Chương 56
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Mẹ, chúng ta trở về đi!"
Mã Phú Quý mạnh mẽ lôi kéo Mã bà tử muốn xông lên phản kích đi ra cửa.
Mã bà tử một đường hùng hùng hổ hổ, cũng không cách nào tránh thoát được bị nhi tử kéo đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hiệu thuốc Lâm gia càng ngày càng xa.
"Ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ không tha cho ngươi!"
Tạ ca nhi nhìn Mã bà tử bọn họ rời đi, trong lòng hụt hẫng, Lâm Phương Lương kéo tay hắn qua, Lâm lão đại phu cười lắc lắc đầu nói: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi hiện tại là người Lâm gia chúng ta, có chúng ta che chở ngươi, cái gì cũng không phải sợ, cũng không cần nghĩ nhiều, cẩn thận dưỡng tốt thân thể, cái này mới là chính yếu."
Bên trong cơ thể Tạ ca nhi vẫn còn tương đối suy yếu, nếu muốn mang thai, nhất định trước tiên phải dưỡng tốt thân thể.
Lâm Phương Lương nghe Lâm lão đại phu nói cũng gật đầu.
"Đúng vậy, không cần nghĩ nhiều." Tạ ca nhi tâm tình đang không dễ chịu, nghe được lời này của phụ tử Lâm gia, cũng cảm thấy trong lòng kiên định, "Ta biết."
Lý Trường Phong lẳng lặng nghe xong động tĩnh phía trước, suy nghĩ một chút quyết định không đi vào, xoay người trở lại phòng, "Mã Phú Quý bị người đánh, lại đây xem thương thế, mẹ hắn thấy Tạ ca nhi liền lắm miệng vài câu, hiện tại bị lôi đi rồi." Nghĩ nghĩ, hắn lại nói thêm: "Vốn dĩ lúc mẹ Mã Phú Quý muốn xông lên trước ta đã định đi ra hỗ trợ, bất quá Lâm Phương Lương nói lời kia, ta liền không đi ra ngoài nữa, đây cũng coi như là việc nhà bọn họ."
Hứa Thanh nghe xong gật gật đầu, "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta dọn dẹp một chút rồi trở về đi, trong nhà còn có Tiểu Bảo và heo con, cứ vậy vội vàng đi ra ngoài như vậy, ta không yên tâm." Nói xong liền thô lỗ xốc lên cái chăn ở trên người, tùy tiện nhảy xuống giường.
Lý Trường Phong bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, vội vàng tiến lên ôm lấy Hứa Thanh, Hứa Thanh lúc này mới phản ứng lại, thân thể cứng đờ, chết cha! Hắn đã quên trong bụng mình hiện tại chính là có một tiểu tử còn chưa thành hình! Nghiêng đầu nhớ lại trước đây trước khi mạt thế xảy ra đã thấy qua thai phụ, nhưng mà thời điểm thấy các nàng, hình như đều đã là bảy tám tháng mới ăn mặc trang phục của thai phụ, mang cái bụng to đi bộ ở trên phố, nhưng hắn mới hơn một tháng, nhìn từ bên ngoài không phát hiện ra được.
"Cẩn thận một chút, hiện tại ngươi cũng không phải chỉ có một người." Lý Trường Phong xoa xoa đầu Hứa Thanh, đỡ cậu đứng ở một bên, tự mình đem chăn trên giường gấp lại chỉnh tề, giúp Hứa Thanh thay y phục xong, mới lôi kéo cậu chậm rãi đi đến hiệu thuốc phía trước.
"Mau, lại đây, ta khai cho ngươi mấy thang thuốc bổ dưỡng thân thể, sau khi trở về mỗi ngày sắc một thang, đừng quên a!" Lâm lão đại phu vừa thấy hai người Hứa Thanh ra tới liền gọi tới trước mặt, lấy ra mấy thang thuốc đặt vào trong tay Lý Trường Phong, cẩn thận dặn dò hai người.
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh thành thành thật thật gật đầu, Lý Trường Phong đem dược cất đi, lại lấy tiền cất trong lồng ngực đưa cho Lâm lão đại phu, Lâm lão đại phu trừng mắt, "Đây là có ý tứ gì! Chút tâm ý nho nhỏ của lão phu ta còn phải lấy tiền bạc ra so đo hay sao!"
Lâm Phương Lương đảo dược, cười nói với hai người Lý Trường Phong: "Đúng vậy, ngươi cũng không ngẫm lại, ta cùng Tiểu Vũ cũng đã nhận làm cha nuôi hài tử nhà ngươi, chút mặt mũi này ngươi cũng không cho, chúng ta làm sao còn mặt mũi tới nhà ôm hài tử nói chúng ta là cha nuôi hắn đây!" Tạ ca nhi lúc này đã về nhà nấu cơm, không có mặt ở hiệu thuốc.
Lý Trường Phong bất vi sở động, "Đây là tiền thuốc, nhất định phải đưa." Lời này quá mức khô khan cứng ngắc, còn khiến người nghe cảm thấy có chút không thông tình đạt lý, Hứa Thanh lập tức tiếp lên tiếng giải vây: "Ý của Trường Phong là thuốc này ngài cũng phải bỏ tiền ra mua về, cần thiết phải đưa lại, nếu không chúng ta cũng sẽ không khách khí với Lâm lão bá như thế này."
Bất vi sở động: Không vì người khác tác động mà thay đổi ý kiến
Lâm gia phụ tử không còn cách nào, thấy hai người thật sự kiên trì, đành phải nhận lấy, nhưng cũng kiên trì chỉ lấy tiền vốn là được.
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh cáo biệt rời đi rồi Lâm lão đại phu mới tán thưởng: "Phu phu hai người này có phẩm tính thật là khó tìm được a."
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh ở trên phố đi dạo vài vòng, mua một con gà mái già, còn có chút xương ống heo, còn cố ý mua gan heo cho Tiểu Bảo, lúc này mới bắt xe lừa về nhà, trùng hợp là chủ nhân xe lừa này cũng là người thôn Cát Tường, Lý Trường Phong liền trả nhiều hơn mấy văn, nhờ hắn thời điểm trở về thôn đi tới Lý gia báo tin vui.
Đưa nhiều hơn mấy văn cũng không phải là tiền phí đi lại, mà đây là tập tục ở đây, có chuyện tốt báo cho người thân, đều sẽ đưa cho người giúp báo tin một chút tiền, ngụ ý chuyện vui liên tục đến với mọi người, điều này chính là một chuyện tốt không thể tốt hơn, đối phương không những vui vẻ đồng ý tới báo tin vui, còn nói vài câu chúc mừng với Lý Trường Phong bọn họ, cũng không thua kém gì lời chúc của những người làm mai mối đâu.
"Nhìn ngươi kìa, đôi mắt đều là ý cười." Hài tử còn chưa ra đời, mới nghe người ta khen vài câu người này đã vui đến như vậy.
Lý Trường Phong thân mật cọ cọ trán Hứa Thanh, "Ta không phải đang rất cao hứng sao, hắn còn chưa có ra ngoài đâu, liền đã có nhiều người sủng hắn, yêu thích hắn như vậy."
"Bớt đi, ồ, kia không phải Tạ thúc sao?" Hứa Thanh bọn họ tiến gần đến nhà, liền thấy trước cổng có một người ngồi xổm, chính là Tạ thúc, "Chúng ta đi nhanh chút, có lẽ Tạ thúc đợi cũng đã lâu rồi." Hứa Thanh nói xong liền bước một bước lớn, muốn về nhà nhanh hơn một chút, Lý Trường Phong vội vàng kéo lại, "Ta chạy nhanh tới đó, ngươi đi chậm một chút."
Hứa Thanh vỗ đầu, cậu lại quên mình có thai rồi! "Vậy ngươi nhanh qua đó đi, hỏi xem có chuyện gì."
Khi Hứa Thanh về đến nhà, Lý Trường Phong đã bưng ghế lên cho Tạ thúc ngồi xuống, "Thật ngại quá, hôm nay không có ở nhà, không có trà nóng."
Tạ thúc xua xua tay, nhìn Hứa Thanh đi vào, "Đã về rồi, có tin vui?" Hứa Thanh vừa nghe liền nghĩ Tạ thúc tin tức cũng thật linh thông a, Lý Trường Phong liền giải thích: "Là Ngô thúc khi trở về gặp được Tạ thúc cùng Tạ thẩm, liền đem chuyện chúng ta đi hiệu thuốc thông báo cho bọn họ một tiếng, thật là, Tạ thúc không yên tâm, đã ở trước cổng nhà chúng ta đợi một buổi chiều."
Hứa Thanh ngồi xuống ghế Lý Trường Phong đưa qua, cảm kích với Tạ thúc đang hút thuốc lá sợi: "Cũng là chúng ta không tốt, sốt ruột đi, liền không thông báo với hai người một tiếng, báo hại hai người sốt ruột."
"Chuyện này có là cái gì, loại chuyện tốt này tới vài lần đều có thể! Ha ha ha! Ta trở về nói một tiếng cho Tạ thẩm ngươi, không chừng hắn cũng sẽ rất vui a!" Tạ gia cũng chỉ có một hài tử Tạ ca nhi, mà nhiều năm như vậy Tạ ca nhi lại không có hài tử, trong nhà rất nhiều năm chưa từng nghe qua âm thanh hài tử vui cười.
Vừa nghe Thanh ca nhi có thai, Tạ thẩm cao hứng muốn hỏng rồi, nếu không phải Tạ thúc lôi kéo lại nói còn chưa ăn cơm chiều, hắn đã gấp chờ không nổi muốn chạy tới.
Mùa hạ gió đêm là hợp lòng người nhất, đáng tiếc ăn cơm chiều xong Hứa Thanh liền bị Lý Trường Phong đặt trên giường, che kín mít, "Lâm lão đại phu nói, cần phải làm ngươi ra nhiều mồ hôi, nếu không ngươi sẽ khó chịu."
Hứa Thanh đành phải thành thành thật thật ngốc ở trên giường, trên người bị Lý Trường Phong đắp lên ba cái chăn, đang là mùa hạ, chỉ trong chốc lát Hứa Thanh đã toát ra một thân mồ hôi, nóng không chịu được.
"Ta ra mồ hôi!"
Hứa Thanh ngẩng đầu lên dùng sức la hét ra bên ngoài, muốn để Lý Trường Phong đến xem có thể không cần đắp chăn che lại nữa hay không.
"Trời đất ơi! Làm cái gì đây! Trời nóng thế này sao còn đắp nhiều chăn như vậy!" Hứa Thanh không thấy Lý Trường Phong tới, nhưng lại có Tạ thẩm tới, "Tạ thẩm, buổi tối tốt lành a!"
Tạ thẩm vội vàng đem hai cái chăn trên người Hứa Thanh cầm đi, nghe xong nguyên nhân đắp nhiều chăn như vậy, bất đắc dĩ nói: "Trường Phong thật là, ra mồ hôi là một chuyện, cũng không thể hành hạ người như vậy a! Ngươi hiện tại chính là một thân hai mạng người."
Hứa Thanh xoa xoa mồ hôi trên trán, thở ra mấy hơi, ôm lấy chăn ngồi dậy, "Sống lại rồi, ta nóng muốn chết rồi."
Tạ thẩm đặt mông ngồi xuống giường, đưa tay chọc chọc mặt đối phương, "Hắn ngốc, ngươi cũng ngốc theo hắn a! Bây giờ đang là mùa hạ lại đắp nhiều chăn như vậy, còn may chưa nóng đến hỏng người, uống nhiều nước ấm một chút, chịu khó ngâm chân bằng nước ấm mấy ngày, cuối cùng lại thống thống khoái khoái tắm nước nóng, sẽ không có chuyện gì."
"Là như vậy a, ta liền kêu Trường Phong nấu chút nước ấm đi!" Lý Trường Phong lúc này đang giặt quần áo hai người, khăn trải giường mới thay ra.
"Xuống giường làm cái gì! Để ta đi, thật là ngốc."
Tạ thẩm rời đi trong chốc lát liền đã trở lại, nhìn Hứa Thanh thành thành thật thật nằm ở trên giường, tràn ngập từ ái nhìn cậu, "Hiện tại ngươi cũng đã làm mẹ, cũng không thể giống như trước tùy tiện như vậy, thời thời khắc khắc ngươi đều phải nhớ kỹ mình là hai người.."
Buổi tối hôm nay, Tạ thẩm ngây người ở đây thật lâu, đem kinh nghiệm năm đó có được khi hoài thai Tạ ca nhi đều cẩn thận nói với Hứa Thanh một lần, cuối cùng là những việc cần chú ý sau khi sinh cũng đều nói ra, Hứa Thanh nghe mà sửng sốt, Lý Trường Phong cũng không biết từ khi nào đã làm xong việc, bưng cái ghế ngồi ở đó cẩn thận nghe, còn thường xuyên hỏi ra nghi vấn của mình.
Hứa Thanh cũng không biết đã ngủ từ bao giờ, đến khi cậu tỉnh lại cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Ngày mùa hạ sáng sớm đã có nắng, ở buổi sáng ánh nắng ấm áp, không khí tươi mát, Hứa Thanh thấy được canh trứng mà bản thân đã thèm muốn được ăn từ lâu rồi!
"Ngươi lấy trứng gà ở đâu ra?" Hứa Thanh hạnh phúc ăn canh trứng chỉ là được thả vào một chút muối, hỏi Lý Trường Phong vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cậu.
"Sáng sớm Tạ thẩm đưa tới, yên tâm, ta đã buộc đối phương nhận lấy tiền." Đầu năm nay, nhà ai cũng đều không dễ dàng, nhiều tiền ai lại không muốn, nhưng cũng không thể để người ta chịu thiệt.
Hứa Thanh gật đầu, xì xụp một lát liền ăn xong chén canh trứng rồi, mới vừa ăn xong Lý Trường Phong lại bưng tới một chén canh xương hầm màu trắng ngà, mặt trên còn rắc một ít hành thái, chỉ nhìn thôi đã thấy thơm ngào ngạt, không trung truyền đến mùi vị làm Hứa Thanh nuốt nước miếng.
"Sao mới sáng sớm mà ngươi đã chăm chỉ như vậy?" Vừa chưng canh trứng lại còn hầm canh xương.
Lý Trường Phong đem chén canh trứng Hứa Thanh đã ăn xong cầm đi, "Canh xương là đêm qua trước khi đi ngủ dùng lừa nhỏ hầm, buổi sáng hôm nay vừa vặn hầm nhừ, mau, nếm thử xem thế nào, ta bỏ muối tương đối ít."
Hứa Thanh thổi thổi cho bớt nóng, chậm rãi uống, "Cũng không tệ lắm, chính là có chút nhạt, có thể cho vào thêm chút muối." Nói xong lại vùi đầu uống, thẳng đến khi đã cạn thấy đáy, cậu mới đưa chén lại cho Lý Trường Phong..
Bình luận truyện