Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 55: Có người vui, có người buồn
Cố Niệm Chi bị Âm Thế Hùng chọc cười.
Âm Thế Hùng khéo hiểu lòng người nên không hỏi vì sao Cố Niệm Chi tự tát mình một cái, mà cô cũng không giải thích nhiều với anh.
Cô cúp điện thoại, đi xuống lầu rồi trở về phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra để đón nắng sớm vào phòng.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận không khí sớm tinh mơ trong trẻo tươi mát. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, cả người đều trở nên sảng khoái.
Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không quyết định vạch rõ ranh giới với cô là được rồi!
Chắc chắn cô sẽ không nhận căn hộ này. Chờ khi có cơ hội gặp anh, cô nhất định sẽ trả lại.
Thế nhưng, cô ghi nhận tấm lòng chân thành này của anh.
Thứ cô cần chỉ là cảm giác an toàn, không bị vứt bỏ mà thôi.
Chú Hoắc, vẫn là chú Hoắc của cô.
Lúc này, cô không vội đi nữa, bèn gọi điện thoại cho Mai Hạ Văn, vừa cười vừa nói: "Hạ Văn, em còn có việc, tạm thời không về trường, tối cuối tuần mới về ký túc xá."
"Được, tối cuối tuần anh đến đón em." Mấy ngày nay, Mai Hạ Văn đều rầu rĩ không vui. Tất cả đều do Ngải Duy Nam nhắc tới "hồng trà gừng", làm cậu ta nhớ lại một vài chuyện cũ thời cấp ba.
Nhưng thời gian thoi đưa không đợi chờ ai, cậu ta có chìm trong quá khứ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Hơn nữa, mới mấy ngày không gặp Cố Niệm Chi, cậu ta nhận ra mình nhớ cô nhiều lắm.
Đây là điều trước nay chưa từng xảy ra!
Có lẽ thêm một thời gian nữa, Cố Niệm Chi có thể xóa đi nốt chu sa hằn sâu nơi đáy lòng cậu.
Dù sao, Cố Niệm Chi cũng là cô gái duy nhất khiến cho cậu ta động lòng trong bốn năm qua.
...
Chiều Chủ nhật, Mai Hạ Văn đúng giờ đứng trước cổng khu Phong Nhã đón Cố Niệm Chi đến trường học.
Lúc này, Cố Niệm Chi chỉ khoác một chiếc ba lô trên vai, không xách theo chiếc vali nhỏ thường dùng.
Mai Hạ Văn mở cửa xe, ngó nghiêng khắp nơi, "Vali của em đâu?"
"Em để trong nhà, hôm nay không cần mang vali theo!" Cố Niệm Chi mỉm cười, ngồi xuống.
Hai người ra khỏi khu Phong Nhã, trên đường dừng lại để đổ xăng.
Lúc này, Phùng Nghi Sân vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi ở cạnh trạm xăng dầu, bèn nhìn thấy Mai Hạ Văn, còn cả Cố Niệm Chi đang ngồi trong xe.
Vài ngày không gặp, cô bé này càng thêm xinh đẹp tươi tắn rồi!
Phùng Nghi Sân nhìn thêm vài lần, sau đó lên xe của mình và lái đi.
Ngày mai, cô ta sẽ đến trại tạm giam thăm ba mẹ và em gái, tâm trạng vô cùng tồi tệ nên mới lái xe ra ngoài hóng gió.
Không ngờ đi được một vòng, Phùng Nghi Sân lại bắt gặp cảnh tượng mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất – cảnh Cố Niệm Chi và cậu bạn trai anh tuấn giàu có tình cảm với nhau. Điều đó chỉ khiến tâm trạng cô ta tệ hơn mà thôi!
Bên này, Mai Hạ Văn vừa đổ xăng xong, nhanh chóng quay về ghế lái. Cậu ta vừa lái xe chở Cố Niệm Chi về trường học, vừa nói chuyện phiếm với cô, "Niệm Chi, trong lần du lịch kỷ niệm tốt nghiệp sắp tới của lớp mình, em muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được." Cố Niệm Chi thoải mái nói. Nhưng nghĩ tới một chuyện, cô lại ngượng ngùng nói thêm: "Tốt nhất đừng đi xa quá, người nhà em sẽ không đồng ý cho em đi."
"Ừ, anh biết rồi." Mai Hạ Văn gật đầu, "Anh đã cân nhắc đến chuyện này, vì thế ban cán sự lớp đã chọn khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong. Nơi đó cách thành phố không tới hai mươi lăm cây, lái xe trên đường cao tốc chưa tới một tiếng đã đến."
"Khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong?" Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra tìm vị trí, chợt phát hiện ra nơi này ngược hướng với quân khu cục tác chiến đặc biệt. Một ở phía Nam, một ở phía Bắc của thành phố C.
Quân khu của cục tác chiến đặc biệt ở phía Bắc, núi Độc Phong ở phía Nam.
Nhưng cả hai đều gần thành phố C, cũng không tính là xa, chắc anh Đại Hùng sẽ đồng ý.
Cố Niệm Chi đáp "vâng" một tiếng, vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Nơi đó ở chốn rừng sâu núi thẳm, phong cảnh đẹp lắm."
"Anh đến đó nhiều lần rồi, rất thú vị. Bên trong khu nghỉ dưỡng có xây nhiều căn nhà cổ kính, còn có cả hành lang dài uốn khúc xây ven hồ. Mùa hè có thể nhảy thẳng từ trên sân thượng xuống nước bơi lội." Mai Hạ Văn đã quyết định, nhân dịp này phải gần gũi với Cố Niệm Chi thêm một chút!
Nhóm bọn họ có tổng cộng hơn hai mươi người, một căn nhà có sáu bảy phòng, bao gồm phòng chính và phòng ngách, vừa khéo ở đủ.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ bao nguyên một căn nhà, đăng ký các gói dịch vụ ăn uống vui chơi, buổi tối sẽ nướng BBQ, ca hát, nhảy nhót, bơi lội, câu cá, chơi game…"
Nghe Mai Hạ Văn kể về những điểm đặc sắc của khu nghỉ dưỡng, Cố Niệm Chi cũng bắt đầu có chút mong chờ
"Nếu em không có ý kiến, bao giờ anh về sẽ thống nhất với bọn họ, sau đó đến khu nghỉ dưỡng hỏi giá đặt phòng. Nếu tất cả thuận lợi thì đến cuối tháng Năm, chúng ta có thể đi chơi." Mai Hạ Văn rất giàu kinh nghiệm trong việc tổ chức các hoạt động như vậy, dù sao anh ta cũng là dân chơi có phong cách.
...
Vào thứ Hai, thời tiết ảm đạm, bầu trời âm u như sắp có mưa.
Phùng Nghi Sân bước ra khỏi khu chung cư sang trọng mà cô ta đang ở.
Vừa trông thấy chiếc BMW 7 quen thuộc đỗ tại lối đi của chung cư, cô ta đã nhanh nhẹn bước lên xe, mỉm cười với người đeo kính râm ngồi bên trong. Sau đó cô ta chồm người qua hôn lên mặt người đó, "Sao anh Bưu lại đích thân đến đây?"
"Em đi thăm ba mẹ và em vợ tương lai của anh, đương nhiên anh phải đi cùng rồi." Người đó gỡ kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ phừng đầy dữ dằn.
Tuy gã ta không còn trẻ, tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng được chăm chút rất kỹ.
Gã có một gương mặt vuông chữ Điền, với khuôn miệng rộng, chiếc mũi to bè, lông mi thô đen trông rất dữ tợn. Vóc người gã vạm vỡ cường tráng, mạnh mẽ tràn đầy sinh lực.
Gã vươn tay ôm lấy eo Phùng Nghi Sân, để cô ta nép vào người mình.
Phùng Nghi Sân vùi đầu vào trong ngực hắn, tâm trạng rất tệ, "Anh Bưu đừng đến đó."
Anh Bưu bật cười, nói với tài xế: "Lái xe."
Khi tới trại giam, anh Bưu không xuống, mà đỗ xe ở nơi xa để chờ cô ta.
Tài xế là thân tín đi theo anh Bưu nhiều năm. Thấy cảnh này, anh ta khó hiểu hỏi: "Anh Bưu, có cần đối xử tốt với cô Phùng đến mức này không?"
"Ha ha, trước đó anh chỉ muốn chơi đùa chút thôi, bởi vì anh chưa từng chơi loại gái có học thức nhà giàu bao giờ… Nhưng khi người nhà cô ta vào đồn cảnh sát, cô ta vẫn còn tìm cách cứu bọn họ ra… tấm lòng thơm thảo này, anh Bưu của mày rất ưng! Mày nghĩ xem, loại người kiếm tiền bằng thủ đoạn xấu xa như chúng ta, ai không mong một người sa cơ lỡ vận phải ngồi tù, có tri kỷ ở bên ngoài chạy vạy tìm cách lo lót cho chúng ta khắp nơi? Mày thấy anh nói đúng không?"
Tài xế không nghĩ tới điều này. Nghe anh Bưu nói như vậy, anh ta gõ ngón tay lên vô lăng, cười nói: "Quả nhiên anh Bưu suy nghĩ chu đáo!"
...
Phùng Nghi Sân ngồi trong phòng khách của trại tạm giam, thấy mẹ mình tập tễnh đi tới, mái tóc gần như bạc trắng mà trong lòng khó chịu muôn phần.
"Khóc cái gì? Lần trước con nói ở Đế Đô có một văn phòng luật sư rất giỏi, con mời được bọn họ chưa?" Hồ Xảo Trân nhìn Phùng Nghi Sân bằng ánh mắt trông chờ, "Ba mẹ chỉ còn trông chờ được vào mỗi con thôi đấy."
Phùng Nghi Sân lắc đầu, "Con mời rồi, nhưng bọn họ không chịu nhận."
Hồ Xảo Trân lập tức hét lên: "Tại sao? Có phải con không trả đủ tiền không? Những lúc thế này không thể tiết kiệm tiền được! Nếu không chắc chắn ba mẹ sẽ phải ngồi tù!"
"Số 38! Yên tĩnh một chút!" Cảnh sát trại tạm giam quát.
Hồ Xảo Trân vội vàng khom người, nói nhỏ tiếng hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy mong chờ, "Nghi Sân, con nhất định phải nghĩ cách, ba mẹ ở đây ăn ngủ không được, còn cả em gái con nữa…"
Âm Thế Hùng khéo hiểu lòng người nên không hỏi vì sao Cố Niệm Chi tự tát mình một cái, mà cô cũng không giải thích nhiều với anh.
Cô cúp điện thoại, đi xuống lầu rồi trở về phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra để đón nắng sớm vào phòng.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận không khí sớm tinh mơ trong trẻo tươi mát. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, cả người đều trở nên sảng khoái.
Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không quyết định vạch rõ ranh giới với cô là được rồi!
Chắc chắn cô sẽ không nhận căn hộ này. Chờ khi có cơ hội gặp anh, cô nhất định sẽ trả lại.
Thế nhưng, cô ghi nhận tấm lòng chân thành này của anh.
Thứ cô cần chỉ là cảm giác an toàn, không bị vứt bỏ mà thôi.
Chú Hoắc, vẫn là chú Hoắc của cô.
Lúc này, cô không vội đi nữa, bèn gọi điện thoại cho Mai Hạ Văn, vừa cười vừa nói: "Hạ Văn, em còn có việc, tạm thời không về trường, tối cuối tuần mới về ký túc xá."
"Được, tối cuối tuần anh đến đón em." Mấy ngày nay, Mai Hạ Văn đều rầu rĩ không vui. Tất cả đều do Ngải Duy Nam nhắc tới "hồng trà gừng", làm cậu ta nhớ lại một vài chuyện cũ thời cấp ba.
Nhưng thời gian thoi đưa không đợi chờ ai, cậu ta có chìm trong quá khứ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Hơn nữa, mới mấy ngày không gặp Cố Niệm Chi, cậu ta nhận ra mình nhớ cô nhiều lắm.
Đây là điều trước nay chưa từng xảy ra!
Có lẽ thêm một thời gian nữa, Cố Niệm Chi có thể xóa đi nốt chu sa hằn sâu nơi đáy lòng cậu.
Dù sao, Cố Niệm Chi cũng là cô gái duy nhất khiến cho cậu ta động lòng trong bốn năm qua.
...
Chiều Chủ nhật, Mai Hạ Văn đúng giờ đứng trước cổng khu Phong Nhã đón Cố Niệm Chi đến trường học.
Lúc này, Cố Niệm Chi chỉ khoác một chiếc ba lô trên vai, không xách theo chiếc vali nhỏ thường dùng.
Mai Hạ Văn mở cửa xe, ngó nghiêng khắp nơi, "Vali của em đâu?"
"Em để trong nhà, hôm nay không cần mang vali theo!" Cố Niệm Chi mỉm cười, ngồi xuống.
Hai người ra khỏi khu Phong Nhã, trên đường dừng lại để đổ xăng.
Lúc này, Phùng Nghi Sân vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi ở cạnh trạm xăng dầu, bèn nhìn thấy Mai Hạ Văn, còn cả Cố Niệm Chi đang ngồi trong xe.
Vài ngày không gặp, cô bé này càng thêm xinh đẹp tươi tắn rồi!
Phùng Nghi Sân nhìn thêm vài lần, sau đó lên xe của mình và lái đi.
Ngày mai, cô ta sẽ đến trại tạm giam thăm ba mẹ và em gái, tâm trạng vô cùng tồi tệ nên mới lái xe ra ngoài hóng gió.
Không ngờ đi được một vòng, Phùng Nghi Sân lại bắt gặp cảnh tượng mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất – cảnh Cố Niệm Chi và cậu bạn trai anh tuấn giàu có tình cảm với nhau. Điều đó chỉ khiến tâm trạng cô ta tệ hơn mà thôi!
Bên này, Mai Hạ Văn vừa đổ xăng xong, nhanh chóng quay về ghế lái. Cậu ta vừa lái xe chở Cố Niệm Chi về trường học, vừa nói chuyện phiếm với cô, "Niệm Chi, trong lần du lịch kỷ niệm tốt nghiệp sắp tới của lớp mình, em muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được." Cố Niệm Chi thoải mái nói. Nhưng nghĩ tới một chuyện, cô lại ngượng ngùng nói thêm: "Tốt nhất đừng đi xa quá, người nhà em sẽ không đồng ý cho em đi."
"Ừ, anh biết rồi." Mai Hạ Văn gật đầu, "Anh đã cân nhắc đến chuyện này, vì thế ban cán sự lớp đã chọn khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong. Nơi đó cách thành phố không tới hai mươi lăm cây, lái xe trên đường cao tốc chưa tới một tiếng đã đến."
"Khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong?" Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra tìm vị trí, chợt phát hiện ra nơi này ngược hướng với quân khu cục tác chiến đặc biệt. Một ở phía Nam, một ở phía Bắc của thành phố C.
Quân khu của cục tác chiến đặc biệt ở phía Bắc, núi Độc Phong ở phía Nam.
Nhưng cả hai đều gần thành phố C, cũng không tính là xa, chắc anh Đại Hùng sẽ đồng ý.
Cố Niệm Chi đáp "vâng" một tiếng, vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Nơi đó ở chốn rừng sâu núi thẳm, phong cảnh đẹp lắm."
"Anh đến đó nhiều lần rồi, rất thú vị. Bên trong khu nghỉ dưỡng có xây nhiều căn nhà cổ kính, còn có cả hành lang dài uốn khúc xây ven hồ. Mùa hè có thể nhảy thẳng từ trên sân thượng xuống nước bơi lội." Mai Hạ Văn đã quyết định, nhân dịp này phải gần gũi với Cố Niệm Chi thêm một chút!
Nhóm bọn họ có tổng cộng hơn hai mươi người, một căn nhà có sáu bảy phòng, bao gồm phòng chính và phòng ngách, vừa khéo ở đủ.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ bao nguyên một căn nhà, đăng ký các gói dịch vụ ăn uống vui chơi, buổi tối sẽ nướng BBQ, ca hát, nhảy nhót, bơi lội, câu cá, chơi game…"
Nghe Mai Hạ Văn kể về những điểm đặc sắc của khu nghỉ dưỡng, Cố Niệm Chi cũng bắt đầu có chút mong chờ
"Nếu em không có ý kiến, bao giờ anh về sẽ thống nhất với bọn họ, sau đó đến khu nghỉ dưỡng hỏi giá đặt phòng. Nếu tất cả thuận lợi thì đến cuối tháng Năm, chúng ta có thể đi chơi." Mai Hạ Văn rất giàu kinh nghiệm trong việc tổ chức các hoạt động như vậy, dù sao anh ta cũng là dân chơi có phong cách.
...
Vào thứ Hai, thời tiết ảm đạm, bầu trời âm u như sắp có mưa.
Phùng Nghi Sân bước ra khỏi khu chung cư sang trọng mà cô ta đang ở.
Vừa trông thấy chiếc BMW 7 quen thuộc đỗ tại lối đi của chung cư, cô ta đã nhanh nhẹn bước lên xe, mỉm cười với người đeo kính râm ngồi bên trong. Sau đó cô ta chồm người qua hôn lên mặt người đó, "Sao anh Bưu lại đích thân đến đây?"
"Em đi thăm ba mẹ và em vợ tương lai của anh, đương nhiên anh phải đi cùng rồi." Người đó gỡ kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ phừng đầy dữ dằn.
Tuy gã ta không còn trẻ, tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng được chăm chút rất kỹ.
Gã có một gương mặt vuông chữ Điền, với khuôn miệng rộng, chiếc mũi to bè, lông mi thô đen trông rất dữ tợn. Vóc người gã vạm vỡ cường tráng, mạnh mẽ tràn đầy sinh lực.
Gã vươn tay ôm lấy eo Phùng Nghi Sân, để cô ta nép vào người mình.
Phùng Nghi Sân vùi đầu vào trong ngực hắn, tâm trạng rất tệ, "Anh Bưu đừng đến đó."
Anh Bưu bật cười, nói với tài xế: "Lái xe."
Khi tới trại giam, anh Bưu không xuống, mà đỗ xe ở nơi xa để chờ cô ta.
Tài xế là thân tín đi theo anh Bưu nhiều năm. Thấy cảnh này, anh ta khó hiểu hỏi: "Anh Bưu, có cần đối xử tốt với cô Phùng đến mức này không?"
"Ha ha, trước đó anh chỉ muốn chơi đùa chút thôi, bởi vì anh chưa từng chơi loại gái có học thức nhà giàu bao giờ… Nhưng khi người nhà cô ta vào đồn cảnh sát, cô ta vẫn còn tìm cách cứu bọn họ ra… tấm lòng thơm thảo này, anh Bưu của mày rất ưng! Mày nghĩ xem, loại người kiếm tiền bằng thủ đoạn xấu xa như chúng ta, ai không mong một người sa cơ lỡ vận phải ngồi tù, có tri kỷ ở bên ngoài chạy vạy tìm cách lo lót cho chúng ta khắp nơi? Mày thấy anh nói đúng không?"
Tài xế không nghĩ tới điều này. Nghe anh Bưu nói như vậy, anh ta gõ ngón tay lên vô lăng, cười nói: "Quả nhiên anh Bưu suy nghĩ chu đáo!"
...
Phùng Nghi Sân ngồi trong phòng khách của trại tạm giam, thấy mẹ mình tập tễnh đi tới, mái tóc gần như bạc trắng mà trong lòng khó chịu muôn phần.
"Khóc cái gì? Lần trước con nói ở Đế Đô có một văn phòng luật sư rất giỏi, con mời được bọn họ chưa?" Hồ Xảo Trân nhìn Phùng Nghi Sân bằng ánh mắt trông chờ, "Ba mẹ chỉ còn trông chờ được vào mỗi con thôi đấy."
Phùng Nghi Sân lắc đầu, "Con mời rồi, nhưng bọn họ không chịu nhận."
Hồ Xảo Trân lập tức hét lên: "Tại sao? Có phải con không trả đủ tiền không? Những lúc thế này không thể tiết kiệm tiền được! Nếu không chắc chắn ba mẹ sẽ phải ngồi tù!"
"Số 38! Yên tĩnh một chút!" Cảnh sát trại tạm giam quát.
Hồ Xảo Trân vội vàng khom người, nói nhỏ tiếng hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy mong chờ, "Nghi Sân, con nhất định phải nghĩ cách, ba mẹ ở đây ăn ngủ không được, còn cả em gái con nữa…"
Bình luận truyện