Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 244: Mạnh mẽ xử lý



Editor: Nguyetmai

Đây là một tấm lưới đã được đan suốt mười năm trời, cuối cùng hôm nay cũng siết chặt toàn bộ.

Phòng khách ồn ào náo nhiệt lúc này đã yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở của mọi người. Có người hít vào một hơi lạnh, có người nặng nề thở dốc, có người hít thở dồn dập. Cũng có người, kinh ngạc tới quên cả hít thở, nín thở mà nhìn một màn này, qua một lúc lâu mới phát hiện mình nín thở đã sắp tắt thở, thế là lập tức thở phì phò từng hơi từng hơi.

Mọi người không nhúc nhích, duy trì tư thế cũ, im lìm như biến thành tượng sáp rồi vậy.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng vừa đi vào.

Bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng thẳng tắp và cứng cỏi, góc nghiêng toát lên vẻ giỏi giang, mạnh mẽ, ngũ quan như tạc tượng càng nổi bật từng đường nét dưới ánh đèn pha lê. Dung nhan tuấn tú không thích nói cười lại như tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, chói mắt đến nỗi đèn pha lê cũng không sánh bằng.

Cố Niệm Chi cố gắng kiềm chế lắm để không lộ ra vẻ mặt si mê trước mặt mọi người, nhưng niềm kiêu ngạo đã như muốn tràn ra từ dưới đáy lòng cô rồi.

Khác với vẻ kinh ngạc vạn phần của những người này, Cố Niệm Chi không chút giật mình với hành động của Hoắc Thiệu Hằng. Mặc dù cô cũng không biết trước nước cờ này của anh, nhưng điều này cũng không cản được sự kiêu ngạo vì anh đang dâng trào trong lòng cô.

Cô biết, với sự khôn ngoan và năng lực của Hoắc Thiệu Hằng, sao có thể chỉ để cho cô làm ầm một trận lên như thế được chứ?!

Tất nhiên còn có chiêu sau nữa!

"… Mười năm trước cháu đã đưa thi thể La Hân Tuyết đi ướp lạnh rồi sao?! Không thể có khả năng đó!" Bạch Cẩn Nghi khó có thể tin, đôi mắt bà ta trợn lên to như chuông đồng, trừng trừng như mắt bò vậy, "Thế người bị hỏa táng kia là ai?!"

Hoắc Thiệu Hằng căn bản phớt lờ Bạch Cẩn Nghi đi, coi như bà ta không tồn tại nên cũng chẳng trả lời câu hỏi của bà ta.

Lúc này, Hoắc Gia Lan mới phản ứng lại được, thần sắc vừa mừng vừa sợ, nhào tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu hỏi, "Anh họ, anh thật sự giấu thi thể mẹ em rồi sao?! Ở đâu vậy? Ở đâu vậy?! Em muốn gặp mẹ!"

Không ngờ anh lại có thể lén đánh tráo thi thể ngay trong lễ tang nhà họ Hoắc, đồng thời đem đi ướp lạnh. Loại chuyện này, không phải người bình thường có thể làm được đâu!

Lúc đó, Hoắc Thiệu Hằng mới mười tám tuổi, còn chưa nhập ngũ, chỉ là một học viên bình thường trong trường quân đội, anh đã làm được chuyện đó bằng cách nào?!

"Thi thể của bác gái đã được chuyển giao cho cảnh sát, chờ kết án xong sẽ chuyển lại cho em để mai táng một lần nữa." Giọng Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản, không mang theo một chút tình cảm nào.

Hoắc Gia Lan nắm chặt tay lại, không dám hỏi nữa, yên lặng lui xuống.

Hoắc Quan Thần cũng rất kinh ngạc, từ sau khi Tống Cẩm Ninh bước vào, ông ta vẫn luôn im lặng. Lúc này, sắc mặt ông ta mới nghiêm lại nói, "Thiệu Hằng, lời này của con có ý gì?"

"Nói sao thì ý vậy." Hoắc Thiệu Hằng rất thản nhiên, bình tĩnh trả lời, sau đó quay đầu nhìn nhóm cảnh sát kia, "Đưa bà ta đi, có chuyện gì về đồn cảnh sát nói chuyện."

"Vâng, Thủ trưởng!"

Lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng và mấy người cảnh sát đồng thanh đáp lại.

Một người cảnh sát không thèm để ý tới sự ngạc nhiên và phản kháng của Bạch Cẩn Nghi, lấy còng tay ra còng bà ta lại, sau đó lấy một chiếc túi giấy có khoét mắt trùm lên đầu bà ta, đẩy bà ta ra ngoài.

Bạch Trường Huy trơ mắt nhìn em gái mình bị cảnh sát đưa đi, vô cùng lo lắng, muốn vọt tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng để tranh luận, lại bị Bạch Duyệt Nhiên giữ chặt lại cánh tay, "Chú Ba, tạm thời đừng kích động vội."

"Nhưng mà…!" Bạch Trường Huy sốt ruột chỉ về phía cửa, "Cô của cháu đã lớn tuổi rồi, sao mà chịu đựng được chứ?!"

"Chỉ là đi đồn cảnh sát để tra hỏi, hỗ trợ công tác điều tra mà thôi. Chẳng lẽ chú Ba lo Cục cảnh sát sẽ tra tấn ép cung hay sao?" Bạch Duyệt Nhiên khẽ cười nói, "Chuyện của cô, chúng ta cũng không hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vẫn nên nghe luật sư thì hơn. Hơn nữa, còn có Thượng tướng Hoắc, vị hôn phu của cô ở đây, chú cần gì phải lo lắng vớ vẩn."

Ánh mắt Hoắc Quan Thần hơi tối đi, nhìn thoáng qua Tống Cẩm Ninh, lại thấy bà ấy đang quay đầu nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng như không có chuyện gì, trong lòng không khỏi càng thêm đắng chát, vô cùng khó chịu.

Mặt Bạch Kiến Thành đầy vẻ áy náy, rất ngại ngùng xin lỗi ông cụ Hoắc, "Chuyện ngày hôm nay, thật sự là dồn dập khiến cho người ta choáng váng, xin thứ cho Bạch mỗ được cáo lui trước. Chờ qua năm mới, sẽ tới nhận lỗi với cụ sau ạ."

"Bộ trưởng Bạch nói quá rồi, nhà họ Bạch gia thế to, cơ nghiệp lớn, có mấy người không nên thân cũng là bình thường." Ông cụ Hoắc nghiêm mặt thở dài, "Tin rằng đồn cảnh sát sẽ cho nhà họ Hoắc chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng."

Bạch Kiến Thành là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, coi như là người đứng đầu nội các dưới trướng Thủ tướng.

Hôm nay Thủ tướng không tới nhà họ Hoắc, Bạch Kiến Thành đương nhiên cũng đại biểu cho toàn bộ nội các và Thủ tướng, cùng với Thượng tướng Quý đại biểu Bộ Quốc phòng và Chủ tịch Long đại diện Quốc hội, là ba người có địa vị cao nhất trong các vị khách.

"Đó là chắc chắn rồi, cụ Hoắc không cần phải lo lắng, có người cháu trai như Hoắc thiếu đây, nhà họ Hoắc ngài không cần phải lo lắng nữa."

Bạch Kiến Thành khen ngợi Hoắc Thiệu Hằng giống như Bạch Cẩn Nghi bị bắt vừa xong không có chút quan hệ nào với ông ta vậy.

Bạch Trường Huy cảm thấy mình không có được sự lão luyện như anh cả của mình, không làm được chuyện bị người ta đánh mặt còn phải chịu thiệt nhận lỗi này, tức giận quay đầu sang chỗ khác, dẫn vợ con mình rời đi.

Bạch Kiến Thành lại thay em trai và người nhà xin lỗi, sau đó mới dẫn vợ mình chào ra về.

Bạch Duyệt Nhiên, cô con gái duy nhất của ông ta đi cuối cùng, trước khi đi còn nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, đối với chuyện nhà anh, tôi thành thật xin lỗi. Nhưng tôi tin cách hành xử và năng lực của anh, nhất định có thể tìm ra được manh mối mọi chuyện, không oan uổng người tốt, cũng không buông tha cho người xấu. Cả anh và tôi đều là quân nhân, bảo vệ quốc gia này, bảo vệ quyền lợi pháp luật của công dân, là bổn phận của cả anh và tôi."

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, "Trưởng phòng Bạch yên tâm, giữ gìn sự công bằng pháp luật là trách nhiệm của Bộ Tư pháp và Cục Cảnh sát, đương nhiên quân đội sẽ không nhúng tay vào."

Bạch Duyệt Nhiên đạt được cam đoan của Hoắc Thiệu Hằng mới yên lòng rời đi.

Cô ấy vừa đi, hầu hết các vị khách ở đây cũng đều lần lượt cáo từ.

Tiệc rượu năm mới lần này của nhà họ Hoắc, vốn là lễ đính hôn, kết quả biến thành màn cắn xé của hạnh phúc cũ và niềm vui mới. Cuối cùng, con trai của chú rể lại xuất hiện, làm cô dâu mới bị bắt đến đồn cảnh sát, thật khiến cho bọn họ được mở mang tầm mắt.

Mọi người tốp năm tốp ba ra về, không ngừng châu đầu ghé tai, thấp giọng bàn tán.

Nhưng khi bọn họ ra tới cửa, đối mặt với bọn họ chính là đám lính công vụ súng ống đầy đủ và thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng.

Hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều mặc quân phục đứng ở cửa ra vào, tươi cười nói với các vị khách đang muốn rời đi, "Xin các ngài xóa bỏ các video và hình ảnh có liên quan tới nhà họ Hoắc đã quay chụp được."

Hiện tại, việc quay phim và chụp ảnh bằng điện thoại quá mức thuận tiện, trong những quan chức quyền quý này, cũng có một số người thích quay chụp chuyện riêng nhà người ta rồi đăng lên internet để thu hút sự chú ý. Cho nên, nhất định phải thông báo cho bọn họ một chút rằng không nên giấu giếm bất cứ video hay ảnh chụp nào.

"A, làm gì có, làm gì có, sao có thể thế được chứ?"

Các vị khách cười ha ha, đồng thời lén lút xóa bỏ những bức ảnh chụp và video trong điện thoại của mình.

Nhà họ Hoắc đã ra mặt nói như thế rồi, nếu như không cho bọn họ một chút thể diện này, chắc chắn sẽ kết thù to.

Với sự xuất hiện mạnh mẽ của Hoắc Thiệu Hằng hôm nay, các quan chức ở xã hội thượng tầng của Đế quốc Hoa Hạ đều phải một lần nữa đánh giá lại thực lực của nhà họ Hoắc và Hoắc Thiệu Hằng.

Vì nguyên nhân nghề nghiệp của mình nên mười năm nay Hoắc Thiệu Hằng luôn giấu tài trong nội bộ Đế quốc, xưa nay không ngoi đầu lên. Thanh danh của anh ở nước ngoài, vang dội hơn trong nước rất nhiều.

Chỉ có điều lần này, anh không tiếp tục làm một nhân vật im lặng như quá khứ nữa, mà ngang nhiên đứng lên, thể hiện sự tồn tại và năng lực của mình với mọi người.

Đây cũng là yêu cầu của Thượng tướng Quý, bởi vì Hoắc Thiệu Hằng không thể nào vĩnh viễn chỉ làm Thủ trưởng của Cục tác chiến đặc biệt được, con đường của anh còn dài hơn bây giờ có thể nhìn thấy rất nhiều.

Triệu Lương Trạch cười hì hì nhìn từng vị khách đi qua, ngẫu nhiên níu lại một vài vị khác, cười rất chân thành nói, "… Điện thoại của ngài?"

Người khách bị anh ta ngăn lại chính là con cá lọt lưới chưa xóa ảnh và video trong điện thoại.

Có Triệu Lương Trạch là một người vô cùng thông thạo về internet và máy tính ở đây, những vị khách này căn bản không thể giấu giếm được gì trước mặt anh ta.

Hơn nữa, điện thoại của những người này vốn được đặt trong phạm vi giám sát của Cục tác chiến đặc biệt, bọn họ mà chủ động không muốn xóa thì bất cứ lúc nào Triệu Lương Trạch cũng có thể xâm nhập vào điện thoại của họ đi dạo một vòng, dạy cho bọn họ cách làm người.

***

Trong phòng khách nhà họ Hoắc nhanh chóng chỉ còn lại người nhà họ Hoắc và mấy người bạn vô cùng thân thiết.

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cũng không rời đi, đứng hai bên của ông cụ Hoắc, nãy giờ vẫn luôn quan sát, đánh giá Tống Cẩm Ninh.

Tống Cẩm Ninh chưa quen thuộc với hai người kia, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ. Nhưng mười sáu năm trôi qua, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cũng đã già đi rất nhiều, không thể khớp được với hai người đàn ông trung niên tài giỏi trong ký ức của bà.

Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu cho bà ấy, "Đây là Thượng tướng Quý, lãnh đạo tối cao của Bộ Quốc phòng, đây là Chủ tịch Long của Quốc hội." Sau đó, anh ngừng một chút rồi nói tiếp, "Năm xưa, phòng thí nghiệm của ông ngoại được dựng lên là nhờ sự ủng hộ to lớn của bọn họ, chương trình thí nghiệm bị xảy ra sự cố đó lúc trước cũng là do nhóm lãnh đạo tối cao của Bộ Quốc phòng đề xuất gây dựng."

"Các ủy viên Quốc Hội chúng tôi đã biểu quyết và thông qua với trăm phần trăm phiếu bầu." Chủ tịch Long nheo mắt cười nói rồi nhìn Tống Cẩm Ninh, "Cô còn nhận ra được tôi không?"

Tống Cẩm Ninh hơi bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi chỉ vừa mới tỉnh táo lại thôi…"

Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng nói, "Bác Tống vừa mới tỉnh táo lại, còn rất yếu ớt. Tối hôm nay náo loạn thế này, trong lòng cháu vẫn luôn rất lo lắng, chỉ sợ rằng bác Tống không chịu đựng được."

Tống Cẩm Ninh nghe xong liền biết Cố Niệm Chi đang nhắc nhở mình, không thể nói ra chuyện mình bị mất trí nhớ. Nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới việc ra làm chứng khi thẩm tra xử lý.

Vì không để cho nhà họ Bạch lợi dụng sơ hở, Tống Cẩm Ninh cũng định sẽ giữ kín về tình trạng của bản thân. Bà không chủ động đề cập tới, chỉ day day huyệt thái dương, "Đúng là hôm nay rất mệt mỏi, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Hoắc Thiệu Hằng tránh ra một bước, "Vậy chúng ta đi về trước đi."

"Cháu muốn đi đâu?" Ông cụ Hoắc sa sầm mặt xuống, hơi tức giận nói với Hoắc Thiệu Hằng, "Nơi này chính là nhà cháu, hôm nay là đêm giao thừa, cháu còn muốn đi đâu?"

Có lẽ do quá tức giận, hơi thở của ông cụ bỗng nghẹn lại trên lồng ngực rồi ho khan một tràng dài kinh thiên động địa.

Hoắc Gia Lan vội vàng đỡ ông ta lên, vừa xoa lưng thuận khí cho ông cụ Hoắc vừa nói, "Anh họ cả, hôm nay anh đừng đi nữa, sắp sang năm mới rồi, anh nhẫn tâm để ông nội một mình sao?"

Người nhà họ Chương vẫn luôn đứng tại một góc khuất trong phòng khách quan sát, lúc này mới đi tới.

"Chú Chương, thím Chương, mấy người đỡ ông nội lên gác trước đi." Hoắc Gia Lan khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lúc trước, thuần thục quản lý chuyện nhà họ Hoắc rồi lại quay sang nói với ông cụ Hoắc, "Ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho anh họ đi đâu hết."

"Dừng lại." Hoắc Thiệu Hằng không nhanh không chậm bước hai bước về phía trước, cắt ngang lời cô ta, một cánh tay vẫy về phía sau, "Người đâu, bắt Hoắc Gia Lan lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện