Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 86: Tràn ngập hồi ức
"Được được! Niệm Chi, anh sẽ đợi đến lúc em giục Hoắc thiếu tìm bạn gái! Em biết không, thật ra anh ấy đã..."
Âm Thế Hùng nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa tiết lộ chuyện Hoắc thiếu đã "khai trai".
Có điều nghĩ đến Cố Niệm Chi vẫn là trẻ vị thành niên, anh ta lại nuốt xuống.
Âm Thế Hùng có một trực giác khó tả, nếu anh ta nói chuyện Hoắc thiếu đã "khai trai" cho Cố Niệm Chi biết, chắc chắn Hoắc thiếu sẽ giết anh cho xem!
Cố Niệm Chi nhạy bén tóm lấy câu nói bỏ lửng của Âm Thế Hùng, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy nhìn anh ta chăm chú, trong mắt tràn ngập tò mò, còn lóe lên cả vẻ tinh ranh.
Cô hỏi bằng giọng thoải mái, mê hoặc người nhất: "Anh Đại Hùng, chú Hoắc đã thế nào? Anh vẫn chưa nói hết mà..."
Âm Thế Hùng đột nhiên nhấn mạnh chân ga, tăng tốc về phía trước. Dù Cố Niệm Chi đã cài dây an toàn, nhưng vẫn bị ngã lệch sang phía cửa xe.
"Niệm Chi, em không sao chứ? Vừa rồi có chiếc xe không bật xi nhan đèn đã định vượt lên, làm anh sợ hết hồn..." Âm Thế Hùng vội vàng giải thích, định lặng lẽ đánh trống lảng chuyện này, hy vọng Niệm Chi giật mình rồi sẽ quên câu buột miệng vừa rồi của anh.
Song, Cố Niệm Chi không buông tha dễ dàng như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn Âm Thế Hùng, chỉ vào màn hình bên cạnh vô lăng: "Anh Đại Hùng, xe này của anh có hệ thống dò xét tự động, sao anh lại không biết xe khác đổi đường?"
Âm Thế Hùng lặng thinh.
Âm Thế Hùng liếc mắt nhìn cô một chút, đưa một tay ra xoa đầu Cố Niệm Chi, cười nói: "Con gái con đứa đừng nhạy bén vào những việc vặt vãnh như thế! Phải yếu đuối, ngốc nghếch, vụng về thì đàn ông mới thích!"
Cố Niệm Chi thầm lườm nguýt ba trăm sáu mươi cái, tức giận nói: "Vậy về sau anh Đại Hùng cũng tìm một cô gái yếu đuối, ngốc nghếch, vụng về làm bạn gái nhé?"
Âm Thế Hùng lặng thầm mường tượng về bạn gái tương lai của mình.
Cô bạn gái ngốc nghếch, vụng về ư?
Đúng là nghĩ thôi đã choáng...
Âm Thế Hùng cười không nói, ra vẻ tập trung lái xe.
Cố Niệm Chi hừ nhẹ một tiếng: "Anh Đại Hùng, sao không nói gì vậy?"
Âm Thế Hùng quan sát hai bên, lái xe lên đường cao tốc, chỉ vào cảnh vật xung quanh: "Còn nhớ nơi này không? Đã hai năm em chưa về đây rồi."
Từ khi lên đại học hai năm trước, cô đã rời khỏi doanh trại này, chuyển tới căn hộ ở tầng cao nhất của khu Phong Nhã.
Cố Niệm Chi thoáng nhớ đến căn hộ kia rồi nói: "Đúng rồi, anh Đại Hùng, em muốn chuyển tên căn hộ kia lại cho chú Hoắc, anh có thể xử lý thủ tục giúp em không?"
Âm Thế Hùng kinh ngạc không thôi: "Có nhà mà em không cần à? Có phải ngốc không đấy?!"
"Nhưng đó là của chú Hoắc, không phải của em. Em tốt nghiệp rồi, có thể tìm việc, kiếm tiền mua nhà." Cố Niệm Chi lấy can đảm nói, nhìn trộm Âm Thế Hùng một chút, sau đó rời mắt đi cực nhanh.
"Được rồi, được rồi, cho em thì em nhận đi." Âm Thế Hùng dừng xe ở cổng doanh trại, lấy thẻ của mình ra.
Lính gác cổng kiểm tra xong thì để họ vào.
Âm Thế Hùng vừa lái tới khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng, vừa tiếp tục thuyết phục Cố Niệm Chi: "Hơn nữa, với tài sản của Hoắc thiếu, một căn hộ thật sự không đáng kể, em đừng ngại."
"Chú Hoắc có tiền đi nữa thì cũng là của chú ấy, không liên quan đến em." Cố Niệm Chi cúi đầu xuống nhìn ba lô trên đầu gối của mình, vặn vẹo chiếc tai thỏ.
Âm Thế Hùng thấy có khuyên thế nào Cố Niệm Chi cũng không nghe, đành nói: "Nếu em muốn chuyển để Hoắc thiếu đứng tên, vậy đến bảo anh ấy ký tên đi. Em thuyết phục được Hoắc thiếu là được."
"... Vì sao?" Cố Niệm Chi mở hai mắt thật lớn: "Lúc Hoắc thiếu sang tên cho em, cũng có để em ký tên đâu!"
Ánh mắt của cô trở nên khẩn thiết: "Có phải vẫn chưa xử lý xong tất cả thủ tục không? Nếu như vậy thì căn hộ kia vẫn chưa phải của em? Ha ha, vậy em không cần vòng vo nữa."
Âm Thế Hùng thông cảm nhìn cô: "Niệm Chi, em và Hoắc thiếu khác nhau. Hoắc thiếu có thể không cần chữ ký của em cũng chuyển nhượng nhà sang tên của em được, nhưng em không thể không có chữ ký của Hoắc thiếu mà chuyển nhượng nhà lại cho anh ấy được, hiểu chưa?"
Cố Niệm Chi nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, bị đả kích không nhẹ.
Âm Thế Hùng đỗ xe trước khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng, ra mở cửa cho Cố Niệm Chi: "Đến rồi, em tự vào đi."
Khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng nằm trong trụ sở cục tác chiến đặc biệt thành phố C được bảo vệ cấp cao.
Trước kia Cố Niệm Chi thuộc phạm vi bảo vệ, hiện giờ đã hai năm chưa trở về, không biết cô còn đi vào được không.
Cô hơi thấp thỏm đi đến trước cửa sắt của khu nhà, ấn bàn tay của mình lên màn hình của cửa sắt.
Màn hình vụt sáng khởi động, bắt đầu đọc dữ liệu.
Một lát sau, loa bên trong màn hình vang lên giọng nữ dịu dàng, tiêu chuẩn: "Chào mừng trở về nhà."
Cửa lớn mở ra từ hai bên, đều được điều khiển tự động.
Cố Niệm Chi mỉm cười rồi đeo ba lô lên lưng, xách va li đi vào.
Cửa lớn đóng lại sau lưng cô, Âm Thế Hùng mới lái xe rời đi.
Cố Niệm Chi ở khu nhà này từ năm mười hai tuổi đến năm mười sáu tuổi, vậy mà lại thật sự có cảm giác như trở về nhà.
Dù sao trí nhớ của cô cũng bắt đầu từ năm mười hai tuổi, từ khi chiếc ô tô kia bị cháy.
Cố Niệm Chi lên phòng ngủ ở tầng ba của mình, bỏ va li và ba lô xuống, ngồi ngẩn người trên giường của mình.
Căn phòng này tràn ngập hồi ức.
Năm mười hai tuổi đó, Hoắc Thiệu Hằng hai mươi tuổi trở thành người giám hộ của cô, đưa cô tới trụ sở cục tác chiến đặc biệt này.
Lúc đầu, vì cô quá sợ hãi nên đêm thường hét lên rồi bừng tỉnh trong bóng tối, cuối cùng không ngủ được nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển giường nhỏ của cô vào phòng ngủ của anh, trước giường luôn có ngọn đèn vàng ấm áp.
Sau đó Cố Niệm Chi nghe Trần Liệt kể, lúc đầu giấc ngủ của Hoắc Thiệu Hằng không sâu, chỉ cần có chút ánh sáng là không ngủ được, nhưng vì cô nên đã cố gắng sửa lại.
Mỗi lần mở mắt nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc, đôi mắt đen như mực quan tâm của Hoắc Thiệu Hằng, cô mới có cảm giác an toàn, mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Cho tới một năm sau, tình trạng kinh hoảng lúc nửa đêm của cô đã tốt hơn, giường nhỏ của cô mới chuyển về trong phòng mình, cũng là phòng đối diện với phòng anh.
Anh biết cô nhát gan, sợ tối, vì thế chỉ cần cô chìm vào giấc ngủ, phòng của anh sẽ luôn mở cửa, chắc chắn sẽ bật một chiếc đèn.
Cô trông thấy ngọn đèn vàng ấm áp từ phòng đối diện sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cũng có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Chi đi đến trước tủ quần áo của mình, khom người kéo ra ngăn kéo ở dưới cùng.
Dù hai năm chưa trở về, nhưng ở đây vẫn đầy ắp băng vệ sinh cô quen dùng nhất...
Năm mười bốn tuổi ấy, Cố Niệm Chi đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Hoắc Thiệu Hằng sai Âm Thế Hùng mua tất cả các loại băng vệ sinh rồi để trong phòng cô, thấy loại nào hết nhanh nhất thì về sau chỉ mua loại đó.
Về sau không mua được loại nhập khẩu kia ở trong nước nữa, Hoắc Thiệu Hằng nhờ người ra nước ngoài mua, mỗi lần mua đủ dùng cho một năm.
Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo này vẫn là loại băng vệ sinh cô thường dùng.
Cố Niệm Chi vươn tay lướt qua từng miếng băng vệ sinh, thở dài, đóng ngăn kéo lại.
Trở lại nơi thân thuộc của mình, cơn buồn ngủ cũng mau chóng kéo tới, cô ngáp dài rồi quay lại giường nhỏ của mình.
Giấc ngủ bình yên này kéo dài tới trưa ngày hôm sau, Cố Niệm Chi không muốn rời giường, đưa tay mò trên tủ đầu giường lấy điện thoại của mình, bất giác gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.
Âm Thế Hùng nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa tiết lộ chuyện Hoắc thiếu đã "khai trai".
Có điều nghĩ đến Cố Niệm Chi vẫn là trẻ vị thành niên, anh ta lại nuốt xuống.
Âm Thế Hùng có một trực giác khó tả, nếu anh ta nói chuyện Hoắc thiếu đã "khai trai" cho Cố Niệm Chi biết, chắc chắn Hoắc thiếu sẽ giết anh cho xem!
Cố Niệm Chi nhạy bén tóm lấy câu nói bỏ lửng của Âm Thế Hùng, nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy nhìn anh ta chăm chú, trong mắt tràn ngập tò mò, còn lóe lên cả vẻ tinh ranh.
Cô hỏi bằng giọng thoải mái, mê hoặc người nhất: "Anh Đại Hùng, chú Hoắc đã thế nào? Anh vẫn chưa nói hết mà..."
Âm Thế Hùng đột nhiên nhấn mạnh chân ga, tăng tốc về phía trước. Dù Cố Niệm Chi đã cài dây an toàn, nhưng vẫn bị ngã lệch sang phía cửa xe.
"Niệm Chi, em không sao chứ? Vừa rồi có chiếc xe không bật xi nhan đèn đã định vượt lên, làm anh sợ hết hồn..." Âm Thế Hùng vội vàng giải thích, định lặng lẽ đánh trống lảng chuyện này, hy vọng Niệm Chi giật mình rồi sẽ quên câu buột miệng vừa rồi của anh.
Song, Cố Niệm Chi không buông tha dễ dàng như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn Âm Thế Hùng, chỉ vào màn hình bên cạnh vô lăng: "Anh Đại Hùng, xe này của anh có hệ thống dò xét tự động, sao anh lại không biết xe khác đổi đường?"
Âm Thế Hùng lặng thinh.
Âm Thế Hùng liếc mắt nhìn cô một chút, đưa một tay ra xoa đầu Cố Niệm Chi, cười nói: "Con gái con đứa đừng nhạy bén vào những việc vặt vãnh như thế! Phải yếu đuối, ngốc nghếch, vụng về thì đàn ông mới thích!"
Cố Niệm Chi thầm lườm nguýt ba trăm sáu mươi cái, tức giận nói: "Vậy về sau anh Đại Hùng cũng tìm một cô gái yếu đuối, ngốc nghếch, vụng về làm bạn gái nhé?"
Âm Thế Hùng lặng thầm mường tượng về bạn gái tương lai của mình.
Cô bạn gái ngốc nghếch, vụng về ư?
Đúng là nghĩ thôi đã choáng...
Âm Thế Hùng cười không nói, ra vẻ tập trung lái xe.
Cố Niệm Chi hừ nhẹ một tiếng: "Anh Đại Hùng, sao không nói gì vậy?"
Âm Thế Hùng quan sát hai bên, lái xe lên đường cao tốc, chỉ vào cảnh vật xung quanh: "Còn nhớ nơi này không? Đã hai năm em chưa về đây rồi."
Từ khi lên đại học hai năm trước, cô đã rời khỏi doanh trại này, chuyển tới căn hộ ở tầng cao nhất của khu Phong Nhã.
Cố Niệm Chi thoáng nhớ đến căn hộ kia rồi nói: "Đúng rồi, anh Đại Hùng, em muốn chuyển tên căn hộ kia lại cho chú Hoắc, anh có thể xử lý thủ tục giúp em không?"
Âm Thế Hùng kinh ngạc không thôi: "Có nhà mà em không cần à? Có phải ngốc không đấy?!"
"Nhưng đó là của chú Hoắc, không phải của em. Em tốt nghiệp rồi, có thể tìm việc, kiếm tiền mua nhà." Cố Niệm Chi lấy can đảm nói, nhìn trộm Âm Thế Hùng một chút, sau đó rời mắt đi cực nhanh.
"Được rồi, được rồi, cho em thì em nhận đi." Âm Thế Hùng dừng xe ở cổng doanh trại, lấy thẻ của mình ra.
Lính gác cổng kiểm tra xong thì để họ vào.
Âm Thế Hùng vừa lái tới khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng, vừa tiếp tục thuyết phục Cố Niệm Chi: "Hơn nữa, với tài sản của Hoắc thiếu, một căn hộ thật sự không đáng kể, em đừng ngại."
"Chú Hoắc có tiền đi nữa thì cũng là của chú ấy, không liên quan đến em." Cố Niệm Chi cúi đầu xuống nhìn ba lô trên đầu gối của mình, vặn vẹo chiếc tai thỏ.
Âm Thế Hùng thấy có khuyên thế nào Cố Niệm Chi cũng không nghe, đành nói: "Nếu em muốn chuyển để Hoắc thiếu đứng tên, vậy đến bảo anh ấy ký tên đi. Em thuyết phục được Hoắc thiếu là được."
"... Vì sao?" Cố Niệm Chi mở hai mắt thật lớn: "Lúc Hoắc thiếu sang tên cho em, cũng có để em ký tên đâu!"
Ánh mắt của cô trở nên khẩn thiết: "Có phải vẫn chưa xử lý xong tất cả thủ tục không? Nếu như vậy thì căn hộ kia vẫn chưa phải của em? Ha ha, vậy em không cần vòng vo nữa."
Âm Thế Hùng thông cảm nhìn cô: "Niệm Chi, em và Hoắc thiếu khác nhau. Hoắc thiếu có thể không cần chữ ký của em cũng chuyển nhượng nhà sang tên của em được, nhưng em không thể không có chữ ký của Hoắc thiếu mà chuyển nhượng nhà lại cho anh ấy được, hiểu chưa?"
Cố Niệm Chi nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, bị đả kích không nhẹ.
Âm Thế Hùng đỗ xe trước khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng, ra mở cửa cho Cố Niệm Chi: "Đến rồi, em tự vào đi."
Khu nhà của Hoắc Thiệu Hằng nằm trong trụ sở cục tác chiến đặc biệt thành phố C được bảo vệ cấp cao.
Trước kia Cố Niệm Chi thuộc phạm vi bảo vệ, hiện giờ đã hai năm chưa trở về, không biết cô còn đi vào được không.
Cô hơi thấp thỏm đi đến trước cửa sắt của khu nhà, ấn bàn tay của mình lên màn hình của cửa sắt.
Màn hình vụt sáng khởi động, bắt đầu đọc dữ liệu.
Một lát sau, loa bên trong màn hình vang lên giọng nữ dịu dàng, tiêu chuẩn: "Chào mừng trở về nhà."
Cửa lớn mở ra từ hai bên, đều được điều khiển tự động.
Cố Niệm Chi mỉm cười rồi đeo ba lô lên lưng, xách va li đi vào.
Cửa lớn đóng lại sau lưng cô, Âm Thế Hùng mới lái xe rời đi.
Cố Niệm Chi ở khu nhà này từ năm mười hai tuổi đến năm mười sáu tuổi, vậy mà lại thật sự có cảm giác như trở về nhà.
Dù sao trí nhớ của cô cũng bắt đầu từ năm mười hai tuổi, từ khi chiếc ô tô kia bị cháy.
Cố Niệm Chi lên phòng ngủ ở tầng ba của mình, bỏ va li và ba lô xuống, ngồi ngẩn người trên giường của mình.
Căn phòng này tràn ngập hồi ức.
Năm mười hai tuổi đó, Hoắc Thiệu Hằng hai mươi tuổi trở thành người giám hộ của cô, đưa cô tới trụ sở cục tác chiến đặc biệt này.
Lúc đầu, vì cô quá sợ hãi nên đêm thường hét lên rồi bừng tỉnh trong bóng tối, cuối cùng không ngủ được nữa.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển giường nhỏ của cô vào phòng ngủ của anh, trước giường luôn có ngọn đèn vàng ấm áp.
Sau đó Cố Niệm Chi nghe Trần Liệt kể, lúc đầu giấc ngủ của Hoắc Thiệu Hằng không sâu, chỉ cần có chút ánh sáng là không ngủ được, nhưng vì cô nên đã cố gắng sửa lại.
Mỗi lần mở mắt nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc, đôi mắt đen như mực quan tâm của Hoắc Thiệu Hằng, cô mới có cảm giác an toàn, mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Cho tới một năm sau, tình trạng kinh hoảng lúc nửa đêm của cô đã tốt hơn, giường nhỏ của cô mới chuyển về trong phòng mình, cũng là phòng đối diện với phòng anh.
Anh biết cô nhát gan, sợ tối, vì thế chỉ cần cô chìm vào giấc ngủ, phòng của anh sẽ luôn mở cửa, chắc chắn sẽ bật một chiếc đèn.
Cô trông thấy ngọn đèn vàng ấm áp từ phòng đối diện sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cũng có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Chi đi đến trước tủ quần áo của mình, khom người kéo ra ngăn kéo ở dưới cùng.
Dù hai năm chưa trở về, nhưng ở đây vẫn đầy ắp băng vệ sinh cô quen dùng nhất...
Năm mười bốn tuổi ấy, Cố Niệm Chi đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên.
Hoắc Thiệu Hằng sai Âm Thế Hùng mua tất cả các loại băng vệ sinh rồi để trong phòng cô, thấy loại nào hết nhanh nhất thì về sau chỉ mua loại đó.
Về sau không mua được loại nhập khẩu kia ở trong nước nữa, Hoắc Thiệu Hằng nhờ người ra nước ngoài mua, mỗi lần mua đủ dùng cho một năm.
Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo này vẫn là loại băng vệ sinh cô thường dùng.
Cố Niệm Chi vươn tay lướt qua từng miếng băng vệ sinh, thở dài, đóng ngăn kéo lại.
Trở lại nơi thân thuộc của mình, cơn buồn ngủ cũng mau chóng kéo tới, cô ngáp dài rồi quay lại giường nhỏ của mình.
Giấc ngủ bình yên này kéo dài tới trưa ngày hôm sau, Cố Niệm Chi không muốn rời giường, đưa tay mò trên tủ đầu giường lấy điện thoại của mình, bất giác gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.
Bình luận truyện