Xe Bánh Rán
Chương 9
“Vì chuẩn bị chiếc xe bánh rán cùn cho cậu, bố hi sinh quá nhiều!”
Trong điện thoại, Hoàng Hải gào thét.
“Chẳng phải chỉ tham quan đồn công an một vòng thôi sao?” Lục Lộ dùng bả vai kẹp điện thoại di động, đẩy xe bánh rán lên dốc, “Nhà cậu còn sợ mấy vụ này hả?”
“Quan trọng là đi với ai.” Hoàng Hải chửi mát, “Ngực còn lớn hơn cả bồ nhí của bố tớ đó, đậu má còn bảo tớ chịch anh ta nữa chứ, đệt!”
Lục Lộ cười khà khà: “Đúng rồi nhóc Hải, nếu như Doãn Lương hỏi cậu với tớ… có cái gì, thì cậu nhớ bảo mới hôn thôi nhé.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát, “Không được đâu.” Âm thanh Hoàng Hải nhỏ lại, có mùi lưu manh, “Cậu ngon lành cành đào như thế, chỉ hôn mỗi môi, tự dưng khiến bố như đồ bỏ đi ấy, ít nhiều gì cũng nên ngủ một lần chứ?”
“Bớt bớt.” Lục Lộ trợn trắng mắt, “Người ta là con ngoan trò giỏi, nói không chắc còn chưa từng nắm tay mấy bạn nữ đâu, cậu chém quá đà, ngộ nhỡ cậu ấy bài xích chuyện này, sẽ rời xa tớ ngay.”
“Cậu mới bớt í.” Hoàng Hải kháy cậu, “Chỉ với thái độ liều mạng vì cậu theo tớ lần trước, là cũng đủ lắm rồi, đã mắc vào bẫy của cậu, đừng bảo cậu từng ngủ với người khác, cho dù ngủ đến con rơi đầy đàn, cậu ta cũng xem cậu như thiếu nữ sa ngã mà giải cứu thôi!”
“Cậu muốn bị đập hả Hoàng Hải? Ai thèm sinh con với cậu!” Lục Lộ ngoài miệng hung dữ, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên.
“Ví dụ, ví dụ thôi hiểu không, tớ…” Hoàng Hải dừng chốc lát, “Thôi thôi chả thèm nghe cậu nói nữa, anh vếu bự gọi cho tớ rồi.”
“Ờ, bye.” Lục Lộ cúp điện thoại, trông thấy Doãn Lương đã đứng đằng trước rồi, chẳng riêng gì hắn, còn có một hàng đang chờ mua bánh rán, vừa quan sát, đẫy đà mảnh mai đủ cả, toàn bộ đều là nữ.
Cậu âm thầm đẩy xe qua, ngại ngại ngùng ngùng không dám ngẩng đầu, sắp xếp quầy hàng xong, móc một cái tai nghe từ trong túi, đeo vào im lặng đứng đó.
Doãn Lương vừa tráng bánh vừa nhìn cậu: “Làm gì thế?”
“Cậu… Cậu nghe nhạc không?” Lục Lộ chia nửa đầu tai nghe cho hắn, “Nghe chung đi…”
Doãn Lương lạnh lùng, cả buổi trời, mới trầm mặc nghiêng vai, vươn đầu qua bên này.
Lục Lộ bèn đỏ mặt nhét tai nghe vào giúp hắn.
Tiếp theo, các cô bé đứng trước sạp bánh rán phát ra một trận hú hét nho nhỏ.
Vì vướng dây tai nghe, khoảng cách giữa hai người không xa, Lục Lộ ấn xuống bài hát nọ trên điện thoại di động.
“Gió nơi xa thổi bàn tay tôi, khuôn mặt tôi, mái tóc tôi, con tim tôi và đôi mắt tôi…”
Doãn Lương nhíu mày, bản nhạc xưa, nhất thời chẳng nhớ nổi tên.
Tráng bánh, quét tương, rải rau thơm, buôn bán rất tốt, tốt đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, xếp hàng thật dài, tới tận đầu đường lận.
“…Ôi——.” Tai nghe bỗng nhiên hát, “Người nói, người nói, nếu như chúng ta chẳng thể đến với nhau…”
Cái tay đập trứng gà của Doãn Lương khẽ run, lén lút liếc nhìn người bên cạnh, Lục Lộ đang cúi đầu khuấy bột, gió đêm thổi tóc mái mềm mại của cậu, để lộ cái trán xinh xắn.
Trái tim Doãn Lương âm thầm loạn nhịp.
Thình thịch, không dừng được.
Mãi đến khi bài hát kết thúc, sang bài hát tiếp theo, rồi lại sang một bài nữa, hắn mới giả vờ thờ ơ hỏi: “Ê, mỗi lần nghe nhạc thì cậu quan tâm giai điệu hơn, hay là lời ca hơn?”
Lục Lộ nghiêng đầu, dùng mu bàn tay lau mồ hôi dưới quai hàm, rất đỗi hồn nhiên ngây thơ: “Giai điệu, tớ hiếm khi chú ý lời ca lắm.”
Cậu cố ý đấy.
“Ồ.” Doãn Lương lại chẳng phát hiện, sững sờ, có chút mất mát, còn có chút bực bội.
Trong điện thoại, Hoàng Hải gào thét.
“Chẳng phải chỉ tham quan đồn công an một vòng thôi sao?” Lục Lộ dùng bả vai kẹp điện thoại di động, đẩy xe bánh rán lên dốc, “Nhà cậu còn sợ mấy vụ này hả?”
“Quan trọng là đi với ai.” Hoàng Hải chửi mát, “Ngực còn lớn hơn cả bồ nhí của bố tớ đó, đậu má còn bảo tớ chịch anh ta nữa chứ, đệt!”
Lục Lộ cười khà khà: “Đúng rồi nhóc Hải, nếu như Doãn Lương hỏi cậu với tớ… có cái gì, thì cậu nhớ bảo mới hôn thôi nhé.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát, “Không được đâu.” Âm thanh Hoàng Hải nhỏ lại, có mùi lưu manh, “Cậu ngon lành cành đào như thế, chỉ hôn mỗi môi, tự dưng khiến bố như đồ bỏ đi ấy, ít nhiều gì cũng nên ngủ một lần chứ?”
“Bớt bớt.” Lục Lộ trợn trắng mắt, “Người ta là con ngoan trò giỏi, nói không chắc còn chưa từng nắm tay mấy bạn nữ đâu, cậu chém quá đà, ngộ nhỡ cậu ấy bài xích chuyện này, sẽ rời xa tớ ngay.”
“Cậu mới bớt í.” Hoàng Hải kháy cậu, “Chỉ với thái độ liều mạng vì cậu theo tớ lần trước, là cũng đủ lắm rồi, đã mắc vào bẫy của cậu, đừng bảo cậu từng ngủ với người khác, cho dù ngủ đến con rơi đầy đàn, cậu ta cũng xem cậu như thiếu nữ sa ngã mà giải cứu thôi!”
“Cậu muốn bị đập hả Hoàng Hải? Ai thèm sinh con với cậu!” Lục Lộ ngoài miệng hung dữ, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà cong lên.
“Ví dụ, ví dụ thôi hiểu không, tớ…” Hoàng Hải dừng chốc lát, “Thôi thôi chả thèm nghe cậu nói nữa, anh vếu bự gọi cho tớ rồi.”
“Ờ, bye.” Lục Lộ cúp điện thoại, trông thấy Doãn Lương đã đứng đằng trước rồi, chẳng riêng gì hắn, còn có một hàng đang chờ mua bánh rán, vừa quan sát, đẫy đà mảnh mai đủ cả, toàn bộ đều là nữ.
Cậu âm thầm đẩy xe qua, ngại ngại ngùng ngùng không dám ngẩng đầu, sắp xếp quầy hàng xong, móc một cái tai nghe từ trong túi, đeo vào im lặng đứng đó.
Doãn Lương vừa tráng bánh vừa nhìn cậu: “Làm gì thế?”
“Cậu… Cậu nghe nhạc không?” Lục Lộ chia nửa đầu tai nghe cho hắn, “Nghe chung đi…”
Doãn Lương lạnh lùng, cả buổi trời, mới trầm mặc nghiêng vai, vươn đầu qua bên này.
Lục Lộ bèn đỏ mặt nhét tai nghe vào giúp hắn.
Tiếp theo, các cô bé đứng trước sạp bánh rán phát ra một trận hú hét nho nhỏ.
Vì vướng dây tai nghe, khoảng cách giữa hai người không xa, Lục Lộ ấn xuống bài hát nọ trên điện thoại di động.
“Gió nơi xa thổi bàn tay tôi, khuôn mặt tôi, mái tóc tôi, con tim tôi và đôi mắt tôi…”
Doãn Lương nhíu mày, bản nhạc xưa, nhất thời chẳng nhớ nổi tên.
Tráng bánh, quét tương, rải rau thơm, buôn bán rất tốt, tốt đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, xếp hàng thật dài, tới tận đầu đường lận.
“…Ôi——.” Tai nghe bỗng nhiên hát, “Người nói, người nói, nếu như chúng ta chẳng thể đến với nhau…”
Cái tay đập trứng gà của Doãn Lương khẽ run, lén lút liếc nhìn người bên cạnh, Lục Lộ đang cúi đầu khuấy bột, gió đêm thổi tóc mái mềm mại của cậu, để lộ cái trán xinh xắn.
Trái tim Doãn Lương âm thầm loạn nhịp.
Thình thịch, không dừng được.
Mãi đến khi bài hát kết thúc, sang bài hát tiếp theo, rồi lại sang một bài nữa, hắn mới giả vờ thờ ơ hỏi: “Ê, mỗi lần nghe nhạc thì cậu quan tâm giai điệu hơn, hay là lời ca hơn?”
Lục Lộ nghiêng đầu, dùng mu bàn tay lau mồ hôi dưới quai hàm, rất đỗi hồn nhiên ngây thơ: “Giai điệu, tớ hiếm khi chú ý lời ca lắm.”
Cậu cố ý đấy.
“Ồ.” Doãn Lương lại chẳng phát hiện, sững sờ, có chút mất mát, còn có chút bực bội.
Bình luận truyện