Xích Quỷ Truyền Thừa
Chương 54: Hứa Hôn
- Làm gì có lọ nồi. Chắc có lẽ họ nhận ra em đó.
- Ồ. Em nổi tiếng rồi à?
- Em bây giờ là đại sư tỷ của Đại Học Xích Quỷ mà. Dĩ nhiên là họ phải biết em rồi.
- Ặc. Tu vi yếu như em mà đã là đại sư tỷ trong Đại Học Xích Quỷ rồi à?
- Anh đừng xem thường người yêu của mình như vậy chứ. Dù sao em cũng được anh và mọi người chiếu cố mà.
- Đúng rồi. Sao lần này anh bế quan lâu như vậy? Cũng may có anh Lạc Tiến hỗ trợ luyện đan cho nhà em nếu không thì em cũng không được như bây giờ.
- Là anh có lỗi mà. Đợi vài hôm anh lại luyện cho em vài viên đan dược mới. À, để anh giới thiệu em với bé con anh mới thu phục được nè.
Nói xong Đặng Lâm gọi Tử Ngư hiện thân để cho Ngọc Ngân nhìn một chút. Tử Ngư vừa hiện, Ngọc Ngân hơi hoảng sợ dùng tay che miệng nói nhỏ:
- Đây là yêu thú rắn à? Em thấy được tu vi của nó không yếu hơn em tí nào?
Lâm cười hì hì nói:
- Đây là Tử Điện Linh Ngư là chình điện. Bé con này có tên là Tử Ngư.
- Hả? Chình điện, thứ này rất nguy hiểm anh không sợ bị nó chích điện à?
- Tử Ngư rất biết nghe lời nên không phải sợ. Đúng không Tử Ngư?
Nghe thấy Đặng Lâm nói Tử Ngư phối hợp gật gật đầu vô cùng có linh tính, đáng yêu mười phần. Ngân nhìn nó cũng bắt đầu cảm thấy yêu thích nói.
- Có thể để em sờ một tí không?
- Đương nhiên rồi. Tử Ngư nè, đây là bạn của anh, Tử Ngư ngoan ngoãn để nàng sờ một tí nha.
Tử Ngư có phần không tình nguyện gật đầu đáp ứng, thấy vậy Ngọc Ngân vui mừng đem Tử Ngư ôm lấy, dùng tay sờ soạng nó.
- Tử Ngư thật sự không chích điện. Tử Ngư ngoan quá. Anh bắt được Tử Ngư ở đâu vậy? Có thể giúp em thu phục một con không?
- Anh thu phục Tử Ngư ở ngoài biển Đông ấy. Anh cũng không biết có còn linh thú như Tử Ngư hay không nữa. Để hôm nào anh đi ra đó một chuyến xem sao.
Mặc dù muốn mở miệng xin Tử Ngư nhưng Ngân cũng không nói chỉ ôm lấy Tử Ngư vừa chơi đùa vừa bắt đầu xem phim.
Hai người xem một bộ hoạt hình nổi tiếng lúc bấy giờ, do không có tâm trạng cho nên cả buổi chiếu phim Lâm đều cảm thấy tẻ nhạt. Mà Ngân cũng chỉ chăm chú vào Tử Ngư cho nên cuối cùng hai người cũng rời khỏi rạp phim khi bộ phim mới chiếu được một nửa.
Sau đó hai người đi dạo cùng nhau ở một công viên gần đó. Tâm sự hồi lâu rồi cùng quay trở về nhà Ngọc Ngân.
Vừa chạy xe vào cửa, Đặng Lâm đã nhìn thấy có hai người lạ mặt có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ ở trong sân vườn. Thần thức toả ra phát hiện không ít cao thủ đang tụ tập ở đây.
Bên ngoài cũng đậu không ít xe ô tô. “Chỉ là một bữa ăn gia đình làm sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ đang bàn chuyện làm ăn à?”
Lâm thầm nghĩ như vậy rồi cũng nắm tay Ngọc Ngân đi vào.
Bốn người Hoàng Đình cũng đều có mặt ở trong phòng khách. Ngoài ra còn có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Hắc Báo chỉ ngồi ở vị trí bên dưới. Mà khá bất ngờ là Lạc Tiến cũng có ở đây.
Thấy Đặng Lâm nắm tay Ngọc Ngân đi vào, ông lão kia mới nhìn Hắc Báo mở miệng dò hỏi:
- Cậu thanh niên này là Đặng Lâm mà con nói à?
- Lão tổ. Đây là Đặng Lâm mà con đã nhắc đến với người. Đã đến thì ngồi vào bàn luôn đi Lâm, Ngân.
Nghe vậy hai người ngồi vào vị trí còn trống bên dưới. Ông lão tóc bạc cười tươi, ánh mắt thâm thuý dò xét khắp người Đặng Lâm làm cho nó có cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng nó cũng không tiện phản kháng, cũng may Tử Ngư đã được nó đưa vào Không Linh Tiểu Thế Giới. Bên trong đó có hồ nước cho nó thoả sức bơi lội.
Dĩ nhiên bây giờ Đặng Lâm không hoàn toàn ẩn đi toàn bộ thực lực mà nó chỉ bày ra tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ tầng thứ bảy như lúc đã nói trên bàn tiệc hôm trước. Nó cảm giác được bữa tiệc hôm nay không bình thường. Dường như đám người này đang muốn làm một cái gì đó, nhưng dù sao nó còn có con bài tẩy chưa lật nên cũng không quá lo sợ.
Ông lão tóc bạc là môn chủ của Thái Thanh Môn, cùng là lão tổ của nhà họ Lê nhà Hắc Báo. Sau khi đã ổn định hết chỗ ngồi thì ông ta mới cười nói:
- Nghe nói cháu Lâm thiên phú hơn người còn gặp được cơ duyên không nhỏ. Mới bảy tuổi mà đã đạt đến tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ đúng là thiên tài hiếm có, sau này tiền đồ vô lượng.
Đặng Lâm còn chưa trả lời Hắc Báo đã vuốt mông ngựa thêm một câu:
- Đúng vậy. Thời buổi tu tiên thịnh thế như bây giờ, có được một đứa con rể như Đặng Lâm là chuyện đáng mừng nhất của nhà họ Lê rồi.
Đặng Lâm cười khổ, tính nó không thích khoe khoang, cũng không ưa nịnh nọt. Càng nghe đám lão gia này nói càng làm cho nó ngứa ngái khó chịu. Gương mặt có phần nghiêm nghị nói:
- Môn chủ và chú Thành quá lời rồi. Tư chất của con rất bình thường, so với tư chất của Ngọc Ngân còn kém xa. Cũng may có cơ duyên một chút nên mới có thành tựu ngày hôm nay. Hai người không cần tâng bốc con như vậy, ngại lắm.
Nghe Lâm nói mọi người đều ý vị xâu xa nhìn nhau. Lạc Tiến lúc này mới nói:
- Em không biết đó thôi chứ với tu vi hiện giờ của em đã nằm trong Tinh Anh bảng top mười rồi. Sao phải khiêm tốn như vậy làm gì.
Không có nghe nói qua Tinh Anh Bảng rồi. Đây là bảng xếp hạng năm trăm vị cao thủ dưới mười tám tuổi do tổ chức có tên gọi Thông Thiên Các công bố có độ tin cậy vô cùng cao. Mặc dù mới chỉ xuất hiện hai tháng gần đây nhưng cũng được sự chú ý của toàn thế giới.
Nhưng không có cái gì là tuyệt đối cả, trên bảng xếp hạn lúc này, tên của Đặng Lâm vẫn còn chưa có lọt top năm trăm trên bảng xếp hạng.
Đặng Lâm cười cười trêu chọc nói:
- Em còn chưa lên được Tinh Anh Bảng đây, nhưng anh Tiến thì đang nằm ở top bốn rồi. Anh mới đúng là thiên tài tuyệt thế mà mọi người đang nói đến đi.
Lạc Tiến có phần kiêu ngạo ngẩn cao đầu nhưng cũng không đáp lời. Thấy vậy ông lão tóc bạc mới nói:
- Được rồi, mọi người đừng ồn nữa. Hôm nay mọi người đã có mặt ở đây thì ta cũng muốn tuyên bố một việc mừng. Sau khi cha mẹ của Ngọc Ngân và mẹ của Lạc Tiến bàn bạc với nhau. Xét thấy Lê Tiến thiên phú hơn người, dáng người anh tuấn rất phù hợp với ái nữ xinh đẹp nhà ta nên quyết định ba ngày nữa sẽ mở lễ mừng việc hứa hôn cho hai đứa.
Đặng Lâm tức giận đùng đùng, nó đập bàn một cái đứng dậy nói:
- Ông vừa nói cái gì? Hứa hôn?
- Cậu không nghe lầm đâu. Đây là quyết định của cha mẹ hai đứa nó. Ta biết là cậu và con bé Ngân quen nhau từ trước. Nhưng cậu còn quá nhỏ không phù hợp với nó đâu.
Ông lão tóc bạc bình tĩnh giải thích, không có chút nào cảm thấy việc này không đúng. Những người khác thì trầm mặt không nói. Ngay cả Ngọc Ngân cũng im lặng cúi đầu. Có lẽ nàng cũng đã biết việc này từ trước.
Nó không nhìn ông lão kia mà nhìn thẳng Ngọc Ngân hỏi:
- Em đã biết trước việc này rồi à?
Ngân gật nhẹ đầu cũng không nói lời nào. Tâm trạng của nàng lúc này đang do dự, đúng như lão tổ của nàng nói, tuổi của hai người quả thật không phù hợp. Ngày trước nàng hâm mộ Đặng Lâm cũng bởi vì nó biết tu tiên, biết luyện đan, có thể trợ giúp cho nàng, cho gia đình nàng phát triển. Nhưng như vậy thì sao, Lạc Tiến đến sau nhưng cũng đáp ứng được những điều trên, thậm chí còn làm tốt hơn cho nhà của nàng. Trong ba tháng Đặng Lâm bế quan, Lạc Tiến cũng đã theo sau bảo vệ nàng, đưa nàng đi chơi, hướng dẫn nàng tu luyện.
Nếu như nói tình cảm với Đặng Lâm là cơn say nắng của thiếu nữ tuổi mới lớn. Thì sự dịu dàng, yêu thương của Lê Tiến đã thật sự chinh phục nàng.
Nhưng dù vậy nàng cũng không muốn gánh cái danh bội bạc. Nhưng cha mẹ nàng thì khác, lợi ích trước mắt đã làm mờ mắt họ. Cho nên mới có kết quả ngày hôm nay.
Mặc dù tình cảm chưa sâu, nhưng mà bị phản bội như vậy Đặng Lâm quả thật không cam tâm chút nào. Nó nhìn nàng gằng từng chữ nói ra:
- Ta không quan tâm những người khác nói gì. Ta chỉ muốn biết nàng là muốn theo ta, hay theo hắn?
Nghe được Đặng Lâm, ông lão tóc bạc tức giận gầm to:
- Thằng nhóc con. Đừng có không biết lớn biết nhỏ,
Những người khác cũng liên tục phụ hoạ nhưng Đặng Lâm quả thật không thèm quan tâm bọn họ. Nó chỉ quan tâm Ngọc Ngân nghĩ như thế nào.
Cái gì đến rồi cũng phải đến, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ngọc Ngân mở miệng nói ra ba chữ:
- Anh về đi…
Mặc dù nước mắt đang chảy xuống nhưng nàng cũng quyết định buông tay rồi. Lạc Tiến chậm rãi đi đến ôm nàng vào trong ngực, lau đi nước mắt của nàng. Hắn nhìn Đặng Lâm nói:
- Xin lỗi Lâm. Nhưng mà anh cũng rất yêu Ngân. Mong em thành toàn cho tụi anh.
- Haha… Hai người được lắm. Là tôi mắt mù nên nhìn nhầm hai người. Một người là người yêu, một người là người anh em tốt của tôi. Vậy mà chưa đầy ba tháng… haha… Đã như vậy mà chiều nay còn hẹn tôi đi xem phim làm gì cho khổ tâm vậy. Chỉ cần nói thẳng ra với tôi là được rồi. Bây giờ tôi đi là được chứ gì. Tình nghĩa gì cũng chấm dứt tại đây. Vĩnh biệt.
Đặng Lâm nhanh chóng quay đi, hai tròng mắt bắt đầu rưng rưng nhưng nó cố gắng không để cho mình phải khóc. Cổ họng nghẹn khuất, đắng chát, trái tim như quặng thắt. Nó lái xe máy rời đi khỏi nơi này, có lẽ là không bao giờ quay trở lại đây một lần nào nữa.
Mọi thứ bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh không kém. Tuy rằng không quá luyến tiếc nhưng cơn tức này cũng khó mà nuốt trôi cho được.
*Hết Chương*
- Ồ. Em nổi tiếng rồi à?
- Em bây giờ là đại sư tỷ của Đại Học Xích Quỷ mà. Dĩ nhiên là họ phải biết em rồi.
- Ặc. Tu vi yếu như em mà đã là đại sư tỷ trong Đại Học Xích Quỷ rồi à?
- Anh đừng xem thường người yêu của mình như vậy chứ. Dù sao em cũng được anh và mọi người chiếu cố mà.
- Đúng rồi. Sao lần này anh bế quan lâu như vậy? Cũng may có anh Lạc Tiến hỗ trợ luyện đan cho nhà em nếu không thì em cũng không được như bây giờ.
- Là anh có lỗi mà. Đợi vài hôm anh lại luyện cho em vài viên đan dược mới. À, để anh giới thiệu em với bé con anh mới thu phục được nè.
Nói xong Đặng Lâm gọi Tử Ngư hiện thân để cho Ngọc Ngân nhìn một chút. Tử Ngư vừa hiện, Ngọc Ngân hơi hoảng sợ dùng tay che miệng nói nhỏ:
- Đây là yêu thú rắn à? Em thấy được tu vi của nó không yếu hơn em tí nào?
Lâm cười hì hì nói:
- Đây là Tử Điện Linh Ngư là chình điện. Bé con này có tên là Tử Ngư.
- Hả? Chình điện, thứ này rất nguy hiểm anh không sợ bị nó chích điện à?
- Tử Ngư rất biết nghe lời nên không phải sợ. Đúng không Tử Ngư?
Nghe thấy Đặng Lâm nói Tử Ngư phối hợp gật gật đầu vô cùng có linh tính, đáng yêu mười phần. Ngân nhìn nó cũng bắt đầu cảm thấy yêu thích nói.
- Có thể để em sờ một tí không?
- Đương nhiên rồi. Tử Ngư nè, đây là bạn của anh, Tử Ngư ngoan ngoãn để nàng sờ một tí nha.
Tử Ngư có phần không tình nguyện gật đầu đáp ứng, thấy vậy Ngọc Ngân vui mừng đem Tử Ngư ôm lấy, dùng tay sờ soạng nó.
- Tử Ngư thật sự không chích điện. Tử Ngư ngoan quá. Anh bắt được Tử Ngư ở đâu vậy? Có thể giúp em thu phục một con không?
- Anh thu phục Tử Ngư ở ngoài biển Đông ấy. Anh cũng không biết có còn linh thú như Tử Ngư hay không nữa. Để hôm nào anh đi ra đó một chuyến xem sao.
Mặc dù muốn mở miệng xin Tử Ngư nhưng Ngân cũng không nói chỉ ôm lấy Tử Ngư vừa chơi đùa vừa bắt đầu xem phim.
Hai người xem một bộ hoạt hình nổi tiếng lúc bấy giờ, do không có tâm trạng cho nên cả buổi chiếu phim Lâm đều cảm thấy tẻ nhạt. Mà Ngân cũng chỉ chăm chú vào Tử Ngư cho nên cuối cùng hai người cũng rời khỏi rạp phim khi bộ phim mới chiếu được một nửa.
Sau đó hai người đi dạo cùng nhau ở một công viên gần đó. Tâm sự hồi lâu rồi cùng quay trở về nhà Ngọc Ngân.
Vừa chạy xe vào cửa, Đặng Lâm đã nhìn thấy có hai người lạ mặt có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ ở trong sân vườn. Thần thức toả ra phát hiện không ít cao thủ đang tụ tập ở đây.
Bên ngoài cũng đậu không ít xe ô tô. “Chỉ là một bữa ăn gia đình làm sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ đang bàn chuyện làm ăn à?”
Lâm thầm nghĩ như vậy rồi cũng nắm tay Ngọc Ngân đi vào.
Bốn người Hoàng Đình cũng đều có mặt ở trong phòng khách. Ngoài ra còn có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở vị trí chủ nhà. Hắc Báo chỉ ngồi ở vị trí bên dưới. Mà khá bất ngờ là Lạc Tiến cũng có ở đây.
Thấy Đặng Lâm nắm tay Ngọc Ngân đi vào, ông lão kia mới nhìn Hắc Báo mở miệng dò hỏi:
- Cậu thanh niên này là Đặng Lâm mà con nói à?
- Lão tổ. Đây là Đặng Lâm mà con đã nhắc đến với người. Đã đến thì ngồi vào bàn luôn đi Lâm, Ngân.
Nghe vậy hai người ngồi vào vị trí còn trống bên dưới. Ông lão tóc bạc cười tươi, ánh mắt thâm thuý dò xét khắp người Đặng Lâm làm cho nó có cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng nó cũng không tiện phản kháng, cũng may Tử Ngư đã được nó đưa vào Không Linh Tiểu Thế Giới. Bên trong đó có hồ nước cho nó thoả sức bơi lội.
Dĩ nhiên bây giờ Đặng Lâm không hoàn toàn ẩn đi toàn bộ thực lực mà nó chỉ bày ra tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ tầng thứ bảy như lúc đã nói trên bàn tiệc hôm trước. Nó cảm giác được bữa tiệc hôm nay không bình thường. Dường như đám người này đang muốn làm một cái gì đó, nhưng dù sao nó còn có con bài tẩy chưa lật nên cũng không quá lo sợ.
Ông lão tóc bạc là môn chủ của Thái Thanh Môn, cùng là lão tổ của nhà họ Lê nhà Hắc Báo. Sau khi đã ổn định hết chỗ ngồi thì ông ta mới cười nói:
- Nghe nói cháu Lâm thiên phú hơn người còn gặp được cơ duyên không nhỏ. Mới bảy tuổi mà đã đạt đến tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ đúng là thiên tài hiếm có, sau này tiền đồ vô lượng.
Đặng Lâm còn chưa trả lời Hắc Báo đã vuốt mông ngựa thêm một câu:
- Đúng vậy. Thời buổi tu tiên thịnh thế như bây giờ, có được một đứa con rể như Đặng Lâm là chuyện đáng mừng nhất của nhà họ Lê rồi.
Đặng Lâm cười khổ, tính nó không thích khoe khoang, cũng không ưa nịnh nọt. Càng nghe đám lão gia này nói càng làm cho nó ngứa ngái khó chịu. Gương mặt có phần nghiêm nghị nói:
- Môn chủ và chú Thành quá lời rồi. Tư chất của con rất bình thường, so với tư chất của Ngọc Ngân còn kém xa. Cũng may có cơ duyên một chút nên mới có thành tựu ngày hôm nay. Hai người không cần tâng bốc con như vậy, ngại lắm.
Nghe Lâm nói mọi người đều ý vị xâu xa nhìn nhau. Lạc Tiến lúc này mới nói:
- Em không biết đó thôi chứ với tu vi hiện giờ của em đã nằm trong Tinh Anh bảng top mười rồi. Sao phải khiêm tốn như vậy làm gì.
Không có nghe nói qua Tinh Anh Bảng rồi. Đây là bảng xếp hạng năm trăm vị cao thủ dưới mười tám tuổi do tổ chức có tên gọi Thông Thiên Các công bố có độ tin cậy vô cùng cao. Mặc dù mới chỉ xuất hiện hai tháng gần đây nhưng cũng được sự chú ý của toàn thế giới.
Nhưng không có cái gì là tuyệt đối cả, trên bảng xếp hạn lúc này, tên của Đặng Lâm vẫn còn chưa có lọt top năm trăm trên bảng xếp hạng.
Đặng Lâm cười cười trêu chọc nói:
- Em còn chưa lên được Tinh Anh Bảng đây, nhưng anh Tiến thì đang nằm ở top bốn rồi. Anh mới đúng là thiên tài tuyệt thế mà mọi người đang nói đến đi.
Lạc Tiến có phần kiêu ngạo ngẩn cao đầu nhưng cũng không đáp lời. Thấy vậy ông lão tóc bạc mới nói:
- Được rồi, mọi người đừng ồn nữa. Hôm nay mọi người đã có mặt ở đây thì ta cũng muốn tuyên bố một việc mừng. Sau khi cha mẹ của Ngọc Ngân và mẹ của Lạc Tiến bàn bạc với nhau. Xét thấy Lê Tiến thiên phú hơn người, dáng người anh tuấn rất phù hợp với ái nữ xinh đẹp nhà ta nên quyết định ba ngày nữa sẽ mở lễ mừng việc hứa hôn cho hai đứa.
Đặng Lâm tức giận đùng đùng, nó đập bàn một cái đứng dậy nói:
- Ông vừa nói cái gì? Hứa hôn?
- Cậu không nghe lầm đâu. Đây là quyết định của cha mẹ hai đứa nó. Ta biết là cậu và con bé Ngân quen nhau từ trước. Nhưng cậu còn quá nhỏ không phù hợp với nó đâu.
Ông lão tóc bạc bình tĩnh giải thích, không có chút nào cảm thấy việc này không đúng. Những người khác thì trầm mặt không nói. Ngay cả Ngọc Ngân cũng im lặng cúi đầu. Có lẽ nàng cũng đã biết việc này từ trước.
Nó không nhìn ông lão kia mà nhìn thẳng Ngọc Ngân hỏi:
- Em đã biết trước việc này rồi à?
Ngân gật nhẹ đầu cũng không nói lời nào. Tâm trạng của nàng lúc này đang do dự, đúng như lão tổ của nàng nói, tuổi của hai người quả thật không phù hợp. Ngày trước nàng hâm mộ Đặng Lâm cũng bởi vì nó biết tu tiên, biết luyện đan, có thể trợ giúp cho nàng, cho gia đình nàng phát triển. Nhưng như vậy thì sao, Lạc Tiến đến sau nhưng cũng đáp ứng được những điều trên, thậm chí còn làm tốt hơn cho nhà của nàng. Trong ba tháng Đặng Lâm bế quan, Lạc Tiến cũng đã theo sau bảo vệ nàng, đưa nàng đi chơi, hướng dẫn nàng tu luyện.
Nếu như nói tình cảm với Đặng Lâm là cơn say nắng của thiếu nữ tuổi mới lớn. Thì sự dịu dàng, yêu thương của Lê Tiến đã thật sự chinh phục nàng.
Nhưng dù vậy nàng cũng không muốn gánh cái danh bội bạc. Nhưng cha mẹ nàng thì khác, lợi ích trước mắt đã làm mờ mắt họ. Cho nên mới có kết quả ngày hôm nay.
Mặc dù tình cảm chưa sâu, nhưng mà bị phản bội như vậy Đặng Lâm quả thật không cam tâm chút nào. Nó nhìn nàng gằng từng chữ nói ra:
- Ta không quan tâm những người khác nói gì. Ta chỉ muốn biết nàng là muốn theo ta, hay theo hắn?
Nghe được Đặng Lâm, ông lão tóc bạc tức giận gầm to:
- Thằng nhóc con. Đừng có không biết lớn biết nhỏ,
Những người khác cũng liên tục phụ hoạ nhưng Đặng Lâm quả thật không thèm quan tâm bọn họ. Nó chỉ quan tâm Ngọc Ngân nghĩ như thế nào.
Cái gì đến rồi cũng phải đến, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ngọc Ngân mở miệng nói ra ba chữ:
- Anh về đi…
Mặc dù nước mắt đang chảy xuống nhưng nàng cũng quyết định buông tay rồi. Lạc Tiến chậm rãi đi đến ôm nàng vào trong ngực, lau đi nước mắt của nàng. Hắn nhìn Đặng Lâm nói:
- Xin lỗi Lâm. Nhưng mà anh cũng rất yêu Ngân. Mong em thành toàn cho tụi anh.
- Haha… Hai người được lắm. Là tôi mắt mù nên nhìn nhầm hai người. Một người là người yêu, một người là người anh em tốt của tôi. Vậy mà chưa đầy ba tháng… haha… Đã như vậy mà chiều nay còn hẹn tôi đi xem phim làm gì cho khổ tâm vậy. Chỉ cần nói thẳng ra với tôi là được rồi. Bây giờ tôi đi là được chứ gì. Tình nghĩa gì cũng chấm dứt tại đây. Vĩnh biệt.
Đặng Lâm nhanh chóng quay đi, hai tròng mắt bắt đầu rưng rưng nhưng nó cố gắng không để cho mình phải khóc. Cổ họng nghẹn khuất, đắng chát, trái tim như quặng thắt. Nó lái xe máy rời đi khỏi nơi này, có lẽ là không bao giờ quay trở lại đây một lần nào nữa.
Mọi thứ bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh không kém. Tuy rằng không quá luyến tiếc nhưng cơn tức này cũng khó mà nuốt trôi cho được.
*Hết Chương*
Bình luận truyện