Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 80
Phát tiết xong rồi, Phổ Thông vẫn ôm chặt Hồng Kỳ, lưu luyến hôn lên mày, mắt, mũi, vành tai, cuối cùng là hai cái hôn thật kêu lên đôi môi còn sưng đỏ của hắn. Ôm hôn đã rồi, Phổ Thông mới chịu đứng dậy mặc quần áo.
Hồng Kỳ mệt mỏi nằm ì trên giường giương mắt nhìn Phổ Thông, tự nhiên hắn liên tưởng đến cảnh hai người đang vụng trộm yêu đương, hai má lập tức đỏ bừng.
"Sao thế?" Phổ Thông bắt gặp biểu cảm khác thường của Hồng Kỳ, bèn cúi người trêu hắn. Vì khoảng cách quá gần nên y có thể ngửi được hương vị tình dục đầy kích thích trên người hắn. Cảm thấy thân dưới lại bắt đầu rục rịch, Phổ Thông liền lùi ra xa, giờ không phải lúc làm việc đó.
Hồng Kỳ cười khẽ, chỉ chỉ trên bàn, "Anh để tiền trên đó, bốn đồng để em về đối phó với cha em, còn một đồng là tiền thưởng cho sự cố gắng hôm nay của em."
Phổ Thông sờ mũi, vừa nhét tiền vào túi vừa tự hỏi, ý Hồng Kỳ là thưởng vì y cố gắng về nhà, hay là thưởng vì lúc nãy y đã "phục vụ" hắn tận tình?
"Đợi chút", thấy Phổ Thông chuẩn bị rời đi, Hồng Kỳ bèn ngồi dậy định xuống giường, nhưng vừa cử động, chất lỏng trong cơ thể liền chảy ra, khó chịu muốn chết. Không tiện đứng dậy, hắn bèn ngồi tại chỗ bảo với Phổ Thông, "Trên bàn có cốc nhựa đựng nước ấm, em cầm theo mà uống."
Phổ Thông ngoan ngoãn cầm lấy cốc, nhấp thử một ngụm. Quả nhiên chỉ có Hồng Kỳ là quan tâm y nhất, Phổ Thông thấy thân ấm mà tim cũng ấm. Trong cơn xúc động, y lại tóm lấy Hồng Kỳ ngấu nghiến thêm mấy cái nữa rồi mới thỏa mãn rời đi. Hồng Kỳ sờ sờ khóe miệng, bật cười, nằm nghỉ một lát rồi rời giường.
Lúc Phổ Thông về tới nơi, Phổ Xuất Phát đã biến đi đâu mất. Y bèn mua mấy cái bánh bao, ngồi trên ghế đá công cộng chậm rãi xử lí. Khi gặm đến cái bánh thứ ba, Phổ Xuất Phát mới xuất hiện.
Thấy bộ dạng cơm no rượu say của lão, Phổ Thông hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong lúc y đi vắng, lão đã đi thó tiền của ai rồi?
"Bánh bao?" Phổ Xuất Phát khinh bỉ nhìn mấy cái bánh bao trắng tròn trong bọc ni lông đặt bên cạnh Phổ Thông, "Cỡ như mày thì cũng chỉ có thể ăn bánh bao suốt đời thôi."
Phổ Thông làm bộ không nghe thấy. Y thừa biết, mỗi khi có đồ ngon, Phổ Xuất Phát sẽ giấu ăn một mình, không bao giờ lão muốn chia sẻ cho y. Nhưng như thế lại hay, đồ mua bằng tiền bẩn, dù lão có cho thì Phổ Thông cũng chẳng thèm.
Còn dư ba cái bánh bao nhân thịt, Phổ Thông gói kỹ trong bọc rồi cẩn thận nhét vào ngực áo. Thấy hành động đó của Phổ Thông, Phổ Xuất Phát khịt mũi xem thường, dăm ba cái bánh mốc mà nâng niu như sơn hào hải vị, đúng là đồ thất bại!
Chiều nay Phổ Xuất Phát đã mò ra trạm xe lửa rồi móc được ví của một bà cụ, bên trong có hơn trăm đồng. Vớ được của hời, việc đầu tiên lão làm là vào quán kêu một bàn đồ ăn. Tuy chỉ là những món rau nhà lá vườn, nhưng so với mấy thứ Phổ Thông mang về thì tốt hơn gấp mấy lần. Vì gọi quá nhiều nên đâm ra lúc sau còn thừa một đống, nhưng lão thấy gói lại mang về thì mất mặt quá, còn việc đứa con trai ở nhà có thể sẽ phải nhịn đói vì không kiếm được tiền, lão chả thèm quan tâm.
Sờ sờ túi, Phổ Xuất Phát cau mày, ăn một bữa mà mất toi gần trăm đồng, còn khoảng mười đồng thì làm được trò trống gì. Lão hơi hối hận, biết vậy lão đã để dành ít tiền để thuê nhà nghỉ rồi. Chậc, tối nay lại phải ngủ ngoài đường.
Phổ Thông vừa nhìn cái mặt nhăn nhó của Phổ Xuất Phát là biết ngay lão sắp hết tiền. Như vậy, ngày mai sẽ là cơ hội tốt nhất để lừa lão vào tròng.
Hai người chọn mấy cái ống cống bê tông người ta đặt bên đường làm chỗ ngủ, kiếm thêm miếng ván gỗ để che gió lạnh. May là trời vẫn chưa đổ tuyết, nếu không, ngủ bờ ngủ bụi giữa trời rét như thế, hai người sẽ khó sống nổi qua ngày mai.
Sáng hôm sau, Phổ Thông lén về nhà một chuyến, Lý Chí đã chờ sẵn ở đó.
"Khi nào hành động?"
"Chiều nay, gần cổng phía nam của công viên."
Phổ Thông nói thêm vài câu với Hồng Kỳ rồi vội vã rời đi. Điểm quan trọng nhất của kế hoạch là phải nắm rõ thời gian hoạt động của Phổ Xuất Phát, việc này Phổ Thông sẽ phụ trách. Giờ y sẽ giả bộ đi làm như thường, trưa nay về công viên gặp Phổ Xuất Phát rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Trời hôm nay rất tốt, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp hiếm có của mùa đông, Phổ Thông tin chắc giờ này Phổ Xuất Phát vẫn đang ngáy khò khò.
Mặt Trời treo trên đỉnh đầu, Phổ Thông lại xách bánh bao về, quả nhiên, Phổ Xuất Phát vẫn lười biếng nằm một đống.
"Dậy." Phổ Thông đá nhẹ hai chân lòi ra ngoài của lão.
"Mẹ nó, mày đối xử với cha mày như vậy à?! Đồ mất dạy!" Thật ra Phổ Xuất Phát đã tỉnh từ sớm, chỗ này gần đường cái, người qua người lại ồn muốn chết, ngủ gì nổi. Đang khó chịu lại bị Phổ Thông đá, sẵn một bụng lửa giận, Phổ Xuất Phát liền nhe nanh múa vuốt với y.
"Bánh bao nữa?! Mày không thấy ngán à?!"
"Ông nên thấy biết ơn vì tôi còn có tiền mua bánh bao, không thì chúng ta chỉ có nước gặm màn thầu sống qua ngày." Phổ Thông trả lời rất đương nhiên, còn lấy ra một cái bánh bao cắn ăn ngon lành.
Phổ Xuất Phát nén giận, giằng lấy bọc bánh ăn liền ba cái. Nếu không phải đang đói, lão cóc thèm ăn thứ này! Tình cảnh kham khổ lại càng tiếp thêm sức mạnh cho Phổ Xuất Phát, lão quyết định chiều nay sẽ kiếm nhiều một chút, đỡ phải theo Phổ Thông chịu tội!
Phổ Thông ăn xong, kiếm chỗ ngồi một lúc, trông như y đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra là đang âm thầm quan sát. Mãi đến khi thấy bóng dáng của Lý Chí, Phổ Xuất Phát cũng đang lơ đễnh, Phổ Thông mới đứng dậy, "Tôi đi làm đây."
Phổ Xuất Phát không để ý đến y, lão còn đang bận híp mắt tắm nắng.
Phổ Thông đi vòng qua công viên rồi hội họp với Lý Chí. Đến gần y mới phát hiện ra bên cạnh gã còn có một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
"Đây là bảo mẫu nhà tôi, dì Tần." Lý Chí giới thiệu.
Dì Tần gật đầu chào Phổ Thông, Phổ Thông cũng đáp lễ. Chào hỏi xong rồi, Phổ Thông hơi do dự hỏi lại, "Kéo dì ấy vào chuyện này có ổn không đó?"
"Yên tâm đi." Lý Chí vỗ vai Phổ Thông, cười hì hì, "Cứ theo kế hoạch mà làm."
Tuy Phổ Thông vẫn có chút lo lắng, nhưng y cũng không nhiều lời. Ba người chọn một góc khuất nhỏ giọng thảo luận về kế hoạch sắp tới. Kim đồng hồ chỉ hai giờ chiều, rốt cuộc Phổ Xuất Phát cũng chịu đứng dậy.
Ba người Phổ Thông lập tức bám đuôi lão, bởi vì Phổ Thông quá rành về con người của Phổ Xuất Phát nên y đảm nhận vai trò lính trinh sát.
Phổ Xuất Phát loanh quanh trên đường lớn để tìm kẻ có tiền, có điều mãi vẫn chưa nhắm được con mồi béo bở nào. Lão suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt chợt sáng lên, lão biết chiều nay mình nên "làm ăn" ở đâu rồi. Lão vỗ đầu một cái rồi bước như bay, ba người phía sau vội bám theo, vừa không để Phổ Xuất Phát phát hiện, vừa không làm người đi đường cảm thấy nghi ngờ nên ba người hành động vô cùng cẩn trọng.
Hồng Kỳ mệt mỏi nằm ì trên giường giương mắt nhìn Phổ Thông, tự nhiên hắn liên tưởng đến cảnh hai người đang vụng trộm yêu đương, hai má lập tức đỏ bừng.
"Sao thế?" Phổ Thông bắt gặp biểu cảm khác thường của Hồng Kỳ, bèn cúi người trêu hắn. Vì khoảng cách quá gần nên y có thể ngửi được hương vị tình dục đầy kích thích trên người hắn. Cảm thấy thân dưới lại bắt đầu rục rịch, Phổ Thông liền lùi ra xa, giờ không phải lúc làm việc đó.
Hồng Kỳ cười khẽ, chỉ chỉ trên bàn, "Anh để tiền trên đó, bốn đồng để em về đối phó với cha em, còn một đồng là tiền thưởng cho sự cố gắng hôm nay của em."
Phổ Thông sờ mũi, vừa nhét tiền vào túi vừa tự hỏi, ý Hồng Kỳ là thưởng vì y cố gắng về nhà, hay là thưởng vì lúc nãy y đã "phục vụ" hắn tận tình?
"Đợi chút", thấy Phổ Thông chuẩn bị rời đi, Hồng Kỳ bèn ngồi dậy định xuống giường, nhưng vừa cử động, chất lỏng trong cơ thể liền chảy ra, khó chịu muốn chết. Không tiện đứng dậy, hắn bèn ngồi tại chỗ bảo với Phổ Thông, "Trên bàn có cốc nhựa đựng nước ấm, em cầm theo mà uống."
Phổ Thông ngoan ngoãn cầm lấy cốc, nhấp thử một ngụm. Quả nhiên chỉ có Hồng Kỳ là quan tâm y nhất, Phổ Thông thấy thân ấm mà tim cũng ấm. Trong cơn xúc động, y lại tóm lấy Hồng Kỳ ngấu nghiến thêm mấy cái nữa rồi mới thỏa mãn rời đi. Hồng Kỳ sờ sờ khóe miệng, bật cười, nằm nghỉ một lát rồi rời giường.
Lúc Phổ Thông về tới nơi, Phổ Xuất Phát đã biến đi đâu mất. Y bèn mua mấy cái bánh bao, ngồi trên ghế đá công cộng chậm rãi xử lí. Khi gặm đến cái bánh thứ ba, Phổ Xuất Phát mới xuất hiện.
Thấy bộ dạng cơm no rượu say của lão, Phổ Thông hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong lúc y đi vắng, lão đã đi thó tiền của ai rồi?
"Bánh bao?" Phổ Xuất Phát khinh bỉ nhìn mấy cái bánh bao trắng tròn trong bọc ni lông đặt bên cạnh Phổ Thông, "Cỡ như mày thì cũng chỉ có thể ăn bánh bao suốt đời thôi."
Phổ Thông làm bộ không nghe thấy. Y thừa biết, mỗi khi có đồ ngon, Phổ Xuất Phát sẽ giấu ăn một mình, không bao giờ lão muốn chia sẻ cho y. Nhưng như thế lại hay, đồ mua bằng tiền bẩn, dù lão có cho thì Phổ Thông cũng chẳng thèm.
Còn dư ba cái bánh bao nhân thịt, Phổ Thông gói kỹ trong bọc rồi cẩn thận nhét vào ngực áo. Thấy hành động đó của Phổ Thông, Phổ Xuất Phát khịt mũi xem thường, dăm ba cái bánh mốc mà nâng niu như sơn hào hải vị, đúng là đồ thất bại!
Chiều nay Phổ Xuất Phát đã mò ra trạm xe lửa rồi móc được ví của một bà cụ, bên trong có hơn trăm đồng. Vớ được của hời, việc đầu tiên lão làm là vào quán kêu một bàn đồ ăn. Tuy chỉ là những món rau nhà lá vườn, nhưng so với mấy thứ Phổ Thông mang về thì tốt hơn gấp mấy lần. Vì gọi quá nhiều nên đâm ra lúc sau còn thừa một đống, nhưng lão thấy gói lại mang về thì mất mặt quá, còn việc đứa con trai ở nhà có thể sẽ phải nhịn đói vì không kiếm được tiền, lão chả thèm quan tâm.
Sờ sờ túi, Phổ Xuất Phát cau mày, ăn một bữa mà mất toi gần trăm đồng, còn khoảng mười đồng thì làm được trò trống gì. Lão hơi hối hận, biết vậy lão đã để dành ít tiền để thuê nhà nghỉ rồi. Chậc, tối nay lại phải ngủ ngoài đường.
Phổ Thông vừa nhìn cái mặt nhăn nhó của Phổ Xuất Phát là biết ngay lão sắp hết tiền. Như vậy, ngày mai sẽ là cơ hội tốt nhất để lừa lão vào tròng.
Hai người chọn mấy cái ống cống bê tông người ta đặt bên đường làm chỗ ngủ, kiếm thêm miếng ván gỗ để che gió lạnh. May là trời vẫn chưa đổ tuyết, nếu không, ngủ bờ ngủ bụi giữa trời rét như thế, hai người sẽ khó sống nổi qua ngày mai.
Sáng hôm sau, Phổ Thông lén về nhà một chuyến, Lý Chí đã chờ sẵn ở đó.
"Khi nào hành động?"
"Chiều nay, gần cổng phía nam của công viên."
Phổ Thông nói thêm vài câu với Hồng Kỳ rồi vội vã rời đi. Điểm quan trọng nhất của kế hoạch là phải nắm rõ thời gian hoạt động của Phổ Xuất Phát, việc này Phổ Thông sẽ phụ trách. Giờ y sẽ giả bộ đi làm như thường, trưa nay về công viên gặp Phổ Xuất Phát rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Trời hôm nay rất tốt, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp hiếm có của mùa đông, Phổ Thông tin chắc giờ này Phổ Xuất Phát vẫn đang ngáy khò khò.
Mặt Trời treo trên đỉnh đầu, Phổ Thông lại xách bánh bao về, quả nhiên, Phổ Xuất Phát vẫn lười biếng nằm một đống.
"Dậy." Phổ Thông đá nhẹ hai chân lòi ra ngoài của lão.
"Mẹ nó, mày đối xử với cha mày như vậy à?! Đồ mất dạy!" Thật ra Phổ Xuất Phát đã tỉnh từ sớm, chỗ này gần đường cái, người qua người lại ồn muốn chết, ngủ gì nổi. Đang khó chịu lại bị Phổ Thông đá, sẵn một bụng lửa giận, Phổ Xuất Phát liền nhe nanh múa vuốt với y.
"Bánh bao nữa?! Mày không thấy ngán à?!"
"Ông nên thấy biết ơn vì tôi còn có tiền mua bánh bao, không thì chúng ta chỉ có nước gặm màn thầu sống qua ngày." Phổ Thông trả lời rất đương nhiên, còn lấy ra một cái bánh bao cắn ăn ngon lành.
Phổ Xuất Phát nén giận, giằng lấy bọc bánh ăn liền ba cái. Nếu không phải đang đói, lão cóc thèm ăn thứ này! Tình cảnh kham khổ lại càng tiếp thêm sức mạnh cho Phổ Xuất Phát, lão quyết định chiều nay sẽ kiếm nhiều một chút, đỡ phải theo Phổ Thông chịu tội!
Phổ Thông ăn xong, kiếm chỗ ngồi một lúc, trông như y đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra là đang âm thầm quan sát. Mãi đến khi thấy bóng dáng của Lý Chí, Phổ Xuất Phát cũng đang lơ đễnh, Phổ Thông mới đứng dậy, "Tôi đi làm đây."
Phổ Xuất Phát không để ý đến y, lão còn đang bận híp mắt tắm nắng.
Phổ Thông đi vòng qua công viên rồi hội họp với Lý Chí. Đến gần y mới phát hiện ra bên cạnh gã còn có một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu.
"Đây là bảo mẫu nhà tôi, dì Tần." Lý Chí giới thiệu.
Dì Tần gật đầu chào Phổ Thông, Phổ Thông cũng đáp lễ. Chào hỏi xong rồi, Phổ Thông hơi do dự hỏi lại, "Kéo dì ấy vào chuyện này có ổn không đó?"
"Yên tâm đi." Lý Chí vỗ vai Phổ Thông, cười hì hì, "Cứ theo kế hoạch mà làm."
Tuy Phổ Thông vẫn có chút lo lắng, nhưng y cũng không nhiều lời. Ba người chọn một góc khuất nhỏ giọng thảo luận về kế hoạch sắp tới. Kim đồng hồ chỉ hai giờ chiều, rốt cuộc Phổ Xuất Phát cũng chịu đứng dậy.
Ba người Phổ Thông lập tức bám đuôi lão, bởi vì Phổ Thông quá rành về con người của Phổ Xuất Phát nên y đảm nhận vai trò lính trinh sát.
Phổ Xuất Phát loanh quanh trên đường lớn để tìm kẻ có tiền, có điều mãi vẫn chưa nhắm được con mồi béo bở nào. Lão suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt chợt sáng lên, lão biết chiều nay mình nên "làm ăn" ở đâu rồi. Lão vỗ đầu một cái rồi bước như bay, ba người phía sau vội bám theo, vừa không để Phổ Xuất Phát phát hiện, vừa không làm người đi đường cảm thấy nghi ngờ nên ba người hành động vô cùng cẩn trọng.
Bình luận truyện