Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 39: Nhẫn cưới



Từ trong cửa hàng đi ra, tâm tình của người nào đó rất tốt, thỉnh thoảng nâng tay của Ôn Hoàn lên nhìn đi nhìn lại.

Ôn Hoàn buồn cười nhìn vào mắt anh: "Ngây thơ." Nói xong rút tay mình về nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn bạch kim đơn giản không giống bất kỳ món trang sức nào khác, chỉ là một chiếc nhẫn rất đơn giản, không có hột xoàn, thậm chí ngay cả hoa văn cũng không có.

Ban đầu Lục Thần nói muốn mua một chiếc nhẫn kim cương nhưng cô không thích phiền phức, thay vì chọn những thứ hào nhoáng thà chọn một chiếc vô cùng đơn giản.

Thực ra nhẫn cưới không phải chỉ nhìn viên đá kim cương trên nhẫn lớn bao nhiêu, cũng không phải nhìn chiếc nhẫn được tạo ra bởi bàn tay người thợ chế tác tinh xảo danh tiếng bao nhiêu. Có lẽ trên nhẫn cưới có viên kim cương to như trứng chim bồ câu, hoặc là được chế tác bởi người thiết kế danh tiếng, nhưng nếu hôn nhân tan vỡ thì chiếc nhẫn cưới đẹp đẽ kia cũng có ngày phải tháo xuống, nếu như hôn nhân mỹ mãn thì chiếc nhẫn cưới đơn giản bình thường mình cũng có thể đeo cả đời.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ, 2 giờ chiều là bọn họ lên máy bay, bây giờ đi về ước chừng xấp xỉ thời gian bọn họ lên đường.

Ngẩng đầu nhìn Lục Thần nói: "Đưa em quay về khách sạn đi, không thì Tiểu Lâm và Lynda chờ lâu sốt ruột."

Nghe vậy Lục Thần nhíu mày, nhìn cô có chút không vui nói: "Chúng ta vừa mới kết hôn!" Mới vừa kết hôn đã bỏ chồng của mình lại chạy mất, còn ra cái gì nữa!

Ôn Hoàn giơ tay đấm vào lồng ngực của anh, nói: "Ai bảo anh không trở lại sớm một chút, đi hơn nửa tháng cũng không có tin tức gì!"

"Đó là bởi vì anh có nhiệm vụ, là công việc!" Thả xuống bàn tay quấy rối của cô, cũng không phải sợ đau mà là sợ cô đấm đau tay.

"Vậy em cũng là vì công việc, không phải đi chơi." Người đàn ông này thích dùng tiêu chuẩn kép, chuyện anh có thể nhưng đến lượt cô liền biến thành không được phép!

"Vậy đừng làm nữa, dù sao em cũng không thích." Lục Thần bá đạo nói.

Nghe vậy, Ôn Hoàn hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết em không thích?"

"Lúc đang vui vẻ lại ép mình phải khóc, lúc không vui lại ép mình phải cười, chuyện đảo ngược như vậy làm gì có ai thích được." Lục Thần nói vẻ đương nhiên.

Ôn Hoàn co quắp khóe miệng, nhưng nụ cười kia hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì làm gì còn cách nào, sáu năm đều như vậy rồi.

Chỉnh đốn xong tâm tình của mình, vươn tay lôi lôi kéo kéo anh: "Được rồi, mau đưa em quay về đi, không thì sẽ không đuổi kịp máy bay."

Lục Thần cau chặt cặp lông mày dày đậm lại, có chút không tình nguyện hỏi: "Thực sự không thể ở lại thêm một ngày nữa sao?" Anh thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, hai người còn chưa ở cùng nhau nhiều mấy cô đã phải đi rồi.

Ôn Hoàn lắc đầu: "Làm trễ lộ trình của đoàn phim, chậm một ngày là mất hơn mười vạn chi phí, em không thể ích kỷ như vậy."

Nghe cô nói như thế, Lục Thần cho dù có bá đạo cũng không thể nói thêm gì nữa, bởi vì đều là người hiểu rõ lý lẽ, nhiệm vụ hay trách nhiệm đều không có cách nào trốn tránh.

Dọc theo đường đi Lục Thần có vẻ yên lặng, chân mày khẽ vặn chặt nhưng vẫn chuyên tâm nhìn phía trước. Ôn Hoàn biết anh đang tức giận chuyện chiều nay cô bay đến Thanh Đảo, nhưng chuyện công việc cho dù không muốn cũng chỉ có thể đành chịu.

Xe chậm chạp dừng ở bãi đỗ xe trong khách sạn, nhưng xe vừa mới dừng hẳn, chờ Ôn Hoàn tháo dây an toàn trên người ra, đột nhiên nghe thấy "tách" một tiếng, cửa xe khóa lại. Ôn Hoàn còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, Lục Thần bên cạnh đã vươn người qua, ôm chặt cô, hai tay giữ mặt của cô cứ như vậy hôn lên môi cô.

Anh dùng lực rất mạnh, động tác cũng có chút thô lỗ, hàm răng đụng vào môi của cô đau đến nỗi suýt chút nữa cô chảy ra nước mắt. Nhưng cho dù như vậy, Ôn Hoàn cũng không đẩy anh ra, lúc phản ứng được liền chậm chạp giơ tay lên vòng ở cổ anh, ngón tay cắm vào trong tóc anh.

Sự đáp lại của cô làm cho Lục Thần trở nên điên cuồng, một tay đang giữ mặt của cô hôn càng thêm nóng bỏng, một tay bắt đầu dần dần mò xuống phía dưới tìm kiếm.

Nhiệt độ bên trong xe dường như tăng thêm vài độ, nóng rực khiến cho hơi khó chịu. Khi cảm giác được tay anh đang tiến vào bên trong quần áo của mình, ngón tay thô ráp kia đụng chạm vào da thịt của cô khiến cô không khỏi có chút mẫn cảm rùng mình, lý trý cũng lập tức được kéo lại, giơ tay đẩy anh một cái, nhưng làm sao có tác dụng với sự bá đạo của anh, chỉ có thể dán vào môi anh nỉ non nói: "Lục, Lục Thần, đừng... đừng, đừng như vậy... Chúng ta còn ở trên xe..."

Nghe vậy lúc này lý trí của Lục Thần mới quay về, rút tay từ trong quần áo của cô ra, lại lưu luyến không muốn rời xa để ở hông của cô, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt như lửa qua đi, tinh tế vuốt ve an ủi chạm nhẹ lên mặt của cô.

Một lúc lâu sau mới buông cô ra, cụng đầu vào trán cô, hơi thở của hai người vô cùng thân thiết quấn quít cùng một chỗ.

Tay xoa mặt của cô, lẩm bẩm nói: "Em nợ anh một đêm động phòng hoa chúc." Giọng nói khàn khàn mờ ám mang theo chút nín nhịn.

Ôn Hoàn vẫn còn thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng, môi bị anh hôn có chút sưng đỏ.

"Chết tiệt!" Lục Thần khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm lấy cô, vùi đầu ở hõm vai của cô.

Ôn Hoàn bị anh ôm chặt khó chịu, vươn tay muốn đẩy anh lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói ở bên tai: "Đừng nhúc nhích!"

Giống như cảm giác được cái gì, Ôn Hoàn thật sự cũng không dám nhúc nhích nữa.

Một lúc lâu sau Lục Thần mới buông cô ra, giơ tay chỉnh sửa quần áo giúp cô. Hai người không ai nói gì, bầu không khí trong xe có chút nóng nực cũng có chút mờ ám.

Hồi phục lại được tâm tình của mình, lúc này Ôn Hoàn mới lên tiếng, nói: "Mở cửa đi."

Lục Thần nhìn vào mắt cô, tự động mở khóa.

Ôn Hoàn xoay người định xuống xe, nhưng tay vừa mới đưa ra mở cửa trong nháy mắt nhớ tới thứ gì đó liền xoay đầu lại, chìa tay về phía anh nói: "Đưa chiếc nhẫn của anh cho em."

Lục Thần không hiểu: "Làm sao vậy?" Nhưng vẫn ngoan ngoãn thò tay vào trong túi lấy nhẫn ra đưa cho cô, bởi vì quân nhân không thể mang bất cứ đồ trang sức gì, cho nên từ lúc mua được anh vẫn cất ở trong túi.

Ôn Hoàn cầm lấy, kéo anh qua đeo vào tay cho anh, ngước mắt nhìn anh, nói: "Em biết anh không thể đeo, nhưng hôm nay đeo một ngày thôi."

Lục Thần nhìn chăm chú vào mặt cô, khẽ cười gật đầu: "Được."

Ôn Hoàn cũng cười, nghiêng người hôn lên mặt anh một cái mới mở cửa xe bước xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện