Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 192: Lần đầu gặp nhau



Editor: Nguyetmai

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi không chớp mắt một lúc lâu.

Phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, rốt cuộc vẫn không chịu được ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, đành phải nhìn sang chỗ khác. Cô nhìn về phía rèm cửa sổ sát đất ở phía Nam, lẩm bẩm: "... Phòng này của chú cũng có cửa sổ sát đất mà… Cháu sợ..."

Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi quay sang dém lại chăn cho cô: "Cửa sổ đó làm từ kính chống đạn, không phải sợ."

Cố Niệm Chi cạn lời rồi.

Cô nhắm mắt lại đầy vẻ thất bại, không nói thêm gì nữa, nhưng một bàn tay lại lặng lẽ thò ra khỏi chăn nắm lấy vạt áo ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng vừa đứng dậy đã lập tức nhận ra ngay. Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, một lúc lâu sau mới nắm lấy tay cô đặt lại vào trong chăn: "Chú không đi, chú ngủ ở ghế sofa."

Phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng còn lớn hơn phòng ngủ trong căn phòng khép kín của Cố Niệm Chi. Đối diện giường không chỉ có một cái bàn đọc sách mà còn có cả một chiếc ghế sofa vô cùng rộng rãi nữa.

Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm, len lén mở mắt ra, thấy Hoắc Thiệu Hằng sang phòng cách vách ôm gối về đây đặt lên ghế sofa rồi tắt đèn, nằm xuống ngủ.

Có Hoắc Thiệu Hằng ở đây với cô, sự lo lắng của Cố Niệm Chi cũng nhanh chóng biến mất. Cơn buồn ngủ lập tức ập tới, dường như cô chỉ nghiêng đầu một cái là ngủ ngay vậy.

Hoắc Thiệu Hằng nằm trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu thấu lặng lẽ nhìn về phía Cố Niệm Chi, một lúc lâu mới nhắm mắt ngủ.

***

Sáng hôm sau, mới bảy giờ Hoắc Thiệu Hằng đã dậy rồi. Anh vẫn thường dậy vào sáu giờ, nhưng vì hôm qua ngủ khá muộn nên anh ngủ thêm một tiếng.

Anh cầm quần áo bước vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra, thấy Cố Niệm Chi vẫn vùi mình vào trong chăn ngủ say. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, đỏ đến không bình thường.

Hoắc Thiệu Hằng hơi giật mình, vươn tay sờ thử trán Cố Niệm Chi, phát hiện cô bị sốt thật.

Nghĩ đến hôm qua cánh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ Cố Niệm Chi không khóa lại, Hoắc Thiệu Hằng nghĩ, hẳn là Cố Niệm Chi bị nhiễm gió lạnh lúc ấy, sau đó còn bị hoảng sợ nữa nên cơ thể không chịu được mà phát sốt.

Cố Niệm Chi rất ít khi bị bệnh, bình thường có bị sốt cũng toàn tự cầm cự cho qua cơn.

Hoắc Thiệu Hằng cũng rất ít khi để cô uống thuốc, chỉ gọi điện thoại cho Trần Liệt hỏi xem sốt đến bao nhiêu độ thì cần đến bệnh viện.

Trần Liệt cũng rất ngạc nhiên khi ngày đầu tiên Cố Niệm Chi tới nhà họ Hoắc mà đã bị bệnh, vội nói: "Người bình thường thì bị sốt 39 độ phải đưa tới bệnh viện, nhưng Niệm Chi có thể chịu đựng đến 40 độ."

"Vớ vẩn." Hoắc Thiệu Hằng bác bỏ: "Sốt đến 40 độ thì dù có chịu đựng được cũng sẽ mụ mị đầu óc rồi. Cái đồ bác sĩ Mông Cổ, cậu nên chui vào lò mà đào tạo lại đi."

Trần Liệt ghét nhất là bị người khác nghi ngờ khả năng chuyên môn của mình. Vừa nghe thấy vậy, anh ta giận điên người, xắn tay áo lên muốn cãi nhau với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại cúp điện thoại ngay và luôn. Hơn nữa, còn tiện tay kéo số điện thoại của Trần Liệt vào danh sách đen để anh ta không gọi điện làm phiền anh được nữa.

Hoắc Thiệu Hằng tìm một cái nhiệt kế, đo nhiệt độ trên trán Cố Niệm Chi. Thấy vẫn chưa đến 39 độ, anh cũng đỡ lo hơn, bước ra ngoài ăn sáng.

"Anh họ dậy rồi à? Em Cố đâu ạ?"

Hoắc Gia Lan đang dặn dò người giúp việc làm bữa sáng: "Không biết em Cố thích ăn gì nên em bảo thím Trần làm mấy món đồ ăn sáng theo khẩu vị của thành phố C, anh xem cô ấy có thích không?"

Khi ở nhà, Hoắc Thiệu Hằng sẽ mặc quần áo thường ngày, áo phông đen bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc sơ mi trắng đơn giản, vạt áo được bỏ vào trong thắt lưng quân trang bằng da màu đen, quần dài bằng lông dê màu đen do quân đội may đo càng làm tôn lên đôi chân dài của anh. Dáng người 1m88 nhìn cao hơn Chương Văn Kiệt vừa mới bước vào rất nhiều.

Chương Văn Kiệt cao 1m75, cũng không tính là lùn, nhưng đứng trước Hoắc Thiệu Hằng thì lại trở nên rất nhạt nhòa.

Vóc dáng anh ta yếu ớt, gầy gò, giống y hệt một đứa trẻ con.

Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, anh ta hơi sợ hãi, thận trọng chào hỏi anh, sau đó tìm một vị trí cách anh khá xa rồi ngồi xuống.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu với Chương Văn Kiệt một cái vô cùng hiếm hoi, thậm chí còn ôn hòa nói một câu "Chào buổi sáng", sau đó ngồi xuống. Nhìn thấy trên bàn bày bánh bao chiên, cơm nếp cuộn, cháo gạo nếp, bánh quẩy và sữa đậu nành, anh còn khom người nói với Hoắc Gia Lan: "Làm phiền em quá!" Sau đó nói với Chương Văn Kiệt: "Cậu muốn ăn cùng không?"

Chương Văn Na vừa bước vào phòng ăn, nhìn thấy cảnh này cũng sắp rơi cả mắt ra ngoài. Anh họ cả của họ lúc này hoàn toàn khác với sáu năm trước.

Trước kia, anh ấy còn chẳng thèm nhìn thẳng mấy người bọn họ, vậy mà bây giờ lại khách sáo với Văn Kiệt và Hoắc Gia Lan như vậy!

Đương nhiên, cũng có thể là vì đã làm quan to nên càng ngày càng biết cách che giấu vui buồn, giận dữ của mình, dùng vẻ lễ phép bề ngoài để giấu đi tất cả những cảm xúc yêu ghét thực sự của bản thân.

Về điểm này thì Chương Văn Na cũng rất thấu hiểu.

Vẻ mặt cô ta đầy phức tạp bước đến rồi gật đầu với Hoắc Thiệu Hằng: "Chào buổi sáng anh họ."

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu liếc cô ta: "Chào buổi sáng."

Chương Văn Na ngồi xuống bên cạnh Chương Văn Kiệt rồi nhìn anh ta.

Chương Văn Kiệt nhún vai, ra vẻ "Em cũng không biết" rồi nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng: "Anh họ này, cô Cố đâu ạ? Sao không ra ăn sáng?"

Hoắc Gia Lan cũng đang muốn hỏi bèn hùa theo: "Bánh bao rán mà nguội mất thì không ngon nữa đâu."

Hoắc Thiệu Hằng vẫn không trả lời, lính công vụ đã mang bữa sáng làm riêng cho anh đến. Đồ ăn của anh vẫn luôn do lính công vụ của Quân đội chuẩn bị, ngay cả dụng cụ của phòng bếp cũng không cùng loại với những người khác trong Hoắc gia.

Nhìn hai miếng bít tết lớn chín năm phần, còn có bánh crepe phô mai và một đĩa bánh bao thịt bò, khóe môi Hoắc Gia Lan hơi giật giật: "Anh họ, mới sáng ra ăn những món này không tốt lắm đâu."

Quá nhiều năng lượng lại rất nhiều mỡ và lòng trắng trứng sẽ khiến lượng mỡ trong máu và lượng Cholesterol trong gan tăng cao.

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng với lượng hoạt động trong Quân đội của Hoắc Thiệu Hằng thì phải ăn như vậy mới đủ dinh dưỡng.

Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích nhiều, chỉ thờ ơ nói: "Từ sau khi nhập ngũ, tôi vẫn ăn như vậy."

Chương Văn Kiệt hâm mộ chết đi được. Nhìn miếng bánh mì thịt nguội của mình, anh ta chỉ mong mình cũng được ăn một miếng bít tết hay một cái bánh bao thịt bò cũng được.

Nhìn thấy sự hâm mộ trong ánh mắt anh ta, Hoắc Thiệu Hằng đẩy đĩa bánh bao rán trước mặt mình sang bên đó, nói: "Văn Kiệt, ăn cái này đi!"

Chương Văn Kiệt được quan tâm mà hết hồn, hỏi: "Cho em thật ư? Không phải của cô Cố à?"

"Con bé ốm rồi, không ăn được mấy thứ này." Hoắc Thiệu Hằng cầm dao dĩa lên cắt bít tết, vừa dặn lính công vụ bên cạnh: "Bảo quân y tới khám cho Niệm Chi đi, sau này con bé sẽ ăn cùng tôi, nhớ làm thêm cho con bé một phần."

Lính công vụ vội vàng đáp vâng rồi lại hỏi: "Khẩu vị của cô Cố thế nào ạ?"

"Tươi chút là được, bây giờ đang bị bệnh nên có lẽ khẩu vị sẽ đậm hơn một chút."

Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng dặn dò, nhanh chóng ăn hết miếng bít tết trước mặt mình rồi bắt đầu ăn bánh bao thịt lớn.

Hoắc Gia Lan có vẻ rất bất an, vặn tay hỏi: "Anh họ, em Cố bị ốm à? Em ấy bị bệnh gì vậy?"

"Bị sốt. Do tối qua nhiễm lạnh." Hoắc Thiệu Hằng ăn xong bữa sáng, lại uống thêm một ly cà phê rồi đứng lên nói: "Mọi người cứ ăn từ từ."

Khi bố Chương Bảo Thần và mẹ Tiền Thạch Tuệ của hai chị em Chương thị bước vào thì Hoắc Thiệu Hằng cũng vừa bước ra khỏi phòng ăn.

"Chú Chương, thím Chương."

Anh hơi gật đầu, thoáng dừng bước một chút rồi đi ra ngoài ngay.

Hoắc Gia Lan cũng chào hỏi Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Tuệ rồi xách một hộp đồ ăn sáng ra khỏi phòng ăn.

***

Trở lại phòng của mình, Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính làm việc một lát thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, bộ đàm nói là quân y đã tới rồi.

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên mở cửa, đưa một nữ quân y vào.

"Tử Đàn à?" Hoắc Thiệu Hằng hơi kinh ngạc: "Sao lại là cô?"

"Niệm Chi đến học ở thủ đô nên Trần Liệt đã phái tôi tới tiền trạm từ trước rồi." Diệp Tử Đàn cười nói: "Nhưng mà chúng tôi cũng không ngờ là cô bé vừa đến nơi đã ốm luôn."

Hoắc Thiệu Hằng nghe vậy cũng hiểu ngay. Chắc chắn là vừa rồi khi anh gọi điện cho Trần Liệt nói chuyện Cố Niệm Chi bị sốt thì Trần Liệt đã lập tức báo cho Diệp Tử Đàn vốn đã tới thủ đô.

Bác sĩ của Cố Niệm Chi vẫn luôn là Trần Liệt, thỉnh thoảng, Diệp Tử Đàn cũng có phụ giúp.

Diệp Tử Đàn bước vào, lấy nhiệt kế, ống nghe từ trong hộp dụng cụ y tế ra khám cho Cố Niệm Chi một lúc lâu mới nói: "Có lẽ không sao đâu, bây giờ chỉ có 38,5 độ thôi."

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: "Vừa rồi là gần 39 độ, xem ra giờ đã hạ sốt rồi."

Diệp Tử Đàn cũng đồng ý với anh: "Có thể tự hạ sốt là tốt nhất, không chịu được thì mới uống thuốc. Tôi cứ để mấy viên thuốc hạ sốt này lại phòng trường hợp khẩn cấp."

Biết Cố Niệm Chi không sao, Hoắc Thiệu Hằng mới yên tâm vào phòng sách làm việc.

Nhưng anh vừa vào không bao lâu thì Hoắc Gia Lan đã nhắn vào bộ đàm của anh rằng muốn nói mấy câu với anh.

Hoắc Thiệu Hằng mở cửa cho cô ta, hai người vào phòng khách nhỏ để nói chuyện.

"Anh họ này, hôm qua Niệm Chi ngủ ở trong phòng anh ạ?"

Hoắc Gia Lan ngó đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

"Ừ, sau này con bé sẽ ở đó." Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói nhiều: "Chỉ có hơn một tuần thôi."

"Vậy không hay lắm đâu." Hoắc Gia Lan uyển chuyển bày tỏ sự phản đối: "Tuy rằng anh họ là người giám hộ của em Cố, nhưng giờ em Cố cũng đã mười tám tuổi, là một cô gái trưởng thành rồi, nếu vẫn ở cùng phòng với anh..."

"Có gì không ổn sao?" Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn không coi chuyện này thành vấn đề gì lớn: "Tình hình hiện tại của con bé khá đặc biệt, không thể bị hoảng sợ, chuyện này có giấy khám của bác sĩ."

"Không thể bị hoảng sợ ư?" Hoắc Gia Lan ngẩn ra: "Chẳng lẽ cô ấy cũng..."

"Con bé không sao cả." Hoắc Thiệu Hằng không hề do dự cắt ngang lời của cô ta, đôi mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn: "Chỉ là con bé quá nhát gan, dù sao cũng vẫn còn là một cô bé con. Cô cũng đừng suy nghĩ quá xấu xa như vậy!"

Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng khiến Hoắc Gia Lan nghẹn lại như ăn phải ruồi. Cô ta đứng vụt dậy, tức giận siết chặt tay nói: "Vậy làm phiền anh quá! Anh họ, em cũng vì muốn tốt cho anh thôi, anh là Thiếu tướng, không thể có bất kỳ hành vi sai lệch nào. Bao nhiêu người còn đang nhìn chằm chằm vào anh đó..."

"Tôi biết." Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ nói: "Cô không cần quan tâm đến chuyện của tôi, ra ngoài đi!"

Hoắc Gia Lan lại khuyên thêm mấy câu, Hoắc Thiệu Hằng đã đi thẳng vào trong phòng sách không thèm quay đầu, để lại một mình Hoắc Gia Lan đứng trong phòng khách nhỏ.

Cô ta mỉa mai một lúc, cũng không dám vào phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng tìm Cố Niệm Chi, cuối cùng đành buồn bực rời khỏi phòng.

***

Cố Niệm Chi ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn về hướng Tây, gần năm giờ chiều mới tỉnh lại.

Sau khi toát hết mồ hôi, cơn sốt của cô đã lùi hẳn, có điều mồ hôi nhớp nháp khắp người nên không thoải mái lắm.

Đầu cô vẫn còn hơi mơ màng, nặng trĩu sau cơn sốt cao. Cô ngồi dậy lười biếng duỗi người, tiện tay cởi luôn chiếc váy ngủ đẫm mồ hôi trên người xuống.

Nghe thấy tiếng cô thức dậy, Hoắc Thiệu Hằng vội vàng bước vào định dặn cô vài chuyện. Không ngờ, vừa bước vào anh đã nhìn thấy bầu ngực trắng nõn như hai con thỏ nhỏ đang đung đưa, bèn vội vàng lùi lại rồi xoay người ngay, đồng thời đóng chặt cửa phòng ngủ.

Cố Niệm Chi nghe tiếng đóng cửa mới chợt nhớ ra đây không phải phòng ngủ của mình, mà là phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

Cô vội mặc lại bộ đồ ngủ ướt đẫm đó lên người rồi bước xuống giường, kéo cửa phòng ngủ ra: "Chú Hoắc, có việc gì không ạ?"

Hoắc Thiệu Hằng đưa lưng về phía cô, nghe thấy cô bước ra cũng không quay người lại mà chỉ nói: "Đã sắp tối rồi, cháu mau thay quần áo rồi còn đi ăn cơm tối." Nói xong, anh đi thẳng vào trong phòng sách, đóng sầm cửa phòng sách lại.

Cố Niệm Chi hơi kinh ngạc: "Đã sắp tối rồi sao? Chẳng lẽ mình ngủ nguyên một ngày à?"

Nhìn cửa phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng bị đóng chặt lại, cô cũng không làm phiền anh mà vội vàng đi tìm vali của mình, mở ra lấy áo lót và áo ngoài, ôm vào trong phòng tắm, tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ bước ra, cô mới thấy cửa phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng đã được mở, nhưng anh cũng không ở bên trong.

Có lẽ là đi ăn tối rồi.

Cố Niệm Chi tìm dép lê của mình để đi, cũng rời khỏi bộ phòng khép kín của Hoắc Thiệu Hằng, định ra phòng ăn ăn tối.

Lúc này, đang là thời điểm lính công vụ đổi ca, khi Cố Niệm Chi ra ngoài thì cũng không nhìn thấy người gác cửa. Cô dựa theo đường đi trong trí nhớ, đi về phía phòng khách.

Nếu cô nhớ không lầm thì phòng ăn nằm ở phía bên kia phòng khách.

Đi qua một hành lang rất dài, cô đang chuẩn bị rẽ phải thì khóe mắt liếc thấy cuối một ngã ba nhỏ phía bên trái có một người phụ nữ mặc áo lông cừu màu hồng nhạt kết hợp với váy lông cừu màu hồng nhạt, kiểu dáng rất rườm rà.

Cô bước về phía trước vài bước, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt quay vụt đầu nhìn sang. Người phụ nữ đó chính là người mặc áo trắng xuất hiện trong phòng ngủ của cô hôm qua.

Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, người phụ nữ đó vẫn đứng trước cửa sổ của ngã ba, cười hì hì nhìn cô.

"Bà là ai?" Cố Niệm Chi không nhịn được bước đến: "Bà cũng là người nhà họ Hoắc à?"

Đến gần rồi, Cố Niệm Chi mới thấy người phụ nữ này cũng không phải trẻ, nhưng chắc chắn tuổi của bà ấy không quá ba mươi.

Làn da căng mịn trắng nõn, đường nét gương mặt tinh tế động lòng người, hơn nữa vẻ mặt vừa ngây ngô vừa xen lẫn sự ngại ngùng khiến người ta nhìn thoáng qua còn nghĩ đây là thiếu nữ mới mười tám, mười chín tuổi.

Nếu không phải khóe mắt bà có nếp nhăn thì chắc chắn Cố Niệm Chi cũng tưởng người phụ nữ này là bạn cùng tuổi mình thật.

Người phụ nữ kia thấy Cố Niệm Chi bước đến thì nhẹ giọng nói: "Váy của cô đẹp quá!"

Cố Niệm Chi vừa thay một chiếc váy Chanel Herringbone màu tím nhạt.

Trang phục của Chanel đương nhiên sẽ không bình thường rồi, người trẻ mặc không bị già đi, mà người già mặc lại có vẻ gì đó rất ung dung mà thanh nhã, không thể nhận ra tuổi tác thật sự.

Nhìn ánh mắt đầy hâm mộ của bà, Cố Niệm Chi cũng cười nói: "Cô cũng rất đẹp! Từ trước đến nay cháu chưa từng gặp người nào xinh đẹp như cô. Cô là người nhà họ Hoắc à?"

Người phụ nữ kia chớp chớp mắt: "Người nhà họ Hoắc á?" Gương mặt bà đột nhiên đỏ ửng lên, giọng nói cũng nhỏ dần đi: "Tôi cũng muốn trở thành người nhà họ Hoắc chứ... Nhưng Quan Thần nói mới mười tám tuổi thì chưa kết hôn được, phải chờ đến hai mươi hai tuổi mới có thể kết hôn..."

Cố Niệm Chi thoáng sững sờ.

Quan Thần ư?

Nếu cô nhớ không lầm thì bố của Hoắc Thiệu Hằng tên là Hoắc Quan Thần. Nhưng người phụ nữ này thì nhìn thế nào cũng không thể mới mười tám tuổi được!

"Cô nói là cô chỉ mới mười tám tuổi ư? Bởi vậy nên không thể kết hôn á?" Cố Niệm Chi nghi hoặc hỏi lại, rồi nói thêm: "Cô tên là gì? Hôm qua cô vào phòng ngủ của cháu đúng không?"

Người phụ nữ kia nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Tôi tên là gì nhỉ? Tôi tên là... Tống Cẩm Ninh, đúng rồi, chính là cái tên này. Tôi vào phòng ngủ của cô à? Không phải đâu, đó là phòng của tôi chứ."

Cố Niệm Chi vô cùng kinh ngạc, nhớ đến việc mình định đi ăn tối thì nói luôn với người phụ nữ kia: "Cô Tống đúng không ạ? Cô đã ăn tối chưa? Đi ăn tối với cháu luôn nhé!" Vừa nói, cô vừa chìa tay ra trước mặt Tống Cẩm Ninh.

Tống Cẩm Ninh hơi do dự một lát rồi từ từ vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi.

Đúng là tay của bà ta rất lạnh.

Cố Niệm Chi dẫn bà tới phòng ăn.

Hai người vừa nắm tay nhau bước vào phòng ăn thì tất cả những người có mặt trong đó đều kinh ngạc đứng bật dậy.

Hoắc Gia Lan vội vàng chạy đến, kéo tay Tống Cẩm Ninh từ trong tay Cố Niệm Chi ra, nói: "Thím Hai, sao thím lại xuống đây?" Sau đó cô ta lại mắng những người giúp việc kia: "Các người làm việc thế nào vậy? Ngay cả một bệnh nhân cũng không trông chừng được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện