Xí, Đồ Hạ Lưu

Chương 14



Trong lòng Thiệu Tịch Ngôn vô cùng buồn bực, thật sự không có tâm tình quay lại Túy Tiên Cư tụ họp với mọi người, đi lòng vòng ở trên đường không mục đích trong chốc lát rồi về nhà. Vừa vào phòng, hắn nhìn quanh mọi nơi theo thói quen rồi lập tức tự giễu than một tiếng, thầm nghĩ sao Như Ngọc còn có thể tìm đến hắn nữa, ngay cả nghe hắn nói vài câu xin lỗi nàng cũng không thèm cơ mà.

Hắn rửa mặt, nằm trên giường đắp chăn, mãi lâu sau mới cảm thấy hơi buồn ngủ. Trong lúc hắn vô cùng buồn ngủ thì chợt nghe bên người có ai đó nhỏ giọng nói chuyện, lại giống như tiếng của Như Ngọc, hắn nghĩ do bản thân ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên đêm gặp mộng, chờ một lúc sẽ trở lại bình thường, nhưng lại cảm thấy cũng không phải là nằm mơ.

“Những điều anh nói là thật sao?” Rõ ràng tiếng của Như Ngọc vang lên bên ngoài bình phong mà.

Thiệu Tịch Ngôn lập tức tỉnh táo, vén chăn đi ra ngoài, quả nhiên thấy Như Ngọc đứng trong phòng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

“Anh nói thật sao?” Như Ngọc đỏ mặt rụt rè hỏi “Anh nói thích ta, muốn làm bạn với ta là thật sao?”

Thiệu Tịch Ngôn gặp lại Như Ngọc, trong lòng vui mừng nói không nên lời, bèn gật đầu nói: “Là thật, cô có bằng lòng hay không?”

“Anh không được lớn tiếng mắng tôi nữa……”

“Không được lớn tiếng chửi tôi.”

“Cũng không được vu oan tôi.”

“Tuyệt đối không vu oan cho cô nữa.”

“……” Như Ngọc cúi đầu không nói, có vẻ như đang suy tư.

“Còn có cái gì nữa sao?” Thiệu Tịch Ngôn nói.

Như Ngọc hé môi nói: “Bây giờ tôi không nghĩ được, sau này nghĩ được rồi sẽ lại nói cho anh.”

Thiệu Tịch Ngôn cười: “Được, cô tùy lúc nói cho tôi biết, tôi nghe lời cô.”

Như Ngọc gật đầu rồi cười cười ngượng ngùng.

Thiệu Tịch Ngôn si ngốc nhìn Như Ngọc, tình bạn trở lại khiến hắn vui vẻ không thôi, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp, dường như nàng lại đáng yêu hơn trước kia mấy phần.

“Đau không?”

“Đau gì?”

Thiệu Tịch Ngôn sờ tóc nàng, đầu ngón tay lành lạnh cũng không chạm được cái gì.

Như Ngọc hiểu được ý của hắn, trả lời: “Không đau chút nào, làm quỷ không có cảm giác, không thấy đau.” Nói xong lại sợ hắn không tin, bèn tự dùng sức kéo tóc của nàng, cười ngốc nói “Chẳng qua hắn bay nhanh quá, tôi hơi sợ, bị dọa phát khóc……”

Thiệu Tịch Ngôn lại cười không nổi, chỉ nói: “Hắn là ai vậy? Là ác quỷ sao? Hắn bắt nạt cô sao?”

Như Ngọc lắc đầu nói: “Không phải, hắn chơi với tôi, hắn không phải ác quỷ, hắn là quỷ tốt mà.”

Thiệu Tịch Ngôn nhớ tới nàng và Phượng Nhi trong ngõ hẻm ngày đó, hắn làm nàng đau lòng như vậy, nàng vẫn kiên định nói với người khác hắn là người tốt thì không biết làm thế nào, bèn thở dài: “Trong mắt cô, trên đời này còn có ác nhân, ác quỷ sao?”

Như Ngọc không biết tâm tư của Thiệu Tịch Ngôn, vội hỏi “Đúng thật là tôi không lừa anh, Nhị Ngưu không phải ác quỷ, lúc tôi bị các quỷ khác bắt nạt, hắn còn giúp tôi nữa, thật sự là hắn vừa chơi với tôi mà.”

Thiệu Tịch Ngôn vui đùa nói: “Tôi chưa nói muốn mời đạo sĩ đi bắt hắn cơ mà, cô khẩn trương như vậy làm cái gì? Cô thích hắn phải không?”

Như Ngọc ngẩn ra, khóe miệng giật giật, nụ cười nhợt nhạt, xấu hổ cúi đầu.

Thiệu Tịch Ngôn âm thầm tự mắng mình một câu: Đang êm đẹp tự nhiên nói câu này ra làm cái gì không biết.

Như Ngọc cúi đầu vân vê góc áo: “Nhị Ngưu thích Phượng Nhi mà.”

“Vậy à……” Thiệu Tịch Ngôn thuận miệng lên tiếng.

Như Ngọc gật đầu, nói: “Nhưng Phượng Nhi không để ý tới hắn, hắn không có cách nào nên đành phải từ từ tiếp cận nàng ấy. Hắn biết Phượng Nhi và tôi là bạn tốt, mỗi lần tôi bị khi dễ đều được Phượng Nhi giúp, cho nên hắn mới đến trêu đùa tôi, chọc ta để Phượng Nhi đi giúp tôi…… thật ra Nhị Ngưu rất tốt, ngoại trừ lúc hắn thỉnh thoảng chọc ghẹo tôi thì thực ra rất chiếu cố tôi……”

Thiệu Tịch Ngôn cũng không quan tâm chuyện của Phượng Nhi và Nhị Ngưu, chỉ hơi đau lòng nói: “Cô thường xuyên bị người ta khi dễ sao?”

Như Ngọc còn nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chỉ có Phượng Nhi và Nhị Ngưu, bọn họ vốn không như vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Tịch Ngôn nói.

Như Ngọc hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Mấy ngày thi anh làm có tốt không?”

Thiệu Tịch Ngôn cười nói: “Rất tốt.”

“Phải không…… Vậy là tốt rồi……” Như Ngọc dừng một chút, do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói “Thật ra…… Buổi tối trước ngày anh thi, tôi có đến tìm anh….. Thấy anh ngủ……”

Thiệu Tịch Ngôn vừa động lòng, vội hỏi: “Tại sao lại không gọi tôi dậy?”

Như Ngọc ngượng ngùng: “Lúc đó muộn rồi, không muốn ầm ỹ để anh nghỉ ngơi, sẽ không ảnh hưởng tới kì thi ngày hôm sau của anh.”

Thiệu Tịch Ngôn cười nói: “Cô nên gọi tôi tỉnh, nếu biết cô đã đến rồi, trong lòng tôi có thêm chút kiên định thì có thể thi rất tốt đấy.”

Mặt Như Ngọc biến đổi, kích động nói: “Tôi cũng có ảnh hưởng đến anh à? Rốt cuộc vẫn có ảnh hưởng đến anh phải không? Xin lỗi, tôi không nên ép anh, đều do tôi không tốt……”

“Không có. Tôi không có ý này. Tôi rất vui vì cô có thể không để ý hiềm khích cũ mà gặp tôi, thật đó, cô thật sự không làm ảnh hưởng đến tôi.” Thiệu Tịch Ngôn hấp tấp giải thích, thấy Như Ngọc vẫn tự trách ảo não thì chợt nghĩ ra cách, bèn bày ra vẻ đắc ý thoả mãn, dỗ dành nói “Cô không tin tôi có phải không? Đề bài này thật sự đơn giản, tôi nhắm mắt cũng có thể giải được.”

Lúc này Như Ngọc mới yên tâm nở nụ cười, gục đầu xuống tiếp tục yên lặng kéo góc áo.

Thiệu Tịch Ngôn biết Như Ngọc có tâm sự nhưng không dám hỏi, chỉ sợ nói quá một chút sẽ làm quan hệ hai người càng thêm xấu hổ.

Một lúc sau, Như Ngọc mới âm thầm lấy dũng khí nhỏ giọng đánh tan không khí trầm mặc: “Thực xin lỗi.”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Sao lại nói như vậy, không phải tôi nói cô không ảnh hưởng đến tôi sao.”

“Không phải tôi nói ý này.” Như Ngọc cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi nói là…… Tôi không nên lén tới xem Trầm tiểu thư, tôi không nên hù dọa nàng ấy, tôi chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ của nàng ấy mà thôi.”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Tôi biết, là tôi hiểu lầm cô, nên tôi muốn nói với cô một câu, tôi xin lỗi.”

“Không phải……” Như Ngọc lắc đầu, đầu cúi càng thấp, nhỏ giọng nói, “Là tôi không đúng…… Tôi không nên thích anh……” ngực Thiệu Tịch Ngôn căng thẳng, ngẩn cả người.

Như Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt rất nóng, như ném nàng lên Mặt Trời phơi nắng vậy, lúc này nàng đang có dũng khí, nếu không nói bây giờ chỉ sợ sau sẽ không nói ra được nữa, liền cắn răng nói tiếp bằng bất cứ giá nào: “Tôi biết tôi không nên giận anh, anh là người, tôi là quỷ, tôi vốn không nên có tâm tư gì…… Là tôi tự mình đa tình…… Anh nói đúng, chúng ta là người quỷ khác biệt, ngay cả khi tôi có là người sống thì cũng không xứng với anh. Tôi không đẹp như Trầm tiểu thư, tôi lại không có học vấn như nàng ấy, anh và nàng ấy mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi…… Tôi lại chẳng có gì xứng với anh……” Như Ngọc vốn tưởng rằng nói ra những lời này rất dễ dàng, vậy mà trong lòng chua xót không chịu nổi, càng nói càng tủi thân.

Thiệu Tịch Ngôn nghe lấy làm khó chịu, nói: “Tôi nói lời này khi nào! Có khi nào tôi nói cô không xứng với tôi chưa?! Ngày đó tôi nói không phải có ý kia, tôi chưa từng ghét bỏ tấm lòng của cô, nếu tôi cảm thấy cô không tốt thì sẽ không muốn làm bạn với cô. Tôi thích cô, cũng có nảy sinh loại tình yêu nam nữ này…… Tóm lại, nói một câu là cô hiểu được, chúng ta người quỷ khác biệt, làm bạn tất nhiên là không sao, cái khác chỉ oán trời không cho chúng ta duyên phận này…… Lúc đó tôi nói những lời này là xúc động, đầu óc hồ đồ, nhưng cũng thật sự là vì tốt muốn cho cô, tôi không nghĩ cô……”

“Tôi biết!” Như Ngọc cắt ngang lời nói của Thiệu Tịch Ngôn “Tôi biết, tôi biết hết, tôi nghĩ thông rồi, tôi không thích anh nữa!”

Ngôn ngữ của Thiệu Tịch Ngôn như ứ đọng, nhìn Như Ngọc bằng ánh mắt chân thành, bỗng nhiên lại không biết làm sao.

Như Ngọc nhìn thẳng vào ánh mắt Thiệu Tịch Ngôn, cong khóe miệng, kiên định lặp lại nói: “Yên tâm đi, tôi không thích anh.”

Trong lòng Thiệu Tịch Ngôn rơi lộp bộp, cũng không biết bản thân nên phản ứng làm sao, là nên vui mừng hay là nên chán nản.

Như Ngọc nhún vai, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Tôi nghĩ thông rồi, tôi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ông Diêm Vương nhất định sẽ thương tôi, vài năm sau cho phép tôi đi đầu thai, đến lúc đó gửi hồn tôi vào một thiên kim tiểu thư xinh đẹp lại có học vấn, có thật nhiều thư sinh anh tuấn xếp hàng để tôi chọn.” Nói xong dừng một chút, lại vui đùa nói, “Lúc ấy, có thể anh cũng bốn năm mươi tuổi, râu một bó to, chỉ được xếp hàng liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi cũng không chọn đâu!” Nói xong chỉ cười hì hì.

Thiệu Tịch Ngôn sửng sốt một chút rồi cũng cười, thầm nghĩ nàng có thể như vậy là thật sự đã nghĩ thông rồi, hai người cứ vô ưu vô lự như thế, hắn vui mừng nhưng lại có chút buồn bã mất mát vô cớ.

Như Ngọc nói lời trong lòng ra rồi, tuy rằng khó chịu nhưng cũng thấy thật sự thoải mái, cuối cùng cũng có dũng khí đối mặt với Thiệu Tịch Ngôn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, cũng có dũng khí nói chuyện có phần ái muội với hắn, vui đùa.

Hai người nhìn nhau cười ngây ngô trong chốc lát, Như Ngọc lại nói: “Ngày mai anh đi Hoa An Tự đi.”

“Hả? Làm cái gì?” Thiệu Tịch Ngôn không biết sao Như Ngọc đột nhiên nói câu này, chỉ trả lời, “Là có chuyện gì muốn tôi giúp cô làm sao?”

Như Ngọc nói: “Không phải, ngày mai Trầm tiểu thư muốn đi chùa thắp hương, không phải anh muốn lấy nàng làm vợ sao, ngày mai đi chùa có thể nhìn thấy nàng ấy.”

Thiệu Tịch Ngôn xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cũng là Như Ngọc thoải mái nói: “Tôi chỉ suy nghĩ cho anh thôi, chúng ta cũng là bạn, tôi giúp anh là chuyện bình thường. Lúc trước tôi đi đến Thẩm phủ lén xem nàng ấy, biết mùng tám đầu hàng tháng nàng đều đi miếu dâng hương, sáng mai là mùng tám, anh đi thì có thể gặp được nàng ấy, đến lúc đó dỗ dành nàng ấy vài câu, nàng ấy nhất định nguyện ý làm vợ anh.”

Thiệu Tịch Ngôn từ chối cho ý kiến, khóe môi hơi giật.

Như Ngọc trừng mắt nhìn hắn, cười nói: “Sau này tôi giúp anh đi thăm dò nàng ấy, hễ là nàng ấy thích gì, tôi sẽ thông báo anh đi làm, nàng ấy muốn đi đâu anh cũng theo đi, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ thành vợ anh.”

Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy uất ức, chỉ nói: “Như Ngọc, cô không cần như thế.”

Như Ngọc không hiểu: “Vì sao? Không phải anh muốn kết hôn với nàng ấy sao?”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Tôi muốn kết hôn với nàng ấy…… Nhưng mà…… cô không cần phải đối tốt với tôi như vậy……”

Như Ngọc càng ngơ ngác: “Vì sao? Không phải chúng ta là bạn sao?”

Thiệu Tịch Ngôn nhìn vẻ mặt đơn thuần thản nhiên của Như Ngọc, bỗng nhiên cảm thấy mình bụng dạ thật hẹp hòi, chỉ thở dài rồi cười nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói cám ơn cô, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi, nhất định không phụ ý tốt của cô.”

“Được.” Như Ngọc cười gật đầu, trong lòng vẫn chua xót, cảm giác không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện