Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 9



Buổi tối trước lúc ngủ, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn của Doãn Đình, trên đó nói: "Đúng rồi, quên nói với anh, mặc dù nói con người bò hướng chỗ cao, nhưng tôi cảm thấy Vĩnh Khải đã ưỡn cao, anh phải thận trọng suy tính chuyện bị đào khoét đấy. Dĩ nhiên mọi người có suy nghĩ riêng của mình, tôi cũng không can thiệp, chỉ là muốn nói tôi đứng ở phía Vũ Phi."

Cừu Chính Khanh im lặng, cho nên Doãn Đình tiểu thư à, rốt cuộc cô muốn biểu đạt cái gì?

Thật ra thì Cừu Chính Khanh hài lòng đối với tình hình hiện nay, Tần Văn Dịch đối đãi với anh không tệ, ủng hộ cùng với cho anh rất nhiều không gian thi triển, về mặt tiền lương càng không có bạc đãi anh, mặc dù anh cũng cảm thấy mình đáng được cái già này, nhưng cũng biết Tần Văn Dịch đối với anh hào phóng và tin tưởng, những thứ này anh đều ghi ở trong lòng. Mấy lần nhận được lời mời từ các doanh nghiệp khác, anh đều không có suy tính đến.

Lúc trước Tần Văn Dịch tìm tới anh thì cũng không phải là nói chuyện liền thành công. Bọn họ đã gặp mặt vài lần, từng tán gẫu rất nhiều. Tần Văn Dịch chưa từng nói với Cừu Chính Khanh là sẽ cho anh điều kiện tốt, mà nói về Vĩnh Khải với Cừu Chính Khanh. Nghiệp vụ của Vĩnh Khải, điểm mạnh và điểm yếu của Vĩnh Khải. Sau đó anh ta phân tích với Cừu Chính Khanh về thành tích học tập, tất cả kinh nghiệm nghề nghiệp, công việc đã làm, danh tiếng trong công tác, tài nguyên của Cừu Chính Khanh, vân vân. Anh ta đem Cừu Chính Khanh và Vĩnh Khải đặt ở cùng nhau để nói, Vĩnh Khải có thể cho Cừu Chính Khanh cái gì, Cừu Chính Khanh có thể cho Vĩnh Khải cái gì. Anh ta nói với Cừu Chính Khanh, Vĩnh Khải cần anh.

Cừu Chính Khanh bị tác động. Vĩnh Khải cần anh.

Anh biết năng lực của mình, rất nhiều công ty đều cần người như anh, nhưng anh cần một ông chủ giống như Tần Văn Dịch và một Vĩnh Khải có nền tảng kinh doanh. Anh không có hỏi tiền lương là bao nhiêu đã đồng ý. Sau đó Tần Văn Dịch hỏi anh, cậu cảm thấy mình đáng được bao nhiêu? Cừu Chính Khanh báo một giá rất cao, không một chút khiêm tốn.

Tần Văn Dịch cười, nói: "Cậu nhận thức chính mình thật chính xác. Chỉ là trong lòng tôi, cậu giá trị hơn nhiều. Tôi cũng hi vọng cậu có thể hiểu, cậu phải lấy được nhiều hơn so với mình muốn thì đây mới gọi là dã tâm. Người trẻ tuổi phải có dã tâm, nếu không từ trên xuống dưới Vĩnh Khải nhiều nhân viên nguyên lão cán bộ cao cấp như vậy, cậu quản lý thế nào?" Cuối cùng, Tần Văn Dịch trả gấp 1.5 lần so với số cho anh ra giá.

Rồi sau đó sự thật cũng chứng minh, người trẻ tuổi là Cừu Chính Khanh gặp hoàn cảnh xấu nhất. Anh mới tới Vĩnh Khải, bởi vì trẻ tuổi mà nhận chịu rất nhiều chất vấn và khiêu khích, đã trải qua không ít người làm hành động ngăn cản cùng không hợp tác. Nhưng anh đều giải quyết, khiêu chiến khiến cho anh hưng phấn, Tần Văn Dịch buông tay mặc kệ để cho anh thỏa mãn. Anh ta cho là anh ta trả thù lao cao như vậy không phải cho anh đi cửa sau công ty nhờ anh ta giúp đỡ. Cừu Chính Khanh hiểu, cho nên Cừu Chính Khanh rất liều mạng. Sau đó, anh làm được.

Làm một người không quyền không thế, một người bình thường từ bên ngoài nhảy dù tới làm quản lý cao cấp, cuối cùng anh cũng khiến mọi người phục. Hiện tại nguyên lão đổng sự trong tập đoàn đều tương đối tôn trọng anh. Tần Văn Dịch càng không cần phải nói, anh ta thưởng thức và tin tưởng Cừu Chính Khanh thì mọi người ai cũng biết. Thậm chí Tần Văn Dịch còn toan tính muốn Tần Vũ Phi và Cừu Chính Khanh phát triển quan hệ, dù sao con gái không quan tâm sự nghiệp, Vĩnh Khải của anh ta không người nối nghiệp, mà Cừu Chính Khanh thích hợp hơn hết.

Chỉ là Tần Vũ Phi đối với Cừu Chính Khanh hoàn toàn không tiến tới, mà Cừu Chính Khanh cũng hoàn toàn không có cách nào nhịn đối với Tần Vũ Phi không tập trung vào công việc.

Cho nên mặc dù vừa mới bắt đầu Cừu Chính Khanh có cân nhắc qua ý kiến của Tần Văn Dịch, nhưng sau đó khả năng này lại bị anh ném ra sau đầu. Mà chuyện đến công ty khác ăn máng khác, chỉ cần Vĩnh Khải còn là Vĩnh Khải, Tần Văn Dịch vẫn là Tần Văn Dịch, anh sẽ không có khả năng rời đi. Không lý do vì khoản lợi ngắn mà buông tha phát triển lâu dài, điểm này anh cân nhắc rất rõ ràng.

Chỉ là ngày hôm sau đi làm thì Tần Vũ Phi tìm anh, nói muốn mời anh ăn cơm.

Dĩ nhiên không có khả năng giữa cô và anh có chuyện gì, cũng không có khả năng lo lắng anh bị đào đi. Cho nên phản ứng đầu tiên của Cừu Chính Khanh là: "Cô làm chuyện xấu gì à?"

"Mặc dù tôi là giàu có nông cạn, nhưng mà tôi không làm chuyện xấu."

"Được rồi, vậy xin hỏi có chuyện gì cần tôi giúp một tay sao?"

Tần Vũ Phi bày dáng vẻ không chút để ý: "Anh nghĩ quá nhiều, có chuyện gì mà tôi không làm được, nào cần anh giúp một tay. Chính là mọi người là đồng nghiệp của nhau, tôi thỉnh thoảng cũng phải nịnh nọt anh, mọi người tâm sự, tình cảm tăng tiến, như vậy về mặt công việc chúng ta sẽ phối hợp càng thêm ăn ý."

Cừu Chính Khanh nhíu mày: "Tôi nghe lại cảm thấy được chuyện thật không tốt lắm." Nói thì nói như thế, chỉ là cuối cùng Cừu Chính Khanh vẫn đi ăn cơm trưa cùng Tần Vũ Phi.

Tần Vũ Phi đông xả tây lạp, cư nhiên tán dóc mấy câu công việc với anh, Cừu Chính Khanh đầy bụng nghi ngờ. Cơm ăn đến một nửa thì Tần Vũ Phi rốt cuộc hỏi: "Cừu tổng, anh cảm thấy Cố Anh Kiệt là người như thế nào?"

"Rất tốt, tuổi trẻ tài cao, làm việc kiên định, năng lực làm việc không tệ." Đánh giá xong.

Tần Vũ Phi mè nheo một hồi, nói: "Ừ, thật ra thì tôi muốn nói, tôi và anh ấy đang yêu đương."

"Oh." Cừu Chính Khanh nghĩ thầm hóa ra đây mới là trọng điểm. Sợi tơ hồng Doãn Đình cho anh rốt cuộc là bỏ phép gì, chẳng những chiêu hoa đào, con chiêu hoa đào bát quái của người khác. Đại tiểu thư yêu đương nói cho anh biết làm cái gì?

Mà Tần Vũ Phi tiếp đó lại hỏi: "Tôi còn không dám nói cho cha mẹ tôi biết. Cũng không biết ba tôi nghĩ thế nào về anh ấy, nếu anh biết rồi, không có phản đối chúng tôi chứ?"

Cừu Chính Khanh nghĩ thầm anh cũng không phải là cha mẹ cô thì làm sao biết. Chỉ là bình thường phải cho an ủi, vì vậy nói: "Tần tổng đánh giá rất cao Cố tam thiếu, khen nhiều lần ở trước mặt tôi. Tôi nghĩ cô cũng không cần phải lo lắng cái này." Anh dừng một chút, "Cô mời tôi ăn cơm, chính là muốn nghe cách nhìn của Tần tổng đối với Cố tam thiếu?"

"Dĩ nhiên không phải." Tần Vũ Phi nói: "Thật ra thì muốn trò chuyện với về chuyện tiểu Đình."

Doãn Đình? Cừu Chính Khanh cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Doãn Đình hơn so với Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt, anh nhướng cao chân mày: "Cô ấy có chuyện gì?"

"Là như vậy, tôi nghe nói lần trước tiểu Đình tới công ty tìm tôi, đi ngang qua phòng họp thì thấy anh và Cố Anh Kiệt ở bên trong, cô liền thuận mồm mời các anh đi ăn cơm. Cố Anh Kiệt cảm thấy cô ấy rất nhiệt tình đối với anh, đầu tiên nói lên yêu cầu mời anh, anh hiểu lầm tiểu Đình có ý với anh. Tôi biết rõ khi đó anh và tiểu Đình còn không quen biết, cô ấy mời anh ăn cơm sẽ khiến anh bất ngờ, tôi sợ anh cũng hiểu lầm gì về cô ấy, cho nên mời anh ăn cơm giải thích một chút."

". . . . . ." Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Anh hiểu lầm người nào có ý đối với anh cũng sẽ không hiểu lầm Doãn Đình có ý đối với anh. Cô nàng không có tim không có phổi bị đại thần ôm chặt. Thật ra thì lúc đó anh vì Doãn Đình có ý đối với Cố Anh Kiệt, nhưng mà bây giờ đại tiểu thư người ta nói đang nói yêu đương với Cố Anh Kiệt, anh vẫn không nên giải thích, tránh gây thêm phiền toái cho cô nàng Doãn Đình ngốc.

"Thật ra thì chỉ muốn xin anh đừng hiểu lầm cô ấy có ý gì đối với anh thôi. Lần đó là bởi vì tôi và Cố Anh Kiệt giận dỗi, không muốn gặp anh ấy, cho nên nhờ tiểu Đình tới giúp một tay mời các anh đi." Cừu Chính Khanh không muốn giải thích, Tần Vũ Phi lại giải thích liên tục.

Cừu Chính Khanh bắt được trọng điểm: "Cô muốn nói lần trước cô rõ ràng ở công ty nhưng lại tổn hại lời dặn của tôi, không chịu nói là quen biết, còn tìm người ngoài tới cắt ngang buổi nói chuyện giữa tôi và khách hàng? Tần Vũ Phi, đây là thái độ làm việc của cô? Cô không thể nghiêm túc phụ trách một chút à, đem tình cảm riêng tư mang vào trong công việc là biểu hiện vô cùng không chuyên nghiệp."

"Ngừng, ngừng." Tần Vũ Phi kêu to.

Cừu Chính Khanh không để ý cô ta, lúc anh mắng người không phải tùy tùy tiện tiện có thể ngắt quãng. Anh tiếp tục dạy bảo, "Lần trước may không phải là hội nghị quá quan trọng, nhưng chuyện như vậy cũng quá không nên" Đợi chút nói luyên thuyên một đống. Tần Vũ Phi nhất thời tức giận, suy sụp mặt cho anh nhìn.

Suy sụp mặt anh cũng không sợ. Cừu Chính Khanh nắm lấy cơ hội, đem vấn đề thái độ công việc của Tần Vũ Phi thanh toán lần nữa. Về đến công ty, Tần Vũ Phi biểu hiện ra mặt, anh nghĩ cô nhất định rất hối hận vì mời anh ăn bữa cơm này.

Chỉ là vì giúp Doãn Đình giải thích khả năng tồn tại hiểu lầm mà cố ý mời anh ăn cơm, có điểm là lạ. Lúc Doãn Đình và anh giao tiếp hình như cũng không có gì cố kỵ, nếu sợ anh hiểu lầm, làm gì biểu hiện dáng vẻ quen thuộc chúng ta đã là bạn bè? Còn tặng anh tơ hồng và cho anh trái bưởi.

Cừu Chính Khanh suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, cuối cùng kết luận là không cần suy đoán lòng dạ phụ nữ, lãng phí thời gian. Dù sao không có quan hệ gì với anh.

Hôm nay Cừu Chính Khanh lên lầu cùng Tần Văn Dịch mở hội nghị, sau khi trở lại nhìn mặt Tần Vũ Phi là lạ thì muốn nói lại thôi. Cừu Chính Khanh quyết định không đoán, có việc thì Tần Vũ Phi sẽ nói, anh không cần lãng phí thời gian, còn có rất nhiều công việc phải làm.

Thật không nghĩ đến lúc sắp tan ca buổi chiều ngày hôm sau thì Tần Vũ Phi chợt tức giận đằng đằng chạy tới chất vấn anh, có đem chuyện cô và Cố Anh Kiệt nói yêu đương nói cho ba cô biết hay không.

Cừu Chính Khanh rất kinh ngạc: "Tần tổng biết? Đó không phải là tôi nói."

Kết quả Tần Vũ Phi cũng kinh ngạc: "Anh nói là, anh và cha tôi đi họp nửa ngày, không nhắc đến chuyện giữa tôi và Cố Anh Kiệt sao?"

"Đúng vậy." Cừu Chính Khanh rất không hiểu, "Đó là chuyện riêng của hai người, nếu như cần để cho Tần tổng biết, vậy cũng phải là hai người nói với anh ấy, tôi là người ngoài, tại sao phải nói chuyện này? Chuyện nhà các người xử lý như thế nào tôi lại không biết, mở miệng bát quái chuyện này để làm gì?" Đây không phải là nên thế sao? Không cần cám ơn. Nhưng Tần Vũ Phi không có chút ý muốn cám ơn anh, ngược lại hài lòng.

Anh kịp phản ứng: "Sẽ không phải là, cố ý nói cho tôi biết chuyện này, muốn tôi nói với cha cô chứ?"

"Dĩ nhiên không phải!" Mặt Tần Vũ Phi đen lại nghiêng đầu đi.

Cừu Chính Khanh suy nghĩ hồi lâu, không muốn hiểu. Tần đại tiểu thư không phải luôn luôn có tác phong thẳng thắn ư? Lúc nào thì trở nên quanh co lòng vòng làm bộ căng thẳng như vậy.

Nghĩ đến cái từ dè dặt này, anh chợt nhớ tới Doãn Đình. Tần Vũ Phi bát quái còn rất lớn, không biết Doãn Đình biết không. Nên biết đi, Tần Vũ Phi và cô luôn luôn cùng hưởng tin tức. Đúng rồi, Tần Vũ Phi có thể oán trách nói anh không giúp một tay hay không.

Thật ra thì anh không phải cố ý không giúp, anh thật không biết cô cần giúp một tay. Cừu Chính Khanh suy nghĩ một chút, thở dài, cho nên con gái thật phiền phức. Anh gọi một cú điện thoại đến phòng làm việc của Tần Vũ Phi, "Quản lí Tần, nếu cô cần tôi giúp cô chuyển đạt chuyện này với Tần tổng, tôi vẫn có thể giúp một tay."

"Không cần." Tần Vũ Phi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Cừu Chính Khanh nhìn ống nói một lát, bình tĩnh đặt nó trở về chỗ cũ. Thật tốt quá, không cần anh còn bớt việc ấy chứ. Xin nhớ rõ anh là người thanh niên tốt nhiệt tình giúp đỡ, là cô nói mình không cần giúp.

Ngày hôm nay thuận lợi trôi qua, ngày hôm sau, thứ sáu, Mao Tuệ Châu đi công tác trở về.

Cô gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, hẹn anh chủ nhật cùng nhau ăn cơm. Cừu Chính Khanh đồng ý. Vẫn như lần trước, anh chọn chỗ anh mời khách. Mao Tuệ Châu dĩ nhiên không có ý kiến, chỉ là lúc này cô cũng săn sóc nói không cần anh tới đón, đặt chỗ xong cô sẽ lái xe đến. Hai người hẹn xong, cúp điện thoại.

Trong đầu Cừu Chính Khanh thoáng qua nhiều chỗ ăn cơm, nhưng vừa nghĩ lại, nhớ tới người nào đó phê bình nói vừa đắt lại không ngon, không khí tĩnh lặng không thích hợp hẹn hò, vân vân. Vì vậy anh quyết định bớt chút thời gina lên mạng dạo chơi, tìm xem nhà hàng nào thích hợp hẹn hò.

Nhưng người chăm chỉ nghiêm túc như Cừu Chính Khanh, dĩ nhiên sẽ không lợi dụng giờ làm việc làm chuyện này. Buổi tối, anh gặm hết hộp cơm, ngồi trong thư phòng nhà mình lên mạng tìm nhà hàng.

Trên trang web một nhà hàng rất nổi tiếng có lời bình luận, anh mở vài cái, trong lúc vô tình thấy một ID: Đình Đình ngọc lập 413. Anh theo bản năng chăm chú nhìn mấy lần, lời bình viết rất dài. Anh dứt khoát nhấn vào ID chuyển đến trang chủ của cô. Trang chủ của cô có nội dung rất phong phú, có rất nhiều đánh giá về nhà hàng. Quả thực có thể không nhìn của người khác, nhìn mình cô có thể chọn vài chỗ.

Cừu Chính Khanh nhìn vài bài, cảm thấy người này rất thú vị. Người khác bình luận đều là hai ba câu, mà cô lại bình luận tràng giang đại hải. Viết tất cả từ trang trí đến đồ ăn rồi đến giá tiền, phong cách phục vụ, còn ghi lần đầu đi như thế nào, lần thứ hai đi như thế nào, đương nhiên là có vài nhà hàng cô không ghi lần thứ hai quay lại. Khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút thân thiết là, cuối mỗi lời bình dài ngoằng của ID này có đều sẽ viết lên một câu nói.

Thích hợp hẹn hò.

Thích hợp đàm phán làm ăn.

Thích hợp nịnh hót.

Thích hợp giả trang.

Thích hợp liên hoan gia đình.

Thích hợp tụ hội bạn bè.

Thích hợp coi tiền như rác.

Thích hợp chia tay.

Một trang cái gì thích hợp với cái gì. Cừu Chính Khanh thấy cũng phải cười ha ha.

Anh có một trực giác, anh cảm thấy Đình Đình ngọc lập 413 là Doãn Đình.

Anh cảm thấy anh cần thiết phải hướng vị phê bình phóng khoáng lạc quan này thỉnh giáo một chút xem chủ nhật này anh hẹn hò ở đâu thì tốt. Vì vậy, anh bấm số điện thoại của Doãn Đình . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện