Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 161: Đề cao cảnh giác chút đi



Editor: Nguyetmai

Chỉ vì Cố Yên Nhiên mà Phó Giám đốc Từ bị mất mặt thấy bà nội như vậy, ông ta đã sớm hận cô ta đến cực độ từ lâu rồi, làm gì có chuyện liên hệ lại với cô ta chứ?

E rằng nếu sau này Cố Yên Nhiên có việc gì lại đến tìm ông ta, thì cô ta cũng chỉ có tự rước nhục vào người thôi.

Việc khác không nói, chứ riêng việc dùng tiền để uy hiếp quân nhân của chính phủ một nước thì đúng là một hành động vô cùng ngu ngốc.

Dĩ nhiên, đối với những thương nhân phần lớn thời gian sống ở các nước phương Tây, đã quen dùng tiền để nói chuyện, coi tiền là trên hết, thì họ sẽ không thể hiểu được điều này.



Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cùng thu dọn đồ đạc trong nhà trọ của mình, chuẩn bị dọn đến đặc khu ở thủ đô Washington của Mỹ.

Kỳ nghỉ của Quốc hội Mỹ đã kết thúc, kỳ họp mới sắp bắt đầu.

Hai tháng nay Cố Niệm Chi đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, phải hầu tòa hai lần. Mặc dù cô không bị định tội, nhưng thông thường những trường hợp thế này sẽ không vượt qua được giai đoạn xét duyệt lý lịch hồ sơ để đến Quốc hội làm thực tập sinh.

Nhưng nhờ quan hệ xã hội rộng rãi và một số thủ đoạn của Hà Chi Sơ, suất thực tập sinh Quốc hội của cô vẫn được bảo lưu, không bị gạt đi.

Thật ra lúc đầu Cố Niệm Chi dự định trở về nhà sau khi khóa học hè của Viện đại học Harvard khai giảng, cuối cùng Hà Chi Sơ lại đưa cho cô vé máy bay, muốn cô và anh Hoàng đến đặc khu Washington vào đầu tháng Chín.

Nhìn lại nơi mình đã ở hơn hai tháng nay, Cố Niệm Chi cũng có chút lưu luyến.

Mặc dù thời gian cư trú ở đây không dài, nhưng đồ đạc của cô lại khá nhiều.

Triệu Lương Trạch vừa nhìn cô thu dọn, vừa khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa, mỉm cười nói: "Niệm Chi, em có biết quỹ trợ cấp kia đã được lập rồi không?"

"Ồ, quỹ đã được lập rồi ạ? Vậy thì tốt rồi." Cố Niệm Chi khom người nhét cái gối ôm hình gấu trúc vào trong vali, không để ý lắm đến lời Triệu Lương Trạch nói.

Đối với cô, khoản tiền kia là món tiền tài đến rất ngoài ý muốn, tặng ra để trợ giúp cho càng nhiều người cần được giúp đỡ hơn thì cô cảm thấy đó là việc rất tốt.

Có điều, có lẽ vì cô luôn được Hoắc Thiệu Hằng bảo bọc vô cùng cẩn thận, nên mặc dù bản chất cô thông minh, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì cô rất kém.

Triệu Lương Trạch thấy cô không có hứng thú gì với chuyện này, lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, quỹ đó có tên là quỹ trợ cấp Kim Chi Tâm, do Hoắc thiếu tự đặt tên đấy."

Cố Niệm Chi đang thu dọn hành lý bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Lương Trạch. Hai con ngươi đen nhánh giống quả nho nhìn anh chằm chằm, "Kim Chi Tâm á? Tên này là do chú Hoắc đặt thật ạ?"

"Chính xác một trăm phần trăm." Triệu Lương Trạch nháy mắt trái với cô, dáng vẻ của anh ta giống như đang nói "Em tự hiểu rồi còn gì".

Kim Chi Tâm ư? Không phải chính là "Niệm Chi" đó sao?

Nếu đúng là như vậy, thì kể cả sau này cô có trưởng thành rời khỏi doanh trại, chú Hoắc vẫn sẽ nhớ đến cô nhỉ.

Cố Niệm Chi cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm cách lưu lại một dấu tích gì đó của mình ở bên Hoắc Thiệu Hằng, nhưng niềm vui ngoài ý muốn này đột ngột xuất hiện vẫn khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh một lúc lâu.

Triệu Lương Trạch nghiêng đầu nhìn hai gò má đang dần đỏ ửng lên của Cố Niệm Chi. Trong đôi mắt long lanh của cô lấp lánh bóng nước, đẹp như hai làn sóng gợn mùa thu, hai hàng mi khe khẽ chớp chớp như hai con bướm đang nhẹ nhàng vỗ cánh bay giữa Đại Tây Dương, chỉ mong biến thành cơn sóng lớn tràn vào Đế Quốc Hoa Hạ ở phía bên kia Trái đất.

Mặc dù cô đang nhìn về phía anh cười, nhưng thật ra Triệu Lương Trạch lại biết không phải cô đang nhìn anh.

"Này, tỉnh lại đi tỉnh lại đi! Em mơ mộng gì giữa ban ngày thế?" Triệu Lương Trạch đi tới, lặng lẽ xoa đầu cô, "Việc Hoắc thiếu đặt một cái tên đã làm em vui đến vậy sao?"

Cố Niệm Chi bừng tỉnh, lùi về sau một bước, vỗ lên mặt mình, chợt phát hiện ra trong lúc vô thức cô đã cười đến tê cả mặt rồi.

"Đương nhiên là em vui chứ, việc này chứng tỏ rằng về sau các anh sẽ không quên mất em." Cố Niệm Chi khôi phục lại dáng vẻ dương dương tự đắc, "Kể cả em có rời xa các anh, các anh cũng sẽ nhớ em mãi mãi, đúng không?"

"Đúng rồi! Ai mà có thể quên tiền được chứ, em thấy đúng không?" Triệu Lương Trạch cố tình trêu cô, "Bây giờ anh nhìn em á, thấy cực kỳ giống một tờ tiền khổng lồ biết đi lại ấy."

"Anh biến đi!" Cố Niệm Chi không nể nang đạp cho Triệu Lương Trạch một cái, "Anh mới giống tiền ấy! Cả nhà anh đều giống tiền!"

"Giống tiền thì có gì không tốt hả? Anh không hình dung những người bình thường khác giống tiền đâu." Triệu Lương Trạch cười hì hì đi một vòng quanh Cố Niệm Chi, "Tiền thì ai chẳng thích, còn không tốt à?"

"Cảm ơn anh, em không có bản lĩnh và sức hấp dẫn lớn như vậy đâu." Cố Niệm Chi quay người lại tiếp tục thu dọn hành lý, lại hỏi Triệu Lương Trạch: "Anh Tiểu Trạch, anh thu dọn xong chưa?"

Triệu Lương Trạch vươn vai một cái, "Anh không có nhiều đồ như em đâu, hôm qua anh đã xếp xong hết rồi."

Hai người thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi khu nhà trọ, thuê xe đi ra sân bay.

Triệu Lương Trạch đã bán chiếc xe ô tô second-hand mà Âm Thế Hùng mua lúc trước, anh dự định khi nào đến đặc khu Washington sẽ mua một cái mới.

Bọn họ gặp anh Hoàng ở sân bay, rồi lên máy bay bay đến đặc khu Washington.



"Giáo sư Hà!" Ôn Thủ Ức đứng trước bàn sách của Hà Chi Sơ, đặt một phong thư và một món quà lên trước mặt anh ta, "Bức thư này là của ông Hà gửi cho anh, còn món quà này là của cô Tần."

Hà Chi Sơ cầm lấy phong thư, mở phong bì ra, chậm rãi rút bức thư ở trong ra đọc.

Dưới ánh đèn trắng như tuyết, vẻ mặt anh ta lạnh như băng, đôi môi mím vào giống một đường thẳng, màu môi nhạt đến gần như không nhìn thấy.

"Giáo sư Hà, ông Hà rất nhớ anh, nếu anh có thời gian rảnh thì về thăm ông ấy một chuyến."

Vì bị Hà Chi Sơ phạt nên Ôn Thủ Ức mới phải về quê, nhưng đúng là đã rất nhiều năm họ chưa về nhà rồi.

Nhân dịp này, Ôn Thủ Ức có thể về gặp người thân bạn bè, cũng rất có ý nghĩa.

Đọc thư xong, Hà Chi Sơ lấy tay day ấn đường, mày nhíu chặt lại.

"Giáo sư Hà? Anh vẫn đau đầu à?" Ôn Thủ Ức nghĩ một chút, chậm rãi bước ra sau lưng Hà Chi Sơ, "Để tôi xoa bóp cho anh nhé."

Hà Chi Sơ vẫn lấy tay chống đầu, ngồi tựa vào bàn sách không nhúc nhích.

Cửa sổ phòng sách đang mở, ở bên ngoài cách đó không xa chính là sông Potomac.

Gió đêm mang theo hơi nước từ sông Potomac thoang thoảng thổi vào trong phòng, làm nhiệt độ cả căn phòng rất mát mẻ.

Ôn Thủ Ức vừa chuẩn bị ấn tay vào huyệt trên thái dương Hà Chi Sơ thì anh ta đột nhiên từ chỗ ngồi đứng bật dậy, tránh né bàn tay của Ôn Thủ Ức, rồi đi về phía cửa sổ.

Đây là nhà của Hà Chi Sơ ở đặc khu Washington.

Một trang viên có diện tích hơn mười mẫu được xây ở trong khu vực sông Potomac tấc đất tấc vàng của đặc khu Washington.

"Mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ?" Hà Chi Sơ chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ trước cửa sổ một lúc lâu mới hỏi một câu.

Ôn Thủ Ức hơi buồn bã thu tay lại, đi ra sau lưng Hà Chi Sơ, nhỏ giọng nói: "Mọi người đều khỏe, ông Hà rất muốn anh về thăm ông ấy."

Hà Chi Sơ cúi đầu, một tay chống ở vách tường cạnh cửa sổ, lắc đầu nói, "Vẫn chưa đến lúc tôi nên về."

Ôn Thủ Ức mở miệng, vốn định khuyên thêm vài câu, nhưng nghĩ tới tính cách của Hà Chi Sơ, cô ta lại không nói thêm gì nữa.

"Cũng muộn rồi, Giáo sư Hà nghỉ sớm đi nhé, tôi về đây." Ôn Thủ Ức nhếch miệng cười tươi, dịu dàng nói.

Hà Chi Sơ gật đầu, lúc này anh ta mới quay đầu lại nhìn cô ta một cái, "Cô cũng nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, đi đường xa về cũng rất mệt người."

"Vâng tôi biết rồi. Cảm ơn Giáo sư Hà." Ôn Thủ Ức cười càng dịu dàng hơn, "Vậy tôi nghỉ thêm mấy ngày nữa, sau đó sẽ giải quyết những việc ở đây."

Ôn Thủ Ức là trợ giảng của Hà Chi Sơ, cũng là thư ký riêng của anh ta.

Tất cả mọi việc của anh ta đều do một tay Ôn Thủ Ức thu xếp.

Hai tháng nay Ôn Thủ Ức về nhà, Hà Chi Sơ không tìm thêm thư ký mới, nên công việc chất đống lên rồi.

Ở nơi này, đúng là anh ta không thể rời xa Ôn Thủ Ức được.

Hà Chi Sơ quay người về ngồi bên bàn sách, giọng anh ta không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, "Cô cứ ở chỗ lúc trước đi, hai sinh viên của tôi sắp đến Quốc hội làm thực tập sinh rồi, cô nhớ giúp họ hoàn thành thủ tục nhé."

"Vâng, Giáo sư Hà không phải lo đâu, tôi sẽ xử lý." Ôn Thủ Ức lễ phép gật đầu nói, "Là bạn học Cố và bạn học Hoàng đúng không ạ?"

"Ừ, là hai người họ đấy." Hà Chi Sơ bật máy tính lên, anh ta vừa gõ lệnh vừa nói: "Trước kia Cố Niệm Chi có chút mâu thuẫn với cô, nhưng con bé chỉ là sinh viên lại còn quá trẻ. Cô lớn hơn con bé nhiều như thế, lại là trợ giảng, đừng chấp nhặt với con bé, sau này cứ tránh xa con bé ra một chút đi. Lần này đã về nhà tự kiểm điểm rồi, hy vọng cô sẽ biết chừng mực, đừng gây khó dễ cho sinh viên nữa."

Lời nói này giống như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Ôn Thủ Ức.

Cô ta không biết sự dịu dàng vừa rồi của Hà Chi Sơ là do cô ta bị ảo giác, hay đó là sự rào đón để nói đỡ cho Cố Niệm Chi…

"Giáo sư Hà, anh yên tâm, tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, sẽ không cố tình làm khó dễ sinh viên đâu." Ôn Thủ Ức nghĩ một chút rồi lại quay lại, "Nhưng nếu Giáo sư Hà đã cố ý nhắc đến chuyện này, tôi cũng muốn nhắc nhở Giáo sư Hà đừng bênh vực em ấy quá. Phụ nữ và tiểu nhân đều giống nhau, gần họ thì họ vô phép, xa họ thì họ oán hận."

Hà Chi Sơ nghẹn lời.

"Dù anh không muốn nghe tôi cũng phải nói. Từ xưa đến nay lời thật đều khó nghe, cấp dưới nói thật đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tôi biết điều đó, nhưng tôi mang ơn nhà họ Hà rất nhiều. Nếu không có nhà họ Hà thì Ôn Thủ Ức tôi không có được thành tích như ngày hôm nay, vì vậy tôi không thể nhìn thấy Giáo sư Hà đi lệch đường mà vẫn ở bên cạnh hùa theo được." Ôn Thủ Ức đoan trang ngồi xuống cái đôn tròn trước bàn sách của Hà Chi Sơ, tư thế có vẻ như chuẩn bị nói chuyện lâu.

Vẻ mặt Hà Chi Sơ bỗng trở nên lạnh lùng, ngước mắt lên nhìn Ôn Thủ Ức. Dưới ánh đèn, đôi mắt ướt hoa đào không còn dịu dàng tình cảm nữa, mà là ánh mắt sắc bén làm tôn lên sống mũi cao thẳng của anh ta, cùng với đôi môi mỏng lạnh nhạt, chỉ làm người ta nghĩ đến hai chữ: Máu lạnh.

Trong lòng Ôn Thủ Ức run lên bần bật.

Lưng cô ta toát mồ hôi, chiếc áo lụa vừa dính mồ hôi đã bám ngay vào người, cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô ta không dám cử động, cô ta biết, một khi đã mở miệng thì phải kiên trì nói tiếp đến cùng, nếu như bỏ dở giữa chừng thì còn thảm hơn rất nhiều.

Cô ta tự cảm thấy mình cực kỳ thấu hiểu con người của Hà Chi Sơ.

"Sự quan tâm của anh dành cho Cố Niệm Chi... thực sự quá nhiều." Ôn Thủ Ức khẽ cắn răng, "Em ấy là sinh viên, còn anh là Giáo sư. Hơn nữa điều kiện của anh tốt như vậy rất dễ làm các cô bé mơ mộng viển vông…"

Ánh mắt sắc bén của Hà Chi Sơ bỗng biến thành ngạc nhiên, anh ta ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, giọng nói lạnh nhạt mà bay bổng: "Cô nói gì cơ…? Mơ mộng viển vông gì chứ?"

"Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới ư?" Ôn Thủ Ức cũng rất ngạc nhiên, "Anh cũng đã nói đó thôi, Cố Niệm Chi vẫn chỉ là một cô bé chưa đến mười tám tuổi. Có người đàn ông mà chọn cả vạn người mới có một như anh đối xử tốt với em ấy như vậy, kể cả em ấy đã hai mươi tám tuổi cũng làm sao kháng cự lại được chứ?!"

Hiểu rõ ý của Ôn Thủ Ức, Hà Chi Sơ không nhịn được liền bật cười.

Anh ta vừa nở nụ cười, trong đôi mắt ướt hoa đào kia giống như có ánh sao lấp lánh vậy.

"Cô nghĩ nhiều quá rồi..." Hà Chi Sơ phẩy tay, "Được rồi, tôi biết rồi, cô về nghỉ ngơi đi."

Ôn Thủ Ức vẫn hơi hoài nghi đứng dậy, lặng lẽ quan sát Hà Chi Sơ một hồi lâu.

Hà Chi Sơ không nói gì thêm nữa, cắm cúi vào máy tính của mình.

"Tôi đi đây." Ôn Thủ Ức gật đầu, quay người rời đi.

Cô vừa đi, ngón tay đang gõ máy tính của Hà Chi Sơ liền ngừng lại.

Nghĩ lại lời nói vừa rồi của Ôn Thủ Ức, rồi lại nghĩ đến Cố Niệm Chi, anh ta cũng không nhịn được mà bật cười.

Ha ha, nếu Cố Niệm Chi thật sự "mơ tưởng hão huyền" với anh ta, đương nhiên anh ta cầu còn không được…

Nhưng vấn đề là, đầu óc của cô bé này vẫn còn rất ngây ngô, trong đầu chưa hề có khái niệm về chuyện đó. Hơn nữa, cô còn cảnh giác cao độ với anh như vậy, anh có thể làm gì được đây?



Cố Niệm Chi và anh Hoàng xuống máy bay, Triệu Lương Trạch đi theo sau cách họ một đoạn, chứ không đi cùng.

Người Hà Chi Sơ cử đi đón bọn họ đang đứng ở cửa ra của sân bay, giơ bảng hiệu to viết chữ "William Huang" và "Gu, Nianzhi".

Anh Hoàng nhìn thấy, vừa vội vàng vẫy tay ngay với người đó, vừa nói với Cố Niệm Chi: "Ồ? Em không lấy tên tiếng Anh à?"

"Em có đấy chứ." Cố Niệm Chi nhai kẹo cao su, nói: "Anh nhìn kìa, Nianzhi, chính là tên tiếng Anh của em đó."

"Rõ ràng đó là tên tiếng Hoa viết theo kiểu chữ Latin mà." Anh Hoàng lườm cô, "Em định lừa ai vậy hả?"

"Lừa anh chứ lừa ai." Cố Niệm Chi cười cong cong đôi mắt, giọng nói trẻ con nũng nịu làm tim của một bông hoa đã có chủ như anh Hoàng cũng không khỏi đập mạnh. Anh ta vội quay đầu đi, trong lòng thầm nghĩ, có anh chàng nào mau đến bắt tiểu yêu tinh này đi hộ với! Đúng là không thể chịu nổi mà...

Hành lý của ba người khá nhiều. Sau khi Cố Niệm Chi và anh Hoàng bàn với người tới đón, họ lại điều thêm một chiếc xe nữa đến để chở hành lý, còn chiếc xe này thì chở ba người về khách sạn mà Hà Chi Sơ đã sắp xếp cho họ trước.

Khách sạn họ ở lần này nằm ở đồi Capitol nổi tiếng của đặc khu Washington. Điểm tiện nhất của khách sạn chính là nó ở ngay gần điện Capitol.

Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi ở phòng hai người, còn anh Hoàng ở phòng một người.

Thấy Triệu Lương Trạch khôi ngô tuấn tú kia chạy tới chạy lui vì Cố Niệm Chi, anh Hoàng không khỏi tò mò kéo cánh tay cô lại, nhỏ giọng hỏi: "Người kia là ai vậy? Là người giám hộ của em thật sao?"

"Đúng vậy, anh có gì thắc mắc à?" Cố Niệm Chi ôm lấy một hộp kem Haagen Dazs ăn rất vui sướng, "Anh ấy là một trong số những người giám hộ của em ạ."

"Rốt cuộc em có tất cả mấy người giám hộ vậy?!" Hai tròng mắt của anh Hoàng như sắp lồi cả ra, "Có thể có nhiều như vậy ư?!"

"Liên quan gì đến anh? Anh Hoàng, anh tò mò quá rồi đấy." Cố Niệm Chi nghiêm nghị lườm anh Hoàng một cái, "Anh chú ý đến người giám hộ của em như thế rốt cuộc là có ý gì?"

"Anh chỉ quan tâm em thôi mà." Anh Hoàng cúi đầu bí hiểm nói, "Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, em có thể nhanh trí hơn một chút được không!"

"Anh Hoàng này, suy nghĩ của anh xấu xa quá đấy." Cố Niệm Chi thở dài một hơi, nhìn hộp kem Haagen Dazs đã chảy loãng hết ra, cô cũng cảm thấy không nuốt nổi, "Hơn nữa người giám hộ của em nhiều tuổi rồi. Nhìn anh ấy đẹp trai vậy thôi, thực ra già lắm rồi."

"Già lắm rồi á? Già đến mức nào?" Anh Hoàng nhìn Triệu Lương Trạch đang đi tới từ phía đối diện, thầm nghĩ anh ta có già đến mấy cũng không quá hai mươi lăm tuổi được!

"Hai mươi tám, sắp ba mươi rồi, còn chưa già à?" Cố Niệm Chi ném hộp kem vào thùng rác.

Anh Hoàng vừa bước sang tuổi hai mươi chín chợt cảm thấy giống như bị vạn tiễn xuyên tim, vô cùng tổn thương. Anh ta không muốn nói thêm một lời gì với Cố Niệm Chi nữa, quay người đi vào phòng mình, đóng cửa lại rầm một cái.

Triệu Lương Trạch kéo Cố Niệm Chi vào phòng họ, cảnh cáo cô: "Đừng có nói quá nhiều với cái ông đàn anh kia của em. Mặt hắn ta nhìn rất hèn hạ, ánh mắt nhìn em có gì đó không bình thường. Em nhanh trí chút đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện