Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
Edit: ss gau5555
Beta: Cục Bột Aly
Bé nhìn khuôn mặt của cha, dần dần cảm thấy nụ cười của cha có phần đáng thương, lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân ở bên cạnh, người nói nhiều như vậy không giống với ngày xưa, hiển nhiên có thể thấy mẫu thân rất tức giận. Lúc này, ai đó quyết định cứu vớt cha thân yêu của mình, bé đảo mắt một vòng, nghĩ cách làm dời đi lực chú ý của nàng, để mẫu thân nguôi giận, nó nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy quần áo và tóc của Phượng Hiên còn ẩm ướt, liền nghĩ ra chủ ý
Bàn tay nho nhỏ lại bắt lấy tóc ướt của Phượng Hiên, hỏi: “Cha, Người không lạnh sao? Ướt quá !”
Tuy nói hai phụ tử quen biết không bao lâu, nhưng tiểu ác ma cùng tiểu tiểu ác ma đều vô cùng khôn lanh linh lợi nên chỉ một chút liền hiểu nhau, Phượng Hiên lập tức run run nói: “A, ta đang nghĩ tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy, nguyên lai là vì từ trong hồ đi lên, chưa thay quần áo uớt! A, lạnh quá!” , Còn cố tình hắt xì hai cái.
Cốc Nhược Vũ thấy thế lập tức dừng thao thao bất tuyệt, không nhịn được quan tâm hỏi: “Thế nào, bị lây phong hàn rồi sao?” Nói xong, còn đưa tay lên sờ trán Phượng Hiên, xem hắn có phát sốt hay không, làm cho Phượng Hiên trong lòng vui sướng.
Phượng Hiên mượn cơ hội dịch đến bên người nàng một chút, tựa đầu gối đến trên vai của nàng, giả bộ suy yếu, miệng thì thầm: “Ôi, đầu ta thật choáng váng, thật là khó chịu.”
Thấy hắn giống như thật sự khó chịu, Cốc Nhược Vũ không đẩy hắn ra, nhưng nhiệt độ cơ thể lại chứng minh hắn không phát sốt, vì thế nàng đề nghị nói : “Tìm một chỗ đổi quần áo ẩm uớt này đi, ngươi có mang theo quần áo để tắm rửa không?” Hỏi xong, Cốc Nhược Vũ đã cảm thấy mình hỏi sai rồi, hắn vội vàng chạy trốn, cho dù có mang theo, thì lúc ở trong hồ cũng đã bị uớt, huống chi nàng thấy hắn cũng không mang theo bất kỳ bọc đồ nào. Nhớ tới túi quần áo năm đó mà hắn để lại, hiện giờ mình vẫn còn giữ lại, nàng vội vàng mở túi đồ ra, tìm được quần áo hắn để lại, đưa cho hắn nói, “Chúng ta tìm một chỗ, ngươi thay quần áo này, rồi tìm đại phu xem thử.”
Tìm đại phu, như vậy sao được, thế nào cũng bị lộ? Phượng Hiên liền cự tuyệt, nói chỉ cần đổi quần áo uớt là được rồi, sau đó nhận lấy quần áo Cốc Nhược Vũ đưa cho hắn. Vừa nhì thấy bộ đồ, tiểu ác ma trong lòng đã khó chịu, nàng lấy đâu ra y phục của nam nhân? Lại nhìn kỹ lại, um, nhìn rất quen mắt, a, đây không phải bộ đồ năm đó mình để lại ở kháh sạn sau khi bị ngoại công bắt đi hay sao?
Nàng thế nhưng lại lưu giữ quần áo của mình, trong nháy mắt, tâm tình Phượng Hiên bay lên, nhịn không được, hắn đem mặt để sát vào mặt Cốc Nhược Vũ, vui vẻ nói: “Nương tử, kỳ thật nàng mấy năm nay rất nhớ vi phu! Cho nên cầm quần áo của vi phu để nhìn vật nhớ người.” Hắc hắc, người nào đó vô cùng vui sướng.
Mặt Cốc Nhược Vũ lập tức liền đỏ lên, đẩy hắn ra, đứng lên, không chịu thừa nhận nói : “Mới, mới không có đâu! Ta, ta là. . . . . .” Nói quanh co nửa ngày, nàng lại phát hiện mình trong lúc nhất thời không tìm được lý do phủ nhận, không thể nói rõ chính mình vì sao giữ lại quần áo của hắn mà không chịu vất đi. Lúc này vừa giận lại vừa thẹn, cuối cùng nàng dậm chân một cái xoay người đưa lưng về phía hai phụ tử, không thèm nói lại
Phượng Hiên cười giống như con mèo trộm được miếng thịt, hai mắt mừng rỡ híp lại thành một đường chỉ, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lừa nương tử thân ái sớm một chút, um, cưới vào tay ngay.
“Nương tử, không cần giải thích nhiều, tâm ý của nàng vi phu đã hiểu rõ.” Hắn ôm nhi tử cũng đứng lên, tới gần Cốc Nhược Vũ, nói nhỏ vào tai của nàng.
Lỗ tai bị hơi thở của Phượng Hiên làm cho ngứa ngáy, không khỏi hồng lên, Cốc Nhược Vũ chợt cảm rất túng quẫn, hết sức khó xử, trong lòng quýnh lên, vươn cánh tay dùng sức đánh vào bụng Phượng Hiên, tiếp theo nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Nàng nhìn lại, tiểu oa nhi đã bị đặt ở một bên, đứng ở trên mặt đất, mà Phượng Hiên lại đang ôm bụng, um, ôm bộ phận trọng điểm nào đó đau đến mức phải kêu ra tiếng.
Cốc Nhược Vũ có chút sợ hãi, nàng, nàng vừa rồi đánh hắn ở đâu? Bụng, hay là. . . . . . ? Nàng kiểu gì cũng không nghĩ ra a! Nàng hoảng hốt, Phượng Hiên lại ‘a, a’ kêu đau, bé còn nói thêm một câu: “Mẹ, hình như người đánh trúng tiểu kê kê của cha rồi.”
Một tiếng ‘phốc’, quay mặt hướng xuống mặt đất, trên thực tế khuông mặt họa thủy nhịn không được đang cười trộm, hắn bị ngôn ngữ trẻ con của nhi tử chọc cười ra tiếng, nhưng bởi vì cười rất nhỏ, rồi lại bị hắn dùng tiếng rê n đau che dấu đi, cho nên hai mẹ con cũng không phát hiện ra.
“Sao, làm sao vậy, thực sự, đau lắm hả?” Cốc Nhược Vũ luống cuống tay chân hỏi.
Phượng Hiên không nói lời nào, chỉ gật đầu, thậm chí còn giả bộ cho thật giống, cố gắng làm cho trán toát ra mồ hôi lạnh. Kỳ thật, vừa rồi Cốc Nhược Vũ đánh hắn, thì hắn đã nhạy chóng di chuyển, đoán được tính tình của Cốc Nhược Vũ thành thật thiện lương, sẽ không nghĩ nhiều, nên hắn lập tức giả bộ
Quả nhiên, Cốc Nhược Vũ không nghĩ nhiều, thực sự cho rằng mình đã đánh vào nơi không nên đánh, nghĩ đến việc mình đã dùng hết sức, hơn nữa nghe nói nơi đó của nam nhân bị đánh mà nói…, không chỉ có đau, nếu như bị thương quá nặng mà nói…, chỉ sợ không thể giao hợp.
Trong lòng Cốc Nhược Vũ cảm thấy vô cùng áy náy, dùng sức giúp đỡ Phượng Hiên đứng lên, vừa vỗ về hắn vừa nói: “Ngươi đừng vội, nhà của vị đại bá lúc sáng ở gần đây, chúng ta đi đến nhà ông ấy, tìm đại phu xem cho ngươi.”
Thừa cơ dựa vào trên người Cốc Nhược Vũ, Phượng Hiên giả bộ khốn khổ lên tiếng, nhưng tiểu ác ma trong lòng lại cười lăn lộn trên mặt đất , la lên: nương tử, nàng hãy ngoan ngoãn gả cho vi phu đi, ha ha!
“Lượng nhi, đi theo cha mẹ, nhớ đừng để lạc, biết không?” Cốc Nhược Vũ không quên dặn Tiểu Cốc Lượng đứng trên mặt đất một câu, vô ý thừa nhận quan hệ máu mủ của hai cha con
“Dạ.” Bé ngoan ngoãn bắt lấy vạt áo của nàng lên tiếng trả lời.
Cốc Nhược Vũ giúp đỡ Phượng Hiên thỉnh thoảng la ‘a, a’, phía sau hai người là tiểu oa nhi đang bước những bước chân ngắn đuổi theo. Không bao lâu sau, đã đến nhà vị đại bá trong lời nói của Cốc Nhược Vũ.
Nhà đại bá này là một trong số ít những người thực sự chiếu cố Cốc Nhược Vũ, bọn họ đương nhiên là quen biết nhau tại Biệt trang của Cung gia. Đại thẩm đang nuôi heo, nghe thấy có người gọi cửa, đi ra nhìn, thấy Cốc Nhược Vũ, ngay lập tức nhiệt tình đón nàng vào nhà. Bởi vì đang trong lúc cấp bách, nên cho dù cảm thấy tò mò với thân phận của Phượng Hiên nhưng đại thẩm cũng không hỏi nhiều, liền đi ra ngoài tìm đại phu đến đây.
Trong lúc này, Phượng Hiên đang giả vờ bộ dạng nghiêm trọng, khiến cho Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ phải giúp hắn thay y phục. Đợi đến khi đại phu đến đây, lúc này bởi vì đả thương ở nơi riêng tư, cho nên chỉ có đại phu đi vào trong phòng, đám người Cốc Nhược Vũ phải đi ra ngoài. Chân các nàng vừa bước ra cửa, ở sau lưng, bộ dạng bệnh tất của Phượng Hiên đã không thấy tăm hơi, thầy thuốc thấy thế liền sững sờ tại chỗ
Chỉ thấy Phượng Hiên lấy ra từ trong túi hai thỏi vàng, hạ giọng nói với vị đại phu kia: “Biết nói như thế nào chứ, phải nói rằng vết thương rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng! Nhớ rõ, còn phải nói ta bị phong hàn, phải chăm sóc cẩn thận, đã hiểu chưa?”
Ở bên này người nào đó đang dạy nói dối, thì bên ngoài kia, đại thẩm đang tò mò hỏi thăm về thân phận của Phượng Hiên, vừa nhìn diện mạo kia liền biết đó là cha Tiểu Cốc lượng, nhưng đại thẩm vẫn muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng.
“Ông ấy là cha cháu!” Thường xuyên bị người mắng là đứa nhỏ không có cha, Tiểu Cốc lượng không đợi Cốc Nhược Vũ đáp lời, liền lập tức nói rõ thân phận của Phượng Hiên, làm sáng tỏ chuyện bị người ta vu oan, nó tự hào vì nó thực sự có cha rồi!
“Thật không? Nói như vậy một nhà ba người các ngươi được đoàn tụ rồi!” Trước đây thấy mặt Cốc Nhược Vũ như vậy, lại không thấy tướng công của nàng, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, có thể đã chết, cho nên không hỏi, bây giờ tốt rồi, đại thẩm thật lòng vì nàng mà cảm thấy cao hứng.
“Đúng, cha đã gặp lại chúng cháu rồi!” Tiểu oa nhi nhanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn không cho Cốc Nhược Vũ có cơ hội nói chuyện, làm cho nàng cảm thấy thật chán nản, nhưng lại không nỡ trách cứ nhi tử, đành phải ở nơi nào đó giữ im lặng.
Kế tiếp đại thẩm hỏi một chút về chuyện sáng nay nghe lão già nhà mình nói Cốc Nhược Vũ đi về biên cảnh phía tây, hai người nói chuyện được một chút, thì đại phu đã ra đến đây, Cốc Nhược Vũ bước lên phía trước hỏi.
Chỉ thấy vị đại phu kia đầu tiên là nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó thở dài một tiếng, rồi lắc đầu, Cốc Nhược Vũ không ngừng hỏi, ông ta mới nói đứt quãng: “ Phong hàn của hắn không trở ngại, nhưng phải cẩn thận chăm sóc, mặt khác cái kia. . . . . . Lão nhân bất lực. . . . . . Ai. . . . . . Đây đối với nam nhân mà nói. . . . . .” Có những lúc, không tiếng động có thể thắng một lời nói, vị đại phu này đang đem những điều đó phát huy vô cùng thành thạo, biểu tình trên mặt ông vô cùng đau xót, cuối cùng nói lại một câu, “Đừng nói cho hắn biết lời của ta.” Nói xong, liền chắp một tay ra sau lưng rồi đi, một tay kia đang nắm chặt hai thỏi vàng nặng trịch.
Vì vậy, không chỉ có Cốc Nhược Vũ, mà ngay cả vị đại thẩm kia đều cho rằng Phượng Hiên không thể giao hợp. Trong lòng Đại thẩm khổ sở thay Cốc Nhược Vũ, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, nay lại gặp được loại sự tình này.
Cốc Nhược Vũ mở cửa phòng, thấy Phượng Hiên nằm ở trên giường vui vẻ vẫy tay nàng nói: “Nương tử, đại phu nói thương thế của ta không có gì đáng ngại, nàng không cần lo lắng!”
Cho rằng hắn đang ra vẻ kiên cường, Cốc Nhược Vũ nghĩ đến việc hắn không chỉ không còn gia sản, vợ con ly tán, mà còn bị nàng làm thành như vậy, nhất thời cảm thấy hắn thật đáng thương, nhịn không được nức nở khóc lên.
Cốc Nhược Vũ vừa khóc, Phượng Hiên đã đau lòng vô cùng, đứng dậy đi đến chỗ nàng, trong lòng kêu một tiếng đau lòng, ây da, không phải hắn đã làm hơi quá rồi chứ? Vì thế, thanh âm của Tiểu ác ma cùng Tiểu thần tiên đồng thời ở trong lòng Phượng Hiên vang lên, Tiểu tiên đồng nói: làm sao có thể vì việc riêng của hắn mà lừa nàng, làm nàng khóc, nhanh chóng nói ra sự thật mới đúng; Tiểu ác ma lại nói: vì cưới được nương tử thân ái , đây không tính là cái gì, đều rất cần thiết. Thanh âm của hai bên giằng co nhau, cuối cùng, vẫn là tiểu ác ma chiến thắng Tiểu thần tiên, Phượng Hiên trong lòng cam đoan, chỉ một lần này thôi, về sau hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại thương tâm khổ sở.
Thấy mẫu thân khóc thành như vậy, xem ra bệnh của cha là rất nặng, Tiểu Cốc Lượng đứng ở bên cạnh Phượng Hiên, lay lay vạt áo của hắn, an ủi hắn nói: “Cha không phải khổ sở, cha còn có con đây, Lượng nhi sẽ giúp cha!”
Phượng Hiên trìu mến sờ sờ đầu của nó, tiếp theo là bước từng bước tới gần Cốc Nhược Vũ, đưa tay kèo nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nương tử, chúng ta thành thân đi! Gả cho ta được không!”
Cốc Nhược Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy vị đại thẩm kia sợ hãi kêu một tiếng: “Cái gì! Các ngươi còn chưa thành thân?!” Chưa kết hôn đã sinh con, chuyện này, hoàn toàn không hợp lễ giáo, chuyện này làm sao có thể, “Loại sự tình này còn có gì phải hỏi, đứa nhỏ cũng đã sinh, đương nhiên phải thành thân rồi! Nếu cha mẹ ngươi biết ngươi chưa kết hôn đã sinh con, họ sẽ càng đau lòng, hơn nữa để cho người khác biết, sẽ vô cùng không tốt ! Tùy ý không bằng làm ngay, hôm nay các ngươi gặp lại nhau, như vậy càng không sai, ta đi gọi đại bá để bọn họ nhanh chân chuẩn bị một chút! Trước khi ngươi đi tìm cha mẹ phải làm xong việc hôn nhân này!” Nói xong, bà đã bỏ chạy rồi, Cốc Nhược Vũ một chút cơ hội phát biểu ý kiến cũng không có.
A, thành công rồi! Phượng Hiên ở nơi nào trộm vui mừng, mà Cốc Nhược Vũ đang lo lắng lời của đại thẩm nói…, quả thực để cho cha mẹ nhìn thấy mặt của nàng thành ra như vậy, còn chưa có kết hôn đã sinh con, có thể đoán được đến lúc đó bọn họ có bao nhiêu khổ sở. Nàng nhìn về phía Phượng Hiên, nghĩ đến hắn còn bị mình biến thành như vậy, cuộc sống tương lai mà nói sẽ rất thê thảm, tuy nói hắn lúc trước là một tên không nên thân ăn chơi trác táng, cả ngày đắm chìm trong sắc nữ, nhưng mà hiện tại nếu không thể giao hợp, về sau sẽ không thể làm ra việc trêu hoa ghẹo nguyệt, vì thế, hẳn là phải có trách nhiệm với hắn, hơn nữa sẽ không làm cho cha mẹ đau lòng, còn thêm một vài nhân tố tâm lý ở bên trong mà nàng chưa nhận ra ngay được, Cốc Nhược Vũ lấy cái khăn che mặt của mình xuống, ngửa mặt hỏi hắn: “Ngươi thật sự muốn kết hôn với ta?”
Nhìn đến thiên hạ trước mắt đã động tâm, Phượng Hiên không hề nghĩ ngợi hôn lên khuông mặt nàng một cái, kiên định nói : “Dĩ nhiên!” Sau đó nhịn không được hướng đến đôi môi anh đào của Cốc Nhược Vũ đang ngây người hôn xuống.
Vì thế, người nào đó vốn không nghĩ tới sẽ có người không vì gương mặt này của mình mà hôn xuống, nên lập tức trở nên cứng đờ cứng đờ, sau đó hóa thành nham thạch. Mà bé ở một bên ngẩng đầu nhìn hành động của cha mẹ, bé mở to mắt nhìn động tác hôn mê của cha, sau đó liền hò hét vẫy vẫy đôi tay, tiếng nói non nớt vang lên: “Cha mẹ tu tu! Cha mẹ tu tu!”
Beta: Cục Bột Aly
Bé nhìn khuôn mặt của cha, dần dần cảm thấy nụ cười của cha có phần đáng thương, lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân ở bên cạnh, người nói nhiều như vậy không giống với ngày xưa, hiển nhiên có thể thấy mẫu thân rất tức giận. Lúc này, ai đó quyết định cứu vớt cha thân yêu của mình, bé đảo mắt một vòng, nghĩ cách làm dời đi lực chú ý của nàng, để mẫu thân nguôi giận, nó nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy quần áo và tóc của Phượng Hiên còn ẩm ướt, liền nghĩ ra chủ ý
Bàn tay nho nhỏ lại bắt lấy tóc ướt của Phượng Hiên, hỏi: “Cha, Người không lạnh sao? Ướt quá !”
Tuy nói hai phụ tử quen biết không bao lâu, nhưng tiểu ác ma cùng tiểu tiểu ác ma đều vô cùng khôn lanh linh lợi nên chỉ một chút liền hiểu nhau, Phượng Hiên lập tức run run nói: “A, ta đang nghĩ tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy, nguyên lai là vì từ trong hồ đi lên, chưa thay quần áo uớt! A, lạnh quá!” , Còn cố tình hắt xì hai cái.
Cốc Nhược Vũ thấy thế lập tức dừng thao thao bất tuyệt, không nhịn được quan tâm hỏi: “Thế nào, bị lây phong hàn rồi sao?” Nói xong, còn đưa tay lên sờ trán Phượng Hiên, xem hắn có phát sốt hay không, làm cho Phượng Hiên trong lòng vui sướng.
Phượng Hiên mượn cơ hội dịch đến bên người nàng một chút, tựa đầu gối đến trên vai của nàng, giả bộ suy yếu, miệng thì thầm: “Ôi, đầu ta thật choáng váng, thật là khó chịu.”
Thấy hắn giống như thật sự khó chịu, Cốc Nhược Vũ không đẩy hắn ra, nhưng nhiệt độ cơ thể lại chứng minh hắn không phát sốt, vì thế nàng đề nghị nói : “Tìm một chỗ đổi quần áo ẩm uớt này đi, ngươi có mang theo quần áo để tắm rửa không?” Hỏi xong, Cốc Nhược Vũ đã cảm thấy mình hỏi sai rồi, hắn vội vàng chạy trốn, cho dù có mang theo, thì lúc ở trong hồ cũng đã bị uớt, huống chi nàng thấy hắn cũng không mang theo bất kỳ bọc đồ nào. Nhớ tới túi quần áo năm đó mà hắn để lại, hiện giờ mình vẫn còn giữ lại, nàng vội vàng mở túi đồ ra, tìm được quần áo hắn để lại, đưa cho hắn nói, “Chúng ta tìm một chỗ, ngươi thay quần áo này, rồi tìm đại phu xem thử.”
Tìm đại phu, như vậy sao được, thế nào cũng bị lộ? Phượng Hiên liền cự tuyệt, nói chỉ cần đổi quần áo uớt là được rồi, sau đó nhận lấy quần áo Cốc Nhược Vũ đưa cho hắn. Vừa nhì thấy bộ đồ, tiểu ác ma trong lòng đã khó chịu, nàng lấy đâu ra y phục của nam nhân? Lại nhìn kỹ lại, um, nhìn rất quen mắt, a, đây không phải bộ đồ năm đó mình để lại ở kháh sạn sau khi bị ngoại công bắt đi hay sao?
Nàng thế nhưng lại lưu giữ quần áo của mình, trong nháy mắt, tâm tình Phượng Hiên bay lên, nhịn không được, hắn đem mặt để sát vào mặt Cốc Nhược Vũ, vui vẻ nói: “Nương tử, kỳ thật nàng mấy năm nay rất nhớ vi phu! Cho nên cầm quần áo của vi phu để nhìn vật nhớ người.” Hắc hắc, người nào đó vô cùng vui sướng.
Mặt Cốc Nhược Vũ lập tức liền đỏ lên, đẩy hắn ra, đứng lên, không chịu thừa nhận nói : “Mới, mới không có đâu! Ta, ta là. . . . . .” Nói quanh co nửa ngày, nàng lại phát hiện mình trong lúc nhất thời không tìm được lý do phủ nhận, không thể nói rõ chính mình vì sao giữ lại quần áo của hắn mà không chịu vất đi. Lúc này vừa giận lại vừa thẹn, cuối cùng nàng dậm chân một cái xoay người đưa lưng về phía hai phụ tử, không thèm nói lại
Phượng Hiên cười giống như con mèo trộm được miếng thịt, hai mắt mừng rỡ híp lại thành một đường chỉ, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải lừa nương tử thân ái sớm một chút, um, cưới vào tay ngay.
“Nương tử, không cần giải thích nhiều, tâm ý của nàng vi phu đã hiểu rõ.” Hắn ôm nhi tử cũng đứng lên, tới gần Cốc Nhược Vũ, nói nhỏ vào tai của nàng.
Lỗ tai bị hơi thở của Phượng Hiên làm cho ngứa ngáy, không khỏi hồng lên, Cốc Nhược Vũ chợt cảm rất túng quẫn, hết sức khó xử, trong lòng quýnh lên, vươn cánh tay dùng sức đánh vào bụng Phượng Hiên, tiếp theo nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Nàng nhìn lại, tiểu oa nhi đã bị đặt ở một bên, đứng ở trên mặt đất, mà Phượng Hiên lại đang ôm bụng, um, ôm bộ phận trọng điểm nào đó đau đến mức phải kêu ra tiếng.
Cốc Nhược Vũ có chút sợ hãi, nàng, nàng vừa rồi đánh hắn ở đâu? Bụng, hay là. . . . . . ? Nàng kiểu gì cũng không nghĩ ra a! Nàng hoảng hốt, Phượng Hiên lại ‘a, a’ kêu đau, bé còn nói thêm một câu: “Mẹ, hình như người đánh trúng tiểu kê kê của cha rồi.”
Một tiếng ‘phốc’, quay mặt hướng xuống mặt đất, trên thực tế khuông mặt họa thủy nhịn không được đang cười trộm, hắn bị ngôn ngữ trẻ con của nhi tử chọc cười ra tiếng, nhưng bởi vì cười rất nhỏ, rồi lại bị hắn dùng tiếng rê n đau che dấu đi, cho nên hai mẹ con cũng không phát hiện ra.
“Sao, làm sao vậy, thực sự, đau lắm hả?” Cốc Nhược Vũ luống cuống tay chân hỏi.
Phượng Hiên không nói lời nào, chỉ gật đầu, thậm chí còn giả bộ cho thật giống, cố gắng làm cho trán toát ra mồ hôi lạnh. Kỳ thật, vừa rồi Cốc Nhược Vũ đánh hắn, thì hắn đã nhạy chóng di chuyển, đoán được tính tình của Cốc Nhược Vũ thành thật thiện lương, sẽ không nghĩ nhiều, nên hắn lập tức giả bộ
Quả nhiên, Cốc Nhược Vũ không nghĩ nhiều, thực sự cho rằng mình đã đánh vào nơi không nên đánh, nghĩ đến việc mình đã dùng hết sức, hơn nữa nghe nói nơi đó của nam nhân bị đánh mà nói…, không chỉ có đau, nếu như bị thương quá nặng mà nói…, chỉ sợ không thể giao hợp.
Trong lòng Cốc Nhược Vũ cảm thấy vô cùng áy náy, dùng sức giúp đỡ Phượng Hiên đứng lên, vừa vỗ về hắn vừa nói: “Ngươi đừng vội, nhà của vị đại bá lúc sáng ở gần đây, chúng ta đi đến nhà ông ấy, tìm đại phu xem cho ngươi.”
Thừa cơ dựa vào trên người Cốc Nhược Vũ, Phượng Hiên giả bộ khốn khổ lên tiếng, nhưng tiểu ác ma trong lòng lại cười lăn lộn trên mặt đất , la lên: nương tử, nàng hãy ngoan ngoãn gả cho vi phu đi, ha ha!
“Lượng nhi, đi theo cha mẹ, nhớ đừng để lạc, biết không?” Cốc Nhược Vũ không quên dặn Tiểu Cốc Lượng đứng trên mặt đất một câu, vô ý thừa nhận quan hệ máu mủ của hai cha con
“Dạ.” Bé ngoan ngoãn bắt lấy vạt áo của nàng lên tiếng trả lời.
Cốc Nhược Vũ giúp đỡ Phượng Hiên thỉnh thoảng la ‘a, a’, phía sau hai người là tiểu oa nhi đang bước những bước chân ngắn đuổi theo. Không bao lâu sau, đã đến nhà vị đại bá trong lời nói của Cốc Nhược Vũ.
Nhà đại bá này là một trong số ít những người thực sự chiếu cố Cốc Nhược Vũ, bọn họ đương nhiên là quen biết nhau tại Biệt trang của Cung gia. Đại thẩm đang nuôi heo, nghe thấy có người gọi cửa, đi ra nhìn, thấy Cốc Nhược Vũ, ngay lập tức nhiệt tình đón nàng vào nhà. Bởi vì đang trong lúc cấp bách, nên cho dù cảm thấy tò mò với thân phận của Phượng Hiên nhưng đại thẩm cũng không hỏi nhiều, liền đi ra ngoài tìm đại phu đến đây.
Trong lúc này, Phượng Hiên đang giả vờ bộ dạng nghiêm trọng, khiến cho Cốc Nhược Vũ bất đắc dĩ phải giúp hắn thay y phục. Đợi đến khi đại phu đến đây, lúc này bởi vì đả thương ở nơi riêng tư, cho nên chỉ có đại phu đi vào trong phòng, đám người Cốc Nhược Vũ phải đi ra ngoài. Chân các nàng vừa bước ra cửa, ở sau lưng, bộ dạng bệnh tất của Phượng Hiên đã không thấy tăm hơi, thầy thuốc thấy thế liền sững sờ tại chỗ
Chỉ thấy Phượng Hiên lấy ra từ trong túi hai thỏi vàng, hạ giọng nói với vị đại phu kia: “Biết nói như thế nào chứ, phải nói rằng vết thương rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng! Nhớ rõ, còn phải nói ta bị phong hàn, phải chăm sóc cẩn thận, đã hiểu chưa?”
Ở bên này người nào đó đang dạy nói dối, thì bên ngoài kia, đại thẩm đang tò mò hỏi thăm về thân phận của Phượng Hiên, vừa nhìn diện mạo kia liền biết đó là cha Tiểu Cốc lượng, nhưng đại thẩm vẫn muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng.
“Ông ấy là cha cháu!” Thường xuyên bị người mắng là đứa nhỏ không có cha, Tiểu Cốc lượng không đợi Cốc Nhược Vũ đáp lời, liền lập tức nói rõ thân phận của Phượng Hiên, làm sáng tỏ chuyện bị người ta vu oan, nó tự hào vì nó thực sự có cha rồi!
“Thật không? Nói như vậy một nhà ba người các ngươi được đoàn tụ rồi!” Trước đây thấy mặt Cốc Nhược Vũ như vậy, lại không thấy tướng công của nàng, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, có thể đã chết, cho nên không hỏi, bây giờ tốt rồi, đại thẩm thật lòng vì nàng mà cảm thấy cao hứng.
“Đúng, cha đã gặp lại chúng cháu rồi!” Tiểu oa nhi nhanh mồm nhanh miệng, hoàn toàn không cho Cốc Nhược Vũ có cơ hội nói chuyện, làm cho nàng cảm thấy thật chán nản, nhưng lại không nỡ trách cứ nhi tử, đành phải ở nơi nào đó giữ im lặng.
Kế tiếp đại thẩm hỏi một chút về chuyện sáng nay nghe lão già nhà mình nói Cốc Nhược Vũ đi về biên cảnh phía tây, hai người nói chuyện được một chút, thì đại phu đã ra đến đây, Cốc Nhược Vũ bước lên phía trước hỏi.
Chỉ thấy vị đại phu kia đầu tiên là nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó thở dài một tiếng, rồi lắc đầu, Cốc Nhược Vũ không ngừng hỏi, ông ta mới nói đứt quãng: “ Phong hàn của hắn không trở ngại, nhưng phải cẩn thận chăm sóc, mặt khác cái kia. . . . . . Lão nhân bất lực. . . . . . Ai. . . . . . Đây đối với nam nhân mà nói. . . . . .” Có những lúc, không tiếng động có thể thắng một lời nói, vị đại phu này đang đem những điều đó phát huy vô cùng thành thạo, biểu tình trên mặt ông vô cùng đau xót, cuối cùng nói lại một câu, “Đừng nói cho hắn biết lời của ta.” Nói xong, liền chắp một tay ra sau lưng rồi đi, một tay kia đang nắm chặt hai thỏi vàng nặng trịch.
Vì vậy, không chỉ có Cốc Nhược Vũ, mà ngay cả vị đại thẩm kia đều cho rằng Phượng Hiên không thể giao hợp. Trong lòng Đại thẩm khổ sở thay Cốc Nhược Vũ, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, nay lại gặp được loại sự tình này.
Cốc Nhược Vũ mở cửa phòng, thấy Phượng Hiên nằm ở trên giường vui vẻ vẫy tay nàng nói: “Nương tử, đại phu nói thương thế của ta không có gì đáng ngại, nàng không cần lo lắng!”
Cho rằng hắn đang ra vẻ kiên cường, Cốc Nhược Vũ nghĩ đến việc hắn không chỉ không còn gia sản, vợ con ly tán, mà còn bị nàng làm thành như vậy, nhất thời cảm thấy hắn thật đáng thương, nhịn không được nức nở khóc lên.
Cốc Nhược Vũ vừa khóc, Phượng Hiên đã đau lòng vô cùng, đứng dậy đi đến chỗ nàng, trong lòng kêu một tiếng đau lòng, ây da, không phải hắn đã làm hơi quá rồi chứ? Vì thế, thanh âm của Tiểu ác ma cùng Tiểu thần tiên đồng thời ở trong lòng Phượng Hiên vang lên, Tiểu tiên đồng nói: làm sao có thể vì việc riêng của hắn mà lừa nàng, làm nàng khóc, nhanh chóng nói ra sự thật mới đúng; Tiểu ác ma lại nói: vì cưới được nương tử thân ái , đây không tính là cái gì, đều rất cần thiết. Thanh âm của hai bên giằng co nhau, cuối cùng, vẫn là tiểu ác ma chiến thắng Tiểu thần tiên, Phượng Hiên trong lòng cam đoan, chỉ một lần này thôi, về sau hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại thương tâm khổ sở.
Thấy mẫu thân khóc thành như vậy, xem ra bệnh của cha là rất nặng, Tiểu Cốc Lượng đứng ở bên cạnh Phượng Hiên, lay lay vạt áo của hắn, an ủi hắn nói: “Cha không phải khổ sở, cha còn có con đây, Lượng nhi sẽ giúp cha!”
Phượng Hiên trìu mến sờ sờ đầu của nó, tiếp theo là bước từng bước tới gần Cốc Nhược Vũ, đưa tay kèo nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nương tử, chúng ta thành thân đi! Gả cho ta được không!”
Cốc Nhược Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy vị đại thẩm kia sợ hãi kêu một tiếng: “Cái gì! Các ngươi còn chưa thành thân?!” Chưa kết hôn đã sinh con, chuyện này, hoàn toàn không hợp lễ giáo, chuyện này làm sao có thể, “Loại sự tình này còn có gì phải hỏi, đứa nhỏ cũng đã sinh, đương nhiên phải thành thân rồi! Nếu cha mẹ ngươi biết ngươi chưa kết hôn đã sinh con, họ sẽ càng đau lòng, hơn nữa để cho người khác biết, sẽ vô cùng không tốt ! Tùy ý không bằng làm ngay, hôm nay các ngươi gặp lại nhau, như vậy càng không sai, ta đi gọi đại bá để bọn họ nhanh chân chuẩn bị một chút! Trước khi ngươi đi tìm cha mẹ phải làm xong việc hôn nhân này!” Nói xong, bà đã bỏ chạy rồi, Cốc Nhược Vũ một chút cơ hội phát biểu ý kiến cũng không có.
A, thành công rồi! Phượng Hiên ở nơi nào trộm vui mừng, mà Cốc Nhược Vũ đang lo lắng lời của đại thẩm nói…, quả thực để cho cha mẹ nhìn thấy mặt của nàng thành ra như vậy, còn chưa có kết hôn đã sinh con, có thể đoán được đến lúc đó bọn họ có bao nhiêu khổ sở. Nàng nhìn về phía Phượng Hiên, nghĩ đến hắn còn bị mình biến thành như vậy, cuộc sống tương lai mà nói sẽ rất thê thảm, tuy nói hắn lúc trước là một tên không nên thân ăn chơi trác táng, cả ngày đắm chìm trong sắc nữ, nhưng mà hiện tại nếu không thể giao hợp, về sau sẽ không thể làm ra việc trêu hoa ghẹo nguyệt, vì thế, hẳn là phải có trách nhiệm với hắn, hơn nữa sẽ không làm cho cha mẹ đau lòng, còn thêm một vài nhân tố tâm lý ở bên trong mà nàng chưa nhận ra ngay được, Cốc Nhược Vũ lấy cái khăn che mặt của mình xuống, ngửa mặt hỏi hắn: “Ngươi thật sự muốn kết hôn với ta?”
Nhìn đến thiên hạ trước mắt đã động tâm, Phượng Hiên không hề nghĩ ngợi hôn lên khuông mặt nàng một cái, kiên định nói : “Dĩ nhiên!” Sau đó nhịn không được hướng đến đôi môi anh đào của Cốc Nhược Vũ đang ngây người hôn xuống.
Vì thế, người nào đó vốn không nghĩ tới sẽ có người không vì gương mặt này của mình mà hôn xuống, nên lập tức trở nên cứng đờ cứng đờ, sau đó hóa thành nham thạch. Mà bé ở một bên ngẩng đầu nhìn hành động của cha mẹ, bé mở to mắt nhìn động tác hôn mê của cha, sau đó liền hò hét vẫy vẫy đôi tay, tiếng nói non nớt vang lên: “Cha mẹ tu tu! Cha mẹ tu tu!”
Bình luận truyện