Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 195: Lấy lòng



Editor: Nguyetmai

Thẻ tín dụng màu đen tuyền nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của Cố Niệm Chi, đen trắng rõ ràng, nhìn vô cùng bắt mắt.

Cố Niệm Chi lại như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Cô rất muốn trả tấm thẻ này lại, nhưng vừa ngẩng đầu thấy vẻ không cho ý kiến, không cho từ chối trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Thiệu Hằng thì chân cô như mềm nhũn đi vậy.

Cô đan tay lại đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, vẻ mặt vừa rối rắm lại vui vẻ, đôi lông mi chớp chớp như những chú bướm đang vỗ cánh vậy, cũng vỗ lên cả một cơn sóng thần trong lòng anh.

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu đi nơi khác, tay hơi ngứa, muốn hút thuốc. Anh lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngón tay thon dài vuốt nhẹ hộp thuốc lá, do dự xem có nên hút một điếu hay không.

Ánh mắt Cố Niệm Chi bất giác bị đôi tay của anh hấp dẫn. Đó là một đôi tay hoàn mỹ không tỳ vết, mỗi một khớp xương đều viết lên hai chữ "hoàn hảo", thật sự khiến người ta chỉ muốn lao tới vuốt ve cho thỏa cơn thèm...

Vẻ si mê và tham lam không thể che giấu trong đáy mắt của Cố Niệm Chi chợt lấy lòng Hoắc Thiệu Hằng.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu chìa bàn tay đang cầm hộp thuốc lá ra trước mặt Cố Niệm Chi: "Đang nhìn cái gì vậy? Hả?"

Âm cuối của anh hơi cao lên, giọng nam trầm ấm tê người lướt qua bên tai Cố Niệm Chi, làm vành tai của cô đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng bắt đầu ửng hồng.

Cố Niệm Chi hơi bối rối lui về sau, sợ bị Hoắc Thiệu Hằng biết được suy nghĩ của mình nên cô lảo đảo lùi về sau một bước nữa, lắp bắp nói: "Chú Hoắc muốn hút thuốc ạ? Để cháu... cháu châm lửa cho..."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt chột dạ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng che giấu tâm trạng không ổn định của mình.

Còn cần phải tới châm lửa sao?

Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt mơ màng của cô, chầm chậm cất bao thuốc lá vào trong túi quần, rồi hỏi: "Cháu đang nhìn bao thuốc lá à?"

"Vâng." Cố Niệm Chi vội vàng gật đầu, mượn một cái cớ vụng về nhất trần đời: "Cũng khá muộn rồi, cháu phải đi ngủ đây, chú Hoắc..." Cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng: "Hôm nay chú ngủ ở đâu ạ?"

"Phòng ngủ phụ."

Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Lần này, Cố Niệm Chi không còn lý do gì để giữ anh ở lại phòng ngủ chính được nữa, haiz...

Có điều, sau khi thay áo thun của Hoắc Thiệu Hằng làm áo ngủ, Cố Niệm Chi cũng thỏa mãn lắm rồi. Ban đêm, cô đắp chiếc chăn lông ngỗng trắng ấm áp, ngủ rất ngon lành.

Một đêm không mộng mị, bảy giờ sáng hôm sau cô đã tỉnh dậy.

Sau khi rửa mặt xong, cô mở cửa phòng ngủ ra thì thấy quả nhiên Hoắc Thiệu Hằng đã thức dậy rồi. Anh ăn mặc rất chỉnh tề, đứng trước giá sách của phòng sách, lật xem một bộ tài liệu. Cửa phòng sách mở rộng, vừa khéo đối diện với cửa của phòng ngủ chính.

Ngày hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng vẫn mặc thường phục, quần dài lông cừu đặc chế màu xám đậm, đường may thẳng tắp như có cọc tiêu bên cạnh vậy. Eo anh đeo thắt lưng da quân dụng màu nâu đậm, áo sơ mi lông cừu mỏng màu tím được sơ vin gọn gàng. Trong mắt Cố Niệm Chi, bóng lưng vạm vỡ kia lại giống như một chữ V ngược làm cho cô mất hồn mất vía vậy.

Cố Niệm Chi còn chưa kịp ngắm cho no mắt, Hoắc Thiệu Hằng đã quay người lại. Thấy cô đứng ở cửa phòng ngủ chính, anh khẽ gật đầu, nói: "Dậy rồi à? Đi ăn bữa sáng thôi, rồi lên tầng ba."

Tống Cẩm Ninh, mẹ của anh, ở trên tầng ba.

Cố Niệm Chi cất giấu tâm trạng đang bay phấp phới của mình đi, nở một nụ cười thật tươi với Hoắc Thiệu Hằng: "Chú đi cùng cháu chứ ạ?"

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi cất tài liệu lại vị trí cũ, đi ra khỏi phòng sách, tiện tay đóng cửa lại rồi đi cùng cô ra bên ngoài.

Bọn họ vừa đi ra đã nhìn thấy Hoắc Gia Lan đang nói chuyện cùng với lính công vụ gác cửa.

"Chị Lan, chào buổi sáng."

Cố Niệm Chi ngoan ngoãn chào hỏi.

Hoắc Gia Lan ngước mắt thấy Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi cùng ra ngoài thì lập tức cười tươi rói: "Em Cố dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa đi?" Rồi lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Chào anh họ."

"Chào buổi sáng." Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng có vẻ không tệ: "Đã làm xong bữa sáng chưa?"

"Rồi ạ, trong phòng ăn ấy." Hoắc Gia Lan nói rồi quay người đi cùng với Hoắc Thiệu Hằng: "Anh họ cả, lần này anh ở nhà mấy ngày? Vừa rồi ông và chú Hai còn bàn với nhau là mấy năm rồi anh không trở về, năm nay mới về nhà ăn tết, có muốn mời mấy người bạn thân đến nhà chúc mừng năm mới không?"

Cố Niệm Chi đi phía sau hai người họ, không dám ngang nhiên nhìn đông nhìn tây, nhưng khi đi ngang qua hành lang nơi cô gặp Tống Cẩm Ninh hôm qua thì cô vẫn không nhịn được mà liếc về phía cửa sổ cuối con đường một cái… thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai ở nơi đó cả.

"Đi đường thì phải nhìn dưới chân, nhìn ngó lung tung làm gì?"

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng đi ở phía trước với Hoắc Gia Lan, nhưng khóe mắt của anh vẫn không rời khỏi Cố Niệm Chi.

Anh quay đầu thúc giục một tiếng, Cố Niệm Chi vội vàng ngẩng đầu bước theo, cười nói: "Nhà của chú Hoắc rộng quá, cháu sợ lạc đường cho nên đang cố nhớ đường."

Hoắc Gia Lan mỉm cười: "Không phải nhớ đâu, nếu như sợ lạc đường thì tìm người giúp việc dẫn đường cho là được."

"Như vậy phiền phức quá ạ!" Cố Niệm Chi cười lắc đầu: "Em vẫn tự làm được mấy chuyện lặt vặt này."

"Không phiền gì cả..." Hoắc Gia Lan cười khẽ: "Trong nhà rất nhiều người giúp việc, em mà không sai họ làm việc thì họ cũng nhàn quá."

Cố Niệm Chi cười theo, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Ba người đi vào phòng ăn, ngồi xuống, bữa sáng đã được bày lên bàn.

Hoắc Thiệu Hằng vẫn ăn bữa ăn dinh dưỡng nhiều năng lượng, nhiều chất béo và nhiều lòng trắng trứng, còn trước mặt Cố Niệm Chi thì là mấy miếng bánh mì nướng, trứng tráng và sữa bò.

Cô không thích ăn bữa sáng kiểu Tây thế này lắm, hơn nữa, lượng vận động của cô cũng không lớn bằng Hoắc Thiệu Hằng, cho nên cô ăn rất ít, chỉ ăn một lát bánh mì và một cốc sữa mà thôi.

Hoắc Gia Lan thấy vậy thì mỉm cười, chỉ về phía đĩa thức ăn của cô nói: "Không ngon à? Hay không hợp khẩu vị?"

"Dạ, vừa mới khỏi bệnh nên em không muốn ăn lắm!"

Cố Niệm Chi cười với Hoắc Gia Lan.

Hoắc Thiệu Hằng ăn xong phần của mình, cũng tiện tay lấy đĩa thức ăn thừa của Cố Niệm Chi sang ăn nốt.

Chương Văn Na, Chương Văn Kiệt nhìn thấy vậy thì cực kì kinh ngạc.

Hoắc Gia Lan cũng rất ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt bình thản như thường của Hoắc Thiệu Hằng, lại thấy mặt Cố Niệm Chi đầy vẻ đương nhiên, lông mày của cô ta hơi nhíu lại.

Bình thường bữa sáng thì chỉ có mấy người trẻ tuổi bọn họ ăn với nhau ở đây, còn ông cụ Hoắc, Hoắc Quan Thần và chú Chương, thím Chương đều không xuống đây ăn, bọn họ ăn luôn trong phòng mình.

Đương nhiên, ba bữa cơm của Tống Cẩm Ninh đều không xuống phòng ăn cả.

Đêm qua là ngoại lệ.

Ăn xong bữa sáng, Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi lên tầng ba gặp Tống Cẩm Ninh.

Hoắc Gia Lan vốn muốn đi theo, nhưng vừa tới cầu thang thì bị Hoắc Quan Thần gọi lại: "Gia Lan, tết năm ngoái nhà họ Tiết đã đưa tới quà gì? Cháu có ghi lại không?"

Hoắc Gia Lan vội trả lời: "Có chú Hai ạ, để cháu lấy cho chú."

Hoắc Quan Thần gật đầu: "Ừ, nhanh lên, chú còn có việc."

Hoắc Gia Lan đành phải đi về phòng làm việc, tìm kiếm danh mục quà tặng của năm trước.

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi tới tầng ba, men theo hành lang đi thẳng vào sâu bên trong, đến căn phòng chứa quần áo ở cuối cùng của dãy hành lang mới thấy một cái cầu thang được giấu rất khéo léo.

Cố Niệm Chi nhìn cái cầu thang này, cảm thán: "Không ngờ tầng ba lại được thiết kế tinh xảo như vậy."

Thật ra, tầng ba cũng không phải là một tầng, mà thiết kế theo kiểu lầu kép, thực chất là hai tầng. Thế nhưng, nhìn từ bên ngoài tòa nhà này vào thì chỉ thấy có ba tầng thôi.

Cố Niệm Chi đi theo sau Hoắc Thiệu Hằng lên tầng trên. Tầng này cũng giống một tầng lửng vậy, độ cao của căn phòng không bằng những căn phòng tầng dưới.

Với chiều cao 1m88 của Hoắc Thiệu Hằng thì đầu của anh sắp chạm tới trần nhà luôn rồi.

Một không gian như thế này sẽ càng trở nên áp lực, gò bó hơn đối với một người bệnh như Tống Cẩm Ninh.

Trong lòng Cố Niệm Chi thầm thở dài, đi theo Hoắc Thiệu Hằng tới trước một cánh cửa khép hờ.

Trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ nữ: "Bà Tống, mới sáng ra mà bà lại làm gì trong bếp vậy? Muốn ăn cái gì thì bà cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo đầu bếp trong nhà làm cho bà."

Tống Cẩm Ninh không nói gì, nhưng mà trong phòng lại truyền ra mùi đồ ăn rất thơm.

Cố Niệm Chi thấy vậy bèn đi lướt qua người Hoắc Thiệu Hằng, đi vào trong phòng, cười tươi rói: "Bác Tống, chào buổi sáng!"

Vào bên trong là một căn phòng nhỏ giống như phòng khách, bên tường Đông có một cánh cửa, một phụ nữ trung niên mặc đồ giúp việc đi từ trong đó ra. Thấy Cố Niệm Chi tới, bà ta hơi giật mình, nhưng sau đó nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng sau lưng Cố Niệm Chi, bà ta vội khom người chào: "Hoắc thiếu, cô Cố."

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, yên lặng đứng sau lưng Cố Niệm Chi.

Tống Cẩm Ninh nghe thấy tiếng động nên cũng đi ra ngoài, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Niệm Chi, bà thoáng ngẩn người ra hỏi: "Cô là ai?"

Năng lực ngoại giao của Cố Niệm Chi rất khá, cô rất bình thản nói: "Cháu là Cố Niệm Chi, ngày hôm qua bác Hoắc đã nói sẽ làm đồ ăn cho cháu mà, cháu vẫn nhớ kỹ đấy!"

Tống Cẩm Ninh ngây ra nhìn cô, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Tôi đã nói thế sao? Nhưng sao tôi lại không nhớ được nhỉ..."

Bà cố gắng nghĩ về điều này, vẻ mặt dần trở nên đau đớn, ôm đầu, có chút luống cuống.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, có vẻ bà hơi sợ anh nên lùi về phía sau.

Cố Niệm Chi rất tự nhiên nắm lấy tay của bà: "Đã nghĩ không được thì bác đừng nghĩ nữa! Bác cứ coi như hôm nay cháu ăn chực một bữa của bác Hoắc đi! Nói thật, sáng nay cháu vẫn ăn chưa no đâu ạ!"

Lúc nãy, chỉ ngửi mùi bữa sáng kiểu Tây kia là cô đã thấy no rồi, thế nhưng khi ngửi được mùi thức ăn ở nơi đây thì cô lại cảm thấy đói bụng.

Cố Niệm Chi không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô cũng như cảm hóa được sang Tống Cẩm Ninh vậy, bà bước lại gần, hỏi: "Cháu đói thật sao?"

"Vâng, cháu đói lắm, đói lắm ấy!" Cố Niệm Chi cầm tay của bà rồi dẫn tới cửa nhỏ bên kia, hỏi: "Đây là phòng bếp của bác ạ?"

Nơi này là một phòng bếp rất đơn sơ, ở mặt quầy bếp chỉ có một cái bếp đơn đang đun một nồi cháo trắng, mùi thơm nức mũi là từ trong nồi cháo này bay ra.

Cố Niệm Chi cúi đầu nhìn một cái, lại không nhịn được mà nuốt nước miếng. Nồi cháo này được nấu rất ngon, hạt gạo hầu như đều nhừ cả, thế nhưng vẫn không nát, cũng không nhão thành nước.

Dáng vẻ thèm thuồng của cô làm Tống Cẩm Ninh bật cười. Bà cầm muôi múc cho cô một bát: "Đói thì ăn đi, trong nồi vẫn còn đó." Nói xong, bà quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, sợ sệt nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu có muốn ăn không?"

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu.

Tống Cẩm Ninh vội vàng múc cho anh một bát nữa.

Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng ngồi đối diện bên bàn ăn của phòng bếp nhỏ cùng húp cháo.

Nồi cháo này được nấu rất đúng độ, dầu từ hạt gạo tiết ra, vừa mềm vừa quyện, hương thơm tự nhiên của gạo đều hòa vào trong cháo. Không cần thêm gia vị, chỉ dựa vào chất lượng gạo và tay nghề nấu nướng đã đủ làm cho nồi cháo này trở thành cháo ngon thượng hạng rồi.

Cố Niệm Chi ăn một bát vẫn thấy không đủ, lại ăn thêm bát nữa, ăn đến mức nồi cháo nhỏ của Tống Cẩm Ninh sắp cạn sạch.

"Ơ? Cháu xin lỗi bác Hoắc, lẽ ra cháu phải để phần cho bác một chút..."

Cố Niệm Chi cực kì ngượng ngùng nói.

Hai bát cháo này là món ngon nhất mà cô được ăn trong suốt hai ngày qua, cũng là thứ khiến cô ăn no thực sự.

Tống Cẩm Ninh cười rất vui vẻ, thuận miệng nói: "Không sao, không sao, cô thích ăn là được rồi! Tôi vẫn còn đồ ăn, món này là tôi làm riêng cho cô mà."

"Đó! Cháu đã nói mà! Thực sự thì bác vẫn nhớ điều mà bác đã nói hôm qua đấy chứ!" Cố Niệm Chi vui vẻ, ôm cánh tay Tống Cẩm Ninh: "Hay là như vậy đi, cháu đã ăn đồ bác làm rồi, hôm nay cháu cũng nấu cho bác một bữa, được không ạ?"

Tống Cẩm Ninh gật đầu lia lịa: "Được được, cô biết làm món gì?"

Trên thực tế, Cố Niệm Chi không biết làm cái gì cả, chỉ biết nấu mì ăn liền mà thôi...

Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng sẽ không để cho cô nấu mì ăn liền cho mẹ mình ăn rồi. Nghe vậy, anh liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Cháu và... mẹ ra ngoài đi, để tôi làm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện