Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Chương 33



Ngày đó đầy tháng của Chu Tư Mộ, nhà họ Chu chỉ mời họ hàng gần. Khương Ngật ở Đôn Hoàng, vốn là phải về, nhưng bị một việc cấp bách làm vỡ kế hoạch, cho nên không thể trở về.

Khương Hiểu chụp ảnh Chu Tư Mộ gửi cho ông, Khương Ngật nhìn thấy, lệ nóng doanh tròng, thật lâu không nói gì. Một tháng sau, ông gửi đến cho Khương Hiểu một bức tranh tên là <tân sinh>, tặng cho Tư Mộ.

Đầy tháng Chu Tư Mộ, người không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng náo nhiệt. Họ hàng đều muốn ôm bé, tiểu tử kia vui tươi hớn hở, ai ôm cũng không náo loạn. Làm cho các trưởng bối trong nhà khen không ngớt, “Đứa nhỏ này cực kì giống Tu Lâm khi còn bé.”

Cuối cùng chỉ có mẹ Chu là không vui, dù sao cũng là đầy tháng cháu trai đích tôn, lại không thể làm cho náo nhiệt hơn, bà muốn mời nhiều người đến tham gia cho náo nhiệt, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc. Hơn nữa, không thế nói cho người ngoài!

Khương Hiểu cũng không phải nghệ sĩ, cần phải giữ bí mật như vậy sao?

Có lẽ, mẹ chồng và con dâu luôn có chút hiềm khích nhỏ. Cho dù mẹ Chu thuộc dòng dõi thư hương, cũng tránh không được.

Lời nói của Chu Tu Lâm ở nhà họ Chu rất có quyền, trên cơ bản anh quyết định chuyện gì không có người nào cản được anh. Nếu anh quyết định không công bố, ba Chu và mẹ Chu cũng không có ý kiến gì.

Nhưng mà, đứng ở lập trường của Chu Tu Lâm nghĩ lại một chút, công bố thân phận của Chu Tư Mộ cũng là chuyện tốt, tránh cho người ngoài bàn tán.

Chu Nhất Nam và Chu Nhất Bắc đặc biệt thích Tư Mộ, liên tục vây quanh xe trẻ con. Hai đứa trẻ được giáo dục vô cùng tốt, không ầm ỹ, không náo loạn, rất có quy củ.

Nhất Nam: “ Sao em bé có thể ngủ nhiều như vậy.”

Nhất Bắc: “Chân của Tư Mộ rất mềm mại nha.”

Nhất Nam: “Chị cũng muốn có em trai.”

Nhất Bắc: “Mẹ sẽ không sinh đâu, chị đừng suy nghĩ lung tung.”

Khương Hiểu buồn cười, thấy hai đứa nhỏ đang nói chuyện phiếm.

Nhất Nam chuyển hướng đề tài về phía Khương Hiểu: “Chị, khi nào Chị và anh lại sinh thêm một em gái?”

Nhất Bắc nói tiếp: “Em cũng thích em gái, như thế em mới có thể cho em ấy nhiều búp bê vải.”

Vẻ mặt của hai chị em sinh đôi cực kỳ vọng nhìn cô, nụ cười của Khương Hiểu ngưng trệ. “Có lẽ phải đợi Tư Mộ lớn hơn một chút, chị và anh của em sẽ lên kế hoạch sinh thêm một em gái.”

Hai chị em sinh đôi gật đầu, “Được. Vậy các người phải cố lên đó!”

Khóe miệng của Khương Hiểu co rút liên tục.

Ngồi ở một bên khóe miệng của Chu Tu Lâm nhếch lên.

Chu Tu Trạch hỏi, “Anh, đang cười cái gì vậy?”

Chu Tu Lâm híp mắt, không nói chuyện.

Chu Tu Trạch nhìn theo ánh mắt của anh, Khương Hiểu đang đùa Chu Tư Mộ, ánh sáng bao phủ xung quanh cô, nhìn dịu dàng lại xinh đẹp. “Anh à, lưu lại cho người độc thân như em một con đường sống đi.”

Chu Tu Lâm thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn qua em trai, “Không phải có rất nhiều học muội gửi thư tình cho em hay sao?” Đây là do Nhất Nam và Nhất Bắc lấy điện thoại của Chu Tu Trạch chơi mà phát hiện, sau đó hai tiểu cô nương lỡ miệng nói nên cả nhà đều biết.

Khóe miệng của Chu Tu Trạch co rút, “Anh, ông nội và bà nội gọi em, em qua đó một chút.”

Chu Tu Lâm đứng dậy đi đến bên người Khương Hiểu, “Tu Trạch nói giúp chúng ta chụp ảnh gia đình.”

Khương Hiểu đáp một tiếng, khóe miệng nổi lên chút ý cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Chu Tư Mộ y y nha nha, tay nhỏ bé khua qua khua lại.

Chu Tu Lâm vươn tay, ánh mắt của Tư Mộ lập tức chuyển hướng nhìn ba mình. Chu Tu Lâm ôm lấy bé, tư thế ôm đúng chuẩn. Khương Hiểu hé miệng cười, bây giờ anh có rất giống làm người giữ trẻ, không biết người trong làng giải trí nhìn thấy anh như vậy sẽ như thế nào. Cô kinh ngạc nhìn anh, Chu Tu Lâm quay đầu vừa vặn chống lại tầm mắt của cô.

Một mảng không khí yên bình.

Anh nói: “Đi thôi.”

Cô đi theo bên cạnh anh.

Buổi tối, trên đường hai người trở về, Chu Tư Mộ đang ngủ say.

Khương Hiểu ôm tiểu Tư Mộ, Chu Tu Lâm ngồi ở bên cạnh.

Xe chạy vững vàng, dừng đèn đỏ Khương Hiểu nhìn ra ngoài, thấy trên biển quảng cáo ven đường, là ban nơ tuyên truyền của <thịnh thế thiên hạ>.

<Thịnh thế thiên hạ> đang là bộ phim đang được tuyên truyền rất rộng rãi, đồng thời, có lượt tìm kiếm nhiều trên Internet.

Ngày đầu tiên khởi chiếu tỉ suất người xem là 1.8%, ngày hôm sau là 2.1%, một tuần sau, tỉ suất người xem đứng thứ nhất.

Hình ảnh Tấn Trọng Bắc trong phim được truyền bá, giá trị bản thân trực tiếp tăng lên. Không thể nghi ngờ <thịnh thế thiên hạ> đối với họ mà nói, là một bộ phim thêu hoa trên gấm.

“Tấn Trọng Bắc và chị Ảnh thật sự rất xứng đôi.” Khương Hiểu cảm khái.

Chu Tu Lâm không tán thành, “Trình Ảnh có cảm tình rất tốt với Tấn Trọng Bắc, nhưng Tấn Trọng Bắc chỉ xem cô ấy là tri kỉ thôi.”

Khương Hiểu cũng rõ ràng, “Không biết Tấn Trọng Bắc thích người con gái như thế nào nhỉ?”

Chu Tu Lâm cũng không hứng thú, anh chuyển đề tài, “Em làm người đại diện của Tống Dịch Văn thế nào?”

Khương Hiểu hơi giật mình, “Tống Dịch Văn?”

“Khả năng của em bây giờ, nghệ sĩ của Hoa Hạ, đều muốn em làm người đại diện của họ.”  Chu Tu Lâm nói thẳng.

Khóe mắt Khương Hiểu giựt giựt, “Mỗi người đại diện đều từng bước một đi ra. Trương Du (người đại diện của Trình Ảnh) cũng phải dựa vào thực lực của mình đạt danh hiệu người đại diện của ngôi sao.”

Chu Tu Lâm hé miệng cười, “Em không biết cô ấy là học trò của tiên sinh Từ Đài Trường?”

Khương Hiểu: “….”

Chu Tu Lâm ngấm ngầm cười, “Đại diện Khương, chờ mong biểu hiện của em.”

Khương Hiểu suy tư một lát, “Chu Tu Lâm, sau khi em trở lại cương vị công tác, anh không cần phải chiếu cố em.”

“Ý chiếu cố của em cụ thể là cái gì?”

Khương Hiểu kêu một tiếng, “Không cần cho em đi cửa sau.”

Chu Tu Lâm nhíu mày: “Cửa sau của anh cũng không phải đi dễ dàng như vậy.”

Khương Hiểu liếc anh một cái.

Chu Tu Lâm cúi đầu nói nhỏ, “Thật ra anh muốn một đứa con gái.”

Khương Hiểu: “…”

Chu Tu Lâm đè thấp giọng nói, “Không biết khi nào có thể cho Tư Mộ một đứa em gái. Em nói chờ Tư Mộ lớn, là mấy tuổi?”

Nhất thời sắc mặt Khương Hiểu đỏ lên, “Anh nghe lén bọn em nói chuyện?”

Trong xe ánh sáng mờ tối, vẻ mặt Chu Tu Lâm thích ý, nghe cô nói câu nói đó đáy lòng của anh mềm mại rối tinh rối mù.

“Anh cho là thật. Khương Hiểu hy vọng em sớm ngày làm được. Phải cho bạn nhỏ thấy được tấm gương tốt.”

Anh nắm chặt tay cô, vừa ấm áp, vừa vững chắc.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc mọi nhà đều sáng, trong đó có một cái là của cô.

Cô nhìn anh, ánh mắt lưu chuyển, tình ý kéo dài.

Bóng đêm được chiếu sáng bởi từng ngọn đèn bạch ngọc, thật dịu dàng.

Thời gian tươi đẹp nhất, là có anh bên cạnh em.

…………………

Ba năm sau.

Tháng ba năm nay.

Mùa xuân năm nay ở Tấn Thành, so với trước kia ấm áp hơn nhiều.

Làng giải trí hôm nay, nghệ sĩ mới tiểu thịt tươi Tống Dịch Văn và Chu Nhất Nghiên bị chó săn bất ngờ tung ảnh chụp đang ôm nhau ở trên đường giữa đêm khuya, chỉ ngắn ngủi nửa giờ đã nổ tung trên mạng xã hội.

Sau khi Khương Hiểu nhìn tin tức, tim của cô lập tức đập liên tục. Ba năm qua, cô đã dùng hết khả năng của mình mới đẩy Tống Dịch Văn lên vị trí diễn viên Nam trẻ xuất sắc. Nay bị nhà báo tung ra ảnh, thật sự làm cho cô trở tay không kịp.

Tống Dịch Văn và Chu Nhất Nghiên sao có thể ở cùng một chỗ?

Rốt cuộc chuyện này là từ khi nào? Hai người này làm chuyện sau lưng cô khiến cô không biết gì.

Trên weibo của Tống Dịch Văn đảo mắt có 20 ngàn lời bình luận,  các fan đều hỏi, chuyện này là thật hay không.

Có Fan phẫn nộ qua weibo của Chu Nhất Nghiên nhục mạ.

Tóm lại, chuyện của hai người bị phanh phui, cũng không được mọi người ủng hộ.

Khương Hiểu thật sự tức giận muốn vọt đến trước mặt Tống Dịch Văn, hung hăng mắng cậu ta một trận. Vào lúc này đi gây sự, cô thật vất vả giúp cậu ta làm nam chính trong bộ phim tiếp theo, cậu ta không có ý định nhận bộ phim này!

Khương Hiểu thật nhanh triệu tập mọi người vào phòng làm việc họp.

“Lấy danh nghĩ công ty tung ra lời giải thích, Tống Dịch Văn và Chu Nhất Nghiên là bạn tốt, hai người không có quan hệ yêu đương.”

“Liên hệ với một số công ty truyền thông, yêu cầu họ dừng tung tin tức lại.”

“Mặt khác, thông báo Dịch Văn ngày nghỉ của cậu ta chấm dứt, bảo cậu ta ngày mai trở về ngay.”

Giao công việc xong, Khương Hiểu xoa xoa mi tâm, mệt mỏi ngồi trên sô pha. Chu Nhất Nghiên muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của cô sao?  Trong tay cô có vài nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ tốt nhất là Tống Văn Dịch.

Lúc này điện thoại của cô reo lên, là Chu Tu Lâm gọi đến.

Cho đến nay, cô đều dùng tên Jonh thay thế tên Chu Tu Lâm trên điện thoại của cô. Mọi người vẫn nghĩ Jonh là tên bạn trai người nước ngoài của cô khi cô đi du học.

Điện thoại được nối, bên kia truyền đến giọng nói mềm nhũn của đứa trẻ.

“Mẹ, khi nào thì mẹ về nhà?”

Nháy mắt khóe miệng của Khương Hiểu cong lên, mọi phiền chán đều trở thành hư không, “Mẹ lập tức trở về, 40 phút được không?”

“Mẹ, Mộ Mộ ở nhà chờ, mẹ lái xe chậm một chút.”

Tâm của Khương Hiểu đều mềm nhũn, “Ba đâu?”

“Ba đang làm nước ép trái cây cho Mộ Mộ uống, mẹ, nước ép dâu tây mà mẹ thích đó.”

Khương Hiểu cười lại nói vài câu với Chu Tư Mộ rồi cúp máy.

Thời gian qua thật mau, chớp mắt một cái đã ba năm.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Tư Mộ, Cô lái xe đến cửa hàng bánh ngọt lấy bánh ngọt trước, lúc về đến nhà, đã muộn 10 phút.

Chu Tư Mộ mở cửa, trước cửa một lớn một nhỏ đang đứng đó. Bé giống Chu Tu Lâm, cũng giống Khương Hiểu. Buổi sáng, Khương Hiểu chọn quần áo cho bé, áo len cổ chữ V, quần màu đen, có bộ dáng tiểu soái ca.

“Mẹ….”

Chu Tu Lâm nhận lấy bánh ngọt trong tay cô, “Mộ Mộ đã hỏi anh hơn mười lần rồi, khi nào thì em về đó.”

Khương Hiểu xoay qua ôm lấy Chu Tư Mộ, đi thẳng quả phỏng khách đến bàn ăn, mới buông bé ra.

Chu Tu Lâm ý vị thâm thường hỏi: “Công việc không tốt lắm.”

Khương Hiểu thở dài một hơi, “Quên đi, chuyện lớn nhất, hôm nay cũng không ở bên cạnh con được. Sinh nhật của Mộ Mộ là quan trọng nhất.”

Cả ngày hôm nay Chu Tu Lâm không đến công ty, anh là ông chủ lớn, muốn thế nào là thế đó.

Nhưng mà Khương Hiểu là nhân viên của anh, cũng không thể tự do như anh được.

Tư mộ cười ngọt ngào, chỉ vào nước trái cây ở trên bàn,, “Mẹ, uống nước trái cây.”

Khương Hiểu uống một ngụm, hương vị thuần khiết, Chu Tu Lâm làm cái gì cũng giỏi.  Cô nhìn Chu Tu Lâm, hỏi: “Buổi sáng các người đi khu vui chơi sao?”

Chu Tu Lâm: “Thời gian đến đó cũng không nhiều lắm, nhưng cũng chơi vài trò. Con của em nói chơi những trò đó thì quá ngây thơ.”

Khóe mắt của Khương Hiểu giựt giựt, “Trẻ con không thích chơi trò đó, vậy thì thích chơi cái gì?”

Chu Tư Mộ mang vẻ mặt người lớn, nghiêm túc nói: “Cùng xem phim với mẹ.”

Khương Hiểu: “…”

Chu Tu Lâm tự tiếu phi tiếu.

Hàng năm sinh nhật của Chu Tư Mộ, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đều phải trải qua cùng con. Một ngày này, bọn họ chụp rất nhiều ảnh. Chu Tu Lâm phụ trách xuống bếp, Khương Hiểu mua bánh ngọt.

Chu Tu Lâm và Khương Hiểu luôn bề bộn công việc, nhưng hai người đều cố gắng dành thời gian ở bên cạnh Chu Tư Mộ.

Năm nay Khương Hiểu tặng Chu Tư Mộ một chiếc cặp sách nhỏ. Cô và Chu Tu Lâm đã thương lượng với nhau, qua sinh nhật của Chu Tư Mộ, sẽ đưa bé đi nhà trẻ. Đương nhiên, hai người cũng đã hỏi ý kiến của Chu Tư Mộ.

Chu Tu Lâm mua hai phần quà, một phần tặng cho Tư Mộ, là một bộ sách bách khoa toàn thư cho trẻ em. Một phần khác là tặng cho Khương Hiểu, một hộp quà tinh xảo.

Khương Hiểu tò mò: “là cái gì vậy?” Ba năm qua, hằng năm cô đều nhận được quà tặng của Chu Tu Lâm, sinh nhật của Tư Mộ, cô luôn được thơm lây.

Chu Tư Mộ hé miệng nói, “Con đoán là vòng cổ.”

Khéo mắt của Chu Tu Lâm giựt nhẹ một chút.

Khương Hiểu chậm rãi mở ra, quả nhiên là một cái vòng cổ, nhìn vòng cổ cô biết nó có giá trị xa xỉ. “Mộ Mộ thật là lợi hại.”

Chu Tư Mộ cười khanh khách, “Vì ngày hôm qua, con thấy ba lấy ra xem mà.”

Khương Hiểu nhìn Chu Tu Lâm, đáy mắt có ý cười. “Chu Tu Lâm, ánh mắt của Mộ Mộ tốt lắm đó.”

Chu Tư Lâm đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Chu Tư Mộ, “Tư Mộ, qua sinh nhật, con đã ba tuổi. Ba tuổi là một người đàn ông rồi.”

“Dạ.” Lưng Chu Tư Mộ thẳng tấp.

“Sau này phải ngủ một mình, biết không?”

Chu Tư Mộ nháy mắt nhìn Chu Tu Lâm, “Nhưng con còn là trẻ con, trẻ con đều sợ bóng tối mà.”

“Trong phòng có đèn ngủ.”

“Nhưng mà con muốn ngủ cùng với mẹ.”

Khương Hiểu cười hì hì, “Mẹ không phản đối.”

Chu Tư Mộ đắc ý dương dương tự đắc, “Mẹ, con yêu mẹ nhất.”

Khương Hiểu hôn lên má bé, “Mẹ cũng yêu con, bảo bối, chúng ta thấp nến hát mừng sinh nhật đi nào.”

Buổi tối, Khương Hiểu đọc cho bạn nhor hai câu chuyện trước khi đi ngủ. Chu Tư Mộ từ từ tiến vào mộng đẹp.

Chu Tu Lâm từ thư phòng trở lại phòng ngủ, Chu Tư Mộ ngủ ở giữa giường lớn. Cái giường rất lớn, ba người cùng nhau ngủ trên đó cũng không chật chội. Chu Tu Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tư Mộ, đưa bé đến giường nhỏ.

Bốn phía của giường nhỏ đều có rào chắn, rất an toàn. Thu xếp mọi thứ ổn thỏa, anh mới lên giường, đem Khương Hiểu đang ngủ mơ mơ màng màng ôm vào trong lòng.

Anh hôn thái dương của cô, “Sao lại mệt mỏi như thế này?”

Ý thức của Khương Hiểu hỗn độn, vô ý thức hỏi: “Nhất Nghiên và Tống Dịch Văn sao có thể ở cùng một chỗ?”

Hôm nay Chu Tu Lâm cũng mới biết việc này. “Không rõ ràng lắm.” Ba năm này, Chu Nhất Nghiên diễn rất nhiều phim, điện ảnh, truyền hình đều có, nhưng từ đầu đến cuối đều không có gây ra chuyện gì lớn, cũng chỉ lăn lộn để quen mặt, và cũng không có vướng vào tin đồn tình ái.

Khương Hiểu đẩy anh một chút, “Nóng…..”

Chu Tu Lâm không cho cô có cơ hội nói chuyện tiếp, thuần thục cởi quần áo của cô, lại tiếp tục đến cởi quần lót viền tơ trắng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện