Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Chương 21
Khi Giang Cảnh Xuyên tỉnh lại có thể nói là tinh thần sảng khoái, trái lại Tô Yên giống như cá chết nằm ở trên giường, không thể động đậy, chỉ cần hơi thoáng động thân thể một chút, liền cảm thấy đau lợi hại, cô có chút giận dỗi nằm lỳ ở trên giường, đầu ở trên gối, không nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô biết, khi thế này, phụ nữ đùa giỡn tính tình một chút không ảnh hưởng toàn cục, ngược lại đàn ông còn cảm thấy say mê.
Nhìn Tô Yên trẻ con như vậy, Giang Cảnh Xuyên vừa mặc áo sơ mi, vừa cười không thôi, thấp giọng nói: "Không theo anh xuống ăn sáng sao?"
Hai người trải qua đối đãi thẳng thắn tối hôm qua, độ thân mật bay lên không ít, Giang Cảnh Xuyên cũng không lại cảm thấy không thoải mái, không chuyện gì mà một hồi vận động đầm đìa sảng khoái không thể giải quyết.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Ăn cái đầu ngươi!
Tô Yên kêu rên một tiếng, một mặt yêu kiều, "Không ăn, em động cũng động không được."
Cô có chút hoài nghi tới cùng là trước kia Giang Cảnh Xuyên có kinh nghiệm phương diện này hay không, muốn nói có, kỳ thật đêm qua chân tay hắn có chút luống cuống, giống như con chim non, muốn nói không, lúc sau cũng... Tóm lại, Tô Yên cảm thấy đêm qua cổ họng cũng sắp khàn, mà người này một điểm ý muốn dừng lại cũng không.
Làm người ta tức giận nhất là, người xuất lực rõ ràng là hắn, tại sao cuối cùng người mệt mỏi ngược lại là cô?
Quá không công bằng!
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy khoảng cách cùng Tô Yên càng ngày càng gần, hắn không phải người hào phóng bao nhiêu, nhưng trong phương diện đối đãi với phụ nữ của mình, hắn vẫn là phi thường rộng lượng, quyết định không tính toán chuyện Trầm Bồi Nhiên, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay sờ sờ tóc cô, ấm giọng nói: "Nếu không anh bảo dì Vương bưng lên?"
"Không cần!" Tô Yên liếc xéo hắn một cái, giọng nói không thể nào tốt.
Nếu là bình thường, cô tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng cô biết rõ, đàn ông chính là đức hạnh này, có khi càng cùng hắn cáu kỉnh, hắn còn càng vui vẻ, bất quá phải nắm chắc thời cơ, bây giờ chính là thời cơ cô ra vẻ tốt nhất.
Xác thực bây giờ Giang Cảnh Xuyên đối với cô là kiên nhẫn rất nhiều, lúc này cũng không tức giận, giống như là đang nhìn đứa bé cáu kỉnh, tiếp tục cười nói: "Vì sao? Mặc kệ thế nào, vẫn phải ăn sáng."
Cho dù Giang Cảnh Xuyên đối với chuyện tình cảm có không để ý bao nhiêu, suy cho cùng hắn là người đàn ông bình thường, cũng sẽ có dục vọng của mình, bây giờ ăn uống no đủ, đối mặt với vợ làm nũng, vẫn là rất vui sướng nói với cô nhiều hơn.
Diễn kịch sớm đã thành bản năng của Tô Yên, trước kia từng chơi ván cờ tình cảm, nhưng cũng không có từng tiếp xúc có tiếng có miếng cùng đàn ông như vậy, nghĩ đến bây giờ tình trạng mình không một mảnh vải, khuôn mặt trắng nõn của Tô Yên chậm rãi đỏ ửng, âm thanh cũng nhẹ rất nhiều, "Bây giờ bộ dạng em như vậy làm sao gặp người a, dì Vương nhìn thấy sẽ cười."
Cho dù lý luận tri thức có phong phú, trên tâm lý, kể cả trên cỗ thân thể này bây giờ, cũng là không có kinh nghiệm, đối mặt việc như vậy, tự nhiên biểu hiện da mặt mỏng một chút.
Nếu là quá bằng phẳng, còn cho rằng là thân kinh bách chiến thì sao.
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe lời này, nhịn không được cười không thôi, cũng nảy tâm tư muốn đùa cô, "Dì Vương là người từng trải, bà có thể hiểu."
Nếu như không phải xác định mình không có xuất hiện ảo giác hay nghe nhầm, Tô Yên thật sẽ không tin tưởng người trước mắt là Giang Cảnh Xuyên, hắn tới cùng là thế nào? ! Rõ ràng ngay từ đầu không phải như vậy a, bây giờ thế nhưng còn có thể dùng lời nói khiêu khích cô? Hắn tới cùng là thế nào a!
Không trách trong lòng Tô Yên rít gào, thật sự là trước kia Giang Cảnh Xuyên biểu hiện hơi quá cấm dục một chút, chính là sáng sớm hôm đó, hắn cũng là một bộ dạng cô chiếm tiện nghi hắn, sau đó càng là lời nói đã ít càng không thể ít hơn, tuy rằng hai ngày này có hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải người trước mắt này a!
Tô Yên giật mình một lát, phục hồi tinh thần lại, hất mặt, mặt không chút thay đổi mà nói: "Em không cần, trước nên tắm rửa lại xuống ăn."
Còn cần phải ra vẻ làm bộ làm tịch.
Bất quá Giang Cảnh Xuyên đáng khen ngợi là, tối hôm qua hắn còn kiên trì ôm cô đi tắm rửa một cái, cho nên trên người chỉ là có chút đau, cũng không thấy dinh dính.
Trong giáo dục Giang Cảnh Xuyên tiếp nhận, vợ cùng phụ nữ khác là không giống nhau, nếu như nói trước đây ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn đem Tô Yên làm thành người ngoài, bây giờ hắn đã triệt để phân cô thành một người trong vòng của mình, hắn do dự một chút, sau đó đứng dậy xoay người, trực tiếp lấy chăn mỏng bao lấy Tô Yên ôm lên, chọc Tô Yên liên tục thét chói tai.
"Anh làm gì a!" Tô Yên cào cánh tay Giang Cảnh Xuyên, mở to hai mắt hô.
Giang Cảnh Xuyên lấy phương thức ôm công chúa ôm cô đi tới phòng tắm, liếc cô một cái, phi thường tự nhiên mà nói: "Không phải em không động được sao? Anh giúp em tắm rửa."
Tô Yên tự nhiên là kiên trì kháng nghị, đáng tiếc vô hiệu, thế là từ trên xuống dưới lại bị chiếm tiện nghi, chờ sau khi Tô Yên tắm rửa sạch sẽ mặt nhỏ cô cũng đỏ ửng, làm khi Tô Yên khoát tay Giang Cảnh Xuyên xuống lầu xuất hiện tại phòng khách, dì Vương người từng trải một chút liền nhìn ra, vội vàng đến phòng bếp bưng bữa sáng cười trộm, cũng là người từng trải, vừa nhìn bộ dạng Tô Yên liền biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì.
Ánh mắt dì Vương rất có thâm ý, càng ý vị thâm trường nói: "Phu nhân, trong nhà có tổ yến thượng hạng, hôm nay muốn ăn cháo tổ yến không?"
Da mặt Tô Yên cho dù dày, nghe một câu như vậy cũng sắp bùng nổ, cô lập tức trừng Giang Cảnh Xuyên một cái, người sau lại thong thả ung dung dùng khăn ăn lau miệng, "Ngoan, cùng anh ăn sáng."
Cằm quản gia thiếu chút cũng rớt xuống, ông cũng xem như nhìn Giang Cảnh Xuyên lớn lên, không nói cái khác, tính tình Giang Cảnh Xuyên người này không nóng không lạnh, trước giờ còn chưa thấy hắn đối với người phụ nữ nào ăn nói nhẹ nhàng như vậy, cho dù là đối với Giang Tinh Tinh, giọng nói cũng là bộ dạng giải quyết việc chung.
Bất quá sau khi quản gia kinh ngạc thì vui vẻ yên tâm, vợ chồng chủ nhân nhỏ nhà mình tình cảm hòa thuận, nếu như có thể sớm sinh con trai con gái, đó thật là quá tốt.
Tô Yên không quên chức trách của cô, đó chính là tiếp tục ôm bắp đùi, tuy rằng là nói nhìn Giang Cảnh Xuyên cùng cô thân cận rất nhiều, nhưng ai biết đó có phải là nhất thời hay không, cô cùng Giang Cảnh Xuyên nói trắng ra là so với người lạ quen thuộc hơn một chút, còn không phải hiểu rõ lẫn nhau như vậy, cho nên bây giờ mà lười biếng, không thể nghi ngờ là tìm chết, trừ phi có một ngày Giang Cảnh Xuyên yêu cô yêu đến hết phương cứu chữa, nếu không cô sẽ không lơ là thiếu cảnh giác.
Tình cảm kỳ thật chính là một màn đánh cờ, ai mất cờ càng sớm, mất cờ càng nhiều, vậy thì nhất định là người thua, nếu như nói đối phương cũng yêu mình, còn không đến mức thua cả ván, sợ nhất chính là trả giá thật lòng, trả giá hết thảy, kết quả đối phương căn bản không lâm vào động tình.
Tô Yên biết, cho dù là đối mặt hoàng thượng, hay là Giang Cảnh Xuyên, ở phương diện ngoài tình cảm, cô căn bản thua kém bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô trước mặt bọn họ chính là người thua, thứ cô muốn, nếu như nói mình không đạt được, có thể thông qua bọn họ đạt được, cho dù loại ý nghĩ này theo ý người ngoài không đáng được nhắc tới.
Cô sẽ ở trước mặt bất cứ người nào che giấu, lại tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, đối với thứ mình muốn, cô luôn luôn rất rõ ràng, chí ít trong quan điểm của Tô Yên, chỉ cần cuối cùng đạt được, quá trình này tới cùng là thế nào, ai sẽ để ý đâu.
Ở trong đầu Tô Yên lướt qua suy nghĩ một lần, bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn bữa sáng, khi sắp ăn xong, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, tiệc sinh nhật ông ngoại em sắp đến, đến lúc đó anh đi cùng em."
"...Ôi chao?" Tô Yên sững sờ một chút, nghĩ tới trước đó Tần Huyên hay là Tần Trạch Vũ giống như có nói qua chuyện như vậy, liền gật gật đầu, "Được."
Lập tức kế hoạch ôm bắp đùi tạm thời để ở một bên, cô có chút thấp thỏm, sắp đối mặt với người nhà phi thường hiểu rõ nguyên thân, cô nên biểu hiện thế nào mới không lộ nhân bánh đây.
Người nhà nguyên thân cùng đám người Giang Cảnh Xuyên không giống nhau, Tô Yên cảm thấy, nếu như tính cách trước sau khác biệt quá nhiều, có thể người khác sẽ không nghĩ tới chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng khẳng định trong lòng sẽ có nghi vấn, tiếp nhận cái khảo nghiệm này có thể chính là khảo nghiệm lớn nhất trước mắt cô gặp được.
Thấy Tô Yên không nói chuyện, Giang Cảnh Xuyên cho rằng Tô Yên còn đang cùng người nhà bực bội, liền ra hiệu cô cùng mình đi ra ngoài, hai người đi đến garage biệt thự, hôm nay Giang Cảnh Xuyên không có bảo tài xế tới đón hắn, nhất thời garage chỉ có hắn cùng Tô Yên.
"Có phải em không muốn đi hay không?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
Hắn vẫn là biết một vài chuyện, khi đó Tô Yên cũng không muốn gả cho hắn, cũng vì thế đã phản kháng, bất đắc dĩ trứng chọi đá, sau hôn nhân Tô Yên càng chưa từng trở về, muốn nói cô đối với người trong nhà không một tia oán hận đó là không thể, quan hệ giữa Giang Cảnh Xuyên cùng một vài người nhà Tô Yên coi như là khá lắm rồi, chí ít công phu mặt ngoài vẫn làm đàng hoàng, tuy rằng hắn không có công phu rảnh rỗi giúp quan hệ vợ cùng người nhà thả lỏng, nhưng cũng không muốn đến lúc ở trong thọ yến gây lúng túng.
Tô Yên gật đầu, đã biết mâu thuẫn giữa nguyên thân cùng người nhà, cô cũng không cần thiết che giấu.
Không muốn đi, nhưng là không thể không đi.
Cô còn không có ích kỷ như vậy, đã chiếm cứ thân thể nguyên thân, tất nhiên cũng muốn gánh vác trách nhiệm tương ứng, cho dù quan hệ giữa nguyên thân cùng người nhà như thế nào, cô cũng không thể coi bọn họ là không tồn tại.
Giang Cảnh Xuyên vươn tay sờ sờ đầu cô, giọng nói rất bình thản, nhưng Tô Yên vẫn nghe ra cảm giác dạy bảo, "Anh không có ý định nhúng tay vào chuyện của em, anh tin tưởng chính em sẽ giải quyết tốt, nhưng có một điểm cần nói rõ, đây là tiệc sinh nhật ông ngoại em, thái độ của anh đại biểu thái độ của Giang gia đối với em, vì biểu đạt sự coi trọng, anh và em nhất định phải đi."
Ý của hắn, Tô Yên hiểu, gả vào hào môn chính là như vậy, người ngoài vui vẻ chế giễu, nếu như Giang Cảnh Xuyên đi, liền có nghĩa là Tô Yên ở Giang gia nhận được sự coi trọng, nếu như hắn không có đi, đến lúc đó mất thể diện không chỉ là Tô Yên, trên mặt người nhà cô cũng sẽ không có ánh sáng, không biết thế nào, Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, đột nhiên cảm thấy kỳ thật tâm tư người đàn ông này rất tinh tế.
"Ừ, em biết." Tô Yên suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Cám ơn anh a."
Giang Cảnh Xuyên giật mình, không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, trước đây mỗi một lần cho dù là ngày lễ gì, hắn cũng sẽ phái người tới cửa mang quà cho Tô gia Tần gia, chuyện đó hắn cũng không biết tới cùng là Tô Yên có biết hay không, nhưng một lần cám ơn cô cũng không có nói.
Sau khi một người hiểu chuyện, thật sẽ trở nên dễ thương sao? Ừ, đúng.
Giang Cảnh Xuyên liền cảm thấy Tô Yên bây giờ thật là quá dễ thương, cũng dần dần đồng ý lời nói của ông nội, bà nội, bọn họ nói, Tô Yên là người thích hợp với hắn nhất, trước đây tuy rằng hắn không có nói gì, nhưng trong lòng cũng khịt mũi coi thường.
"Chuyện bọn họ làm anh cũng biết một chút, anh không phải em, không có lập trường muốn em thử thông cảm bọn họ, nhưng suy cho cùng là người một nhà, ngày thường có tới hay không tùy ý em, nhưng tiệc sinh nhật ông bà thì nhất định phải đi."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tô Yên cũng không phải đứa bé, cô tất nhiên là có cân nhắc của mình, cho dù bây giờ hắn là chồng cô, cũng không có biện pháp yêu cầu hoặc giả mệnh lệnh cô làm cái gì.
Buổi nói chuyện như vậy, Tô Yên thấy cảm giác đối với Giang Cảnh Xuyên càng tốt, không khỏi bật cười, "Biết rồi, dù sao đó là người nhà em, sao em sẽ hận thù bọn họ."
Không cần nói hận hay không hận, bây giờ cũng kết hôn, gạo sống cũng nấu thành cơm chín, lại níu chuyện đã qua để trừng phạt người nhà, cũng không có ý tứ.
Lại nói, cho dù ghi hận, đó cũng là nguyên thân, cô hoàn toàn không có cảm giác, thuần túy chỉ là sợ lộ nhân bánh mới không muốn đi mà thôi.
"Em ở nhà nghỉ ngơi giỏi, anh đi làm." Cho đến bây giờ, Giang Cảnh Xuyên mới có một vài cảm giác thực, cảm thấy Tô Yên là thật trở thành vợ mình, mà không phải một người bài trí, hắn không quá hiểu được chuyện tình cảm tới cùng là thế nào, bất quá nghĩ tới tương lai sẽ vẫn cùng Tô Yên cùng một chỗ, nói không chừng cô còn sẽ vì mình sanh con dưỡng cái, Giang Cảnh Xuyên liền cảm thấy đoạn hôn nhân này cũng không phải làm người khó tiếp nhận như vậy.
Tô Yên biết, bây giờ độ hảo cảm của Giang Cảnh Xuyên đối với mình so với trước đã cao hơn rất nhiều, trong này không thiếu một hồi vận động đêm qua, nhưng quan trọng nhất vẫn là tối hôm qua cô biểu lộ tiếng lòng cùng với bảo đảm, từ trình độ nào đó mà nói, Giang Cảnh Xuyên là con chim non, hắn là thương nhân thành công, nhưng lại là tay mới hồ đồ về tình cảm, chính bởi vì là tay mới, cho nên không hiểu che lấp, cô tin tưởng, Giang Cảnh Xuyên đối với cô coi trọng thật giống như hắn biểu hiện ra ngoài.
"Ừ, được, hôm nay anh sẽ trở về sớm sao?" Tô Yên cũng mặc kệ cravat hắn tới cùng có nghiêng lệch hay không, kiễng chân lên giúp hắn sửa sang cravat một cách tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên vừa cúi đầu, hôn lên trán cô, một chút cũng không có mất tự nhiên, "Anh sẽ trở về sớm."
Gần đây công ty cũng không có chuyện gì lớn, tài liệu mua bán đoạn thời gian trước cũng đã xử lý tốt, nếu như hiệu suất công việc của hắn lại hơi nâng cao một chút, đúng giờ tan tầm hoàn toàn không là vấn đề.
Trước kia hắn thích ngâm tại công ty hoặc giả phòng sách, dù sao hắn cũng không có hoạt động giải trí gì, bây giờ không giống, Tô Yên không cần đi làm, cô ở nhà khẳng định sẽ nhàm chán, dứt khoát về sau tận lực đúng giờ tan tầm cùng cô ăn cơm đi.
Kỳ thật Tô Yên ở nhà một điểm cũng không nhàm chán, mỗi ngày cô theo dõi phim truyền hình cực kỳ vui vẻ, cho dù là hài kịch châm biếm mọi người trên web, cô cũng có thể xem say sưa ngon lành, có khi dì Vương nhìn không được, sẽ kéo cô đi dạo phố mua sắm, thật sự nhàm chán, cô còn có thể đến nhà cũ Giang gia đi ôm bắp đùi thái hậu cùng thái thượng hoàng, an bài lịch trình hằng ngày không cần quá chặt chẽ.
Nhưng loại lời nói này cô không thể nói cùng Giang Cảnh Xuyên, loại lời nói này với đàn ông chuyên tâm đi liều mạng vì sự nghiệp thì thôi, đối với Giang Cảnh Xuyên thì một điểm cũng không thực dụng, bởi vì sự nghiệp hắn đã thành, để hắn ở trong đa phần công tác trích một vài phần cho cô mới là đứng đắn, nghĩ đến đây Tô Yên thuận thế ôm eo Giang Cảnh Xuyên, đầu tựa vào trước ngực hắn, thấp giọng làm nũng nói: "Nhất định anh phải sớm trở về a, một người ăn cơm thật sự quá không có ý tứ, em muốn chờ anh cùng nhau ăn cơm."
"Ừ."
Mãi cho đến khi lái xe chạy ra khu biệt thự, Giang Cảnh Xuyên đều có một loại ảo giác, còn cho rằng mùi thơm trên người Tô Yên còn quanh quẩn ở giữa mũi.
Vương Tư Kỳ cơ hồ một buổi tối cũng không ngủ được, ngồi trước bàn trang điểm, cảm thấy phấn lót cũng che đậy không được thần sắc kém của cô, cuối cùng bực bội quét toàn bộ đồ ở trên bàn trang điểm xuống đất.
Cô ngồi ở trên giường, bấm điện thoại, âm thanh âm ngoan, "Nhìn chòng chọc Tô Yên cho tôi, khi cô ta muốn ra cửa, dùng tất cả biện pháp đem hành tung tiết lộ cho Trầm Bồi Nhiên."
Đến nay, cô vẫn không tin Tô Yên là thật lòng muốn cùng Giang Cảnh Xuyên hòa hảo, khi biết Tô Yên phải gả cho Giang Cảnh Xuyên, cô đã sớm điều tra cặn kẽ mọi chuyện của Tô Yên, cũng là bởi vì biết chuyện Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên, cho nên dù nổi giận hơn nữa, cô vẫn có thể tỉnh táo lại, còn cảm thấy qua không bao lâu, Tô Yên sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn, như vậy, bây giờ tới cùng là cái mắc xích nào phạm sai lầm?
Lúc này, bạn trai ngày hôm qua của Vương Tư Kỳ đi vào, nhìn trên đất một mảng hỗn độn, lập tức liền biết là chuyện gì, hắn tức giận liếc cô một cái, "Anh đã thăm dò chuyện Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên, em yên tâm, đôi cẩu nam nữ này đang cãi nhau tạm thời chiến tranh lạnh, chỉ cần Trầm Bồi Nhiên dỗ ngọt Tô Yên tốt, khẳng định mọi thứ sẽ giống như trước kia."
"À?" Vương Tư Kỳ cầm lấy lược, thong thả ung dung chải đuôi tóc, chế nhạo nói: "Cãi nhau? Khó trách."
Từ trước đến giờ cô cũng không có đem Tô Yên để vào mắt, cũng may người phụ nữ này có ánh mắt, không đi quấn Giang Cảnh Xuyên, bằng không cô đã sớm động thủ, vốn là muốn yên lặng chờ bọn họ ly hôn là được, nào biết bây giờ nháo ra việc như vậy, kêu cô làm sao có thể không thẹn quá hóa giận.
"Chuyện hư hỏng này còn đáng giá em tức giận? Tư Kỳ, em không hiểu rõ đàn ông, tướng mạo Tô Yên như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ động lòng, em không có thấy đôi mắt Giang Cảnh Xuyên ngày hôm qua cũng không có rời khỏi cô ả sao? Đây là lời nói thật, em đừng trừng anh, này đàn ông thôi, bất quá là yêu bề ngoài phụ nữ, em đừng có đối với Tô Yên hạ thủ lưu tình, hôm nay anh chỉ cho em một chiêu, bảo đảm không quá ba tháng, bọn họ chắc chắn ly hôn." Người đàn ông một bộ dạng trong lòng đã có dự tính.
Tuy rằng Vương Tư Kỳ cảm thấy lời này rất không xuôi tai, nhưng vẫn là bị lời nói ba tháng liền ly hôn làm cho hấp dẫn, không khỏi truy vấn nói: "Chiêu gì?"
Xác thực là cô cảm giác được nguy hiểm, cùng Giang Cảnh Xuyên quen biết nhiều năm như vậy, trước giờ cô còn không có thấy qua ánh mắt hắn có thể lưu ở trên thân một người phụ nữ lâu như vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ càng lúc càng rời khỏi khống chế.
"Em cho người đi theo Tô Yên, chờ khi nhìn thấy cô ả cùng Trầm Bồi Nhiên lại đến với nhau, liền nghĩ biện pháp làm Giang Cảnh Xuyên chính mắt thấy, anh không tin, Giang Cảnh Xuyên thấy bà xã mình cùng đàn ông khác cùng một chỗ, hắn còn có thể nhịn."
Không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể khoan dung bà xã mình chân ngoài trong hôn nhân, nhất là Giang Cảnh Xuyên người như vậy, một khi hắn phát hiện, khẳng định là muốn cùng Tô Yên ly hôn.
"Nhưng..." Vương Tư Kỳ có chút do dự, biện pháp là tốt, nhưng cô không muốn thương tổn Giang Cảnh Xuyên như vậy, hắn, một người sĩ diện như vậy...
Người đàn ông trợn trắng mắt, "Em cứ lại do dự thiếu quyết đoán như vậy, ngày Giang Cảnh Xuyên thật mê mệt Tô Yên, em muốn khóc cũng không có chỗ khóc."
Vương Tư Kỳ lần nữa nghĩ đến lời nói còn có ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, cắn chặt răng, nhẫn tâm gật đầu, "Được."
Tô Yên tiện nhân này hồng hạnh vượt tường, căn bản liền không xứng với Giang Cảnh Xuyên, ngây ngốc bên cạnh hắn cũng là tai họa.
Về sau Giang Cảnh Xuyên sẽ hiểu được, chỉ có cô là thật lòng đối tốt với hắn, cũng chỉ có cô là thật lòng yêu hắn.
Giang Cảnh Xuyên vừa mới đến công ty không bao lâu, Tùy Thịnh liền tới, hắn tay chống ở trên bàn làm việc, cẩn thận ngắm nghía vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, sau một lúc lâu vui tươi hớn hở nói: "Cảm giác như thế nào?"
"?"
"Mỹ nhân trong ngực a." Tùy Thịnh chớp chớp đôi mắt, "Trên thân ông một người dục vọng tích lũy lâu ngày đạt được hơi thở giải thoát, này giấu không được tôi."
Giang Cảnh Xuyên lười phải để ý Tùy Thịnh, tiếp tục vùi đầu công việc.
Tùy Thịnh cũng không để ý lầm bầm lầu bầu, "Tô Yên rất tốt, bộ dạng đẹp cũng là thứ yếu, chủ yếu là không ra vẻ a."
Mí mắt Giang Cảnh Xuyên cũng không có động một chút, tiếp tục coi thường hắn.
"Không giống có người ra vẻ đến làm người buồn nôn, Cảnh Xuyên, xem ở trên tình anh em, hôm nay tôi quyết định làm ngược nguyên tắc của tôi, ông biết tôi không thích nói xấu người khác, đặc biệt là phụ nữ..." Thái độ Tùy Thịnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Giang Cảnh Xuyên cũng để xuống bút máy trong tay, bận tối mắt mà vẫn thong dong ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cảnh Xuyên, ông không biết đi, Vương Tư Kỳ cô ta đối với ông có ý." Một câu nói của Tùy Thịnh làm Giang Cảnh Xuyên khẽ nhăn lông mày.
Tùy Thịnh vừa nhìn vẻ mặt này của Giang Cảnh Xuyên, còn cho rằng hắn không tin, liền kéo một cái ghế làm việc qua ngồi xuống, kiên nhẫn nói: "Vốn là tôi cũng lười phải quan tâm chuyện hư hỏng này, dù sao cùng tôi cũng không có quan hệ gì, nhưng bây giờ không giống, quan hệ giữa ông cùng Tô Yên tốt, tôi làm anh em cũng vì ông cao hứng, có chút chuyện nên phòng bị dù chưa xảy ra, ông không nên coi thường lòng ghen tị của phụ nữ, đặc biệt là Vương Tư Kỳ, cô ta người này thật không được, làm bạn bè cũng hết sức miễn cưỡng, tóm lại, ông cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó để người ta giăng thòng lọng ông, ông còn không biết mà chui vào trong."
Giang Cảnh Xuyên không có lên tiếng, chỉ là bắt đầu suy nghĩ sâu xa, hắn đang cân nhắc lời nói của Tùy Thịnh tới cùng có mấy phần độ tin cậy.
Nói đến cùng kỳ thật hắn cùng Vương Tư Kỳ cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, bình thường gặp mặt chào hỏi cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không hơn, cho nên đối với Vương Tư Kỳ, Giang Cảnh Xuyên thật là không để ý, một chốc còn thật không dám tùy ý có kết luận.
"Phim cung đấu tôi cũng cùng bà nội tôi xem mấy lần, có vài phụ nữ, chẳng những thích từ không sinh có, còn đặc biệt thích khoe khoang chút thông minh, tôi chỉ là đề tỉnh ông một câu, chính ông chú ý một chút tóm lại không phải chuyện gì xấu." Tùy Thịnh buông tay, "Làm đàn ông, không thể quá so đo với phụ nữ, nhưng cũng không thể không tính toán."
Tùy Thịnh cũng không thích Vương Tư Kỳ, từ nhỏ đã không thích cô, trước kia cảm thấy cô người này quá đoan chính, sau cảm thấy cô tâm tư quá nhiều, thật sự không muốn cùng người nhiều tâm tư như vậy tiếp xúc, nhưng lúc trước hắn cũng không muốn quan tâm chuyện Vương Tư Kỳ, bây giờ thì không giống, nếu như Vương Tư Kỳ dám quấy đến Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không được sống yên ổn, hắn không chỉnh cô không được.
Trước đó Giang Cảnh Xuyên một điểm cũng không có chú ý Vương Tư Kỳ, nhưng cảm giác lời nói của Tùy Thịnh vẫn là rất có đạo lý, lưu tâm nhiều cũng không phải chuyện gì xấu, thế là gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
"Tôi còn có một vấn đề." Tùy Thịnh thấy Giang Cảnh Xuyên cũng nghe lọt lời của hắn, lại khôi phục cười đùa cợt nhả trước đó.
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía hắn, "Vấn đề gì?"
"Tô Yên có chị em hay không a? Loại giá trị nhan sắc cùng cô không kém là bao nhiêu đó."
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một vòng, từ trên bàn cầm lấy tư liệu tham khảo liền hướng trên người Tùy Thịnh đập, "Cút đi."
Tùy Thịnh tới cùng vẫn là đạt được mục đích, khi rời thang máy, vừa vặn đụng phải Tần Trạch Vũ, vui tươi hớn hở nói: "Ngày khác nói với em họ anh, cô ấy thiếu tôi một bữa cơm."
Tần Trạch Vũ không rõ nguyên do, nhưng nhìn bộ dạng em họ cùng bạn tốt của Giang Cảnh Xuyên quan hệ không tệ, cũng cười tít mắt gật đầu.
Từ khi biết quan hệ Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên bắt đầu phá băng, mặc kệ là người Tô gia hay là người Tần gia, cũng mặt mày hớn hở vui không kềm được.
Sau khi Tô Yên ăn xong bữa sáng thì đi ngủ bù, dì Vương biết cô mệt mỏi, cũng không có kêu cô ăn cơm, chờ khi Tô Yên tỉnh lại đã là buổi chiều, cô ngồi ở trên giường ngẩn người, không thoải mái trên người cuối cùng giảm bớt rất nhiều, khi đang chuẩn bị xuống giường xuống lầu ăn cơm, điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường lại bắt đầu reo lên không ngừng.
Cho dù người đầu bên kia điện thoại là ai, Tô Yên cũng không muốn tiếp.
Cô cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, trên màn hình hiện số điện thoại gọi đến là —— Bồi Nhiên.
Ừ, khẳng định là Trầm Bồi Nhiên không có bỏ qua, còn gọi điện thoại gì a, trong lòng Tô Yên có chút buồn bực, không phải buồn bực đối với Trầm Bồi Nhiên, mà là cảm thấy cô cực lực muốn lờ đi muốn trốn tránh người trước mặt, nhưng cô lại không có biện pháp nào.
Bởi vì đây không phải là người nào khác, là người nguyên thân chân chính thích, cô làm thế nào cũng không thỏa đáng.
Tiếp nhận yêu thích của Trầm Bồi Nhiên, tiếp tục cùng hắn bí mật yêu, sau đó cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn, lại cùng hắn quang minh chính đại cùng một chỗ? Thật ngại, cô không tiếp thu tình yêu của nguyên thân đối với Trầm Bồi Nhiên.
Nhẫn tâm thương tổn Trầm Bồi Nhiên, tốt nhất ngược hắn thương tâm thương can, về sau rốt cuộc không tìm cô nữa? Ôi chao, cảm giác rất không phúc hậu.
Dù sao cô cũng chiếm cứ thân thể này, đã là chiếm tiện nghi lớn, lại thương tổn người yêu nguyên thân, thật không phải người a.
Đây mới là chuyện gai góc nhất trước mắt, Tô Yên không biết xử lý thế nào, cho nên chỉ có thể giả chết, mà điện thoại Trầm Bồi Nhiên lại kêu cô tỉnh, làm cô không thể không đối mặt vấn đề này, thật là rất làm người ta nhức đầu.
Nhưng phàm là Trầm Bồi Nhiên không phải thích nguyên thân như vậy, ngược lại buông tay thì không gì tốt hơn, mà từ tình huống hôm qua xem ra, rõ ràng không phải như thế a.
Cô đáp ứng Giang Cảnh Xuyên, sẽ không lại cùng Trầm Bồi Nhiên gặp mặt, cũng không phải nói suông mà thôi, trong lòng cô cũng là muốn như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Yên để điện thoại vào trong ngăn kéo, đầu cũng không quay lại ra khỏi phòng ngủ, tiếng chuông càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi an tĩnh.
Lúc ăn cơm, dì Vương đứng bên cạnh cô, vui không kềm được nói: "Phu nhân, bà vừa mới gọi điện thoại tới, nghe tôi nói cô đang ngủ, bà không cho tôi kêu cô, bà nói bà rất cao hứng, xem ra đêm qua nhất định là rất thuận lợi."
Tô Yên ừ một tiếng, nói: "Dì Vương, phiền dì giúp chuẩn bị xe, lát nữa tôi muốn qua bên đó, đúng rồi, lại gọi điện thoại cho tiên sinh, nói cơm chiều ăn tại nhà cũ."
Buổi sáng dì Vương nhìn thấy bộ dạng Tô Yên tuy là thoải mái hơn, nhưng có thể nhìn ra đi đường cũng không lưu loát, liền chần chờ nói: "Phu nhân, thân thể cô có thuận tiện không?"
Ôm bắp đùi cũng không gấp ở nhất thời, bồi dưỡng thân thể tốt mới là chuyện đứng đắn.
Bây giờ Giang Cảnh Xuyên lại không ở đây, Tô Yên cảm thấy mình không cần thiết thẹn thùng, uống một hớp nước bình tĩnh nói: "Khẳng định bà nội rất quan tâm chuyện đêm qua, lại nói, giày của tôi là mẹ đưa, lúc này cũng phải qua cảm ơn một phen, huống hồ hai lão khẳng định là muốn gặp tiên sinh, chúng ta làm vãn bối, có thể về nhà ăn cơm liền về nhà ăn cơm."
Hôm nay cô cũng không muốn động, chỉ muốn nằm ở trên giường, cô cũng có thể làm như vậy, chẳng qua liền mất đi một cơ hội tốt có thể đồng thời tăng độ hảo cảm của tất cả mọi người Giang gia.
Bà cùng ông khỏi cần nói nhất định rất quan tâm chuyện đêm qua, có lẽ bọn họ từ chỗ khác biết tình huống, nhưng khẳng định cũng là muốn nghe cô hoặc giả Giang Cảnh Xuyên nói, người già sao, đều như vậy.
Ba Giang mẹ Giang có thể không quan tâm tiệc sinh nhật ngày hôm qua sao? Làm sao có thể, cô không chỉ vỏn vẹn là vợ Giang Cảnh Xuyên, càng là con dâu Giang gia, nếu như cô biểu hiện không tốt, đánh là vào mặt trên dưới Giang gia.
Tóm lại, hôm nay cho dù ra sao cô cũng phải đến nhà cũ Giang gia, bà còn tự mình gọi điện thoại đến hỏi đâu.
Dì Vương nghe lời này miễn bàn có bao nhiêu kích động, sau khi phu nhân khai thông quả thực thay đổi cả người, một lần nữa gia tăng chỉ số thông minh, "Được được được, tôi liền đi gọi điện thoại cho tiên sinh."
Dì Vương vừa mới chuẩn bị đi gọi điện thoại, nghĩ đến gì lại xoay người lại, chần chờ hỏi: "Phu nhân cô không tự mình gọi điện thoại sao?"
"Không được." Tô Yên cười thần bí, "Nếu như tiên sinh hỏi tới, dì liền nói tôi đang ngâm nước."
Chính là muốn để hắn biết cô mệt mỏi, chính là muốn để hắn biết, cho dù cô mệt mỏi còn muốn đi nhà cũ Giang gia bồi người già ăn cơm!
Dì Vương ngầm hiểu, vội vàng đi phòng khách gọi điện thoại.
Khi Giang Cảnh Xuyên nhận điện thoại, còn sững sờ một hồi, chờ nghe dì Vương nói xong ý, đáp vài tiếng sau đó giả vờ lơ đãng hỏi: "Phu nhân đâu?"
Dì Vương vô thức hướng về phòng ăn nhìn thoáng qua, trên mặt một mảnh vui vẻ, "Phu nhân đang ngâm nước, nói thân thể có chút không thoải mái."
... Khụ khụ!
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút mất tự nhiên, lặng im vài giây sau đó nói: "Không thoải mái thì đừng có đi."
Dì Vương là người nào a, đó chính là đồng đội như thần Tô Yên công nhận, vừa nghe lời này cũng là không nhanh không chậm trả lời: "Tôi cũng nói với phu nhân như vậy, nhưng phu nhân càng muốn đi, bởi vì bà cũng gọi điện thoại tới hỏi, còn nói bà khẳng định là nhớ mọi người, tôi cũng không lay chuyển được phu nhân."
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là phân phó dì Vương chăm sóc tốt Tô Yên liền cúp điện thoại.
Phòng làm việc một mảnh an tĩnh, Giang Cảnh Xuyên lại không thể tĩnh tâm làm việc, trước kia còn cảm thấy Tô Yên có chút tùy hứng, kỳ thật bây giờ mới phát hiện, cô là rất hiểu chuyện, trong đoạn hôn nhân này, lạnh lùng không chỉ là Tô Yên, hắn cũng một dạng, sau kết hôn hắn lấy lý do không có thời gian, hủy bỏ an bài tuần trăng mật, cho đến bây giờ, hắn đều không theo cô, lúc này không phải không xúc động.
Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên bấm đường dây nội bộ trợ lý, không đầy một lát trợ lý liền đi vào, cung kính đứng ở một bên đợi chờ phân phó.
"Cậu đi an bài một chút, gần đây tôi tăng ca, tiếp đến mau chóng sắp xếp thời gian cho tôi đi nghỉ một tuần lễ."
Tuy rằng trợ lý hiếu kỳ, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Chờ sau khi trợ lý đi ra, Giang Cảnh Xuyên mở lịch trên máy vi tính cẩn thận xem xét, tuần sau là tiệc sinh nhật ông ngoại Tô Yên, thời gian sau đó hắn cũng không cần đi công tác, khuya hôm nay liền hỏi Tô Yên một chút, cô có địa phương muốn đi hay không, liền bổ sung tuần trăng mật.
Sau khi dì Vương cúp điện thoại đem đối thoại một năm một mười một chữ không lọt toàn bộ nói cho Tô Yên nghe.
Tô Yên kỳ thật còn rất vui vẻ yên tâm, Giang Cảnh Xuyên người này rất cẩn thận, mấu chốt nhất là rất thận trọng a, tuy nói không rõ ràng tới cùng có thành công tăng độ hảo cảm hay không, nhưng cô tin tưởng, Giang Cảnh Xuyên nhất định sẽ không thờ ơ.
Dì Vương cũng bắt đầu đúng lúc ôm bắp đùi, "Phu nhân, tiên sinh đối với cô thật hết sức tốt."
Khen ngợi một người phụ nữ đã kết hôn, điểm quan trọng nhất không phải cô ấy có bao nhiêu đẹp, mà là khen ông xã cô ấy đối với cô ấy có bao nhiêu tốt, nhất định cao hứng.
"Ừ." Tô Yên chỉ là cười cười, cũng không có tiếp lấy đề tài.
Cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên đối với cô khẳng định là có cảm tình, nói không chừng lại nỗ lực một phen, cảm tình liền sẽ biến thành thích, nhưng cái này đối với cô mà nói là còn xa mới đủ.
Tô Yên đã từng hưởng thụ qua thứ tình yêu một người đàn ông mang tới, cô biết có bao nhiêu tốt, nếu như là đã nếm qua ngon ngọt, cô liền không muốn lại buông tha.
Cô chẳng phải không biết mình như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu như có thể làm cô có cuộc sống mong muốn, cô vẫn nguyện ý ích kỷ.
Tình cảm mới là vũ khí có lực nhất.
Chơi ván cờ này, nếu như không thể thắng, cô cần gì phải bắt đầu?
Công thành là hạ sách, công tâm mới là thượng sách.
Tô Yên nghĩ đến loại kẹo Giang Cảnh Xuyên đã từng đề cập tới, nhìn dì Vương vui rạo rực trước mắt, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Dì Vương, có chuyện tôi muốn hỏi dì, tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ có ăn qua một loại kẹo mềm, hình như trên gói còn có búp bê đôi mắt lớn, không nói gạt dì, tôi vẫn rất hoài niệm cái hương vị đó a, nhưng thật sự nghĩ không ra là kẹo gì, dì biết không?"
Loại kẹo có thể làm Giang Cảnh Xuyên nhớ mãi không quên, không nhất định là ăn ngon bao nhiêu, chủ yếu đó là đoạn hồi ức tốt đẹp, từ trong lời nói của hắn, giống như là cùng bà ngoại hắn có liên quan, đó tất nhiên là hồi ức ấm áp tốt đẹp, nếu như cô biết là loại kẹo nào, đối với tăng độ hảo cảm nhất định rất có trợ lực.
Dì Vương vừa nghe liền biết Tô Yên nói cái gì, "Phu nhân cô nói có phải là Vượng Tử hay không a? Cháu gái tôi thích ăn cái kẹo đó lắm, thế nào?"
Thì ra là Vượng Tử.
Tô Yên trong lòng vui mừng, giả vờ như không có việc gì nói: "Vậy hôm nay trên đường đến nhà cũ, bà dẫn tôi đi mua một chút đi."
Dì Vương nghẹn cười, chỉ cảm thấy phu nhân chính là đứa con nít không lớn.
"Đừng nói cho người khác a, nhất là tiên sinh."
Về điểm này, Tô Yên vẫn tin tưởng miệng dì Vương rất kín đáo.
Nhìn Tô Yên trẻ con như vậy, Giang Cảnh Xuyên vừa mặc áo sơ mi, vừa cười không thôi, thấp giọng nói: "Không theo anh xuống ăn sáng sao?"
Hai người trải qua đối đãi thẳng thắn tối hôm qua, độ thân mật bay lên không ít, Giang Cảnh Xuyên cũng không lại cảm thấy không thoải mái, không chuyện gì mà một hồi vận động đầm đìa sảng khoái không thể giải quyết.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Ăn cái đầu ngươi!
Tô Yên kêu rên một tiếng, một mặt yêu kiều, "Không ăn, em động cũng động không được."
Cô có chút hoài nghi tới cùng là trước kia Giang Cảnh Xuyên có kinh nghiệm phương diện này hay không, muốn nói có, kỳ thật đêm qua chân tay hắn có chút luống cuống, giống như con chim non, muốn nói không, lúc sau cũng... Tóm lại, Tô Yên cảm thấy đêm qua cổ họng cũng sắp khàn, mà người này một điểm ý muốn dừng lại cũng không.
Làm người ta tức giận nhất là, người xuất lực rõ ràng là hắn, tại sao cuối cùng người mệt mỏi ngược lại là cô?
Quá không công bằng!
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy khoảng cách cùng Tô Yên càng ngày càng gần, hắn không phải người hào phóng bao nhiêu, nhưng trong phương diện đối đãi với phụ nữ của mình, hắn vẫn là phi thường rộng lượng, quyết định không tính toán chuyện Trầm Bồi Nhiên, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, vươn tay sờ sờ tóc cô, ấm giọng nói: "Nếu không anh bảo dì Vương bưng lên?"
"Không cần!" Tô Yên liếc xéo hắn một cái, giọng nói không thể nào tốt.
Nếu là bình thường, cô tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng cô biết rõ, đàn ông chính là đức hạnh này, có khi càng cùng hắn cáu kỉnh, hắn còn càng vui vẻ, bất quá phải nắm chắc thời cơ, bây giờ chính là thời cơ cô ra vẻ tốt nhất.
Xác thực bây giờ Giang Cảnh Xuyên đối với cô là kiên nhẫn rất nhiều, lúc này cũng không tức giận, giống như là đang nhìn đứa bé cáu kỉnh, tiếp tục cười nói: "Vì sao? Mặc kệ thế nào, vẫn phải ăn sáng."
Cho dù Giang Cảnh Xuyên đối với chuyện tình cảm có không để ý bao nhiêu, suy cho cùng hắn là người đàn ông bình thường, cũng sẽ có dục vọng của mình, bây giờ ăn uống no đủ, đối mặt với vợ làm nũng, vẫn là rất vui sướng nói với cô nhiều hơn.
Diễn kịch sớm đã thành bản năng của Tô Yên, trước kia từng chơi ván cờ tình cảm, nhưng cũng không có từng tiếp xúc có tiếng có miếng cùng đàn ông như vậy, nghĩ đến bây giờ tình trạng mình không một mảnh vải, khuôn mặt trắng nõn của Tô Yên chậm rãi đỏ ửng, âm thanh cũng nhẹ rất nhiều, "Bây giờ bộ dạng em như vậy làm sao gặp người a, dì Vương nhìn thấy sẽ cười."
Cho dù lý luận tri thức có phong phú, trên tâm lý, kể cả trên cỗ thân thể này bây giờ, cũng là không có kinh nghiệm, đối mặt việc như vậy, tự nhiên biểu hiện da mặt mỏng một chút.
Nếu là quá bằng phẳng, còn cho rằng là thân kinh bách chiến thì sao.
Giang Cảnh Xuyên vừa nghe lời này, nhịn không được cười không thôi, cũng nảy tâm tư muốn đùa cô, "Dì Vương là người từng trải, bà có thể hiểu."
Nếu như không phải xác định mình không có xuất hiện ảo giác hay nghe nhầm, Tô Yên thật sẽ không tin tưởng người trước mắt là Giang Cảnh Xuyên, hắn tới cùng là thế nào? ! Rõ ràng ngay từ đầu không phải như vậy a, bây giờ thế nhưng còn có thể dùng lời nói khiêu khích cô? Hắn tới cùng là thế nào a!
Không trách trong lòng Tô Yên rít gào, thật sự là trước kia Giang Cảnh Xuyên biểu hiện hơi quá cấm dục một chút, chính là sáng sớm hôm đó, hắn cũng là một bộ dạng cô chiếm tiện nghi hắn, sau đó càng là lời nói đã ít càng không thể ít hơn, tuy rằng hai ngày này có hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải người trước mắt này a!
Tô Yên giật mình một lát, phục hồi tinh thần lại, hất mặt, mặt không chút thay đổi mà nói: "Em không cần, trước nên tắm rửa lại xuống ăn."
Còn cần phải ra vẻ làm bộ làm tịch.
Bất quá Giang Cảnh Xuyên đáng khen ngợi là, tối hôm qua hắn còn kiên trì ôm cô đi tắm rửa một cái, cho nên trên người chỉ là có chút đau, cũng không thấy dinh dính.
Trong giáo dục Giang Cảnh Xuyên tiếp nhận, vợ cùng phụ nữ khác là không giống nhau, nếu như nói trước đây ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn đem Tô Yên làm thành người ngoài, bây giờ hắn đã triệt để phân cô thành một người trong vòng của mình, hắn do dự một chút, sau đó đứng dậy xoay người, trực tiếp lấy chăn mỏng bao lấy Tô Yên ôm lên, chọc Tô Yên liên tục thét chói tai.
"Anh làm gì a!" Tô Yên cào cánh tay Giang Cảnh Xuyên, mở to hai mắt hô.
Giang Cảnh Xuyên lấy phương thức ôm công chúa ôm cô đi tới phòng tắm, liếc cô một cái, phi thường tự nhiên mà nói: "Không phải em không động được sao? Anh giúp em tắm rửa."
Tô Yên tự nhiên là kiên trì kháng nghị, đáng tiếc vô hiệu, thế là từ trên xuống dưới lại bị chiếm tiện nghi, chờ sau khi Tô Yên tắm rửa sạch sẽ mặt nhỏ cô cũng đỏ ửng, làm khi Tô Yên khoát tay Giang Cảnh Xuyên xuống lầu xuất hiện tại phòng khách, dì Vương người từng trải một chút liền nhìn ra, vội vàng đến phòng bếp bưng bữa sáng cười trộm, cũng là người từng trải, vừa nhìn bộ dạng Tô Yên liền biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì.
Ánh mắt dì Vương rất có thâm ý, càng ý vị thâm trường nói: "Phu nhân, trong nhà có tổ yến thượng hạng, hôm nay muốn ăn cháo tổ yến không?"
Da mặt Tô Yên cho dù dày, nghe một câu như vậy cũng sắp bùng nổ, cô lập tức trừng Giang Cảnh Xuyên một cái, người sau lại thong thả ung dung dùng khăn ăn lau miệng, "Ngoan, cùng anh ăn sáng."
Cằm quản gia thiếu chút cũng rớt xuống, ông cũng xem như nhìn Giang Cảnh Xuyên lớn lên, không nói cái khác, tính tình Giang Cảnh Xuyên người này không nóng không lạnh, trước giờ còn chưa thấy hắn đối với người phụ nữ nào ăn nói nhẹ nhàng như vậy, cho dù là đối với Giang Tinh Tinh, giọng nói cũng là bộ dạng giải quyết việc chung.
Bất quá sau khi quản gia kinh ngạc thì vui vẻ yên tâm, vợ chồng chủ nhân nhỏ nhà mình tình cảm hòa thuận, nếu như có thể sớm sinh con trai con gái, đó thật là quá tốt.
Tô Yên không quên chức trách của cô, đó chính là tiếp tục ôm bắp đùi, tuy rằng là nói nhìn Giang Cảnh Xuyên cùng cô thân cận rất nhiều, nhưng ai biết đó có phải là nhất thời hay không, cô cùng Giang Cảnh Xuyên nói trắng ra là so với người lạ quen thuộc hơn một chút, còn không phải hiểu rõ lẫn nhau như vậy, cho nên bây giờ mà lười biếng, không thể nghi ngờ là tìm chết, trừ phi có một ngày Giang Cảnh Xuyên yêu cô yêu đến hết phương cứu chữa, nếu không cô sẽ không lơ là thiếu cảnh giác.
Tình cảm kỳ thật chính là một màn đánh cờ, ai mất cờ càng sớm, mất cờ càng nhiều, vậy thì nhất định là người thua, nếu như nói đối phương cũng yêu mình, còn không đến mức thua cả ván, sợ nhất chính là trả giá thật lòng, trả giá hết thảy, kết quả đối phương căn bản không lâm vào động tình.
Tô Yên biết, cho dù là đối mặt hoàng thượng, hay là Giang Cảnh Xuyên, ở phương diện ngoài tình cảm, cô căn bản thua kém bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô trước mặt bọn họ chính là người thua, thứ cô muốn, nếu như nói mình không đạt được, có thể thông qua bọn họ đạt được, cho dù loại ý nghĩ này theo ý người ngoài không đáng được nhắc tới.
Cô sẽ ở trước mặt bất cứ người nào che giấu, lại tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, đối với thứ mình muốn, cô luôn luôn rất rõ ràng, chí ít trong quan điểm của Tô Yên, chỉ cần cuối cùng đạt được, quá trình này tới cùng là thế nào, ai sẽ để ý đâu.
Ở trong đầu Tô Yên lướt qua suy nghĩ một lần, bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn bữa sáng, khi sắp ăn xong, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, tiệc sinh nhật ông ngoại em sắp đến, đến lúc đó anh đi cùng em."
"...Ôi chao?" Tô Yên sững sờ một chút, nghĩ tới trước đó Tần Huyên hay là Tần Trạch Vũ giống như có nói qua chuyện như vậy, liền gật gật đầu, "Được."
Lập tức kế hoạch ôm bắp đùi tạm thời để ở một bên, cô có chút thấp thỏm, sắp đối mặt với người nhà phi thường hiểu rõ nguyên thân, cô nên biểu hiện thế nào mới không lộ nhân bánh đây.
Người nhà nguyên thân cùng đám người Giang Cảnh Xuyên không giống nhau, Tô Yên cảm thấy, nếu như tính cách trước sau khác biệt quá nhiều, có thể người khác sẽ không nghĩ tới chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng khẳng định trong lòng sẽ có nghi vấn, tiếp nhận cái khảo nghiệm này có thể chính là khảo nghiệm lớn nhất trước mắt cô gặp được.
Thấy Tô Yên không nói chuyện, Giang Cảnh Xuyên cho rằng Tô Yên còn đang cùng người nhà bực bội, liền ra hiệu cô cùng mình đi ra ngoài, hai người đi đến garage biệt thự, hôm nay Giang Cảnh Xuyên không có bảo tài xế tới đón hắn, nhất thời garage chỉ có hắn cùng Tô Yên.
"Có phải em không muốn đi hay không?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
Hắn vẫn là biết một vài chuyện, khi đó Tô Yên cũng không muốn gả cho hắn, cũng vì thế đã phản kháng, bất đắc dĩ trứng chọi đá, sau hôn nhân Tô Yên càng chưa từng trở về, muốn nói cô đối với người trong nhà không một tia oán hận đó là không thể, quan hệ giữa Giang Cảnh Xuyên cùng một vài người nhà Tô Yên coi như là khá lắm rồi, chí ít công phu mặt ngoài vẫn làm đàng hoàng, tuy rằng hắn không có công phu rảnh rỗi giúp quan hệ vợ cùng người nhà thả lỏng, nhưng cũng không muốn đến lúc ở trong thọ yến gây lúng túng.
Tô Yên gật đầu, đã biết mâu thuẫn giữa nguyên thân cùng người nhà, cô cũng không cần thiết che giấu.
Không muốn đi, nhưng là không thể không đi.
Cô còn không có ích kỷ như vậy, đã chiếm cứ thân thể nguyên thân, tất nhiên cũng muốn gánh vác trách nhiệm tương ứng, cho dù quan hệ giữa nguyên thân cùng người nhà như thế nào, cô cũng không thể coi bọn họ là không tồn tại.
Giang Cảnh Xuyên vươn tay sờ sờ đầu cô, giọng nói rất bình thản, nhưng Tô Yên vẫn nghe ra cảm giác dạy bảo, "Anh không có ý định nhúng tay vào chuyện của em, anh tin tưởng chính em sẽ giải quyết tốt, nhưng có một điểm cần nói rõ, đây là tiệc sinh nhật ông ngoại em, thái độ của anh đại biểu thái độ của Giang gia đối với em, vì biểu đạt sự coi trọng, anh và em nhất định phải đi."
Ý của hắn, Tô Yên hiểu, gả vào hào môn chính là như vậy, người ngoài vui vẻ chế giễu, nếu như Giang Cảnh Xuyên đi, liền có nghĩa là Tô Yên ở Giang gia nhận được sự coi trọng, nếu như hắn không có đi, đến lúc đó mất thể diện không chỉ là Tô Yên, trên mặt người nhà cô cũng sẽ không có ánh sáng, không biết thế nào, Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, đột nhiên cảm thấy kỳ thật tâm tư người đàn ông này rất tinh tế.
"Ừ, em biết." Tô Yên suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Cám ơn anh a."
Giang Cảnh Xuyên giật mình, không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, trước đây mỗi một lần cho dù là ngày lễ gì, hắn cũng sẽ phái người tới cửa mang quà cho Tô gia Tần gia, chuyện đó hắn cũng không biết tới cùng là Tô Yên có biết hay không, nhưng một lần cám ơn cô cũng không có nói.
Sau khi một người hiểu chuyện, thật sẽ trở nên dễ thương sao? Ừ, đúng.
Giang Cảnh Xuyên liền cảm thấy Tô Yên bây giờ thật là quá dễ thương, cũng dần dần đồng ý lời nói của ông nội, bà nội, bọn họ nói, Tô Yên là người thích hợp với hắn nhất, trước đây tuy rằng hắn không có nói gì, nhưng trong lòng cũng khịt mũi coi thường.
"Chuyện bọn họ làm anh cũng biết một chút, anh không phải em, không có lập trường muốn em thử thông cảm bọn họ, nhưng suy cho cùng là người một nhà, ngày thường có tới hay không tùy ý em, nhưng tiệc sinh nhật ông bà thì nhất định phải đi."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tô Yên cũng không phải đứa bé, cô tất nhiên là có cân nhắc của mình, cho dù bây giờ hắn là chồng cô, cũng không có biện pháp yêu cầu hoặc giả mệnh lệnh cô làm cái gì.
Buổi nói chuyện như vậy, Tô Yên thấy cảm giác đối với Giang Cảnh Xuyên càng tốt, không khỏi bật cười, "Biết rồi, dù sao đó là người nhà em, sao em sẽ hận thù bọn họ."
Không cần nói hận hay không hận, bây giờ cũng kết hôn, gạo sống cũng nấu thành cơm chín, lại níu chuyện đã qua để trừng phạt người nhà, cũng không có ý tứ.
Lại nói, cho dù ghi hận, đó cũng là nguyên thân, cô hoàn toàn không có cảm giác, thuần túy chỉ là sợ lộ nhân bánh mới không muốn đi mà thôi.
"Em ở nhà nghỉ ngơi giỏi, anh đi làm." Cho đến bây giờ, Giang Cảnh Xuyên mới có một vài cảm giác thực, cảm thấy Tô Yên là thật trở thành vợ mình, mà không phải một người bài trí, hắn không quá hiểu được chuyện tình cảm tới cùng là thế nào, bất quá nghĩ tới tương lai sẽ vẫn cùng Tô Yên cùng một chỗ, nói không chừng cô còn sẽ vì mình sanh con dưỡng cái, Giang Cảnh Xuyên liền cảm thấy đoạn hôn nhân này cũng không phải làm người khó tiếp nhận như vậy.
Tô Yên biết, bây giờ độ hảo cảm của Giang Cảnh Xuyên đối với mình so với trước đã cao hơn rất nhiều, trong này không thiếu một hồi vận động đêm qua, nhưng quan trọng nhất vẫn là tối hôm qua cô biểu lộ tiếng lòng cùng với bảo đảm, từ trình độ nào đó mà nói, Giang Cảnh Xuyên là con chim non, hắn là thương nhân thành công, nhưng lại là tay mới hồ đồ về tình cảm, chính bởi vì là tay mới, cho nên không hiểu che lấp, cô tin tưởng, Giang Cảnh Xuyên đối với cô coi trọng thật giống như hắn biểu hiện ra ngoài.
"Ừ, được, hôm nay anh sẽ trở về sớm sao?" Tô Yên cũng mặc kệ cravat hắn tới cùng có nghiêng lệch hay không, kiễng chân lên giúp hắn sửa sang cravat một cách tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên vừa cúi đầu, hôn lên trán cô, một chút cũng không có mất tự nhiên, "Anh sẽ trở về sớm."
Gần đây công ty cũng không có chuyện gì lớn, tài liệu mua bán đoạn thời gian trước cũng đã xử lý tốt, nếu như hiệu suất công việc của hắn lại hơi nâng cao một chút, đúng giờ tan tầm hoàn toàn không là vấn đề.
Trước kia hắn thích ngâm tại công ty hoặc giả phòng sách, dù sao hắn cũng không có hoạt động giải trí gì, bây giờ không giống, Tô Yên không cần đi làm, cô ở nhà khẳng định sẽ nhàm chán, dứt khoát về sau tận lực đúng giờ tan tầm cùng cô ăn cơm đi.
Kỳ thật Tô Yên ở nhà một điểm cũng không nhàm chán, mỗi ngày cô theo dõi phim truyền hình cực kỳ vui vẻ, cho dù là hài kịch châm biếm mọi người trên web, cô cũng có thể xem say sưa ngon lành, có khi dì Vương nhìn không được, sẽ kéo cô đi dạo phố mua sắm, thật sự nhàm chán, cô còn có thể đến nhà cũ Giang gia đi ôm bắp đùi thái hậu cùng thái thượng hoàng, an bài lịch trình hằng ngày không cần quá chặt chẽ.
Nhưng loại lời nói này cô không thể nói cùng Giang Cảnh Xuyên, loại lời nói này với đàn ông chuyên tâm đi liều mạng vì sự nghiệp thì thôi, đối với Giang Cảnh Xuyên thì một điểm cũng không thực dụng, bởi vì sự nghiệp hắn đã thành, để hắn ở trong đa phần công tác trích một vài phần cho cô mới là đứng đắn, nghĩ đến đây Tô Yên thuận thế ôm eo Giang Cảnh Xuyên, đầu tựa vào trước ngực hắn, thấp giọng làm nũng nói: "Nhất định anh phải sớm trở về a, một người ăn cơm thật sự quá không có ý tứ, em muốn chờ anh cùng nhau ăn cơm."
"Ừ."
Mãi cho đến khi lái xe chạy ra khu biệt thự, Giang Cảnh Xuyên đều có một loại ảo giác, còn cho rằng mùi thơm trên người Tô Yên còn quanh quẩn ở giữa mũi.
Vương Tư Kỳ cơ hồ một buổi tối cũng không ngủ được, ngồi trước bàn trang điểm, cảm thấy phấn lót cũng che đậy không được thần sắc kém của cô, cuối cùng bực bội quét toàn bộ đồ ở trên bàn trang điểm xuống đất.
Cô ngồi ở trên giường, bấm điện thoại, âm thanh âm ngoan, "Nhìn chòng chọc Tô Yên cho tôi, khi cô ta muốn ra cửa, dùng tất cả biện pháp đem hành tung tiết lộ cho Trầm Bồi Nhiên."
Đến nay, cô vẫn không tin Tô Yên là thật lòng muốn cùng Giang Cảnh Xuyên hòa hảo, khi biết Tô Yên phải gả cho Giang Cảnh Xuyên, cô đã sớm điều tra cặn kẽ mọi chuyện của Tô Yên, cũng là bởi vì biết chuyện Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên, cho nên dù nổi giận hơn nữa, cô vẫn có thể tỉnh táo lại, còn cảm thấy qua không bao lâu, Tô Yên sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn, như vậy, bây giờ tới cùng là cái mắc xích nào phạm sai lầm?
Lúc này, bạn trai ngày hôm qua của Vương Tư Kỳ đi vào, nhìn trên đất một mảng hỗn độn, lập tức liền biết là chuyện gì, hắn tức giận liếc cô một cái, "Anh đã thăm dò chuyện Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên, em yên tâm, đôi cẩu nam nữ này đang cãi nhau tạm thời chiến tranh lạnh, chỉ cần Trầm Bồi Nhiên dỗ ngọt Tô Yên tốt, khẳng định mọi thứ sẽ giống như trước kia."
"À?" Vương Tư Kỳ cầm lấy lược, thong thả ung dung chải đuôi tóc, chế nhạo nói: "Cãi nhau? Khó trách."
Từ trước đến giờ cô cũng không có đem Tô Yên để vào mắt, cũng may người phụ nữ này có ánh mắt, không đi quấn Giang Cảnh Xuyên, bằng không cô đã sớm động thủ, vốn là muốn yên lặng chờ bọn họ ly hôn là được, nào biết bây giờ nháo ra việc như vậy, kêu cô làm sao có thể không thẹn quá hóa giận.
"Chuyện hư hỏng này còn đáng giá em tức giận? Tư Kỳ, em không hiểu rõ đàn ông, tướng mạo Tô Yên như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ động lòng, em không có thấy đôi mắt Giang Cảnh Xuyên ngày hôm qua cũng không có rời khỏi cô ả sao? Đây là lời nói thật, em đừng trừng anh, này đàn ông thôi, bất quá là yêu bề ngoài phụ nữ, em đừng có đối với Tô Yên hạ thủ lưu tình, hôm nay anh chỉ cho em một chiêu, bảo đảm không quá ba tháng, bọn họ chắc chắn ly hôn." Người đàn ông một bộ dạng trong lòng đã có dự tính.
Tuy rằng Vương Tư Kỳ cảm thấy lời này rất không xuôi tai, nhưng vẫn là bị lời nói ba tháng liền ly hôn làm cho hấp dẫn, không khỏi truy vấn nói: "Chiêu gì?"
Xác thực là cô cảm giác được nguy hiểm, cùng Giang Cảnh Xuyên quen biết nhiều năm như vậy, trước giờ cô còn không có thấy qua ánh mắt hắn có thể lưu ở trên thân một người phụ nữ lâu như vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ càng lúc càng rời khỏi khống chế.
"Em cho người đi theo Tô Yên, chờ khi nhìn thấy cô ả cùng Trầm Bồi Nhiên lại đến với nhau, liền nghĩ biện pháp làm Giang Cảnh Xuyên chính mắt thấy, anh không tin, Giang Cảnh Xuyên thấy bà xã mình cùng đàn ông khác cùng một chỗ, hắn còn có thể nhịn."
Không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể khoan dung bà xã mình chân ngoài trong hôn nhân, nhất là Giang Cảnh Xuyên người như vậy, một khi hắn phát hiện, khẳng định là muốn cùng Tô Yên ly hôn.
"Nhưng..." Vương Tư Kỳ có chút do dự, biện pháp là tốt, nhưng cô không muốn thương tổn Giang Cảnh Xuyên như vậy, hắn, một người sĩ diện như vậy...
Người đàn ông trợn trắng mắt, "Em cứ lại do dự thiếu quyết đoán như vậy, ngày Giang Cảnh Xuyên thật mê mệt Tô Yên, em muốn khóc cũng không có chỗ khóc."
Vương Tư Kỳ lần nữa nghĩ đến lời nói còn có ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, cắn chặt răng, nhẫn tâm gật đầu, "Được."
Tô Yên tiện nhân này hồng hạnh vượt tường, căn bản liền không xứng với Giang Cảnh Xuyên, ngây ngốc bên cạnh hắn cũng là tai họa.
Về sau Giang Cảnh Xuyên sẽ hiểu được, chỉ có cô là thật lòng đối tốt với hắn, cũng chỉ có cô là thật lòng yêu hắn.
Giang Cảnh Xuyên vừa mới đến công ty không bao lâu, Tùy Thịnh liền tới, hắn tay chống ở trên bàn làm việc, cẩn thận ngắm nghía vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, sau một lúc lâu vui tươi hớn hở nói: "Cảm giác như thế nào?"
"?"
"Mỹ nhân trong ngực a." Tùy Thịnh chớp chớp đôi mắt, "Trên thân ông một người dục vọng tích lũy lâu ngày đạt được hơi thở giải thoát, này giấu không được tôi."
Giang Cảnh Xuyên lười phải để ý Tùy Thịnh, tiếp tục vùi đầu công việc.
Tùy Thịnh cũng không để ý lầm bầm lầu bầu, "Tô Yên rất tốt, bộ dạng đẹp cũng là thứ yếu, chủ yếu là không ra vẻ a."
Mí mắt Giang Cảnh Xuyên cũng không có động một chút, tiếp tục coi thường hắn.
"Không giống có người ra vẻ đến làm người buồn nôn, Cảnh Xuyên, xem ở trên tình anh em, hôm nay tôi quyết định làm ngược nguyên tắc của tôi, ông biết tôi không thích nói xấu người khác, đặc biệt là phụ nữ..." Thái độ Tùy Thịnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Giang Cảnh Xuyên cũng để xuống bút máy trong tay, bận tối mắt mà vẫn thong dong ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cảnh Xuyên, ông không biết đi, Vương Tư Kỳ cô ta đối với ông có ý." Một câu nói của Tùy Thịnh làm Giang Cảnh Xuyên khẽ nhăn lông mày.
Tùy Thịnh vừa nhìn vẻ mặt này của Giang Cảnh Xuyên, còn cho rằng hắn không tin, liền kéo một cái ghế làm việc qua ngồi xuống, kiên nhẫn nói: "Vốn là tôi cũng lười phải quan tâm chuyện hư hỏng này, dù sao cùng tôi cũng không có quan hệ gì, nhưng bây giờ không giống, quan hệ giữa ông cùng Tô Yên tốt, tôi làm anh em cũng vì ông cao hứng, có chút chuyện nên phòng bị dù chưa xảy ra, ông không nên coi thường lòng ghen tị của phụ nữ, đặc biệt là Vương Tư Kỳ, cô ta người này thật không được, làm bạn bè cũng hết sức miễn cưỡng, tóm lại, ông cẩn thận một chút, đừng đến lúc đó để người ta giăng thòng lọng ông, ông còn không biết mà chui vào trong."
Giang Cảnh Xuyên không có lên tiếng, chỉ là bắt đầu suy nghĩ sâu xa, hắn đang cân nhắc lời nói của Tùy Thịnh tới cùng có mấy phần độ tin cậy.
Nói đến cùng kỳ thật hắn cùng Vương Tư Kỳ cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, bình thường gặp mặt chào hỏi cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không hơn, cho nên đối với Vương Tư Kỳ, Giang Cảnh Xuyên thật là không để ý, một chốc còn thật không dám tùy ý có kết luận.
"Phim cung đấu tôi cũng cùng bà nội tôi xem mấy lần, có vài phụ nữ, chẳng những thích từ không sinh có, còn đặc biệt thích khoe khoang chút thông minh, tôi chỉ là đề tỉnh ông một câu, chính ông chú ý một chút tóm lại không phải chuyện gì xấu." Tùy Thịnh buông tay, "Làm đàn ông, không thể quá so đo với phụ nữ, nhưng cũng không thể không tính toán."
Tùy Thịnh cũng không thích Vương Tư Kỳ, từ nhỏ đã không thích cô, trước kia cảm thấy cô người này quá đoan chính, sau cảm thấy cô tâm tư quá nhiều, thật sự không muốn cùng người nhiều tâm tư như vậy tiếp xúc, nhưng lúc trước hắn cũng không muốn quan tâm chuyện Vương Tư Kỳ, bây giờ thì không giống, nếu như Vương Tư Kỳ dám quấy đến Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không được sống yên ổn, hắn không chỉnh cô không được.
Trước đó Giang Cảnh Xuyên một điểm cũng không có chú ý Vương Tư Kỳ, nhưng cảm giác lời nói của Tùy Thịnh vẫn là rất có đạo lý, lưu tâm nhiều cũng không phải chuyện gì xấu, thế là gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
"Tôi còn có một vấn đề." Tùy Thịnh thấy Giang Cảnh Xuyên cũng nghe lọt lời của hắn, lại khôi phục cười đùa cợt nhả trước đó.
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía hắn, "Vấn đề gì?"
"Tô Yên có chị em hay không a? Loại giá trị nhan sắc cùng cô không kém là bao nhiêu đó."
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một vòng, từ trên bàn cầm lấy tư liệu tham khảo liền hướng trên người Tùy Thịnh đập, "Cút đi."
Tùy Thịnh tới cùng vẫn là đạt được mục đích, khi rời thang máy, vừa vặn đụng phải Tần Trạch Vũ, vui tươi hớn hở nói: "Ngày khác nói với em họ anh, cô ấy thiếu tôi một bữa cơm."
Tần Trạch Vũ không rõ nguyên do, nhưng nhìn bộ dạng em họ cùng bạn tốt của Giang Cảnh Xuyên quan hệ không tệ, cũng cười tít mắt gật đầu.
Từ khi biết quan hệ Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên bắt đầu phá băng, mặc kệ là người Tô gia hay là người Tần gia, cũng mặt mày hớn hở vui không kềm được.
Sau khi Tô Yên ăn xong bữa sáng thì đi ngủ bù, dì Vương biết cô mệt mỏi, cũng không có kêu cô ăn cơm, chờ khi Tô Yên tỉnh lại đã là buổi chiều, cô ngồi ở trên giường ngẩn người, không thoải mái trên người cuối cùng giảm bớt rất nhiều, khi đang chuẩn bị xuống giường xuống lầu ăn cơm, điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường lại bắt đầu reo lên không ngừng.
Cho dù người đầu bên kia điện thoại là ai, Tô Yên cũng không muốn tiếp.
Cô cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, trên màn hình hiện số điện thoại gọi đến là —— Bồi Nhiên.
Ừ, khẳng định là Trầm Bồi Nhiên không có bỏ qua, còn gọi điện thoại gì a, trong lòng Tô Yên có chút buồn bực, không phải buồn bực đối với Trầm Bồi Nhiên, mà là cảm thấy cô cực lực muốn lờ đi muốn trốn tránh người trước mặt, nhưng cô lại không có biện pháp nào.
Bởi vì đây không phải là người nào khác, là người nguyên thân chân chính thích, cô làm thế nào cũng không thỏa đáng.
Tiếp nhận yêu thích của Trầm Bồi Nhiên, tiếp tục cùng hắn bí mật yêu, sau đó cùng Giang Cảnh Xuyên ly hôn, lại cùng hắn quang minh chính đại cùng một chỗ? Thật ngại, cô không tiếp thu tình yêu của nguyên thân đối với Trầm Bồi Nhiên.
Nhẫn tâm thương tổn Trầm Bồi Nhiên, tốt nhất ngược hắn thương tâm thương can, về sau rốt cuộc không tìm cô nữa? Ôi chao, cảm giác rất không phúc hậu.
Dù sao cô cũng chiếm cứ thân thể này, đã là chiếm tiện nghi lớn, lại thương tổn người yêu nguyên thân, thật không phải người a.
Đây mới là chuyện gai góc nhất trước mắt, Tô Yên không biết xử lý thế nào, cho nên chỉ có thể giả chết, mà điện thoại Trầm Bồi Nhiên lại kêu cô tỉnh, làm cô không thể không đối mặt vấn đề này, thật là rất làm người ta nhức đầu.
Nhưng phàm là Trầm Bồi Nhiên không phải thích nguyên thân như vậy, ngược lại buông tay thì không gì tốt hơn, mà từ tình huống hôm qua xem ra, rõ ràng không phải như thế a.
Cô đáp ứng Giang Cảnh Xuyên, sẽ không lại cùng Trầm Bồi Nhiên gặp mặt, cũng không phải nói suông mà thôi, trong lòng cô cũng là muốn như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Yên để điện thoại vào trong ngăn kéo, đầu cũng không quay lại ra khỏi phòng ngủ, tiếng chuông càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi an tĩnh.
Lúc ăn cơm, dì Vương đứng bên cạnh cô, vui không kềm được nói: "Phu nhân, bà vừa mới gọi điện thoại tới, nghe tôi nói cô đang ngủ, bà không cho tôi kêu cô, bà nói bà rất cao hứng, xem ra đêm qua nhất định là rất thuận lợi."
Tô Yên ừ một tiếng, nói: "Dì Vương, phiền dì giúp chuẩn bị xe, lát nữa tôi muốn qua bên đó, đúng rồi, lại gọi điện thoại cho tiên sinh, nói cơm chiều ăn tại nhà cũ."
Buổi sáng dì Vương nhìn thấy bộ dạng Tô Yên tuy là thoải mái hơn, nhưng có thể nhìn ra đi đường cũng không lưu loát, liền chần chờ nói: "Phu nhân, thân thể cô có thuận tiện không?"
Ôm bắp đùi cũng không gấp ở nhất thời, bồi dưỡng thân thể tốt mới là chuyện đứng đắn.
Bây giờ Giang Cảnh Xuyên lại không ở đây, Tô Yên cảm thấy mình không cần thiết thẹn thùng, uống một hớp nước bình tĩnh nói: "Khẳng định bà nội rất quan tâm chuyện đêm qua, lại nói, giày của tôi là mẹ đưa, lúc này cũng phải qua cảm ơn một phen, huống hồ hai lão khẳng định là muốn gặp tiên sinh, chúng ta làm vãn bối, có thể về nhà ăn cơm liền về nhà ăn cơm."
Hôm nay cô cũng không muốn động, chỉ muốn nằm ở trên giường, cô cũng có thể làm như vậy, chẳng qua liền mất đi một cơ hội tốt có thể đồng thời tăng độ hảo cảm của tất cả mọi người Giang gia.
Bà cùng ông khỏi cần nói nhất định rất quan tâm chuyện đêm qua, có lẽ bọn họ từ chỗ khác biết tình huống, nhưng khẳng định cũng là muốn nghe cô hoặc giả Giang Cảnh Xuyên nói, người già sao, đều như vậy.
Ba Giang mẹ Giang có thể không quan tâm tiệc sinh nhật ngày hôm qua sao? Làm sao có thể, cô không chỉ vỏn vẹn là vợ Giang Cảnh Xuyên, càng là con dâu Giang gia, nếu như cô biểu hiện không tốt, đánh là vào mặt trên dưới Giang gia.
Tóm lại, hôm nay cho dù ra sao cô cũng phải đến nhà cũ Giang gia, bà còn tự mình gọi điện thoại đến hỏi đâu.
Dì Vương nghe lời này miễn bàn có bao nhiêu kích động, sau khi phu nhân khai thông quả thực thay đổi cả người, một lần nữa gia tăng chỉ số thông minh, "Được được được, tôi liền đi gọi điện thoại cho tiên sinh."
Dì Vương vừa mới chuẩn bị đi gọi điện thoại, nghĩ đến gì lại xoay người lại, chần chờ hỏi: "Phu nhân cô không tự mình gọi điện thoại sao?"
"Không được." Tô Yên cười thần bí, "Nếu như tiên sinh hỏi tới, dì liền nói tôi đang ngâm nước."
Chính là muốn để hắn biết cô mệt mỏi, chính là muốn để hắn biết, cho dù cô mệt mỏi còn muốn đi nhà cũ Giang gia bồi người già ăn cơm!
Dì Vương ngầm hiểu, vội vàng đi phòng khách gọi điện thoại.
Khi Giang Cảnh Xuyên nhận điện thoại, còn sững sờ một hồi, chờ nghe dì Vương nói xong ý, đáp vài tiếng sau đó giả vờ lơ đãng hỏi: "Phu nhân đâu?"
Dì Vương vô thức hướng về phòng ăn nhìn thoáng qua, trên mặt một mảnh vui vẻ, "Phu nhân đang ngâm nước, nói thân thể có chút không thoải mái."
... Khụ khụ!
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút mất tự nhiên, lặng im vài giây sau đó nói: "Không thoải mái thì đừng có đi."
Dì Vương là người nào a, đó chính là đồng đội như thần Tô Yên công nhận, vừa nghe lời này cũng là không nhanh không chậm trả lời: "Tôi cũng nói với phu nhân như vậy, nhưng phu nhân càng muốn đi, bởi vì bà cũng gọi điện thoại tới hỏi, còn nói bà khẳng định là nhớ mọi người, tôi cũng không lay chuyển được phu nhân."
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là phân phó dì Vương chăm sóc tốt Tô Yên liền cúp điện thoại.
Phòng làm việc một mảnh an tĩnh, Giang Cảnh Xuyên lại không thể tĩnh tâm làm việc, trước kia còn cảm thấy Tô Yên có chút tùy hứng, kỳ thật bây giờ mới phát hiện, cô là rất hiểu chuyện, trong đoạn hôn nhân này, lạnh lùng không chỉ là Tô Yên, hắn cũng một dạng, sau kết hôn hắn lấy lý do không có thời gian, hủy bỏ an bài tuần trăng mật, cho đến bây giờ, hắn đều không theo cô, lúc này không phải không xúc động.
Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên bấm đường dây nội bộ trợ lý, không đầy một lát trợ lý liền đi vào, cung kính đứng ở một bên đợi chờ phân phó.
"Cậu đi an bài một chút, gần đây tôi tăng ca, tiếp đến mau chóng sắp xếp thời gian cho tôi đi nghỉ một tuần lễ."
Tuy rằng trợ lý hiếu kỳ, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Chờ sau khi trợ lý đi ra, Giang Cảnh Xuyên mở lịch trên máy vi tính cẩn thận xem xét, tuần sau là tiệc sinh nhật ông ngoại Tô Yên, thời gian sau đó hắn cũng không cần đi công tác, khuya hôm nay liền hỏi Tô Yên một chút, cô có địa phương muốn đi hay không, liền bổ sung tuần trăng mật.
Sau khi dì Vương cúp điện thoại đem đối thoại một năm một mười một chữ không lọt toàn bộ nói cho Tô Yên nghe.
Tô Yên kỳ thật còn rất vui vẻ yên tâm, Giang Cảnh Xuyên người này rất cẩn thận, mấu chốt nhất là rất thận trọng a, tuy nói không rõ ràng tới cùng có thành công tăng độ hảo cảm hay không, nhưng cô tin tưởng, Giang Cảnh Xuyên nhất định sẽ không thờ ơ.
Dì Vương cũng bắt đầu đúng lúc ôm bắp đùi, "Phu nhân, tiên sinh đối với cô thật hết sức tốt."
Khen ngợi một người phụ nữ đã kết hôn, điểm quan trọng nhất không phải cô ấy có bao nhiêu đẹp, mà là khen ông xã cô ấy đối với cô ấy có bao nhiêu tốt, nhất định cao hứng.
"Ừ." Tô Yên chỉ là cười cười, cũng không có tiếp lấy đề tài.
Cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên đối với cô khẳng định là có cảm tình, nói không chừng lại nỗ lực một phen, cảm tình liền sẽ biến thành thích, nhưng cái này đối với cô mà nói là còn xa mới đủ.
Tô Yên đã từng hưởng thụ qua thứ tình yêu một người đàn ông mang tới, cô biết có bao nhiêu tốt, nếu như là đã nếm qua ngon ngọt, cô liền không muốn lại buông tha.
Cô chẳng phải không biết mình như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu như có thể làm cô có cuộc sống mong muốn, cô vẫn nguyện ý ích kỷ.
Tình cảm mới là vũ khí có lực nhất.
Chơi ván cờ này, nếu như không thể thắng, cô cần gì phải bắt đầu?
Công thành là hạ sách, công tâm mới là thượng sách.
Tô Yên nghĩ đến loại kẹo Giang Cảnh Xuyên đã từng đề cập tới, nhìn dì Vương vui rạo rực trước mắt, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Dì Vương, có chuyện tôi muốn hỏi dì, tôi nhớ lúc tôi còn nhỏ có ăn qua một loại kẹo mềm, hình như trên gói còn có búp bê đôi mắt lớn, không nói gạt dì, tôi vẫn rất hoài niệm cái hương vị đó a, nhưng thật sự nghĩ không ra là kẹo gì, dì biết không?"
Loại kẹo có thể làm Giang Cảnh Xuyên nhớ mãi không quên, không nhất định là ăn ngon bao nhiêu, chủ yếu đó là đoạn hồi ức tốt đẹp, từ trong lời nói của hắn, giống như là cùng bà ngoại hắn có liên quan, đó tất nhiên là hồi ức ấm áp tốt đẹp, nếu như cô biết là loại kẹo nào, đối với tăng độ hảo cảm nhất định rất có trợ lực.
Dì Vương vừa nghe liền biết Tô Yên nói cái gì, "Phu nhân cô nói có phải là Vượng Tử hay không a? Cháu gái tôi thích ăn cái kẹo đó lắm, thế nào?"
Thì ra là Vượng Tử.
Tô Yên trong lòng vui mừng, giả vờ như không có việc gì nói: "Vậy hôm nay trên đường đến nhà cũ, bà dẫn tôi đi mua một chút đi."
Dì Vương nghẹn cười, chỉ cảm thấy phu nhân chính là đứa con nít không lớn.
"Đừng nói cho người khác a, nhất là tiên sinh."
Về điểm này, Tô Yên vẫn tin tưởng miệng dì Vương rất kín đáo.
Bình luận truyện