Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 94
Kerry gọi điện thoại cho Robin lúc chín giờ rưỡi. Nó và Allison đang ngồi trước máy vi tính, Robin nói với nàng, chơi một trong những trò chơi ông Jonathan và bà Grace đã cho nó. Kerry nói với nó dự tính của nàng.
- Mẹ phải làm việc trễ đêm nay và sẽ về nhà vào bảy giờ sáng mai. Ông Jonathan và bà Grace muốn con ở lại với họ, và mẹ sẽ cảm thấy an tâm khi biết con ở đó.
- Tại sao chú Palumbo đậu xe bên ngoài trường và tại sao chú ấy lái xe đưa con về nhà rồi lúc này lại đậu xe bên ngoài? Có phải đó là vì con đang thực sự gặp nguy hiểm?
Kerry cố gắng tỏ ra tỉnh bơ.
- Mẹ không thích làm cho con thất vọng, nhưng đó chỉ là một sự đề phòng, Rob. Quả thực vụ này sắp kết thúc.
- Hay lắm. Con rất thích chú Palumbo, và, đồng ý con sẽ ở lại với bà Grace và ông Jonathan. Con cũng rất thích họ. Nhưng còn mẹ thì sao? Chú Palumbo có ở trước nhà để bảo vệ mẹ?
- Mẹ sẽ về nhà rất muộn, và khi mẹ trở về, cảnh sát địa phương sẽ lái xe đi tuần mười lăm phút một lần. Như thế là đủ cho mẹ.
- Mẹ nhớ cẩn thận. - Trong một lúc, sự bạo dạn của Robin biến mất, và nó có vẻ như một cô bé hoảng sợ.
- Con cũng nên cẩn thận, con yêu. Con nhớ làm bài tập ở nhà.
- Con sẽ làm. Và con sẽ hỏi bà Grace con có thể xem lại những album ảnh của bà hay không. Con rất thích các tấm ảnh và đầu tóc kiểu cũ, và nếu con nhớ đúng các tấm ảnh được sắp xếp theo thứ tự thời gian chụp. Con nghĩ con có thể tìm được một số ý tưởng, vì bài tập sắp tới của lớp chúng con về môn chụp ảnh là lập một album gia đình.
- Chà, có nhiều tấm ảnh tuyệt vời trong những album đó. Mẹ đã rất thích xem qua khi mẹ ở đấy. - Kerry hồi tưởng. - Mẹ vẫn thường đếm xem bà Grace và ông Jonathan đã nuôi bao nhiêu người giúp việc. Thỉnh thoảng bà vẫn còn nghĩ tới họ khi mẹ đẩy máy hút bụi hoặc sắp xếp quần áo vừa giặt xong.
Robin cười khúc khích.
- Mẹ đừng mất hết hi vọng. Một ngày nào đó mẹ sẽ trúng xổ số. Con yêu mẹ.
Lúc năm giờ rưỡi, Geoff gọi điện thoại từ xe của anh.
- Chị sẽ không bao giờ đoán được tôi đang ở đâu. - Anh không đợi nàng trả lời. - Tôi đã ở trong tòa án ngày hôm nay. Jason Arnott đã cố gắng liên lạc với tôi. Ông ta đã để lại một tin nhắn.
- Jasson Arnott! – Kerry thốt lên.
- Phải. Khi tôi gọi lại ông ta cách đây mấy phút, ông ta bảo ông ta cần phải nói chuyện với tôi ngay tức khắc. Ông ta muốn tôi là luật sư biện hộ cho ông ta.
- Anh sẽ đại diện cho ông ta?
Tôi không thể bởi vì ông ta dính líu với vụ án Readon, và tôi cũng sẽ không biện hộ cho ông ta nếu tôi có thể. Tôi đã nói thẳng với ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ năn nỉ gặp tôi.
- Geoff! Đừng để cho ông ta nói với anh bất cứ gì có thể buộc chặt anh bởi bí mật nghề nghiệp.
Geoff cười khẽ.
- Cảm ơn chị, Kerry. Tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Kerry bật cười theo anh, rồi giải thích việc sắp xếp cho Robin trong đêm nay.
- Tôi sẽ làm việc muộn ngay tại đây. Trước khi tôi về nhà, tôi sẽ báo cho cảnh sát Hohocus biết tôi đang trên đường về. Tất cả mọi việc đã được sắp xếp.
- Chị nhớ hết sức thận trọng. - Giọng nói của anh trở nên kiên quyết. - Tôi càng nghĩ tới việc chị một mình đến nhà của Smith đêm qua, thì lại càng nhận thấy ý tưởng đó quả thực tồi tệ. Rất có thể chị đã ở đó khi ông ta bị bắn, giống như Mark Young đã bị bắn cùng với Haskell.
Geoff cúp máy sau khi hứa sẽ gọi lại và tường thuật cho Kerry sau khi anh đã gặp Arnott.
Kerry làm việc cho tới tám giờ tối về một vụ án mà nàng phải xét xử trong những ngày sắp đến. Rồi, một lần nữa, nàng trở lại với hồ sơ dày cộm của vụ án Reardon.
Nàng nhìn kỹ những tấm ảnh chụp hiện trường vụ án mạng. Trong bức thư của ông, bác sĩ Smith đã mô tả việc bước vào nhà đêm hôm ấy và phát hiện tử thi của Susanne. Kerry nhắm mắt trước viễn cảnh sẽ phát hiện Robin trong cảnh tượng tương tự. Smith nói ông đã chủ tâm lấy tấm thiếp "Xin cho tôi gọi cô là em yêu" bởi vì ông hết sức chắc chắn Skip đã giết chết Suzanne trong một cơn ghen, và ông không muốn anh ta thoát khỏi sự trừng phạt tối đa, chỉ bị một bản án giảm nhẹ.
Nàng tin những gì Smith đã viết, hầu hết mọi người không nói dối trước khi họ dự định tự sát, nàng ngẫm nghĩ. Và những gì bác sĩ Smith đã viết cũng hỗ trợ cho câu chuyện của Skip Reardon. Vì vậy giờ đây, Kerry nghi, kẻ sát nhân chính là người đã lẻn vào trong nhà giữa lúc Skip ra đi khoảng sáu giờ rưỡi, và lúc vị bác sĩ đến khoảng chín giờ.
Jason Arnott? Jimmy Weeks? Ai là kẻ đã giết Suzanne? Nàng tự hỏi.
Lúc chín giờ rưỡi, Kerry đóng hồ sơ. Nàng vẫn chưa tìm ra một khía cạnh mới trong kế hoạch chất vấn Arnott ngày mai. Nếu mình ở vào địa vị của ông ta, nàng nghĩ, mình sẽ khai rằng Suzanne đã đưa cho mình khung ảnh ngày cuối cùng hôm ấy bởi vì cô ta sợ hai viên ngọc trai sắp rơi ra và muốn mình gắn chặt vào. Rồi, khi cô ta được phát hiện đã chết, mình đã không muốn dính dáng vào một cuộc điều tra án mạng cho nên mình vẫn giữ khung ảnh.
Một câu chuyện như thế có thể đứng vững trước tòa án bởi vì nó hoàn toàn chấp nhận được. Tuy nhiên, các món nữa trang là một câu chuyện khác. Tất cả tùy thuộc các nhà kim hoàn. Nếu nàng có thể chứng minh rằng Arnott đã tặng Suzanne những món nữa trang cổ có giá trị đó, thì ông ta sẽ vô phương thoát nạn bằng cách nói đó là một món quà cho tình bạn thuần túy.
Lúc mười giờ, nàng rời khỏi khu văn phòng lúc này hoàn toàn yên tĩnh và đi vào bãi đậu xe. Đột nhiên nhận thấy đói, nàng lái xe tới nhà hàng Arena ở góc đường và ăn hamburger với khoai tây chiên và uống một tách cà phê.
Thay thế cà phê bằng một lon Coca, và ta sẽ có bữa ăn thích nhất của Robin, - nàng nghĩ với một tiếng thở dài. Mình thú thật con mình rất ít khi được gần mẹ.
Người mẹ và đứa con...
Người mẹ và đứa con...
Tại sao mấy từ đó cứ vang dội trong đầu nàng? - nàng tự hỏi một lần nữa. Trong đó dường như có một điều bất ổn, hết sức bất ổn. Nhưng đó là gì?
Đáng lẽ nàng đã điện thoại chúc Robin ngủ ngon, trước khi rời khỏi văn phòng, - nàng bỗng nhận thấy. Tại sao đã không gọi? Kerry ăn nhanh và trở lại xe. Lúc này đã mười một giờ kém hai mươi, quá muộn để gọi điện thoại. Nàng ra khỏi bãi đậu xe khi điện thoại trong xe reo vang. Đó là Jonathan.
- Kerry, - ông nói, giọng thấp và căng thẳng. - Robin đang ở với cô Grace. Nó không biết chú đang điện thọai cho con. Nó không muốn con quá lo lắng. Nhưng sau khi ngủ, nó đã có một cơn ác mộng khủng khiếp. Chú thực sự nghĩ rằng con phải đến. Quá nhiều chuyện đang xảy ra. Nó cần có con.
- Con sẽ đến ngay.
Kerry bật đèn nháy bên trái, đạp chân lên cần ga và phóng xe đi tìm con gái nàng.
- Mẹ phải làm việc trễ đêm nay và sẽ về nhà vào bảy giờ sáng mai. Ông Jonathan và bà Grace muốn con ở lại với họ, và mẹ sẽ cảm thấy an tâm khi biết con ở đó.
- Tại sao chú Palumbo đậu xe bên ngoài trường và tại sao chú ấy lái xe đưa con về nhà rồi lúc này lại đậu xe bên ngoài? Có phải đó là vì con đang thực sự gặp nguy hiểm?
Kerry cố gắng tỏ ra tỉnh bơ.
- Mẹ không thích làm cho con thất vọng, nhưng đó chỉ là một sự đề phòng, Rob. Quả thực vụ này sắp kết thúc.
- Hay lắm. Con rất thích chú Palumbo, và, đồng ý con sẽ ở lại với bà Grace và ông Jonathan. Con cũng rất thích họ. Nhưng còn mẹ thì sao? Chú Palumbo có ở trước nhà để bảo vệ mẹ?
- Mẹ sẽ về nhà rất muộn, và khi mẹ trở về, cảnh sát địa phương sẽ lái xe đi tuần mười lăm phút một lần. Như thế là đủ cho mẹ.
- Mẹ nhớ cẩn thận. - Trong một lúc, sự bạo dạn của Robin biến mất, và nó có vẻ như một cô bé hoảng sợ.
- Con cũng nên cẩn thận, con yêu. Con nhớ làm bài tập ở nhà.
- Con sẽ làm. Và con sẽ hỏi bà Grace con có thể xem lại những album ảnh của bà hay không. Con rất thích các tấm ảnh và đầu tóc kiểu cũ, và nếu con nhớ đúng các tấm ảnh được sắp xếp theo thứ tự thời gian chụp. Con nghĩ con có thể tìm được một số ý tưởng, vì bài tập sắp tới của lớp chúng con về môn chụp ảnh là lập một album gia đình.
- Chà, có nhiều tấm ảnh tuyệt vời trong những album đó. Mẹ đã rất thích xem qua khi mẹ ở đấy. - Kerry hồi tưởng. - Mẹ vẫn thường đếm xem bà Grace và ông Jonathan đã nuôi bao nhiêu người giúp việc. Thỉnh thoảng bà vẫn còn nghĩ tới họ khi mẹ đẩy máy hút bụi hoặc sắp xếp quần áo vừa giặt xong.
Robin cười khúc khích.
- Mẹ đừng mất hết hi vọng. Một ngày nào đó mẹ sẽ trúng xổ số. Con yêu mẹ.
Lúc năm giờ rưỡi, Geoff gọi điện thoại từ xe của anh.
- Chị sẽ không bao giờ đoán được tôi đang ở đâu. - Anh không đợi nàng trả lời. - Tôi đã ở trong tòa án ngày hôm nay. Jason Arnott đã cố gắng liên lạc với tôi. Ông ta đã để lại một tin nhắn.
- Jasson Arnott! – Kerry thốt lên.
- Phải. Khi tôi gọi lại ông ta cách đây mấy phút, ông ta bảo ông ta cần phải nói chuyện với tôi ngay tức khắc. Ông ta muốn tôi là luật sư biện hộ cho ông ta.
- Anh sẽ đại diện cho ông ta?
Tôi không thể bởi vì ông ta dính líu với vụ án Readon, và tôi cũng sẽ không biện hộ cho ông ta nếu tôi có thể. Tôi đã nói thẳng với ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ năn nỉ gặp tôi.
- Geoff! Đừng để cho ông ta nói với anh bất cứ gì có thể buộc chặt anh bởi bí mật nghề nghiệp.
Geoff cười khẽ.
- Cảm ơn chị, Kerry. Tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện đó.
Kerry bật cười theo anh, rồi giải thích việc sắp xếp cho Robin trong đêm nay.
- Tôi sẽ làm việc muộn ngay tại đây. Trước khi tôi về nhà, tôi sẽ báo cho cảnh sát Hohocus biết tôi đang trên đường về. Tất cả mọi việc đã được sắp xếp.
- Chị nhớ hết sức thận trọng. - Giọng nói của anh trở nên kiên quyết. - Tôi càng nghĩ tới việc chị một mình đến nhà của Smith đêm qua, thì lại càng nhận thấy ý tưởng đó quả thực tồi tệ. Rất có thể chị đã ở đó khi ông ta bị bắn, giống như Mark Young đã bị bắn cùng với Haskell.
Geoff cúp máy sau khi hứa sẽ gọi lại và tường thuật cho Kerry sau khi anh đã gặp Arnott.
Kerry làm việc cho tới tám giờ tối về một vụ án mà nàng phải xét xử trong những ngày sắp đến. Rồi, một lần nữa, nàng trở lại với hồ sơ dày cộm của vụ án Reardon.
Nàng nhìn kỹ những tấm ảnh chụp hiện trường vụ án mạng. Trong bức thư của ông, bác sĩ Smith đã mô tả việc bước vào nhà đêm hôm ấy và phát hiện tử thi của Susanne. Kerry nhắm mắt trước viễn cảnh sẽ phát hiện Robin trong cảnh tượng tương tự. Smith nói ông đã chủ tâm lấy tấm thiếp "Xin cho tôi gọi cô là em yêu" bởi vì ông hết sức chắc chắn Skip đã giết chết Suzanne trong một cơn ghen, và ông không muốn anh ta thoát khỏi sự trừng phạt tối đa, chỉ bị một bản án giảm nhẹ.
Nàng tin những gì Smith đã viết, hầu hết mọi người không nói dối trước khi họ dự định tự sát, nàng ngẫm nghĩ. Và những gì bác sĩ Smith đã viết cũng hỗ trợ cho câu chuyện của Skip Reardon. Vì vậy giờ đây, Kerry nghi, kẻ sát nhân chính là người đã lẻn vào trong nhà giữa lúc Skip ra đi khoảng sáu giờ rưỡi, và lúc vị bác sĩ đến khoảng chín giờ.
Jason Arnott? Jimmy Weeks? Ai là kẻ đã giết Suzanne? Nàng tự hỏi.
Lúc chín giờ rưỡi, Kerry đóng hồ sơ. Nàng vẫn chưa tìm ra một khía cạnh mới trong kế hoạch chất vấn Arnott ngày mai. Nếu mình ở vào địa vị của ông ta, nàng nghĩ, mình sẽ khai rằng Suzanne đã đưa cho mình khung ảnh ngày cuối cùng hôm ấy bởi vì cô ta sợ hai viên ngọc trai sắp rơi ra và muốn mình gắn chặt vào. Rồi, khi cô ta được phát hiện đã chết, mình đã không muốn dính dáng vào một cuộc điều tra án mạng cho nên mình vẫn giữ khung ảnh.
Một câu chuyện như thế có thể đứng vững trước tòa án bởi vì nó hoàn toàn chấp nhận được. Tuy nhiên, các món nữa trang là một câu chuyện khác. Tất cả tùy thuộc các nhà kim hoàn. Nếu nàng có thể chứng minh rằng Arnott đã tặng Suzanne những món nữa trang cổ có giá trị đó, thì ông ta sẽ vô phương thoát nạn bằng cách nói đó là một món quà cho tình bạn thuần túy.
Lúc mười giờ, nàng rời khỏi khu văn phòng lúc này hoàn toàn yên tĩnh và đi vào bãi đậu xe. Đột nhiên nhận thấy đói, nàng lái xe tới nhà hàng Arena ở góc đường và ăn hamburger với khoai tây chiên và uống một tách cà phê.
Thay thế cà phê bằng một lon Coca, và ta sẽ có bữa ăn thích nhất của Robin, - nàng nghĩ với một tiếng thở dài. Mình thú thật con mình rất ít khi được gần mẹ.
Người mẹ và đứa con...
Người mẹ và đứa con...
Tại sao mấy từ đó cứ vang dội trong đầu nàng? - nàng tự hỏi một lần nữa. Trong đó dường như có một điều bất ổn, hết sức bất ổn. Nhưng đó là gì?
Đáng lẽ nàng đã điện thoại chúc Robin ngủ ngon, trước khi rời khỏi văn phòng, - nàng bỗng nhận thấy. Tại sao đã không gọi? Kerry ăn nhanh và trở lại xe. Lúc này đã mười một giờ kém hai mươi, quá muộn để gọi điện thoại. Nàng ra khỏi bãi đậu xe khi điện thoại trong xe reo vang. Đó là Jonathan.
- Kerry, - ông nói, giọng thấp và căng thẳng. - Robin đang ở với cô Grace. Nó không biết chú đang điện thọai cho con. Nó không muốn con quá lo lắng. Nhưng sau khi ngủ, nó đã có một cơn ác mộng khủng khiếp. Chú thực sự nghĩ rằng con phải đến. Quá nhiều chuyện đang xảy ra. Nó cần có con.
- Con sẽ đến ngay.
Kerry bật đèn nháy bên trái, đạp chân lên cần ga và phóng xe đi tìm con gái nàng.
Bình luận truyện