Xin Nuôi Ta
Chương 68: Chúng ta không nghĩ đến sau này (2)
Lần đầu tiên chiến tranh lạnh đơn phương cũng không có kéo dài quá lâu, bởi vì sự thật chứng minh, khi song phương chiến tranh lạnh thậm chí ngay cả cơ hội chạm mặt cũng không có, cơ bản là không có chút khả năng xảy ra ngọn lửa chiến tranh = =
Tô Tiểu Tục chờ tin nhắn của Đại thần đến sáu giờ sáng, cuối cùng thần ngủ đã chiến thắng trái tim rối loạn của cô gái, đến khi tỉnh dậy đăng nhập vào game, cái tên đứng hàng đầu tiên trong danh sách bạn tốt đã tối đen.
Tô Tiểu Tục đứng ở Đan Chu Thôn ai oán than thở.
Trước đó cô rầu rĩ u sầu rốt cuộc là vì cái gì? Ngược tâm ngược phế ngược cơ thể, sắc mặt vàng vọt vành mắt thì đen xì, đối phương lại không hề hay biết vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, cũng không biết tình huống như vậy, cô nên buồn bã hay vui mừng.
Là do quan tâm ít đi, cho nên sẽ càng quá bình thản?
Thật muốn nhổ người đó hoàn toàn khỏi cuộc sống của bản thân. Hoặc giả, làm ra hành động ngu ngốc không có bất kỳ sự trợ giúp nào chia rõ quan hệ của hai người - chỉ vì giành được sự chú ý của hắn.
Tô Tiểu Tục cười khổ nhìn con chuột do dự chỉ vào ID trong game của Đại thần, cuối cùng, vẫn không nhẫn tâm bấm xóa.
Bởi vì cô đã dự đoán được, cho dù xóa bỏ, cô vẫn đợi những cuộc nói chuyện của hắn trong thế lực, còn có thể biết trước được tin tức hắn lên mạng.
Mà điều làm cho người ta không biết làm sao nhất là, nếu cô thật sự xóa ID này, đối phương... có lẽ phải chờ đến sau vô hạn thời gian mới phát hiện ra sự thật ấy, so sánh tiếp, suy nghĩ lúc này của cô, thật sự mắc cười như tính khí của một đứa bé vô tri.
Thả tự do cho bản thân thôi, cho cả hai không gian. Không nghĩ đến chuyện của hắn nữa, hãy làm bản thân thật tốt.
Lời tuy là thế, nhưng đến chiều Đại thần bất ngờ gọi điện đến cho Tô Tiểu Tục, cô rất không có cốt khí lại mềm lòng.
Trong điện thoại, giọng nói của Đại thần không trầm ổn như trong YY, ngược lại có vẻ trẻ con làm người ta yêu thích.
Hẳn vừa mới tan học, lúc nói hắn có hơi thở dốc. Tô Tiểu Tục có thể tưởng tượng hình ảnh hắn cầm điện thoại chạy từ trong trường ra ngoài trường - cô nhớ hắn từng nói, thức ăn tại phòng ăn nhà trường quả thực vô cùng thê thảm đến cực điểm.
Quả nhiên, đến khi sự vui vẻ của Đại thần thấm vào từng câu từng từ, hắn đã đưa hành trình của mình từ giảng đường đến quán ăn nhanh đối diện.
"Tối nay anh ăn cơm sườn..."
"À, à, được đấy, sau đó thì sao."
"Cho chúng tôi mấy cái thịt xiên, ba người, khay lớn ~"
"Sau đó thì sao?"
"A, còn canh, này, món này tên gì..."
"Anh đang bắt nạt bạn học à."
"Anh nói cho em biết, hôm nay giờ tiếng Anh quả thật như nghe thiên thư, sau đó lúc anh đang xoay bút thì trật tay..."
Tô Tiểu Tục phì cười không nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào, trong đầu lại chế giễu - Đại thần, anh đã bao nhiêu tuổi rồi.
"Trật tay có nghiêm trọng không?"
"Ngón cái hơi đau, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn uống, anh tắt máy ăn cơm đây."
"Ừ. Tắt đi, anh ăn ngon miệng."
"Anh tắt thật đấy."
"Được rồi, anh dài dòng quá."
"Tắt thật để đi ăn đó."
"Alo... anh xong chưa, cúp máy."
"Ừ ừ ừ , em cúp đi."
"= =" Vì sao chúng ta lại lặp đi lặp lại lời đối thoại ngốc nghếch ấy, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt đã đánh mất chỉ số thông minh.
"Này, em còn đó không?"
"Còn đây, đồ ngốc, không phải anh ăn cơm hả."
"Ô, canh đến rồi, anh cúp đây, bye bye."
"Ừ, bye bye."
"Tít - "
Rốt cuộc bên kia điện thoại đã vang lên âm thanh ngắt kết nối.
Cũng vì cú điện thoại này, Tô Tiểu Tục có cảm giác trái tim của cô gái nháy mắt đã được Đại thần chữa trị đồng thời thăng hoa = =
Xem đi, tình yêu, đôi khi thật sự rất thần kỳ.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, nấu cơm còn thêm chút thịt, lúc mở Vân Lộc vào chiến trường cả người lâng lâng, thậm chí trước khi ngủ, lúc nghe điện thoại cũng cười khúc khích.
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề ai là người trả giá nhiều hơn hay ít hơn, cô chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút ở chung với hắn. Nhớ những câu nói của hắn, mỗi nụ cười dành cho cô.
Giống như biết trước tương lai, cô từ chối nghĩ về tương lai của cô và Đại thần, chỉ muốn thả chậm mỗi giây của hiện tại.
Chúng ta, không nghĩ đến sau này nữa.
Có lẽ vì ngày đó đã hiểu ra triệt để, mỗi lần gặp nhau sau đó của Tô Tiểu Tục và Đại thần, đều mang theo một chút ngọt ngào giày vò.
Cô không từ chối theo hắn vào chiến trường, chẳng qua, phần lớn thời gian không xông lên tuyến đầu với hắn như trước, mà chỉ đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng hắn.
Đã lâu rồi không có thời điểm như thế, trước bởi vì quá quan tâm đến hắn, cho nên không muốn thấy hắn bị người ta bắt nạt, cho nên cắn răng liều mạng cũng phải bảo vệ hắn, làm khổ Vân Lộc suốt ngày làm Thiên Cơ, bây giờ nghĩ lại, thật là... có chút khiến người ta dở khóc dở cười.
Xem đây, cho dù ở sau lưng hắn, nhìn cảnh vật cũng không có gì khác trước. Không rầu rĩ, không khó chịu, cho dù thấy hắn biến thành ánh sáng biến mất, cô cũng bình tĩnh mở Giang hồ tỏa để bảo vệ tính mạng.
Thứ hạng chiến trường của cô ngày càng đi lên, số lần tử vong cũng ngày càng ít, thao tác dù không tiến bộ hơn bao nhiêu, nhưng sẽ không làm vật hy sinh vô vị như trước.
Khi Đại thần giết 17 chết 10 đi ra khỏi vòng bảo hộ chiến trường, tiện tay mở xem cống hiến chiến trường.
Trái ngược, nhân vật Pháp Sư với bộ trang bị xấu hổ của Tô Tiểu Tục giết 32 chết 5, không thể nói là không phong cách.
Hắn cười khen cô trong YY, "Vợ càng ngày càng lợi hại."
Tô Tiểu Tục chỉ cười gượng.
Anh biết không? Không phải vì kỹ thuật của em càng tỉ mỉ, chỉ bởi vì... em đang cố gắng để bản thân không quan tâm đến anh.
Cô vẫn tưởng rằng cuộc sống vừa giày vò vừa ngọt ngào này có thể sẽ không bị người ta phát giác mảy may, mãi đến ngày đó, Đại thần bỗng nhiên hỏi cô.
"Vợ à, em ở cạnh anh có hạnh phúc chứ."
Mặc dù chỉ là một dòng chữ màu đen không có chút cảm xúc trên màn hình, nhưng bên tai Tô Tiểu Tục giống như vang lên giọng nói nghiêm túc của Đại thần.
Vẻ mặt hắn lúc này chắc hẳn rất nghiêm túc, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, trong giọng điệu có hơi lơ mơ, nhưng câu hỏi lại đâm thẳng vào nội tâm muốn che giấu của cô.
Ngón tay cô gõ lên mấy hàng chữ, lại cảm thấy không ổn, xóa đi, lại gõ, lại xóa.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng không biết nên trả lời thế nào.
"Anh thấy thế nào?" Cuối cùng, cô tự nhận là khôn vặt đẩy câu hỏi lại cho đối phương, bên kia trả lời.
"Anh cảm thấy em không vui. Vì sao?"
... Cho dù chậm chạp như anh, cũng có thể nhận ra tâm trạng của em?
Em bằng mọi cách thể hiện ra, muốn anh thấy, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, chẳng bao giờ để trong lòng. Những thứ em cố gắng che giấu, không muốn anh biết, anh lại có thể nói trúng tim đen.
Đôi khi, thật sự cảm thấy anh là một người rất đáng sợ.
Với thế giới này, anh luôn mang theo cảm nhận nhìn rõ mà chẳng quan tâm. Có lúc thậm chí đã nghĩ, những chấp nhất với em ngày trước, có phải cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.
"Đâu có đâu, có lẽ chơi nhiều nên mệt ấy mà."
Tô Tiểu Tục không rõ ràng cố gắng che đậy vấn đề này, nhưng đối phương lại hung hăng ngoài dự đoán.
"Vì mệt cho nên không vui? Hay vì cảm thấy anh onl quá ít nên không vui."
"..." Tô Tiểu Tục không chút suy nghĩ gõ một chuỗi dấu chấm lửng, đây là lần đầu tiên cô thấy Đại thần như thế, không phải sự bình tĩnh chắc chắn chỉ điểm giang sơn khi Thế lực chiến, không phải lời ngon tiếng ngọt khi cầu hôn, thậm chí không phải tính trẻ con thỉnh thoảng xuất hiện mỗi đêm.
Sắc bén, cương quyết, sự khăng khăng trước nay chưa có, dường như muốn thăm dò toàn bộ tâm trạng cô. Cô không thích mình bị hắn nhìn rõ như thế, khó chịu từ chối sự tiếp cận của hắn.
"Không đâu, anh còn nhỏ, học quan trọng hơn."
"..." Lần này đến phiên Đại thần im lặng, mãi một lúc sau, đầu hắn như lại sáng lên.
"Bên anh sắp tổng kết rồi."
"Chờ anh về."
"Chờ anh về!"
Hắn cứng rắn lập lại lần thứ hai.
Tô Tiểu Tục chờ tin nhắn của Đại thần đến sáu giờ sáng, cuối cùng thần ngủ đã chiến thắng trái tim rối loạn của cô gái, đến khi tỉnh dậy đăng nhập vào game, cái tên đứng hàng đầu tiên trong danh sách bạn tốt đã tối đen.
Tô Tiểu Tục đứng ở Đan Chu Thôn ai oán than thở.
Trước đó cô rầu rĩ u sầu rốt cuộc là vì cái gì? Ngược tâm ngược phế ngược cơ thể, sắc mặt vàng vọt vành mắt thì đen xì, đối phương lại không hề hay biết vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày, cũng không biết tình huống như vậy, cô nên buồn bã hay vui mừng.
Là do quan tâm ít đi, cho nên sẽ càng quá bình thản?
Thật muốn nhổ người đó hoàn toàn khỏi cuộc sống của bản thân. Hoặc giả, làm ra hành động ngu ngốc không có bất kỳ sự trợ giúp nào chia rõ quan hệ của hai người - chỉ vì giành được sự chú ý của hắn.
Tô Tiểu Tục cười khổ nhìn con chuột do dự chỉ vào ID trong game của Đại thần, cuối cùng, vẫn không nhẫn tâm bấm xóa.
Bởi vì cô đã dự đoán được, cho dù xóa bỏ, cô vẫn đợi những cuộc nói chuyện của hắn trong thế lực, còn có thể biết trước được tin tức hắn lên mạng.
Mà điều làm cho người ta không biết làm sao nhất là, nếu cô thật sự xóa ID này, đối phương... có lẽ phải chờ đến sau vô hạn thời gian mới phát hiện ra sự thật ấy, so sánh tiếp, suy nghĩ lúc này của cô, thật sự mắc cười như tính khí của một đứa bé vô tri.
Thả tự do cho bản thân thôi, cho cả hai không gian. Không nghĩ đến chuyện của hắn nữa, hãy làm bản thân thật tốt.
Lời tuy là thế, nhưng đến chiều Đại thần bất ngờ gọi điện đến cho Tô Tiểu Tục, cô rất không có cốt khí lại mềm lòng.
Trong điện thoại, giọng nói của Đại thần không trầm ổn như trong YY, ngược lại có vẻ trẻ con làm người ta yêu thích.
Hẳn vừa mới tan học, lúc nói hắn có hơi thở dốc. Tô Tiểu Tục có thể tưởng tượng hình ảnh hắn cầm điện thoại chạy từ trong trường ra ngoài trường - cô nhớ hắn từng nói, thức ăn tại phòng ăn nhà trường quả thực vô cùng thê thảm đến cực điểm.
Quả nhiên, đến khi sự vui vẻ của Đại thần thấm vào từng câu từng từ, hắn đã đưa hành trình của mình từ giảng đường đến quán ăn nhanh đối diện.
"Tối nay anh ăn cơm sườn..."
"À, à, được đấy, sau đó thì sao."
"Cho chúng tôi mấy cái thịt xiên, ba người, khay lớn ~"
"Sau đó thì sao?"
"A, còn canh, này, món này tên gì..."
"Anh đang bắt nạt bạn học à."
"Anh nói cho em biết, hôm nay giờ tiếng Anh quả thật như nghe thiên thư, sau đó lúc anh đang xoay bút thì trật tay..."
Tô Tiểu Tục phì cười không nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào, trong đầu lại chế giễu - Đại thần, anh đã bao nhiêu tuổi rồi.
"Trật tay có nghiêm trọng không?"
"Ngón cái hơi đau, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn uống, anh tắt máy ăn cơm đây."
"Ừ. Tắt đi, anh ăn ngon miệng."
"Anh tắt thật đấy."
"Được rồi, anh dài dòng quá."
"Tắt thật để đi ăn đó."
"Alo... anh xong chưa, cúp máy."
"Ừ ừ ừ , em cúp đi."
"= =" Vì sao chúng ta lại lặp đi lặp lại lời đối thoại ngốc nghếch ấy, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt đã đánh mất chỉ số thông minh.
"Này, em còn đó không?"
"Còn đây, đồ ngốc, không phải anh ăn cơm hả."
"Ô, canh đến rồi, anh cúp đây, bye bye."
"Ừ, bye bye."
"Tít - "
Rốt cuộc bên kia điện thoại đã vang lên âm thanh ngắt kết nối.
Cũng vì cú điện thoại này, Tô Tiểu Tục có cảm giác trái tim của cô gái nháy mắt đã được Đại thần chữa trị đồng thời thăng hoa = =
Xem đi, tình yêu, đôi khi thật sự rất thần kỳ.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, nấu cơm còn thêm chút thịt, lúc mở Vân Lộc vào chiến trường cả người lâng lâng, thậm chí trước khi ngủ, lúc nghe điện thoại cũng cười khúc khích.
Cô không muốn nghĩ đến vấn đề ai là người trả giá nhiều hơn hay ít hơn, cô chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút ở chung với hắn. Nhớ những câu nói của hắn, mỗi nụ cười dành cho cô.
Giống như biết trước tương lai, cô từ chối nghĩ về tương lai của cô và Đại thần, chỉ muốn thả chậm mỗi giây của hiện tại.
Chúng ta, không nghĩ đến sau này nữa.
Có lẽ vì ngày đó đã hiểu ra triệt để, mỗi lần gặp nhau sau đó của Tô Tiểu Tục và Đại thần, đều mang theo một chút ngọt ngào giày vò.
Cô không từ chối theo hắn vào chiến trường, chẳng qua, phần lớn thời gian không xông lên tuyến đầu với hắn như trước, mà chỉ đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng hắn.
Đã lâu rồi không có thời điểm như thế, trước bởi vì quá quan tâm đến hắn, cho nên không muốn thấy hắn bị người ta bắt nạt, cho nên cắn răng liều mạng cũng phải bảo vệ hắn, làm khổ Vân Lộc suốt ngày làm Thiên Cơ, bây giờ nghĩ lại, thật là... có chút khiến người ta dở khóc dở cười.
Xem đây, cho dù ở sau lưng hắn, nhìn cảnh vật cũng không có gì khác trước. Không rầu rĩ, không khó chịu, cho dù thấy hắn biến thành ánh sáng biến mất, cô cũng bình tĩnh mở Giang hồ tỏa để bảo vệ tính mạng.
Thứ hạng chiến trường của cô ngày càng đi lên, số lần tử vong cũng ngày càng ít, thao tác dù không tiến bộ hơn bao nhiêu, nhưng sẽ không làm vật hy sinh vô vị như trước.
Khi Đại thần giết 17 chết 10 đi ra khỏi vòng bảo hộ chiến trường, tiện tay mở xem cống hiến chiến trường.
Trái ngược, nhân vật Pháp Sư với bộ trang bị xấu hổ của Tô Tiểu Tục giết 32 chết 5, không thể nói là không phong cách.
Hắn cười khen cô trong YY, "Vợ càng ngày càng lợi hại."
Tô Tiểu Tục chỉ cười gượng.
Anh biết không? Không phải vì kỹ thuật của em càng tỉ mỉ, chỉ bởi vì... em đang cố gắng để bản thân không quan tâm đến anh.
Cô vẫn tưởng rằng cuộc sống vừa giày vò vừa ngọt ngào này có thể sẽ không bị người ta phát giác mảy may, mãi đến ngày đó, Đại thần bỗng nhiên hỏi cô.
"Vợ à, em ở cạnh anh có hạnh phúc chứ."
Mặc dù chỉ là một dòng chữ màu đen không có chút cảm xúc trên màn hình, nhưng bên tai Tô Tiểu Tục giống như vang lên giọng nói nghiêm túc của Đại thần.
Vẻ mặt hắn lúc này chắc hẳn rất nghiêm túc, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, trong giọng điệu có hơi lơ mơ, nhưng câu hỏi lại đâm thẳng vào nội tâm muốn che giấu của cô.
Ngón tay cô gõ lên mấy hàng chữ, lại cảm thấy không ổn, xóa đi, lại gõ, lại xóa.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng không biết nên trả lời thế nào.
"Anh thấy thế nào?" Cuối cùng, cô tự nhận là khôn vặt đẩy câu hỏi lại cho đối phương, bên kia trả lời.
"Anh cảm thấy em không vui. Vì sao?"
... Cho dù chậm chạp như anh, cũng có thể nhận ra tâm trạng của em?
Em bằng mọi cách thể hiện ra, muốn anh thấy, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, chẳng bao giờ để trong lòng. Những thứ em cố gắng che giấu, không muốn anh biết, anh lại có thể nói trúng tim đen.
Đôi khi, thật sự cảm thấy anh là một người rất đáng sợ.
Với thế giới này, anh luôn mang theo cảm nhận nhìn rõ mà chẳng quan tâm. Có lúc thậm chí đã nghĩ, những chấp nhất với em ngày trước, có phải cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.
"Đâu có đâu, có lẽ chơi nhiều nên mệt ấy mà."
Tô Tiểu Tục không rõ ràng cố gắng che đậy vấn đề này, nhưng đối phương lại hung hăng ngoài dự đoán.
"Vì mệt cho nên không vui? Hay vì cảm thấy anh onl quá ít nên không vui."
"..." Tô Tiểu Tục không chút suy nghĩ gõ một chuỗi dấu chấm lửng, đây là lần đầu tiên cô thấy Đại thần như thế, không phải sự bình tĩnh chắc chắn chỉ điểm giang sơn khi Thế lực chiến, không phải lời ngon tiếng ngọt khi cầu hôn, thậm chí không phải tính trẻ con thỉnh thoảng xuất hiện mỗi đêm.
Sắc bén, cương quyết, sự khăng khăng trước nay chưa có, dường như muốn thăm dò toàn bộ tâm trạng cô. Cô không thích mình bị hắn nhìn rõ như thế, khó chịu từ chối sự tiếp cận của hắn.
"Không đâu, anh còn nhỏ, học quan trọng hơn."
"..." Lần này đến phiên Đại thần im lặng, mãi một lúc sau, đầu hắn như lại sáng lên.
"Bên anh sắp tổng kết rồi."
"Chờ anh về."
"Chờ anh về!"
Hắn cứng rắn lập lại lần thứ hai.
Bình luận truyện