục.

Y từng bước một … Vô hình vô ảnh ….. Xâm lấn không gian sống của mình….

Mà mình lại không biết ….y từ đâu mà vào…

Mình và y đều là nam nhân, nhưng…. Tại sao y muốn ức hiếp mình như thế.

Hành vi xâm phạm biến thái như vậy quả thực….. Không thể kháng cự.

Chỉ có thể nhu nhược tùy ý y xâm phạm cuộc sống… Thậm chí…. bị nắm trong tay, theo dõi nhất cử nhất động.

Giống như lời y đã nói….. tìm đến mình.

Suy sụp buông cánh tay bủn rủn, Lại Lương từ bỏ việc lau đi chữ trên gương.

Bởi vì… Dù hôm nay hắn lau hết những chữ đó, ngày mai…. vẫn sẽ xuất hiện dòng chữ mới, hơn nữa là câu chữ càng thêm *** loạn.

Cho dù hắn hiện tại…. Vì sợ sẽ lại bị Aka tập kích mà xin nghỉ nhiều ngày ở nhà, hoang mang hoàn toàn không rời khỏi nhà một bước, nhưng… Aka vẫn có biện pháp thừa dịp hắn ngủ say… viết xuống những câu chữ cố tình làm hắn không chịu nổi đó.

Giống như vết cắn y lưu lại trên vai hắn ngày ấy….. sự tồn tại không thể hủy diệt.

Y hoàn toàn triệt để xâm phạm toàn bộ nhà của hắn, cuộc sống của hắn.

Reng reng reng….

Tiếng điện thoại dồn dập, thần kinh gần đây yếu ớt của Lại Lương bừng tỉnh.

Reng reng reng…

Điện thoại vẫn vang, mà Lại Lương không có ý nhấc máy, ngược lại, thân mình đang liên tục phát run.

Là y gọi tới…. Là y gọi tới…

Sợ hãi nhiều ngày bị bức bách dâng cao theo tiếng chuông điện thoại, tán lên thần kinh yếu ớt của hắn, thân mình phát run mất bình tĩnh té ngã, trốn vào chăn đơn trên giường tìm kiếm cảm giác an toàn.

Đừng…. Đừng… Đừng reo nữa ! Đừng…

Hắn không thích nghe thanh âm u ám tựa như truyền đến từ địa ngục đó.

Đừng…

Lại Lương liều mạng trốn trong chăn không ngừng run rẩy, cự tuyệt đi nghe điện thoại.

Nhưng thật đáng buồn… Điện thoại tiên tiến kiểu mới có chức năng chuyển sang chế độ trả lời tự động, hơn nữa không thể hủy bỏ.

” Xin chào ! Tôi là Lại Lương, hiện giờ không có ở nhà, xin để lại lời nhắn sau tiếng bip.”

” Em yêu… Em vẫn không muốn nói chuyện với anh sao ?”

” Em không để ý tới anh, khiến anh thật rất cô đơn… Anh rất muốn em mở miệng nói chuyện với anh ! Người yêu nhỏ bé….”

” Mặc dù em giận không chịu cùng anh nói chuyện, nhưng mà… Em nhất định muốn nói chuyện cùng cô ấy phải không ?”

Giọng nói độc thoại đùa bỡn, rồi xuất hiện một trận âm thanh quỷ dị hư hư thực thực di động trong điện thoại.

” Tiểu Lương, cậu làm sao mà cúp học nhiều ngày như vậy ?”

Giọng nữ thân thiết quen tai bỗng nhiên cất lên.

” Vũ Dao ???”

Lại Lương bối rối phóng dậy, kinh hô tên bạn thân.

Sao lại là Vũ Dao ? Nàng thế nào lại ở cùng Aka ? Kinh hoảng trừng chiếc điện thoại toát ra giọng nữ, Lại Lương đang ngờ vực… Đột ngột có một ý nghĩ đáng sợ.

Có thể nào… Aka đem Vũ Dao…

Lại Lương không dám tiếp tục nghĩ nữa, hắn sợ hãi kết cục làm cho người ta sợ hãi kia.

Trong nháy mắt, cảm xúc bị sợ hãi kéo đến cao điểm, Lại Lương kích động run rẩy hai chân loạng choạng chạy xuống giường, nắm điện thoại lên.

” Vũ Dao ! Vũ Dao ! Cậu có sao không…”

” Em yêu… Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi…”

Không phải giọng nữ quen thuộc, mà là giọng nam cám dỗ trầm trầm cười khẽ.

Lời tiến vào tai, Lại Lương kinh sợ không thể tái phát ra âm thanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

” Ashita, em thật ương bướng ! Khiêu khích anh hứng thú như vậy, để anh đợi lâu thế mới chịu nói chuyện cùng anh ! Em đang bực mình vì anh không tặng quà cho em sao ?”

” Đến… Nhìn xem anh để cái gì trong tủ quần áo của em, hy vọng em thích món quà của anh ! Hôn em, Ashita yêu dấu của anh !”

Sau tiếng hôn ngọt dính truyền ra trong điện thoại… Không hề xuất hiện thanh âm gì khác.

Trong đầu Lại Lương trống rỗng… Không thể làm ra phản ứng gì, nắm chặt ống nghe, mãi đến lúc nó phát ra thanh âm kháng nghị, hắn mới máy móc gác về chỗ cũ.

Là cái gì ?

Ánh mắt mơ hồ hỗn loạn hướng tủ quần áo phía sau, sợ hãi không địch lại tính hiếu kỳ.

Hai chân run rẩy bước mạnh tới tủ quần áo…

Bàn tay mới vươn ra liền sợ hãi rụt về, cuối cùng… hắn vẫn kéo hai cánh cửa đóng chặt ra.

Bên trong….. đặt một hộp quà màu đỏ đóng gói tinh xảo.

Hắn biết… Aka…y… thích màu đỏ…

Sợ hãi nuốt nước bọt, Lại Lương hít thật sâu… Động thủ mở hộp quà.

Y bỏ vào lúc nào… Lúc nào???

Gỡ nắp hộp, giấy đỏ có in chữ đậm.

[ Thật xin lỗi, anh không thể tự tay đưa đến cho em, hy vọng em thích món quà của anh.

Người yêu của em,

Aka]

Lấy giấy đỏ làm hắn khó chịu ra, cái phía dưới được khăn lụa màu đỏ quấn vòng dày đặc, nhẹ nhàng gỡ từng tầng che lấp…

Xuất hiện vật thể màu da…. Chất lỏng màu đỏ…

” Không !”

Đợi tới khi thấy rõ hình dáng vật phẩm, Lại Lương đột nhiên thét chói tai quăng hộp quà đi.

Tay ! Đó là một cánh tay ! Cánh tay còn chảy máu cực nóng !

” Ọe…”

Trong dạ dày khuấy trở một trận kịch liệt, Lại Lương bắt đầu phát nôn.

Nhiều ngày không ăn cơm, Lại Lương chỉ liên tục nôn ra dịch dạ dày ghê tởm.

Vì sao ?

Vì sao? Y lại đem cho hắn một thứ như vậy ?

Quá tàn nhẫn !

Lại Lương không rõ dụng ý của ác ma biến thái kia, nhưng đối với cái tay đó… Hình như có chút quen thuộc.

Hoa văn thanh tú trên móng tay…

Là Vũ Dao ! Sơn móng tay là sở trường của Vũ Dao.

Lại Lương kinh ngạc bụm miệng, không dám tin cái mình đã thấy.

Nhưng… một khắc hấp tấp liếc cái tay kia lại khiến hắn lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Bông hoa mỹ lệ trên ngón tay…. Hắn nhận sai không được.

Toàn thân không ngừng run rẩy kịch liệt, Lại Lương điên cuồng lắc đầu không thôi.

Không ! Không phải nàng….

Vũ Dao nhất định đang hảo hảo đi học trong trường ! Nàng không có việc gì.

Lại Lương sốt ruột muốn xác định bạn thân bình an vô sự, không nghĩ nhiều, vọt tới mở cánh cửa cài đầy ổ khóa mới.

Cửa quay, mở ra lối vào duy nhất trong phòng.

” Ngô !”

Không hề báo trước !

Một khối khăn ẩm ướt mang mùi vị gai mũi đột ngột từ phía trước chụp vào mặt hắn.

Chỉ kịp phát ra một tiếng ngắn ngủi, Lại Lương lập tức mềm nhũn hai chân, bất tỉnh nhân sự.

Hai mắt kinh ngạc trừng lớn, ngay cả bóng đen trước mắt cũng chưa kịp thấy rõ….

Đã chìm vào bóng đêm sâu thẳm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện