Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 17



"Không sao đâu." Hồng Kỳ vỗ vỗ Phổ Thông, "Ăn xong rồi, đi rửa chén đi!"

Phổ Thông nhận lệnh, ngoan ngoãn ôm chồng chén bát ra ngoài.

Dọn dẹp xong, hai người lần lượt đi tắm, tắm xong thì leo lên giường.

Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ móc tiền hôm nay kiếm được ra, "Không tệ, lần đầu kiếm được như vậy là tốt lắm rồi."

Hồng Kỳ biết tỏm y đang an ủi mình, nguýt y một cái, chợt hắn nhớ đến chuyện hồi chiều, lại ngoác miệng cười: "Lại đây nói nghe nè."

Phổ Thông ngây ngẩn nhìn Hồng Kỳ đang vẫy vẫy tay gọi mình, nụ cười trên môi hắn khiến lòng y chợt thấy ấm áp, y không kiềm lòng được xích lại gần, cả người gần như dán vào hắn.

"Tôi mới tìm cho cậu mấy mối thu thùng các tông đó. Sao, thấy tôi lợi hại không?"

"Thật á?!..." Phổ Thông mắt chữ a mồm chữ o nhìn Hồng Kỳ.

Lúc trước Phổ Thông cũng từng có ý định đi thu thùng các tông từ các cửa hàng, chí ít cũng đỡ vất vả hơn việc cả ngày lang thang nhặt từng cái lon người ta vứt.

Nhưng suy nghĩ đó đã bị bóp nát từ trong trứng nước. Thứ nhất, y không có tiền mua xe đẩy, mang hai bàn tay trắng đến xin mua phế liệu, có khi người ta còn tưởng mình là kẻ lừa đảo. Thứ hai, làm người trung gian giữa người bán và đại lý thu mua, y phải chịu một sự chênh lệch về giá, mà y không đủ tiền để bù đắp vào sự chênh lệch đó.

"Tôi gạt cậu làm gì." Hồng Kỳ buồn cười nhìn cái mặt ngơ ngác của Phổ Thông, vươn tay kéo Phổ Thông dựa vào người mình, "Tôi đã nói với cậu rồi, cứ yên tâm giao cho tôi, tôi xử lý hết..."

Hồng Kỳ thao thao bất tuyệt, chẳng chú ý đến tư thế kỳ quái giữa hai người. Còn Phổ Thông, lúc đầu có hơi ngại, nhưng sau thấy thoải mái quá, thế là y chẳng khách sáo dựa hẳn vào luôn. Y nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Hồng Kỳ, có chút thất thần.

"Ngày mai cậu nhớ đến thu đấy! Nè, có nghe tôi nói không đó?" Hồng Kỳ huých Phổ Thông mấy cái, vui đến ngẩn người luôn rồi hả?

"Nghe rồi. Nhưng tôi chỉ có một cái bao thôi, thu thế nào được?"

"Tưởng gì, mai tôi ghé chợ mua một cái xe đẩy về cho, chiều mới bắt đầu đi thu mà." Hồng Kỳ càng nói càng hăng, gần như đã quên mất nghề chính của mình là canh WC.

Phổ Thông gật đầu, vốn y còn muốn đề cập đến chuyện tiền nong, nhưng nói ra thế nào Hồng Kỳ cũng xụ mặt cho mà xem, nên y chọn cách im lặng.

"Anh nói sao thì là vậy."

"Ngoan." Hồng Kỳ quay sang hôn một cái chóc lên mặt Phổ Thông. Não Phổ Thông ngừng hoạt động ngay lập tức, giây lát sau mặt y đỏ bừng lên.

"Hồng, Hồng ca..." Phổ Thông cúi gằm mặt, y lớn già đầu rồi mà còn bị đối xử như con nít.

"Xin lỗi, tại tôi cao hứng quá đó mà." Hồng Kỳ trái lo phải nghĩ cốt để Phổ Thông được sống tốt hơn, mỗi lần giúp được y là hắn lại vui như bắt được vàng.

Phổ Thông cảm động suýt khóc. Y vòng tay ôm Hồng Kỳ, thân trên rắn chắc cọ cọ làm nũng hắn, lời muốn nói nhiều lắm, nhưng chẳng hiểu sao không thoát ra nổi cuống họng, nên y chỉ có thể dùng hành động để biểu thị lòng biết ơn, đồng thời tự trách.

Hồng Kỳ thật giỏi, chuyện gì cũng có thể hoàn thành xuất sắc. Còn y, có canh WC thôi mà cũng làm không xong, còn mang rắc rối đến cho hắn nữa.

"Sao thế?" Tim Hồng Kỳ bỗng nhiên tăng tốc, cái ôm của Phổ Thông thật ấm áp, khiến hắn thấy rất an tâm, nhưng Hồng Kỳ tinh tế nhận ra Phổ Thông đang không vui.

"Tôi, tôi thật vô dụng, không lo nổi cho anh, để anh phải bôn ba suốt một ngày, lại còn có mắt như mù chọc vào người không nên chọc, hại anh bị ghi hận nữa chứ..." Sau một hồi cân nhắc, Phổ Thông nói ra suy nghĩ trong lòng, y không muốn giấu Hồng Kỳ bất cứ thứ gì.

"Gấu con ngốc nghếch này!" Hồng Kỳ trừng mắt, á khẩu. Phổ Thông nghe Hồng Kỳ gọi mình bằng cái biệt danh chỉ dành cho con nít ấy, buồn càng thêm buồn.

Hồng Kỳ ôm đầu Phổ Thông, an ủi y như cha già an ủi con trai: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?" Cảm giác được người trong lòng chấn động một cái, Hồng Kỳ hài lòng nở nụ cười.

Hơi thở Phổ Thông nóng hôi hổi, phả lên ngực Hồng Kỳ. Hồng Kỳ khó chịu vặn vẹo, kéo đầu y ra:

"Rồi, buông ra nào, nóng chết đi được. Trễ rồi, ngủ đi!"

"Vâng." Phổ Thông cười hì hì, vẫn dính sát vào Hồng Kỳ. Tuy nóng, nhưng da thịt Hồng Kỳ vừa mềm vừa ấm áp, sờ đã lắm, chẳng mấy chốc Phổ Thông đã chìm vào giấc ngủ trong khi tay vẫn nắm chặt lấy tay Hồng Kỳ.

Hồng Kỳ chắc chắn sẽ không cho Phổ Thông góp tiền mua xe đẩy, y chỉ có thể âm thầm cảm kích hắn. Tiền tài sao với những việc hắn làm cho y thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.

Phổ Thông tuy không giàu, cũng không khéo tay, nhưng y đã tự hứa với lòng, sẽ dốc hết sức cho Hồng Kỳ một cuộc sống bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện