Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 24: Đi dạo quanh hồ



Do tối qua bị Vi Đào dọa như vậy nên Cố Tịch mất ngủ, lăn lộn mãi mí mắt mới chịu khép lại. Khi điện thoại di động trên đầu giường reo lên không ngớt, thì cô vẫn đang oán thán ai đó trong giấc mơ. Phiền toái quá, ai mà đáng ghét cứ hát mãi bên tai cô vậy? Khi cô cuối cùng cũng ý thức rằng không phải ai đó hát, mà là di động đang đổ chuông điên cuồng, mới không cam lòng thò đầu ra khỏi chăn, chụp lấy điện thoại, yếu ớt nghe máy, “A lô? Ai thế?”.

Cô không nhìn số, vì mắt vẫn chưa mở, trong điện thoại im lặng một lúc khiến cô phải “A lô” thêm tiếng nữa. Có lẽ đại não của cô vẫn chưa vận hành bình thường, nên cô không phát hiện ra âm cuối của mình thật sự rất mềm mại dịu dàng. Bên kia cuối cùng vẳng đến tiếng ho khẽ, “Giọng em khi chưa tỉnh ngủ là vậy sao?”. Vừa nghe thấy giọng trầm ấm của Vi Đào, Cố Tịch tỉnh hẳn! Bịt loa nói lại, cô cố gắng đằng hắng, “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng. Hôm nay là ngày cuối được nghỉ, có muốn đi dạo không?”, Vi Đào bình thản mời cô. Cố Tịch suy nghĩ, nghĩ đến hành động tối qua của anh là mặt bắt đầu nóng rực, do dự chưa trả lời ngay.

“Nếu em muốn nghỉ ngơi thì thôi, hôm qua mới về cũng mệt lắm rồi”, anh nói tiếp.

Cố Tịch cảm thấy hơi ngại ngùng, thực ra thì cũng không mệt gì, cô lẩm bẩm, “Hôm nay thời tiết có vẻ đẹp, ra ngoài đi dạo cũng được”. Nói xong, tai đã đỏ lựng, màn cửa vẫn chưa kéo ra, cô căn bản không thấy được thời tiết bên ngoài.

Vi Đào nghe cô đồng ý thì giọng rất vui vẻ, “Ừ, nửa tiếng nữa anh đến đón em”, nói xong cúp máy.

Cố Tịch buông máy, vội tốc chăn nhảy xuống giường, vừa kéo rèm cửa đã bị bầu trời xám xịt làm cho đứng hình. Đây… thời tiết này làm sao mà nói đẹp được. Cố Tịch thè lười, không mưa là được, cô cười ngô nghê với bóng mình in trên rèm cửa, anh nhất định lại đang cười cô rồi.

Cố Tịch nhanh chóng rửa mặt, sau đó trang điểm nhẹ, mặc một cái áo len màu hồng phấn cổ đứng cùng một chiếc quần jeans, sau đó khoác áo khoác ngắn vào, lộ ra phần len phủ mông, gợi lên những đường cong rất đẹp. Cuối cùng cô phối thêm một cái mũ đội lệch, trông rất đáng yêu, nghịch ngợm.

Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất đúng giờ.

Cố Tịch sau khi đứng trước gương ngắm lại một lần nữa mới hít thở thật sâu, xách túi ra khỏi phòng, mở cửa nhà. Vi Đào đứng ngoài, mặc áo khoác đen, vóc người cao lớn. Khi trông thấy cô, vẻ mặt anh vẫn bình thường, chỉ có đôi mắt thoáng lướt qua một sự ngạc nhiên thú vị, biểu lộ cảm xúc trong lòng anh khi đó.

Cố Tịch mỉm cười, “Đi thôi”. Vi Đào gật đầu, “Hôm nay em rất đẹp”. Cố Tịch cúi đầu, khẽ đáp lại, “Cám ơn anh”. Vi Đào chìa tay ra làm tư thế mời cô đi trước, hai kẻ người trước người sau xuống lầu.

Vi Đào đưa cô đi ăn sáng trước, hai người ăn cháo ở một quán gần đó. Lúc ăn, anh hỏi cô muốn đi đâu chơi, Cố Tịch nói sao cũng được. Thực ra cô thấy thời tiết không đẹp, sợ thực sự sẽ mưa thì không có gì vui cả. Vi Đào đề nghị hay là đi Đông Hồ, từ hồi đến W anh chưa từng đi, rất muốn tới đó xem thế nào. Cố Tịch vội đồng ý, dịp lễ Tết thế này chắc Đông Hồ sẽ trang trí đặc biệt, hẳn là đẹp hơn thường ngày.

Hai người ăn xong lái xe đến thẳng Đông Hồ.

Đông Hồ mùa đông này rất đẹp, tuy không khí lạnh lẽo, nhưng nhìn mặt hồ như đóng băng bỗng thấy lòng thoải mái. Hai người chầm chậm dạo vòng quanh hồ. Họ đều không phải người thành phố W, nhưng thời gian Cố Tịch ở đây dài hơn Vi Đào nên cô đương nhiên là người hướng dẫn. Cô giới thiệu cho anh từng cảnh đẹp, kể những chuyện vui khi cô đến đây. Vi Đào yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù. Anh thích nghe cô nói, mỗi lần nghe giọng nói vui vẻ của cô, tâm trạng cũng bị lây theo, dễ dàng trở nên vui vẻ. Cô giống như một chuỗi gene vui vẻ, dùng cách đặc biệt của mình để truyền niềm vui đến cho những người xung quanh.

Cố Tịch vốn thích nói, một khi đã nói là không ngừng được, đến khi nhận chai nước khoáng từ Vi Đào, cô mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, gần như anh chẳng chen vào câu nào. Cố Tịch ngại ngùng, “Em… nói hơi nhiều”. Vi Đào nhìn cô dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc trước trán cô, “Anh thích nghe em nói”. Khi cô nói, ánh mắt lúc nào cũng đặc biệt sáng, như một viên đá quý tỏa hào quang rực rỡ, gương mặt cũng hồng hào. Động tác anh rất dịu dàng tự nhiên, cứ như hai người yêu nhau đã lâu, quan tâm nhẹ nhàng nhưng cảm động. Cố Tịch hơi cúi nhìn, khẽ cắn môi, “Chúng ta có thể nào đừng công khai vội?”. Đối với quan hệ của họ có rất nhiều thứ không chắc chắn, cũng chẳng biết trong công ty phải đối xử với anh ra sao, các đồng nghiệp biết chuyện rồi sẽ phản ứng thế nào, cô vẫn chưa nghĩ ra, thế nên không mong công khai sớm.

Vi Đào khựng lại rồi đáp, “Được”. Anh sẽ cho cô thời gian quen dần, chỉ cần cô chấp nhận cách ở bên nhau thế này, anh sẽ phối hợp. Cố Tịch thấy anh đồng ý nhanh như vậy thì cười cảm kích, “Cảm ơn anh”. Vi Đào chớp mắt, lấy chai nước trong tay cô rồi đậy nắp lại, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, tiếp tục đi thẳng.

Cố Tịch nhìn bờ vai rộng của anh, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm của anh, mặt hồ trong tim đang gợn lên những vòng sóng nhỏ. Người đàn ông này lúc nào cũng khiến cô ngạc nhiên, lúc thì ngang ngược mạnh mẽ, khi thì hiền lành hóa gian xảo, lúc lại dịu dàng đôn hậu, mỗi một mặt đều cần cô từ từ thích ứng. Anh không nói những lời ngọt ngào, nhưng lại dùng hành động khiến tim cô rung động. Anh cũng không đòi hỏi câu trả lời của cô, mà lặng lẽ sử dụng những đặc quyền của bạn trai, quan tâm cô rất tự nhiên đơn giản. Không thể nói rõ hiện giờ họ có thể được coi là đang yêu nhau không, nhưng cô biết mình muốn ở cạnh anh, chút chờ đợi mong mỏi anh trong lòng khiến tâm trạng trở nên bồng bềnh phiêu phất, khi nhìn thấy anh lại dần dần trĩu nặng.

Cố Tịch có thể nghe rõ có một giọng nói trong lòng đang không ngừng khuyến khích, đi đi, đi phám khá từng phương diện trong con người anh. Cho dù có ngày nào đó sẽ phát hiện ra bản thân không hợp với anh, nhưng có sao đâu? Tình yêu vốn dĩ là quá trình tìm hiểu lẫn nhau, không có chuyện người này phải yêu người kia thì mới được. Chí ít, anh đã từng khiến cô có ý muốn yêu anh. Thầm mỉm cười, cô đi nhanh hơn nửa bước, sánh vai bên anh.

Hai người năm tay nhau, tiếp tục dạo quanh hồ như cặp tình nhân hạnh phúc.

Đi dạo đến chiều, hai người lái xe đi ăn. Trên đường, Vi Đào hỏi cô có muốn xem phim không, ăn tối xong có thể ra rạp xem phim, gần đây có bộ phim giả tưởng khá hay. Cố Tịch nhìn vẻ mặt bình thản của anh, mỉm cười gật đầu. Không ngờ người cuồng công việc như anh cũng biết quan tâm đến tin tức điện ảnh, cô vốn nghĩ anh ngoài các bảng biểu con số ra thì không hứng thú gì.

Vi Đào định ăn cơm trước, nhưng Cố Tịch lại bảo anh quay đầu xe đến rạp. Vi Đào nghi ngại nhìn cô, “Xem xong mới ăn ư?”.

Cố Tịch cười, lắc đầu, “Đi mua vé trước rồi ăn cơm sau, nếu không lát nữa sẽ không có chỗ tốt đâu”. Mới nhìn đã biết anh không hay đi xem phim, trong lòng cô thầm vui, không chừng kinh nghiệm hẹn hò của anh cũng không nhiều.

Vi Đào thấy có lý nên nhìn cô, “Xem ra em thường xuyên xem phim nhỉ?”. Cố Tịch cười thầm, chắc anh cũng đang dò đoán cô. “Em và Phi Phi, chính là Phương Phi ấy, một tháng ít nhất cũng phải xem ba bộ. Cô ấy đề phòng mình ở nhà mãi thành mọt truyenbathu.net, còn em thì thích thưởng thức hiệu ứng của rạp chiếu phim”. Bây giờ điều kiện sống tốt, tuy vé xem phim không đắt lắm, nhưng nếu dùng voucher đổi hoặc quẹt thẻ mua vé thì sẽ được xem phim với giá chỉ bằng một nửa, hai vé nửa giá cộng thêm một phần đồ ăn, thấp nhất khoảng tám mươi tệ, có lúc thậm chí còn rẻ hơn. Trong quan niệm của cô, nỗ lực làm việc kiếm tiền chính là để nâng cao chất lượng cuộc sống, nếu ngay cả chuyện mình yêu thích cũng không thể tự do làm thì chẳng phải cuộc sống quá đáng buồn hay sao. Vì vậy cô tuyệt đối không muốn làm nô lệ, mà muốn là chủ nhân của công việc.

Vi Đào gật gù tán đồng, cuộc sống của cô luôn đa dạng, phong phú. Làm trong tổ chế tác phim, phát thanh viên, quản lý diễn đàn… đều là những công việc ngoài công việc chính của cô. Chẳng trách Gia Tuấn lại sung bái cô vì có thể sống tự do tự tại như vậy.

Đến rạp, Vi Đào thấy Cố Tịch không tới thẳng chỗ bán vé mà đến cửa hàng phía dưới, trong lòng lại nghi ngại. Cố Tịch nhận ra điều đó nên nói, “Bây giờ chẳng ai đi mua thẳng vé xem phim, vì có voucher đổi, voucher tương đương nửa giá hoặc chỉ còn 40% giá, không nên để mất tiền oan uổng”. Vi Đào nhìn đôi mắt sáng rõ của cô thì cười thầm, đúng là một cô gái tốt.

Hai người mua voucher, lên lầu đổi vé, chọn hai chỗ chính giữa của hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, rồi mới rời khỏi rạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện