Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 255: Em cần phải tin tưởng anh mới được (3)



Editor: Nguyetmai

Âm Thế Hùng vẫn cười hì hì nhìn về hướng chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài màu đen nhưng trong lòng lại đang nổi lên vô vàn cơn sóng lớn.

Anh ta thật sự không thể ngờ lại gặp Hà Chi Sơ trong tình huống này!

Nếu là ở Mỹ thì anh ta sẽ không có gì bất ngờ cả. Ở Mỹ, Hà Chi Sơ có mối quan hệ rất rộng trong giới chính trị và quân đội, nhưng còn ở Đế quốc Hoa Hạ thì sao?!

Anh ta không hề biết Hà Chi Sơ lại có mối quan hệ thân thiết đến mức này với nhà Thủ tướng.

Việc này, Cục tác chiến đặc biệt bọn họ đã sơ suất rồi.

Một tay của Âm Thế Hùng khẽ xoa lên tai, bắt đầu gõ ngắt quãng. Anh ta đang gửi mật mã Morse qua tai nghe.

Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng nhận được tin tức của anh ta cùng một lúc.

Triệu Lương Trạch không biết rõ lắm về Đậu Khanh Ngôn. Anh ta cũng giống Âm Thế Hùng, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với việc Hà Chi Sơ có thể xuất hiện trong tình huống này.

Cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng thì phức tạp hơn một chút.

Đậu Khanh Ngôn lại xuất hiện cùng với Hà Chi Sơ ư?

Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng hơi trầm xuống. Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của Cố Niệm Chi, đưa tay ra nắm chặt tay cô.

Cố Niệm Chi quay đầu sang, khẽ nhếch đôi môi củ ấu đỏ hồng lên mỉm cười với anh, đôi mắt như tự mang hiệu ứng mắt đẹp kia long lanh nước giống như ao hồ mùa thu, làm xao xuyến cả trái tim và tâm hồn người ta.

Triệu Lương Trạch xuống khỏi xe chuyên dụng chống đạn, mở cửa xe cho Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng xuống xe trước, sau đó đưa tay ra cầm lấy tay Cố Niệm Chi, đỡ cô xuống xe.

Cố Niệm Chi mặc một bộ váy dạ hội chữ A trễ vai bằng voan mỏng màu hồng anh đào, trên vai khoác một chiếc khăn choàng nhỏ bằng lông chồn. Mái tóc dài xõa sau lưng, chỉ tết một bím tóc nhỏ rồi búi tròn lại trên đỉnh đầu bằng một chiếc vòng búi tóc, không để tóc mái, để lộ ra vầng trán cao mịn màng, trắng sáng. Chỉ ở cái độ tuổi trẻ trung nhất người ta mới dám trang điểm như thế này, vừa xinh đẹp lại tràn đầy sức sống, không có gì phải che giấu.

Đôi lông mày gần như thành hình tự nhiên, không cần tỉa tót, lông mi vừa dài vừa dày, không cần chuốt mascara nên không lo lớp mascara bị lem, làm hỏng lớp trang điểm.

Khuôn mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân kia chỉ được đánh một lớp phấn nền mỏng không bắt sáng khiến gương mặt trắng trẻo của cô không quá chói mắt. Màu son cũng là màu hồng anh đào nhạt, làm đôi môi củ ấu đỏ hồng kia thêm căng mọng.

Bất kể là ở trước mặt ai, cô cũng vô cùng nổi bật, khác biệt với tất cả mọi người.

Hoắc Thiệu Hằng âm thầm thưởng thức mà không để người khác phát giác, kéo tay Cố Niệm Chi, dẫn cô đi về hướng cầu thang của dinh thự Thủ tướng.

***

Ở bên ngoài cổng chính của dinh thự Thủ tướng, Hà Chi Sơ đi đến trước mặt Thủ tướng và phu nhân, hơi khom người, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi là Hà Chi Sơ, rất hân hạnh!"

Thủ tướng vội đưa tay ra, bắt tay với anh ta, vô cùng xúc động nói: "Cảm ơn Luật sư Hà, may nhờ có anh Khanh Ngôn của chúng tôi mới trở về đấy!

"Chị ơi! Chị! Chị về rồi!"

Cô bé trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh Đậu Hào Ngôn kia đi lên phía trước, nắm chặt tay Đậu Khanh Ngôn, "Chị, chị còn nhớ em không đấy? Em là Ái Ngôn đây!"

"Tiểu Ái Ngôn à, em lớn thế này rồi sao?" Đậu Khanh Ngôn mỉm cười xoa đầu cô bé, quay người nói với Hà Chi Sơ đứng bên cạnh: "Luật sư Hà này, đây là Ái Ngôn, em gái của tôi, cô bé ít tuổi hơn tôi và anh trai nhiều, năm ngoái vừa tròn mười tám tuổi thôi."

Đậu Ái Ngôn tò mò nhìn Hà Chi Sơ rồi bất giác đỏ mặt, mỉm cười với Hà Chi Sơ, "Chào Luật sư Hà ạ!"

Hà Chi Sơ khẽ gật đầu với cô ấy. Vì nghe nói cô ấy cũng vừa tròn mười tám tuổi, ánh mắt anh ta không khỏi dừng lại trên khuôn mặt cô ấy lâu hơn một chút.

Phu nhân Thủ tướng kéo tay Đậu Khanh Ngôn, nước mắt như sắp chảy ra, nói luôn miệng: "Khanh Ngôn, vào đây với mami nhanh lên. Con nhẫn tâm thật đấy, đi một mạch sáu năm không về, cũng không liên hệ với daddy và mami. Anh trai và em gái con sắp không nhận ra con mất rồi!"

"Mẹ nói gì vậy, làm sao con không nhận ra Khanh Ngôn được." Đậu Hào Ngôn ở bên cạnh cười khẽ, "Có điều Tiểu Ái Ngôn có thể nhớ được chị gái hay không thì không chắc ạ."

"Anh nói linh tinh!" Đậu Ái Ngôn phồng má lên nói, "Khi chị đi em cũng đã mười hai tuổi rồi, sao có thể không nhớ chứ?! Anh cứ làm như em là một baby bé nhỏ không biết gì ấy!"

"Nhìn cái bộ dạng miệng còn hôi sữa của em kìa, có khác gì baby bé nhỏ đâu?!" Đậu Hào Ngôn cười ha ha một tiếng rồi quay người đưa tay ra với Hà Chi Sơ, vô cùng cảm kích nói: "Luật sư Hà, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ!"

Hà Chi Sơ lạnh nhạt nói: "Chuyện nhỏ nhặt thôi mà, có đáng gì đâu."

"Đối với anh là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với gia đình tôi thì khác." Đậu Hào Ngôn vô cùng thành khẩn, nghiêng người nhường đường, "Mời anh đi lối này!"

Hà Chi Sơ khẽ gật đầu, đi theo Đậu Hào Ngôn vào dinh thự Thủ tướng.

Đậu Khanh Ngôn đi theo phu nhân Thủ tướng được hai bước, đột nhiên nói: "Còn cô Ôn nữa, cô ấy đâu rồi nhỉ?"

Hà Chi Sơ dừng lại, Ôn Thủ Ức đã từ phía sau đi tới.

Cô ta vừa mới ra khỏi xe chuyên dụng Limousine đuôi dài màu đen, đứng bên cạnh giữ im lặng không lên tiếng, chỉ cười tủm tỉm, không hề có cảm giác tồn tại.

Lúc này, nghe Đậu Khanh Ngôn nhắc đến, cô ta mới đi nhanh lên trước, "Cô Đậu..."

"Thủ Ức, cô gọi tôi là Khanh Ngôn được rồi, không cần khách khí như vậy đâu." Đậu Khanh Ngôn rất thân mật kéo tay cô ta, cố tình giới thiệu với phu nhân Thủ tướng: "Mami, đây là cô Ôn, trợ lý của Luật sư Hà, cũng là Phó Giáo sư của khoa Luật thuộc Viện Đại học Harvard. Mami đừng thấy bề ngoài của cô ấy dịu dàng, nhẹ nhàng thế này mà coi thường nhé, ở trên Tòa cô ấy lý luận sắc bén không thua gì đấng mày râu đâu ạ!"

"Cô Ôn giỏi như vậy ư? Đúng là hiếm có khó tìm."

Phu nhân Thủ tướng lịch sự khen cô ta hai câu, sau đó cùng bọn họ đi vào cửa chính dinh thự Thủ tướng.

Thủ tướng đi cùng Hà Chi Sơ ở đằng trước, Đậu Hào Ngôn con trai cả của ông ta cũng đi cạnh Hà Chi Sơ.

Đậu Ái Ngôn là người cuối cùng đi vào. Cô ấy cũng không để ý lắm mà nán lại đằng sau tò mò nhìn một chút những vị khách đang được kiểm tra ở cổng phụ của dinh thự. Cô ấy đưa tay lên vẫy tay với họ, sau đó chạy mấy bước đuổi kịp anh trai Đậu Hào Ngôn, kéo tay anh ta, không ngừng quan sát Hà Chi Sơ đang đi ở giữa.

Khi trông thấy cảnh này, những vị khách vẫn đang chờ ở bên ngoài để kiểm tra đều vô cùng tò mò về thân phận của Hà Chi Sơ.

Mọi người tụm năm tụm ba ghé tai nhau nghe ngóng, nhưng không ai biết rốt cuộc anh ta là ai.

Trong ngày mùng Một tết Nguyên đán hôm nay, Hà Chi Sơ đã "nhảy dù" lên tầng lớp thượng lưu của xã hội ở Đế quốc Hoa Hạ, lập tức thu hút sự chú ý và tò mò của rất nhiều người.

Trong số bao nhiêu người đang dò hỏi lai lịch của Hà Chi Sơ này, chắc chỉ có một mình Âm Thế Hùng biết rõ nhất lai lịch của anh ta.

Kim Uyển Nghi cũng tò mò nhìn một lúc lâu, bùi ngùi nói: "Người này không phải là Hoắc Thiệu Hằng ư? Có điều tôi cảm thấy khí thế của anh ta cũng rất lớn đấy chứ!"

"Vậy sao?" Âm Thế Hùng mỉm cười, "Có lớn đến mấy cũng không bằng Thiếu tướng Hoắc được đâu."

"Sao lại nói vậy? Anh đã từng gặp Hoắc Thiệu Hằng rồi ư?" Kim Uyển Nghi càng tò mò hơn, "Anh đang công tác ở đâu?"

Âm Thế Hùng khẽ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: "Tôi chỉ suy đoán theo lẽ thường thôi. Cô nghĩ mà xem, Thiếu tướng Hoắc là quan cấp tướng của Bộ Quốc phòng, còn vị Luật sư Hà này chẳng qua chỉ là một luật sư thôi, cô nói xem khí thế của Tướng hay là của luật sư lớn hơn?"

"Cũng đúng." Kim Uyển Nghi khẽ gật đầu, "Có điều tôi cứ cảm thấy anh ta không giống một luật sư."

"Không giống ư? Tại sao?"

"Tôi cũng không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi." Kim Uyển Nghi khẽ lắc đầu, "Anh đừng nghe tôi nói linh tinh, tôi đoán mò ấy mà."

Âm Thế Hùng đăm chiêu nhìn theo hướng Hà Chi Sơ biến mất rồi lại gửi tiếp vài thông tin qua cho Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch.

***

Cố Niệm Chi kéo tay Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng khách ở tầng một của dinh thự Thủ tướng. Cả một tầng của phòng khách đã được sắp xếp thành kiểu tiệc buffet. 

Đầu bếp và nhóm nhân viên của khách sạn năm sao đều đang ở đây để phục vụ Catering* chuyên nghiệp.

(*) Catering: Hình thức cung cấp các loại hình dịch vụ tiệc tại địa điểm theo yêu cầu của khách hàng của các nhà hàng – khách sạn. Ngoài việc phục vụ các món ăn, dịch vụ Catering thường đảm nhiệm luôn việc trang trí, lên menu, set up âm thanh ánh sáng… nếu khách có yêu cầu.

Những đầu bếp đội mũ trắng mặc đồng phục và nhân viên phục vụ đi qua đi lại tấp nập trong phòng khách. Trên từng chiếc bàn dài được trải khăn trắng như tuyết được bày đầy các món ăn từ Nam ra Bắc.

Ở vườn hoa nhỏ phía sau phòng khách còn có thịt dê và thịt bò hảo hạng được vận chuyển từ miền Tây tới, việc nướng thịt có người phụ trách riêng.

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi từ cửa sau của phòng khách vào, đụng mặt ngay nhóm người Thủ tướng đi vào từ cửa chính.

Nhạc trong phòng khách bắt đầu nổi lên, điệu nhạc vui vẻ làm cho tinh thần người ta phấn chấn lên. Những khách mời vây quanh nhóm người Thủ tướng giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy.

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi thì đứng ở một góc khác của phòng khách, bên cạnh chỉ có Triệu Lương Trạch mặc bộ comple phẳng phiu đi theo nhưng khí thế không hề giảm sút chút nào.

Cố Niệm Chi ngẩng đầu cười hì hì nói với Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh mình một câu, Hoắc Thiệu Hằng thì cúi đầu mỉm cười.

Hà Chi Sơ đang đứng ở chính giữa đám người kia đưa mắt nhìn ra xa, thấy cảnh tượng ở phía đối diện, trong đôi mắt ướt hoa đào toát lên vẻ lạnh lẽo đến khắc nghiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện